← Ch.075 | Ch.077 → |
Gấp đến mức không chờ nổi sao?
Trên đường cùng trở về Kinh thành, hai nam nhân mỗi lần chạm mặt nhau là một lần tan rã không vui.
Nhưng dọc theo đường đi lần này, cũng có phát sinh vài trường hợp khiến người xấu hổ, Nguyên Sắt Sắt thân là đương sự, lúc đầu cũng không thích ứng được mà có chút ngượng ngùng, về sau dần dần trở thành trạng thái ngồi xem diễn, nhưng càng về sau, cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ mà sinh ra một chút ý nghĩ táo bạo.
Sau này mỗi lần phát sinh xung đột, tiểu cô nương đều ngồi nghiêm chỉnh, cười đến ôn nhu bao dung, vô cùng nghiêm túc, cho người ta một loại cảm giác rất quan trọng, nhưng thật ra hai mắt Nguyên Sắt Sắt lơ mơ đầu óc trống rỗng, sự chú ý sớm đã không biết bay đi đâu.
Gần như không chú ý tí nào đến sự tranh đấu của hai nam nhân.
Sau quãng thời gian dài đi đường, chờ tới lúc đến kinh thành, không chỉ có hai nam nhân đã như nước với lửa, mà ngay cả hai tiểu cô nương bị kẹp bên trong, thời gian nói chuyện cũng giảm hắn đi, cũng vô tình tăng thêm khoảng cách.
Chu Thấm Nhiên tuy rằng lúc đầu không thế nào thích Nguyên Sắt Sắt, thậm chí đối với quan hệ của nàng cùng Dư Tu Bách còn âm thầm chỉ trích trong lòng, nhưng nữ nhân là một loại sinh vật thần kỳ, đừng nói chỉ âm thầm chỉ trích trong lòng, kể cả có hận thù đối phương, cũng không để lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài, thậm chí còn có thể mỉm cười chào hỏi.
Nữ nhân trong cung Hoàng Đế là một ví dụ tiêu biểu, mỗi người đàn bà đằng sau bức tường cung cấm hoặc là vì quyền lực, hoặc bởi vì sủng ái, rõ ràng đều hận đối phương đến nghiến răng nghiến lợi, mà vẫn có thể diễn một vỡ tỷ muội tình thâm trước mặt Hoàng Đế, nhìn bộ dáng rất vui vẻ.
Cả một đường không thấy đao thương hay khói thuốc, nhưng rốt cuộc vẫn khiến quan hệ của hai tiểu cô nương đã hạ xuống mức đóng băng, nhìn qua cũng không thấy có khả năng hòa hoãn lại.
Dù Nguyên Sắt Sắt không nghĩ đến việc sẽ làm bạn với Chu Thấm Nhiên, nhưng sự buồn bã này chung quy vẫn ảnh hưởng đến nàng.
Giống như càng lớn, việc duy trì mối quan hệ tốt với bạn bè càng trở nên khó khăn hơn, dường như chỉ cần có một chút ngăn cách không thể vượt qua giữa hai người, thì xem ra mối quan hệ ấy dù tốt đẹp đến đâu, cũng rất khó để trở lại trạng thái như xưa.
Phẩm tính của Nguyên Sắt Sắt cũng không thể nói là thánh mẫu hay vô tư, nàng chỉ là cảm thấy có chút buồn bã, bởi vì nàng đã dùng đến những thủ đoạn như thế trên người biểu ca và Chu Thấm Nhiên.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, vào ban đêm, những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh sắc cam vàng, sáng chói vô cùng, lung linh nhấp nháy, rất đẹp.
Nguyên Sắt Sắt ngồi ở trong xe ngựa, xốc lên màn xe, nhìn bầu trời nghĩ, dù bọn họ có là nam chính nữ chính trong thoại bản, thì số mệnh đã nhất định phải ở bên nhau. Vì vậy bây giờ dù nàng có tham gia vào, trong lòng biểu ca hiện giờ cũng có vị trí của nàng, bọn họ dù có yêu nhau, cũng tuyệt đối sẽ không trở lại sự tốt đẹp lúc ban đầu, bây giờ nàng tuyệt đối có thể trở thành một cây gậy đánh uyên ương đối với họ.
Nàng yêu Dư Tu Bách gần như trọn vẹn cả tuổi xuân, nếu nàng đã không chiếm được, nàng cũng sẽ không cho bọn họ có một cái kết cục trọn vẹn.
Mà điều nàng đang làm bây giờ, chính là rút đi cái gai trong mắt Chu Thấm Nhiên.
Mẹ của Du Tư Bách, ngay lúc thanh xuân tươi trẻ ngây thơ, quá tin tưởng Dư thúc, không nhổ cái gai mẫu thân của Chu Thấm Nhiên kia đi.
Hiện tại thúc thúc một lòng muốn đền bù cho nữ nhân kia, giúp nữ nhi của bà ấy cùng với biểu ca trở nên thân thiết, nhưng thúc thúc càng chấp nhất với chuyện này, càng muốn Chu Thấm Nhiên gả cho biểu ca, oán khí trong lòng a di lại càng lớn, thời gian trôi qua, thúc thúc càng tàn nhẫn ép buộc, chỉ e là oán khí ấy cũng biến chất thành hận thù.
Nguyên Sắt Sắt ngốc ở phủ tướng quân không quá lâu, nhưng ngay cả nàng, cũng có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng của a di dành cho thúc thúc.
Huống chi loại chuyện này, thứ nhất là nàng biết muộn hơn a di, thứ hai nàng cũng chỉ là một vãn bối, càng khó lòng mở miệng.
Từ trước đến nay, Dư thị cư xử với Nguyên Sắt Sắt là thật lòng yêu quý, Nguyên Sắt Sắt cảm giác mình cũng có phần tương tự như a di nên càng dễ đồng cảm hơn, đều là phận nữ nhân, hơn nữa là một trưởng bối luôn đối xử tốt với nàng, Nguyên Sắt Sắt cũng không muốn quãng đời còn lại của bà luôn không thấy vui vẻ.
Sau khi Nguyên Sắt Sắt tới kinh thành, không chịu nổi sự nhiệt tình của Dư thị, trong lòng lại lo lắng cho bà, vốn là phải về phủ ở Kim Lăng của mình, Nguyên Sắt Sắt lại ở lại trong phủ tướng quân.
Thật ra Dư thị so với trong tưởng tượng của nàng kiên cường hơn một chút, Dư thị nhiều năm tận tâm tận lực ở lại kinh thành như vậy, chăm lo cho trên dưới của Dư gia, tham dự yến hội, thủ đoạn cũng không thiếu, cũng bởi vì lúc bà là một khuê nữ đã là một cô nương vô cùng bản lĩnh.
Dư thị xuất thân là con quan, hâm mộ nhất chính là tình yêu gắn bó thủy chung của cha mẹ mình, thời thiếu nữ, bà muốn trượng phu của mình cũng giống như phụ thân đối với bà một đời một kiếp chỉ có hai người.
Tới cái tuổi này rồi, Dư thị thậm chí nghĩ rằng những khát khao của tuổi trẻ đã thành hiện thực, trừ việc cưới vợ sinh con của nhi tử, còn lại chẳng nuối tiếc điều gì. Không ngờ tới, sắp đến lúc cưới vợ cho nhi tử, trượng phu của mình lại chính tay tàn nhẫn xé nát giấc mộng mù quáng của bà.
Hóa ra ông đã từng có một người yêu thanh mai trúc mã, đã thế bọn họ còn chưa nguôi tình cũ, bây giờ còn muốn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, trượng phu thậm chí còn muốn nhi tử một tay bà nuôi nấng lên trở thành nhân chứng cho tình yêu của hai người họ.
* dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: trích trong Đoạn Trường Tân Thanh hay còn biết đến là Truyện Kiều của Việt Nam mang nghĩa cho dù trên thực tế có bị chia lìa cũng vẫn thương nhớ đối phương không nguôi.
Nhưng dựa vào cái gì đây?
Lúc Dư thị vừa mới hay tin, lòng đau như cắt từng dao từng dao, tức giận đến nỗi không giữ nổi cảm xúc. Nghĩ đến trượng phu đã từng dỗ dành yêu thương mình cũng đối xử như vậy với một nữ nhân khác như vậy sau khi thành thân, người chồng đã từng đồng giường cộng chẩm, lại làm bà cảm thấy xa lạ ghê tởm vô cùng!
Tựa như phu thê nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa từng nhìn rõ con người nam nhân này.
Thời gian Nguyên Sắt Sắt cùng với bọn họ khởi hành từ Bạch Vân sơn trang không sớm, cước trình trở về kinh thành của Dư thúc cùng vợ chồng An Định cũng không chậm.
Dư thị lúc nhận được tin tức Dư tướng quân đã về đến cổng thành, thậm chí còn châm chọc nghĩ, gấp đến độ không chờ nổi sao? Gấp đến mức muốn biến nhi tử của bà trở thành con rể của bạch nguyệt quang của hắn sao?
← Ch. 075 | Ch. 077 → |