Không nên trêu chọc cố lan san (2)
← Ch.0020 | Ch.0022 → |
Thịnh Thế một đường lôi Cô Lan San rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, đi thẳng tới một chiếc xe Audi A8 màu trắng treo bảng số quân khu đằng trước.
Nhà nước quy định, những loại xe sang trọng không cho phép treo bảng số xe quân dụng, cho nên Cố Lan San biết, xe này thoạt nhìn là một chiếc Audi bình thường, nhưng trên thực tế rất nhiều thứ ở bên trong đều được lắp ráp thay đổi hoàn toàn rồi, so với những loại xe như Maserati Bugatti và những chiếc xe sang trọng khác cũng không kém.
Thịnh Thế kéo cửa xe bên chỗ ghế lái phụ ra, nhét Cố Lan San vào, anh dùng sức hơi mạnh, rất dễ nhận thấy vẫn còn có chút tức giận.
Cố Lan San cũng không rõ rốt cuộc anh đang tức giận cái gì, thậm chí cho tới bây giờ, trong đầu cô cũng không thể suy nghĩ ra được, vừa rồi ở Kim Bích Huy Hoàng, rõ ràng anh tỏ ra xa cách với cô, coi cô giống như là không khí, thế nào chỉ trong chớp mắt, liền đi qua cho người phụ nữ kia một bạt tai, còn kéo theo mình thở hồng hộc rời đi.
Thịnh Thế lên xe, khởi động xe, sắc mặt vẫn còn có chút u ám, nhưng hình như đã tốt hơn vừa rồi một chút, anh điều chỉnh ghế ngồi, thuận tiện nhìn Cố Lan San qua kính chiếu hậu, vừa vặn thấy nghi hoặc trong mắt cô, lập tức nhíu nhíu mày, trong đầu đột nhiên hiện lên "Một lần kia", sắc mặt ngay tức khắc liền trở nên có chút lạnh nhạt, giọng điệu cũng ngã ngớn: "Cố Lan San, chuyện tối hôm nay, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, tôi làm như vậy, bất quá cũng chỉ là bởi vì cô là vợ của Thịnh Thế tôi, tôi lại không thích cô, cô là người của Thịnh Thế tôi, nếu cô bị người khác ức hiếp, truyền ra ngoài mặt mũi của tôi liền bị mất sạch! Cho nên, tôi làm như vậy, tất cả chỉ là vì mặt mũi của tôi!"
Thật ra thì những thứ này, Thịnh Thế không nói, Cố Lan San cũng biết.
Từ trước đến giờ cô tự biết mình, sẽ không tự mình đa tình cho rằng nguyên nhân đằng sau của việc Thịnh Thế làm như thế, là bởi vì cô bị người ta cướp một ly nước trà, còn bị mắng một câu cô đáng ghét hay không đáng ghét!
Đổi lại là trước kia, có lẽ Cố Lan San thật sự sẽ cảm thấy Thịnh Thế làm như vậy là bởi vì cô, nhưng kể từ sau "Một lần kia", cô hoàn toàn hiểu rõ bổn phận của mình rồi!
Thật ra Cố Lan San không muốn trả lời Thịnh Thế, nhưng anh ta nói nhiều như vậy, nếu như cô không để ý tới, sợ anh ta lại tức giận, vì vậy liền gật đầu một cái, giọng nói nhàn nhạt nói: "Tôi biết."
Một quyền đó của Thịnh Thế giống như đánh vào trên bông, hoàn toàn không có kích thích một chúc cảm xúc dao động nào của Cố Lan San.
Anh hơi rũ rèm mắt xuống, biểu tình có chút cô đơn.
Thật ra thì anh nói những lời đó đều là dư thừa, không phải sao?
Anh có thích Cố Lan San hay không, anh làm những chuyện này có phải vì cô hay không, cô cũng không quan tâm, không phải sao?
Tay cầm tay lái của Thịnh Thế tăng thêm chút sức, khớp xương trắng bệch, anh nhìn chằm chằm Cố Lan San trong kính chiếu hậu trầm mặc một hồi, lại mở miệng, biết rõ còn hỏi: "Tối nay cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Cố Lan San chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen sẫm rất mê người, "Thịnh Thế, đêm nay anh có về nhà không?"
Quả thật như thế...... Cô tìm anh là vì tiền!
Thật ra thì chính anh đã biết vậy mà anh còn cố hỏi!
Nhưng trong lòng của anh, vẫn còn kiềm nén một chút hi vọng!
Cô chỉ quan tâm chút tiền anh có trong tay đó......
Bỗng nhiên Thịnh Thế cảm thấy có chút buồn cười, anh vậy mà phải nhờ trong tay có chút tiền đó mới có thể ép buộc Cố Lan San, để cho cô mỗi tháng vì tiền mới tới xoay chuyển xung quanh anh mấy lần.
Có như vậy, trong khoảnh khắc đó anh mới có chút ảo giác, cho rằng cô đang quan tâm anh.
← Ch. 0020 | Ch. 0022 → |