← Ch.53 | Ch.55 → |
Phía bên này đang say mê, Doãn Việt lên tiếng: "Nghe nói ở đây có Trần bán tiên xem bói rất chuẩn, muốn đi thử không."
Nghe vậy, Bình Phàm chấn động, Bình Phàm kinh ngạc, Bình Phàm lạ, Bình Phàm dị.
Bạn học Doãn Việt, tốt xấu gì anh cũng là đảng viên, sao lại tham gia mấy hoạt động mê tín dị đoan như vậy, thật sự là quá không nên !!!
Nhưng mà nhập gia tùy tục, tới Lâm Sơn không đi xem bói cũng tương đương với việc uổng công đi một chuyến. Bình Phàm nện từng bước nhỏ đi theo sau Doãn Việt, tiến vào một con ngỏ nhỏ, quẹo trái quẹo phải, không dễ gì đến được căn phòng nhỏ vừa nát vừa cũ phía trước.
Một gian phòng chưa đầy mười mét vuông, cái ghế sa lon tám mươi năm tuổi, trầy da, lộ lớp bông bẩn bên trong ra ngoài, trong góc bày biện một kệ báo chí tạp chí cao hơn một mét, theo năm tháng đã ố vàng. Ngồi bên cái bàn vuông màu rám nắng là một ông già tướng mạo không xuất chúng, đang cầm lấy một cây bút máy viết viết trên giấy nói một chút, bên cạnh đang có hai người ngồi.
Bình Phàm và Doãn Việt ngồi xuống ghế sa lon, chờ tới lượt.
Nhà Trần bán tiên nuôi một con mèo đen, toàn thân đen tuyền, vốn nó đang yên giấc trên nóc kệ sách. Không ngờ khi Doãn Việt vừa bước vào cửa, nó lập tức nhảy xuống, đảo quanh chân hắn.
Lại một lần nữa Bình Phàm củng cố quan điểm, đứa bé Doãn Việt này, quả nhiên là cả người lẫn vật ăn sạch!!!
Nhưng mà con mèo kia cũng quá dính đi, trước mặt mọi người thế mà lại công khai dùng thân thể yểu điệu của mình chà sát bắp chân Doãn Việt.
Xã hội bây giờ, quá mức đen tối rồi, Tam nhi cũng không thèm để vú lớn vào mắt.
Bình Phàm rất bất bình: mình còn chưa từng chà sát bắt chân Doãn Việt như thế, tại sao phải nó lại dám chà lên?
Phía trước chính là một đôi vợ chồng, Trần bán tiên hỏi ngày tháng năm sinh, bắt đầu nhẩm tính, trong miệng lầm bầm liên tục đọc mấy tự cổ văn.
Đại ý chính là, người vợ rất tốt, ôn nhu hoà thuận, hiếu kính cha mẹ, vượng phu vượng tử, tốt số, làm người chồng nghe được giống như nuốt mật ong, ngọt đến hưng phấn.
Nhưng chuyện luôn có bước ngoặt, Trần bán tiên nhấp ly trà, nói tiếp: Duy có một điều, chính là tâm người vợ không kiên định, trong mệnh có nói muốn hồng hạnh xuất tường, làm người chồng nghe được giống như đang ăn Hoàng Liên, khổ hề hề.
Hai vợ chồng bỏ tiền lại, hậm hực rời đi, có thể thấy, tối nay hai người bọn họ sẽ không hài hòa.
Thật vất vả mới đến phiên Bình Phàm. Trong lòng thấp thỏm, sợ cũng coi ra mấy thứ như bản thân cũng muốn hồng hạnh xuất tường chẳng hạn.
Không ngờ Doãn Việt lại không phải tới để coi bói, mà là đem bát tự [14] của mình và Bình Phàm viết lên giấy, nhờ Trần bán tiên xem có hợp không.
Bình Phàm cảm thấy, Trần bán tiên hoặc là lấy tiền của Doãn Việt, hoặc là lấy tiền của mình, nói tóm lại hắn nói một xe đầy tốt, nói bát tự của hai người hợp đến không còn chỗ nào để hợp.
Bình Phàm đỏ mặt.
Coi xong, Doãn Việt còn hỏi thêm một câu: "Lúc nào có thể kết hôn?"
Mặt Bình Phàm càng đỏ.
Doãn Việt à, anh đúng là không bình tĩnh a, em còn chưa đồng ý gả cho anh mà.
Trần bán tiên bấm ngón tay tính toán, tiên đoán sang năm nếu hai người vượt qua được kiếp nạn thì có thể bạc đầu giai lão.
Mới vừa rồi còn ấn đường biến thành màu đen, bây giờ thì thăng cấp thành kiếp nạn. Bình Phàm cảm thấy mình quá xui xẻo, vì sao hôm nay đi coi bói không có chút tin tốt nào?
Thôi, Mộc Mộc vẫn ở xa, nếu không nhất định cô ấy sẽ phóng hỏa đốt Lâm Sơn.
Nơi này, vì tính chất công việc nên thần tiên sẽ không nói quá nhiều chuyện.
Tuy nói sẽ không nói, nhưng tiền vẫn phải đưa. Cung kính đưa xong, hai người rời khỏi.
Coi bói xong, mọi người rất trầm mặc. Hai người sóng vai đi một đoạn đường dài, dọc theo con đường ngắm được không ít phong cảnh, một lần nữa nói chuyện với nhau.
Là do Bình Phàm mở đầu: "Nghe nói sang năm chúng ta đều có kiếp, không biết là chỉ cái gì."
"Em nghe được cái này sao?" Doãn Việt hỏi.
"Vậy anh nghe được cái gì?" Bình Phàm tò mò.
Ánh mắt Doãn Việt rạng rỡ một nụ cười: "Anh nghe được, chuyện sau khi vượt qua kiếp số."
Sau khi vượt qua kiếp số? Không phải là kết hôn sao?
"Oanh" một tiếng, khuôn mặt nhỏ bé của Bình Phàm đỏ lên.
Doãn Việt nắm tay cô, mười ngón giao nhau, chặt chẽ, phảng phất giống như đang nắm lấy một đứa bé bị lạc đường.
Dù sao nay hôm nay cũng không có chuyện gì làm, dứt khoát ở Lâm Sơn đi dạo một lát. Hai người đi tiếp đi tiếp, đi đến một quán trà theo phong cách sơn trang. Vì không phải là cuối tuần, hơn nữa còn là buổi trưa, cho nên chỉ có hai người bọn họ là khách. Ánh mắt cô bé phục vụ lim dim nhìn bọn họ, dâng trà, sau đó trở lại phòng trong nghỉ ngơi.
Từ cửa gỗ cổ kính nhìn ra ngoài, mặc dù là cuối mùa thu, nhưng cảnh sắc lại không kém chút nào, rừng núi bây giờ còn xanh thẳm hơn cả mùa hè, tăng thêm một cổ trầm ổn.
"Lần trước, tại sao lại đi mà không từ biệt?" Không biết là vì cảnh sắc hay là vì những thứ khác, Doãn Việt sực nhớ lại sự kiện kia.
Bình Phàm cân nhắc trái phải một hồi, cuối cùng vẫn nói thật: "Em cảm thấy ngượng."
"Tại sao?" Doãn Việt không giải thích được.
"Bởi vì, em và anh, ở trong mắt người khác vốn không phải là người đi chung một con đường." Bình Phàm chu miệng, thổi thổi lá trà trên mặt ly.
"Bọn họ cho là như thế, vậy còn em?"
Dường như Doãn Việt đang nhìn cô chăm chú, cho nên Bình Phàm không dám ngẩng đầu, chỉ ngập ngừng nói: "Em, em cũng... cho là như thế."
"Em cho rằng mình không xứng với anh?"
"Vâng." Bình Phàm cảm thấy chữ này có chút khó nói ra khỏi miệng, giống như có cái gì đó mắc trong cổ họng.
Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh hơn, vi vu vi vu, có chút tiêu điều.
Bình Phàm uống trà nóng, cả trái tim vì phản ứng trầm mặc của Doãn Việt mà từ từ trở nên nghiêm túc.
Không phải là, tức giận chứ.
Đang thấp thỏm, giọng nói cuả Doãn Việt cùng hương trà đồng loạt vọt tới: "Nhưng em biết không? Lúc ấy anh cho rằng em chán ghét anh nên mới vứt bỏ anh."
"Làm sao có thể?!" Bình Phàm bật cười.
Doãn Việt ưu tú như vậy, làm sao có thể sinh ra ý nghĩ như thế.
"Thái độ của em là như thế." Doãn Việt lẳng lặng nói: "Từ lúc vừa bắt đầu xem mắt, em đối với anh luôn phảng phất thái độ có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ cần một ngày không xuất hiện, lập tức sẽ có người dự bị, làm cho người ta khó lòng phòng bị, rất lo lắng."
Theo như Doãn Việt nói, mình rất có giá trên thị trường?
Doãn Việt, anh quá đề cao em rồi, Bình Phàm tỏ vẻ cảm tạ.
Quả thật, cô đúng là có biểu hiện thái độ này. Sợ bị thương, cho nên chỉ cần gió thổi cỏ lay một cái liền lập tức chuẩn bị rút ra.
Nhưng tình cảm không phải do con người làm chủ. Bất tri bất giác, lún sâu, Bình Phàm đã không còn làm chủ được bản thân. Muốn đi, cũng đi không được.
"Thật ra thì lúc đầu ở chung một chỗ với anh, áp lực rất lớn, luôn muốn làm mình tốt hơn để xứng với anh." Bình Phàm dùng ngón tay xoay cốc sứ, một vòng lại một vòng.
"Suy nghĩ của em rất kỳ quái." Doãn Việt đưa tay, vỗ về chơi đùa đỉnh đầu Bình Phàm, hôm nay cô xõa tóc, toát lên sự quyến rũ của phái nữ.
Hắn yêu thích không buông tay.
"Kỳ quái gì? Mọi người ai cũng cho rằng như vậy." Bình Phàm cảm thấy mình chẳng qua chỉ đi theo trào lưu mà thôi.
Doãn Việt, anh mới không đi theo trào lưu ấy.
"Anh thấy... thấy hai người ở chung một chỗ là chuyện của hai người, không liên quan đến người khác. Trong mắt người khác, em có tốt hơn đi nữa nhưng nếu anh không thích thì cũng vô ích thôi." Giọng nói Doãn Việt giống như lá trà ngâm nước: "Mà em trong lòng anh, vô cùng tốt."
Lời này vừa ra, đến phiên tâm tình Bình Phàm trở nên giống như lá trà ngâm nước.
Ngẩng đầu nhìn cửa sổ, Doãn Việt nói...nói chỉ cần thích là tốt rồi.
Trẻ con dễ dạy.
Hai tay Bình Phàm nâng ly trà lên, nụ cười chiếu vào mặt nước, thanh thản trong suốt.
Vừa cười, Doãn Việt lại hỏi: "Còn anh thì sao?"
"Anh thế nào?" Bình Phàm không giải thích được.
"Anh... " Doãn Việt kề sát lại, giọng nói hạ thấp một chút: "Trong lòng em, anh tốt, hay là xấu?"
Còn phải nói sao? Còn phải nói sao?
Bình Phàm rất muốn lớn tiếng nói cho hắn biết, anh là điện, anh là ánh sáng, anh là thần thoại duy nhất, em chỉ yêu anh, you are my super star.
Nhưng là một cô gái nữ tính, là một nữ thanh niên thế kỷ mới có lý tưởng có đạo đức có văn hóa sẵn sàng phấn đấu vì chủ nghĩa cộng sản, Bình Phàm vẫn hơi căng thẳng: "Anh, ở trong lòng em, dĩ nhiên cũng rất là tốt."
"Mặt vào?" Bạn học Doãn Việt dường như không hài lòng lắm với đáp án này.
"Rất nhiều mặt." Bình Phàm không rõ, nói.
"Nêu ví dụ thử xem." Hôm nay Doãn Việt dường như chỉ muốn quanh quẩn vấn đề này.
"Gia thế, tính cách, tính tình, nhân phẩm, tướng mạo, nghề nghiệp..." Bình Phàm nhìn trộm khuôn mặt anh tuấn của Doãn Việt một chút, cắn chặt hàm răng trắng ngà, không nhịn được tạm thời thỏa hiệp tư bản chủ nghĩa: "Còn có thân hình."
Nói về sáu phương diện trước, Doãn Việt không có phản ứng gì, nhưng nói xong lời cuối cùng kia, tròng mắt Doãn Việt lại thâm sâu thẳm: "Vậy, biểu hiện ở trên giường thì sao?"
Doãn Việt à Doãn Việt, mặt than ít nói mới là nhãn hiệu của anh, đây không phải lời kịch anh nên có a!!!
"Cái đó, em không biết." Giờ phút này, Bình Phàm hiển nhiên chính là nàng dâu bị đùa giỡn.
"Em không biết thì còn ai biết được?" Doãn Việt cũng không ngừng lại, từng bước đùa giỡn.
Quả hồng mềm cũng có lúc bộc phát, Bình Phàm đỏ mặt, phun ra nuốt vào một hồi lâu, rốt cuộc nói: "Còn có, còn có tay phải của anh biết!!!"
Này xem như là lời nói mang nhiều màu sắc nhất từ lúc chào đời tới nay của bạn học Bình Phàm, một bước đột phá.
Đáng tiếc đối với Doãn Việt mà nói, uy lực chỉ là số lẻ: "Nhưng anh, thích dùng tay trái."
Bình Phàm thừa nhận mình thất bại.
Đồng chí Doãn Việt nói những lời màu sắc sặc sỡ khi nào cũng tốt hơn so với mình.
Thừa nhận thất bại, Bình Phàm lạc đường biết quay đầu, vội vàng nói sang chuyện khác: "Cái đó, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."
Nói xong liền đứng dậy, nhưng Doãn Việt lại giữ tay cô lại.
Chẳng lẽ còn có những lời màu sắc khác nữa? Bình Phàm đang muốn bịt lỗ tai nói em không nghe em không nghe, không ngờ Doãn Việt lại khôi phục bản mặt than trong nháy mắt: "Sau này, không nên vì những lời của người ngoài mà phiền não, nhớ kỹ, chúng ta là chúng ta, hiểu chưa?"
Cẩn thận lặp lại lời này, Bình Phàm có chút hiểu.
Chẳng qua là, muốn làm được điều này, vẫn không dễ dàng.
Giang sơn dễ đổi, Bình Phàm hiểu, tự ti trong lòng mình vẫn thỉnh thoảng xuất hiện, va đập vào cuộc sống của cô và Doãn Việt.
Nhưng có sao đâu, cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, vì vậy không thể chặt đứt quan hệ với Doãn Việt, sau này, chỉ có thể từng bước thay đổi mình.
Giống như Doãn Việt nói, bớt quan tâm những chuyện không quan trọng.
Dù sao, tương lai là của mình, hợp hay không hợp, cũng chỉ có mình mới biết.
Nhìn Doãn Việt, tim Bình Phàm, tiếp tục giống như lá trà phiêu tán.
Mềm mại, ôn nhu, mang theo mùi thơm ngát.
---------------
[14] Bát tự: giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi, là một cách xem số mệnh của Trung quốc.
← Ch. 53 | Ch. 55 → |