Truyện:Ất Nữ Bạch Nhã Nhã - Chương 36

Ất Nữ Bạch Nhã Nhã
Hiện có 58 chương (chưa hoàn)
Chương 36
Mộng xuân
0.00
(0 votes)


Chương (1-58 )

Nhìn một phòng toàn thuốc bổ cực phẩm, ta quả thực không biết nói gì. Chẳng lẽ đại ca nói ta mắc phải bệnh nan y lập tức sẽ 𝐜ⓗ*ế*✞ sao? Rất cũng dọa người đi, cho dù ta đúng là bị tiểu tiểu phong hàn cũng không đến mức xuất ra cái gì mà nhân sâm ngàn năm, cỏ linh chi vạn năm đi. Hoàng đế gia các người đều không thèm tiếc mấy thư này sao?

"Ngươi... thời điểm mẹ ngươi sinh ngươi có phải hay không đem người ném bỏ, đem cuống rốn nuôi lớn? A?" Vô lý!

"..." Hắn chớp chớp ánh mắt vô tội, "Tiểu Ngũ nhi... Ta..."

"Ha ha ha, Vương gia lần này nhưng uổng phí tâm tư. Lễ vật quý trọng như vậy , xá muội sợ là vô phúc không thể dùng rồi." Điện thoại di động tiến vào, tâm tình tốt, cười đến thập phần không nể tình.

"Vương gia, dân nữ bệnh nặng mới khỏi, thân mình còn thực mệt mỏi, nhìn theo như ngươi nói như vậy một hồi, cảm thấy mất hết khí lực...." Ta giả vờ v⛎*ố*𝖙 ν*e thái dương.

"Hảo hảo.. Tiểu Ngũ phải nghỉ ngơi thật nhiều, tiểu vương đi về trước, hôm nào trở lại thăm ngươi." Hắn lập tức nói tiếp, coi như có chút nhãn lực, lại nói "Kia thứ này.... ."

"Vương gia một phen ý tốt, Bạch mỗ thay tiểu ngũ cảm tạ, người nên mang về phủ đi."

"Như vậy sao được, là cho Tiểu Ngũ bồi bổ 𝖙h●â●п t●𝖍●ể."

"Kia từ chối thì bất kính." Vương gia đi ra ngoài, khóe mắtta giật giật nhìn đại ca, hỏi "Đại ca, ngươi tìm nơi naofra được cái thần tiên sống như vậy, nếu ta không phải muội muội ruột của ngươi, nhất định đã cho rằng đại ca cùng ta là có cừu oán, mới ✞·г·ⓐ †·ấ·𝖓 như vậy ta."

"Nguyệt Vương gia tuy rằng chẳng phân biệt được nặng nhẹ, nhưng vẫn là người vô cùng tốt. Hơn nữa đối với tiểu muộicòn có chút để ý..."

"Tha ta đi!" Khóc thét ra tiếng.

"A, " luôn luôn ngồi một bên xem kịch vui, Tam ca đột nhiên bật cười, hỏi "Nguyên lai tiểu muội không thích ân cần."

"Cái này cũng quá ân cần đi.... ."

Lại nói hai ngày này, Tam ca đối đãi với ta thập phần bình thản, không đánh lén hay ⓠц·🍸ế·𝓃 ⓡ·ũ gì. Ta biết hắn là cho ta chút thời gian, làm cho ta không còn sợ hắn nữa. Nhưng là nghĩ đến sự kiện mấy ngày trước kia ta đều không khống chế được mà run run.... .

Vẫn là mặt đỏ tai hồng. Nếu là về sau thực sẽ gả cho Mộng Chi hoặc Tỉnh Chi, không biết ta cùng với hắn sẽ còn có thể ở chung sao? Ai nha, bị bọn họ ✞·ẩ·🍸 ⓝã·🔴, ta cư nhiên nghĩ đến việc lập gia đình !!

Ăn xong cơm trưa, trở lại phòng không khỏi buồn ngủ, ⓜ*ô*n*🌀 lung, hoảng hốt ngủ....

"Ân..." Trong mộng bị Tam ca 𝖍ô·𝐧 thật ôn nhu, người này càng theo khuynh hướng mạnh bạo muốn phá huỷ, môi anh đào bị hắn lặp lại trằn trọc ⓜ.ú.𝐭 lấy, đại chưởng tà ác tiến vào chăn bắt được hai tiểu anh đào đã sớm đứng , νυố*✝️ ☑️*𝐞 thận trọng nhẹ một chút .

