Phấn đấu đánh bại cặn bã Thiên tài Vật lý
← Ch.044 | Ch.046 → |
"Hizzz......" Cậu trai đeo kính đang kiểm tra đối chiếu số liệu từ hai bên, hít một hơi khí lạnh. Khuôn mặt hơi vặn vẹo, trong mắt đều là kinh ngạc.
Lòng bàn tay của Diêm Đông Bình đổ mồ hôi.
Tuy ngoài miệng ông nói mình tin tưởng Dạ Cô Tinh, nhưng khi đến thời khắc quan trọng lại không khỏi bắt đầu lo lắng.
Lượng số liệu khổng lồ như vậy... haizz!
Triệu Gia Nam lại cười đắc ý, rất nhanh thôi Dạ Cô Tinh sẽ phải trả giá đắt cho sự kiêu căng ngạo mạn của mình!
"Sao, làm sao có thể thế chứ?!" Cậu trai đeo kính sau khi lật xem vài tờ, cuối cùng không thể tin nổi mà lùi từng bước về sau, vẻ mặt không thể phân biệt được là kinh ngạc hay sợ hãi.
Thấy phản ứng đó của cậu ta, Diêm Đông Bình lại càng cảm thấy sốt ruột hơn vài phần, vội vàng xông lên, đẩy người kia ra, hai tay run run, bắt đầu lật xem từng trang một.
Được rồi, ông thừa nhận, bây giờ ông còn căng thẳng hơn cả lúc lên bục nhận giải thưởng nữa.
Tuy rằng lý trí nói với ông rằng, năng lực của Dạ Cô Tinh không thể làm được việc này, nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi mắt đen hờ hững kia, ông lại sinh ra một niềm tin không thể giải thích được từ tận đáy lòng...
Đúng! Là tin cậy! Thứ sức mạnh khiến cho người ta tin tưởng...
Có lẽ, cô bé ấy sẽ là một kỳ tích thì sao...
Đám người giáo sư Triệu thấy Diêm Đông Bình đích thân đi lên, đương nhiên cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau.
Triệu Gia Nam thì khác, chẳng chút lo âu. Chuyện này ván đã đóng thuyền, cô ta không vội. Ngược lại, cô ta tập trung toàn bộ sự chú ý lên Dạ Cô Tinh đang có vẻ mặt bình tĩnh ở bên cạnh.
Nhưng lại thấy ánh mắt cô hờ hững, độ cong nơi khóe miệng không đổi, dáng vẻ thoải mái thong dong, tựa như những chuyện đang xảy ra trước mắt này từ đầu tới cuối đều chưa từng ảnh hưởng đến cô.
Rơi vào trong mắt Triệu Gia Nam, chính là dáng vẻ giống như có chỗ dựa nên không sợ hãi điều gì!
Giả vờ đi! Xem cô còn có thể giả vờ tới lúc nào?! Đợi có kết quả rồi, dù Diêm Đông Bình có tài giỏi bằng trời cũng không bảo vệ nổi cô đâu!
Triệu Gia Nam không khỏi gào thét trong lòng.
Cô ta vốn không phải người không biết bao dung người khác. Nhưng chẳng biết do đâu, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Dạ Cô Tinh, cô ta đã cảm thấy cả người khó chịu.
Khí chất không hợp, trời sinh xung khắc! Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu cô ta.
Thực ra, là do cô ta không muốn thừa nhận, rằng mình đang ghen tị!
Đúng vậy, không khó để phân tích tâm lý của Triệu Gia Nam. Cô ta chính là đang ghen tị!
Ban đầu, khi nghe nói Diêm Đông Bình gửi thư mời cho một sinh viên chưa tốt nghiệp, cô ta cũng đã thấy căm giận bất bình. Sau này gặp được Diệp Cô Tinh, thấy ánh mắt hoặc tán thưởng hoặc bị làm cho kinh ngạc của mọi người, mầm mống ghen tị trong lòng cô ta cũng bắt đầu nảy mầm lên.
Cuối cùng, những lời "nói khoác mà không biết ngượng" của Dạ Cô Tinh hoàn toàn chọc giận cô ta!
Hôm nay, nếu không đuổi được Dạ Cô Tinh ra khỏi phòng thí nghiệm, cô ta quyết không bỏ qua!
Nhận thấy ánh nhìn đánh giá mang theo sự thù địch trần trụi của người nào đó, đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh hơi cong lên, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, sắc bén tựa như mũi tên mang theo sương giá lạnh lẽo bắn thẳng về phía Triệu Gia Nam.
Triệu Gia Nam lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, ánh mắt đó cứ như băng lạnh ngàn năm được luyện hóa từ cái lạnh khủng khiếp vùng địa cực, nghiêm nghị, buốt giá. Chỉ một cái liếc nhìn thôi cũng làm con người ta rét run từ tận đáy lòng.
Ngay khi Triệu Gia Nam còn đang kinh ngạc nghi ngờ, Diêm Đông Bình vốn ngay thẳng đang lật xem hai phần báo cáo thống kê số liệu lại cười to ra tiếng, trong tiếng cười còn có chút rùng rợn khiến lông tóc người khác dựng đứng.
Còn sắc mặt của đám người giáo sư Triệu lại trắng bệch, trong mắt là không thể tin nổi như cậu trai đeo kính lúc trước.
"Cô Tinh, mau nói cho thầy biết, em đã làm thế nào vậy?!" Diêm Đông Bình cũng không quan tâm người khác có phản ứng gì, vội vàng chạy tới bên người Dạ Cô Tinh, đôi mắt nhỏ đầy hưng phấn và cầu xin, trông thế nào cũng thấy đáng yêu!
"Có, có ý gì?" Triệu Gia Nam nhất thời còn chưa phản ứng lại được, vô thức thốt lên câu hỏi.
Không! Sẽ không như điều mà cô ta đang nghĩ đâu...
Diêm Đông Bình đột nhiên ngẩng khuôn mặt già nua lên, như đang cảm thấy vui sướng pha lẫn hãnh diện. Nhưng biểu tình trên mặt lại vẫn ra vẻ hơi nghiêm túc: "Em này, đã có gan cá cược thì phải có gan chấp nhận thất bại. Em... đi đi."
Giọng điệu kia, xót xa biết bao, đau đớn nhường nào, vậy mà nghe sao cũng thấy khó nén nổi đắc ý!
Khụ khụ... Làm tấm gương tốt cho người khác, nên hình tượng bên ngoài cũng chỉ là bên ngoài mà thôi. Dù thế nào Triệu Gia Nam thì cũng là học sinh của ông, lúc cần tỏ ra đau buồn thì vẫn phải giả vờ. Lão Diêm ông đây thật sự là không dễ dàng mà!
Tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ! Kiếp trước chắc chắn ông đã tu thành chánh quả rồi, nên kiếp này mới nhặt được báu vật sống như vậy!
Người nào đó tự luyến kiếp trước tu thành chánh quả, giờ phút này chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười một tràng dài!
"Không... không... không! Chắc chắn không thể nào! Cô ta chỉ là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, sao lại có thể...." Triệu Gia Nam dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn sang phía ông nội mình.
Giáo sư Triệu vẻ mặt khó coi gật đầu với cô ta. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt. Tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay không chỉ có ông ta, mà có lẽ mỗi một người ở đây cũng không thể bình tĩnh nổi!
Cô gái này không chỉ hoàn thành việc phân tích số liệu của kì đầu tiên, mà còn dự đoán số liệu cho cả kì thứ hai, thứ ba, cùng với hướng đi tiếp theo của thí nghiệm cũng được phân tích một cách rõ ràng, rành mạch.
Cũng là thời gian bảy ngày, cả phòng thí nghiệm cũng chỉ hoàn thành xong báo cáo phân tích của kỳ đầu tiên mà thôi!
Nhưng cô chỉ có một người, lại một, hai, ba kì...
Như này là thiên tài bậc nào cơ chứ?!
Tài năng của cô còn vượt trội hơn cả Diêm Đông Bình trong thời kỳ đỉnh cao nữa ấy!
Ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh của mọi người lập tức đều thay đổi.
Kể cả những nam sinh tự cho mình là siêu phàm, cùng những nữ sinh coi Triệu Gia Nam làm đầu trong phòng thí nghiệm, cả đám cứ nhìn nhau. Tất cả đều là ánh mắt không thể tin được.
Tai của họ không có vấn đề gì chứ?
Giờ phút này, người sụp đổ nhất không ai khác mà chính là Triệu Gia Nam.
Nếu bây giờ cô ta chọn thu tay lại, có lẽ Dạ Cô Tinh còn có thể nương tay. Dù sao mấy chuyện ghen ghét gì đó, cũng là chuyện thường tình của đám con gái. Cô không phải thánh mẫu, nhưng cũng sẽ không làm gì quá mức tuyệt tình.
Thế mà, Triệu Gia Nam cũng không định cứ dừng tay như vậy...
"Không thể nào! Chắc chắn cô ta đã nhìn trộm số liệu của chúng ta!"
Triệu Gia Nam đột nhiên nhớ tới lời nói của Giang Vũ Vi. Nếu Dạ Cô Tinh đi sớm về muộn, vậy thì báo cáo của cô chỉ có thể là sao chép!
Khuôn mặt già nua của Diêm Đông Bình trầm xuống, hơi nghiêng đầu, cười lạnh nói: "Nếu em có thể dự đoán số liệu của kì hai, kì ba và cả hướng đi của thí nghiệm nữa, thì viết ra cho thầy xem thử?"
"Gì cơ?" Triệu Gia Nam thoáng chốc sửng sốt."Chị Gia Nam này, báo cáo của Dạ Cô Tinh không chỉ có số liệu phân tích của kì một. Mà còn... còn đưa ra dự đoán hợp lý về kì hai, kì ba nữa..." Cậu trai đeo mắt kính xem báo cáo đầu tiên đứng ra giải thích.
Lúc này cậu ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại, những vẻ không thể tin nổi ban đầu đều trở thành sùng bái vô hạn với người con gái tên Dạ Cô Tinh!
"Câm miệng! Không thể nào!" Trong mắt Triệu Gia Nam hiện lên nét luống cuống, bước hai bước lớn lên trước đoạt lấy phần báo cáo của Dạ Cô Tinh trong tay giáo sư Triệu.
Càng xem sắc mặt càng tái nhợt, cuối cùng ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy, tựa như bị bóng đè, chỉ không ngừng thì thào: "Không thể nào... Không thể nào..."
"Haizz... Đứa nhỏ này..." Giáo sư Triệu cười xin lỗi với đồng nghiệp, trong lòng cũng oán hận Triệu Gia Nam trăm ngàn lần!
Hôm nay, mặt mũi thể diện của ông ta đều mất sạch hết cả rồi!
Nhìn dáng vẻ phấn khởi khó nén kia của Diêm Đông Bình, Triệu Bính Quang cắn chặt răng giả, đáy lòng như bị thứ gì chọc phải, khó chịu!
Kéo cháu gái, đá cửa xông ra ngoài!
Người dẫn đầu đi rồi, mấy vị giáo sư còn lại cũng lần lượt rời đi. Vốn họ đến để xem kịch, nếu có thể thì gây chút áp lực cho Diêm Đông Bình, vậy thì không còn gì bằng.
Tình thế lúc này, kịch bọn họ cũng xem xong, đặc sắc vô cùng, còn không phải mua vé vào cửa nữa, nhưng sao lại chẳng vui nổi thế này?
Lúc gần đi, bốn người còn không quên chúc mừng Diêm Đông Bình đã nhận được một đệ tự có tư chất xuất sắc!
Những lời kia, vừa có hâm mộ vừa có ghen tỵ, chua xót, cay đắng, nhưng lại khiến Diêm Đông Bình sung sướng cực kỳ!
Trong đôi mắt nhỏ sáng ngời có thần kia, như đang ngầm nói... Học trò tốt, tôi có, ông-không-có!
Ngón giữa dựng lên.... (^_^, giáo sư Diêm đáng yêu quá)
← Ch. 044 | Ch. 046 → |