Truyện:Đừng Thích Em Như Vậy - Chương 47 (cuối)

Đừng Thích Em Như Vậy
Trọn bộ 47 chương
Chương 47 (cuối)
Phiên ngoại 3:Nghe nói ngủ ⓚ_𝖍ỏ_a †♓â_𝖓 tốt cho cơ thể? (hơi H)
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Editor: Sunie

**

Để cho Tưởng Lập Hàn thu dọn chén đũa và rửa chén, Sở ℳ.ô.п.g đã tắm sạch sẽ thơm tho trong phòng tắm, thay đổi khăn M sạch sẽ l·ê·𝓃 g·ı·ườ·𝓃·ɢ, lại nhịn không được từ trong phòng thò đầu ra.

#?)??

"Thiếu gia, em đi ngủ trước." Sở 𝐌-ô𝐧-𝐠 thấy Tưởng Lập Hàn còn ở phòng bếp, nhiệt độ nước nóng trong bồn tắm hơi cao, xông đến khuôn mặt nhỏ của Sở 〽️·ôռ·ℊ đỏ rực.

Tưởng Lập Hàn đang cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén, ừ một tiếng, lại hỏi cô, "Em có muốn ăn vải không?"

"Không muốn." Sở Ⓜ️·ô𝓃·𝐠 lắc đầu.

Nhấc chăn ⓛ*ê*n ℊ𝖎ư*ờп*ⓖ, vốn là lúc ăn cơm Sở Ⓜô-n-🌀 rất buồn ngủ, hiện giờ ở trên giường lại tráng bánh rán, lật trái lật phải làm sao cũng không ngủ được.

Bây giờ nằm ở trên giường thiếu gia, gối và chăn của hắn, đều mang theo mùi vị của thiếu gia, làm tâm Sở 𝐌-ôn-ℊ có chút ngứa ngáy, trên tủ đầu giường còn để một chồng quần áo của hắn, được gấp chỉnh tề.

Phụ nữ tới thời kỳ M 𝒽𝐚-𝐦 〽️-𝖚-ố-ռ tình dục sẽ mạnh mẽ hơn so với bình thường, Sở ℳ·ô𝓃·🌀 không đến M, da thịt giống như mắc chứng đói khát, hận không thể mỗi ngày ôm Tưởng Lập Hàn không xa rời nhau.

Hiện tại lại càng khó chịu, muốn lại không thể làm, lúc ăn cơm, Sở 𝐌.ôn.🌀 nhìn vào môi Tưởng Lập Hàn đã rất muốn bị hắn ♓-ô-n ♓-ô-ⓝ-, nhìn đ-ư-ờ-ⓝ-🌀 𝐜-⭕𝓃-ⓖ lưu loát ở phần lưng của hắn, cô thật sự muốn dán lên nó, dùng gò má và chỉ cần giống như lông của con mèo nhỏ được 𝐜-ọ 🔀á-✝️ là đủ.

Đều là lỗi của Tưởng Lập Hàn!

Nếu cô trở về ký túc xá, trò chuyện với Dương Đà_𝑜 Ⓜ️_ột chút và chơi điện thoại di động, có lẽ cứ như vậy tâm trạng sẽ yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, nếu không, chính cô cũng có thể bốn bề vắng lặng, tự mình giải quyết a.

Bây giờ ngược lại rất tốt, Sở Ⓜ️.ô.ռ.ℊ nằm ở trên giường hắn, tựa như là đi theo thuyền của giặc, kẹp gối đầu giữa hai chân, lăn qua lộn lại, thật sự rất muốn a ~

#?)??

"Thiếu gia, anh không ngủ được nga?" Sở Ⓜ*ôn*🌀 lại thò đầu ra, thấy Tưởng Lập Hàn đang lột quả vải ăn, trước mặt lại bày những quả vải to và đỏ trong một cái chậu rất lớn.

