Vay nóng Homecredit

Truyện:Ở Chung Yes, Kết Hôn No - Chương 05

Ở Chung Yes, Kết Hôn No
Trọn bộ 10 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Hai năm trước, đêm chia tay hôm đó - -

Trên bàn hỗn độn, thức ăn, đồ ăn vặt, chai rượu, ly rượu, cứ rơi lả tả xung quanh phòng khách, chứng minh cho một bữa tiệc vừa kết thúc.

Bốn người bạn học cùng đại học tụ hội, đến gần nửa đêm mới chịu kết thúc.

Yến Từ dọn dẹp, nhìn người đàn ông mặt đỏ đang ngồi tựa vào sofa, cô chỉ có thể tạm ngừng công việc trong tay."Thiệu Ân, Thiệu Ân..."

Cô khom người, vỗ nhẹ vai anh, "Anh đi tắm rửa rồi đi lên giường ngủ đi, ngủ ở đây dễ lạnh lắm."

Đỗ Thiệu Ân híp hai mắt lại, khoé môi giơ lên nụ cười, hai tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô ; cô mất thăng bằng, ngã xuống ngực anh

"Em thơm quá." Anh ngửi ngửi mùi hương ở cổ cô, giống như con chó trung thành đang gặp cô chủ của mình

"Anh uống say rồi." Hai tay cô dán lên ngực anh, giãy dụa bò dậy

"Anh không có say, anh chỉ mới uống hai bình rượu thôi." Anh không để ý đến cô đang giãy dụa, hai tay nắm thật chặc, không để cô rời khỏi mình

"Được, anh không có say nhưng cả người đầy mùi rượu, anh đi tắm trước được không?" Người uống say luôn bảo mình không say, cô không còn cách nào khác hơn là nhẹ giọng dụ dỗ anh

"Yến Từ, tối nay em đẹp quá." Anh muốn trộm hương từ người cô ; thân thể cô cứng đờ, vội vàng lánh ra

"Anh đừng như vậy." Cô đẩy anh ra, ý từ chối tràn đầy.

Nếu trước kia nghe thấy anh ngợi ca vẻ đẹp của cô, cô nhất định sẽ mừng rỡ như điên; nhưng sáu giờ trước, khi nghe được những lời nói đầy trào phúng kia, lòng cô như rơi vào hầm chứa đá rét lạnh

Bình thường anh chưa bao giờ lời ngon tiếng ngọt với cô, chỉ khi ở trên giường, vào lúc làm tình, cô mới nghe được những lời trêu chọc từ anh thôi.

"Sao vậy?" Anh thật sự không say, chỉ là nhiệt độ trong người chạy tán loạn thôi

"Cả thân anh đầy mùi rượu rồi." Đây là sự thật

"Chúng ta cùng đi tắm rửa." Anh nắm tay cô, đứng lên từ ghế sofa

"Một mình anh tắm đi, em phải dọn dẹp." Cô rút tay ra, tránh khỏi ánh mắt đầy dục vọng kia

"Ngày mai hãy dọn, dù sao ngày mai cũng không cần đi làm." Anh ôm lấy hông cô.

"Đừng, thả em xuống." Hai chân cô giãy dụa

Cô ta cũng rất hưởng thụ, mỗi lần như vậy đều rất vui vẻ, tại sao gọi là mình chiếm tiện nghi?

Những lời này tràn ngập trong đầu cô, nếu không phải cô cố gắng nhẫn nại, nếu không phải anh ta có một đám bạn ở đây, cô đã sớm rời khỏi nơi này

Trong mắt anh ta, cô chỉ là một cô gái cho lại, một cô gái làm bạn tình, không liên quan gì đến tình yêu!

Nói khó nghe một chút, có lẽ cô còn không bằng kỹ nữ! Cô chỉ là một món hàng hạ giá thôi

"Yến Từ, tối nay em thật đáng yêu đó! Đột nhiên trở nên có cá tính hơn, nhưng anh thích." Anh không để ý đến cô đan giãy dụa, nghĩ là cô dục nghênh hoàn cự, chẳng những không buông ra mà còn hôn lên môi cô một cái

Đúng vậy, trước kia là cô không có cá tính, chỉ cần hắn muốn, cô nhất định sẽ thẹn thùng gật đầu

Đó là vì cô thich anh, cùng anh quấn giao, cô sẽ thấy hạnh phúc, mồ hôi lâm ly, cả căn phòng đầy mùi vị, cô cứ nghĩ đó là biểu hiện anh ta yêu cô

Cô phối hợp với cá tính của anh, làm một cô gái ôn nhu hiền dịu, cô xem tâm trạng của anh là tâm trạng của cô, có được anh, nhưng cô lại mất đi chính mình

"Thiệu Ân, thả em xuống, em thật sự không muốn." Lần đầu tiên, cô dùng sức cự tuyệt hắn! Cô không thể, không còn cách nào mà quan hệ thân mật với anh nữa

Lần này, cuối cùng anh cũng để ý đến sự từ chối của cô, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cô xuống."Sao vậy? Em mệt mỏi quá sao?"

"Ừ." Cô chỉ có thể gật đầu.

"Mệt mỏi quá thì đừng dọn đồ nữa, anh đảm bảo sẽ không làm gì cả, chỉ tắm rửa giúp em mà thôi." Anh ôn nhu nỉ non bên tai cô

Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ đỏ mặt sà vào lòng anh, mặc anh cần cô cứ cho, nhưng tối nay ...

Cô né sang một bên, tránh khỏi hơi thở ấm áp này."Đừng, anh đi tắm trước đi, em ở đây dọn đồ trước rồi sẽ đi tắm sau."

Cô từ chối rõ ràng như vậy làm anh nhíu mày, mùi rượu cũng tiêu trừ hơn phân nửa, cuối cùng cũng đặt cô xuống

"Vậy anh đi tắm trước." Mặc dù thầm kinh ngạc nhưng anh không nói thêm gì, bởi vì cô chưa bao giờ từ chối anh, chỉ có thể là do anh có mùi rượu nồng quá mà thôi

Anh đi vào phòng tắm, giúp mình thanh tỉnh lại ; tùy tiện mặc cái áo t-shirt cùng quần shot ở nhà vào, vừa đi ra đã thấy Yến Từ đang co rúm dưới ghế sofa

Cô rụt hai đầu gối vào ngực, cả khuôn mặt chôn trong đầu gối, kế bên là mấy ly rượu bị vỡ, anh đến gần cô, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi lòng bàn chân cô

"Yến Từ, em bị chảy máu?!"

Nghe thấy anh la lên, Yến Từ mới ngẩng đầu, hai hốc mắt nặng trịch nước mắt

Anh lập tức lấy hòm thuốc ra, bế cô lên từ mặt đất, đỡ cô ngồi dựa vào sofa, tỉ mỉ giúp cô tẩy vết thương, băng bó giúp ngón trỏ của cô."Sao không cẩn thận như vậy? Đau lắm sao?"

Cô lắc đầu, cô không thể nào nói, khi thấy anh đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào, tâm trạng cô mới như vỗ tung ra

Cô bực mình lắm, ngực cô đau vô cùng, cô thật sự rất đau, đau lắm, lần đầu tiên ở chung với đàn ông, lần đầu tiên kính dâng tình cảm của mình, lại rơi vào tình cảnh như thế?

Anh vội vàng quét mấy mảnh vỡ cho sạch sẽ, lại thu dọn hết mặt bàn, sau đó mới ngồi xuống cạnh cô."Đau không? Sau hôm nay lại thích khóc như vậy?"

Anh nhẹ giọng giễu cợt, khi ngón tay anh định lau nước mắt cho cô, cô lại xoay đầu tránh khỏi

Rốt cuộc, anh cũng phát hiện được cô kỳ lạ chỗ nào."Yến Từ, rốt cuộc em bị sao vậy?"

Cô hít hít mũi, dũng cảm nhìn chằm chằm người cô yêu."Thiệu Ân, em hỏi anh, trong lòng anh, em rốt cuộc là một cô gái như thế nào?"

Thấy cô hỏi chăm chú, anh cũng trả lời rất nghiêm túc."Đương nhiên là một cô gái tốt!"

"Vậy tại sao lại muốn ở chung cùng em, vì em là một cô gái tốt sao?" Khi cô tự mình hỏi ra, cô rất hy vọng tai cô có vấn đề, những gì cô nghe được hoàn toàn là nhầm lẫn

"Em thích anh, anh thích em cho nên ở chung thôi." Mày anh càng lúc càng cau chặt

"Vậy anh có điều kiện gì không?"

