← Ch.26 | Ch.28 → |
Năm xưa, Hockley lão tiên sinh và Strauss tiên sinh là thân hữu thường xuyên lui tới, mặc dù những năm gần đây hai người gặp mặt không nhiều, nhưng vẫn còn duy trì một năm ít nhất hẹn nhau 2-3 lần đi câu cá hoặc là săn thú (chỗ này nó sai sai, mình nhớ là ba Cal đã đi đời lâu lắm rồi mà ta?!). Cho nên sau khi biết được chuyện phát sinh ngoài ý muốn ban ngày của Strauss tiên sinh, về tình về lý, thì Cal đều phải tới thăm một phen. Vì cân nhắc việc có thể đường đột quấy rầy Strauss tiên sinh nghỉ ngơi, hắn trước sai người hầu đi đưa tin, trong thời gian chờ đợi tin tức, hắn đi đến bên giương, nhìn xem hai mắt của mình.
Mặc dù đã qua một đêm, nhưng đôi mắt hôm qua bị phun nước hoa vào vẫn chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, cộng thêm tối hôm qua ngủ không ngon, tia máu đỏ vằn trong tròng trắng vẫn chưa hoàn toàn tan hết, không những thế, hơn nữa thỉnh thoảng cũng sẽ thấy sưng ê ẩm. Theo bác sĩ thì, đại khái còn 2-3 ngày nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Đồ đàn bà đáng chết!
Sau khi nhỏ nước thuốc vào mắt, Cal lại thầm nguyền rủa một lần trong lòng.
Mấy tên cảnh vệ vẫn một mực giúp hắn tìm kiếm người phụ nữ kia, tối hôm qua cơ hồ lục soát hết khoang hạng ba, nhưng rất kỳ quái, nàng ta lại biến mất không chút tăm hơi, không biết là đã trốn đến nơi nào rồi.
Nếu để cho hắn bắt được nàng ta một lần nữa, thì hắn tuyệt đối sẽ không có bất cứ lòng thương hại nào đối với nàng (thành tình iu r còn thương hại nữa đâu mà nói). Hắn lẩm bầm trong lòng một câu.
"Tiên sinh, Strauss phu nhân nói Strauss tiên sinh đã tỉnh, bọn họ vô cùng cảm ơn hảo ý của ngài."
Người đưa tin vừa đi ra ngoài đã trở lại.
Cal "a" một tiếng, lại liếc nhìn chính mình trong giương, thấy giả trang không có vấn đề gì rồi mới xoay người định đi, song bỗng nhiên bước chân dừng lại, mấy giây trôi qua, hắn nhìn về phía Lovejoy đứng cạnh:
"Đi hỏi Bukater tiểu thư, có muốn cùng ta đi sang đó không?"
Lovejoy lập tức biến mất sau cửa, và ông ta trở lại rất nhanh.
"Bukater tiểu thư nói mình có chút không thoải mái, không muốn đi, nhờ ngài giúp nàng chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến Strauss tiên sinh. Ngoài ra nàng nói buổi tối cùng không thể cùng ngài ra ngoài ăn tối được, xin ngài tha thứ."
Nguyên bản câu trả lời như vậy phảng phất đã nằm trong dự liệu của Cal. Ánh mắt của hắn không chút biến hóa, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói:
"Ta biết rồi. Đi báo cho nàng biết, để nàng nghỉ ngơi thật tốt."
"Tiên sinh, " Lovejoy tiến lại gần một chút, dùng âm thanh người khác không nghe được nhắc nhở hắn, "Thật sự không cần tôi đi xem nàng ta sao? Trên thực tế, ..." Ông ta chần chờ một chút, phảng phất lời nói kế tiếp cũng khó mà mở miệng.
Dưới ánh nhìn soi mói của Cal, rốt cục ông ta cũng nói:
"Trên thực tế, tối hôm qua sau khi nàng rời đi, tôi có nghe người ta nói, có người thấy nàng và tên tiểu tử họa sĩ nghèo kia ở khoang hạng ba uống rượu khiêu vũ..."
Cal nhíu mày.
Tối hôm qua vì mắt không thoải mái, hắn không đến phòng yến hội dùng cơm như hai ngày trước. Thời điểm Rose ở bên cạnh hắn, hắn tỏ vẻ mình không có việc gì, để cho nàng tùy ý, sau khi nàng nghe được như vậy, phảng phất như trút được gánh nặng rồi bỏ đi.
Cai này cũng không có gì, Cal cũng không thích yêu cầu vợ tương lai phải thời thời khắc khắc hầu hạ bên cạnh mình. Nàng cũng có sự riêng tư, giống như nhiều lúc đàn ông cũng không có cách nào để vợ chờ đợi bên canh như thế, mắt của hắn bị thương cũng không nghiêm trọng đến mức nhất định phải có người phụng bồi bên cạnh. Mặc dù có điểm không thích thái độ hiển nhiên qua loa lấy lệ của nàng, nhưng liên tưởng đến trận cãi vã vừa phát sinh lúc ban sáng của hai người thì cũng không lấy làm kỳ quái.
"Tiên sinh, tôi trước muốn nhắc nhở ngài một câu, Bukater tiểu thư có chỗ không đúng, nhưng là ngài thật giống như không có để trong lòng..."
Lovejoy dùng giọng điệu hàm hàm hồ hồ nói tiếp.
"Là ông theo dõi nàng phải không?"
Cal cắt đứt ông ta.
Lovejoy ngẩn ra, nhưng sau đó lại không thừa nhận, cũng không có chối, chẳng qua chỉ là trầm mặc, dáng vẻ có chút cóchâop.
Cái lão lừa già quật cường này! (mình phục khả năng dịch của mình quá, không hiểu cũng dịch được như rày)
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Đột nhiên Cal cảm thấy gân trên trán mình lại co rút đau đớn.
Hắn nhớ tới trận tranh cãi với Rose ngày hôm qua. Mặc dù hắn thấy cảm giác này vô cùng vô vị, bởi vì nguyên bản nàng không nên có ý nghĩ như vậy. Nhưng nếu như thật là có, mà phụ nữ bình thường rất hay ghi hận, thấy rằng điều kiện tiên quyết là hắn vẫn không có ý định hủy hôn, thì hắn vẫn nên đặt càng nhiều sự chú ý vào Rose. Ví dụ như, tìm nàng, hoặc ít nhất là, quan tâm đến hành tung của nàng một chút.
Nhưng hắn không có. Bây giờ suy nghĩ lại, chính hắn cũng thấy có chút khác thường.
Nhất định là do người đàn bà Ireland đó. Hắn bị người đàn bà điên không hiểu lý do này làm cho phát bực hoàn toàn rồi, cho nên từ hôm qua đến giờ, trong đầu cũng là đầy ý tưởng trả thù nàng, mới dẫn đến sơ sót trong việc chiếu cố tâm tư tình cảm của Rose... (bước đầu của việc động tình là đây)
"Hockley tiên sinh?"
Thấy đã nói đến đó rồi mà hắn vẫn không có tiếp lời, lại đứng ở đó giống như nghĩ cái gì đến xuất thần, ngay cả Lovejoy thân cận với hắn nhất cũng nhất thời không đoán được ý nghĩ của hắn lúc này, vì vậy ông không nhịn được mà nhắc nhở một tiếng.
Rốt cục Cal cũng hồi thần trở lại (tỉnh lại ý), suy nghĩ đến tin tức mà Lovejoy vừa nói cho hắn biết, bỗng nhiên trong lòng không nhịn được cảm giác không thoải mái, lại nhíu mày lần nữa.
Vị hôn thê của hắn không để ý đến thể diện của hắn, bây giờ không chỉ là lời nói suông của người khác nữa, tê hại hơn là chẳng những nàng cùng người đàn ông khác tư tình mà còn công khai làm ra hành động mất mặt dưới thân phận hiện tại của nàng. Đột nhiên nghe được tin tức như thế, bình thường mà nói, hẳn là hắn sẽ cảm thấy vô cùng tức giận.
Nhưng rất kỳ quái, bây giờ hắn chỉ cảm thấy không thích và sâu đậm chán ghét, cũng không có cảm giác vô cùng tức giận, ít ra, kém hơn so với cảm giác phẫn nộ người đàn bà Ireland kia mang lại. (bệnh nặng lắm rồi ạ)
Hắn nhớ lại tình cảnh bữa sáng lúc gặp Rose.
