Yêu đương vụng trộm, lần nữa gây xôn xao dư luận
← Ch.460 | Ch.462 → |
Đêm khuya thanh vắng, không trăng không gió, thích hợp ra ngoài yêu đương vụng trộm.
"Tiểu Chiêu Chiêu, đêm khuya không ngủ, cậu mặc vest làm gì? Cũng đâu phải là đi catwalk..."
Minh Triệt lầm bầm rồi lăn quay ra ngủ tiếp.
Minh Chiêu không phản ứng.
Tự mình thu xếp ổn thỏa, đảm bảo không có vấn đề gì rồi đi ra ngoài.
"Haizz... Đêm khuya rồi mà anh ta còn định đi đâu..." Minh Triệt tỏ vẻ khó hiểu.
Chỉ thấy Minh Chiêu rời khách sạn, lái xe thẳng ra ngoại ô thành phố.
Anh Tử Lạc vừa tắm xong, chuẩn bị gọi điện thoại cho tên đầu gỗ nhà mình thì tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc.
"Ai?"
"Ngân Nguyệt ạ."
Cô kéo áo khoác mặc vào, "Vào đi."
"Cô chủ, Bắc Âu gọi gấp."
"Xảy ra chuyện gì?"
Ngân Nguyệt đưa điện thoại cho cô, Anh Tử Lạc nhận lấy nó.
Đầu dây bên kia vẫn liên tục nói, cô yên lặng lắng nghe, vẻ mặt trở nên trịnh trọng hơn.
Khi cuộc gọi kết thúc, Ngân Nguyệt không nhịn được nói, "Cô chủ..."
Anh Tử Lạc xua tay, không muốn nói thêm, đưa điện thoại lại cho anh ta.
"Hãy chú ý đến tình hình bên Châu Âu, đặc biệt là Thụy Điển. Thông báo cho mọi người, mọi hoạt động kinh doanh tiếp theo ở thị trường Bắc Âu đều phải qua tay tôi, sau khi được thông qua mới có thể hành động."
Ngân Nguyệt rất ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra kính trọng.
"Vâng."
"Anh đi được rồi..."
Gió đêm lùa vào cửa sổ, khiến mái tóc dài của Anh Tử Lạc bị gió thổi bay, che khuất tầm nhìn của cô, hai tay cô vẫn giữ áo khoác ngoài, tạm thời không làm gì được.
Ngân Nguyệt thấy thế giúp cô chỉnh lại tóc.
"Cám ơn."
"Cô chủ, vậy tôi đi đây."
"Ừ."
Đóng cửa lại, quay người, đã đụng vào một vòng tay ấm áp.
Hơi thở quen thuộc, xen lẫn hương bạc hà thoang thoảng phả vào mặt cô.
Anh Tử Lạc nhảy lên ôm, treo trên cổ người đàn ông như một con khỉ.
"Đầu gỗ! Anh, tại sao anh lại ở đây?! Em không bị hoa mắt đúng không?"
Khuôn mặt của người đàn ông không có biểu cảm, chỉ có một tia sáng chạy qua đáy mắt anh ta.
Là anh nhớ cô...
"Ngốc ạ."
Hôn một cái, thành công vụng trộm, Anh Tử Lạc quấn lấy anh và cọ nhẹ vào cổ người đàn ông.
"Đầu gỗ, cuối cùng anh cũng đến rồi... Em nhớ anh lắm... lắm..."
Đứng trước người đàn ông mình thích, phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ trở thành cô gái mềm mại nũng nịu.
"Anh có nhớ em không?" Cô nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu nũng nĩu.
Khóe môi người đàn ông mím lại, im lặng.
Ánh mắt khẽ rung động, Anh Tử Lạc tiến đến, hơi thở nhẹ nhàng phun lên cổ anh, trái tim của Minh Chiêu thắt lại, giống như bị mèo cào.
"Tuy rằng anh không nhớ em, nhưng em rất nhớ anh..."
Đôi mắt to tròn thông minh đầy vẻ bất bình, lại kèm theo tiếng thở dài nhàn nhạt, Minh Chiêu chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng bị đâm xuyên thấu.
"Không phải."Anh thốt lên.
Liếc nhìn anh một cách rụt rè, Anh Tử Lạc quay đầu lại, bóng dáng nhỏ bé đầy vẻ bất bình khiến trái tim người ta đau đớn.
"Không cái gì?"
"..."
"Anh nói đi chứ... anh đây là đang bắt nạt người ta..."
"Không phải là... không nhớ em."
Anh Tử Lạc trong long thầm mắng đồ ngốc, nhưng trên mặt cô lại vừa xấu hổ vừa quyến rũ.
"Anh nói thật chứ?"
Người đàn ông không chớp mắt, khó khăn nói: "Thật đấy."
Anh Tử Lạc cười khúc khích.
Biết rằng người này bản chất là không giỏi ăn nói, không thể thúc ép quá mức, chỉ có thể từ từ thay đổi.
"Bế em vào phòng ngủ đi."
Minh Chiêu tỏ vẻ không biết làm sao nhưng vẫn đưa tay ra.
Hông của phụ nữ rất nhỏ, dang hai tay ra là có thể ôm hết, có lẽ do tập luyện lâu ngày nên mông săn chắc, có sự đàn hồi.
Mặt anh đỏ đến tận tai, sự xấu hổ không tự nhiên thoáng qua trên khuôn mặt người đàn ông.
Thật tiếc vì da anh quá đen, ánh đèn mờ ảo, nên nếu không nhìn kỹ thì cũng không nhìn thấy được.
Tuy nhiên, Anh Tử Lạc ở rất gần, mọi biểu hiện trên khuôn mặt của người đàn ông đều bị cô nhìn thấy, lông mày của cô chợt nhếch lên, nở một nụ cười.
Một tay bám vào gáy người đàn ông và tay kia nâng cằm người đàn ông lên, hai hàng lông mày cau lên——
"Đầu gỗ, anh ngại đấy à?"
Sắc mặt anh đột nhiên trở nên tối sầm, tránh né cô, lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng nghịch."
"Em có nghịch đâu!" Vẻ mặt cô ngây thơ, đôi mắt hoa mai liếc mắt đưa tình với anh, xinh đẹp linh hoạt.
Cô cọ cọ vào ngực người đàn ông, Anh Tử Lạc phá vỡ lớp phòng bị cố hỏi đến cùng——
"Nói đi mà, có phải anh xấu hổ không?~"
Minh Chiêu: "..."
"Nếu anh không nói, em sẽ coi đó là anh ngầm thừa nhận đó. Một, hai, ba..."
"Hóa ra là anh ngại thật." Giọng nói dừng lại "Cũng không phải là anh chưa từng ôm bao giờ, anh thẹn thùng cái gì chứ? Hơn nữa cái gì nên làm, cái gì không nên làm, anh cũng đã làm hết rồi, bây giờ mới biết ngại, có phải hơi giả tạo không?"
Cổ họng Minh Chiêu nghẹn lại, không lời bác bỏ.
Anh Tử Lạc lại càng tiến tới, cắn mạnh vào cổ người đàn ông.
"Ưm.... em làm gì vậy?"
"Cắn anh đó!"
Minh Chiêu cảm thấy mình nửa đêm không ngủ được, đến để cho người phụ nữ này cắn, đầu óc anh cũng thật buồn cười!
Cô cắn người xong nhưng nét mặt vẫn ngạo nghễ kiểu "Em thích như vậy đó, anh làm gì được em?".
Quả thật, đánh cũng không được, mắng cũng không được, một trái tim mềm yếu biến thành kẹo bông gòn luôn rồi.
"Mà này, làm sao anh vào được đây?"
Người đàn ông ngoảnh mặt đi.
Anh Tử Lạc khịt mũi, "Nửa đêm lẻn vào đại bản doanh của Liên Minh Tử Thần, anh thật sự không sợ chết sao!"
Cô đưa tay, nâng cằm, nhìn thẳng về phía trước, bốn mắt chạm nhau, môi và răng áp vào nhau.
"Nhóc vụng trộm, bản cô nương đây thưởng cho anh."
Ba phần thuần khiết, bảy phần nịnh nọt, hết lời, hôn càng thêm sâu.
Thứ gì đó đang bùng nổ trong tâm trí anh, cả người Minh Chiêu như chìm trong sương mù, những kí ức đỏ mặt ấy cứ tràn về.
Cơ thể mỏng manh, xinh đẹp, trắng nõn và mềm mại của cô nở rộ dưới anh, anh nghe thấy những âm thanh nghẹn ngào ấy.
Đêm đó, giống như đang ở trên thiên đường vậy...
Bây giờ, ký ức xuất hiện, dàn dựng một lần nữa, nhịp tim dữ dội như trống trận, lồng ngực hơi tức, thở cũng khó khăn.
Minh Chiêu cảm thấy có thứ gì đó đang buông lỏng, có thứ gì đó sắp lao ra khỏi mặt đất.
Một tay giữ hông, tay kia giữ sau đầu của người phụ nữ, tiến lại gần hơn, lại gần hơn...
"Bế em lên giường đi..."
Anh Tử Lạc đang thở hổn hển, nhưng không quên ra lệnh cho người đàn ông làm việc.
Minh Chiêu tán thành, vào lúc này, cho dù Anh Tử Lạc có nói gì, anh cũng sẽ không phản bác lại.
Sau một hồi dây dưa, hồi lâu mới dừng lại.
Người đàn ông dựa vào đầu giường, trong khi người phụ nữ đang nằm trong vòng tay của anh ta, yên lặng một lúc.
"Anh đến New York khi nào vậy?"
"Cách đây không lâu."
Anh Tử Lạc mỉm cười rạng rỡ, cô không ngờ đầu gỗ nhà cô cũng biết nhớ cô cơ đấy...
"Dì nhỏ cho anh nghỉ phép à?"
"Không, anh đến cùng gia chủ."
Anh tiện tay nghịch tóc của người phụ nữ, một màu tối mờ nhạt lướt qua mắt người đàn ông.
"Vừa rồi anh nhìn thấy Ngân Nguyệt."
Anh Tử Lạc dường như nghĩ đến điều gì đó, ngồi dậy, nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Anh nói với dì nhỏ, có người ở Bắc Âu muốn ám sát dì ấy."
Đôi lông mày của Minh Chiêu nhíu chặt.
Anh Tử Lạc kể cho anh nghe chi tiết cuộc điện thoại vừa rồi.
"Bên kia còn chưa chính thức đặt đơn, cũng không rõ là thế lực nào, trong khoảng thời gian này để dì nhỏ dẫn thêm nhiều vệ sĩ, dù sao thì, tổ chức sát thủ cũng không chỉ có mình Liên minh Tử thần, bên kia có thể thuê người khác."
"Anh biết rồi."
Sau đó Anh Tử Lạc thoải mái nép vào vòng tay của người đàn ông.
Nếu Minh Chiêu không đến, cô ấy cũng sẽ nói với Dạ Cô Tinh.
"Em và Ngân Nguyệt..." Minh Chiêu đột ngột lên tiếng, lại dừng giữa chừng.
Anh Tử Lạc hơi sững sờ.
Cô ấy và Ngân Nguyệt... đợi đã!
"Anh nghĩ cái gì vậy?! Em và anh ta? Anh..." Cô trợn tròn mắt, đột nhiên bật cười, "Nè, đầu gỗ, anh có phải là... ghen rồi không?"
Anh mím môi quay đầu đi.
Thực sự buồn bực lại khó xử.
"Anh đừng nghĩ lung tung", Anh Tử Lạc không ngừng trêu chọc anh, "Em và anh ta là không thể."
Cái chết của Anh Tước Tự, mặc dù chỉ có một mình Rio lên kế hoạch, nhưng việc Ngân Nguyệt khoanh tay đứng nhìn cũng không thể tha thứ được.
Mối quan hệ giữa hai người hiện nay chỉ là hợp tác để đạt được những gì họ cần.
Cô cần sự trợ giúp của Ngân Nguyệt, và Ngân Nguyệt muốn có quyền lực.
"Đầu gỗ, cả đời này em chỉ yêu mình anh, anh nhất định không được làm em thất vọng, biết không?"
Khóe môi anh nhàn nhạt cong lên.
"Được." Không thất vọng.
Đêm dài chầm chậm trôi qua, ấm áp và nhẹ nhàng.
Ngày hôm sau, Athena Ye xuất hiện trong Tuần lễ thời trang New York, các bài báo về sàn catwalk của Two được lan truyền khắp nơi. Tốp ba được tìm kiếm hàng đầu, không chỉ chiếm lấy tiêu đề của trang kép thời trang + giải trí mà còn lên cột vàng của tạp chí hàng tuần.
Vào ngày hôm đó, rất nhiều phóng viên được mời đến xem buổi biểu diễn, cũng có rất nhiều biên tập viên thời trang, thậm chí còn có nhiều các tín đồ thời trang tham dự.
Two là người có tiếng trong ngành, có quan hệ rộng, thế lực cũng lớn, sau khi rời Chanel, mọi ánh mắt từ mọi hướng đều nhìn chằm chằm, mong đợi cô sẽ cho ra đời những tác phẩm đáng kinh ngạc.
Không ngờ, một buổi biểu diễn ngày hôm qua không chỉ thể hiện sức mạnh cá nhân của Diệp Nhĩ, mà còn có Samnor và Athena, cặp đôi đang được cư dân mạng đẩy thuyền nhiệt tình tới trình diễn.
Nói chung, Two nổi tiếng rồi, đã chinh phục được những con mắt của giới mộ điệu bằng sức hút thời trang của mình.
Cuộc phỏng vấn kéo dài 15 phút của Dạ Cô Tinh cũng được đưa tin.
Chỉ trong một đêm, lượng người hâm mộ trên Facebook đã tăng lên theo cấp số nhân.
Cư dân mạng mạnh mẽ đã tìm ra những bức ảnh đường phố trước đây của cô, không biết họ lấy những bức ảnh từ buổi trình diễn ngày hôm qua ở đâu, cư dân mạng hoàn toàn ngạc nhiên.
"Ôi trời! Tôi yêu khuôn mặt lạnh băng của cô ấy đến chết mất."
"Cuộc tấn công của tiên nữ thật mạnh, tôi đã chuẩn bị sẵn một cây roi để xin dạy bảo rồi..."
"Come on, baby!"
"Tôi muốn thay Samnor cầu hôn cô ấy!"
"Yêu đi!"
"Yêu đi!"
"Yêu đi!"
Cư dân mạng Trung Quốc cuối cùng cũng tìm thấy dấu vết của nữ thần, liếm màn hình, lăn lộn vừa sui sướng.
Có rất nhiều phương tiện truyền thông trong nước đổ xô về tuần lễ thời trang, họ đã nhận được tin tức từ rất lâu rồi, lấy Áo Tím Dạ Cô Tinh bé nhỏ làm đối tượng chủ chốt.
Rất nhiều bức ảnh đã được chụp, sáng và tối, đặc biệt là những khoảnh khắc tuyệt đẹp của chương trình, họ đã chụp lại tất cả.
Không ngoài dự kiến khi các tiêu đề giải trí trong nước đều được thống trị bởi cái tên Áo Tím.
Nhưng chỉ có Thế Kỷ Phong Thượng mới tung ra video phỏng vấn độc quyền.
Ngày hôm sau, khi ăn sáng, cô theo thói quen mở Weibo.
Là một người trong làng giải trí, mặc dù cô đã sớm không muốn quan tâm những thứ này, nhưng vẫn không thể bỏ qua một số tin tức!
Và Weibo là lựa chọn tốt nhất, bạn có thể biết tất cả những gì đang xảy ra trong ngành công nghiệp giải trí ngay sau khi bạn xem hot search.
Lần này, cô bất ngờ thấy mình có tên trong danh sách.
Chủ đề "Áo Tím New York Catwalk" được dán nhãn Hot.
Dạ Cô Tinh nhấp vào và tìm thấy rất nhiều ảnh của mình.
Cuối cùng, cô nhấp vào Weibo của mình và viết——
Bầu trời ở New York trong xanh, ánh nắng chói chang, chào buổi sáng!
Đăng kèm một bức tranh tự sướng.
Trong vòng chưa đầy một phút, khu vực bình luận bùng nổ ngay lập tức.
"Sắc đẹp của nữ thần đã lên một tầm cao mới."
"Sát thủ mặt mộc."
"Ui ui ui, muốn chạm vào một cái."
"Có một kiểu mỹ nữ, gọi là Áo Tím mặt mộc."
"Con gái à! Cuối cùng cô cũng lộ diện rồi!"
"Con gái của tui đó, nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng là nữ thần! Hú hú–"
"Anh An thật có phước! Đố kỵ ~"
"Sắc đẹp của nữ thần, không còn lời nào để nói."
Dạ Cô Tinh vui vẻ uống xong sữa.
Bé con ăn cháo thịt nạc được cha đút, chớp chớp mắt, "Mẹ, mẹ rất vui sao?"
Dạ Cô Tinh gật đầu, "Cũng tạm."
"Nhưng mà, mẹ rõ ràng đã bị cha dạy dỗ, tại sao vẫn rất vui vẻ ạ?"
"Cái gì cơ?" Dạ Cô Tinh có chút sững sờ.
"Ngày hôm qua cha nhất định là đã đánh mông mẹ! Mẹ còn bảo cha đánh nhẹ thôi..."
← Ch. 460 | Ch. 462 → |