"Sao tối nay em toàn hỏi những việc kỳ lạ vậy?" Anh cảm nhận được sự bất an của cô, muốn ôm cô vào lòng; nhưng cô lại lắc đầu, tránh mình khỏi anh

"Trả lời em trước, chúng ta đã ở chung một năm rồi, anh có kế hoạch gì cho tương lai của chúng ta?"

"Yến Từ, anh chỉ muốn yêu đương để cảm giác ở chung một chỗ thật thoải mái, tạm thời vẫn chưa muốn kết hôn, nếu em muốn ..." Ánh mắt Đỗ Thiệu Ân dần trở nên lạnh lùng

"Em chỉ muốn biết, trong lòng anh em rốt cuộc là cái gì? Có địa vị gì?" Tiếng nói Yến Từ run rẩy hỏi, hai người yêu nhau không phải kết thúc sẽ là nắm tay đến hết đời sao?

"Em là bạn gái của anh, là người ở chung hiện tại với anh." Anh trả lời.

"Vậy sau này? Tạm thời anh không muốn kết hôn không sao, nhưng anh có xếp em vào hàng ngũ những người dự định kết hôn không?"

"Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, anh là người theo chủ nghĩa độc thân, hai người ở chung, vui thì ở, không thì chia tay, cần gì phải bị ràng buộc bởi một tờ giấy?" Giọng điệu của anh càng lúc càng trở nên cứng rắn, thì ra phụ nữ ai cũng giống nhau, ai cũng muốn dùng hôn nhân để uy hiếp anh

"Vậy ... Rốt cuộc anh có yêu em hay không?" Hai tay cô nắm chặc lại, vừa muốn biết, lại vừa sợ câu trả lời của anh

"Anh yêu em, nhưng chưa đủ để có thể kết hôn, anh chưa bao giờ lừa gạt tình cảm của phụ nữ cả."

Mọi chuyện cô đều lệ thuộc vào anh, hàng phục anh, cô là một người tình tốt, nhưng chưa đủ để anh bước vào phần mộ tình yêu!!!

"Em hiểu rồi." Cổ của cô càng lúc càng chát, nước mắt càng lúc càng rơi nhiều."Nếu em muốn có hôn nhân, anh nghĩ sao?"

"Vậy em có thể tìm người đàn ông khác để hoàn thành giấc mơ của em, nếu muốn, em cứ rời khỏi anh." Anh nói rất quyết đoán, không nể tình chút nào

Cô nháy mắt, nhìn anh tuyệt tình."Cho nên anh chỉ muốn ở chung, không muốn kết hôn?"

Anh hiểu, nhất định là cô đã nghe được chuyện anh nói cùng bạn bè nên mới có biểu hiện như vậy."Ừ, nếu em đã có đối tượng kết hôn tốt hơn, anh sẽ không ngăn cản em, cũng không làm phí thời gian của em"

Cô không thể vờ như không có gì xảy ra, càng không thể tiếp tục ở chung cùng anh, nếu như cô cầu xin anh, anh nhất định sẽ đón nhận, nhưng cô lại không thể như vậy."Thiệu Ân, cám ơn anh, cám ơn anh đã từng đối xử rất tốt với em."

Nghe cô nói vậy, anh rất muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không thể nói được

Anh không muốn kết hôn, mà cô muốn kết hôn, cứ tiếp tục kéo dài thì nhất định sẽ càng làm cô đau khổ."Yến Từ, em cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta như vậy không phải tốt lắm sao? Đâu phải nhất định kết hôn là tốt, anh nhất định sẽ chung thuỷ với tình yêu của chúng ta, sẽ tốt hơn nữa với em ..."

Cô gật đầu, lại lắc đầu.

Anh nhận lời tỏ tình của cô, cho cô giấc mộng đẹp cả năm, đối với cô mà nói, đây là xa xỉ không tưởng được rồi

Nhưng con người rất tham lam, ban đầu chỉ nghĩ tỏ tình thành công là được rồi, không ngờ có thể cùng anh tiến tới yêu đương ; sau khi yêu đương lại muốn tiến thêm một bước, cho nên chuyển vào nhà anh ở ; sau khi ở chung, cô còn thấy chưa đủ, lại còn muốn cùng anh lập một gia đình, sinh một trai một gái yêu thương

Suy nghĩ của cô bắt đầu loạn lên rồi, cô không thể nghĩ, cô nên làm gì bây giờ?

