Tra tấn Nghê Xuyến, đồng đội ngu như heo
← Ch.356 | Ch.358 → |
Một bước sai, mọi bước sau đều sai.
Người từng xuống biển, sau khi lên bờ, có rửa cũng không rửa hết mùi vị của biển.
Từ năm 18 tuổi, đến bây giờ 25 tuổi, suốt 7 năm phong trần lăn lộn, ngồi trên sân khấu bán tiếng cười, đến sau này đi theo Cố Doãn Trạch, làm loại tình nhân thấp hèn nhất, bản thân Đặng Tuyết cũng không thể nhìn thẳng vào cuộc đời thối nát của mình, huống chi là Mẫn Tuệ Hiền lúc nào cũng mong chờ được gặp lại con gái của mình.
Nếu có thể, cô ấy cũng không muốn đi theo con đường này.
Trước khi biết được thân thế của mình, Đặng Tuyết không bao giờ xấu hổ về thân phận "làm gái hộp đêm" của mình, cô ấy chấp nhận việc đó rất bình thản, bởi vì chẳng ai quan tâm đến cô ấy cả.
Cô ấy dùng chính thân thể của mình, kiếm được những đồng tiền thuộc về mình, sống một cuộc sống mà cô ấy muốn, cố gắng sống cho ra dáng một con người bình thường.
Cuối cùng cô ấy cũng không cần sống dưới nhà của người khác, cũng không cần nhìn sắc mặt người ta mà sống, có đôi khi cô ấy còn thấy biết ơn công việc này.
Ngay khi cô ấy cho rằng bản thân có thể vô ưu vô lo sống như vậy đến chết, thì vận mệnh lại đùa giỡn với cô– cô từ gà rừng biến thành phượng hoàng?
Cô nằm trong chăn cười lớn, cuối cùng cười đến lệ rơi đầy mặt. Không thể không thừa nhận, chim sẻ bay lên cành cây sẽ biến thành phượng hoàng, nhưng Đặng Tuyết cô ngay cả chim sẻ cùng không bằng, sao có thể hi vọng xa vời bay đến vị trí đó?
Chẳng qua là một câu chuyện cười mà thôi.
Cô ấy không hi vọng nghe được người khác nói về mình — thì ra, con gái nhà họ Ôn từng làm 'gà', cũng không muốn bị người khác chỉ trỏ — thì ra con gái ruột của Mẫn Tuệ Hiền lại là một đứa tiểu tam không biết xấu hổ!
Vì vậy, cứ giữ như hiện tại, là tốt lắm rồi.
Cô ấy là người không cha, không mẹ, lúc tới không liên quan gì, lúc đi cũng thoải mái không gì ràng buộc.
"Cô trách bà ấy?" Nếu như không phải Mẫn Tuệ Hiền dùng sai người, tin nhấm Vương Duệ và Ôn Diêm thì hiện tại cuộc sống của Đặng Tuyết sẽ hoàn toàn khác.
Cẩm y ngọc thực, tất cả mọi sự yêu thương sủng ái mà Ôn Hinh Nhã nhận được, tất cả đều sẽ thuộc về cô!
"Không thể nói là trách, chỉ là có chút tiếc nuối" Đặng Tuyết hít sâu một hơi, khóe mắt đỏ bừng nhưng khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Thì ra, tôi cũng có thể có nhiều thứ như vậy, không cần phải đi hâm mộ một ai cả...."
Cô ấy nói là "cũng có thể", nhưng trên thực tế, những thứ vốn dĩ sẽ thuộc về cô ấy thì một thứ cô ấy cũng không có, một chút cũng không.
"Cô thật sự đã nghĩ kỹ rồi?"
Đặng Tuyết cười khổ: "Quần áo tuy đẹp, nhưng không hợp với mình, miễn cưỡng mặc vào thì cũng chỉ làm bản thân khó chịu mà thôi."
Bởi vậy, không bằng từ bỏ nó cho rồi.
"Cô ngay cả thử cũng không thử qua, tại sao lại biết nó không hợp với mình?" Dạ Cô Tinh hỏi ngược lại.
"Một người thân dính đầy bùn đất, ngay cả tư cách chạm vào quần áo cũng không có, thích hợp hay không còn quan trọng sao?"
Dạ Cô Tinh ánh mắt thâm trầm, "Cô cảm thấy toàn thân mình dính toàn bùn đất sao?"
"Ít nhất trong mắt người khác là vậy." Đặng Tuyết tự giễu.
Cô không hối hận về sự lựa chọn năm đó của mình. Một người đến ngay cả mạng cũng sắp không còn thì còn muốn một thân thế trong sạch để làm gì?
Để sống sót, cô ấy có thể buông bỏ kiêu ngạo, vứt bỏ lòng tự trọng, bởi vì cô ấy biết, cuối cùng cô ấy cũng sẽ dùng chính sức mình, đạt được những gì đã mất. Vì vậy cô ấy luôn có thể cười mà không thấy áp lực, sống vô ưu vô lo.
Nhưng một khi bắt đầu có lo lắng có băn khoăn thì tất cả mọi thứ sẽ thay đổi.
Cô ấy có thể không quan tâm đến những gì người khác nói, đối với sựu khinh bỉ có thể trợn mắt bỏ qua, thế nhưng, Mẫn Tuệ Hiền có thể sao?
Cho dù bà ấy có thể, Đặng Tuyết còn có thể tiếp tục sống vô tâm vô phế được nữa hay không?
Giống như giữa người đàn độc thân và người đã kết hôn.
Người trước thì chỉ cần tự ăn no là được, cả nhà đói bụng cũng kệ.
Còn người sau thì phải gánh vác, nuôi sống gia đình.
.......
Ngày Mẫn Tuệ Hiền rời đảo, Dạ Cô Tinh ra tiễn bà ta.
Những cơn gió mạnh từ cánh quạt thổi bay vạt áo của hai người, trời dày đặc mây, không có nắng, sương sớm còn chưa tan, sương mù dày đặc, không khí tràn ngập mùi của biển.
"Phu nhân, đã chuẩn bị xong, có thể cất cánh được rồi." Tại vị trí cabin, một giọng nam trầm ổn phát ra.
Mẫ Tuệ Hiền nuối tiếc nhìn lại, cười khổ: "Cuối cùng con bé cũng không đến...."
"Cho cô ấy một chút thời gian đi, huyết thống là một thứ muốn cắt đứt cũng không dễ dàng."
Mẫn Tuệ Hiền cảm kích nhìn cô, ánh mắt lộ rõ sự chân thành, "An phu nhân, cảm ơn cô."
Dạ Cô Tinh vẫy tay tạm biệt bà, "Thượng lộ bình an."
Máy bay trực thăng từ từ bay lên cao, xuyên qua những đám mây, bay về phía xa, tiếng của cánh quạt càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Dạ Cô Tinh khép lại mép áo khoác, "Đi ra đi."
Đặng Tuyết từ đằng sau bức tường đi ra, khóe mắt đỏ bừng, "Đi rồi, cũng tốt."
"Từ bỏ đi cơ hội tốt lần này, tiếp tục chịu khổ bên cạnh tôi, tương lai đừng có hối hận đấy nha." Dạ Cô Tinh vừa cười vừa nói.
Đặng Tuyết chậm rãi thu hồi ánh mắt, chậm rãi lắc đầu, "Không hối hận."
"Tùy cô vậy."
Nói xong cũng xoay người rời đi.
Đặng Tuyết cất bước đi theo, quay đầu nhìn về khoảng không vô tận lần nữa.
Khi cô ấy có đủ tự tin và can đảm, cô ấy sẽ không ngần ngại gọi "mẹ", nhưng bây giờ không thể, cô ất còn chưa có đủ năng lực.
Đúng vậy, không phải cô ất không muốn, mà là không thể gọi lên nổi.
Sau này sẽ có một ngày, cô ất sẽ quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người, mặc dù có phải đối mặt với quá khứ đen tối của mình, cô ất cũng sẽ mỉm cười thật tươi, bởi vì cô ấy đã đủ mạnh rồi.
.......
Tiễn đi lượt khách cuối cùng, Dạ Cô Tinh cuối cùng cũng có thể có chút thời gian rảnh rỗi, cô bắt đầu chỉnh đốn sáu bộ phận, quan trọng nhất là —- ủy quyền.
Người phụ trách các bộ phận đều đã có mặt, Dạ Cô Tinh ra hiệu cho mọi người trật tự và bắt đầu nói, tất cả đều chú ý lắng nghe, sợ bỏ qua một chi tiết nào đó.
"Bắt đầu từ hôm nay, những việc nhỏ của các phòng ban đều không cần phải đưa lên nữa, các trưởng phòng có thể tự mình quyết định, và đưa lên văn phòng báo cáo. Văn phòng báo cáo sẽ sàng lọc và báo cáo. Trong vòng 12 tiếng phải có phản hồi, nếu không nhận được phản hồi hoặc quá thời gian quy định có thể báo cáo lên cấp trên để xử lý."
"Ngoài ra, tất cả các nhân viên hiện tại của ban quản lý đều sẽ tách ra, phân đều đến các phòng ban khác nhau, bộ phận nhân sự, theo yêu cầu của tôi nhanh chóng chọn ra một nhóm người phù hợp, sau khi tôi phỏng vấn mà được thông qua sẽ trực tiếp được tiến vào bộ phận quản lý. Ngoài ra, nhắc nhở mọi người là bộ phận quản lý có nhiệm kỳ nửa năm, sau nửa năm sẽ tiến hành chọn lọc một lần nữa, và một người không được dự tuyển hai lần."
Bằng cách này, nhân viên sẽ hoạt động tích cực hơn, những người muốn bám vào chiếc ghế này để trèo cao cũng không còn dã tâm này nữa, cho dù có lên được thì đến một ngày nào đó cũng phải xuống thôi.
"Mọi người có ý kiến gì nữa không?" Ánh mắt cô liếc qua mọi người, không giận tự uy nói.
"Nếu như không ai có ý kiến gì nữa, tôi sẽ cho rằng mọi người đều đã nghe hiểu rồi. Hãy nhớ rằng, tôi không thích sự tự chủ trương, làm việc qua loa, đồng thời cũng ghét sự thiếu hành động và hành động một cách tiết chế bảo thủ."
Ngụ ý: Chuyện lớn đừng làm qua loa đại khái, chuyện nhỏ đừng đến làm phiền tôi.
"Giải tán!"
Sau khi phòng ban mới xuất hiện, hiệu quả công việc cũng tự nhiên tăng cao. Chuyện cần cô phải đứng ra giải quyết cũng giảm đi phân nửa, toàn bộ đều giao cho trưởng phòng làm, khôi phục lại những ngày tháng trước kia, thảnh thơi tự tại.
Dạ Cô Tinh và Trịnh Bình cũng càng ngày càng thân thiết, không thể nói là tình như thủ túc, nhưng tốt xấu vẫn có thể cùng nhau nói chuyện phiếm về gia đình.
"Nhìn dáng vẻ nhàn rỗi của cháu, thật sự khiến người ta ghen tỵ."
Dạ Cô Tinh hoàn thành bước cuối cùng, phân trà ra các chén, vừa vặn đủ bảy, "Thím hai, mời."
Trịnh Bình cũng mỉm cười, đầu tiên là thưởng thức hương thơm, sau đó nhấp một ngụm trà, "Trà ngon."
"Không ngờ thím hai cũng là một người có hiểu biết về trà."
"Thím hiểu trà, nhưng đáng tiếc, trà lại không hiểu thím." Trong mắt mơ hồ có ánh buồn buồn xẹt qua.
Dạ Cô Tinh cũng không hỏi nhiều, "Trà là vật chết, người là vật sống, vật đã chết rồi làm sao hiểu được vật còn sống chứ."
Trịnh Bình hình như đang suy nghĩ gì đó.
"Tính toán thời gian, đã nửa tháng trôi qua, gia tộc Ivis cũng chưa có động tĩnh gì."
Trịnh Bình chuyển chủ đề, trong mắt hiện lên tia khôn khéo, "Thời hạn ba ngày đã hết, xem ra, Nghê Xuyến vẫn không thể tránh khỏi số phận phải trở thành người bị bỏ rơi."
"Vậy sao?" Dạ Cô Tinh nhíu mày, "Chưa chắc đâu."
Trịnh Bình lộ ra một tia nghi hoặc.
Dạ Cô Tinh cười, "Nghe nói, Brady cực kỳ yêu thương cô cháu gái này...."
"Theo cháu thấy...."
Dạ Cô Tinh vươn vai, đứng dậy, "Không bằng chúng ta đi xem cô ta một chút, vị đại tiểu thư này bị nhốt hơn mười ngày rồi, chắc cũng cô đơn lắm."
Trịnh Bình vui vẻ, "Thím cầu còn không được."
.......
Nghê Xuyến nhìn vào vách tường màu trắng xung quanh, hai mắt mệt mỏi, ngửa đầu nằm trở lại giường, chiếc giường sắt phát ra tiếng kẽo kẹt chói ta, không khỏi khiến thắt lưng cô ta đau nhức.
"Shit!"
Cô ta đã bị nhốt ở đây mười hai ngày, ngoại trừ một chiếc giường và mấy bức tường trắng thì cái gì cũng không có!
Cửa sổ đã bị bịt kín, để lại những vệt xi măng xấu xí, hệ thống thông gió hoàn toàn dựa vào cái quạt trên đỉnh đầu, tiếng ồn làm cô ta mất ngủ cả đếm, nhưng nếu tắt nó đi, không gian sẽ im lặng đến đáng sợ.
Mỗi ngày đều có người đưa cơm đến: một món mặn, một món chay, một món canh.
Ngày đầu tiên, cô ta đã lật đổ hết bàn cơm, chịu đói cả đêm.
Ngày hôm sau cô ta tự mình nhẫn nhịn, cô ta không nên tự làm khổ bản thân, nếu có người đưa tới cô ta phải ăn thật no mới có sức lực chờ anh họ đến cứu.
Tuy nhiên, ngày hôm sau lại không có ai đưa thức ăn tới.
Đói bụng đến suýt ngất, cuối cùng cũng đến ngày thứ ba, chỉ có một món mặn, một món chay, thiếu mất một món canh, hơn thế nữa món mặn nhìn qua đã khiến người ta buồn nôn bởi nó được làm bằng gan lợn rẻ tiền.
Cô ta kêu gào hỏi tại sao.
Người làm đưa cơm khinh miệt nhìn cô, "Phu nhân nói, đối đãi với phạm nhân không cần quá tốt, phải cho một bài học! Một bữa không ăn thì nhịn hai bữa, thức ăn giảm một nửa tiêu chuẩn, nếu vẫn không ăn thì không cần đưa tiếp nữa."
Từ đấy về sau, Nghê Xuyến cũng không dám tùy tiện hất đổ đồ ăn nữa.
Hơn hai mươi năm sống trong nhung lụa, ỷ thế gia tộc Ivis và người cậu luôn nuông chiều mình, đột nhiên có một ngày biến thành tù nhân, chịu một loạt đối đãi không phải cho người, Nghê Xuyến sắp sụp đổ.
Nếu không phải mong chờ anh họ có thể đến cứu mình, cô ta có lẽ đã phát điên rồi.
Bụng truyền đến cảm giác đau đớn, cô ta cắn răng, cúi đầu một cái, quan sát bốn phía, sau đó kéo quần ra, ngồi xổm xuống vị trí tránh camera giám sát, chỉ chốc lát sau, một mùi hôi thối bốc lên.
Nghê Xuyến cắn răng chịu đựng. Cô ta là người chứ không phải là thần, ăn vào cũng cần phải thải ra, nhưng nơi này hoàn toàn không có nhà vệ sinh, cô chỉ có thể giải quyết... giải quyết ngay tại chỗ.
Đột nhiên, khóa cửa chuyển động, đôi chân Nghê Xuyến nghiêng nghiêng, vội vàng đưa tay kéo quần lên, động tác hết sức dứt khoát, hoàn toàn là phản ứng bản năng.
Một dì giúp việc đứng ở cửa bịt mũi, ghét bỏ nhìn Nghê Xuyến, "Trời ạ— đồ bẩn thỉu không biết xấu hổ."
