Khói súng trên bàn tiệc, người đẹp đấu dũng khí
← Ch.433 | Ch.435 → |
"Đây là Húc Nhi hả? Mau tới đây kỵ xem nào!"
Hai mắt to chớp chớp, cô bé đang định hỏi "Kỵ là cái gì vậy, có ăn được không?" Đã bị ánh mắt mẹ ngăn lại.
Cô bé mím môi.
Cục cưng tủi thân rồi.
Dạ Cô Tinh không còn cách nào khác, đành để hai anh em lần lượt chào từng người một.
Cô bé hào phóng lịch sự, hơn nữa còn có nụ cười ngọt ngào đặc trưng, ngay lập tức chiếm được trái tim của những người lớn tuổi, trái tim bà cụ không ngừng kêu gào cục cưng, bảo bối.
So với sự 'nổi tiếng' của cô em gái, anh trai An Tuyệt có vẻ quá bình tĩnh, đặc biệt là đôi mắt đại bàng cực kỳ giống An Tuyển Hoàng khiến cho người ta sợ hãi.
"Em gái thông minh, anh trai bình tĩnh, không hổ là con của nhà họ An."
"Như rồng như phượng, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn!"
"Thôi thấy, vẫn là vợ của Tuyển Hoàng tốt, vừa sinh đã được ngay hai đứa, lại còn ngoan như vậy."
"..."
Nói một câu, không chỉ khen bé mà còn khen cả mẹ.
Không khó để nhận ra, cô cháu dâu này rất được mọi người yêu quý.
Kỷ Tình nghiến răng tức giận trợn mắt nhìn Dạ Cô Tinh, nhưng lúc nhìn qua hai đứa trẻ thì chợt khựng lại.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy hai anh em này.
Một mặt, bà ta không thích Dạ Cô Tinh, nên đứa nhỏ do Dạ Cô Tinh sinh ra, bà ta cũng không muốn gặp, dù có vô tình gặp ở vườn hoa, bà ta cũng quay đầu bước đi.
Hơn nữa đám người làm canh giữ hai anh em này rất cẩn thận, bà ta có muốn xem, cũng không có cơ hội, đương nhiên bà ta sẽ không tự mình tìm chuyện xui xẻo rồi.
Tuy nhiên hôm nay nhìn thấy hai đứa nhỏ thì thấy chúng đúng là rất dễ thương.....
Khoan! Mình đang nghĩ cái gì vậy?!
Kỷ Tình thầm mắng, đứa trẻ do con nhỏ chết tiệt kia sinh ra thì cũng chẳng tốt lành gì!
Bà ta chắc là gặp quỷ rồi mới có thể có ý nghĩ điên rồ đó.
Thím Bình nuốt nước miếng, từ giây phút hai đứa trẻ xuất hiện trước mặt, mắt bà ta đã dán chặt vào chúng.
Đừng thấy bà ta to cao, mạnh mẽ như vậy, nhưng bà ta vẫn rất yêu lòng trước trẻ con, nhất là những đứa trẻ đáng yêu như thế này.
Ngoan quá... Hai đứa nhỏ này xinh như búp bê vậy!
Lúc này, An Tuyển Thần nắm tay Uyển Tử Kỳ đi mời rượu xong trở về, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tình.
Dạ Cô Tinh cắt miếng gan ngỗng, vị không tệ.
"Có phải cô Uyển ngồi sai vị trí rồi không?"
Trong phòng im lặng.
Ngươi giúp việc đang mang ghế đến cũng khựng lại.
An Tuyển Thần tao nhã nở nụ cười, liếc mắt nhìn bạn gái để trấn an cô ta.
"Lời này của chị dâu là có ý gì vậy?" Trong mắt anh hiện lên một tia sắc bén.
"Bàn đầu có mười hai ghế, xin hỏi cô Uyển muốn ngồi ở chỗ nào?"
"Cô ấy hiện là bạn gái tôi, chẳng lẽ còn không đủ tư cách để ngồi ở bàn này à?"
Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái, không mặn không nhạt, không hề dao động.
"Tuyển Thần, cháu cũng đừng trách bà cố lắm mồm, chính cháu cũng đã nói cô ta là bạn gái, hiện giờ cô ta chỉ là người ngoài. Vị trí cao nhất không thể để người ngoài ngồi, chị dâu cháu nhắc nhở cũng không phải là không có lý." Bà cụ đúng lúc nói chen vào.
Kỷ Tình không thể để con trai mình bị tủi thân, thể là nổi nóng lên.
"Tử Kỳ là con dâu tương lai của nhà họ An, vào bàn ăn cơm cũng không có gì sai cả, bà hai, bà cũng đừng so đo với cháu chắt làm gì. Chẳng qua chỉ làm thêm bát thêm đũa thôi mà..."
"Tuy thời đại đã phát triển, các quy tắc truyền lại từ tổ tiên không ngừng được cải thiện, nhưng thân sơ vẫn là có khác biệt! Hồi đó, khi Trịnh Bình còn chưa vào cửa, cô cũng không cho con bé ăn ở bàn trên còn gì..."
Sắc mặt Kỷ Tình cứng đờ.
Năm đó, Trịnh Bình và An Bính Lương mới vừa đính hôn, bà ta lợi dụng lí do còn chưa chính thức cưới hỏi, nên không cho Trịnh Bình ngồi bàn trên.
Không ngờ, giờ lại bị bà già kia lôi ra, không khác gì tự bê đã đạp vào chân mình!
Bà ta cười cười: "Tuyển Thần, nghe lời bà cố, tìm chỗ khác cho cô Uyển đi."
Nụ cười hoàn mỹ của Uyển Tử Kỳ cứng lại trên môi, ánh mắt như thiêu đốt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
An Tuyển Thần thậm chí không nhìn cô ta, vẫn cười như thường, nhưng điều đó khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
"Thật xin lỗi, là cháu suy nghĩ thiếu sót..." Anh ta quay sang Uyển Tử Kỳ, không cảm xúc nó: "Em đi sang bàn bên cạnh đi."
Ánh mắt người con gái hơi buồn, cười làm theo lời anh ta.
Dạ Cô Tinh cầm đũa, thong thả ăn uống, chẳng quan tâm đến mấy chuyện này.
Bà cụ thấy cô bình tĩnh như vậy, thì rất hài lòng gật đầu.
Người con gái như vậy, mới xứng làm nữ chủ nhân của nhà họ An!
Còn đối với người phụ nữ bị đuổi sang bàn bên cạnh...
Bà chỉ có thể nói, hai anh em này không chỉ có vẻ ngoài khác nhau, ngay cả mắt nhìn người cũng là một trời một vực...
Không thể so sánh được!
Một bữa ăn, chủ và khách đều hài lòng.
Không nói đến những chiếc đĩa ngọc quý hiếm, nguyên liệu nấu ăn cũng được lựa chọn kỹ càng, khiến cho người ta phải bật ngón trỏ.
Những tâm tư tinh xảo ở trong đó không cần nói cũng biết.
Kỷ Tình lau miệng, không nhịn được uống hai bát tổ yến, bà ta cũng có hơi no.
Cũng không thể trách bà ta tham ăn, chỉ là tổ yến là loại nhập khẩu bóng láng, cảm giác rất tinh tế tỉ mỉ, dù là hương vị, hay là chủng loại thì đều chính thống.
Không ngờ, con nhỏ chết tiệt này còn biết những chuyện này, biết dùng tổ yến Thái Lan để làm.
Khi bà ta nhìn lên, đã thấy những người lớn hai mắt nhìn nhau, cầm đũa, không biết ăn từ đâu.
Mắt Kỷ Tình đảo một vòng, hiểu được chuyện gì.
Bà ta chỉ vào món ăn nguội tinh xảo trước mặt: "Bà hai, sao bà không ăn? Mau thử món cá hồi này đi, vừa thấy là biết là được vận chuyển bằng máy bay từ Na-uy về, rất tươi đấy! Ăn vào miệng, vẫn còn lưu lại vị biển... Ăn kèm với mù tạc cao cấp thì rất ngon."
Tốt nhất là sặc chết bà đi!
Kỷ Tình cười thân mật, người không biết, còn tưởng rằng bà ta rất hiếu thuận.
Bà cụ nhíu mày, không mở miệng.
"Kìa ông, chú ba... mọi người cũng ăn đi!"
Những người già liên tục đáp lại, nhưng họ cũng không ăn
"Chẳng lẽ món ăn không hợp ý sao?" Kỷ Tình tỏ vẻ kinh ngạc.
Bà ta nhìn cô chế giễu.
"Cô Tinh, tôi cứ nghĩ cô làm việc rất tốt, nên mới buông tay cho cô phụ trách tiệc giao thừa mỗi năm một lần, chỉ là cô... làm tôi rất thất vọng!"
Kỷ Tình làm bộ vô cùng đau lòng, thật ra lại là đang chế giễu cô.
Cô lau miệng cho hai đứa nhỏ, vẫn cười: "Lão phu nhân có gì dạy bảo?"
Bà ta lắc đầu, sự thất vọng thể hiện trong lời nói.
"Xem ra, chuyện tới nước này, cô còn không biết mình sai!"
"Khụ khụ... Vợ Bính Hiền, được rồi đó, năm hết tết đến, đừng khiến mọi người không thoải mái..."
Trong lòng Kỷ Tình rất ghét bà già này, thiên vị như vậy, còn tưởng mình ghê gớm lắm ấy, cả buổi tối đều khoa tay múa chân.
"Bà hai, cháu không thể đồng ý với bà được. Là phu nhân cầm quyển ở nhà họ An, nếu con bé có lỗi thì nên chịu, hiện tại cháu nói ra, cũng là vì tốt cho con bé. Không rèn luyện làm sao mà thành tài được?"
Bà cụ bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Mẹ chồng dạy dỗ con dâu, là danh chính ngôn thuận, nếu bà cụ dựa vào thân phận để nói đỡ cho Dạ Cô Tinh, thì đúng là không ổn.
Mắt Kỷ Tình lộ ra vẻ đắc ý, nhìn Dạ Cô Tinh.
"Dạy bảo thì không dám, làm người lớn, tôi có nghĩa vụ hướng dẫn cô."
"Mọi người đều biết, mặc dù nhà họ An kinh doanh chủ yếu ở khu vực Bắc Mỹ, nhưng nguồn gốc thì lại là Trung Quốc. Mà đêm giao thừa, lại là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, cho tới nay, đều tuân theo lời dạy bảo của thế hệ trước —— không được quên đi nguồn gốc! Nhưng hôm nay cô lại đem các món Tây lên bàn ăn truyền thống. Đây không phải bỏ gốc lấy ngọn thì là cái gì?!"
"Huống hồ, trong bữa tiệc có rất nhiều người lớn và trẻ con, ăn cá hồi, nấm truffle đen trắng, còn có bít tết chín năm phần, nhỡ đau bụng thì sao?!"
"Nói dễ nghe thì là nhất thời sơ ý; nói không hay chính là suy nghĩ không chu đáo, năng lực kém!"
Đỉnh đầu bị chụp một cái mũ như vậy, ý là Dạ Cô Tinh không có năng lực đảm nhiệm vị trí nữ chủ nhân này.
Bà cụ không đành lòng: "Cô nói nặng lời quá rồi đó..."
"Bà hai! Cháu hy vọng bà hiểu được, nữ chủ nhân của nhà họ An phải một mình gánh vác một phương, hiện giờ, ngay cả một bữa tiệc cũng làm không xong, thì làm sao tương lai có thể quản lý gia đình được?!"
Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Dạ Cô Tinh.
Trước đó bà cụ đã nghe đồn rằng mẹ chồng con dâu nhà này bất hòa, chắc chắn không phải là tin đồn rồi!
An Tuyển Hoàng lạnh lùng liếc nhìn, sắc mặt như băng, đang định nói, lại bị ánh mắt của Dạ Cô Tinh ngăn lại.
"Hiện tại đã kết luận, có phải quá sớm không?"
Nụ cười của cô vẫn không thay đổi, duyên dáng nổi bật.
Kỷ Tình cười lạnh: "Dù miệng lưỡi của cô khéo léo, cũng không thể ngụy biện cho lỗi sai của mình được!"
"Nói rất hay!" Dạ Cô Tinh vỗ tay, "Sai chính là sai, con rất đồng ý. Chỉ là, lão phu nhân đã chắc chắn mình nhìn thấy hết tất cả chưa?"
Kỷ Tình biến sắc.
An Tuyển Thần ngồi bên cạnh cảm thấy không ổn..
Đúng lúc này, một tiếng thông báo đột nhiên vang lên ——
"Đầu sư tử Dương Châu ——" (đầu sư tử: một món thịt viên)
"Phúc Thọ toàn, biệt danh phật nhảy tường ——" (phật nhảy tường, một loại súp với nhiều nguyên liệu quý hiếm. )
"Vịt nhồi tam bảo ——"
Theo tiếng nói đó, các món mới được mang lên liên tiếp, các món ăn được dọn ra trên đĩa, mang phong vị cổ xưa, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm đã khiến người ta phải thèm.
"Nhà họ An đã đứng lên ở đây, cũng không có thể quên uống nước nhớ nguồn." Dạ Cô Tinh đứng dậy, nhận micro từ tay Đặng Tuyết, mỉm cười, nói có tình có lý.
"Cho nên, tôi lấy chủ đề là kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây cho bữa tiệc giao thừa năm nay. Trước đây, mọi người đều đã được ăn những món của nước ngoài rồi; bây giờ, những gì được bày ra trước mặt mọi người, mới chính là nguồn gốc của gia tộc!"
"Hy vọng các vị có thể bay lên trời cao, tranh giành với thiên hạ, cũng không quên nguồn gốc, một lòng một dạ!"
"Như vậy mới có thể giúp An Thị mạnh hơn nữa!"
Ngay khi giọng nói xong, mọi người đều im lặng.
Tham vọng của người đàn ông đều bị một người phụ nữ nói hết cả ra. Làm sao có thể không sôi sục chứ?!
"Phu nhân nói đúng!"
"Bay lên trời cao, tranh giành với thiên hạ!"
"Thật không ngờ, phu nhân lại có một cái nhìn sâu sắc như vậy! Có thể nói ra được tiếng lòng của chúng ta! Xứng đáng để chúng tôi gọi một tiếng —— nữ chủ nhân!"
"Chúng ta cùng nhau nâng ly, kính phu nhân!"
Dạ Cô Tinh nâng ly, ngửa đầu, một hơi uống cạn sạch.
Không hề nhút nhát, rất hào phóng táo bạo, ngay lập tức chinh phục những người của nhà họ An.
Người phụ nữ như vậy, mới xứng để bọn họ tôn trọng, kính nể!
Chỉ cần một cái vẫy tay, phòng tiệc lớn đã yên tĩnh lại.
"Sự thăng trầm của gia tộc liên quan đến vận mệnh của mọi người. Mong rằng mọi người có thể cùng nhau hợp sức, như thế mới có thể đồng tâm hiệp lực được."
"Phu nhân quả là cao kiến, chúng tôi lại kính một ly, cô thì tùy ý."
Một người nói xong, mọi người đều phụ họa theo, lại ngửa đầu, uống cạn rượu
Trong lòng những người đàn ông cháy lên rừng rực, ai mà không có khao khát được bay lên trời cao? Ý chí vượt qua biển lớn?
Dạ Cô Tinh ngồi xuống, khiêu khích nhìn Kỷ Tình.
"Vừa rồi hình như lão phu nhân còn chưa nói xong?"
Mọi người im lặng, Kỷ Tình cười gượng.
"Mẹ cứ nói tiếp đi, con sẽ cẩn thận nghe."
"Cô Tinh, vừa rồi mẹ..."
"Đúng rồi, mẹ nói, sai chính là sai. Xin hỏi, con sai ở chỗ nào?"
Cô cười khiêm tốn gật đầu, như chờ dạy dỗ.
*****
"Chuyện này..." Kỷ Tình cười xấu hổ.
Bà cụ húp một ngụm cháo yến, không thèm nhìn mọi người.
"Người ta nói, trước mặt mọi người nên chừa đường lui, sau này sẽ dễ nhìn nhau hơn. Về vấn đề này, cô nên học hỏi từ Trịnh Bình, bình tĩnh chín chắn hơn."
Bất thình lình bị điểm danh nên Trịnh Bình giật mình, bàn tay cầm đũa run lên: "Bà hai quá khen, chị dâu nói vậy cũng là có lý của chị ấy."
Sắc mặt Kỷ Tình hơi bình thường lại.
Bà cụ hừ lạnh, không biết điều!
An Tuyển Thần lại đột nhiên đứng dậy, nâng ly với Dạ Cô Tinh, "Chị dâu đã vất vả sắp xếp bữa tiệc đêm giao thừa, ly này, tôi mời chị."
Dạ Cô Tinh đáp lễ, liếc nhìn Kỷ Tình: "Việc phải làm thôi, không dám kể công."
Một trận hoạnh họe được Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng giải vây.
Đầu đuôi câu chuyện thế nào mọi người đang ngồi đây đều hiểu.
Ánh mắt không dấu được sự khen ngợi nhìn Dạ Cô Tinh.
Có thể làm cho Kỷ Tình chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, quả nhiên cô không hề đơn giản!
Ngay lập tức đã có mấy bà vợ đi lên chúc rượu, khen ngợi, nịnh bợ, đều bị Dạ Cô Tinh uyển chuyển đẩy trả lại.
Tiệc giao thừa, tiệc ra oai, đương nhiên phải giết gà dọa khỉ, chỉ tiếc là tầm nhìn của Kỷ Tình quá ngắn, lại tranh làm con gà đó.
"Mẹ! Con cũng muốn uống!" Cô bé chép miệng, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay cô, mắt to chớp chớp, tò mò nhìn.
"Không được." Cô lạnh lùng nói.
"Mẹ ~" Cô bé bắt đầu làm nũng.
Dạ Cô Tinh lắc đầu.
Cô bé nhếch miệng, quay đầu: "Cha ~"
"Con còn nhỏ, không uống được."
Cô bé hít thở sâu, mở to miệng định khóc.
Dạ Cô Tinh liếc mắt qua.
Cô bé không gây sự nữa.
Nhìn thấy việc trước mắt, mọi người ôm bụng cười, khen ngợi hai đứa nhỏ lên tận mây xanh.
Nhất là bà cụ, cười đến mức ngả nghiêm "Ôi bé ngoan của bà..."
Kỷ Tình hơi khó chịu.
Tại sao cháu trai cháu gái của bà ta, lại không thân thiết với bà ta chứ?
Chắc chắn là do con nhỏ chết tiệt kia dạy!
Hừ——
Bà ta không thích An Tuyển Hoàng, nhưng không thể không thừa nhận, anh em nhà này rất dễ thương.
Bà ta ho nhẹ hai tiếng: "Cô Tinh, con sắp xếp đưa hai đứa bé qua chỗ mẹ ăn cơm đi? Năm mới tốt lành, mẹ là bà nội cũng nên lì xì cho bọn họ."
Dạ Cô Tinh gật đầu: "Chuyện đó là đương nhiên."
Cô không biết Kỷ Tình muốn làm cái gì, chỉ có thể gặp chiêu gì tiếp chiêu ấy.
"Vậy thì tốt rồi. Con và Tuyển Hoàng đều có công việc bận bịu, hay là... để hai đứa nhỏ cho mẹ trông cho? Chăm sóc bọn nhỏ cũng tiện hơn, dù sao thì mẹ cũng là bà nội của bọn nhỏ."
Dạ Cô Tinh mím môi cười, hóa ra là muốn cướp bọn nhỏ.
"Nghe nói gần sức khỏe của mẹ không tốt, còn đang uống thuốc, sao con có thể không biết xấu hổ làm phiền mẹ được chứ?"
"Không phiền, mẹ không sao..."
"Hơn nữa." Dạ Cô Tinh ngắt lời Kỷ Tình: "Sức đề kháng của bọn trẻ còn yếu, nếu bị ốm thì khổ lắm."
Kỷ Tình cắn răng, lại muốn nói.
Dạ Cô Tinh đã nhìn sang chỗ khác, mỉm cười nói chuyện với An Tuyển Hoàng, thân thiết vui vẻ, khiến người khác phải ghen tỵ.
Thấy đồ đã gần ăn xong, Dạ Cô Tinh bảo An Cẩn, An Du đưa hai đứa nhỏ trở về nhà chính.
Theo lệ thường, gia chủ và nữ chủ nhân phản dẫn mọi người đón giao thừa.
Dạ Cô Tinh là dâu mới, cũng không thể sơ suất được.
Sau khi ăn xong, trưởng chi của các chi tụ tập ở sảnh chính nói chuyện rôm rả. Dạ Cô Tinh ở bên cạnh nghe, thật là khó khăn mà, khác với An Tuyển Hoàng, một tay nắm tay cô, một tay khác lật xem tài liệu, lạnh lùng khiến người ta cảm thấy không thể đến gần.
Kỷ Tình bị chọc giận, đã mang theo thím Bình đi rồi.
Ở trong mắt người khác, chỉ là trò cười mà thôi.
"Tính tình Kỷ Tình cao ngạo, không muốn làm bạn với chúng ta đâu! Nên vỗ mông đi rồi."
"Hừ —— vừa rồi bà hai chả cho bà ta tý mặt mũi nào, chắc giờ đang tìm chỗ nào trút cơn giận rồi!"
"Tôi nói cho cô biết, chưa biết vị trí mẹ chồng của bà ta như thế nào. Nhưng ngay cả con dâu cũng không đè xuống được, thế mà cũng từng là nữ chủ nhân của nhà họ An."
Bà ta cắn hạt dưa, tiếp tục nói: "Không phải quân ta bất tài mà là quân địch quá xảo quyệt."
"Là ý gì vậy?"
Người kia nhổ vỏ hạt dưa ra, nói: "Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Rõ ràng là trứng chọi đá!"
"Haizz, bà nghĩ Dạ Cô Tinh thật sự lợi hại như vậy à?"
"Bà nhìn điệu bộ của cô ta kìa, rồi nhìn bộ dạng sợ hãi của Kỷ Tình đi."
"Bà cũng đừng coi thường Kỷ Tình, nhớ năm đó, có mấy người thiếp đó, kẻ thì chết, kẻ thì trốn, đều là một tay bà ta mà ra chứ đâu. Hiện giờ, cũng chỉ có Tề Lan là còn ở lại làm trâu làm ngựa..."
"Bà nói đúng, Kỷ Tình có thể kiêu ngạo hơn nửa đời người cũng là có lý do cả, người đàn bà đó rất độc ác! Nhưng ở đây..." Người đó chỉ vào đầu của mình: "Ít nếp nhăn!"
"Ha ha —— ý của bà là, Kỷ Tình không đủ thông minh?"
"Người đàn bà ấy cũng thông minh chứ, nếu không năm đó cũng không cưới được bác cả Bính Hiền. Chỉ là thiếu sáng suốt! Một người phụ nữ chỉ biết chiến đấu hết mình thì được gì chứ? Mấu chốt là phải bắt được trái tim đàn ông! Đó, bà nhìn xem....."
Mấy người đó nhìn lên, đã nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt vào nhau của hai vợ chồng.
"Cô bé đó thật sự có năng lực..."
"Ừm, tôi thấy cô bé đó rất có tương lai đấy."
"Những ngày tốt đẹp của Kỷ Tình sẽ không còn dài nữa đâu....."
Đúng 12 giờ, tất cả mọi người đều biết ý tách ra, quay về vị trí
Dạ Cô Tinh tắm xong từ phòng tắm đi ra, đã là rạng sáng rồi.
An Tuyển Hoàng mặc áo ngủ đi vào: "Tắm xong rồi à?"
"Ừ. Anh đi đi..."
"Anh tắm trong phòng khách rồi."
"Ừ." Cô ngồi trước bàn trang điểm, thoa kem dưỡng.
Người đàn ông từ từ xoa xoa từ phía sau: "Chúng ta đi ngủ đi."
Giọng trầm thấp, khàn khàn, kìm nén.
Da đầu Dạ Cô Tinh căng ra, cổ bị hơi thở của người đàn ông làm cho tê dại.
Dùng cùi chỏ đẩy ra: "Anh đi trước đi, em đợi chút nữa..."
"Không có em không được." Nói rất thẳng thắn, thành thật.
Cô bất lực xoay người, không cần biết trên tay có thoa kem gì không, cô trực tiếp bôi vào mặt người đàn ông.
"Anh nhìn anh đi, đang là Tết Nguyên Đán, anh có thể nghiêm túc hơn được không!"
"Nối dõi tông đường là không nghiêm túc à?"
"Rõ ràng là anh nhân cơ hội lợi dụng."
"Ai kêu em đẹp như vậy, anh không nhịn được."
Tai Dạ Cô Tinh đỏ lên, cô cứ thế bôi bừa lên mặt người đàn ông, chưa kể, da của người đàn ông này khá mỏng manh, chạm vào rất mịn màng, anh thường không làm bất kỳ bước bảo dưỡng nào.
An Tuyển Hoàng nheo mắt, hưởng thụ sự vuốt ve ấm áp của người phụ nữ.
Nếu Dạ Cô Tinh biết suy nghĩ của anh, có lẽ sẽ tát anh một cái ——
Vuốt ve? Vuốt ve cái con khỉ khô ý!
"Da anh thật đẹp." Cô than thở.
"Đương nhiên rồi." Người đàn ông lại không biết xấu hổ nói.
"Anh chăm sóc thế nào vậy?"
"Lấy âm bổ dương."
"..."
"Thật đấy, em có thể lấy dương bổ âm."
"..."
Đêm nay, Dạ Cô Tinh không ngủ.
Không phải không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.
"Anh, anh nhanh lên..."
Người đàn ông cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy xuống cằm, vô cùng gợi cảm.
Dạ Cô Tinh vươn tay muốn đẩy anh ta: "Em bảo anh nhanh lên, có nghe thấy không......"
Cô sắp bị ép khô rồi! Kết thúc sớm mới có thể ngủ ngon được...
"Được." Người đàn ông thở hổn hển, "Nhanh đây..."
"Ô..."
Lòng Dạ Cô Tinh như muốn chết vậy, "nhanh" mà cô nói không phải là cái "nhanh" này!
Trong bóng đêm, đôi mắt của người đàn ông lóe lên vẻ xảo quyệt.
Dạ Cô Tinh là bị ai đó vỗ tỉnh.
Vừa mở mắt, khuôn mặt to tròn của cô bé nhỏ đã ngay sát mắt cô, đôi bàn tay đầy thịt đang vỗ trên mặt cô.
"Mẹ! Dậy đi, dậy đi! Mặt trời đã nắng tới mông rồi ——"
"Con yêu, mẹ buồn ngủ..." Dạ Cô Tinh nhắm mắt xoay người sang một bên rồi tiếp tục ngủ.
Cô bé cúi đầu cố hết sức chui vào trong chăn.
Cả người Dạ Cô Tinh cứng đờ, lúc này mới phát hiện mình không mặc đồ, không thể để cô bé chen vào được.
Vội vàng đè chăn bông xuống.
Cô bé kéo chăn tới mức thở phì phò, chỉ hận không thể biến thành con bọ bò vào.
"Cục cưng, con đang làm gì vậy?!"
"Gọi mẹ dậy đấy ——" Cô bé giương đôi mắt to, ngây ngô nói.
"Con ra ngoài trước đi, mẹ sẽ dậy ngay."
"Vì sao con phải đi ra ngoài?"
"Mẹ phải thay quần áo."
"Hả, vậy mẹ phải nhanh lên." Miệng cô bé méo xệch, nước mắt lưng tròng "Nếu không, cha sẽ bị yêu tinh ăn thịt mất!"
"Cái gì?" Dạ Cô Tinh sửng sốt.
Cô bé há miệng gào: "Hu hu—— mẹ, mẹ đi cứu cha nhanh đi! Cô Hoa nói, cha sắp bị yêu quái ăn thịt rồi."
Cô Hoa là ngươi giúp việc chịu trách nhiệm dọn dẹp đại sảnh tầng dưới.
"Cục cưng, con đừng khóc, từ từ nói..."
Cô bé khóc nức nở, nấc cả lên: "Cô, cô Hoa nói, cái cô kia là yêu quái biến thành, cô ta muốn ăn thịt cha, còn muốn đuổi mẹ đi... huhu... con không muốn cha bị ăn thịt đâu, sau này con sẽ ngoan... đừng ăn cha mà..."
Mắt Dạ Cô Tinh chùng xuống.
"Cái cô kia ở đâu?"
"Dưới, dưới lầu."
Nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lóe lên hiện ra ánh sáng lạnh lùng.
...
Ngụy Xu biết mình làm thế này là không đúng, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua vào tối hôm qua đã khiến trái tim bình lặng trong nhiều năm của cô ta lại bùng lên.
Cô ta nghĩ chắc hẳn mình đã yêu người đàn ông này.
Chỉ tiếc là anh ấy đã có vợ...
Nhưng như thế lại có sao chứ?
Đồ mà Ngụy Xu muốn, chưa bao giờ là không có được!
"An gia chủ, ý anh thế nào?"
Cô ta mỉm cười, vô thức nghiêng người về phía trước, hai tay chống hai bên, đưa bộ ngực trắng nõn đầy đặn của mình lại gần, để người đàn ông có thể nhìn thấy được.
An Tuyển Hoàng lạnh lùng, chẳng thèm nhìn cô gái trước mặt, ném tập tài liệu màu xanh lên bàn.
"Tôi không thấy việc hợp tác là cần thiết."
Khai thác kim cương ở Phi Châu?
Cái anh muốn là chiếm hoàn toàn, chứ không phải chia 5/5 như trong thỏa thuận.
Rõ ràng Ngụy Xu đã hiểu lầm ý của anh.
"Nếu anh cảm thấy không hài lòng, tôi có thể nhường một bước, 4/6 được không?"
Đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu đám cổ hủ đó biết, chắc chắn bọn họ sẽ mắng cô ta là bại gia.
Nhưng cô ta vẫn có cách để trốn tránh trách nhiệm.
Ai bảo nhà họ Ngụy chỉ có cô là người duy nhất ở chi chính chứ?
Đừng nói là quyền khai thác mỏ kim cương, dù là buôn lậu ma túy, chỉ cần cô ta muốn, cô ta nhất định sẽ lấy được!
Người đàn ông lạnh lùng nhìn qua: "Ảnh, tiễn khách."
Ngụy Xu biến sắc: "Từ từ đã!"
Cô ta khẽ cắn môi dưới, ánh mắt lưu luyến nhìn gương mặt rắn rỏi của người đàn ông.
"Nếu tôi tự thêm mình vào, thì sao?"
Cô ta là con gái của nhà họ Ngụy, người thừa kế của gia nghiệp lớn như vậy, hiện giờ cam tâm tình nguyện dâng thân thể của mình cho anh, An Tuyển Hoàng làm sao có thể buông tha?
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô ta.
Khiến cô ta rùng mình.
Dường như cô ta đang bị lòng bàn tay to lớn của anh chạm vào vuốt ve.
Cảm giác như lên thiên đường vậy.
Đôi mắt như nước mùa thu, răng trắng môi đỏ, tiếng rên khe khẽ như tiếng mèo kêu.
Hai chân cô khép lại, cọ vào nhau, đôi mắt không che giấu được sự khao khát.....
Ngụy Xu thầm thề, cô ta nhất định phải có được người đàn ông này.
← Ch. 433 | Ch. 435 → |