← Ch.37 | Ch.39 → |
Ánh trăng sáng tỏ ngời ngời, xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng manh màu vàng nhạt, vào bên trong căn phòng êm dịu
An An giạng chân, ngồi hai bên hông tràn đầy sức mạnh của Uông Thanh Mạch, miệng không ngừng gặm cắn da thịt rắn chắc của người đàn ông. Môi đi tới chổ nào là chổ đó lưu lại vết hồng ửng đỏ.
Dưới tác dụng của rượu, bàn tay nhỏ bé của An An nóng hổi, sờ soạng lung tung trên ngực của người đàn ông. Nhiệt độ hòa lẫn với nổi đau rưng rức do vết cắn tạo nên đưa tới từng đợt lửa nóng, chạy thẳng xuống bụng dưới. Cơ thể rung động từng đợt khiến Uông Thanh Mạch nhắm hai mắt lại, tận tình hưởng thụ sự thăm dò do bất mãn, tức giận cùng với động tình mà người con gái trước mặt tạo nên.
Toàn bộ tính cách lúc không được vừa lòng của An An trút hết ra ngoài, miệng thì cắn, tay thì bóp. Có thể nhìn thấy được làm sao Uông Thanh Mạch hưởng thụ quá trình này.
Một câu, 'sung sướng trong đau khổ' cũng đủ để hình dung tình trạng mâu thuẫn này của Uông Thanh Mạch.
Cuối cùng, An An chơi đã rồi cũng bắt đầu mệt mõi, mà Uông Thanh Mạch lại rất phối hợp, nằm yên chờ cô cấu xé, giống như một đấm đánh vào gối bông, đánh ra không văng trở lại.
An An nổi giận, ngồi bật dậy, vỗ một cái vào cơ bụng sáu múi của Uông Thanh Mạch. Mà người kia lại không để chuyện này trong mắt, cười cười giơ tay lên vuốt tóc của cô, cùng một lúc, kéo cơ thể của An An về phía mình, nhắm ngay đôi môi đang chu lên, hôn xuống.
"Ưmh......" An An mất thăng bằng, ngã xuống trên người Uông Thanh Mạch. Tiếng kêu lúc đó bị nuốt trọn giữa môi và răng của hai người.
Lưỡi bị quấn lấy, khiêu khích tận tình! Sức lực trên tay gia tăng, xoa nắn bộ ngực no tròn, nhụy hồng từ từ cương lên, đứng thẳng dậy. Ngón tay chai sạn bởi vì quanh năm tiếp xúc với binh khí của Uông Thanh Mạch lướt nhẹ lên, thật là rất nhẹ, nhưng lại khiến cơ thể của An An khẩn trương tột độ.
Uông Thanh Mạch buông người trên mình ra, đồng thời phối hợp tay dài, điều khiển cơ thể của An An khiến cô lại giạng chân một lần nữa trên người của mình. Môi vẫn không rời nhau, thân thể lại càng thêm thân mật, kết hợp không rời.
Thân dưới mẫn cảm, bị ma sát liên tục, khiến An An không ngừng run rẩy...
Buông đôi môi mềm mại ra, cánh môi sưng đỏ như cánh hồng nở rộ khiêu gợi chết người. An An thở hổn hển, tay chống lên cơ thể của người đàn ông nằm ở dưới, đáy mắt long lanh nhìn anh không chớp.
Khuôn mặt đẹp trai kia, môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu sắc chứa đựng ý cười, hai tay buông lỏng ở hai bên, ung dung nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình. An An đè nén hơi thở, cười một cách xấu xa, vòng tay ra sau lưng. Tuy nói rằng sức uổng rượu của mình không giỏi, sức làm việc cũng không tới đâu, sức khỏe lại càng không tính tới, nhưng sức nhắm rất chính xác, một lần là có thể nắm trúng cái vật nóng bỏng cứng rắn của người đàn ông kia.
Uông Thanh Mạch không ngờ An An sẽ dùng cái chiêu này, bất ngờ bị kích thích tại chỗ. Bàn tay nhỏ bé của An An mang theo cảm xúc lành lạnh, thật là thoái mái đến chết người.
Uông Thanh Mạch khẽ rên một tiếng. Mới vừa rồi bàn tay ở trong trạng thái thoải mái thư thả giờ lại nắm chặt eo thon của An An, tay kia bắt đầu xoa nắn trước ngực của cô. An An buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, xoay người lại, gạt đi bàn tay của người kia đang giày vò trước ngực mình: "Hôm nay bà cô đây làm chủ, bỏ bàn tay quỷ tha ma bắt của anh ra."
