Tự cam hạ tiện
← Ch.027 | Ch.029 → |
Xưa nay Nhậm Khanh Khanh là một người nhát gan, Tiêu Thừa vừa nói như vậy, gương mặt nàng trắng bệch, thật sự cho rằng hắn muốn giết nàng.
Đôi mắt hạnh của nàng chứa đầy nước mắt, muốn rơi mà vẫn chưa rơi xuống, chống đỡ cho Tiểu Bảo không hé răng.
Tiêu Thừa cau mày, mắt ưng liếc nàng: "Không muốn chết thu lại nước mắt của ngươi đi."
Nghe xong lời này, thân thể nàng càng run lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình, phía sau lưng Nhậm Khanh Khanh lạnh lẽo, lại không khống chế được thân mình, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều.
Trong lòng nàng tủi thân, nàng bị nhốt lại, sau đó bị cưỡng bức, bây giờ khóc cũng không được.
Nàng ôm Tiểu Bảo vào lòng, khóc nức nở, nàng sợ hai người thật sự sẽ bị nam tử này giết chết.
Nam tử nghiêng người qua, bàn tay to rộng đặt bên má nàng, ngón tay cái lau lau khoé mắt: "Đừng khóc."
Nhậm Khanh Khanh sợ hãi đến mức dừng lại, nấc một cái vì khóc trước mặt hắn.
Trên mặt hắn tựa như có một ý cười nhàn nhạt, hắn dùng hai tay bế Tiểu Bảo ra ngoài, dùng đốt ngón tay linh hoạt cởi sợi dây đỏ quanh cổ hài tử, lại đeo lên một quả khóa trường mệnh.
Khóc nửa ngày, hóa ra là sai...
Khóe mắt Nhậm Khanh Khanh phiếm hồng, lúc này mới phản ứng lại được, do dự nói: "Đại nhân, không cần......"
Tiêu Thừa liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Trẻ nhỏ nên mang khóa trường mệnh, ngọc bội này quá nặng."
Nàng nắm chặt tay, thật ra Tiểu Bảo lúc đầu có khoá trường mệnh, chỉ là đường xá xa xôi nên đã cầm cố lấy lộ phí. Hài tử thấy miếng ngọc này nên vui vẻ, Nhậm Khanh Khanh đã đeo lên.
Nàng cắn cắn môi, vẫn không muốn nhận: "Đại nhân, quá quý giá, không cần ——"
Tiêu Thừa vừa đánh giá miếng ngọc này một lần, hình phượng được khắc ân ái trên đó. Hiện nay nàng ra sức từ chối, hắn cho rằng nàng còn nhớ đến Chu Tồn Phong, lạnh giọng mở miệng: "Tiện cho ta làm việc tư dâm với ngươi."
Nhậm Khanh Khanh bị nói vậy ngẩn ra, rũ mắt, yên lặng không nói gì nữa.
Trong lòng nàng chua xót, xác thật như thế. Không mai mối tằng tịu với nhau, bản thân cùng kỹ nữ cũng không khác lắm. Người còn bị hắn nhốt ở trong tiểu viện, có chỗ nào không giống kỹ nữ lan viện, là kỹ nữ độc nhất của hắn.
Khóe miệng nàng khẽ nhếch, trong lòng vô thức nhớ đến Chu Tồn Phong, có chút mờ mịt. Nếu năm 16 tuổi mình không chấp nhận lời cầu thân của hắn, có phải sẽ không rơi vào hoàn cảnh này?
Tiêu Thừa thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng, cơn nóng nảy trong lòng càng nặng thêm, gọi người đến dẫn Tiểu Bảo đi, bóp nàng ấn ở trên giường.
Nhậm Khanh Khanh không giãy giụa một chút, nước mắt xôn xao chảy xuống, càng lau càng không xong.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Để ngươi hầu hạ ta, không tình nguyện như vậy?"
Hắn véo mặt nàng, trên tay dùng sức, tàn nhẫn nói:
"Nếu ngươi đang đợi Chu Tồn Phong, nghĩ cũng đừng có nghĩ. Công chúa cùng một thôn phụ như ngươi, nghĩ cũng biết hắn sẽ chọn ai."
Nhậm Khanh Khanh run rẩy, ngước mắt lên nhìn hắn, vừa rơi lệ vừa nói rõ từng câu từng chữ: "Ta là một thôn phụ đáng khinh bỉ như vậy, như thế nào ngươi còn tự cam hạ tiện."
Từ sau khi đến thượng kinh, nàng đã biết mình với nơi này không so sánh được, huống chi là một công chúa của triều đại, chỉ là bị hắn chỉ ra như vậy, nàng càng đau lòng hơn.
Trong mắt nàng cảm xúc hỗn loạn chán ghét, thẳng tắp nhìn hắn như vậy, Tiêu Thừa nhìn thấy rõ ràng.
Mặt hắn tối xuống, tay bóp chặt cổ nàng, dữ tợn nói: "Ta còn muốn nhìn xem là ai hạ tiện!"
← Ch. 027 | Ch. 029 → |