Còn nghĩ gì thế? Yến Từ không dám nghĩ gì, càng nghĩ càng không dám - rời khỏi anh, cô nhớ rất rõ, ngày hôm sau cô đã dọn ra ngoài, đến ở tạm nhà bạn

Cô chờ đợi anh giữ cô lại, kết quả anh không có, chỉ bảo hảo tụ hảo tán, mong đừng có dây dưa gì xảy ra

Ý của anh đã rõ ràng lắm rồi, tuyệt đối không cho cô cơ hội làm bộ làm tịch

Cô hiểu rõ mị lực của Đỗ Thiệu Ân, chỉ có tốc chiến tốc thắng, cô mới có dũng khí rời đi, nếu không cô nhất định không thể dứt bỏ khỏi anh, nàng nhất định sẽ tiếp tục chơi xấu bên cạnh hắn, quá một ngày coi là một ngày sống sót.

Nhớ tới hình ảnh anh ở nhà cô nấu súp đường đỏ, cô thà rằng đó là xa cách cùng khinh bỉ, còn hơn là ôn nhu như thế

"Chị Yến Từ ..."

Tiếng la của Dương Tâm Khiết làm Yến Từ hoàn hồn."Tâm Khiết." Cô vội vã di chuyển con chuột, vờ như đang xem web

Trong buổi phỏng vấn phát biểu của công ty Thượng Tủ, trong cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, một tấm màn thuận lợi rơi xuống, kế hoạch này của Yến Từ thành công ra mắt nhãn hiệu "Tâm Khiết", thu hút phần lớn các tạp chí thời trang.

Cuối cùng mọi người đều có thể buông lỏng một hơi, tạm thời được thanh nhàn vài ngày, Yến Từ suy nghĩ trong lòng, vậy chẳng phải cô đã có thể rời khỏi Dạ Hoa rồi sao?

"Chị Yến Từ, cảm ơn chị" Dương Tâm Khiết tươi cười nói.

Dương Tâm Khiết đã thay đổi nhiều, không còn là một cô gái lạnh lùng nữa mà rất đơn thuần.

"Cám ơn cái gì?" Yến Từ kéo Dương Tâm Khiết ngồi xuống cạnh mình

"Nếu không có chị, lần phát biểu này cũng không thành công như thế"

"Cho dù không có chị, dựa vào thực lực của Lưu Tổng và Đỗ phó tổng, vẫn sẽ thành công thôi." Yến Từ rất khiêm nhường.

"Lưu Tổng và Đỗ phó tổng đều là những người đàn ông tốt." Dương Tâm Khiết đặc biệt nói cám ơn với Yến Từ, nếu không nhờ cô, những nhà thiết kế mới như cô chắc chắn không thể bật lên ngoạn mục như thế

"Thế nào? Em đồng ý quen với Đỗ phó tổng?" Yến Từ cười hỏi, nội tâm lại kích động không thôi.

Dương Tâm Khiết khó xử cười."Có lẽ anh ta đã bỏ em rồi, đã hai tháng rồi anh ta không hẹn với em, thậm chí còn không có phát triển gì với em"

"Thời gian này mọi người đều bận rộn, em hãy thông cảm cho anh ta"

"Em biết anh ta bề bộn nhiều việc, nhưng em không có ý này." Trong nụ cười của Dương Tâm Khiết có chút ngượng ngùng.

Lúc này, cửa chính công ty xảy ra một người phá rối, làm Dương Tâm Khiết cùng Yến Từ phải đứng lên xem

"Vị phu nhân này, xin hỏi cô tìm ai?" Tiểu muội đứng quầy hỏi han

"Tôi tìm Đỗ Thiệu Ân, nó ở đâu?" Một vị phu nhân xinh đẹp, tuổi chừng năm mươi, mái tóc cuộn sóng, trang phục màu đỏ tươi tắn, chân đi giày cao gót, ánh mắt quyến rũ nhìn xem bốn phía

"Xin hỏi cô là ai, chúng tôi cần phải nhận được thông báo trước." Tiểu muội khách khí hỏi thăm.

"Tôi là mẹ của nó, thế nào? Ngay cả người làm mẹ như tôi muốn gặp con mình cũng không được sao?" Phu nhân này tên là Giản Huệ Linh, thướt tha thuỳ mị, tư thái mê người, một chút cũng không giống một phụ nữ 50

"A..." Không chỉ có tiểu muội sửng sốt, mọi người trong công ty đều kinh ngạc

Tiểu muội không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân, không lâu sau đã thấy Đỗ Thiệu Ân xanh mét mặt đi ra

"Sao bà biết tôi ở đây?" Đỗ Thiệu Ân hỏi.

"Mẹ nhớ con thì dĩ nhiên sẽ tìm được con thôi." Giản Huệ Linh trang điểm đậm, làm cho nụ cười trở nên giả dối vô cùng

"Bà tới làm gì?" Gương mặt tuấn tú của Đỗ Thiệu Ân trở nên âm trầm nặng nề vô cùng

"Mẹ nhớ con không thể đến sao?" Giản Huệ Linh cao giọng đến cực điểm

Đỗ Thiệu Ân hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Vào phòng làm việc của tôi đi." Sau đó, anh xoay người trở về phòng làm việc của mình

Giản Huệ Linh nhẹ nhíu mày, cười với mấy đồng nghiệp rồi đi theo vào.

Yến Từ cùng Dương Tâm Khiết nhìn nhau, hai người đều cảm giác thấy không khí rất quỷ dị

"Để chị pha hai ly cà phê đưa vào." Yến Từ nói với Dương Tâm Khiết nói, sau đó đi đến phòng trà nước

Cô không hiểu sao mình phải nổi tính "gà mẹ" đi pha cà phê, mặc dù Đỗ Thiệu Ân không có biểu cảm gì, nhưng cô nhìn thấy được, anh ta đang cố gắng kìm nén tâm trạng, anh ta và mẹ anh ta như thuỷ hoả không dung được vậy

Lúc này cô mới chợt hiểu ra, quen biết với anh lâu như vậy nhưng anh chưa từng nhắc đến chuyện trong nhà với cô, cô đã từng hỏi qua nhưng anh ta chỉ bảo, ba anh ta là một giáo viên, cô một lòng đắm chìm trong sự ôn nhu của anh, mà anh lại chưa từng đưa cô về nhà lần nào

Coi như là hồi báo về chén súp đường đỏ hôm đó, Yến Từ tự nói với mình, sau đó cô bưng hai ly cà phê đến trước cửa phòng làm việc của Đỗ Thiệu Ân

Còn chưa nghe được tiếng "mời vào", Đỗ Thiệu Ân đã tự mình ra khỏi cửa.

Đỗ Thiệu Ân hếch mày, sắc mặt khó coi đến kinh ngạc.

"Có khách ở đây, tôi nấu hai ly cà phê." Yến Từ giải thích.

Nhìn cà phê trong tay cô, Đỗ Thiệu Ân lui một bước, để cô có thể đi vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.

Sau khi Yến Từ vào cửa liền mỉm cười với Giản Huệ Linh."Mời uống cà phê." Sau đó đặt cà phê lên bàn trà

"Cám ơn." Giản Huệ Linh mặc dù cười rất nhiệt tình nhưng cứ lộ ra nét dối trá

"Không cần khách sáo, hai người cứ từ từ hàn huyên." Cô xoay người lui ra ngoài.

"Yến Từ." Đỗ Thiệu Ân la lên.

Ánh mắt của anh ta, vừa ưu thương vừa khủng hoảng, cho tới bây giờ, cô cũng chưa thấy anh như vậy

"Phó tổng, có chuyện gì?" Lòng cô như bị siết chặc lại.

"Em ở lại thay anh nhìn xem, có phải có người đang sử dụng nhãn hiệu của chúng ta lậu không. Dùng luận điểm của em để phân tích, cứ lưu vào máy tính"

"Này..." Rõ ràng là đang kêu cô nghe bọn họ nói chuyện

"Ngồi vào vị trí của anh, cứ trực tiếp sử dụng máy tính đi." Nhìn vẻ do dự của cô, Đỗ Thiệu Ân thúc giục

"Ừ." Chẳng biết tại sao, cô lại không thể chịu được vẻ bấn an kia, đành nghe lời anh ngồi xuống ghế

Giản Huệ Linh hớp một hớp cà phê."Cà phê này sao đắng quá vậy? Không có sữa sao? Tôi thích uống trà sữa trân châu!"

"Không thích uống thì xin mời bà về cho!" Đỗ Thiệu Ân ngồi ngay tại chiếc ghế cách Giản Huệ Linh xa nhất

Giản Huệ Linh hếch môi."Con kêu đồng nghiệp con ở lại đây, chúng ta làm sao mà nói chuyện?"

