Người duy nhất trong mắt, dạy con gái lựa chọn
← Ch.365 | Ch.367 → |
Khi Uyển Tử Kỳ bước ra khỏi phòng khách, Dạ Cô Tinh suýt nữa đã huýt sáo, vỗ tay khen thưởng.
Chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh hồ lô, bề mặt sa tanh mềm mại mịn màng tôn lên dáng người tuyệt mỹ của người phụ nữ, vòng eo không đầy một vòng tay, khuôn ngực căng tròn, thấp thoáng hé lộ nơi giấu kín dưới chiếc váy lụa.
Đúng là chân không ra trận. (ý là bả khum mặc đồ bên trong á mọi người, he he)
Những lọn tóc nửa ướt nửa khô xoã ra, đung đưa nhẹ nhàng giữa sống lưng mảnh mai, vài sợi tung bay trên môi, cô ta vô thức bặm môi giữ lấy.
Đúng là bức tranh đẹp mĩ nhân đi tắm! Nếu có một người đàn ông ở đó, chắc chắn không khống chế được mà thất lễ làm càn.
Đặng Tuyết thấy vậy thì đen mặt, ánh mắt hung tợn, trách móc, nhưng lại bị đối phương chẹn họng với bộ dạng điềm đạm đáng yêu, suýt chút nữa không nói ra được.
Uyển Tử Kỳ vẻ mặt xấu hổ cúi xuống đất, "Thực xin lỗi đã mặc bộ đồ ngủ của cô..." Hai má đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, "Cái... cỡ nội y kia không vừa, cho nên tôi mới..."
Cho dù Dạ Cô Tinh có nhẫn nại đến đâu cô cũng khó chịu bởi câu nói khiêu khích ẩn ý này.
Cái gì mà cỡ nội y không vừa?
Dĩ nhiên là nói bóng nói gió rằng cô không đủ lớn!
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng, tầm mắt ta nhìn vào đôi thỏ trắng sống động của người phụ nữ.
Uyển Tử Kỳ trong mắt lóe lên một chút yêu kiều vừa đủ, đóng vai thiếu nữ thẹn thùng giống như đúc, nhưng sống lưng thẳng tắp tỉnh bơ như không, cùng với bầu ngực run lẩy bẩy dường như sắp nhảy ra khỏi áo.
"Quả thực rất to..." Dạ Cố Tinh xoa cằm cười đầy ý tứ.
Ánh mắt cô ta càng thêm thẹn thùng để che đi nét mặt đắc ý, "Cô, cô nói đùa..."
"Tôi không nói đùa đâu, tôi nghiêm túc đấy."
Dạ Cố Tinh nghiêm túc "To hơn con chó, nhưng đáng tiếc là hơi kém xa con bò. Cô phải kiên trì nỗ lực để tiến bộ hơn nữa..."
"Xì ——" Đặng Tuyết không kìm chế được. Ngay sau đó, vẻ mặt vẫn như thường, "Xin lỗi, tối qua tôi ăn cà rốt và thịt bò nên không kìm lại được. Chẳng phải con người đều có ba việc khẩn cấp phải giải quyết ngay sao, xin cô chủ tha thứ cho." Đặc biệt là từ "con bò", thở dài kèm ý vị sâu xa.
Uyển Tử Kỳ sắc mặt trắng xanh, xấu hổ níu lấy cổ áo, ánh mắt lập tức trở nên vô tội, "An phu nhân, tôi chỉ mượn chỗ của cô để trú mưa, thật sự không cần làm nhục người khác như thế này!"
"Xí, nói như thể cô là một người phụ nữ trong trắng lắm ấy! Lẳng lơ thì lẳng lơ thôi, nhưng đã lẳng lơ mà lại cố che giấu thì lại là lỗi của cô rồi; kĩ nữ thì cứ nhận là kĩ nữ thôi, lại còn muốn làm một ả kĩ nữ tâm cơ. Chậc chậc... thật đáng tiếc." Đặng Tuyết nói rất thẳng thừng, biểu lộ thương tiếc.
Được thôi, cô ấy thừa nhận mình trời sinh đã ghét mấy cô nàng bạch liên hoa thế này. Đã là một kĩ nữ, đừng nghĩ dựng đền thờ!
Ai cũng nói, kẻ trộm cũng có cái đạo của kẻ trộm, kĩ nữ cũng có khí phách của kĩ nữ đúng không?
"Cô, sao cô có thể nói như vậy với tôi? An phu nhân, cô không nghĩ nên cho tôi một lời giải thích sao?!" Uyểnn Tử Kỳ lập tức trở nên mạnh mẽ, "Rất nhiều người đã nghe thấy rồi, cô không sợ chạnh lòng người khác sao!"
Dạ Cố Tinh liếc nhìn cô ta một cái, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, "Cô Uyển, cô không cảm thấy việc đang đứng trên địa bàn của tôi, lại đi đòi một lời giải thích, là một hành động rất ngu xuẩn sao?"
"Nói như thế là cô muốn bao che?" Cô ta vẫn không buông tha.
"Bao che?" Dạ Cố Tinh nhìn Đặng Tuyết một cái "Cô ấy chưa từng phạm sai lầm sao tôi phải bao che?"
"Cô ta ăn nói hồ đồ, mở miệng cắn người mà cô lại nói không có tội?"
"Liên quan gì đến cô không?"
Uyển Tử Kỳ cảm thấy không thể tin được, "Cô ta mắng tôi!"
"Ồ? Đặng Tuyết lặp lại những gì cô vừa nói xem nào."
Dưới cái nhìn nổi lửa của Uyển Tử Kỳ, Đặng Tuyết bình thản, lặp lại những gì cô ấy vừa nói không sót một chữ, giọng nói rõ ràng, tốc độ vừa phải, cô ấy như là một người dẫn chương trình của một buổi phát thanh.
"Có nói đến ba chữ Uyển Tử Kỳ lần nào không?"
"..."
"Không nói đến, sao cô lại nói cô ấy mắng cô ta? Hay là... tại cô tự đánh giá bản thân là loại người như vậy?"
"Cô đúng là cưỡng từ đoạt lý!"
Ánh mắt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, "Thứ nhất, không chỉ đích danh nên cô Uyển không cần phải tự nhận; thứ hai, người của tôi, không đến lượt cô chỉ tay năm ngón; thứ ba, vì cô Uyển đến đây trú mưa, bây giờ trời đã tạnh mưa, mời cô Uyển đi thong thả, không tiễn."
Đặng Tuyết thầm vui mừng trong lòng.
Uyển Tử Kỳ vẻ mặt xấu hổ, khó lắm mới vào được nhà chính, người còn chưa gặp sao cô ta có thể cam tâm mà rời đi cơ chứ?
Đặng Tuyết nhận lấy quần áo mà Bân đưa tới, vẻ mặt chán ghét đập mạnh vào người Uyển Tử Kỳ, "Đây là quần áo của cô, phiền cô cầm cho, nhà này không phải nơi thu gom rác. Nhưng khuyên cô mang về giặt giũ lại, giữ gìn lần sau còn có cái mà mặc nữa."
Một đống đồ lộn xộn này cũng không quý bằng bộ đồ ngủ bằ lụa mà cô ta đang mặc trên người, Đặng Tuyết lườm cô hầu gái tên Bân một cái, ai bảo cô mang bộ đồ ngủ này cho cái thứ này mặc?
Cô gái vội cúi đầu, bộ dạng phục tùng, không biết phải nói gì.
Cô ấy cẩn thận nghĩ lại, mình không làm gì sai mà...
Uyển Tử Kỳ cảm thấy lo lắng, Dạ Cố Tinh rõ ràng là muốn đuổi mình đi, lẽ nào cứ thế bỏ đi sao?
Không được... không thể để việc sắp thành lại hỏng được.
Cô ta tin rằng An Tuyển Hoàng sẽ bị kích thích khi nhìn thấy khuôn mặt này, giống như ánh mắt vừa yêu vừa ghét củat An Tuyển Thần khi anh ta nhìn mình...
Rốt cuộc thì cô và "cô ấy" cũng được tạc ra cùng một khuôn.
Đột nhiên, lọt vào tầm mắt là một góc áo màu đen, vẻ mặt kinh ngạc ngước mắt lên, nước mắt đã chực trào ra, "An phu nhân, cô ức hiếp người quá rồi!" Trong sự uất ức, giống như một bông hoa lê trắng nở trong gió lạnh, dù số phận lênh đênh nhưng vẫn giữ lòng kiêu ngạo không chịu thua.
Một người phụ nữ như vậy được đàn ông thích hơn là đóa sen trắng yếu ớt thuần khiết, Dạ Cô Tinh gọi đó là phiên bản nâng cấp.
Yếu đuối nhưng bướng bỉnh đến nực cười, nhưng sự bướng bỉnh này càng làm đàn ông thương hại, tưởng rằng đã nhìn thấy một tâm hồn cứng cỏi và kiêu ngạo.
Ngay cả Đặng Tuyết cũng hơi ngạc nhiên, phải thừa nhận rằng phong cách này đã tăng lên vài cấp bậc.
Hoá ra người này còn có chiêu đang giữ lại, biết ẩn giấu thực lực, cô chợt cảm thấy nực cười, ngang trái chỉ là con rối, đáng buồn, đáng tiếc, đáng thương, đáng hận...
Cúi đầu, kính cẩn chào: "Gia chủ."
An Tuyển Hoàng không thèm để ý, treo áo khoác, thay giày, đi thẳng đến bên người Dạ Cô Tinh, vươn cánh tay ôm cô vào lòng rồi hôn cô.
"Anh về rồi." Dạ Cô Tinh cười dịu dàng, không còn sự ác liệt và châm chọc khi đối đầu với Uyển Tử Kỳ.
Sau khi vén lại những sợi tóc vương vãi ra sau tai cô, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng của người đàn ông thoáng qua một chút dịu dàng, "Bé Húc đâu?"
"Con vẫn còn đang ngủ, em không đánh thức con."
"Tịch Cẩn qua khám chưa?"
"Đã qua kê đơn thuốc, chiều nay có kết quả kiểm tra rồi, chỉ cúm nhẹ thôi."
"Thế là tốt rồi......"
Sau khi nhiệt độ giảm trong vài ngày liên tiếp, bé Húc bắt đầu ho từ hôm kia, may mắn là được phát hiện sớm và kiểm soát kịp thời, nếu không rất có thể sẽ bị viêm phổi cấp tính.
An Tuyển Hoàng thươngu con gái, khi ở nhà đích thân chăm sóc con, về nhà việc đầu tiên là hỏi thăm con.
"Đừng nghĩ con gái chúng ta yếu ớt như vậy, vài ngày nữa lại vui vẻ nhảy nhót thôi."
"Con gái lúc nào cũng phải được nuông chiều."
"Anh cứ chiều nó khiến nó sinh hư rồi."
Khi cánh tay anh ôm lại, hai người sát vào nhau, lòng bàn tay to ôm chặt vào eo cô, An Tuyển Hoàng cúi đầu, ghé sát vào tai cô, "Anh cưng chiều con, anh cũng cưng chiều em..."
Hai mắt chứa đầy tình cảm ngọt ngào nhìn nhau, Dạ Cô Tinh thở dài, "Em phát hiện ra miệng anh càng ngày càng ngọt."
"Em không thích à?"
"Ừ..." Dạ Cô Tinh ánh mắt trầm ngâm, "Cũng tạm được!"
"Muốn nếm thử không?" Ánh sáng u ám trào dâng trong đáy mắt anh.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh và nhướng mày, "Bây giờ?"
So với cô, chưa biết ai thắng ai thua đâu nha.
"Nếu em thích, anh cũng sẵn lòng." Người đàn ông cười khẽ, lắng nghe.
"Không súc miệng sao?"
Người đàn ông ánh mắt tối sầm lại, "Chê anh à?"
Dạ Cô Tinh cười không thành tiếng.
Lòng bàn tay của người đàn ông siết chặt, Dạ Cô Tinh ngạc nhiên, sức lực giảm đi một chút, quay người vuốt nhẹ, chọc ghẹo rất khiêu khích.
"Anh có biết tại sao cái mông của con khỉ lại đỏ không?"
An Tuyển Hoàng nhướng mày, chăm chú lắng nghe.
"Bởi vì khỉ — vội —"
Khóe môi anh hơi mím lại, ánh mắt của người đàn ông hung dữ, "Chọc ghẹo anh! Buổi tối anh sẽ trừng phạt em!"
Dạ Cô Tinh bĩu môi, không chắc ai trừng phạt ai đâu! Mặc dù, cô chưa từng thành công...
Hai người thản nhiên ân ái như chốn không người, Đặng Tuyết mỉm cười, Uyển Tử Kỳ gượng gạo, cố gắng giữ nụ cười cứng đờ trên môi...
Từ lúc An Tuyển Hoàng vào cửa cho tới bây giờ, ánh mắt của anh vẫn chưa từng rời khỏi Dạ Cô Tinh, trong mắt anh chỉ có cô, giống như tất cả mọi người đều trở thành vật trang trí không quan trọng, không đáng để ý!
Đây là lần đầu tiên Uyển Tử Kỳ nhìn thấy người đàn ông này ở khoảng cách gần, anh đẹp trai, quyến rũ hơn cả trong tưởng tượng, khí thế hiên ngang của anh khiến người ta phải nể phục mà nằm phục dưới chân, cúi đầu chịu thua.
An Tuyển Thần còn thua xa An Tuyển Hoàng.
Uyển Tử Kỳ nheo mắt, thầm kết luận trong lòng.
Cô ta lại nhướng mắt nhìn bóng lưng hai người nắm tay rời đi, trong lòng dâng trào cảm giác không cam tâm, ghen tị điên cuồng!
Dựa vào đâu mà Dạ Cô Tinh có được mọi thứ?
Cùng là người của giới giải trí, sao Dạ Cô Tinh có thể bước chân vào gia đình giàu có?
Dựa vào đâu mà cô ta có được tất cả, tiền bạc, danh vọng, quyền lực, đàn ông?!
Giờ đây, cô ta dường như đã hiểu được những thay đổi trong suy nghĩ của An Tuyển Thần, hóa ra cướp đi mọi thứ của một người, còn dễ chịu hơn nhiều so với việc tiêu diệt người đó!
Đặng Tuyết chỉ trong nháy mắt đã có thể nhìn thấu ý đồ đen tối từ trong đôi mắt không chịu an phận của cô ta, ánh mắt đó đã để lộ quá nhiều.
"Cô Uyển, sắp đến giờ cơm tối, chúng tôi không tiện giữ lại. Vẫn là ai về nhà nấy, tự đi tìm tổ." Ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
"Chờ đã!" Uyển Tử Kỳ bất chợt lên tiếng, giọng nói sắc bén như lưỡi dao xuyên qua mặt kính, khiến người khác không khỏi hoảng sợ.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, ánh mắt chán ghét, An Tuyển Hoàng dừng bước, ôm lấy Dạ Cô Tinh quay người lại.
Ánh mắt của anh lướt qua mặt Uyển Tử Kỳ, cau mày không nói, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Đặng Tuyết.
Uyển Tử Kỳ chấn động tinh thần, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn khiến da đầu tê dại, toàn thân như bị kim đâm.
Không còn vẻ dịu dàng như khi nhìn Dạ Cô Tinh, người đàn ông có một đôi mắt đen láy lạnh lùng, sắc bén như mũi tên có thể sẽ đâm chết người trong tích tắc, khát máu đoạt mệnh!
Bắp chân cô ta run lên, sống lưng lạnh ngắt, đôi môi run rẩy, ánh mắt bất giác lảng tránh.
Lúc này nghe thấy Đặng Tuyết chậm rãi kể lại, trong lời nói khó có thể che giấu vẻ khinh bỉ.
Dạ Cô Tinh ngoảnh mặt làm thinh.
An Tuyển Hoàng không nhìn rõ nhưng cũng không muốn nhìn Uyển Tử Kỳ nữa.
Đợi Đặng Tuyết nói hết câu, An Tuyển Hoàng bỏ lại một câu: "Mưa đã tạnh", Rồi ôm lấ Dạ Cô Tinh đi thẳng vào phòng ăn không thèm quay đầu nhìn lại.
Sau đó Uyển Tử Kỳ mới nhận ra đây là lệnh đuổi khách!
"Nghe rõ chưa? Tạnh mưa rồi, nếu tôi là cô, tôi sẽ quấn khăn che mặt – thật xấu hổ!"
Nói xong cô ấy quay lưng bỏ đi.
Uyển Tử Kỳ thay lại quần áo của mình, chán chường bỏ về.
Rốt cuộc cô ta đã xem thường An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh.
Trở về chỗ của An Tuyển Thần, cô tắm nước nóng, mặc bộ đồ ngủ, vừa bước ra khỏi phòng tắm, sắc mặt đột ngột thay đổi, cô ta kinh hãi lùi lại.
"Về rồi à?" Khuôn mặt người đàn ông ẩn dưới bóng tối, không nhìn rõ ánh mắt.
Trên đầu ngón tay, ánh sáng màu đỏ lập lòe mờ ảo, phảng phất mùi khói vấn vương.
Không khí làm người ta cảm thấy ngột ngạt.
Cô ta đưa tay lên bật đèn, động tác người đàn ông nhanh hơn cô ta, tiếng vang lanh lảnh vang lên trong căn phòng chật hẹp yên tĩnh.
Uyển Tử Kỳ ôm má, gân xanh trên trán nổi rõ, "Anh... lại đánh tôi?"
"Đồ ngu!" Người đàn ông hầm hầm giận dữ, dụi tắt đầu thuốc, bóp cổ người phụ nữ, "Ai bảo cô ngu đần chạy tới nhà chính?! Dựa vào nhan sắc của cô mà đòi quyến rũ An Tuyển Hoàng?!"
"Nếu nhan sắc của tôi không xứng, vậy tại sao anh lại muốn tôi đi quyến rũ anh ta?!" Cô ta sắp phát điên lên rồi! An Tuyển Thần là ác quỷ, tại sao ngay từ đầu cô ta lại tin những lời nói dối của anh ta?!
"Dám cãi? Ha ha... Đừng quên, tính mạng của cô nằm trong tay tôi!"
"Anh giết tôi đi."
"Giết?" Ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt ve khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ, trong mắt lóe lên vẻ si mê, "Khuôn mặt như vậy... tôi sao nỡ?"
"Anh rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào?! Hả?!"
"Tiếp tục." Buông lỏng tay, anh ta đã đứng xa nửa bước, bóng lưng lạnh lùng.
"Anh ta sẽ không bị lừa..." Đưa tay xoa xoa gương mặt, ánh mắt Uyển Tử Kỳ buồn vô cớ, "Anh sai rồi, anh ta không có phản ứng gì với khuôn mặt này..."
Bóng lưng người đàn ông sững lại.
...
Vừa ăn tối xong, cô bé tỉnh dậy, với đôi mắt to trong veo và đôi má ửng hồng, có lẽ do vừa thức dậy, nên cũng khá hoạt bát.
Dạ Cô Tinh đo nhiệt độ cho con, không còn sốt nữa.
Để đảm bảo, cô cho con uống một nửa liều nữa.
Thời gian đầu cô bé không chịu hợp tác, khóc vì ghét uống thuốc, nhất quyết không chịu uống, la khóc om sòm, An Tuyển Hoàng dỗ dành cũng không có tác dụng, bé Tuyệt đứng bên cạnh nhìn, cau mày lại, vẻ mặt hai cha con trông giống hệt nhau.
Cuối cùng, Dạ Cô Tinh cúi gằm mặt xuống, không cười, cô bé mới nín, bĩu môi, uống hết thuốc.
"Mẹ ơi, đắng lắm..." Đôi mắt lo lắng nhìn mẹ, bắt đầu làm nũng.
Dạ Cô Tinh nhìn một cái, vẻ mặt không còn ấm áp: "Muốn ăn kẹo sao?"
Cô bé nhấp môi, do dự hồi lâu rồi kiên quyết lắc đầu, "Mẹ ơi, bế... bế là không đắng..."
"Mẹ bế là không ăn được kẹo đâu, con còn muốn bế không?" Dạ Cô Tinh nhìn con gái, thật ra trong lòng cô đã rất vui rồi, nhưng vẻ mặt vẫn giả bộ rất nghiêm túc, cẩn thận quan sát con gái.
"Vâng, muốn bế! Bế!" Biết không được ăn kẹo, cô bé rất tủi thân, nhưng vẫn cố chấp vươn tay đòi bế.
Dạ Cô Tinh khẽ thở dài một tiếng, ôm con gái vào lòng, cười bất lực, "Con khóc cái gì vậy? Đừng khóc, ngoan..."
"Kẹo cơ..." Cô bé vừa khóc vừa chui vào lòng Dạ Cô Tinh, ôm cổ mẹ không buông.
Dạ Cô Tinh biết, cô bé đang tiếc kẹo đây mà.
"Húc Nhi, trên đời này không phải cứ thứ gì con muốn đều sẽ có được. Nhiều khi có cái này thì không thể có cái kia, nên con phải học cách lựa chọn. Một khi đã quyết định thì không thể hối hận với sự lựa chọn của mình, dù chọn sai thì con cũng phải tiến về phía trước, đừng bao giờ ngoảnh lại..."
An Húc không hiểu ý của mẹ, nhưng trong sự an ủi thương yêu, cô bé ngừng khóc, khẽ nép vào vòng tay của mẹ, trong sáng như ngọc lưu ly.
Trong sáng thuần khiết nhưng mong manh dễ vỡ.
Cũng chính vì thế, kiếp này số phận đã định là sẽ được người khác nâng niu trong lòng bản tay, còn bé là cha mẹ, khi trưởng thành là anh ấy...
← Ch. 365 | Ch. 367 → |