Đầu óc An An có chút mơ hồ, nhưng trước sau vẫn không quên được, tư thế này nói lên điều gì.
Khóe môi Uông Thanh Mạch khẽ cong lên, ánh mắt sáng quắc. An An cúi người xuống hôn tới, hôn được vài cái mà người kia vẫn không có phản ứng gì. Trong lòng khó chịu, há miệng ra cắn xuống, trong nháy mắt, khoang miệng tràn đầy mùi máu. Uông Thanh Mạch cũng không cảm thấy đau đớn, tâm tình rất tốt hưởng thụ sự chủ động người trên thân mình.
Cái lưỡi liếm qua liếm lại bờ môi một cách nhẹ nhàng, không tiến cũng không lùi, tê dại ngưa ngứa một hồi. Có mấy lần Uông Thanh Mạch muốn kéo cái lưỡi bướng bĩnh kia trở lại nhưng đều bị An An né tránh.
Môi trượt theo thứ tự, lướt nhanh qua cần cổ trước, đầu lưỡi ẩm ướt đảo một vòng mấy cái. Trong không khí yên tĩnh, nghe được rõ ràng tiếng hầu kết lên xuống ừng ực. An An cười hắc hắc, há miệng cắn lên một cái. Chưa kịp đề phòng, Uông Thanh Mạch rên lên một tiếng.
Bàn tay nhỏ bé của An An chạy xuống trước ngực của Uông Thanh Mạch đùa giỡn, tay đi tới chỗ nào lưỡi cô đi theo chỗ đó. Xúc cảm nóng ẩm, từ từ trượt nhẹ, cộng thêm sự gặm nhấm thô bạo, bộ dạng vốn là ung dung tự tại lúc ban đầu của Uông Thanh Mạch bắt đầu căng thẳng.
Có một chỗ trên người của anh càng ngày càng bị lửa đốt, càng trương cứng. Người đàn ông bị cấm dục đã lâu kia đang cố gắng chống đỡ sự đùa giỡn này. Giơ tay lên giữ chặt đầu của cô, hôn lên. Bàn tay còn lại vừa bóp vừa nắn trái đào của cô, trong khoảnh khắc, An An có chút chống đỡ không nổi. Đầu ngón tay vừa xẹt qua nhụy hoa đào, thì An An đã buột miệng rên lên một tiếng.
Khóe môi Uông Thanh Mạch khẽ nhếch lên, từ từ buông lỏng bàn tay, nhìn ánh mắt nhuốm đậm tình dục tương xứng với vẻ mặt luống cuống của An An.
An An lắc lắc đầu, cố gắng hết sức duy trì sự tỉnh táo, nhưng bởi vì cánh tay không còn đủ sức lực, ngã nhào lên người của Uông Thanh Mạch. Mà người kia lại cười một cách vui vẻ nói: "Khí thế mới vừa rồi đi đâu rồi?"
An An thở gấp, miễn cưỡng cũng có thể nâng được cái đầu lên, cặp mắt mơ màng ra vẻ khinh thường liếc nhìn Uông Thanh Mạch nói: "Anh lấy móng vuốt trên người chị đây ra. Tối nay chị không chơi anh, anh sẽ không biết chị là ai."
An An nói xong thì ngồi bật dậy, 'chát' một cái vỗ lên ngực của Uông Thanh Mạch. Trong không gian yên tĩnh, âm thanh của cái tát vang vọng khắp nơi. Nếu đánh mạnh hơn một chút, có lẽ ba ngày sau vẫn còn đọng lại trên xà nhà.
Tay của An An cũng đau một chút, xoa xoa, chà chà chỗ bị đánh trên người của người đàn ông. Chà chà, cọ cọ, chà đến giữa háng của anh, mà chỗ này bây giờ đã lớn hơn bình thường. Bởi vì vẫn còn bị ngăn cách giữa cặp đùi thon dài của cô, bàn tay nhỏ bé lượn lờ chung quanh bắp đùi của anh, chạm khẽ da thịt, rẽ trái, rẽ phải vài vòng, nhưng lại vượt qua một cách chuẩn xác bộ phận trọng yếu kia.
Hơi thở nặng nề của Uông Thanh Mạch từ từ truyền vào tai của An An. Cô cười hắc hắc, hai mắt mê hoặc cộng với hai hàm răng trắng toát, chỉnh tề lộ ra vẻ nghịch ngợm lại quyến rũ.
Uông Thanh Mạch vẫn luôn cho rằng, có vài điều về An An mà anh không thể không thừa nhận. Một là dễ nổi nóng, hai là cười ngây ngô với anh, ba là quyến rũ anh một cách vô cớ, hơn nữa còn là cố ý.
Chỗ này là trong háng, bởi vì tất cả máu tập trung về chỗ này mà sẽ căng lên mãnh liệt, khiến anh phải bật ngồi dậy ngay ngắn. Cố gắng hết sức, anh kéo An An vào lòng, không chút nể mặt, anh nhắm môi cô áp lên.
Bàn tay to lớn đặt trên tấm lưng trần của An An, sợ soạng khiêu khích tràn đầy dục vọng. Vật cứng rắn dưới thân đang chống đỡ trên bụng dưới của cô, nhiệt độ thiêu đốt, không có chỗ nào không khiến An An vừa muốn trốn tránh, vừa lại muốn nhiều hơn chút nữa.
An An muốn, thì sẽ uốn éo thắt lưng, ép sát vào anh. l€*qu¥*đƟɳ Nếu cô không muốn thì sẽ đưa tay đẩy anh ra rồi lui về phía sau. Nhưng làm sao Uông Thanh Mạch có thể cho cô cơ hội, anh ôm cô thật chặt, hận không thể hòa mình vào cô, cùng nhau ân ái ngay lập tức.
Nụ hôn khiêu khích, bàn tay ma quỷ nhóm lửa khắp nơi trên cơ thể. Uông Thanh Mạch trượt môi từ cái cằm trơn bóng tới cần cổ thon dài như thiên nga khiến cô ngửa đầu ra sau. Môi anh tiếp tục trượt xuống tới đỉnh đầu của đôi gò bồng cao ngất của An An.
Uông Thanh Mạch đẩy cơ thể An An ngửa về phía sau. Tư thế này giúp anh có thể nghiêng người về phía trước một cách thuận tiện hơn.
"Ưm!" Đôi môi ẩm ướt ngậm lên hột đào hồng nho nhỏ kia khiến An An hưởng thụ vô cùng. Đã không còn sự phản đổi cùng la hét chói tai trước kia nữa, thay vào đó là tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được. Giống như được khích lệ, cái lưỡi của người đàn ông hết mút rồi liếm, hết liếm rồi mút hạt đậu kia.
Hai tay An An ôm chặt bả vai người đàn ông, đầu ngửa ra sau, thân thể run rẩy nhè nhẹ.
"Ưm, không được. Nhả ra..." An An cảm thấy tất cả lửa nóng trong cở thể tập trung về một chỗ, không ngừng thiêu đốt thân dưới. Cảm giác không thể kiềm chế bao vây toàn thân cô, ngay lúc này, cô chỉ muốn thối lui cho rồi.
Uông Thanh Mạch đâu thèm để ý đến người ta nhiều như vậy, cảm giác được cơ thể An An biến đổi. Nơi kín đáo giạng chân trên người anh bắt đầu có chất lỏng nóng ẩm chảy ra.
Một tay Uông Thanh Mạch ôm eo cô, tay kia trượt xuống thân dưới của An An, chuẩn xác đột phá tiểu huyệt kia.
"Bảo bối, đã ướt đẫm rồi." Miệng của người đàn ông mang ý cười. An An chống không lại dục vọng xung kích, thần kinh căng thẳng, chỉ có thể tập trung vào hai chỗ: một là trước ngực bị liếm mút; hai là thân dưới bị đầu ngón tay đang trêu đùa.
Chỗ mẫn cảm bị tấn công bất ngờ nhưng nhẹ nhàng, toàn thân An An giống như có luồn điện chạy qua, run rẩy không ngừng.
Ngón tay linh hoạt của Uông Thanh Mạch xoay xoay vòng tròn chỗ kia, trượt tới trượt lui, lúc lên lúc xuống, lúc trước lúc sau. Thân thể An An bắt đầu căng thẳng, bàn tay ôm chặt bả vai của Uông Thanh chuyển thành bấm sâu vào trong da thịt.
"Không được, không cho đụng ở đó nữa." Hai chân An An kẹp lại sít sao. Cô muốn khép chân chặt lại, không cho người đàn ông kia đụng vào, như vì cô đang ở trong tư thế giạng chân ra, vốn là không thể làm được. Chỉ có thể run rẩy, run rẩy toàn thân, cầu xin tha thứ.
Không nhanh không chậm, đầu ngón tay xoay vòng. Người đàn ông ngẩng đầu, hôn lên đôi mắt ngấn lệ kia của An An: "Ngoan, nghe lời!"
An An lắc mạnh tay, hai chân càng kẹp chặt hơn, mà cơ thể vẫn run rẩy không thôi vì đầu ngón tay của ai đó đang trêu chọc. Mỗi lần đụng phải là sự run rẩy của cô lại càng tăng thêm.
"Dừng lại, mau thả em ra." An An muốn rút lui cơ thể, nhưng lại bị người ôm thật chặt, chỉ còn có thể cầu xin mà thôi.
Uông Thanh Mạch biết cô đã sắp tới đỉnh, đầu ngón tay bắt đầu cử động nhanh hơn.
"Không cần, không được, uwmmm, aaaa...." An An uốn éo người một cách mạnh mẽ, nhưng cô lại không biết càng làm như vậy, cô càng phối hợp ma sát thân thể mình với đầu ngón tay đang chà sát một cách thần tốc.
Chỉ vài cái sau, An An hét lên một tiếng, đạt tới cao trào!
An An ngã vào lòng Uông Thanh Mạch, đầu gối lên vai của anh, hai tay trượt xuống để hai bên. Lúc này cô như đống bùn nhão, vừa buồn cười vừa đáng yêu hết sức.
Uông Thanh Mạch vỗ vỗ lưng của An An, sau đó nâng cô lên, nhắm ngay chỗ đó, đẩy mạnh dục vọng của mình vào trong.
"Aaaa!" An An hét lên chói tai. Thân dưới như bị gậy thiết cứng rắn đột nhiên đâm vào, thiếu chút nữa là chết ngất.
Anh nắm chặt eo của cô, cơ thể dồi dào sinh lực, không ngừng va chạm. Ánh mắt sáng ngời mang theo nụ cười ẩn hiện.
Cô biết, anh chính là một tên lưu manh xấu xa, làm sao có thể dễ dàng buông tha cô. Nhưng có thể đừng có đột nhiên tập kích người ta như vậy chứ, ngay cả thở cũng không cho, thật sự là muốn giết chết cô mà.
An An gầm lên, rồi lại phát hiện ý cười trong mắt của người kia vẫn như cũ, nhưng màu sắc lại thay đổi khiến cô không nắm bắt được.
Uông Thanh Mạch ôm hông của cô, xoay người đặt cô dưới thân mình. Đầu choáng váng một lúc lâu, An An mới nghĩ thông suốt, dường như 'lão đệ' của anh muốn 'trường chiến' với cô, hết tấn công tâm lý rồi tấn công thân thể...
Con bà nó, thật không hiền lành chút nào mà!
Cho nên về sau cô thường hay nói, đừng bao giờ hoài nghi sức khỏe cường tráng của quân nhân, đừng bao giờ nghi ngờ thể lực dồi dào, suốt đêm có thể được của quân nhân. l€QuɣĐ©Ω Không cần phải đoán mò nữa, mặt trái của người quân nhân cương trực công chính kia chính là một tên lưu manh xấu xa, cặn bã.
Lúc này, An An kêu trời kêu đất cầu xin, nhưng cô lại quên mất một điều, cô càng cầu xin than thở, anh càng thỏa mãn hơn. Lúc tâm lý được thõa mãn thì thân thể càng trở nên kiêu ngạo phấn khích.
Lần này khoái cảm tới quá nhanh, An An chỉ cảm thấy chỗ kia bị va chạm rất nhanh, rất mạnh mẽ, rất chính xác, giống như là đang đánh trận vậy. Uông Thanh Mạch không chừa lại một chút đường sống nào cho cô bước đi.
"Cái tên khốn kiếp này, aaaa!!!" An An mắng xong một câu thì lại cảm giác thân thể không ngừng run rẩy, run rấy tới mức đầu óc trống rỗng, sau đó ngón chân cũng cong lại.
Bên trong cơ thể ướt át, chất lỏng chảy ra, mà lửa nóng của người đàn ông vẫn chôn vùi ở bên trong. Bởi vì cao trào mà 'miệng nhỏ' trương cứng khác thường, co bóp mạnh mẽ hút lấy 'lửa nóng' của người đàn ông không buông.
Uông Thanh Mạch giơ tay, kéo sát gương mặt của An An lại gần nói: "Bảo bối, 'miệng nhỏ' của em thật chặt!"
An An muốn cải lại, nhưng há miệng thì lại không phát ra được tiếng nào. Mà 'người tốt' Uông Thanh Mạch lại từ từ rút ra khỏi 'miệng nhỏ' đang hút chặt, đưa vào, bắt đầu một lần nữa.
An An không chịu nổi nữa rồi, nắm chặt cánh tay của anh, lắc đầu cầu xin: "Thật không được, em chết mất!" Uông Thanh Mạch bỏ mặc, phía dưới vẫn cứ tiếp tục từ từ đưa vào, rút ra 'lửa nóng', hưởng thụ dư vị sau khi cao trào của người phụ nữ bên cạnh.
Hơi thở nóng bỏng của Uông Thanh Mạch bao phủ vành tai của An An, thì thầm nói: "Bảo bối, đây chỉ là mới bắt đầu."
Cơ thể bị đè ép chặt chẽ, thân dưới ra vào càng ngày càng nhanh, càng mạnh. An An mới vừa trải qua giày vò, cơ thể thật khó có thể tiếp thu được sự tấn công mạnh mẽ như vậy. Cô bị buộc phải chạy trốn tới một nơi rất xa, không còn đường để quay trở lại: "Chậm chút."
"Bảo bối, nói em sẽ không bao giờ bỏ anh." Uông Thanh Mạch chậm lại một chút, nhưng sức lực vẫn như cũ, rút ra, tiến vào, thứ tự tuần hoàn.
"Ừ, không, không bỏ đi..." Bị anh ra vào nhiều cái như vậy, An An ngút hơi, đứt quãng nói không muốn ra.
"Nói, sẽ không bỏ người nào."
"Nham Tử, không bỏ..."
"Không đúng, nói lại..." Uông Thanh Mạch bắt đầu thay đổi tốc độ, đâm vào thật mạnh, hơi thở quanh quẩn bên tai của An An dụ dỗ.
"Aaa, chậm lại, chậm một chút! Đừng, đừng đụng chỗ đó!" An An bị va chạm không ngừng, cơ thể không biết làm gì khác hơn là đón nhận. Bàn tay nhỏ bé đấm đấm lên ngực của người đàn ông, muốn đẩy anh ra.
"Bảo bối, nói cho anh nghe, mau!" Sức lực An An yếu ớt, vốn là không còn cách nào ngăn cản được động tác của anh.
"Nham Tử, không bỏ Nham Tử..." An An nức nở cầu xin. Cô thật chịu không nổi rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc cô chết mất thôi.
"Không đúng." Uông Thanh Mạch lại tăng thêm sức, ép An An khóc thét lên.
"A!!!!" An An không hiểu.
"Bảo bối, nói tên của anh, ngoan!" Giọng nói của Uông Thanh Mạch trầm thấp, tràn đầy vẻ quyến rũ. Thân dưới cứng như sắt thép, đâm vào mạnh mẽ.
"A!!! Uông Thanh Mạch" An An lắc mạnh đầu, khóe mắt đã dâng trào lệ sáng long lanh, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lung tung.
Uông Thanh Mạch cảm giác được An An đã sắp cao trào, nhưng anh lại không cho cô thỏa mãn, đâm vào vài cái rồi rút hẳn ra ngoài.
An An cảm thấy toàn thân trống rỗng, tiếp đó, cảm giác bay bổng đột nhiên giống như bị kéo vào địa ngục. Anh không giày vò cô nữa cũng chỉ vì muốn cô không được đạt được cao trào.
Đến thời điểm yêu cầu cấp bách cuối cùng, An An không nhịn được: "Không, mau, nhanh lên..." An An xiết chặt bả vai của Uông Thanh Mạch, gác đầu lên vai anh thở gấp, cầu xin được thỏa mãn.
"Nói, vĩnh viễn sẽ không rời xa Uông Thanh Mạch."
"Không bao giờ rời xa Uông Thanh Mạch, vĩnh viễn sẽ không bỏ đi... Aaaa, không... không được..."
Câu trả lời của An An khiến người kia hài lòng, thân dưới cử động mỗi lúc một nhanh, tập trung đâm vào một trung điểm. An An thở hòng hộc, cơ thể không ngừng run rấy, run rẩy.
"Ưm.. không cần, không! Aaa...!" An An cảm thấy trước mắt lù mờ, đầu óc trống rỗng. Sau đó bụng dưới co quắp, một nguồn chất lỏng ẩm ướt tràn ra.
Lần này, Uông Thanh Mạch phối hợp với cơ thể run rẩy đạt tới cao điểm của cô mà phóng thích một loạt chất lỏng nóng hỗi vào chỗ sâu nhất của người phụ nữ kia.
An An hỏi Diệp Tử, cái gọi là một đêm bảy lần. Lúc ấy Diệp Tử trả lời, không phải một đêm anh tới bảy lần, mà chính là anh ta sẽ khiến cho cậu chết bảy lần trong một đêm.
Bây giờ An An mới biết, một đêm bảy lần chính là như thế này.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |