Ngoài ý muốn
← Ch.17 | Ch.19 → |
Người không phải là cỏ cây, quen thuộc rồi có thể lãng quên.
Tình cảm, chính là ở trong lúc yên tĩnh nhất, bị người ta im hơi lặng tiếng từng chút từng chút xâm nhập vào, từng chút từng chút gieo cấy. Tiến vào, sau đó tưới một chút nước, cuối cùng chăm bón trở thành một chồi non, tiếp đó từ từ sinh trưởng, sau cùng đơm hoa kết trái.
An An biết, Uông Thanh Mạch Chính là cái gốc rễ đã sớm ăn sâu vào lòng của cô. Có lúc cô đã từng suy nghĩ, nếu như có một ngày phải nhổ đi cái cây này thì bộ dạng của cô sẽ ra làm sao.
Cô hiểu Uông Thanh Mạch, cũng như Uông Thanh Mạch hiểu rõ cô.
Tin tưởng lẫn nhau, an ủi, thưởng thức, yêu thích...
Thỉnh thoảng cô thường mất hồn suy nghĩ, rốt cuộc từ lúc nào mình đã bị anh đầu độc. Con sâu độc, quả thật chỉ có từ này mới có thể hình dung được tính tình yêu nghiệt của Uông Thanh Mạch.
Trong mắt người ngoài, anh cao cao tại thượng, lạnh lùng nghiêm khắc. Trong lòng cô, anh như một đóa hoa anh túc tỏa hương thơm quyến rũ, xinh đẹp mị hoặc, dụ dỗ cô từng bước dấn thân vào, cuối cùng không có cách nào thoát ra.
Tối hôm qua, Uông Thanh Mạch nhận được điện thoại khẩn cấp, phải đưa cô trở lại biệt thự rồi bỏ đi. Cả đêm An An mơ mộng đẹp. Trong mộng vẫn là khuôn mặt yêu nghiệt, khóe miệng yêu nghiệt, nụ cười yêu nghiệt của Uông Thanh Mạch. Dường như lúc nào cô cũng nằm mơ thấy anh, lúc nào cũng...
Sáng sớm, An An tới chỗ làm thì mọi người đã đến hết, đang tụ tập ở quầy rượu không biết tán gẫu chuyện gì.
"Giờ làm việc mà tụ tập nói chuyện phiếm, muốn về nhà hết hả?" An An làm như ông chủ mở miệng nói.
"Nghĩ rằng hôm nay cậu không thể xuống giường được đó." Bình Tử không biết chết là gì nhào ra kéo tay An An.
Mang Quả vừa cao hứng vừa sùng bái đi tới ôm xiết cô như muốn ghìm chết con gấu: "An An, cậu là niềm kiêu hãnh của chúng tớ, là người tụi tớ tự hào."
"Buông ra, buông ra! Xiết tớ chặt như vậy sẽ phế bỏ tay cậu đó." An An gỡ cánh tay đang ôm chặt của Mang Quả ra.
Mấy người ồn ào lộn xộn nói xong, An An cảm thấy có chút rối loạn, thiếu kiên nhẫn bĩu môi khinh khỉnh khiến bọn họ phải im miệng.
Nhưng ngậm miệng chính là chuyện xưa, cô đã cho bọn họ một câu trả lời vô cùng hài lòng.
An An càu mày trầm tư, sau đó ngẩng đầu lên, không biết làm gì khác hơn rồi lắc đầu.
Tiếp đó, xác nhận mấy người kia lại tiếp tục ong óng bên tai cô như đám con ruồi vò vẻ, cô thật phiền chết đi thôi.
"Mấy chiêu thức kia là do Uông Thanh Mạch dạy."
Phản ứng của mọi người có vẻ kỳ quái, sau đó lại không nói tiếng nào.
"Tớ với anh ấy là trong sạch." (Lời editor: 'Sạch' thiệt mà. )
Chu Tiến nhíu mày: "Miệng cũng đã sưng lên còn trong sạch cái gì không biết."
Mang Quả bổ sung: "Quần áo cũng đã thay, trong sạch thế nào đây."
Bình Tử trừng mắt nhìn: "Tư thế đi không thay đổi, cũng có khả năng không trong sạch."
Lê Tử gật gật đầu: "Mọi người phân tích rất có lý. Khẳng định bọn họ không trong sạch."
Mậu Ninh chống nạnh hai tay: "Đàn ông tốt đều bị cái loại phụ nữ có chồng vô lương lại thiếu đạo đức như cậu làm hại rồi."
An An và Mậu Ninh đứng cùng một chỗ, nhìn bầu trời bên ngoài có chút u ám lo lắng. Ngày hôm nay có vẻ u ám khủng khiếp.
Mà gương mặt của Mậu Ninh lại còn vẻ rối rắm, có thể so sánh với trời u ám. An An lại gần thọt cô: "Cậu làm sao vậy, sắc mặt thật khó coi."
Mậu Ninh vẫn như cũ, giống như trời có mây đen: "An An, có phải cậu với Uông Thanh Mạch quen biết từ trước hay không?"
An An giật mình, sau đó gật đầu một cái, không lên tiếng.
Khóe miệng Mậu Ninh giựt giựt. An An có chút không hiểu, tại sao vẻ mặt của Mậu Ninh lại có vẻ rối rắm như thế này: "Cậu bị sao vậy?"
Mậu Ninh lắc đầu: "Không có việc gì. Thì ra là như vậy."
"Hai tớ là trong sạch."
"Thôi đi, ai mà tin."
An An không biết làm sao, nói không ai tin. Cô còn không tin, huống chi là người khác.
"Con khỉ vô lương, có chồng rồi mà còn 'trèo tường'! Cậu tính 'trèo tường' thật sao?"
An An lắc đầu một cách dứt khoát, làm sao cô có thể hả? (Lời editor: Đúng rồi, gan An An không đủ lớn)"
"Cậu xem, hai người đi đâu cũng có nhau."
An An nhíu mày, quả thật, ai bảo Nham Tử nhà cô không ở bên cô thường xuyên. Nhưng mà, cô và Uông Thanh Mạch thật sự là trong sạch. Cùng lắm là hôn miệng thôi, cũng không có lên giường. (^o^) Tuy nói rằng, mấy năm nay, tinh thần của cô đã sớm bị Uông Thanh Mạch xâm nhập, từ từ tan rã, nhưng mà... (Lời editor: Cái này có được coi là ngoại tình tư tưởng không ta? Nhưng bọn họ 'trong sạch' thật mà )
Được rồi, An An nghĩ đi nghĩ lại thì tâm tình lại càng thêm buồn bực.
Cô thật sự là thương Nham Tử nhiều lắm. Thật sự rất thương, rất thương. Cô sẽ không quên lời thề của hai người, đó là cam kết cùng nhau nắm tay cho tới già.
Trong lòng An An khó chịu, bị bọn họ làm rối lên lại càng không được thoải mái. Trời âm u mịt mù, giống như sắp đổ mưa. Thời tiết giống như đồng cảm với cô, thích hợp với cảm xúc đang nổi lên của cô. Khóc? Kể chuyện cười có được hay không? Với tính khí này của An An, cùng lắm là ngước mắt nhìn trời, im lặng một hồi là qua thôi.
Thời tiết khó chịu vô cùng. Trước giờ tan sở, bầu trời bắt đầu chuyển động, nhưng mọi người không ai để ý.
An An thu dọn đồ xong thì đi ra cửa. Đi gần tới cửa ra vào trạm xe điện ngầm thì cảm giác trời càng ngày càng đen, trong lòng cảm thấy bất an. Trước đó Nham Tử đã nhắc nhở cô gần đây có mưa lớn, không lẽ là hôm nay chứ.
An An cất bước bỏ chạy, nhưng vừa mới nhấc chân thì trong nháy mắt, bầu trời đen ngầm lại, tiếp theo là tia chớp lóe lên, tiếng sấm vang rền cả bầu trời. An An sợ đến nổi giật cả mình.
Nhiều người xung quanh hoảng hốt kêu lớn, chưa kịp phòng bị thì những hạt mưa lớn như hột đậu đùng đùng rớt xuống trong chớp mắt. Những hạt đậu nhỏ bé nhìn rất tầm thường, nhưng nện ở trên người cũng đủ làm người ta bị thương. Phần lớn đám người ở đây là đón xe điện ngầm cũng lật đật chạy về phía cửa trạm xe.
An An chạy nhanh qua mặt đám người kia. Đúng lúc này, tia chớp lóe lên, 'ầm' một tiếng nữa đánh xuống ngay cột dây điện ở ven đường, rồi một mảng xi-măng đen xì theo tiếng sấm nứt ra, lắc tới lắc lui theo gió lớn gào thét. Cái khỉ gió này mà ngã xuống thì chắc là đè chết rất nhiều người!
Gió lớn quá, hướng gió lại không ổn định, cơ thể cũng không đứng vững, bước đi không được nữa bước. Mỗi lần gió nổi lên là chân cũng gần như không chạm được đất.
Lúc này, bầu trời chỉ còn đèn đường là có ánh sáng. Nếu không thì thật sự có thể nói rằng bàn tay đưa ra không thể thấy hết năm ngón. Lần này mưa bão đến rất nhanh lại mạnh, người đi đường cũng va chạm lẫn nhau.
An An mang giày cao gót bước thấp bước cao đi theo dòng người hối hả tuông về hướng trạm xe điện ngầm. Trên người ướt đẫm, bên trong giày cũng toàn là nước. Đôi giày cao gót chết tiệt này thật là muốn lấy mạng cô mà. Trong lòng An An mắng nhiếc thời tiếng, chưởi rủa giày cao gót, trong chốc lát đã đến cửa trạm xe điện ngầm.
"A!" Cơ thể vốn là đứng không vững, An An bị những người bên cạnh xô đẩy thiếu chút nữa là ngã xuống. Cô nghĩ thầm nếu mà té xuống, thế nào cũng bị người ta giẫm chết thôi.
An An bị gió lớn thổi tới thổi lui vọt tới cửa trạm xe điện ngầm. Nhưng ngay lúc này, cơ thể bị một nguồn sức mạnh đập vào thật mạnh.
Ngay sau đó, đích thực một loạt tần số âm thanh cao kêu gào. Lần này không chỉ có tiếng kêu của An An, còn có mấy người đi đường đồng loạt ngã nhào xuống đất. Sau lưng có một tấm bảng quảng cáo lớn bị gió thổi tới, cộng thêm sức mưa lớn, bay vèo tới đập lên người của các cô.
Dòng người vẫn còn đi tuông vào bên trong. An An và những người bên cạnh được mấy người đi đường tốt bụng đỡ lên, đi xuống cầu thang máy.
Bên thang máy, An An cố đè nén sự đau đớn do vết thương trên lưng mang lại. Đúng lúc này, cô phát hiện dòng nước theo kẻ hở trên thang máy cuồn cuộn chảy xuống. Cô có loại dự cảm không tốt, nhưng lại không xác định rõ ràng, cho nên quay đầu, cắn môi nhìn đám người ngày càng đông.
Thang máy còn chưa xuống tới, An An lại cảm giác được triệu chứng đám đông chen chúc ở phía sau. Tiếp theo chính là tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong đám người.
Một dòng nước lớn từ bên ngoài ùa vào, đập vào sau lưng của người nào đó, mà người trước thang máy như là quân cờ Domino, ngã chồng lên nhau, kêu gào sợ hãi.
An An cảm thấy thôi rồi, may mắn là cô phản ứng rất nhanh, tay chống vào tay vịn của cầu thang, dưới chân mượn sức nhảy lên. Tuy nói là tránh được nguy hiểm bị đè ở bên dưới, nhưng cũng bị ngã mạnh trên mặt đất.
An An vừa bị ngã thiếu chút nữa là thở không ra hơi. Cũng may là cô có thể lấy đà lăn hai vòng, tránh cho xương cốt bị gãy.
An An nằm trên mặt đất, cả người ướt nhẹp, cộng thêm tiếng gào thét của đám người xung quanh, có thể tưởng tượng được tình cảnh bây giờ không chỉ có chữ 'thảm' là có thể diễn tả được.
Cố nhịn đau, cô bò dậy từ dưới đất, tiến về phía trước, ra tay giúp đỡ đám người đang bị áp đảo. Bởi vì nước lũ đập vào, xe điện ngầm phải dừng lại vận hành, nếu không thì thật không dám tưởng tượng tình hình này sẽ biến thành như thế nào.
Bên trong trạm xe điện ngầm, nước càng ngày càng nhiều, người bị thương cũng không còn cách nào để kêu cứu, tình cảnh hỗn loạn khiến người ta phải vò đầu bứt tóc.
Mưa lũ càng ngày càng mạnh, nước càng ngày càng dâng lên trong trạm xe điện, không thể nào ngăn chặn được nữa. Người bị thương nằm đầy trên đất, An An cố gắng nhịn đau đi tới bên cạnh một ông lão bị thương tương đối nặng. Mặt và tay của ông lão đầy máu, An An cảm thấy chóng mặt trong giây lát. Cô có bệnh sợ máu bởi vì lúc trước có xảy ra một sự cố, nhưng cô vẫn cố gắng vượt qua vấn đề riêng của mình trước mà đi tới.
"Ông à, ngoại trừ đầu của ông ra, ông còn chỗ nào khác không khỏe không?"
"Cô bé, đầu ông không có chuyện gì, nhưng chân trái thì rất đau."
Lúc này An An yên tâm một chút, chứng tỏ ông lão vẫn còn tỉnh táo. Trán bên trái bị thương có lẽ chính là đầu bị đập vào bậc cầu thang. An An nhìn chân trái đang run rẩy của ông lão hỏi: "Ông ơi, chân ông bị thương ở đâu, bắp chân hay bắp đùi?"
"Bắp chân." Máu và nước trộn lẫn với nhau khắp người ông lão. Ông lão phải nhịn đau cắn răng nói được vài chữ rồi không nói được nữa.
Tay phải An An vừa mới nhè nhè nắn bóp chân ông thì nghe được tiếng tiếng hít hơi đầy chịu đựng.
Vài cái sau, An An nhíu mày: "Ông à, theo như cháu phán đoán thì khoảng một phần ba của bắp chân trái đã bị gãy xương, nhưng cụ thể như thế nào thì phải đợi đến bệnh viện mới cứu chữa được.
An An đứng lên: "Mọi người làm ơn xem bên cạnh có thanh gỗ hoặc thanh sắt nào không?"
Đám người đang huyên náo nhỏ giọng lại một chút. Sau đó, có một bác trai nhìn giống như là dân công, mang một cái bao bố cũ kỹ trên lưng đi tới: "Hôm nay vừa mới xong việc, bác có vài cây gỗ trong tay, không biết có thể giúp được không?"
An An gật đầu một cái, vừa thấy miếng gỗ thì An An cũng yên tâm một chút. Tuy rằng dụng cụ nghề mộc có hơi vuông vuông, nhưng có đủ chiều dài và chiều rộng, dù sao vẫn tốt hơn là không có.
"Ông ơi, ông đừng lo nhá. Cháu có học qua lớp cấp cứu khẩn cấp, tạm thời cháu cố định chân của ông trước." Cô lấy hai cái cây gỗ, cố định hai bên của bắp chân, dùng sợi dây thừng của bác thợ mộc đưa, cột thanh gỗ và chân của ông lão lại với nhau để cố định vị trí.
Bên trong trạm xe điện ngầm, người nằm la liệt khắp nơi, bị thương nhẹ, thương nặng đều có, tóm lại là tất cả đều bị thương. Mưa lũ không hề có dấu hiệu sẽ ngừng lại. Từ trong trạm xe điện ngầm nhìn ra ngoài bầu trời đen ngòm.
Có người còn đang lục tục chạy vào, trên người ướt nhẹp, mặt mày ảm đạm. An An nhìn lại những người bị thương, hỏi thăm một chút rồi né mình qua một bên, ngồi xuống dựa lưng vào tường.
Mưa lớn làm ngập lụt cả trạm xe điện. Lúc này xe điện đã ngừng chạy, bên trong càng ngày càng có nhiều người. Có người gọi điện thoại cầu cứu, có người gọi điện thoại oán trách, cũng có người cầm điện thoại di động chụp hình những người bên trong trạm xe điện, rồi chụp luôn những người đang bị thương gởi lên trang blog.
Trong lòng An An nghĩ tới Nham Tử, móc tay lấy điện thoại đã bị thấm ướt từ trong túi xách đầy nước ra. Ách, không thông rồi. An An liếc nhìn điện thoại, còn pin mà, cũng không bị hư. Rồi trong chốc lát, cô phát hiện chỗ phát tín hiệu có một chữ X.
Sau đó, cô giương mắt nhìn những người khác, hình như ai cũng cùng chung cảnh ngộ. Con bà nó, di động Trung Quốc ngay lúc này lại không di động được.
An An lấy ra một tờ khăn giấy coi như vẫn còn khô, lau đi những giọt nước vẫn còn bám trên điện thoại rồi nhét vào trong túi xách. Nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn mà trong lòng cô cảm thấy tủi thân. Nếu như có Nham Tử bên cạnh thì tốt biết mấy.
Mới vừa rồi bị té xuống, tay trái bị trật, bây giờ mới cảm thấy bắt đầu đau. An An nhíu chặt mày, nhìn dòng nước không ngừng tuông xuống, không biết khi nào thì mưa mới dứt đây, cũng như không biết lúc nào thì xe cứu thương mới có thể tới.
Mưa kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ thì mới dần dần ngừng lại. Nhân viên công tác đang tiến hành công việc thoát nước và sửa chữa gấp.
Xe cứu thương đã đến, An An phụ giúp một tay đưa những người bị thương vào trong chiếc xe chật chội.
Lúc này trời đã bắt đầu sáng lên, mây đen đổi thành một màu xám nhạt. Ngồi trong xe thế này. Cây cổ thụ trăm năm cao lớn vững chắc đã bị bật gốc rễ, nằm ngang trên đường. Xe xếp hàng dài trên đường lớn cũng như đường nhỏ. Lúc này xe ở trên Tam Hoàn đều bị kẹt khắp nơi, không nhúc nhích được. Bốn năm nhóm tài xế xúm lại một chỗ trò chuyện.
Xe cứu thương chở những người bị thương đến bệnh viện gần đó phải mất hơn cả một tiếng đồng hồ. Ai da, ngay lúc này mà xe có thể nhúc nhích là may lắm rồi.
Trong bệnh viện đầp ắp người. Bị thương nhẹ, thương nặng chen chúc nhau trên hành lang không có lối đi. An An nhìn tình hình như thế này không biết có nên bỏ đi hay không. Tuy là sau lưng rát bỏng, nhưng lại nghĩ rằng không thành vấn đề, thôi thì bỏ đi cho rồi.
Ai ngờ cô vừa mới xoay người thì bắt gặp một người.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |