Vay nóng Tima

Truyện:Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh - Chương 326

Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Trọn bộ 569 chương
Chương 326
Quyền uy của phụ huynh, đầu gỗ thấp thỏm
0.00
(0 votes)


Chương (1-569)

Siêu sale Lazada


Trong ba ngày liên tục, Dạ Cô Tinh bá chiếm phòng làm việc, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị ra mệnh lệnh, sắp xếp chu đáo bố cục phòng ngự, sự quyết đoán cùng với khí thế đó, làm cho đám thuộc hạ của nhà họ An phải tâm phục khẩu phục, không ai là không kính nể.

Lại thêm chuyện mười hai vệ sĩ thân cận bị phạt lúc trước, có thể thấy rõ, uy quyền của phu nhân là không thể lung lay, có câu "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", mấy người này tự nhiên hiểu rõ nên làm như thế nào.

Theo lý mà nói, đàn ông chủ yếu lo việc bên ngoài, phụ nữ chủ yếu chăm lo việc nhà, gia chủ, phu nhân ai làm việc nấy, ai quản khu nấy, nhà sau* và đại sảnh phân cách rõ ràng, đàn ông của nhà họ An không bao giờ can thiệp vào những việc vặt ở nhà sau, phụ nữ cũng an phận thủ thường không bao giờ nhúng tay vào những công việc ở đại sảnh, quy tắc mấy trăm năm của nhà họ An, nối truyền nhiều đời, chưa từng phá vỡ.

(* hậu trạch: thời xưa thường phân riêng nơi ở cho người phụ nữ /các thê thiếp, nơi đó được gọi là hậu trạch / hậu viện, do nhà họ An vẫn đi theo nếp phong kiến, nên những gì liên quan tới họ đều sẽ xuất hiện các đặc trưng phong kiến như vậy, mọi người đừng lấy làm lạ nhen. )

Nhưng mà, hiện tại đã hoàn toàn bị lật đổ, cái quy tắc chó má gì chứ, đặt trên người hai người này, thì tất cả đều là vớ vẩn!

Trước hết, người đàn ông sẵn sàng giao quyền, sau đó, người phụ nữ cũng biết cách nắm quyền, nên mới tạo nên hoàn cảnh kì lạ trước mắt.

Hai yếu tố này thiếu một cái cũng không được. Cái trước, phụ thuộc vào việc có muốn hay không, cái sau phụ thuộc vào việc có làm được hay không.

Từ xưa đến nay, đàn ông đều tham lam, tham quyền, tham sắc, nói tóm lại, chính là lòng tham không đáy. Khi không có, thì muốn có, khi có rồi, thì lại muốn có nhiều hơn, có nhiều hơn rồi thì lại nghĩ nên làm thế nào để có thể nắm chặt được hết tất cả trong lòng bàn tay, nhất là thứ quyền lực, nghiện rồi, là sẽ không chịu buông ra nữa, làm sao mà chấp nhận được người khác ở một bên khoa tay múa chân chứ?

Lại thêm, truyền thống Trung Quốc, trọng nam khinh nữ, phụ nữ chẳng qua chỉ là phụ thuộc, là một công cụ để nối dõi tông đường, là một thú vui tiêu khiển lúc trống trải cô đơn mà thôi, nhất là thể loại gia tộc to lớn lâu đời như nhà họ An, chủ nghĩa nam quyền ăn sâu vào máu, chỉ đơn giản nhìn vào quy tắc gia tộc, chế độ một chồng một vợ nhưng nhiều thiếp được ghi rõ trên giấy trắng mực đen, là đủ để hiểu rồi.

Vì vậy, việc để đàn ông giao quyền vào tay phụ nữ, gần như có thể được gọi là "một điều viển vông."

Phụ nữ ở nhà sau không bao giờ dám vượt giới quá hạn, một trước một sau, đó chính là một khoảng cách to lớn, đừng nói là bước qua một bước đó, chỉ cần có một chút suy nghĩ thôi, thì cũng sẽ bị một bạt tai lớn tát qua- "Chuyện của đàn ông, đàn bà con gái bớt can thiệp vào đi!"

Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù đàn ông chấp nhận giao quyền, thì cũng cần người phụ nữ phải đảm đương nổi mới được! Quyền lực khổng lồ, những lợi ích có liên quan, đạo lí đối nhân xử thế của nhà họ An, đều vô cùng tinh vi phức tạp, phụ nữ bình thường đúng thật là chơi không nổi thứ này, quyền lực ở trong tay, chẳng qua cũng chỉ là một thứ để trang trí, có tác dụng gì chứ?