Mặc dù đến tuần sau là bọn họ liền kết hôn rồi, nhưng dù sao bây giờ chẳng qua vẫn chỉ là vị hôn phu và hôn thê mà thôi, không cần biết lúc không có ai hai người có xảy ra chuyện da thịt chi thân hay không (đã "thịt" nhau hay chưa ý), nếu bây giờ liền công khai ở chung, thì tuyệt đối không phải là chuyện có thể diện gì, cho nên sau khi lên tàu, hắn và hai mẹ con nhà Bukater đều ở phòng riêng của mình. Mấy buổi tối này, hắn cũng không có hứng thú ngủ chung với nàng. Đêm qua sau khi Rose rời, cho đến khi ngủ, hắn một mực chờ đợi tin tức thủy thủ bắt được người đàn bà kia, nhưng nàng ta lại không hề xuất hiện. Thời điểm thấy nàng (Rose) vào sáng nay, hắn cũng không thể nào lưu ý đến tâm tình của nàng được, chỉ nhớ nàng có vẻ hốt hoảng một chút, ăn cũng không nhiều, dáng vẻ dường như có tâm sự nặng nề. Chỉ có điều là gần đây nàng vẫn luôn như vậy, mà sự chú ý của hắn tựa hồ cũng đặt lên người đàn bà Ireland kia nhiều hơn, cho nên hắn cũng không có nghi ngờ cái gì. Không nghĩ tới chính là, đêm qua nàng lại lừa gạt mình làm ra loại chuyện kia.
Hắn cũng không có ý định trách cứ Lovejoy tùy tiện lừa gạt hắn để theo dõi hành động của Rose. Trên thực tế, nếu như không phải sau khi lên tàu liên tiếp xảy ra 2-3 ngày lại xảy ra nhiều chuyện sứt đầu mẻ trán ngoài ý muốn, lấy tính cách không muốn thấy hạt cát nào bị sót (cẩn thẩn, tỉ mỉ), một khi thấy nghi ngờ về hành động của vị hôn thê, hắn sẽ không dễ dàng buông bỏ như thế.
Vợ tương lai của hắn có thể không yêu hắn, nhưng tuyệt đối không thể phản bội hắn, đây là ranh giới cuối cùng của hắn.
"Bukater phu nhân biết việc con gái bà ta đã làm sao?" Hắn hỏi một tiếng.
"Hẳn là không biết đi."
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Hắn híp mắt lại, thở ra một hơi, phân phó:
"Ta biết rồi. Lo lắng của ông là đúng. Vậy thì thay ta nhìn chằm chằm nàng. Chỉ còn 2 buổi tối nữa là đến New York rồi. Ta không hy vọng ở trên chiếc tàu này sẽ có bất cứ chuyện liên quan nào lưu truyền đến tai ta. Chờ ta trở lại, ta sẽ giải quyết vấn đề này. Bây giờ ta phải đi."
Nói xong câu đó, hắn đội mũ lên, chỉnh lại vành nón, đi về phía phòng của vợ chồng Strauss.
Cùng ở khoang b, hai gian phòng cách nhau cũng không xa.
"Phu nhân, Hockley tiên sinh tới."
Thời điểm Margaret vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh lại nhịp tim, thì đã nghe người hầu thông báo.
"Quá tốt, " Strauss phu nhân nhìn về phía Margaret thấp giọng nói, "Cục cưng, trước con cứ ngồi chờ ở đây một chút, " bà chỉ chỉ căn phòng bên phải, "Chờ Hockley tiên sinh thăm Strauss tiên sinh xong, ta sẽ nói riêng với cậu ta về chuyện của con, sau đó ta sẽ gọi con ra nói xin lỗi với cậu ta. Đừng sợ, hết thảy đều có ta rồi."
Margaret đã nghe ngoài cửa tựa hồ truyền tới tiếng bước chân rồi, hô hấp vừa châm lại đã có xu hướng trở nên căng thẳng, bận rộn gật đầu không ngừng, lập tức vọt vào căn phòng mà Strauss phu nhân đã chỉ.
"Cô gái đáng thương, sợ đến như vậy..."
Strauss phu nhân nhìn bóng lưng nàng chạy còn nhanh hơn chú thỏ bị giật mình hoảng sợ, nhịn không được thở dài một tiếng.
Margaret vọt ngay vào phòng, đóng cửa lại, sau đó đứng áp tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên, Cal tới.
Nàng nghe được tiếng hàn huyên của hắn và Strauss phu nhân đang nghênh đón hắn, cũng nghe hắn hỏi tình hình Strauss tiên sinh thế nào. Cho dù ngăn cách bởit cánh cửa, nàng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phong độ lịch sự tao nhã lễ phép và thái độ ân cần của hắn. Người này và một Cal Hockley luôn tỏ ra thô tục muốn bóp chết nàng giống như hai người!
Sau khi hàn huyên, Cal nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của Strauss phu nhân, mỉm cười đi theo bà vào phòng Strauss tiên sinh.
Giọng nói dần dần biến mất.
Margaret xoay người, dựa vào cửa, nhắm mắt lại, thở ra một hơi.
Cân nhắc đến tình trạng của Strauss tiên sinh, thời gian thăm cũng quá dài rồi. Ước chừng sau 10 phút, sau khi gửi lời chúc sức khỏe của mình (thật ra chỉ là gửi lời chúc thôi, mình chế thêm cho hay), Cal đứng dậy cáo từ.
"Cám ơn cậu đã tới thăm Strauss tiên sinh, " Strauss phu nhân đưa Cal ra ngoài, "Yên tâm đi, Strauss tiên sinh nhất định sẽ khỏe mạnh như trai tráng (gốc là như một tiểu tử vậy) mà tham gia hôn lễ của cậu, cậu phải cẩn thận vì đến lúc đó có khi ông ấy có thể sẽ ăn hết một con trâu."
Cal cười đáp lại lời trêu đùa của Strauss phu nhân, thuận tiện giải thích một câu:
"Vốn Rose vị hôn thê của tôi cũng muốn tới, nhưng thân thể nàng vừa vặn lại có chút không khỏe, cho nên chỉ có thể để tôi chuyển lại lời hỏi thăm sức khỏe đến Strauss tiên sinh mà thôi."
"Các cô cậu thật là quá tốt bụng! Chỉ mong là nàng ấy có thể mau chóng khỏe lại!"
Thời điểm ra khỏi phòng, Strauss phu nhân dừng bước. Cal nhìn bà, hỏi:
"Người còn có việc gì sao, phu nhân? Nếu như có, xin cứ việc nói ra."
Strauss phu nhân lộ ra nụ cười áy náy:
"Bị cậu đoán trúng rồi, quả thật là có một chuyện muốn nhờ đến sự hỗ trợ của cậu, chỉ mong cậu không cảm thấy ta quá mức mạo muội."
"Phu nhân, tôi tôn trọng ngài như tôn trọng mẹ tôi vậy. Chỉ cần là việc tôi có thể làm được, người chỉ cần nói ra là được." Cal lập tức nghiêm nghị trả lời.
"Quá tốt, ta cũng biết, cậu là một người trẻ tuổi vừa khẳng khái vừa nhân hậu (chắc vậy ạ, diễn sâu quá nên ai cũng nghĩ vậy)! Như vây thì ta nói, " Strauss phu nhân vẻ mặt tươi cười, "Chuyện ta thỉnh cầu cậu giúp đỡ có liên quan đến một vị tiểu thư tên là Margaret Firth. Cậu hẳn là biết Firth tiểu thư đi?"
"Margaret Firth?"
Đột nhiên nghe được cái tên khiến hắn chán ghét đến ngứa răng từ trong miệng Strauss phu nhân, Cal cứ nghĩ mình nghe lầm, sau khi lập lại, mới trố mắt kinh ngạc nhìn phu nhân.
"Đúng, Margaret Firth!" Strauss phu nhân nói, "Vị tiểu thư trẻ tuổi này biết rõ mình đã phạm phải một sai lầm to lớn, bây giờ nàng vô cũng hối hận, cũng rất sợ hãi, hy vọng cậu có thể tha thứ cho nàng!"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của editor. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
← Ch. 26 | Ch. 28 → |