Nghê Xuyến xấu hổ muốn chết, đôi môi run rẩy, "Các người bắt nạt người quá đáng!" Gượng gạo cùng phẫn hận đồng loạt xuất hiện, cô ta bắt đầu nổi điên.
Cuối cùng, cô ta được hai người đàn ông kéo đi, ném vào bồn tắm, dưới sự dám sát của người giúp việc, cô ta được tắm rửa thật sạch.
"Nếu không phải phu nhân muốn gặp cô, đến chết cô cũng không được tắm nước nóng một lần!"
Nghê Xuyến trong lòng kinh ngạc, Dạ Cô Tinh muốn gặp cô ta?!
"Cô Nghê, đã lâu không gặp."
Nghê Xuyến theo bản năng lùi về phía cửa, thần sắc lộ rõ nét hoảng sợ.
"Cô muốn làm gì?"
"Không có gì, tới truyền đạt lại cho cô một chút tin tức mà thôi, gia tộc Ivis đến giờ cũng không có hành động gì, hình như... không quan tâm quá nhiều đến cái chết của cô!"
Đáy mắt Nghê Xuyến hiện lên một tia đắc ý, "King sẽ không bị lừa đâu" Sau đó nhếch mép cười, không chút sợ hãi: "Thừa nhận đi, cô cũng không dám làm gì tôi, ngoại trừ việc giam cầm tôi, nhục nhã tôi, cô còn có thể làm gì?"
Dạ Cô Tinh không thấy tức giận, chỉ cười nhạt, "Cô nói không sai, tôi sẽ không làm gì cô, sẽ không có thương nhân nào lại làm hỏng hàng hóa của mình trước buổi giao dịch, dù sao tổn thất cũng phải tự mình gánh chịu."
"Cô có ý gì?"
Trịnh Bình cười nhạo một tiếng, "Cô Nghê, đều đã nói rõ ràng như vậy, cô đây là đang giả ngu hay thật sự ngu rồi?"
"Bà câm miệng lại đi!"
Trịnh Bình tươi cười lùi lại, "Đừng tưởng tôi không dám động đến ngươi!"
"Bà dám thì bà qua đây đi? Ai sợ ai —"
"Đủ rồi!" Dạ Cô Tinh lạnh lùng quát, "Cô Nghê, tôi quả thật sẽ không động đến cô, nhưng điều kiện duy nhất là cô còn giá trị lợi dụng, có thể để tôi lấy được đồ tốt từ chỗ gia tộc Ivis, nhưng hôm nay..."
Sắc mặt Nghê Xuyến hơi thay đổi.
"Cô hình như đã mất đi giá trị lợi dụng, cho nên, tôi không thể cam đoan là có chuyện gì xảy ra sau đó hay không?"
"Cô, cô dám!"
Dạ Cô Tinh cười lạnh, "Cô muốn thử không?"
Cổ Nghê Xuyến rụt lại, đáy mắt lộ rõ sự kinh hoàng.
Dạ Cô Tinh tiện tay nhặt lên một cái kéo nhỏ, "Biết đây là cái gì không?"
Nghê Xuyến cố gắng giữ bình tĩnh, kéo khóe môi, "Chỉ là một cái kéo mà thôi, cô dọa ai!"
"Đúng vậy" Dạ Cô Tinh cười nhìn cô, "Đây thật sự là một cái kéo, nhưng mà nó có một cái tên khác là—- kéo rút móng. Thật khó để tưởng tượng, một chiếc kéo nhỏ nhắn như vậy lại có thể nhổ móng tay của một người bình thường ra, vứt đi!"
Nghê Xuyến đột nhiên thu tay lại, sợ hãi trợn trừng mắt.
"Người ta nói rằng có mười hình thức tra tấn chính trong các triều đại Trung Quốc và thời Mãn Thanh của Trung Quốc có các hình thức như: lột da, chém đôi người, xe cán, ngũ mã phanh thây, lăng trì, chặt đầu, chiên vạc dầu, cung hình, chặt chân, châm kim. Cái rút móng tay này không có ở trong đó, cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng, cô Nghê có hứng thú thử không?"
"Aaaaaa— Cô là một con quỷ! Tránh xa ra! Tránh ra!"
Dạ Cô Tinh ra hiệu, lập tức có người giữ chặt tay chân của Nghê Xuyến.
Trịnh Bình sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, nhìn về phía Dạ Cô Tinh như đang nhìn một con quái vật.
"Cô Nghê, cô cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách chính bản thân cô đã mất đi giá trị lợi dụng, không khác gì rác rưởi. Mà tôi, đối với rác rưởi, luôn luôn không khách sáo, cũng phải đạp hai cái rồi mới vui vẻ ném đi được."
Dạ Cô Tinh nghịch đồ vật trong tay, cười đến tàn nhẫn lại tà ác nhìn về phía Nghê Xuyến, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô ta, dần dần bước đến.
"Đừng! Làm ơn, tôi còn giá trị lợi dụng mà! Có giá trị! King nhất định sẽ đến cứu tôi."
"Ồ?" Dạ Cô Tinh dừng lại, sau đó lắc đầu, "Cô không phải vì muốn sống mà nói dối tôi đúng không? Ha ha...." Ánh mắt đột nhiên tàn nhẫn, "Tôi đâu có ngu đâu."
"Không! Những gì tôi đang nói là sự thật! Anh họ nhất định sẽ đến cứu tôi, nếu anh ấy không đến, cậu của tôi sẽ không bỏ qua cho anh ấy đâu! Cô tha cho tôi đi..."
Dạ Cô Tinh lộ ra nghi vấn, "Tôi dựa vào cái gì để tin cô đây?"
"Trên rốn tôi có một thiết bị liên lạc nhỏ, mấy ngày nay người của gia tộc đã liên lạc với tôi, nói rằng họ sẽ cứu tôi ra vào ngày kia—"
Trịnh Bình nghe vậy thì rất kinh ngạc, dùng một ánh mắt vừa thông cảm vừa thương hại nhìn về phía Nghê Xuyến.
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói, hình như sớm đã có dự liệu.
"Cho nên anh họ của tôi nhất định sẽ tới! Tôi cũng có ích và có giá trị! Làm ơn đừng rút móng tay của tôi... cầu xin cô..." Nghê Xuyến khóc đến nước mắt ào ào, hoàn toàn sụp đổ.
"Sáng sớm ngày kia?"
Nghê Xuyến giật mình, sợ Dạ Cô Tinh không tin, vội vàng nức nở nói: "Đúng vậy! Ba giờ sáng, anh họ tôi sẽ đến Chiêm Ngao, đến lúc đó cô muốn cái gì đều có thể nói với bọn họ, bọn họ sẽ đưa cho cô! Làm ơn, cầu xin cô... buông tha cho tôi đi...."
Dạ Cô Tinh nhìn cô ta một cái, trong lòng thay gia tộc Ivis thắp một nén nhang.
Không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Thì ra, cô Nghê này lại cho rằng phía Avis "cứu cô ta đi ra ngoài", có nghĩa là muốn quang minh chính đại đối mặt với nhà họ An làm một cuộc giao dịch, tuy hình thức này càng thấu tình đạt lý, nhưng gia tộc Ivis rõ ràng chỉ muốn ban đêm nhân cơ hội lẻn vào Chiêm Ngao, thần không biết quỷ không hay cứu người đi!
Chậc chậc chậc....
Quả nhiên là đồng đội ngu như heo.
Trịnh Bình trong mắt càng tăng thêm đồng tình.
Dạ Cô Tinh phất tay, lập tức có người đi lên, kéo Nghê Xuyến vứt về căn phòng ban đầu.
"Cháu dâu, tiếp theo cháu định làm thế nào?" Trịnh Bình thăm dò mở miệng.
"Tới cửa là khách, vậy chỉ có thể mở cửa đón khách..." Dạ Cô Tinh nhắm mắt, cười rạng rỡ.
Trịnh Bình rùng mình một cái, bây giờ là tháng sáu, bà ta lại cảm nhận được sự lạnh lẽo khó tả....
← Ch. 356 | Ch. 358 → |