Khiển trách Carl, lễ trao giải khai mạc
← Ch.466 | Ch.468 → |
"Anh là ai?"
Nhìn người đàn ông tây trang phẳng phiu trước mặt, Dạ Cô Tinh liếc mắt dò xét, trong mắt thoáng qua vẻ cảnh giác.
"An phu nhân, Bệ hạ có lời mời."
Mắt lóe lên kinh ngạc, trong lòng biết đối phương sinh nghi, sẽ tìm đến cửa, chỉ không ngờ, lại đến nhanh như thế...
"Bệ hạ?"
Lúc nên giả ngu, thì không thể biểu hiện quá thông minh, "Chắc là anh tìm nhầm người rồi."
Tiện thể đóng cửa lại.
Người nọ duỗi chân ngăn lại, hơi cong người, có chút cung kính nho nhã, nhưng thái độ lại cứng rắn.
Ánh mắt cô lạnh lại, "Đây là có ý gì? Cướp của? Hay là bắt cóc?"
"An phu nhân nói đùa rồi, trên đất Mỹ, đối đầu với ai cũng không thể đối đầu với nhà họ An được."
"Nếu thế, anh thế này là đang làm gì đây?"
"Xin lỗi, tôi chỉ là người dưới, làm theo lệnh của chủ nhân."
"Xem ra, hôm nay tôi không đi một chuyến không được? Nhưng mà, tôi thật sự không biết 'Bệ hạ' trong miệng anh nói là ai."
Biểu cảm vô tội, ánh mắt chân thành.
Người đàn ông mặc tây trang nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi hơi cười, nghiêm túc lại cứng nhắc.
"An phu nhân là một diễn viên giỏi."
Dạ Cô Tinh thu lại nụ cười.
"Nếu tôi đã xuất hiện trước mặt cô, thì chứng minh Quốc vương Bệ hạ đã đủ tự tin."
Ngụ ý là, boss lớn nhà tôi sáng mắt sáng lòng, cô không cần giả vờ nữa.
"Đủ tự tin?" Không buồn bực xấu hổ vì bị vạch trần, nét mặt người phụ nữ vẫn hòa nhã, "Anh chắc chứ?"
Người đàn ông mặc tây trang cười, "Nhà họ An có bản lĩnh của nhà họ An, chúng tôi cũng có chỗ dựa của chúng tôi. Bệ hạ chỉ muốn mời cô qua cửa nói chuyện, không có ác ý, cô là người hiểu biết, chắc hẳn rõ ràng."
Quả thật, đối phương công khai tìm tới cửa, đồng thời bày tỏ thành ý, cũng truyền đạt ý muốn qua lại, nếu Dạ Cô Tinh mù quáng nổi giận, lại thành không biết đối nhân xử thế.
"Ông ta tìm tôi có việc gì?"
Nếu đã ngả bài, thì cô cũng không cần thiết giả vờ thêm, dứt khoát nói thẳng.
"Quốc vương Bệ hạ có một số việc muốn hỏi cô."
Xem ra, Carl cũng không biết nhiều, trước mắt còn đang ở giai đoạn tìm kiếm thăm dò.
Chỉ là, trong một đêm ngắn ngủi, đối phương sao lại tập trung chú ý vào cô?"
Điều này, làm Dạ Cô Tinh rất tò mò.
"Có thể giúp đỡ Quốc vương Bệ hạ, là vinh hạnh của tôi."
Người đàn ông mặc tây trang nghiêng người, "Phu nhân, xin mời."
Dạ Cô Tinh không ngờ là, chỗ ở của Carl cũng là khách sạn này.
Tầng trên tầng dưới, đúng là trùng hợp.
"Bệ hạ ở bên trong, mời."
Người đàn ông mặc tây trang mở cửa thay Dạ Cô Tinh, mà bản thân anh ta thì canh giữ ngoài cửa, vẻ mặt kính cẩn.
Cất bước vào, bóng dáng cao lớn chậm rãi quay lại.
"Là ông?"
"Ngạc nhiên à?"
"Đúng vậy."
"Tôi nghĩ, cô sẽ rất bình tĩnh." Carl cẩn thận nhìn.
"Ồ? Lý do là gì?" Diễn, không chê vào đâu được.
"Cô biết tôi là ai không?"
Dạ Cô Tinh gật đầu, "Đương nhiên, Quốc vương Bệ hạ."
Mặt mày Carl thâm trầm.
Dạ Cô Tinh giả bộ không hiểu, tươi cười như cũ, "Tôi nhớ, thuộc hạ của ông gọi như vậy."
Đáy mắt người đàn ông thoáng qua vẻ âm u.
"Lẽ nào An Tuyển Hoàng không nói cho biết phân phận thực sự của tôi?"
"Tôi cần phải biết thân phận thật của ông hay sao?" Cười nhạt trả lời.
Carl im lặng.
Dạ Cô Tinh vẫn ung dung thản nhiên, nhưng lòng dạ lại xoay vòng.
Cha của thân thể này là hoàng tộc của một quốc gia, mẹ là con gái nhà quyền thế, dù là bên nào, một khi liên lụy vào, đều gặp rắc rối lớn không thể gạt bỏ.
Dạ Cô Tinh không thiếu tình yêu, An Tuyển Hoàng đã cho đủ, hơn nữa cô còn có con trai, con gái, anh chị em Dạ Tổ.
Có thể nhận lại cha mẹ ruột hay không, thật sự không quan trọng.
Hiện giờ, cô trọng sinh vào cơ thể này, chẳng qua vì bản thể, giải quyết xong tiếc nuối thôi.
Cho nên, tạm thời trì hoãn xem thái độ thế nào.
"Cô... và một người quen cũ của tôi, rất giống nhau." Một lúc lâu sau, Carl mở miệng phá vỡ sự yên lặng, có hơi đột ngột.
"Thật à?" Cô không để tâm trả lời.
"Cô không tin?"
"Tin, vì sao lại không tin chứ? Đường đường vua của một nước sẽ không bao giờ bịa ra lời nói dối vụng về như vậy để cố bắt chuyện."
Carl bật cười, trong đôi mắt nâu lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Bầu không khí hòa hoãn lại, không còn căng thẳng như trước.
"An phu nhân, ngồi xuống rồi nói."
Dạ Cô Tinh thức thời ngồi xuống.
"Ông nói tôi rất giống người bạn cũ của ông?"
Carl gật đầu, trong mắt dường như có chút hoài niệm.
"Giống chỗ nào? Ngoại hình, hay là tính cách?"
"Đôi mắt." Tiếng nói ngừng lại, "Khuôn mặt của hai người rất giống nhau, nhất là khi cười."
"Cô ấy sinh ra trong một gia đình quý tộc Pháp, cô... biết cô ấy không?"
Dạ Cô Tinh bật cười.
"Nước Pháp quý tộc nhiều như vậy, làm sao tôi biết Bệ hạ đang nói đến ai?"
"Cô ấy tên là, Nina Elvis."
Đồng tử Dạ Cô Tinh co rút lại.
Carl bắt được sắc thái kỳ lạ, từng bước ép sát, "Cô biết, đúng không?!"
"Gia tộc Elvis tiếng tăm lừng lẫy, tôi nghĩ, điều này đối với mỗi người nhà họ An mà nói đều không xa lạ."
Dù sao, nhà họ An và gia tộc Elvis, có chút ân oán cá nhân.
Đương nhiên, nguyên nhân là do Nina.
"Vậy sao..." Trong mắt người đàn ông khó nén thất vọng.
"Bà ấy là người thân của ông? Hay người yêu?"
Đối phương im lặng hồi lâu.
"Xin lỗi, là tôi vượt quá giới hạn rồi."
"Bà ấy là mẹ của con gái tôi."
Dạ Cô Tinh choáng váng.
"Cuộc đời này của tôi, tiếc nuối lớn nhất, là đã đánh mất bà ấy và con gái, bây giờ, dù có là quốc vương, cũng không tìm lại được người mình yêu."
Nói đến đây, gần như nghẹn ngào, dưới ánh đèn, đáy mắt lấp lánh trong suốt.
Dạ Cô Tinh đang định nói, Carl đột nhiên ngước mắt lên, "Nếu, cô biết bà ấy, xin chuyển lời hộ tôi, giàu sang phú quý cũng không bằng tình cảm chân thành, năm đó tôi chọn sai rồi, hy vọng bà ấy có thể cho tôi một cơ hội nữa."
"Cho ông một cơ hội nữa? Ông dựa vào cái gì cho rằng bà ấy không thể không có ông? Có lẽ, bà ấy đã gả cho người bình thường, vui vẻ làm mẹ, sống những ngày tháng bình yên?"
"Bao nhiêu năm trôi qua, ông cho rằng bà ấy còn có thể đứng một chỗ đợi ông trở về sao?"
"Có phải đàn ông đều giống như ông, tự cho mình là đúng?"
"Hay là ông cảm thấy, tình yêu không là gì hết, giống như bộ quần áo, không thích nữa thì có thể ném sang một bên, đợi một ngày nào đó hứng lên lại kêu người khác nhặt về thay ông?"
"Carl Bệ hạ, ông cũng nói, người bạn cũ kia là quý tộc Pháp, danh gia vọng tộc, thân phận của bà ấy không thấp hơn ông, tôi muốn hỏi, ông lấy đâu ra tự tin đó?"
Liên tiếp phát nổ, Dạ Cô Tinh thốt lên, trong mắt đầy mỉa mai.
Ánh mắt Carl đờ đẫn, nhìn cô, lại giống như xuyên qua một con sông dài hàng thế kỷ, nhìn về nơi không tên nào đó, thấy người mình luôn nghĩ tới.
"Cô, cô biết bà ấy đúng không?! Không... cô khẳng định có quan hệ với bà ấy!"
Đột nhiên đứng dậy, ông kích động nắm cánh tay Dạ Cô Tinh, nhưng lại bị vùng ra.
Hít sâu một hơi, cô cười bình tĩnh, trái ngược hẳn với vẻ nôn nóng của người đàn ông.
"Xin lỗi, tôi chỉ là đứng ở góc độ của một người phụ nữ phát biểu cảm giác, không hề quen biết người bạn cũ trong miệng ông."
"Không! Cô nhất định biết! Nếu không, cô sẽ không..."
"Carl Bệ hạ, tôi còn có việc, tạm biệt."
Nói xong, đứng dậy rời đi, lại bị người đàn ông mặc tây trang chặn cửa.
Cười lạnh lùng, "Minh Chiêu, còn thất thần làm cái gì vậy? Có một con chó hoang không biết phân biệt tốt xấu, được voi đòi tiên, không biết xấu hổ!"
Một bóng đen vọt mạnh lên, với một nắm đấm, người đàn ông mặc tây trang ngã xuống không dậy nổi.
Dạ Cô Tinh xoay người lại, nhìn thoáng qua bên trong, ánh mắt sâu thẳm khó dò, nhanh chóng rời đi.
Gần tối, An Tuyển Hoàng và Minh Triệt đưa hai đứa trẻ về tới khách sạn.
Dạ Cô Tinh đã dọn xong bát đũa, đợi ở bàn ăn.
Cúi người xuống hôn cô: "Đỡ hơn chưa?"
Dạ Cô Tinh biết, anh đang hỏi mình tỉnh rượu chưa.
"Nghỉ ngơi cả ngày đã sớm tỉnh rồi."
Húc Nhi dùng hai bàn tay che mắt, "Xấu hổ! Cha hôn hôn..."
Vì sáng mai phải bay về New York, ăn cơm xong không lâu, Dạ Cô Tinh dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ.
Có lẽ chơi cả một ngày, cũng hơi mệt, hai nhóc nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Dạ Cô Tinh nhét góc chăn cho hai con lợn con, xoay người ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa.
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha phòng khách xem tài liệu, Dạ Cô Tinh ngồi xuống bên cạnh, nghiêng sang một bên, gối đầu lên đùi người đàn ông, duỗi thẳng chân, còn vui vẻ lười biếng vươn vai một cái.
An Tuyển Hoàng đặt tài liệu xuống, dùng tay vuốt mái tóc dài của cô.
Dạ Cô Tinh thoải mái híp mắt.
Ngọn đèn vàng ấm áp phả lên hai người, yên tĩnh thanh thản không thể tả.
Đâm lạnh, gió mát, ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa.
"Chiều nay ra ngoài à?"
"Vâng."
"Gặp mặt rồi?" Người đàn ông nhướng mày.
"Gặp rồi." Người phụ nữ không hứng thú, đối với đề tài này không hề quan tâm.
"Nói những gì?"
Dạ Cô Tinh bĩu môi, "Một con heo Chauvin." (Từ lóng lấy nguồn gốc từ từ Chauvinism, chỉ những người theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, thái độ thượng đẳng. Ở đây do ông Carl chọc Cô Tinh tức giận vì thái độ coi rẻ tình yêu nên cổ mới dùng từ này để mắng. )
An Tuyển Hoàng không nhịn được, cười ra tiếng.
Liếc anh một cái, "Cười cái gì? Em nói thật."
Dạ Cô Tinh đột nhiên ngồi dậy xếp bằng, nhìn chằm chằm người đàn ông, người kia mặc cho cô quan sát, không tránh né.
Đôi vợ chồng này, da mặt người này còn dày hơn người kia.
"Đàn ông các anh có phải đều hoang tưởng tự đại, cho rằng phụ nữ trên thế giới không thể sống thiếu mình?"
"Khụ khụ... đừng có tính anh vào trong đó." Nghĩ một chút, lại nghiêm trang bổ sung: "Trong lòng anh chỉ có mình em."
Dạ Cô Tinh vui vẻ, dùng trán cọ cọ vào ngực anh, lại dùng tay vỗ vỗ đầu."Ngoan, trong lòng em cũng chỉ có mình anh."
Thật không sợ nổi da gà khắp nơi!
"Em nghĩ Carl đã nghi ngờ em rồi."
Nếu không, ông ta làm sao có thể nói những lời đó đối với một người xa lạ mới gặp lần thứ hai?
Dạ Cô Tinh tự hỏi, không đến mức lộ ra vẻ mặt chị gái tri kỷ.
"Em định làm như nào? Nhận, hay không nhận?"
"Bất luận là hoàng thất Thụy Điển, hay gia tộc Elvis, em đều không muốn trêu chọc, nhưng nếu Nina thực sự tỉnh lại, khả năng mọi việc có thể thay đổi..."
Mà dù như thế nào cô cũng sẽ không ra tay với Nina, bà ấy cũng là người bị hại, sinh ra Dạ Cô Tinh.
Nếu không, linh hồn của Diệp Tử làm sao nương náu?
Cô và An Tuyển Hoàng làm sao gặp được nhau?
Chuyện năm đó, Nina không làm sai điều gì, bà chỉ làm sai duy nhất, là yêu người không nên yêu, tin người không nên tin!
"Cứu sống Nina trước, chuyện sau này, thuận theo tự nhiên."
"Cũng được." Vươn tay ôm người vào lòng, "Ngày mai sẽ về New York."
Nháy mắt, đã đến cuối tháng, liên hoan trao giải Quả cầu vàng chính thức khai mạc.
Tiếng hét chói tai của fan đánh thức màn đêm, ánh đèn flash chiếu sáng cả một vùng trời.
Hoa tươi trang trí, rượu đỏ sâm panh, yến tiệc linh đình.
Giải Quả cầu vàng, được thành lập từ năm 1994, do Hiệp hội báo chí nước ngoài Hollywood tổ chức, mỗi năm một lần, chính thức lấy cách thức tiệc tối cử hành, kết quả cuối cùng được 96 nhà báo (hai phần ba trong đó là kiêm chức) bình chọn ra.
Ở cuối thảm đỏ, những bóng dáng xinh đẹp từ từ đến gần, mềm mại thướt tha.
Dạ Cô Tinh diện bộ jumpsuit màu đen, cổ chữ V khéo léo khoe xương quai xanh, quần ống rộng thẳng tắp kéo dài đường nét cơ thể cô, đầy tính hiếu chiến.
Bộ trang phục này do Diệp Nhĩ tự tay thiết kế, Dạ Cô Tinh làm đại sứ mới của Two, mặc trang phục thương hiệu tham dự liên hoan trao giải, tận dụng hiệu quả tuyên truyền tự nhiên.
Không có gì bất ngờ xảy ra, sáng mai các tiêu đề thời trang sẽ lan truyền chia sẻ bộ quần áo trung tính độc đáo của Athena.
Thản nhiên nhìn ánh đèn nhấp nháy chói mắt, chiếc cằm tinh xảo khẽ nâng, ánh mắt trước sau lạnh lùng.
Sự lạnh lùng cùng cao ngạo của Athena Ye từ lâu đã không phải bí mật gì trong giới nữa.
Một người phụ nữ dám từ chối Lão phật gia, vốn nên lạnh lùng, kiêu ngạo như vậy!
"Athena!"
"I love you!"
"Nữ thần!"
"Con gái!"
Tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung, đều là fan của cô.
Khẽ cong môi, vẫy tay về phía tiếng hô to nhất, gửi một nụ hôn gió.
Đến tận khi tiến vào hội trường tiệc tối, mới hoàn toàn ngăn cách tiếng thét chói tai không ngừng kia.
Dạ Cô Tinh một mình đi trên thảm đỏ, phong cách ăn mặc của cô hôm nay không thích hợp thu hút đàn ông, vậy dứt khoát đàn ông đến cùng đi.
Cohen đi cùng đoàn làm phim vào hội trường, mặc bộ tây trang xanh ngọc, tóc tạo kiểu, tác phong thanh lịch, tươi cười đầy mặt.
Johnstone hiếm có được một lần thục nữ, diện váy xếp tầng, thiết kế bó sát ngực làm nổi bật lên xương quai xanh của cô ấy, tóc vẫn cắt ngắn, nhìn qua có nét quyến rũ riêng biệt.
Thu hút được cả nam lẫn nữ, không phải là không có đạo lý.
← Ch. 466 | Ch. 468 → |