Nhưng mà, trong thế giới rộng lớn này, lịch sử tồn tại mấy trăm năm của nhà họ An, rồi sẽ xuất hiện ngoại lệ, ví dụ như, cặp đôi trước mặt này!

An Tuyển Hoàng ủy thác quyền lực rất thoải mái, Dạ Cô Tinh nắm giữ quyền lực, không chút áp lực.

Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp rõ ràng, phong cách xử sự hoàn toàn không hề có sự hẹp hòi của đàn bà, mà ngược lại rất tự nhiên hào phóng, nhìn xa trông rộng, giống như một người cầm lái xuất sắc, người người thán phục.

Đương nhiên, nếu đám trưởng lão trong nhà họ An biết được, gia chủ chưa từng hỏi han đến những lời nói, mệnh lệnh truyền xuống của người phụ nữ này, thì không biết lại đồn đãi ra chuyện gì nữa?

May thay không phải ở trên đảo, những người này lại là thân tín của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh làm việc khá là tự do thoải mái, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, có vị kia ở phía sau bảo vệ, cho dù có đâm thủng trời đi chăng nữa, cũng sẽ có người gánh cho, tóm lại, không nện được tới đầu cô!

"Tam, tình hình ở Texas thế nào?"

Một người kính cẩn bước tới, trình lên một xấp tài liệu điều tra được cho Dạ Cô Tinh: "Đã xác nhận là kho vũ khí của Liên minh Tử Thần phân bố ở ba thành phố Austin, Houston, Galveston của Texas, trong số đó, Houston là kho chính, theo ước tính sơ bộ, lượng thuốc nổ vượt quá 50 tấn!"

Dạ Cô Tinh cười mỉa mai: "Liên lạc với lực lượng nhà họ An ở Texas, trong vòng ba ngày, tôi muốn Liên minh Tử Thần phải hết gạo sạch đạn!"

"Vâng"

"Ngũ, việc bố trí ở bến cảng Florida thế nào rồi?"

"Phu nhân yên tâm, thuốc nổ đã được lấp xong hết rồi." Người kia giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Chỉ còn chưa đầy 30 phút nữa, sẽ có tin tức truyền đến, lô hàng này nhất định sẽ không vào được bờ, như đá chìm đáy biển."

Dạ Cô Tinh nhíu mày: "Nhớ làm cẩn thận giải quyết tốt hậu quả, tạm thời đừng làm kinh động đến giới truyền thông và giới chính trị của Mỹ, để tránh dẫn tới sự cảnh giác của FBI."

"Rõ."

"Mafia của bên đó thì sao?"

"Gia tộc Gambino đang bận tổ chức lễ trưởng thành cho con gái út Carlo, con trai thứ hai của gia tộc Lucesse đã bị cảnh sát bắt giữ vì tội cố ý hành hung, gia tộc Kolob gần đây đã đầu tư vào ngành giải trí, về phần, gia tộc Genovese và gia tộc Bonano vẫn như cũ, không có gì bất thường."

Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng: "Tiếp tục sai người nhìn chằm chằm bọn họ, đặc biệt là hai nhà Gambino và Lucesse."

"Chỉ là..." Người kia muốn nói lại thôi, giống như đang cân nhắc.

Dạ Cô Tinh cũng không nóng vội, yên lặng chờ đợi.

"Tôi có một chuyện không rõ lắm, phu nhân có thể giúp giải thích nghi hoặc không ạ?"

Dạ Cô Tinh đổi tư thế ngồi, dựa lưng vào ghế, lười biếng tự nhiên: "Nói ra nghe thử."

"Năm nhà Mafia, ba nhà đầu đều có việc phải làm, ốc còn không mang nổi mình ốc, ngược lại là hai nhà Genovese và Bonano không hề có động tĩnh gì, không phải là càng đáng nghi hơn hay sao?"

"Điều kiện đầu tiên để khiến người khác phải kiên dè đó là thực lực. Cậu cảm thấy lực ảnh hưởng hiện tại của hai nhà đó ở hắc đạo của nước Mỹ, có thể tạo ra được phong ba bão táp gì à? Cho dù hai nhà này đáng nghi, cũng không có liên quan gì với chúng ta, bởi vì, họ không xứng!"

