Cô đơn một mình khó ngủ, mẹ con cùng chụp ảnh
← Ch.519 | Ch.521 → |
Có thể nói như vậy." Ánh mắt người đàn ông nặng nề.
Dạ Cô Tinh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh em họ?
"Sinh con ra sẽ không bị dị dạng sao?"
"Đồng tử màu tím vốn chính là một loại bệnh di truyền gen trội."
Dạ Cô Tinh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được!
Nghĩ lại, "Anh... lẽ nào cho là, em và King..."
Lạnh lùng hừ một cái, "Anh ta nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Trong đầu hiện lên từng hình ảnh ngắn ngủi, chẳng trách cô cảm thấy ánh mắt King nhìn mình rất kỳ quái, tựa như nhìn... Vật sở hữu cá nhân.
Bất kể là thái độ, hay là cử động, đều có loại bá đạo đương nhiên phải vậy.
Như thể cô làm điều gì đó cho anh ta, cũng là điều hiển nhiên.
Đưa tay, kéo cằm của người phụ nữ, "Anh không cho phép em lại gặp anh ta một mình nữa."
Cong môi cười khẽ, tặng kèm một cái nhìn xem thường.
"Có nghe chưa?!"
"Xì —— Anh không thể nhẹ một chút được à?!" Cô giận.
Người đàn ông cắn răng, lại bóp chặt hơn, nói ra từng chữ: "Anh hỏi em, nghe, thấy, chưa?!"
"Nghe thấy rồi! Nghe thấy rồi!"
An Tuyển Hoàng lúc này mới thu tay lại.
Dạ Cô Tinh liếc qua, "Người thô kệch!"
Ngược lại khiến anh tức tới bật cười, thở dài một hơi: "Dù sao thô cũng tốt hơn nhỏ."
Có ý riêng, ánh mắt trêu ghẹo.
"Anh không thể đứng đắn một chút được à? Trong đầu toàn là mấy suy nghĩ đồi trụy!"
"Anh vô cùng nghiêm chỉnh." Người đàn ông nghiêm mặt, ánh mắt nghiêm túc.
"Tối hôm qua anh chỉ vì cái này?"
An Tuyển Hoàng cười ngượng ngùng.
Dạ Cô Tinh tức giận đến toàn thân run rẩy: "Chính anh cả ngày ghen tuông vô cớ thì em cũng không quan tâm! Nhưng lại không ngừng đến giày vò em, trút giận lên người em, anh đúng là có bản lĩnh quá ha!"
"Đó là do anh tức giận..."
Đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, thật ra đàn ông cũng không kém.
Đối với người trong lòng mình, vô luận là nam hay nữ, đều sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm.
Hôm qua, nghe King Ives sắp tới, người nào đó cảm thấy còi báo động trong lòng kêu to, nghĩ đến truyền thống sinh con cận huyết của gia tộc Ives làm cho người ta chán ghét, anh đã hận không thể tự tay giải quyết King, xem thử anh ta còn ngấp nghé vợ của người khác thế nào nữa.
Những năm này, hai nhà minh tranh ám đấu, giao thủ vô số lần, lại đều có thắng có thua, khó phân thắng bại.
Nghĩ trong thời gian ngắn quét sạch chướng ngại này cũng không phải là chuyện dễ, rơi vào đường cùng, đành phải bắt tay từ phía Dạ Cô Tinh.
Chỉ cần không để hai người chạm mặt, tất cả gian tình đều là mây bay.
Tối hôm qua, An Tuyển Hoàng là ôm ý nghĩ để cho cô ngày hôm sau không xuống giường được, dốc sức mà thực hành.
Không ngờ vẫn gặp phải anh ta.
Người phụ nữ cười lạnh hai tiếng, thình lình đưa tay, nắm chặt lỗ tai người đàn ông: "Bây giờ anh lại càng học càng thông minh rồi ha? Có phải em nên ban thưởng cho anh không?"
An Tuyển Hoàng tự biết đuối lý, không dám phản kháng.
Nhìn bà xã yểu điệu, chẳng những không giận chút nào, ngược lại ngọt đến có thể vắt ra mật, hận không thể lập tức hóa thân thành sói, tháo dỡ cơ thể mềm mại như bạch ngọc kia nuốt vào bụng.
"Hay là... Thay phương thức ban thưởng? Ăn thịt?"
"Xì —— Em nói, anh còn được đà lấn tới nữa hả?"
Đều đã làm cha rồi, còn không biết xấu hổ như vậy... Chờ chút!
Dạ Cô Tinh đột nhiên khẽ giật mình, "Vì sao hai mắt Tuyệt nhi lại là màu tím? Em với anh không phải cận huyết mà?"
"Mọi thứ luôn có ngoại lệ." Người đàn ông than nhẹ.
Dạ Cô Tinh vỗ tay: "Cho nên, không phải chỉ có những đứa trẻ được sinh ra khi bố mẹ là họ hàng cận huyết, mới có khả năng có được đồng tử màu tím?"
"Loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ." Ngừng lại một chút, anh lại bổ sung: "Rất khó."
"Rất khó, cũng không phải không thể nào, vì sao còn muốn..."
An Tuyển Hoàng lắc đầu, đưa tay vuốt mái tóc ướt của cô: "Đối với một gia tộc mà nói, người thừa kế rất quan trọng, không thể có chút nguy hiểm nào."
Dạ Cô Tinh lại chỉ cảm thấy bi ai.
Vì để sinh con có đồng tử màu tím, lại bị ép buộc làm những điều này, thật đúng là... Ngu xuẩn không chút ý nghĩa nào!
Chẳng qua là màu sắc đồng tử mà thôi, lại có thể đại biểu cho cái gì?
So sánh mà nói, nhà họ An mặc dù cứng nhắc bảo thủ, nhưng chưa từng vượt qua điểm mấu chốt đạo đức cơ bản nhất.
"Bây giờ không tức giận nữa rồi chứ?"
Sắc mặt người phụ nữ trầm xuống, "Sao anh không nói sớm?"
"Nói cái gì? Nói dựa theo truyền thống của gia tộc Ives, em nên là vợ của King à? Hay là nói, bọn em là anh em họ, trời sinh một đôi?"
Đôi mắt đen của người đàn ông lạnh đến mức tuôn ra khí lạnh.
Sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi dịu lại, "Vậy chí ít anh cũng phải giải thích rõ ràng, động một chút lại phát cáu, phiền!"
Bổ nhào một cái, "Em nói cái gì?!"
"Phiền!"
"Lặp lại lần nữa?!" Tay chui vào dưới vạt áo ngủ, véo chỗ thịt mềm trên lưng.
"Xì... Ngoại trừ động chân động tay, anh còn biết cái gì?! Tránh ra ——"
"Anh còn biết rất nhiều, có muốn thử một chút không? Hử?" Ánh mắt xấu xa, nụ cười sạch sẽ.
"Anh chỉ biết chiếm tiện nghi ở loại chuyện này!"
Xoay người nằm ngửa ở trên giường, Dạ Cô Tinh bị anh ôm lăn tới phía trên, bây giờ tư thế —— nữ trên nam dưới.
Hai tay giang ra, "Anh không ngại em chiếm tiện nghi anh."
"Không biết xấu hổ."
"Làm rồi nói sau, cần thể diện làm gì!"
Nói xong, bắt đầu động thủ cởi áo ngủ Dạ Cô Tinh.
Ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy cằm người đàn ông, một tay khác nắm chặt vạt áo, "Không phải anh đập cửa đi rồi sao?"
Người đàn ông thầm nghĩ không ổn.
"Còn trở về để làm gì?"
"Bà xã ~"
Dạ Cô Tinh vốn không để ý anh, hai tay khẽ chống, đứng lên, thuận thế sửa sang lại áo ngủ, "Lời vừa nói, không thay đổi."
"Có ý gì?"
"Em muốn ngủ cùng con gái."
"Vậy anh phải làm sao bây giờ?"
"Tùy anh."
Nói xong, nhanh nhẹn rời đi.
Phòng ngủ lớn như vậy chỉ còn một mình An Tuyển Hoàng, nắm tay thành quyền, đánh mạnh một cái ——
"Người phụ nữ nhẫn tâm!"
Đêm nay, Dạ Cô Tinh ngủ rất ngon, ôm cơ thể thơm tho mềm mại của nhóc con, trong lòng tràn đầy đều là sự kiêu ngạo và vui mừng của người làm mẹ.
Mấy nhà vui vẻ, mấy nhà sầu.
Cách nhau một bức tường, trong một phòng ngủ khác, người đàn ông nằm ở trên giường, chăn lạnh như băng, thiếu cơ thể mềm mại kia, không hiểu sao lại có cảm giác lạc lõng.
Đứng dậy, đi ra ban công hút thuốc.
Cho đến khi chân trời nổi lên màu trắng bạc, anh mới quay người vào phòng ngủ, nằm ở trên giường, miễn cưỡng nhắm mắt.
Mùi thuốc lá khắp phòng, một phòng trống vắng.
Khi Dạ Cô Tinh mở mắt, trời đã sáng choang từ lâu, hơi nghiêng đầu, chỉ thẩy nhóc con mở to một đôi đôi mắt to xinh đẹp, nhìn mình cằm chằm.
"Mẹ! Mẹ tỉnh rồi?!"
"Ừm. Sao con không ngủ thêm một chút nữa?"
"Đã tỉnh ngủ, không buồn ngủ."
Tay nhỏ đặt trên bụng mẹ, cái đầu nhỏ cọ nhẹ, "Mẹ, trên người mẹ thơm quá!" Ngửi ngửi như chú cún con, ủi ủi như chú heo con.
"Cha đâu ạ? Vì sao không nhìn thấy cha đâu mẹ?"
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh thản nhiên, "Cha ngủ bên cạnh."
"Vì sao cha không ngủ chung với chúng ta ạ?"
"Bởi vì cha phạm sai lầm, nên phải úp mặt vào tường để hối lỗi."
"Cái gì gọi là úp mặt vào tường để hối lỗi?"
"À... Chính là phải đi ngủ một mình."
"Hả... Vậy con thường xuyên phải ngủ một mình, thế nhưng mà con đâu có phạm sai lầm đâu..."
Dạ Cô Tinh: "..."
Hai mẹ con rời giường, rửa mặt, bé Húc đã có thể tự mặc quần áo, mặc dù động tác còn hơi vụng về, cũng mất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng cũng có thể mặc được chỉnh tề.
Cùng nói là độc lập, còn không phải bởi vì cô nhóc này thích chưng diện nên mới vậy hay sao.
Quả thực tự mãn lên trời!
Lúc hai mẹ con ăn sáng, một căn phòng ngủ khác, cửa phòng đóng chặt, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Dạ Cô Tinh kẹp một miếng sandwich cho con gái, thả ở trong khay trước mặt bé con: "Con yêu, đi gọi cha con đi."
"Không phải cha cần hối lỗi sao?"
"Con là giám sát, phải thường xuyên giám sát xem cha có lười biếng không."
Dỗ dành một hồi, nhóc con rón rén vặn tay nắm mở cửa phòng, "Thối quá..."
Một phút đồng hồ sau, chạy trở lại, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên đến có thể treo chai nước ngọt: "Cha lười biếng, còn đang ngủ! Thối quá thối quá!"
Dạ Cô Tinh im lặng, mùi thuốc lá này, cô cách xa như vậy đều ngửi thấy, chắc hẳn hút không ít...
Hơi đau lòng, trong lòng hơi chua xót, nhưng không muốn nhả ra.
Tính xấu của An Tuyển Hoàng hoàn toàn do cô chiều ra!
Không để anh nhớ kỹ lần dạy bảo này, về sau gặp được chuyện gì đều mặt nặng mày nhẹ với cô, như vậy mà được sao?
Yêu một người, ngoài tấm chân tình, nhiều khi, còn phải chú ý phương pháp, thỉnh thoảng, đùa nghịch một chút tâm cơ cũng không sao cả.
Đàn ông mà, dù sao trên người không thể thiếu mấy sợi dây thần kinh đê tiện!
Bạn quá tốt với anh ấy, trái lại anh ấy sẽ được nước lấn tới; bạn không tốt với anh ấy, trái lại anh ấy sẽ dính lấy bạn giống chú cún con.
Làm phụ nữ, không thể quá mạnh mẽ, nhưng cũng không được quá mềm yếu.
Khi nên mềm, thì mềm mại như nước là tốt nhất, im lặng mà gọt giũa đồ vật; khi nên cứng rắn, gió thu lá rụng, vô tình như nào quét như thế!
Dạ Cô Tinh đã quyết định mặc kệ anh mấy ngày.
Ăn sáng xong, hai mẹ con vào phòng chụp ảnh dưới sự hộ tống của một đám hộ vệ.
Quay chụp quảng cáo đại diện thương hiệu cho WHYRED được đưa vào nhật trình, Dạ Cô Tinh và bé Húc đến, khó tránh khỏi gây ra náo loạn.
Đây là lần đầu biểu diễn của Athena Ye sau buổi lễ thụ quan.
Chủ đề của quảng cáo rất đơn giản —— trào lưu và tự nhiên.
Là lấy ý tưởng ghép lại thành video từ những bức ảnh đường phố, tích hợp các yếu tố thời trang và vẻ đẹp trung tính nhất thời điểm hiện tại.
Công việc của Dạ Cô Tinh và bé con rất đơn giản, chính là chụp đủ loại tư thế, phối hợp với nhiếp ảnh gia chụp hình.
Về phần video, hậu kỳ có nhân viên kỹ thuật hoàn thành.
Đai đeo màu đen, phối hợp áo khoác cao bồi, quần rách, vừa lúc lộ ra mắt cá chân trắng nõn nhỏ nhắn của người phụ nữ, giày cao gót đơn giản, tóc tùy ý cuộn lại, lại thêm một cái kính râm màu xanh dương, đẹp và không mất đi sự thoải mái.
Trên vai đeo chiếc túi nhỏ màu kaki, trong lúc vô hình, tăng thêm một chút nữ tính.
← Ch. 519 | Ch. 521 → |