← Ch.034 | Ch.036 → |
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Trong phòng khách VIP, Tống Hải cùng mấy người bạn tốt say khướt khoe khoang con cái của mình, người này nói con nhà mình hiếu thuận, đi nước ngoài mang cho lão lễ vật đáng giá cỡ nào, người kia nói con trai mình có năng lực bao nhiêu, cưới con dâu xinh đẹp hiếu thuận, sinh được một đôi long phượng.
Đàn ông trung niên uống rượu say, phần lớn đều có một chút tật xấu chung, ví dụ như khoác lác, muốn chút thể diện.
Người say rượu thường không có nhiều lý trí, cũng không biết ai đứng đầu, cá cược xem con nhà ai sẽ đến đón bọn họ. Để ngăn chặn gian lận, họ giám sát lẫn nhau để gọi điện thoại.
"Tôi nói với các ông, con trai tôi mở công ty niêm yết, đã có lãi trong một năm... kiếm được số tiền này....". Một người đàn ông gầy gò với chín ngón tay, ông nâng ly rượu lên đụng vào vai Tống Hải, "Lão Tống, tôi nhớ con gái ông còn chưa lập gia đình, không bằng khi nào để hai tiểu bối gặp mặt, chúng ta làm thông gia."
"Không được, không được." Tống Hải liên tục lắc đầu, ly rượu trong tay lắc tới lắc lại, văng ra không ít rượu, "Con trai nhà ông đã qua 30 tuổi, so với con gái nhà chúng tôi lớn hơn, lớn hơn những sáu tuổi, quá già."
"Đàn ông 31 tuổi, chính là lúc sự nghiệp thành công, đó không phải là vừa vặn sao?" Người đàn ông gầy gò mất hứng, "Hơn nữa, con trai tôi có năng lực như vậy, bao nhiêu phụ nữ muốn gả cho nó."
"Vậy cũng không được, con gái tôi muốn tìm bạn trai đẹp mắt một chút." Tống Hải đặt ly lên giường, "Tiền tính là cái gì, tất cả tài sản của tôi đều là của con bé, muốn người đàn ông nào mà không được."
"Đẹp mắt có tác dụng gì, ăn được sao?"
"Phi, không phải có câu nói là tú sắc có thể ăn sao." Tống Hải say khất tựa lưng vào ghế, hừ hừ nói, "Con trai ông có tiền hơn nữa, cũng không đến đón ông."
"Hừ, nói bậy, con trai tôi thuận hiếu nhất."
"Con trai tôi rất hiếu thuận."
"Nói bậy, con trai tôi, vừa nhu thuận vừa có năng lực, không tin các ông chờ xem, nhất định là con của tôi đến trước."
Thói quen khoe khoang của đàn ông trung niên sau khi uống rượu say, vẫn luôn muốn mặt mũi với nhau.
"Nguyên tổng, là chỗ này." Quản lý khách sạn đứng ở ngoài cửa phòng, xoay người thấy Nguyên Dịch không có biểu hiện, lại quay đầu nhìn Nhan Khê bên cạnh hắn.
"Làm phiền ngài." Nhan Khê lịch sự cười với quản lý khách sạn.
"Không phiền, không phiền, nên làm." Quản lý khách sạn rất lịch sự nhẹ nhàng gõ cửa. Hiệu ứng cách âm của khách sạn thực sự quá tốt, bên trong vẫn chưa mở cửa, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
"Người đến rồi, người đến rồi." Mấy lão đàn ông lảo đảo từ trên ghế đứng lên, đều chen nhau đi mở cửa, cuối cùng vẫn là lão đàn ông gầy gò có vị trí thuận lợi, đoạt được quyền mở cửa.
"Thật ngại quá, quấy rầy các vị khách quý dùng cơm." Quản lý khách sạn thấy bàn ăn lộn xộn, nhưng cũng không quá, biết người bên trong chỉ là dùng cơm bình thường, không có đánh nhau ẩu đả, tụ tập đánh bạc hoặc là vi phạm pháp luật khác.
"Này." Mấy lão gia thấy ngoài cửa là nhân viên khách sạn, nhất thời thất vọng trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhan Khê khẽ giật, nghe được mấy người đàn ông bên trong nói cái gì đánh cuộc, cái gì con mình hiếu thuận nhất các thứ linh tinh, đại khái đã đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô không vội vàng vào cửa, mà gãi đầu nói với Nguyên Dịch: "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới bọn họ lại làm việc nhàm chán như vậy."
Một đám đàn ông trung niên cao tuổi nhàn rỗi không có việc gì làm, thiếu chút nữa dọa chết cô.
Nguyên Dịch cũng nghe được cuộc nói chuyện trong phòng, hắn dựa vào tường, thản nhiên nói: "Không có việc gì, phụ nữ các cô nhát gan, lại thích suy nghĩ nhiều, tôi hiểu."
Nhan Khê thật sự không biết mình nên nói cảm ơn, hay là nên biện giải cho gánh phụ nữ vài câu. Nhưng nghĩ đến Nguyên Dịch vừa mới giúp mình một việc lớn, cô cảm thấy mình vẫn coi như không nghe được những lời này.
"Ba" Nhan Khê đi qua quản lý khách sạn, vào phòng, dịu dàng nhỏ giọng hỏi Tống Hải: "Ba, sao ba lại uống nhiều như vậy, khó không khó chịu?"
"Nhan Nhan tới rồi à?" Tống Hải hai mắt sáng lên, quay đầu nói với mấy người bạn cũ, "Thấy chưa, con gái tôi đến đón tôi!"
Những người khác có chút hậm hực, nhưng thấy Nhan Khê bưng nước cho Tống Hải, lại lau tay cho ông, bộ dáng ôn nhu tri kỷ, vừa chăm sóc vừa lo lắng, quả nhiên vẫn là con gái tốt nhất, con gái đều là áo bông tri kỷ.
Nhan Khê đỡ Tống Hải nói lời tạm biệt với mấy vị bác trai, ra khỏi phòng cũng không nói thêm gì. Nguyên Dịch do dự một chút, đi tới bên kia Tống Hải, đỡ lấy cánh tay ông.
Anh lo lắng Tống Hải quá nặng, cánh tay nhỏ của Nhan Khê không đỡ được.
Quản lý khách sạn muốn tiến lên hỗ trợ lại nhanh chóng thu tay lại, quay đầu liếc mắt nhìn các đồng nghiệp khác phía sau, ý bảo bọn họ đừng nhiều chuyện, không phát hiện Nguyên tổng đang lấy lòng ba vợ? Thế đạo này, không có chút ánh mắt làm sao được thăng chức tăng lương đi lên đỉnh cao nhân sinh?
Trong khoảnh khắc đỡ lấy Tống Hải, Nguyên Dịch mới biết được trọng lượng của ông ấy rốt cuộc nặng bao nhiêu, hắn liếc mắt nhìn Nhan Khê không đổi sắc, cứng rắn đem khẩu khí trong lòng nghẹn trở về, hắn đường đường là nam tử hán, tuyệt đối không thể lộ ra vẻ rụt rè vào lúc này.
"Chàng trai, nhìn cậu không tệ lắm, nhân viên trong khách sạn?" Tống Hải say mắt nhìn về phía Nguyên Dịch, thắng cược lại có mặt mũi lớn trước mặt bạn bè, nhìn thấy ai cũng thuận mắt, "Diện mạo này làm nhân viên khách sạn thật đáng tiếc, tôi thấy cậu lớn lên không tệ, nếu không đi làm minh tinh đi? Diễn nam chính..." ông lắc đầu: "Là thiếu đi một chút chính khí, nhưng diễn vai nam phản diện số 1 cũng không tệ lắm, hiện tại người trẻ tuổi thích đại phản diện, cậu có thể đi thử xem."
Nhan Khê nhìn ba cô hi hi ha ha khen ngợi Nguyên Dịch, vẻ mặt lạnh lùng. Ba, người ta không phải là nhân viên khách sạn, là cái đùi vàng mà ba không thể ôm được trong nằm mơ đấy.
"Cám ơn, con không có hứng thú với giới giải trí." Nguyên Dịch tự nhận thể lực không tệ, rảnh rỗi còn đi tập thể hình, nhưng mà... Tại sao ba của Nhan Tiểu Khê lại nặng như vậy.
"Người trẻ tuổi có thể chịu khổ, cũng không tệ." Tống Hải rút cánh tay ra khỏi tay Nguyên Dịch, vỗ vỗ bả vai anh, "Tiểu tử có tiền đồ, có phong phạm năm đó của tôi, người thành công trong tương lai."
Vừa nói xong, ông liền quơ quơ ngồi xuống đất, bị Nhan Khê cứng rắn kéo lên.
Trơ mắt nhìn Nhan Khê kéo Tống Hải từ trên mặt đất lên, Nguyên Dịch cảm thấy gần đây mình không nên đi chạy bộ, mà là nên luyện nâng tạ. Lòng tự trọng của một người đàn ông giờ phút này không còn nữa rồi.
Không tranh giành màn thầu nên tranh giành khẩu khí, Nguyên Dịch một lần nữa đỡ lấy cánh tay bên kia của Tống Hải.
Hai người thật vất vả mới đỡ Tống Hải vào trong xe, Nhan Khê lắc lắc cánh tay đau nhức, dùng dây an toàn khóa Tống Hải vào ghế xe, "Nguyên tiểu nhị, hôm nay đã làm phiền đến anh."
"Một mình cô làm được không?" Nguyên Dịch nghi ngờ nhìn Tống Hải, "Tôi đi cùng cô."
Người say rượu, lời nói và hành động không lý trí, vạn nhất ở trên xe say rượu quạy phá, Nhan Khê lại đang lái xe, sẽ rất nguy hiểm.
"Nguyên tiểu nhị, anh quả nhiên là người đàn ông tốt nhất trên thế giới." Nhan Khê cảm động trước hành động của Nguyên Dịch, nhưng cô vẫn nên diễn một chút ý tứ từ chối, "Nhưng mà, liệu có quá làm phiền anh không, thật ngại quá."
"Không sao, tối nay cô đã làm phiền tôi rồi." Nguyên Dịch đi qua bên kia ngồi vào trong xe, "Không cần sợ kém một chút, đi thôi."
"Anh không thể nói lời xinh đẹp một chút sao?" Nhan Khê ngồi vào ghế lái, nhỏ giọng nói thầm, "Ví dụ như, chúng ta là bạn tốt, giúp cô là chuyện nên làm. Hay ví dụ, phục vụ người đẹp là trách nhiệm của tôi."
"Suy nghĩ quá nhiều là bệnh, lái xe nhanh đi" Nguyên Dịch thắt dây an toàn, "Tôi còn phải bận về nhà ngủ."
Nhan Khê:...
Không tức giận, không tức giận, người ta giúp cô rất nhiều, là một người phụ nữ, phải rộng lượng!
"Nhan Nhan" Tống Hải cười ha hả mở miệng, "Ba hát cho con một bài." Không cho phép Nhan Khê từ chối, ông liền mở miệng hát.
"Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, thủy triều lên lại xuống, yêu hận trong nháy mắt..."
Nhưng mà ông còn chưa hát được vài câu, đã bị Nhan Khê vô tình cự tuyệt: "Ba, nếu là ba, con sẽ giữ im lặng" Cô quay đầu trừng mắt nhìn Tống Hải, "Ba có biết uống rượu nhiều rất hại cho cơ thể hay không?! Còn cá cược với người khác, lỡ như con không đến đón ba, xem mặt mũi ba để ở đâu?" Vì mặt mũi của ba cô, cô vẫn nhẫn nhịn, hiện tại lên xe, cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa, "Thuốc lá làm tổn thương phổi, rượu làm tổn thương gan, con người trường mệnh 100 tuổi, hút thuốc uống rượu chỉ còn 50 tuổi, ba nghĩ mình vẫn còn trẻ sao?"
Tống Hải rụt cổ lại, bài hát cũng không dám hát nữa.
"Ba, trước kia ba sống như thế nào con mặc kệ, nhưng hiện tại có con ở đây, con sẽ không để mặc ba làm bậy nữa." Nhan Khê nghiêm mặt nói, "Lần sau ba lại uống nhiều rượu như vậy, con sẽ dọn ra ngoài ở!"
Vừa nghe con gái muốn dọn ra ngoài ở, Tống Hải ngay cả rượu cũng tỉnh ba phần, cam đoan sau này mình tuyệt đối không uống nhiều rượu như vậy, không cùng người khác đánh cuộc lung tung làm cho con gái lo lắng, thuốc lá cũng chậm rãi bỏ, tuyệt đối không đem sức khỏe của mình ra đùa giỡn.
Nguyên Dịch ngồi bên cạnh nhìn Nhan Khê nói biến sắc liền biến sắc, vừa rồi ở trước mặt những người khác, quả thực có thể xưng là con gái tốt nhị thập tứ hiếu, hắn còn cảm thấy có chút kỳ quái, cô không giống người tính tình tốt như vậy a.
Hiện tại thấy cô nghiêm mặt phê bình Tống Hải, Nguyên Dịch có chút kinh ngạc, lại còn có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng bình thường trở lại.
"Nhan Nhan, ba xin lỗi, lần này là ba sai rồi, sau này ba tuyệt đối không làm loại chuyện khiến con lo lắng."
"Được rồi, con tha thứ cho ba." Sắc mặt Nhan Khê tốt hơn một chút, "Ba ngồi xuống đi, con còn phải lái xe."
"Được." Trong giọng nói của Tống Hải mang theo chút vui vẻ.
Xe chạy được nửa đường, Tống Hải choáng váng mới phát hiện bên cạnh mình còn có một người ngồi, ông híp mắt nhìn nửa ngày, mới nhận ra đây là nhân viên phục vụ tốt bụng vừa rồi, vì thế bắt đầu khen ngợi thái độ phục vụ của khách sạn.
Nguyên Dịch sẽ không so đo với một người say rượu, Tống Hải nói cái gì, anh đều thuận miệng đáp ứng.
Không nhìn mặt tăng nhìn mặt phật, người này ồn ĩ một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là ba của Nhan Khê, nể mặt bạn bè, anh nhịn.
Đến Tống gia, Nguyên Dịch cùng Nhan Khê đỡ Tống Hải vào phòng, Tống Hải lẩm bẩm: "Nhan Nhan, con gọi điện thoại cho tài xế đưa tiểu tử này về nhà, trễ như vậy, người nhà cậu ấy sẽ lo lắng."
Nguyên Dịch đứng ở cửa hơi rũ mắt xuống, không nói gì.
"Được ạ, con biết rồi, ba ngủ đi." Nhan Khê dỗ Tống Hải ngủ, đóng cửa đánh vai anh nói, "Nguyên tiểu nhị, hôm nay may mà có anh, nếu không tôi thật lo lắng không biết có đưa ba tôi trở về nhà được hay không."
"Đi, tôi đưa anh về." Nhan Khê dẫn Nguyên Dịch xuống lầu, thuận tay cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà. Vợ tài xế của ba vừa mới sinh, một đêm quan trọng như vậy, cô thật sự không muốn tài xế bỏ mặc đứa bé và vợ mà chạy đến đây.
"Không cần, vừa rồi tôi đã gửi tin nhắn cho tài xế đến đón." Nguyên Dịch nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại đã qua mười một giờ.
"Vậy anh ngồi một lát, tôi làm cho anh một ly sữa." Nhan Khê đi vào tủ lạnh nhà bếp lấy sữa tươi ra, đổ vào nồi nấu vài phút, "Nguyên tiểu nhị, anh có muốn thêm đường vào sữa không?"
"Tùy ý." Nguyên Dịch đang len lén đánh giá trang trí phòng khách lập tức thu hồi tầm mắt của mình, "Tôi không kén chọn."
Tùy ý chính là muốn thêm đường, Nhan Khê hiểu.
Rót hai ly sữa, Nhan Khê bưng khay đặt lên bàn trà, "Có chút nóng, anh cẩn thận một chút."
"Cám ơn." Nguyên Dịch ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt trong ly, anh nhìn dáng vẻ Nhan Khê cúi đầu thổi sữa, cảm thấy mặt mình có chút nóng.
Có phải sữa nóng không?
Biệt thự Nhan Khê ở này, đối với rất nhiều người mà nói là cấp bậc biệt thự, nhưng Nguyên Dịch xem ra phong cách trang trí của căn nhà này mang hơi hướng cổ điển, nhiều kiểu đan xen lẫn lộn với nhau, không đâu vào đâu, có thể nói một câu thanh lịch là không có lương tâm.
Nhưng trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, còn mang theo hơi thở cuộc sống.
Ly sữa còn chưa uống xong, tài xế đã đến, Nguyên Dịch uống cạn nửa cốc sữa còn lại trong một hơi, bình tĩnh dùng khăn tay lau miệng: "Cô đi ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon."
Anh đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cô không cần đi theo, chú ý đóng cửa sổ và cửa ra vào, kiểm tra nhà bếp, sau khi tôi đi nhớ khóa cửa lại."
"Được, lão đại." Nhan Khê đứng dậy muốn đưa Nguyên Dịch, còn chưa đi tới cửa đã bị Nguyên Dịch ngăn lại, "Được rồi, đừng ra ngoài, buổi tối bên ngoài không an toàn."
Nhan Khê đột nhiên cảm thấy, bộ dáng lo lắng của Nguyên tiểu nhị, có một chút đáng yêu.
"Vậy, chúc ngủ ngon." Cô vẫy tay với Nguyên Dịch.
Nguyên Dịch ừ một tiếng, cũng không quay đầu lại đi ra cửa, thuận tiện còn giúp Nhan Khê đóng cửa. Nhan Khê đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy Nguyên tiểu nhị đi đến bên cạnh một chiếc xe Bentley màu đen, tài xế ân cần mở cửa xe cho anh.
"Nhị thiếu, mời lên xe."
Nguyên Dịch quay đầu lại nhìn biệt thự phía sau, ở bên cửa sổ thấy được một bóng dáng. Anh khom lưng ngồi vào trong xe, có lẽ là bởi vì ly sữa vừa rồi quá ấm, anh trễ như vậy chưa ngủ, cũng không cảm thấy đau đầu.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa... tt. tp. ad @SupLoViBacHa)
Trở lại Nguyên gia, dì Lý còn chưa ngủ, Nguyên Dịch đưa áo khoác trên người cho dì, "Anh hai đi công tác còn chưa trở về ạ?"
"Hôm nay đại thiếu gia gọi điện thoại, nói ngày mai mới về "Dì lý có chút lo lắng cho Nguyên Dịch, "Hôm nay nhị thiếu sao lại về muộn như vậy?"
"Xử lý chút chuyện nhỏ." Nguyên Dịch xoa xoa huyệt thái dương, kéo cà vạt xuống ném sang một bên sô pha.
"Ông chủ và phu nhân đã ngủ rồi" Dì Lý lại nói thêm, "Con có muốn uống sữa không, dì đi đun sữa cho con nhé."
"Không cần, con đã uống ở nhà bạn rồi." Nguyên Dịch nhìn về phía dì Lý, "Thời gian không còn sớm, dì đi ngủ đi."
"Được, " dì Lý gật gật đầu, lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi nhị thiếu, ông chủ có việc muốn nói chuyện với con, nhưng con vẫn chưa trở về, ông ấy đi ngủ trước, còn dặn sáng mai con đi tìm ông ấy."
Nhưng nhị thiếu đến nhà người bạn nào? Lại dùng sữa chiêu đãi khách.
"Ừm, con biết rồi." Nguyên Dịch không mặn không nhạt đáp một tiếng.
Dì lý thấy hắn như vậy, chung quy cũng không dám nói gì khác, rón rén thu tây trang cùng cà vạt lại, xoay người trở về phòng mình.
...
← Ch. 034 | Ch. 036 → |