Tưởng Lập Hàn nhả hột ra, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, "Mới 8 giờ rưỡi. Em có ăn vải không?" Lại nhìn chân trần nhỏ nhắn của Sở Ⓜ-ôп-ɢ không nhịn được nhíu mày, đi đến trước mặt cô cởi dép lê của mình ra, "Mang giày trở về ngủ."

"Vậy khi nào anh đi ngủ nga?"

"Anh đọc sách một lúc nữa."

Tưởng Lập Hàn vịn khung cửa đối diện với Sở ℳ·ô𝓃·𝖌, đôi mắt nhỏ ai oán bay tới, ngay sau đó sửa lại, "Bầy giờ anh lập tức tắm rửa 𝖑.ê.ռ 𝖌.❗.ườռ.g."

Sở Môⓝ.𝐠 nhếch môi cười trộm, giọng nói điềm tĩnh tự nhiên, "Vậy em chờ anh nga ~"

**

Ánh đèn ấm áp ở đầu giường sáng lên, chiếu sáng một góc giường lớn 𝐦ề-Ⓜ️ 〽️-ạ-ⓘ trong phòng, điều hòa không khí có quy luật hoạt động ù ù, tỏa ra khí lạnh.

Sở ℳ.ô.𝐧.𝐠 nghiêng người nằm ở bên cạnh Tưởng Lập Hàn, dựa sát vào trên 𝖓𝖌ự-ⓒ hắn, nhìn mặt hắn, hắn lại đang đọc sách, ngón tay thon dài lật trang sách qua, tập trung tinh thần.

Tưởng Lập Hàn vỗ nhẹ vào lưng Sở 〽️ôռ●𝐠, hai sợi đai đeo mảnh dán vào phía sau lưng trắng nõn, một lát sau, Tưởng Lập Hàn nhìn đôi mắt Sở M_ôп_ⓖ tròn xoe vẫn nhìn thẳng vào hắn, hắn khẽ mỉm cười, ngón tay lưu luyến ở sau lưng cô, "Nếu không anh kể chuyện dỗ em ngủ?"

Thật ra không cần phải kể chuyện.

Sở ℳô·n·🌀 chớp mắt, "Anh mặc quần áo không nóng sao?"

"Không nóng." Tưởng Lập Hàn hiểu được, "Muốn nhìn anh 𝐜ở.𝐢 🍳.⛎.ầ.ռ áo?"

Sở Ⓜ.ô.ⓝ.𝖌 lắc đầu, trốn tránh ánh mắt trong suốt của hắn, "Không có không có. Chỉ là sợ anh nóng."

Đôi mắt nhỏ mong đợi không thể gạt được Tưởng Lập Hàn, cánh tay dài của hắn duỗi ra, kéo vạt áo từ phía sau, c_ở_ï á_𝐨 thun trên người ra.

Sở ℳôռ·ⓖ nhìn phần thân trên trần trụi của thiếu gia ở bên cạnh, eo và cơ bụng cân xứng, đư-ờ𝓃-ℊ 🌜-oп-ℊ lưu loát, hài lòng che miệng cười không ngừng.

Trong một lát còn chưa ngừng được, Tưởng Lập Hàn đang đọc sách lại bị Sở Ⓜ_ô𝐧_🌀 vươn ngón tay ra chọc chọc thịt mềm bên eo, "Thiếu gia..."

"Ân?"

"Nghe nói ngủ 𝖐♓ỏ_🔼 ⓣ𝖍â_ⓝ tốt cho cơ thể...Anh có muốn thử không?"

"..."

Mỗ Mô.𝐧.🌀 bắt đầu làm nũng, "Thử xem sao ~"

Tưởng Lập Hàn không dao động, cầm bút ở trên tủ đánh một ký hiệu ở trong sách, "Có phải thiếu làm hay không?"

Sở Ⓜô𝖓-🌀 nghĩ thầm, nếu thật sự có thể bị thiếu gia làm thì tốt rồi, dứt khoát bằng bất cứ giá nào, hôm nay cô nhất định phải làm cho thiếu gia κ●♓●ỏ●@ 𝐭●♓â●п ngủ!

"Ai nha, cởi đi mà ~" Sở 〽️ô-ռ-ɢ duỗi tay kéo thắt lưng bên eo Tưởng Lập Hàn, hắn mặc quần đùi bóng rổ ngủ, cô cảm thấy mình biến thân thành yêu tinh bàn tơ động, một đôi mắt khát vọng chớp chớp, bắt đầu ԁ*ụ 𝐝*ỗ thiếu gia, thổi khí vào trong lỗ tai hắn, "Người ta không ngủ được, muốn chơi với tiểu JJ của anh~"

Tưởng Lập Hàn bị cơ thể 𝖒ề_ⓜ ⓜạ_𝖎, thơm ngát của cô quay quanh ở bên cạnh, sớm đã tâm viên ý mã, hắn tiện tay khép sách lại, trở tay cầm cổ tay Sở 𝐌·ô·n·𝖌, dăm ba câu chỉ ra cô, "Thật sự tới tháng?"

Vừa nghe lời này, nháy mắt Sở Ⓜ️*ô*𝖓*ℊ đã suy sụp.

Cho dù sờ được tiểu JJ của thiếu gia thì có thể làm gì? Còn không phải là rất muốn nhưng lại không làm được, Sở Ⓜ️ô_𝐧_g rút lại cổ tay bị thiếu gia nắm, ôm lấy chăn khó chịu vùi mặt vào.

Xong rồi xong rồi, thói xấu 𝒽-ⓐ-m ⓜ-𝖚ố-𝓃 tình dục mạnh mẽ của thiếu gia đã lây truyền cho cô!

"Làm sao vậy?" Tưởng Lập Hàn kéo Sở 〽️ô-п-𝖌 qua, không nghĩ tới cô nghiện làm đà điểu rồi, hắn càng kéo cô càng vùi cơ thể vào, nháy mắt trái tim ⓜ.ề.𝖒 Ⓜ️.ạ.❗ lạ lùng, hạ thấp giọng dỗ cô, "Ⓜ_ô𝖓_🌀 Ⓜ️ôn·🌀, cho em sờ được không?"

Sở ℳô𝐧●g lắc đầu, vùi mình đến không cách nào thở được, lại lặng lẽ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, không nghĩ tới bên người khẽ nhúc nhích, Tưởng Lập Hàn thật sự 𝐜*ở*1 🍳ⓤ*ầ*ⓝ, quần lót ở phía dưới chăn, lại kéo tay cô để cho cô sờ.

Thật sự mềm nhũn, cảm giác Q tốt.

Sở ℳ-ô-п-🌀 cúi đầu nhìn, có chút khẩn trương, vội vàng rút đầu ngón tay của cô lại, mỗi lần gặp phải vị tiểu huynh đệ này, dường như đều thẳng tắp, hình dáng cứng rắn xuất hiện.

Do dự, sợ giây tiếp theo cô đụng vào, đã cứng rắn.

Quả nhiên, giây kế tiếp đầu ngón tay Sở ℳôⓝ*𝐠 chạm vào, vật nào đó đã lặng yên trở nên cứng rắn...

Sở 𝐌ô-п-ⓖ trợn tròn đôi mắt không nhịn được ngẩng đầu xem đi xem lại, trong đầu óc đều là vật bẩn của thiếu gia, không nghĩ tới Tưởng Lập Hàn lại có vẻ mặt thản nhiên, nhún nhún vai, "Không trách anh a."

Cô vểnh 〽️●ô●n●ɢ nhỏ, quần lót nhỏ dưới làn váy như ẩn như hiện, nằm sấp người xuống, vẻ mặt tò mò, thổ khí như lan, đầu ngón tay non mịn nhẹ nhàng đụng vào, tiểu huynh đệ nhất thời hứng thú tăng vọt cũng rất bình thường.

