Tàu ngầm màu vàng
← Ch.12 | Ch.14 → |
Trời vừa sáng, Tri Kiều đã tỉnh lại.
Những tia nắng bình minh đầu tiên xuyên qua tấm rèm mỏng, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Cô ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Chu Diễn, anh vẫn đang ngủ say, cả người cuộn tròn trong chăn, giống y hệt đứa trẻ sơ sinh vậy. Mấy ngày qua, bỗng nhiên cô nhận ra, vậy mà cô và Chu Diễn đã đồng hành với nhau được ba năm rồi.
Anh không hề...vạn năng như trong suy nghĩ của cô, anh cũng có lúc hoang mang; anh không hề thoải mái như vẻ ngoài, anh cũng có băn khoăn, sợ hãi, cũng lo được lo mất; ngoài miệng thì anh nói lời lạnh nhạt, nhưng trên thực tế, đôi lúc anh lại âm thầm quan tâm ai đó, cho dù người đó không hề biết.
Anh cũng không phải là người đàn ông hoàn hảo, anh có rất nhiều khuyết điểm, như tự phụ, luôn tự cho mình là đúng, lại quen với lối sống tự do, thứ anh thích ngoài tự do ra cũng chính là tự do. Tất nhiên, anh cũng có rất nhiều ưu điểm, nhưng cô không có cách nào đưa ra ví dụ nói rõ ưu điểm của anh, cũng giống như cô không thể nói rõ bản thân có ưu điểm gì, nhưng nếu phải nói ra một lý do cô yêu anh, cô nghĩ, có lẽ vì thái độ của anh trong công việc và cuộc sống.
Anh đối với chuyện mà mình để ý cũng cố chấp như vậy, như Phùng Giai Thụy nói, anh luôn có một lòng tin, loại lòng tin này có lẽ không thể giải thích được, nhưng nó chống đỡ để anh kiên định vượt qua mọi khó khăn.
Anh là một người đàn ông dũng cảm, cô hâm mộ anh cũng vì sự dũng cảm đó.
Tri Kiều lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, bắt đầu rửa mặt. Lúc rửa mặt, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt trong gương kia ẩn hiện trong ánh sáng yếu ớt, ngay cả cô nhìn cũng không rõ.
Cô ngơ ngẩn trong giây lát, sau đó lùi về phía sau mấy bước, để toàn bộ cơ thể chìm trong ánh sáng, cô nhẹ nhàng thở dài trong lòng, sau đó mỉm cười nhẹ. Nụ cười này dường như là tự giễu, tự suy ngẫm, cũng là khích lệ bản thân, cô nghĩ, dù nói thế nào thì, cô vẫn phải thi đấu thật tốt, như Chu Diễn đã nói, cho dù chỉ còn một tia hy vọng, thì nhất định phải nắm chặt lấy.
"Cốc, cốc, cốc". Có người gõ cửa.
"Em rơi vào bồn cầu rồi sao?" Sáng sớm giọng Chu Diễn luôn pha một chút giọng mũi. Giọng điệu không nhanh không chậm, như là anh đã đứng chờ sẵn ở cửa rất lâu trước đó.
"Không có!"
"Vậy sao lâu thế."
"Anh chưa nghe sao, nhà khoa học nói rằng phụ nữ buổi sáng ngủ dậy để đi khỏi nhà phải tốn thời gian gấp đôi so với đàn ông."
"À, " Không biết anh đồng ý hay phản đối, "Vậy nhà khoa học kia có nói tỉ lệ đàn ông buổi tối lừa thành công phụ nữ lên giường là tỉ lệ thuận hay tỉ lệ nghịch không?"
Tri Kiều không thèm để ý đến anh, cô dùng khăn lau sạch bọt nước li ti trên mặt, rồi soi gương chỉnh sửa lại đầu tóc, không hài lòng lại sửa lại một lần nữa, cuối cùng lấy khăn giấy hỉ nước mũi rồi mới mở cửa bước ra ngoài
"Em nghĩ, " Cô khoanh tay trước ngực, nhìn Chu Diễn đang đứng chắn trước cửa, "Chắc là tỉ lệ nghịch."
"Vậy nhất định em rất khó lừa." Người nào đó cười cười nhìn cô.
"?"
"Bởi vì nhờ em tôi đã chứng kiến quá trình ra khỏi nhà nhanh nhất có thể của phụ nữ."
Tri Kiều sửng sốt há miệng, muốn nói gì đó, thì bị Chu Diễn lách người vào phóng tắm rồi đẩy cô ra ngoài, đóng "rầm" cửa lại sau lưng cô.
Chắc anh đã nhịn lâu lắm rồi —— cô nghĩ vậy.
Địa điểm ăn bữa sáng hôm nay và bữa tối hôm qua là cùng một nơi, lúc Thái Tri Kiều và Chu Diễn vào phòng ăn, phát hiện gần một nửa người chơi đã đến, trong đó có cả cô gái của đội đôi tình nhân đã bị loại hôm trước.
Người được ở lại và người bị loại đều ở trong một căn phòng khiến không khí bên trong có phần hơi lúng túng ngượng ngùng, người chơi các đội đều cúi đầu ăn phần ăn trước mặt của mình, thỉnh thoảng thì thầm nói chuyện với nhau, nhưng tầm mắt đều cố ý hướng về phía cô gái kia, lại còn vờ làm như không có chuyện gì. Tri Kiều quay đầu sang nhìn Chu Diễn, người phía sau trao đổi ánh mắt với cô, dường như đang nói: Quan tâm cô ta làm gì, ăn bữa sáng trước đi.
Sau đó hai người tùy tiện lấy ít bánh mì, rồi bưng khay đồ ăn tìm một bàn trống ngồi ăn. Lão Hạ cầm camera không biết vào từ lúc nào, đi thẳng về phía chỗ bọn họ, ngồi xuống trước mặt hai người, thấp giọng nói: "Đôi kia cũng làm quá rồi."
"Bọn họ làm sao vậy?"
"Tối hôm qua cãi nhau ầm ĩ cả đêm mà hai người không nghe thấy sao?" Lão Hạ kinh ngạc trợn mắt.
Tri Kiều và Chu Diễn lại đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu.
"Chắc tại phòng hai người cách nơi đó khá xa, " Lão Hạ nói, "Tối qua bọn họ cãi nhau liên hồi, ai cũng không chịu nhường ai, cuối cùng cô gái kia cũng sôi máu lên, hình như còn đập đồ nữa."
"Chú không đi quay à?" Tri Kiều hỏi.
Lão Hạ lắc đầu: "Đó đâu phải là việc của tôi, nhưng nếu hai người cãi nhau đập đồ tôi nhất định sẽ đến."
"...... Cám ơn."
"Cho nên, thắng lợi hay thất bại đều có thể bóc trần bản tính con người." Chu Diễn cuối cùng tổng kết lại, "Con người trong tình yêu thì mù quáng, chỉ muốn đối phương thấy được mặt tốt của mình, đồng thời cũng chỉ thấy được mặt tốt của đối phương, không thể dùng góc độ khách quan phán xét người này rốt cuộc là tốt là xấu, là đúng hay sai. Chuyện này có thể giải thích, không có gì quá ngạc nhiên."
"Mấy người đủ rồi đó!" Cô gái trong đội tình nhân cách ghế của bọn họ mấy mét bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ, "Bàn tán sau lưng người khác thì là loại gì hả......"
Tri Kiều và lão Hạ đều bị khí thế của cô ta hù dọa, nhất thời không nói được gì. Ngược lại vẻ mặt Chu Diễn bình tĩnh nói: "Chúng tôi quang minh chính đại thảo luận, chẳng qua đúng lúc đó cô đưa lưng về phía chúng tôi mà thôi, nếu điều này làm cô không hài lòng thì......"
Anh đưa tay làm động tác "mời": "Cô đã ngồi đây rồi, vậy tôi nói lại cho cô một lần nữa những gì chúng tôi vừa nói nhé, cô thấy thế nào?"
Nói xong, anh mỉm cười đương nhiên với cô ta.
"Anh......" Cô ta dường như rất tức giận, "Mấy người chẳng qua gặp vận cứt chó mà thôi, tưởng người khác không biết sao, nếu không phải lúc đó có người bỏ cuộc thì ngay cả nơi này hai người cũng không vào được, nói trắng ra thì chính là mấy người đi cửa sau!"
Tri Kiều cảm thấy mặt mình lúc nóng lúc lạnh, cảm giác này giống như một con chuột chũi ẩn núp kĩ lưỡng bị người ta lôi ra từ trong hang bùn, tất cả đều bị phơi bày. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn bọn họ, cô theo trực giác nhìn về phía Chu Diễn, phát hiện khuôn mặt anh bình thản không hề sợ hãi, như chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Cuối cùng, anh lơ đãng nhún vai, nói với cô gái kia: "Thật đáng tiếc, hai người bị loại nhanh như vậy. Nhưng tôi tuyệt đối không thông cảm với người thua cuộc."
Nói xong, anh tiếp tục ăn bánh sừng bò, cho đến khi cô gái kia xấu hổ và giận dữ, không chịu nổi nữa chạy ra ngoài.
Tri Kiều cảm thấy, cô hẳn nên thở phào nhẹ nhõm vì cô gái kia đã rời khỏi, cảm xúc không có chỗ nào che dấu cũng dần dần biến mất. Nhưng cô không làm được, trong tâm trí cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ, anh thật sự như thế sao —— tuyệt đối không thông cảm với người thua cuộc —— nói cho cùng là anh tự phụ càn quấy hay do tính cách lạnh nhạt trời sinh của anh đây?
Sau khi "Trò vui" kết thúc, phòng ăn náo nhiệt trở lại, dường như tất cả mọi người đều nêu lên ý kiến thật sự của mình về cuộc đấu ngày hôm qua, có người cho rằng đôi tình nhân này còn thiếu ít vận may, cũng có người nói họ thất bại là do chính tính cách của mình, thậm chí còn có người tự nhận ngay từ đầu đã không thèm xem hai người họ là đối thủ...... Nhưng Chu Diễn lại bắt đầu trầm mặc, cũng không nói thêm câu gì, dường như chuyện này với anh mà nói đã kết thúc rồi.
Ăn xong, lúc chuẩn bị vali, Tri Kiều đột nhiên hỏi Chu Diễn: "Giả sử em là kẻ thua cuộc, anh có thông cảm với em không?"
Chu Diễn đang đi thì dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, như muốn nhìn thấu thứ gì đó trong mắt cô, sau đó, anh mỉm cười, nói:
"Kẻ thua cuộc thì không cần thông cảm."
Quốc lộ B100 được xưng là "Great Ocean Road" dọc theo Australia về phía nam thật ra là con đường ven biển hướng về phía tây, sau khi rẽ về bên phải vịnh Apollo thì sẽ đi vào đường núi trong rừng mưa nhiệt đới rậm rạp, giống như một cô gái rạng rỡ trong ánh mặt trời lắc mình thoắt cái trở thành người thiếu phụ chín chắn hướng nội.
Buổi sáng lúc xuất phát, vẫn theo luật cũ dựa theo thành tích cuộc đấu ngày hôm qua mà sắp xếp trình tự, trước mắt đội tạm thời đang dẫn đầu là đôi bố con mập mạp, sau đó đôi vợ chồng nhà khoa học đeo kính, tiếp theo là đội hai cô nàng cổ động viên, đội hai nhân viên công ty không hề nổi bật, ông chủ của công ty thiết kế, rồi mới đến đội của Tri Kiều và Chu Diễn. Điều này có nghĩa là, từ lúc bọn họ đến chỗ người dẫn chương trình lấy bức thư gợi ý cho đến lúc ở trên đường, chậm hơn so với đội về đầu tiên chừng 50 phút.
Trước hết bọn họ lái xe đến nơi tập trung cách thị trấn không xa, đến đó lấy xe đạp leo núi, sau đó đạp xe vượt qua núi Otway, thời gian để hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ là 3 giờ đồng hồ. Lão Hạ chia tay bọn họ ở nơi tập hợp, bởi người quay phim không thể cùng người chơi đạp xe cùng tiến vào nơi rừng sâu núi thẳm quay được, cho nên chương trình đã trang bị camera trên đầu xe đạp và mũ của từng người chơi, đồng thời đưa cho mỗi người chơi một microphone cỡ nhỏ, một đầu gắn trên áo phông của người chơi, còn đầu kia gắn trên máy ghi âm mini, tổ chế tác yêu cầu người chơi phải đeo trong quá trình làm nhiệm vụ và toàn bộ hành trình để chương trình thu âm và có thể hiểu rõ tình cảnh sau đó của mỗi người chơi.
Lúc Tri Kiều và Chu Diễn tới nơi tập trung, đội chơi trước vừa thay xong quần áo xuất phát.
"Hai bạn muốn mang những thứ gì?" Một anh chàng tóc vàng mắt xanh tiến lên hỏi thăm.
Tổ chế tác cho phép mỗi người chơi có thể mang theo một cái ba lô, đồ trong ba lô bắt buộc phải chọn những thứ có trong danh sách, số lượng không giới hạn. Tri Kiều tưởng rằng Chu Diễn nhất định sẽ tính toán kĩ càng tỉ lệ thức ăn nước uống cùng với một số thứ đồ khác, không ngờ anh lại không chút do dự trả lời: "Bản đồ, la bàn, con dao nhỏ và một bịch bánh bích quy, ngoài những thứ đó ra chỉ cần nước, xếp lưng chừng mỗi ba lô là được rồi."
Anh chàng tóc vàng mắt xanh đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức đi lấy.
"Anh không thấy chỉ mang một bịch bánh bích quy là quá ít sao? Hơn nữa trong ba lô còn trống tới một nửa thì có quá phí phạm không?" Tri Kiều đang cố gắng nhanh chóng thay giầy chuyên dụng để đạp xe.
Chu Diễn không giải thích nhiều, chỉ nói: "Tin tôi đi, sẽ không sao đâu."
Mặc dù ba lô cũng không tính là to, nhưng đeo trên lưng một lúc, Tri Kiều vẫn cảm nhận được sức nặng, cô thầm tính toán trong lòng nửa ba lô sẽ là bao nhiêu chai nước, ngay lúc cô đang nhẩm tính, Chu Diễn đi tới nói: "Tám chai."
"......"
"Chúng ta tổng cộng có mười sáu chai nước, đủ dùng ba tiếng rồi."
Tri Kiều rất muốn nói, ngộ nhỡ ba tiếng đồng hồ không làm xong nhiệm vụ thì làm sao đây, nhưng cô có thể đoán trước, nếu mình nói thế thật, chắc chắn Chu Diễn sẽ nhìn cô bằng nửa con mắt mất, vì thế cô lập tức ngậm miệng.
Ánh mặt trời chuyển từ màu da cam sang màu vàng rực, nhân viên tổ chế tác bắt đầu bấm giờ, Tri Kiều dùng sức mà đạp xe, bám sát Chu Diễn thẳng tiến về phía rừng mưa nhiệt đới.
Toàn bộ vùng dãy núi Otway được thống nhất thành "Vườn Quốc Gia Otway", tổng thể nơi này được chia thành hai khu, rừng mưa nhiệt đới và thảo nguyên, ngoài ra còn có một khu vực nhỏ nữa là hẻm núi hẹp, bởi vì sương mù khá dày, cho nên rất ít du khách vào đây ngắm cảnh.
Trên bản đồ ghi rõ nơi tập trung là một con đường chuyên dùng cho khách du lịch đạp xe đã có từ rất nhiều năm rồi, rất dễ dàng để nhận biết, mà bên đường lại có đánh dấu rất nhiều, cho nên ngay từ đầu đã rất thuận lợi, khi bọn họ đến trạm nghỉ chân thứ nhất, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của đội chơi đi trước.
"Muốn nghỉ ngơi không?" Chu Diễn dừng xe quay đầu lại hỏi.
"Em muốn...... uống ngụm nước." Tri Kiều thở hổn hển lấy chai nước trong ba lô ra, ngửa đầu uống, nhanh chóng uống hết hai phần ba chai.
Cô vừa đóng nắp chai lại, Chu Diễn đã lấy chai nước trong tay cô, cũng ngửa đầu uống.
"Anh......"
Chu Diễn không để ý đến cô, uống hết chỗ nước còn lại rồi quăng chai rỗng vào thùng rác, nói: "Như vậy là em giảm bớt được một phần tám sức nặng rồi, nói cách khác, em giảm bớt được một phần mười hai, còn anh giảm được một phần hai tư."
Tri Kiều còn đang nhẩm tính trong đầu, anh nói tiếp: "Nửa tiếng đồng hồ này đi rất thuận lợi, nếu chúng ta có thể duy trì tốc độ hiện tại, đoạn đường tiếp theo có thể giành lấy vị trí thứ năm. Vì vậy, tiếp tục xuất phát."
Tri Kiều gỡ tấm bảo vệ trên đầu gối xuống, gỡ xong khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô hít sâu một hơi, cho dù hai chân rất mỏi, nhưng cô tự nhủ đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cô phải đi theo sau Chu Diễn, bám sát anh chặt chẽ.
Quãng đường rất dài phía sau đều là đường dốc, bọn họ còn cách trạm nghỉ chân khoảng mười phút đạp xe nữa thì gặp đội hai ông chủ của công ty thiết kế, có lẽ vì ngày thường không được rèn luyện, hai vị trung niên bụng phệ này dường như không chịu nổi nữa, trơ mắt nhìn bọn họ vượt qua ngay bên cạnh mà không làm gì được.
Tốc độ của Chu Diễn vẫn không chậm lại, tiết tấu đạp xe vẫn như trước, Tri Kiều dần cảm thấy mệt lử, nhưng cô không cho phép chính mình buông lơi, cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, đi phía sau anh. Tới trạm nghỉ chân thứ hai, đội chơi thứ tư trùng hợp cũng đang nghỉ ngơi ở đây.
"Nhanh lên, đừng dừng lại, vượt qua bọn họ đi." Chu Diễn quay đầu lại nói với Tri Kiều.
Tri Kiều vốn muốn thả lỏng đầu gối một lúc lại phải gồng lên. Lúc qua trạm nghỉ chân, khóe mắt cô liếc nhìn vẻ mặt hoang mang của hai người chơi đang nghỉ ngơi, sau đó bọn họ vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tiếp.
Chu Diễn lướt nhanh về phía trước, sau khi rẽ vào chỗ ngoặt thì không thấy tăm hơi đâu nữa, Tri Kiều hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng ngay cả một nửa bóng dáng cũng không thấy, ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng gọi thì Chu Diễn không biết từ đâu lao ra, cô vội vàng phanh gấp lại, theo quán tính ngã về phía trước, hai tay cô dường như muốn buông khỏi tay lái, nhưng cô liều mạng giữ chặt, bởi vì cô biết một khi buông tay, cả cơ thể cô lập tức sẽ bay lên.
Sau đó, một sức lực lớn đón lấy cô, là Chu Diễn, một tay anh nắm lấy tay lái của cô, còn tay kia đặt trên vai cô, cô cuối cùng dừng lại.
"Hù chết em rồi ——" Tri Kiều mở mồm muốn mắng người nào đó, nhưng Chu Diễn đã bịt kín mồm cô, kéo cô và cả cái xe vào một đoạn đường tối.
Chỗ đó gọi là đoạn đường tối, chính xác hơn thì là hốc núi, nếu không dừng lại nhìn kỹ, chắc chắn sẽ không phát hiện ra còn có một chỗ như vậy. Chu Diễn giơ tay ra dấu im lặng với cô, sau đó dựng xe của cô bên cạnh xe của anh, rồi lấy chai nước khoáng trong ba lô của cô ra, vặn nắp rồi uống. Anh đang nghỉ ngơi, giống như lúc vừa mới nghỉ chân ở trạm nghỉ thứ nhất, điều duy nhất không giống là, mọi thứ từ đầu đến cuối đều diễn ra trong im lặng, bên tai có tiếng chim kêu, cô không biết là tiếng chim gì, chỉ cảm thấy tiếng kêu thật chói tai, cơ hồ át cả âm thanh cổ họng của anh.
Bỗng nhiên, có hai người đạp xe như cướp trên đường, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của bọn họ. Tri Kiều trợn mắt há mồm ngẩn tò te nhìn theo bóng dáng hai người họ, Chu Diễn vỗ vai cô, đưa nửa chai nước còn lại cho cô, ý bảo cô uống hết.
Cô nhìn anh, lại nhìn miệng chai đã bị anh ghé miệng vào, nhất thời cảm thấy lúng túng.
"Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa." Chu Diễn thở có phần gấp gáp, xem ra anh cũng không ung dung thoải mái như biểu hiện bên ngoài.
"Ờ......" Tri Kiều gần như là theo bản năng nhận lấy cái chai, theo lời anh bắt đầu uống nước, uống được hai ngụm, cô bỗng nhiên nhận ra môi mình đã gián tiếp chạm vào môi Chu Diễn, bàn tay đang cầm chai nước có phần run lên.
"Em muốn đi toilet không?"
"...... Sao cơ?" Tri Kiều bị sặc nước, ho mạnh mấy tiếng, rồi mới quay đầu lại nhìn Chu Diễn.
"Tôi hỏi em có vội đi tiểu không." Vẻ mặt anh thật thản nhiên.
"...... Không, không có."
"Tôi thì có, cho nên......" Anh không chút hoang mang dùng tay ra hiệu, ý bảo cô xoay người về hướng khác.
"?" Cô ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Được rồi, " Chu Diễn nhún vai, "Xem ra em không để ý chút nào."
Nói xong, anh xoay người vào góc trong, hai tay đặt ở trước không biết gì đấy, cho đến khi âm thanh kéo phéc-mơ-tuya xuống truyền tới, Tri Kiều mới cuống quít xoay người, cứng ngắc nói: "Hóa ra anh ......"
"Trận đấu lần này cũng thật là phiền phức." Anh hình như lầm bầm lầu bầu một mình, "À, đúng rồi, để tránh một số........ âm thanh khiến người ta xấu hổ, tôi đề nghị em hát một bài để phân tán sự chú ý của cả hai bên."
Hát một bài?!
Tri Kiều nhìn rừng mưa nhiệt đới trước mắt, cho dù mặt trời đã lên cao, nhưng ánh nắng cũng không thể xuyên qua rừng mưa rậm rạp để tiến vào, cho nên trước mắt cô tất cả đều nhiễm một chút màu trắng xám. Cô không thường ca hát...... có thể nói là rất ít! Thỉnh thoảng thì cô ngâm nga theo giai điệu trong radio, nhưng thường không nhớ được lời bài hát, trong trí nhớ số lần tụ họp ở KTV không nhiều lắm, cô cũng chưa bao giờ tự mình hát một bài. Cho nên, vào buổi một buổi sáng rối tinh rối mù như hôm nay, khi bọn họ đưa lưng về phía nhau, khi Chu Diễn muốn cô hát một bài để che giấu không khí tràn ngập xấu hổ...... Cô không biết hiện tại nên làm gì mới phải!
Được rồi, cô tự nhủ với chính mình, mình cũng biết hát mấy bài mà. Ví dụ như quốc ca, hay là bài đội ca của đội thiếu niên tiền phong..... Nhưng mấy bài hát này không phù hợp với tình cảnh lúc này cho lắm, cô cần bài hát nhẹ nhàng một chút, thoải mái một chút, có thể gạt bỏ xấu hổ, giống như mọi người cùng nhau lái xe ra vùng ngoại thành dạo chơi, cùng hát một bài hát, đại loại như của...... The Beatles?
A! Cô hưng phấn phát hiện, đây quả là một chủ ý không thể tốt hơn được nữa, hơn nữa cô cũng chỉ biết mấy bài mà họ hát, có một bài hát ra sao ấy nhỉ, cô chỉ nhớ bài hát đó tên là "Yellow submarine"...... Cô thử ngâm nga trong lòng, cuối cùng cũng nhớ ra giai điệu đó, cô cực kỳ vui mừng, giống như trong bình minh tìm ánh rạng đông, cô hắng giọng, định bắt đầu hát......
"Chuẩn bị đi thôi." Chu Diễn cầm chai rỗng trong tay cô bỏ vào ba lô của mình, sau đó bắt đầu sửa soạn xe đạp.
Tri Kiều kinh ngạc nhìn anh: "Anh......xong rồi hả?"
"Đúng vậy." Chu Diễn ngồi lên yên xe đạp, điều chỉnh găng tay trên các ngón tay.
"Nhưng mà......" Mình còn chưa bắt đầu hát......
"Nhanh lên!" Anh vỗ tay, "Chúng ta phải nắm chắc thời gian."
Được rồi......
Tri Kiều thất vọng ngồi lên xe, mặc dù đầu gối và mông cô vẫn hơi đau, nhưng cô vẫn cố gắng tiếp tục chạy theo sau Chu Diễn.
"Em biết không, " Chu Diễn vừa đạp xe vừa vòng tay ra sau lưng đóng máy ghi âm mini, "Hồi bé tôi có một thói quen xấu, lúc đi vệ sinh nhất định phải có người đứng bên cạnh hát."
"......" Tri Kiều không hiểu tại sao anh phải làm vậy, nhưng cô cũng đã làm theo rồi.
"Nhưng sau này có một lần nghỉ hè, anh trai tôi ở nhà suốt một ngày chỉ có ca với hát, mà lặp đi lặp lại cũng chỉ có một bài hát, kết quả là hàng xóm gõ cửa suốt cả ngày, tôi rất sợ hãi, nhưng anh trai tôi lại không hề để ý tới bọn họ, sau đó buổi tối tôi phát hiện mình không đi tiểu được. Ba mẹ tức tốc về nhà, vội vàng đưa tôi đi khám bác sĩ, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, vì thế bảo tôi nhập viện quan sát, kết quả em đoán xem đêm đó xảy ra chuyện gì?"
Tri Kiều vừa cảm nhận được sức nặng khi lên dốc, vừa nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Anh đái dầm?"
Chu Diễn kinh ngạc há hốc miệng, quên luôn cả đạp xe, vì thế tốc độ dần dần chậm lại: "Em...... Em làm sao biết được......"
"Từ khuôn mặt của anh, em cũng có thể tưởng tượng được, hồi bé anh là đứa trẻ thích đái dầm thế nào......" Cô nhớ tới phương pháp anh từng dạy cô, bắt đầu cố gắng hít thở đều theo tiết tấu đạp xe.
Anh dừng lại, có vẻ như suy nghĩ gì đó, rồi mới đuổi theo cô: "Em dựa vào đâu mà kết luận như vậy? Mắt? Mũi? Tai? Hay miệng?"
Tri Kiều lau mồ hôi, cảm thấy rất ghen tị khi Chu Diễn có thể đạp xe lên dốc mà thoải mái như vậy, vì thế cô cố ý hắng giọng, nói: "Bởi vì lông mày của anh."
"Lông mày?"
"Ừ, " Cô ra vẻ thâm trầm, "Những đứa bé thích đái dầm thì chỗ đuôi lông mày đều so le không đều......"
"Thật sao?"
"Không tin anh xem của em đi." Nói xong, cô xoay mặt mình về phía anh.
"Của em rất đều." Chu Diễn không thể không thừa nhận.
"Đúng vậy." Mỗi tuần tỉa tới hai lần, không đều sao được?
"Thật kì lạ......" Anh hình như tin thật rồi.
Tri Kiều rất muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn.
"Vừa nãy nói đến chỗ nào rồi nhỉ? Về đái dầm?" Anh tiếp tục nói.
"Đúng vậy......"
"Ngày hôm sau bệnh không đi tiểu được của tôi tốt lên nhiều, dù bác sĩ cảm thấy rất quái lạ, nhưng vẫn cho tôi về nhà. Nhưng mà sau này tôi lại phát hiện nó để lại một điểm di chứng....."
"Di chứng...gì?" Tri Kiều dùng sức đạp bàn đạp bên trái.
"Chỉ cần nghe anh tôi hát bài đó, tôi sẽ không đi tiểu được."
"Bài gì?" Tri Kiều dùng sức đạp bàn đạp bên phải.
"'Yellow submarine' của The Beatles."
"......" Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh, nói không ra lời. Chờ cho đến khi hồi phục tinh thần, cô mới phát hiện vì xe đạp mất đi lực mà bỗng chốc lùi về phía sau......
"Á!"
Giữa tiếng hét chói tai thê thảm, Tri Kiều ngã mạnh xuống đất.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |