Mở đầu
Ch.02 → |
*Lời tác giả: Truyện "Đừng lỡ hẹn ước" bản này là chuyển thể từ bên Yulsic sang Nam-nữ nhen! Đọc bản nào cũng được hết, chẳng qua tình tiết có chút khác nhau thôi! Nếu có thể, mọi người cũng ủng hộ cả hai nhé! Cũng như bên Fic kia mình đã nói rõ.
Đây là một câu truyệnkhác với hình tượng mình từng viết, một câu truyện theo hướng tích cực. Một câutruyện mà mình muốn thử sức, có thể độc giả các bạn không thích với hình tượngcủa mình viết, nhưng mình sẽ nói rõ một lần nữa!
Mình rất mong các bạn ủng hộ truyện của mình, nhưng không đồng nghĩa là các bạn quá khống chế câu truyện đầu tay của mình. Truyện của mình và các Author khác viết hoàn toàn khác nhau, thế nên các bạn đừng so sánh nhé! Mỗi người có một cách viết khác nhau đấy ạ! Những câu truyện các bạn từng đọc mình không biết các bạn có suy nghĩ gì, nếu quá khác so với truyện mình sắp viết đây, trong quá trình mình viết có thể mình mắc lỗi sai và truyện không như những truyện khác thì các bạn của quay lại và đọc kỹ phần MỞ ĐẦU nhé! Nếu các bạn không hài lòng, một các bạn có thể comment góp ý cho mình, hai là các bạn hãy tạm dừng lại việc đọc truyện của mình nhé!
Cảm ơn các bạn! ^^ Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác thật vui vẻ nhé!
*Còn về lịch viết truyện thì mình chưa xác định rõ ràng được, vì mình còn bận khá nhiều việc khác nhau! Hãy cùng nhau chào đón câu truyện này nhé! Mình yêu các bạn! <3
Giới thiệu
Em chỉ ước mình chưa từng gặp nhau, gặp nhau rồi, yêu nhau rồi chúng ta lại trở thành những người chưa từng quen biết. Phải làm sao đây?
Cô là Dương Mạc Nhi, hắn là Vương Triệu Thần. Là hai con người cách nhau một thế giới, thế mà lại gặp nhau sau một đêm say sưa với rượu. Khi ánh mắt hai người giao hòa, cô đã nghĩ đến, anh chính là người cô yêu, còn anh thì sao? Anh yêu cô ấy mất rồi! Vị hôn thê môn đăng hộ đối, còn cô, cũng chỉ là một người mà dân ta thường nói là "kẻ thứ ba".
Họ đã tìm nhau như thế, giữa một đêm sương mờ mịt! Họ tìm nhau chỉ nguyện bên nhau cho dù là một giây cuối cùng. Bởi họ nói, "Yêu nhau thật lòng mới tìm được nhau giữa vạn người tấp nập", mọi thứ vẫn chạy nhảy như thế, riêng hai người họ lại có cảm giác mọi thứ như dừng lại. Thời gian cứ chậm dần, họ đứng nhìn nhau với ánh mắt nhớ nhung, họ đã phá luật của bản thân mình, chỉ để có được nhau! Hôm ấy là một trời thu, tại Hồng Kông, có hai người đứng tại bờ biển, ôm nhau trong nước mắt, tận cùng là hạnh phúc.
Ch. 02 → |