Đến lượt anh theo đuổi, người đẹp đi tắm
← Ch.254 | Ch.256 → |
Người đàn ông nhất thời im lặng, mí mắt khép lại, mím chặt môi.
Tia giễu cợt lướt qua đôi mắt cô gái, ánh mắt liếc qua đôi bàn tay đặt trên vai mình, nổi rõ những đường gân, khớp xương rõ ràng: "Buông ra."
Người đàn ông như không nghe thấy điều đó, lực đạo lại vô thức buộc chặt.
"Minh Chiêu, tôi không muốn ầm ĩ với anh nữa, quên hết mọi chuyện đi..." Giọng nói người con gái mang theo một loại tang thương không nói nên lời. Trong nháy mắt đó, trái tim người đàn ông như rơi vào đáy cốc.
"Có... ý gì?" Minh Chiêu nhíu mày, từ từ mở mắt, đáy mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, tẻ nhạt như nước: "Nói rõ ràng."
Anh Tử Lạc khẽ cười một tiếng: "Nói rõ? Minh Chiêu, anh muốn tôi nói cái gì? Tôi phải nói gì?"
"Được, em không nói, tôi nói."
Anh Tử Lạc lặng lẽ nhìn anh ta, trong mắt chỉ toàn hoang vắng và vô hồn.
Người đàn ông trầm ngâm một lát, rồi ngước lên, ánh mắt sáng ngời: "Tôi không biết cái gì gọi là yêu, cũng không hiểu cái gì gọi là thích, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng tôi thì em rất khác biệt."
Anh Tử Lạc ngẩn người, lẩm bẩm: "Khác..."
Minh Chiêu chỉ tay phải vào ngực: "Đúng vậy, bởi vì vừa nhìn thấy em, chỗ này sẽ đập rất nhanh, thấy em và An Cẩn ở cùng nhau, nơi này sẽ buồn, sẽ đau."
Cảm giác đó khiến cho anh ta cảm thấy bối rối cũng làm anh ta cảm thấy bắt đầu sợ hãi. Đối mặt với họng súng, lòng anh ta vẫn bình lặng như nước, đối mặt với cái chết, anh ta vẫn bình thản đối đầu, nhưng đối mặt với cô gái này, anh ta không thể nào cứng rắn. Có lẽ, Anh Tử Lạc còn đáng sợ hơn họng súng, còn khiến người ta sợ hãi cái chết?
Từ nhỏ, thầy giáo huấn luyện đã nói với anh ta, ở trên đời này, chỉ có vũ lực mới khiến người khác khuất phục, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền sinh tồn. Vì thế anh ta mới cố gắng tiếp thu kiến thức, khiến bản thân trở nên càng ngày càng mạnh mẽ.
Anh ta nghĩ rằng bằng cách này, sẽ có sức mạnh vô địch, sống mãi về sau!
Nhưng mà có một ngày, một người phụ nữ xuất hiện ở trước mặt anh ta, không cần súng, không động thủ, cô ấy chỉ cần đứng yên một chỗ, dùng một loại ánh mắt lạnh nhạt xa cách nhìn anh ta, Minh Chiêu lại phát hiện chỗ kỳ quái, trái tim giống như bị dao nhỏ xẹt qua, đau đớn khó khăn.
Chứng kiến cảnh cô và người khác ở cùng nhau, cười nói vui vẻ, anh ta ngoại trừ đau lòng, còn có căm phẫn, giống như bị lửa rừng thiêu đốt, lửa cháy hừng hực lan ra đồng cỏ, thiêu đốt lý trí của anh ta, làm cho Minh Chiêu bây giờ không còn là Minh Chiêu trước kia nữa!
Đối diện với lời thổ lộ bất ngờ của người đàn ông, Anh Tử Lạc nhất thời kinh ngạc, đứng ngẩn người, trong lòng lại hỏi trời xanh, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Khi cô ấy yêu anh, anh làm như không thấy, có tai như điếc, đến khi cô ấy chuẩn bị hoàn toàn buông tay, anh lại hậu tri hậu giác, lãng tử quay đầu.
Đời người thật sự là một trò đùa, Anh Tử Lạc khẽ thở ra một hơi, mặt mũi giãn ra, ánh mắt sáng suốt, trong lòng trở nên rõ ràng.
Cô ấy vươn tay bao phủ lên tay người đàn ông, thoải mái cười: "Cám ơn."
Minh Chiêu hơi giật mình, trong lòng lại sinh ra một dự cảm xấu.
Anh Tử Lạc tiếp tục nói, mặt mày ôn hoà, trên má dần dần lộ ra một màu thẹn thùng: "Ngoại trừ cha tôi, anh là người đầu tiên thích tôi..."
Cho đến giờ phút này, cô ấy mới dám ở trước mặt anh, bình thản nói ra ý nghĩ chân thật nhất từ tận đáy lòng, bởi vì, việc làm của cô không chỉ có xấu hổ, trong lúc vô hình, cô ấy đã chạm vào một chỗ sâu trong đáy lòng tối tăm của người đàn ông. Mặc dù cô ấy không biết, anh cũng không hiểu.
Minh Chiêu trong lòng chấn động, trái tim đập càng lúc càng nhanh.
"Nhưng mà, " Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong suốt của cô gái dường như đã chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng người đàn ông, trông thấy một linh hồn cô đơn lạnh nhạt: "Đều đã qua rồi."
Một trái tim từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Minh Chiêu cười khổ, quả nhiên cô còn đáng sợ hơn họng súng, càng làm người khác đau khổ hơn so với cái chết!
"Đã qua rồi sao?" Anh ta nhẹ giọng nói, mấp máy môi, như có một nỗi buồn hoà tan trong gió, chỉ còn sót lại cát bụi.
"Cám ơn anh, đã giúp tôi có cảm giác chân thành đầu tiên sẽ không bao giờ có thể xuất hiện nữa. Ít nhất tình cảm của tôi không phải không đáng giá. Ít nhất anh cũng đã cảm nhận được, cũng đã kích động, không phải sao?"
Ánh mắt Minh Chiêu như ngưng tụ lại, lời nói của cô gái, anh ta cái hiểu cái không, dường như mơ hồ ý thức được có cái gì đó không thể cứu vãn được.
"Cho nên, chúng ta cứ như vậy đi..." Cô gái cười đến mức sơn minh thuỷ tĩnh, mặt mày như bức tranh vẽ.
Giờ phút này, Anh Tử Lạc cảm thấy bản thân đã trưởng thành, thậm chí còn hiểu cách cha mình luôn theo dõi từ xa, phương pháp tương tư cô độc một mình.
Tương cứu lúc hoạn nạn, không bằng cùng quên mọi chuyện, ít nhất còn hít thở chung dưới một bầu trời, bước chung trên một mặt đất, cùng nhau ngắm trăng rằm, lưu giữ những kỷ niệm đẹp lúc ban đầu.
Không biết từ khi nào, tay Minh Chiêu dần dần vô lực, rời khỏi vai người con gái và buông thõng bên hông. Anh ta thậm chí còn không có dũng khí để ngước nhìn khuôn mặt tươi cười thoải mái dưới ánh nắng chiều kia.
Trong nháy mắt đó, Minh Chiêu cảm thấy có thứ gì đó sắp bị lột ra từ cơ thể mình, khiến người ta cảm nhận sâu sắc cảm giác ngột ngạp đánh ập tới. Trong cơn mơ hồ, anh ta nhìn thấy má lúm đồng tiền của người con gái, lông mày cong vút, vút qua anh ta rồi rời đi càng lúc càng xa.
Dường như là phản ứng của bản năng, anh ta cất bước đuổi theo, tựa như đang đè nén và nhận nại một thứ gì đó, vốn dĩ là một khuôn mặt lạnh băng lại mang theo cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.
"Cái gì gọi là cứ như vậy đi?"
Anh Tử Lạc ngừng bước, nhìn thẳng mặt người đàn ông: "Tôi mệt rồi, không đuổi kịp anh."
Minh Chiêu nhếch môi mỏng, sau đó phun ra từng chữ: "Vậy đến lượt anh theo đuổi."
Anh Tử Lạc mỉm cười: "Tôi ở phía sau, nhưng anh vẫn đi về phía trước, khoảng cách chúng ta chỉ càng ngày càng xa: "Anh không đuổi kịp..."
"Anh có thể quay đầu."
Hai mắt cô gái trong veo, cười giễu cợt: "Người theo gió chạy đi, không nên ngược gió mà đến."
Người đàn ông tỏ vẻ ngoan cố: "Anh cam tâm tình nguyện!"
"Đó là sa đọa!"
"Vì em, anh nguyện thử một lần."
Anh Tử Lạc im lặng.
"Chỉ xin em, hãy ở yên một chỗ..."
Bên này, gương vỡ lại lành cũng còn chưa biết, đồng chí Minh Chiều vẫn nên cố gắng hơn. Bên kia, Minh Triệt đuổi theo Nguyệt Vô Tình cả một đường, lại gặp khó khăn trước nay chưa từng có.
Anh ta kéo tay nắm cửa xuống và mở cánh cửa, giống như người nhiều chuyện nóng lòng muốn kể chuyện phiếm, Minh Triệt vội lên tiếng: "Nguyệt thần côn, anh có nhìn thấy Minh Chiêu và Anh..."
Giống như cổ vịt bị giẫm đạp, Minh Triệt vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, trừng to mắt, suýt chút rơi cả đôi mắt ra ngoài, nuốt nước bọt theo bản năng, anh ta không thể dời tầm mắt dù chỉ một ——
Quần áo màu đỏ cuộn tròn ở đầu giường, mái tóc đen như mực rơi tán loạn, treo giữa tấm lưng trắng nõn của người con trai tựa như hoa sen ngưng tụ thành dương chi bạch ngọc, không hề bị bùn đất, sóng nước làm vấy bẩn, tâm ngay thẳng, gọn gàng, hương thơm tỏa xa trong vắt.
Nghe tiếng động, Nguyệt Vô Tình xoay người lại, Minh Triệt chỉ cảm thấy sóng đỏ lăn tăn. Trong nháy mắt, bộ đồ đỏ quấn quanh người, che cơ thể dương chi bạch ngọc kia lại, nhưng lại lộ ra phần xương quai xanh mỏng manh tinh xảo.
Ánh mắt Minh Triệt đình trệ, không theo kịp đại não, hầu kết khẽ di chuyển, thân thể từ từ nóng lên.
Đáy mắt Nguyệt Vô Tình toát lên sự lạnh lẽo, lạnh lùng lên tiếng: "Ai cho cậu vào?"
"À..." Minh Triệt đột nhiên tỉnh táo, che dấu ngọn lửa nhỏ kia dưới đáy lòng, giang hai tay, tỉnh bơ nói: "Đương nhiên là đi theo anh vào!"
Nguyệt Vô Tình nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Minh Triệt cười hắc hắc, nghênh ngang bước vào trong, dùng tay trái đóng cửa lại: "Không có chuyện gì thì không thể đi dạo được à?"
Nguyệt Vô Tình ray ray huyệt thái dương, giọng nói hờ hững: "Đây không phải cái chợ. Đi ra ngoài ——"
"Ôi chao! Tôi nói này Tiểu Nguyệt Nguyệt, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, không lẽ anh cứ tàn nhẫn như vậy?"
Đôi mắt màu xanh thâm trầm của Nguyệt Vô Tình, mái tóc đen buông dài trên vai, một tay nắm vạt áo phía trước, một tay để sau lưng, đối mặt với chuyện trước mắt, sắc mặt anh ta không thay đổi, thậm chí không nhận ra dấu vết những cảm xúc thăng trầm. Điều mà Minh Triệt ghét nhất là bộ dạng lừa mình dối người của thần côn, giống như một giây kế tiếp sẽ mọc cánh hoá thành tiên mà bay đi.
"Đi ra ngoài." Lệnh đuổi khách ra ngoài được ban hành rất rõ ràng, nhưng vị khách không mời này chính là một tên lưu manh không cần mặt mũi!
Minh Triệt chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, anh ta leo lên chiếc giường lớn, hai tay gối đầu, co chân và hơi cong một chân tạo thành tư thế tự cho là kiểu pose dáng xinh đẹp, quăng cho Nguyệt Vô Tình một cái nhìn quyến rũ. Nhìn rất mê người!
Vươn tay xoa xương quai xanh trước ngực, lộ ra vẻ mặt yêu mị, đôi môi khẽ mở: "Thần côn, hôm nay anh phải nói thật với bổn tọa..."
Nguyệt Vô Tình nhếch miệng.
"Rốt cuộc là tôi đẹp, hay anh đẹp."
Nguyệt Vô Tình nhìn mái tóc dài, mặc kệ anh ta, tiếp tục đi về phía phòng tắm: "Lên cơn xong rồi thì cút."
Minh Triệt hung hăng nhìn qua, xoay người ngồi dậy trên giường: "Nguyệt thần côn! Anh đứng lại cho tôi."
Nguyệt Vô Tình dừng bước.
Minh Triệt lăn từ trên giường xuống, nhảy một cái đến trước mặt Nguyệt Vô Tình, đôi mắt hoa đào nứt ra rồi bùng cháy: "Anh, anh anh mau nói rõ ràng! Ai, ai ai lên cơn?"
Nguyệt Vô Tình liếc nhìn anh ta: "Không cần phải gấp gáp giải thích như vậy."
"Ai ai ai giải thích?"
"Tôi cũng không muốn nói chuyện với người cà lăm."
"..."
"Nói một lần cuối, đi ra ngoài, tôi muốn đi tắm."
Minh Triệt tức đến hộc máu, anh ta tự nhận là bản thân đẹp trai nổi bật, nhưng mà cái tên Nguyệt Vô Tình này lại chiếm mất danh tiếng của anh ta. Vì thế, Minh Triệt không ít lần gây phiền toái cho anh ta, nhưng Nguyệt Vô Tình lại đứng thẳng người đón nhận, còn bày ra cái vẻ mặt kiểu —— cầu còn không được!
Cho dù Minh Triệt nói gì, làm gì, anh ta cũng đều mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy, coi Minh Triệt như không khí, như một vũng nước đọng không thể gợn sóng. Mặc cho Minh Nguyệt giở bất kỳ mánh khoé nào, Nguyệt Vô Tình trước sau hời hợt, đứng sừng sững không ngã.
Lúc này trong lòng Minh Triệt cũng gào khóc! Cảm giác một quyền đánh vào túi bông khiến cho anh ta muốn phát điên vô số lần.
"Tôi, không, đi, đấy!" Minh Triệt rung đùi đắc ý, như kiểu nếu không làm tức chết người thì sẽ không bỏ qua.
Nguyệt Vô Tình đen mặt, Minh Triệt nuốt một ngụm nước bọt, hai tay bảo vệ trước ngực: "Anh muốn làm gì? Đừng có làm bậy nha! Cứu mạng ——"
"Bệnh tâm thần."
"Anh anh anh nói ai bệnh tâm thần hả?"
"Nói cậu."
"Được lắm, anh cái đồ cuồng mê tín, lại dám nói tôi là bệnh tâm thần? Thật sự tôi nên mang anh đến trung tâm nghiên cứu phản nhân loại!"
"Ra ngoài ——"
"Anh có thể đừng nói hai chữ này nữa được không? Ra ngoài, ra ngoài rất là khó nghe, anh phải nói, đi thong thả, hoặc là không tiễn, nếu không, dùng từ mời cũng được. Tôi đây là đang dạy tiếng Hoa cho anh, biết cái gì gọi là tiếng Hoa không? Tiếng Hoa chính là ¥%..."
Rầm ——
"Ôi chao! Anh có ý gì! Tôi còn chưa nói xong đâu! Anh mau ra đây!"
Xoạt xoạt xoạt——
Chỉ chốc lát sau, tiếng nước ào ào truyền đến, Minh Triệt tức giận đến mức dậm chân, nghiến răng nghiến lợi. Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Nguyệt Vô Tình từ phòng tắm vọng ra ——
"Trong vòng mười phút, tự động biến đi, đừng để tôi thấy mặt cậu lần nữa, nếu không..." Cảm giác uy hiếp không cần nói cũng biết.
Minh Triệt cắn răng—— Nguyệt Vô Tình, hôm nay tôi không trừng trị anh, hai chữ Minh Triệt tôi sẽ viết ngược lại!
Ha ha...
Mở cửa phòng tắm, mỹ nam chậm rãi bước ra quấn trong hơi nước mơ hồ, áo choàng tắm màu trắng điểm xuyết những chùm hoa phượng lớn đỏ rực, dải băng đỏ rực quấn quanh eo, mái tóc đen rối loạn, từng giọt nước khẽ rơi, trên tay cầm chiếc lược gỗ đang chải mái tóc dài mượt.
Quả nhiên là người đẹp như tranh vẽ, giống như đặt mình trong một căn phòng cổ kính với nửa vách ngăn bằng gỗ đàn hương, soi gương và mặc quần áo vào thôi nhìn cũng đã thấy đẹp rồi.
Chỉ tiếc, người đẹp trước mặt ngực lép, hầu kết hơi nhô ra, một mỹ nam như vậy, chỉ sợ dùng khuynh thành tuyệt thế cũng không đủ để hình dung.
Một đôi mắt đào hoa trong bóng tối có thể nhìn thấy mọi thứ, có thể phát sáng lung linh trong bóng tối.
← Ch. 254 | Ch. 256 → |