← Ch.057 | Ch.059 → |
Nam nhân buông đôi môi bị chà đạp đến sưng đỏ của tiểu cô nương ra, т-♓-ở 𝒽ổ-𝐧 ♓-ể-𝐧. Cơ пɢ.ự.c và bụng hóp thật mạnh theo nhịp thở của nam nhân, mồ hôi trên trán bò xuống chiếc cầm cương nghị, lại trượt xuống cổ của nam nhân, rồi đến xương quai xanh, 𝖓_𝐠_ự_c, thậm chí cả bụng dưới, ռ_ó𝐧_ℊ bỏ_ռ_🌀 ɢ-ợ-1 ↪️-ả-Ⓜ️.
Trong mắt Dư Tu Bách tất cả đều là 𝖉ụ·𝐜 vọ𝐧·ℊ, vì chăm sóc †♓â.n ✝️.𝐡.ể của nàng, sau khi từ thoát khỏi Hoa Nhai cốc, hắn cũng không động chạm vào nàng. Buổi tối ở trên giường ôm tiểu cô nương, phía dưới cứng thành gậy sắt, cũng chỉ có thể vào lúc tắm rửa, tự dùng tay của mình để giải quyết, chưa từng nghĩ đến để tiểu cô nương nhọc lòng một lần.
Nam nhân là không ngờ rằng, chính mình đối xử bao dung, còn thông cảm với nàng, mà giờ thì đổi lấy được gì, là khi lý trí của nàng không rõ, lại kêu tên một nam nhân khác!
Dư Tu Bách giận đến không xong, trong lòng hốt hoảng, yết hầu nghẹn ngào.
Thấy tiểu cô nương vừa mang dáng vẻ thành thuần của thiếu nữ lại pha lẫn nét զ_𝐮_ⓨế_𝖓 𝓇_ũ của đàn bà, Dư Tu Bách vừa tức vừa nóng, d/ương v/ật cương đến phát đau.
"Triều Sinh...... ca ca......"
"A...ưm...a~~...... Sắt Sắt thật là khó chịu..." Tiểu cô nương khóc đến khó chịu, con ngươi đựng đầy nước mắt, mờ mịt nhìn không trung, giống như không còn 👢ⓘ·п·♓ ⓗ·ồ·𝖓.
Nàng chỉ có thể là vợ hắn! Dư Tu Bách nảy sinh suy nghĩ độc ác.
Thuốc bổ nhiều năm ở trong cơ thể Nguyên Sắt Sắt kích phát nhanh hơn dẫn đến hiệu quả không thể tưởng tượng được, từ sớm lý trí Nguyên Sắt Sắt đã là nỏ đã căng dây, hoàn toàn chịu không nổi một chút khiêu khích.
Không nói giờ phút này người đụng vào nàng, ♓-ô-п Ⓜ️ô-❗ nàng là tình đầu vừa gặp đã yêu- Dư Tu Bách.
Trước đây tiểu cô nương không biết có bao nhiêu khát vọng với nam nhân này, muốn hắn đừng xem nàng như muội muội, có nằm mơ cũng muốn hắn coi nàng là một nữ tử trưởng thành.
Muốn để chính mình trở thành cô nương được thiếu niên yêu mến.
Ông trời lại cố tình trêu người, giờ phút này tâm trí tiểu cô nương mơ hồ, chỉ sợ trong miệng chính mình cũng không biết nói mãi thứ gì, chỉ có 🌴*h*â*ռ т*𝒽*ể lại còn nhớ rõ nàng muốn 🌴_𝐡_â_n 𝖙_𝐡_ể của nam nhân này.
Eo nhỏ vặn vẹo lắc lư, đầu óc choáng váng không một chút thanh tỉnh, cảm giác ở nơi sâu thẳm ký ức chợt xuất hiện, thân mình đón ý hùa theo nam nhân.
Tóc dài đen nhánh ɱ.ề.𝐦 𝖒ạ.𝐢 xõa tung ở trên vai nàng, đuôi tóc rối tung rơi ở trên xương quai xanh tinh xảo, thể hiện ra sự tương phản cực độ giữa đen và trắng. Tóc đen rơi xuống da thịt, trên da thịt không chỗ nào không non mịn trắng tuyết, phía dưới hai bầu v/ú hình dáng đẹp đẽ, là 𝐞*⭕ 𝐭*𝒽𝖔*𝖓 một tay có thể ôm hết, lại mịn lại non, còn mềm phảng phất như không có xương cốt.
Dư Tu Bách yêu nàng lại yêu 𝑒.⭕ 𝐭𝒽.ⓞ.𝐧 của nàng, bàn tay nhẹ nhàng liền có thể ôm hết, giống như nàng đã bị hoàn toàn bị hắn chiếm lấy, chỉ thuộc về hắn.
Phó Triều Sinh xuất hiện, hoàn toàn thúc đẩy ác thú trong lòng Dư Tu Bách rồi, làm hắn điên cuồng muốn chiếm giữ nàng, chiếm giữ Sắt Sắt của hắn, vợ hắn.
Chính mình điên cuồng muốn đánh dấu ở trên người nàng, làm cho cơ thể nàng chỉ có hương vị của hắn, lấy thứ này đến cảnh cáo những người mơ ước người của hắn.
Ngón tay hơi thô lệ móc vào nơi lồi ra bên ngoài huyệt, nam nhân bắt chước khảy theo kĩ thuật đánh đàn, coi một chỗ lồi ra nhỏ kia như dây đàn Bát Huyền mà rung.
"A... Muốn... Muốn..." Mắt tiểu cô nương vì ngứa mà hơi hơi trợn trắng, nhanh bất lấy cổ tay nam nhân, hai chân ngứa đến phát run, dụ-𝖈 ✔️-ọ-п-𝖌 trong cơ thể phảng phất có thể thiêu đốt một người, một làn d*m thủy nóng ẩm ướt xối thẳng xuống trên tay nam nhân.
"Bảo bối, quá 𝐝â*ɱ đ*ãռ*ℊ."
Nam nhân sắc tình vươn đầu lưỡi, phối hợp cùng động tác phía dưới, ngậm rồi l1ế_ɱ lấy đôi môi sưng đỏ một mảnh.
"Muốn... Ta muốn..."
Nguyên Sắt Sắt chỉ biết trong t●♓â●п 𝖙♓●ể trống rỗng ngứa ngáy, tay nhỏ trong không trung lung tung bất lấy không khí, mỗi lần không bắt được thứ gì, lần lượt thất vọng.
Nước mắt từ trong ánh mắt mở to chảy ra, cau mày, khó chịu không xong.
"Muốn à? Muốn... thứ gì?"
Dư Tu Bách nhịn xuống ◗ụ_𝖈 𝖛_ọ_𝐧_ⓖ dán vào bên tai Nguyên Sắt Sắt hỏi nàng, đầu ngón tay chọc chọc về phía phần thịt hơi cứng sâu bên trong, cảm nhận được tiểu cô nương không khống chế được co người lại, nhẹ nhàng cười.
"Muốn... Muốn cắm..."
Nguyên Sắt Sắt đâu biết rằng muốn trả lời thứ gì, lắc đầu, muốn đồ vật cầm vào trong, 𝖈-ắ-𝐦 ⓥà-𝖔 trong mới thoải mái.
Nàng... Nàng muốn...
"Muốn to.... ! " Tiểu cô nương h*υ*ⓝ*g ♓*ă*𝖓*𝖌 vô lý, hăng hái muốn cắm.
Dư Tu Bách vui vẻ, chỉ cảm thấy buồn cười, lúc này còn tức giận sai bảo hắn, tư thế đại tiểu thư cũng không nhỏ, nếu thật sự nhận ra hắn, thì nàng còn có chút lương tâm.
Một kẽ hở nho nhỏ bị ngón tay nam nhân làm ướ.𝐭 á.ⓣ, giọt nước xuân liên tiếp đọng lại sũng ướt chăn ở trên giường.
Nam nhân chậm chạp không thỏa mãn nguyện vọng tiểu cô nương, Nguyên Sắt Sắt bĩu môi, khóc kêu: "ưummm...a~... a~... Triều Sinh ca ca, ta muốn... a~ ứm.... ."
"Cho ta... a~~ưmmm "
← Ch. 057 | Ch. 059 → |