Đầu của hắn hướng xuống cần cổ ta, ngứa, ta quơ đầu muốn tránh đi, vành tai lại bị hút trụ, "Ân..." ta hừ một tiếng, ⓝɢự-𝒸 bịđại chưởng dùng kỹ xảo cởi bỏ vạt áo, tay duỗi đi vào... Tam ca thật đáng ghét a, giữa ban ngày chạy đến trong phòng người ta, đùa giỡn người ta! Miệng hắn ba theo vành tai vẫn h·ô·ռ đi xuống, , đi ngang qua cổ, xương quai xanh đi tới bộ 𝐧ɢự●𝒸 đàn hồ bị mạnh mẽ hút trụ trong nháy mắt, kêu lên

"A.... . Tam ca a.."

Chỉ cảm thấy thân người phía trên dừng lại, lại càng thêm dùng sức nhu lộng bộ 𝓃gự_𝒸 ta, hai bên hút qua lại , ta sớm bị hắn làm cho 🌴-𝖍-ở 𝖌-ấ-🅿️ liên tục.. Ngay cả hạ thân cũng gặp phải một cỗ mật ý. Dù sao chính là trong mộng, ta cũng không cần phải rụt rè...

Giơ cánh tay lên ôm hắn, đầu hắn ⓒ*ọ ⓧá*t tại 𝐧ⓖự*↪️ ta lưng ta ưỡn cong đẩẩy bầu n·𝖌ự·ⓒ vào sâu miệng hắn... An Dương thấy ta nhiệt tình như thế, thoát cỡi giày bò 🦵ê_𝐧 gℹ️ườ_ռ_🌀, tiến vào trong, trên người quần áo như cánh hoa sôi nổi chảy xuống trên mặt đất, chỉ chốc lát ta bị hắn cởi sạch, chỉ còn quần lót bên người.

Nội bào bị vén lệch qua hai bên, lộ ra hai viên lộ nhũ hồng hào, cùng bụng phẳng lì trơn bóng như ngọc, chỉ còn đai lưng thắt lỏng hai bên vạt áo, chân dài nửa kín nửa hở, Tam ca phi thân vào trong chăn, bám lên người của ta, một cái đầu gối chen vào giữa hai chân ta, nhẹ nhàng để tại chỗ đóa hoa..."Ân...."

Ta run run, thật ⓚ-í-𝐜-♓ ⓣ-ⓗ-í𝖈-𝐡. Thấy ta 𝖗_ê_n ⓡ_ỉ hắn càng thêm hưng phấn, đầu gối tà ác đỉnh lộng đập vào phía ngoài hoa huy*t đã ↪️♓ả_γ ⓝ_ướ_𝐜, đại chưởng còn tại trên người của ta không ngừng chạy,

"A.... Không cần..."

Không biết từ khi nào hắn sớm cởi khố của ta ra, cũng thu hồi đầu gối, một ngón tay cái tráng kiện sáp đi vào... Ô ô... Là ngón cái! Bởi vì nó không ngừng ν.𝐮.ố.🌴 ѵ.𝖊 ta tạo ra mật nước, cũng vẽ loạn trên đóa hoa, т𝖍*â*𝐧 𝖙*ⓗ*ể của hắn trượt xuống, bụng ta dấy lên một ngọn lửa xôn xao, ta tinh tế ✞.h.ở ɢấ.𝖕, sau đó.. Rốt cục ngón tay đi vào day day tiểu trân châu, đầu tiên là thổi một hơi nhiệt khí, ta khẩn trương lại chờ mong rụt lui hoa huy*t..

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ngón cái trong ⓣ●♓●â●ռ ✝️●♓●ể ta lại ác ý gãi gãi vách tường trong vài cái, ta †♓*ở 𝒹ố*𝒸 càng thêm kịch liệt, thừa dịp lúc này, miệng hắn cúi xuống ngậm lấy tiểu trân châu... Chuyển vòng ⓛ·ıế·m 𝖑ï.ế.Ⓜ️..."A... A a a... A không..."

Ta lớn tiếng гê-𝖓 𝓇-ỉ, thân mình không khỏi vặn vẹo... Không chịu nổi khoái hoạt như vậy. Ngón tay hắn rời khỏi, cảm giác hư không lập tức truyền đến, ta cau mày nức nở kháng nghị, hắn thấp thấp cười rộ lên, tựa hồ đang nói gì đó ta nghe không rõ lắm, hình như là " vật nhỏ thật tham ăn..." lưỡi hắn dò xét đi vào, tiếp nhận thay thế vị trí ngón tay, tiếc chặc chậc ⓓ_â_𝐦 mĩ phát ra, kèm theo mật dịch chảy xuống...

Hoảng sợ cùng 𝖐-í-𝐜-𝐡 ✞-hí↪️-𝐡 đánh úp lại, ngón tay ta 𝐜●ắ●ɱ ν●à●ο mái tóc trên đầu hắn, hạ thân bất an vặn vẹo, thiên.. Ta đang cảm giác đầu lưỡi hơi nhám của tam ca đang trượt ra vào trong lỗ huyệt nhỏ kia.. Từng đợt tê dại 𝐤-𝖍-o-á-ⓘ ↪️ả-𝖒 bò tới sau lưng... Ta khó nhịn, chân duỗi thẳng, nhịn không được, bắp đùi thon dài quấn lên người hắn, tại trên đùi hắn mà 🌜_ọ 🔀_á_✞ lên xuống.... Lưỡi hắn rút lui"A..." Một tiếng, lại mạnh hơn liệt hút tiếp.

"Ân.. Nhã Nhã.. Nhã nhã khó chịu a... Tam ca..."

hoa huy*t không ngừng co rút lại, bởi vì ⓓụ·↪️ 𝖛·ọ·ⓝ·ɢ mà từng đợt đau đớn... Thật hy vọng hắn hiện tại liền ⓗ⛎п·𝖌 ♓·ă𝓃·ⓖ nhồi ta.. Thiên... Trong mộng h·🔴ⓐ·𝖓 á·❗ cũng rung động lòng người như thế sao? Hắn duỗi nhập hai ngón tay 𝒸ắ●ⓜ v●à●ⓞ tiểu huyệt đã sớm ướt đãm.. Qua lại trừu đưa... Miệng lại ngậm tiểu trân châu dùng sức hút, tạo ra cảm giác vừa trướng lại vừa 𝖐í𝐜-♓ ⓣ-𝒽-í↪️-♓, "Ta muốn a.... Cấp Nhã Nhã được không...... Ừ..." Trong mộng ta nào có lo lắng rụt rè?

Ánh mắt 〽️-ô-𝓃-🌀 lung hướng An Dương cầu hoan, chỉ cảm thấy hắn tạm thời rời hoa huy*t, thuận thế ôm lấy ta đặt lên đùi, tay kia hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của hắn "A...." Một thứ gì ⓝó·n·ℊ 𝐛·ỏ·𝖓·𝖌, lớn hơn gấp mấy lần ngón tay cái đặt tại miệng huyệt ma sát, khiến ⓣ♓-â-n ✞-ⓗ-ể nhạy cảm run lên từng đợt... Hắn đỡ lấy nam căn tiến vào hoa huy*t được một chút, từng giọt 𝐝â*〽️ thuỷ chảy xuống men đùi..

Cư nhiên phát ra thanh âm nhóp nhép, hai má ta không khỏi nóng lên từng đợt... Thiên, ta nhất định là chảy thật nhiều nước.... Tam ca ẩn nhẫn kêu lên một tiếng đau đớn, ... Giống như hiện tại thực sự ất thống khổ vậy... Ta không thuận theo, không buông tha mà vặn vẹo hạ thân, trong miệng cũng phát ra thanh âm г_ê_ռ r_ỉ nức nở, đùi ngọc quấn quanh eo lưng trắng kiện kéo lại..."A... Ta muốn a...." Ta bị 𝐤·í𝒸·ⓗ ✝️·𝖍·í𝒸·♓ từng đợt co rút lại, hắn cắm non nửa cái vòi nước, vừa đau lại kí𝒸·𝐡 ⓣ·𝒽í𝖈·𝐡 a.... Ô... Hảo trướng...

"A.... . , lão Tam!!" Hắn gầm nhẹ đi ra. A? Tam ca kêu lão Tam là có ý tứ gì?

Bạch An Dương đẩy cửa vào thì đúng lúc nhìn thấy một cảnh tượng 𝐝-â-m loạn như vậy.

Thiếu nữ hai má ửng đỏ quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường, lộ ra bộ п🌀ự·𝖈 bạchngọc mê người, hai đóa tiểu tiểu hồng mai đứng thẳng... Bên hông đai lưng sắp rớt xuống, bởi vì trên người loã lồ chỉ còn đai lưng cùng vạt áo choàng chảy xuống hai bên, đùi ngọc vắt lên vai thiếu niên, hai bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp bám chặt ga giường....

An Dương đến gần vừa thấy cảnh này, phát ra hơi thở nặng nề, tiểu huyệt kia xinh đẹp vô song, ướt đẫm một mảnh, chính là đang cố sức bao bọc trụ nam căn căng phồng của thiếu niên, hai người liên tiếp làm, chỗ d*m thủy toả ra bốn phía, dính ướt ga giường... An Dương chỉ cảm thấy bụng nóng lên, hận không thể hiện biến mình là người đang chôn vùi trong 🌴_hâ_𝖓 𝐭𝐡_ể nàng...

"Ngươi lại dùng dược?" Liếc liếc mắt một cái nhìn mĩ thiếu niên trên giường.

"Chính là mê hương thôi! Làm cho nàng tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có một chút xц.â.n 𝖉.ượ.𝒸." Thiếu niên ủy khuất nói, cả ngườn run lên vì bị tiểu huyệt phía dưới hút lấy chặt chẽ.

"Nếm đến đau khổ?" Thấy hắn ẩn nhẫn lợi hại, An Dương hỏi.

"Tốt lắm lão Tam, đúng... Ta không nên dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy... Ta chỉ là muốn niệm nàng chặt đi" con ngươi xoay động cười - զ⛎*𝖞*ế*n 𝓇*ũ nói "Ngươi vừa rồi có nghe thấy không, nàng luôn mồm nhưng kêu chính là Tam ca a... Không biết ngươi đối người ta đã làm cái gì... A, bảo bối thật muốn mệnh ta a..."

Thiếu niên nhịn không được thoáng đâ-Ⓜ️ động thân mình, chỉ thấy đóa hoa cư nhiên bị đỉnh đi vào một ít.."Thiên.. Nàng thật nhỏ! Lão Tam ngươi xem, ta nếu là liền như vậy vọt đi vào, nhất định sẽ đem đoá hoa đáng thương kia mà xé nát... A... Không cần rụt a..." Thiếu niên nhẫn nại nắm lấy đùi thiếu nữ... Khống chế chính mình không cần thật sự thúc vào cấm địa ngọt ngào kia.

"Còn chơi?" Bạch Mộng Chi nhìn cảnh tượng ◗_â_ⓜ mỹ này, bụng dưới từng đợt xôn xao, hơn nữa hạ thân hắn còn bị tiểu huyệt hút chặt không buông...

"Vậy ngươi còn không tới hỗ trợ?"

Bạch An Dương tách chân nữ hài tử đang quân chặt lấy vai thiếu niên ra, ôm lấy chân cong nhẹ nhàng hướng về phía trước nhắc tới, rời khỏi khống chế 🅓-ụ-ⓒ 𝖛-ọ-п-🌀 của thiếu niên. Thiếu niên kêu rên ồ ồ một tiếng, hoa huy*t nữ hài không có vật ngăn cản, nhất thời chạy xuống lượng lớn dịch mật..."Ô ô.. Tam ca...." thanh âm nữ hài Ⓜ️_ề_𝐦 ⓜ_ạ_ⓘ phả tại cần cổ, BạchAn Dương quả quyết, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng đỏ của nàng, yêu thương hướng môi anh đào ♓ô·𝓃 tới . bảo bối của hắn a, trong n●🌀●ự●𝐜 nam nhân khác còn kêu tên của mình sao?

"Xuy, tâm hồn ta bị tổn thương quá.... ." Yêu tinh kia đành tại một bên tự động an ủi dục long.

"này mê hương nhưng có giải dược?"

"Mê hương mà thôi, cũng không phải độc dược... Không nên dùng giải dược."

"Như vậy mau đem ɱ-á-⛎ của ngươi cho nàng uống một ít" M_á_u yêu nghiệt này là thuốc dẫn giải độc vô ùng quý giá.

"Này này, An Dương a ngươi cũng phải nói đạo lý chứ? 〽️-á-⛎ của ta là hỗn hợp ❌-ц-â-𝖓 ԁư-ợ-𝒸 chỉ có để khiến dược hiệu mạnh hơn, lại nói tiểu công chúa cũng không trúng độc!"

"Kia biến thành như vậy phải làm như thế nào?"

"Không thế nào lo liệu, mê hương bất quá chỉ là nhất thời, lại không hại †_♓â_𝐧 ✞_♓_ể... Không có gì."

"...." Bạch An Dương bất đắc dĩ... Nguyên lai tách hắn nhanh khỏi ngờời bảo bối là đúng a.... An Dương buông nữ hài đến trên giường, kéo quần áo che khuất cảnh xuân, lại lấy khăn lau sát đoá hoa còn vương 🅓_â_𝖒 dịch, chính là mỗi một lần đ*ụ𝐧*🌀 c𝖍*ạ*ⓜ đều có thể khiến nữ hài kêu một tiếng dễ nghe, nuốt một chút nước miếng, trán An Dương lưu lại một tầng mồ hôi mỏng.. Không khỏi lườm người đang thản nhiên bên cạnh, làm chuyện tốt!

Chương (1-58 )