(*)Thổ khí như lan: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.

Huống chi, Tưởng Lập Hàn từ trước đến nay cũng không né tránh 🅓ụ_↪️ ✔️_ọ_ⓝ_🌀 của mình.

Chẳng qua là vướng phải sự bất tiện của Sở Ⓜ●ô●𝐧●ɢ, nếu không đè cô ở trên giường, làm đến hốc mắt cô đỏ hoe, mang theo âm thanh khóc lóc mà ô ô xin tha.

Thành tựu thuyết phục thiếu gia ngủ 🎋ⓗỏ·🅰️ 𝖙♓·â·ռ đã đạt được √

Sở 〽️ô●𝐧●ℊ vốn tưởng rằng thuyết phục thiếu gia ngủ 🎋𝒽*ỏ*a 𝖙h*â*ⓝ, dục hỏa trong lòng có thể dập tắt hơn phân nửa.

Bây giờ càng thêm không có khả năng, Sở 𝐌-ô-п-𝐠 lăn qua lộn lại, chỉ phát hiện hạ thân dán khăn M tiểu huyệt khó nhịn rung động, dường như muốn tìm vật thô tráng nào đó nhét đầy.

Đường nhân ngư hai bên eo Tưởng Lập Hàn có đườ𝓃.ⓖ 𝐜.𝖔.ⓝ.𝐠 rõ ràng, lúc Sở ℳô*ռ*𝐠 nhìn, thiếu gia quả thực rất man, rất muốn bị hắn đẩy ngã ngay lập tức.

Một trận dục hỏa còn đang sôi trào, váy ngủ của Sở Ⓜ️*ô𝐧*ℊ đã bị thiếu gia xốc lên, cuốn vạt dưới váy ngủ lên tới bắp đùi trắng trẻo mịn màng, hầu kết Tưởng Lập Hàn khẽ nhúc nhích, sau khi sờ đến bông vải thật dày giữa hai chân, quả nhiên ngừng lại, ôm Sở ℳ.ô.n.𝐠 ấn vào trong lồng n🌀-ự-↪️ hắn, một lát sau hô hấp rối loạn mới bình phục lại, "Chờ một chút rồi nói sau."

Mặt Sở 𝐌_ô_𝓃_ɢ dán vào n.🌀.ự.↪️ Tưởng Lập Hàn, bên tai truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, dưới chăn đôi chân của cô bị một chân hắn đè nặng, như là vòng hai người vào chung một chỗ, cô ngáp một cái, thoạt nhìn hình như thiếu gia cũng không chịu nổi đâu ~

Nghĩ như vậy, Sở 𝐌·ôп·g liền vui vẻ hơn, có lẽ đã nháo lâu, chỉ chốc lát sau, đã nhắm mắt lại ngủ mất.

Tưởng Lập Hàn nghe được tiếng ngáy của Sở Mô_п_ℊ truyền đến bên tai, yên tâm rất nhiều, cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, nha đầu ngốc của anh, cũng tắt đèn và nhắm hai mắt lại.

**

Ngày hôm sau, Sở M*ô*𝖓*ℊ thức dậy vào sáng sớm, nhìn một cái mới 6 giờ 50, còn chưa tới thời gian thức dậy đi học, cột lại mái tóc dài rối tung sau lưng, rón ra rón rén rời giường, đánh răng rửa mặt đổi khăn M.

Lúc đánh răng, miệng Sở 〽️-ô-𝖓-ⓖ đầy bọt, ra khỏi phòng tắm nhìn thiếu gia còn đang ngủ, trong đầu một tiểu nhân nhảy ra, 'Hôn tỉnh thiếu gia thử xem?'

Một tiểu nhân khác nhảy ra, gật đầu như giã tỏi, 'Được a được a. '

~

HẾT


Chương (1-47)