Vẻ mặt mọi người e ngại, Ngũ khom người làm lễ: "Rõ."

Dạ Cô Tinh gật đầu, những thuộc hạ này của An Tuyển Hoàng đều là từ trong trăm người mới chọn ra một người, không chỉ có thực lực, mà cả cả đầu óc cũng rất nhanh nhạy.

"Được rồi, mọi người đều đi làm việc đi, bất kì tình hình nào, cũng phải thông báo kịp thời."

"Vâng."

Tất cả nối đuôi nhau mà ra, nhưng lúc này Dạ Cô Tinh đột nhiên lên tiếng: "Minh Chiêu ở lại."

Đợi những người khác rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, Dạ Cô Tinh đứng dậy, ngồi trên sô pha được đặt ở một bên, chỉ về phía đối diện: "Ngồi đi."

Minh Chiêu làm theo, hai mắt vô thức cụp xuống.

Dạ Cô Tinh đánh giá anh ta, trong lòng lại thầm nghĩ, một cô gái 18 tuổi như Anh Tử Lạc, ngây thơ lãng mạn, khao khát sự ấm áp, sao lại đi thích một Minh Chiêu lầm lì ít nói như khúc gỗ thế này nhỉ?

"Chuyện của Lạc Lạc, anh thật sự nghĩ xong rồi sao?" Không cần bất kỳ lời mở đầu vô nghĩa nào, Dạ Cô Tinh vào thẳng vấn đề chính.

"Vầng." Thẳng thắn, không chút e sợ.

Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, khẽ nâng cằm: "Minh Chiêu, quên nhắc anh một chuyện."

"Phu nhân, mời nói." Thái độ cung kính, không chê vào đâu được.

"Cha của Lạc Lạc không còn nữa, nếu như con bé đã gọi tôi một tiếng dì nhỏ, thì tôi đây chính là người thân duy nhất của con bé rồi. Tục ngữ nói, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, tuy xã hội ngày nay không quá xem trọng việc này nữa, nhưng việc ra mắt phụ huynh thì tránh không khỏi đâu."

Dạ Cô Tinh chỉnh lại ống tay áo, khẽ thở dài: "Mà nói đến á thì, Lạc Lạc nhà chúng tôi cũng mới có mười tám tuổi thôi...."

Mí mắt Minh Chiêu giật giật, tim lạc mất một nhịp.

"Không biết, cái này có tính là yêu sớm không nhỉ? Người ta nói, ba năm một thế hệ, tuổi tác của hai người không biết cách bao nhiêu cái thế hệ, người làm phụ huynh như tôi đây, có phải nên thể hiện thái độ không?"

Mí mắt không giật nữa, mà đổi thành hai bên thái dương giật giật, Minh Chiêu vô thức vươn tay, nhưng ánh mắt lại chạm phải dáng vẻ tươi cười của Dạ Cô Tinh ở phía đối diện, cái tay vừa giơ lên lại vô thức mà buông xuống, nghiêm nghiên chỉnh chỉnh đặt ở trên đầu gối, nếu mà nhìn kỹ một chút, trên khuôn mặt không có biểu cảm kia lại hiếm thấy mà xuất hiện sự căng thẳng, xấu hổ, lo lắng, hoảng sợ, quả thật là cực kì đặc sắc!

Cũng may Minh Triệt không có ở đây, nếu không sẽ mang chuyện này ra chế giễu cười nhạo anh ta mãi cho mà xem, dù sao có thể khiến cho tên đầu gỗ này thay đổi sắc mặt đã là chuyện cực kỳ hiếm có rồi, vậy mà lần này, đầu gỗ cũng biết thẹn thùng, thật sự là còn hiếm thấy hơn chuyện cây vạn tuế ra hoa và tuyết rơi tháng tám mà.

"Phu nhân, tôi... tôi sẽ đối xử thật tốt với Lạc Lạc!" Minh Chiêu cắn răng, ánh mắt kiên định.

Dạ Cô Tinh thầm cười trộm, nhưng trên mặt lại giả vờ nghiêm chỉnh: "Anh nói sẽ đối xử tốt với con bé? Lại để con bé trở lại Liên minh Tử Thần, đẩy con bé vào trong phong ba bão táp, vậy mà cũng là đối xử tốt với con bé à?"

Lòng bàn tay xoa xoa đầu gối, Minh Chiêu trầm tư hồi lâu, mới nhìn thẳng vào mắt Dạ Cô Tinh, gần như thì thào mà nói: "Tôi chỉ là... không muốn cô ấy hối hận."

Từ bỏ cơ hội tự tay giết chết kẻ thù, anh ta sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ tiếc nuối, hối hận, vì vậy, anh ta tôn trọng ý kiến ​​của cô ấy.

"Phu nhân yên tâm, lần này nhà họ An sẽ cử những thành viên tinh anh của đội ám sát đi tiêu diệt Rio, nhất định có thể bảo vệ cô ấy thật tốt, chắc chắn sẽ không để cô ấy chịu chút thương tổn nào."

Nhìn anh ta một cái thật sâu: "Anh thật có lòng..."

Có lẽ, cô nên tin vào mắt nhìn của Anh Tử Lạc, dù sao chuyện tình cảm cũng chưa bao giờ cần người ngoài khoa tay múa chân, giống như việc uống nước vậy, tự biết là ấm hay lạnh.

"Vậy... phu nhân, chuyện của tôi với Lạc Lạc..." Dưới ánh mắt sâu thẳm ấn ẩn vẻ thấp thỏm, Dạ Cô Tinh có thể thấy rõ, trầm ổn như anh ta, lại lộ ra vẻ mặt lo lắng không yên như vậy, xem ra, những nỗ lực mà Lạc Lạc bỏ ra không có uổng công vô ích, ít nhất, đầu gỗ động lòng rồi.

"Thuận theo tự nhiên đi..." Không ai nói chắc được chuyện trong tương lai.

"Cám ơn phu nhân."

Vừa nghĩ đến điều này, nếu như Minh Chiêu thật sự thành đôi với Lạc Lạc, phải gọi một tiếng "dì nhỏ" thì thật sự, tình cảnh quá 'đẹp', cô nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh rồi.

"Đám người Ngân Nguyệt sao rồi?"

"Đã nhốt trong địa lao năm ngày, không cho ăn uống"

Chậm rãi cong môi cười, Dạ Cô Tinh đứng dậy: "Cũng đến lúc nên đi chào hỏi hai người đó rồi, anh cũng đi cùng đi..."

Ngân Nguyệt, Liễu Cơ.

Không biết là xương cốt của các người cứng, hay các dụng cụ tra tấn trong địa lao cứng hơn đây.

...

Trong địa lao yên tĩnh, dù là ban ngày cũng giống như đêm tối, không thấy ánh sáng mặt trời, không phân biệt được phương hướng, không biết sớm tối.

Đã ở trong đó, cho dù mở to hai mắt cũng vẫn như người mù, ngoại trừ màu đen, vẫn là màu đen.

Càng đi sâu vào trong, càng ẩm ướt, mức độ giam giữ càng mạnh. Một nghìn năm trăm chiếc camera độ phân giải cao, 16. 542 tia cảm ứng hồng ngoại, cứ cách 0, 1 giây sẽ truyền video đã quay đến phòng điều khiển chính, thiết bị báo động tự động được giấu ở chỗ tối, hết thảy mọi thứ đã xây dựng nên một nhà tù kiên cố vững chắc, dù có mọc cánh, cũng khó thoát!

Bởi vì, chỗ này không tìm được một cái cửa sổ, việc lưu thông không khí hoàn toàn nhờ vào thiết bị thông gió, mà trên thiết bị thông gió, còn được trang bị thiết bị báo động cảm ứng.

Mỗi bước đi đều là cạm bẫy, mỗi một chỗ đều là cơ quan.

Ngân Nguyệt ngồi ngay ngắn trên mặt đất, trong tay cầm một cọng cỏ khô, không biết vẽ cái gì trên mặt đất, sau đó chậm rãi bôi đi, mắt của anh ta nhìn thẳng về phía trước, không hề cúi đầu, toàn dựa vào đôi tay mò mẫm, bởi vì ở trong một không gian giơ tay không thấy được năm ngón này, anh ta không nhìn thấy được gì, chỉ có thể chấp nhận một mảng không gian tăm tối này.

Đã là ngày thứ năm rồi...

Người mà anh ta chờ đợi, vẫn không xuất hiện.

Nhanh thôi... anh ta đã tự an ủi mình như vậy.

Sống sót, trở thành niềm tin duy nhất chèo chống cho anh ta, trong bóng tối, anh ta thành kính mà tin tưởng vào nó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-569)