"Không thể nói thì đừng có nói" Đỗ Thiệu Ân nâng cà phê lên, mùi hương của cà phê có thể giúp anh ổn định lại tinh thần.

"Hừ!" Giản Huệ Linh hừ lạnh 1 tiếng, nhưng cũng không dám tức giận."Mẹ là mẹ con, có cần thiết dùng thái độ đó nói chuyện với mẹ không?"

"Nghe không quen thì làm ơn đi nhờ!" Mỗi một câu, Đỗ Thiệu Ân đều lộ ra vẻ lạnh băng vô tình

Yến Từ tận lực kêu mình chuyên tâm vào máy tính, nhưng cô vẫn không khống chế được mình nghe cuộc nói chuyện của bọn họ

"Mày..." Giản Huệ Linh rõ ràng đang phát giận, nhưng lại không dám phát giận."Mày cho là tình mẫu tử dễ bị chặt đứt vậy sao?"

Đỗ Thiệu Ân không lên tiếng, ưu nhàn thưởng thức mùi hương của cà phê

"Vừa trốn đi là hai năm, nếu không phải tao thấy mày xuất hiện trên tạp chí, có phải cả đời này tao cũng không tìm đươc ngươi hay không?" Giản Huệ Linh cất cao giọng

"Chúng ta không có gì để gặp." Đỗ Thiệu Ân đặt cà phê xuống, giọng điệu vẫn bình tĩnh vô cùng.

Hôm đó rõ ràng anh đã trốn ra phía sau màn, không ngờ vẫn bị chụp được

"Thiệu Ân à!!! Sao con lại vô tình như vậy? Con không biết mẹ khổ sở bao nhiêu sao!" Giản Huệ Linh giả khổ

"Mỗi tháng tôi đều gởi 2 vạn đồng cho bà." Đây là anh làm tròn hiếu đạo lắm rồi

"Con nghĩ tiền là vạn năng à! Mẹ rất nhớ con mà" Giản Huệ Linh đứng lên, muốn lại gần con nhưng không ngờ, Đỗ Thiệu Ân cũng đứng lên cùng lúc

"Bà đừng đến đây, có việc gì cứ ngồi đó là được." Anh vẫn duy trì một khoảng cách cùng bà ta

"Mẹ không thể ôm con một cái, sờ con một cái sao?" Trong mắt Giản Huệ Linh bất chợt trở nên từ ái vô cùng

"Đừng đóng kịch nữa, bà tốn công tốn sức tìm tôi, chắc chắn không phải để bồi dưỡng cảm tình gì." Đỗ Thiệu Ân lạnh lùng bễ nghễ.

Giản Huệ Linh khôn khéo liếc mắt."Quả là con trai mẹ, hiểu mẹ nhất."

Đỗ Thiệu Ân cười, vẻ mặt trào phúng." Bà muốn bao nhiêu?"

"Không cần nhiều!" Giản Huệ Linh vươn ba ngón tay đỏ chót ra

"Ba mươi vạn?" Đỗ Thiệu Ân nhíu mi.

Giản Huệ Linh cười dối trá."Bây giờ con là phó tổng, có thể lên báo, lên ti vi, ba mươi vạn với con không phải ít quá sao! Ý của mẹ là ba trăm vạn."

Tròng mắt của Đỗ Thiệu Ân phát ra tia lạnh lẽo."Tôi không có tiền!" Anh không cần hỏi cũng biết bà ta dùng số tiền này làm gì

Vừa nghe thấy Giản Huệ Linh mở miệng đòi ba trăm vạn, Yến Từ rốt cục nhịn không được nhìn về phía Giản Huệ Linh.

"Đừng như vậy chứ! Mới ba trăm vạn thôi, mẹ nhất định sẽ trả lại cho con." Giản Huệ Linh khẩn cầu.

"Có lần nào bà trả không? Hơn nữa, dù có tiền tôi cũng không cho bà mượn!"

"Mày không cho tao mượn tiền, tao nhất định đến công ty của mày náo loạn mỗi ngày để mọi người biết, Đỗ phó tổng của bọn họ vong tình bội nghĩa thế nào!" Giản Huệ Linh rít gào uy hiếp.

"Bà cho rằng tôi vẫn còn là đứa con mà bị bà uy hiếp như trước sao?" Anh cười rất thâm trầm, làm người ta cảm thấy nổi da gà

"Thiệu Ân, hãy thương cho mẹ đi, nếu không có tiền mẹ nhất định sẽ bị giết mất." Giản Huệ Linh muốn cầm tay của con trai, lại bị Đỗ Thiệu Ân lắc mình tránh ra

"Bà không cầm tiền đi uống rượu thì cũng ra ngoài tìm đàn ông câu tam đáp tứ, tôi nhớ lúc tôi còn học lớp 5, bà đã cầm một số tiền lớn để ly hôn cùng ba tôi"

"Những năm gần đây, bà có làm tròn trách nhiệm của người mẹ sao? Bà chỉ biết mở miệng xin tiến, không được thì đến trường của ba tôi nháo, đến công ty của tôi nháo, ba tôi đã về hưu rồi, ông ấy rốt cuộc cũng không còn sợ bà nữa ; mà tôi - cũng sẽ không bị bà uy hiếp nữa!" Đỗ Thiệu Ân nói tỉ mỉ từ đầu đến đuôi, rõ ràng là đang nói cho Yến Từ nghe

Giản Huệ Linh cũng chỉ có một tia áy náy, nhưng ngay sau đó lại giương cao khóe môi."Ba con đúng là người không thú vị, cả ngày không phải là học sinh cũng là đọc sách, ông ta xem mẹ là cái gì? Ngay cả con mẹ cũng không bằng, mẹ không đi tìm người đàn ông khác, chẳng lẻ phải chôn vùi cả đời với con mọt sách kia sao?"

"Chuyện đã trôi qua rồi, bà lấy đi bao nhiêu tiền của tôi, tôi sẽ không so đo nữa, dù sao mỗi tháng tôi cũng gửi tiền cho bà rồi!" Đỗ Thiệu Ân lạnh lùng hạ lệnh trục khách.

"Đỗ Thiệu Ân, mày thật sự không sợ tao náo loạn sao?" Giản Huệ Linh giận đến cắn răng nghiến lợi uy hiếp.

"Nếu ngày mai bà còn dám xuất hiện trong công ty tôi, tôi nhất định sẽ giao bằng chứng gạt tiền, phá hư gia đình nhà người ta, giả tạo văn thư cho cảnh sát." Anh lấy máy ghi âm từ trong túi ra, "Còn nữa, những lời vừa rồi, tôi cũng đã ghi âm lại rồi."

"Ngươi..." Giản Huệ Linh nhìn cái máy ghi âm màu trắng."Gạt tiền cái gì, phá hư gia đình cái gì, mẹ không có!"

Đỗ Thiệu Ân trở về bàn làm việc của mình, kéo ngăn kéo cuối cùng ra, lấy ra một lá thư, lại lấy một xấp hình ra, đặt trước mặt Giản Huệ Linh

"A..." Giản Huệ Linh bị doạ sốc."Mẹ ..." Cái gì bà ta cũng không nói được, chỉ có thể thất bại chạy ra ngoài

Đỗ Thiệu Ân lạnh lùng nhìn mẹ mìn chạy trối chết, giống như ngọn núi lớn bất động vậy, đứng thẳng tắp cứng ngắc.

Đây là vì đề phòng mẹ yêu cầu vô độ mà anh điều tra trước, không ngờ thật sự có ngày dùng đến

"Thiệu Ân..." Yến Từ vỗ nhẹ vai Đỗ Thiệu Ân, anh mỏi mệt lắm, giống như bị bắt chạy 500 km vậy, làm cô rất đau lòng

Đỗ Thiệu Ân ôm cô vào trong lòng, cái gì cô cũng không cần nói, để anh có thể cảm nhận được, năng lượng đến từ thân hình nhỏ nhắn của cô

"Để tôi ôm một chút đi." Đỗ Thiệu Ân nhàn nhạt cầu khẩn.

Cô vẫn không nhúc nhích, cũng không có giãy dụa, ngược lại còn ôm lấy eo của anh, lần đầu tiên cảm nhận được, anh cũng cần người yêu thương

Người đàn ông mặt ngoài thì mạnh mẽ, không bao giờ chịu thua như anh, không ngờ sau lưng lại có người mẹ như vậy

Cô rất đau lòng, nhưng lại không thể nói ra lời an ủi nào ...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)