← Ch.19 | Ch.21 → |
Đúng 10h đêm, gió đêm nay thổi mạnh hơn mọi hôm, hình như sắp có bão, thuyền đón Cự Tàn Tôn và một số thuộc hạ do Nhất Gia điều đến đi cùng anh cập bến đảo Chơ-Răn, Khải Tư bị anh bắt ở lại cùng Nhất Gia. Trên chiếc thuyền đối diện thuyền của Cự Tàn Tôn, một gã cao to cùng với mái tóc dài màu trắng bước ra, hắn có súng trên tay, nhìn anh từ đầu tới chân và nói:
-Cậu là người Nhất Gia đưa đến?
-Đúng. - Cự Tàn Tôn đáp.
Roness đặt súng xuống, hắn nhìn anh và nói tiếp:
-Nhất Gia chắc sẽ nể mặt mối giao hữu nhiều năm nay mà đồng ý chi viện cho tôi chứ?
Cự Tàn Tôn đáp:
-Nhất Gia nể tình nên để tôi nói chuyện, nhưng với số hàng này, tôi khuyên ngài nên từ bỏ.
Roness đâu dễ gì từ bỏ, hắn đã bỏ ra một số tiền rất lớn, tương đương cả phân nữa tài sản của hắn cho chuyến hàng này, hắn lại nói:
-Ý Nhất Gia là không giúp?
-Đừng tham lam quá. - Cự Tàn Tôn lên tiếng.
Sau đó, một tiếng « Pằng... » vang lên giữa đêm tối, không một ai trở tay kịp, Roness thân thủ rất nhanh, ngay khi Cự Tàn Tôn vừa dứt lời thì hắn đã giương súng bắn ngay vào vai trái của anh, sau đó thì bão nổi dữ dội làm lắc lư cả 2 con thuyền, Roness định bắn thêm nữa thì nghe tiếng còi hú inh ỏi cả bọn cảnh sát biển nội địa, phát súng vừa rồi đã thu hút chúng đến, Roness ra lệnh cho thuộc hạ rời đi ngay, Cự Tàn Tôn nhảy xuống biển cùng đám thuộc hạ của anh, anh lặn rất tốt, cứ như thế anh bơi vào một hang động gần đó để nấp, chờ khi trời sáng sẽ rời đi trong im lặng.
Đám thuộc hạ của Nhất Gia đi theo anh đều bị tóm, sau đó thì Khải Tư đến bảo lãnh tất cả cùng về, nhưng không ai nhìn thấy Cự Thiếu, anh biến mất ở giữa biển khi đang có bão. Tin tức Cự Tàn Tôn mất tích làm Đại Âu đứng ngồi không yên, Nhất Gia cũng lo lắng ra mặt, hạ lệnh cho tìm kiếm anh ở các khu vực lân cận. Cự Tàn Tôn sớm rời khỏi Thái Lan anh đi theo đừng rừng, vượt biên về lại nước, cũng mất cả nữa tháng đi xe Jeep và đi bộ trong rừng khi gặp kiểm biên, theo chân những người di cư bất hợp pháp cũng làm anh thấy chán ngán, nhưng nếu anh đi đường hàng không hay đường thủy thì nhất định Đại Âu sẽ biết vị trí của anh, hiện tại anh muốn nghỉ ngơi một thời gian, anh cần suy nghĩ một thời gian trước khi quay lại Đại Âu.
Hữu Túc sau khi nghỉ ngơi ở nhà bố cô vài hôm thì quay lại cửa tiệm, cô lại tiếp tục đi học làm bánh, Vương Bảo chờ cô đến lớp để hỏi về người đó, anh tò mò suốt mấy hôm nay nhưng lại không biết tìm cô ở đâu, ngay khi cô lấp lững trả lời về Cự Tàn Tôn thì cậu cũng không để cô yên. Cự Tàn Tôn về lại đến thành phố, anh theo suy nghĩ và đến tìm Hữu Túc, lúc này bệnh của cô đã ổn định hơn, cửa tiệm mở ra Tiểu Tam nhìn thấy Cự Tàn Tôn thỉ sủa nhặng cả lên, anh ra dấu cho nó im lặng:
-Là ta.
À, là Cự thí chủ, nhưng sao nhan sắc xuống nhanh quá vậy, Tiểu Tam ngó anh rất lâu, chỉ hơn 2 tháng không gặp mà trông anh thật xấu trai, xấu hơn cả Tiểu Tam cậu nữa nha. Hữu Túc đang đứng khuấy bột trong bếp, nghe tiếng động, cô quay lại nhìn sau đó thì hết chói tai và cùng lúc đó thì tiếng kim loại va chạm với đầu người vàng lên rất chói tai, Hữu Túc nhìn anh mà cứ ngỡ là biến thái xông vào nhà, thế là cô quơ lấy ngay chảo đập vào trán anh một phát rất mạnh:
-Xin...xin lỗi... tôi không cố ý ... anh có đau không?
Cự Tàn Tôn hơi chau mày, trán anh đỏ cả lên, sau đó anh ngồi xuống ghế trong bếp, tóc thì dài mà râu cũng chẳng thèm cạo, gương mặt đẹp trai của anh cũng không còn, Hữu Túc lấy kéo ra và nói:
-Tôi giúp anh cắt tóc.
Cự Tàn Tôn không trả lời, sau đó anh vừa cởi quần áo vừa đi vào nhà tắm, Hưu Túc đi theo sau nhặt đồ của anh, cũng may vì lần trước anh rời đi có để lại quần áo, cô phơi khô chúng rồi treo vào tủ đồ của cô. Cự Tàm Tôn đã thoát y sạch sẽ, anh ngồi vào bồn tắm, quá nhỏ so với chiều cao quá khổ của anh, khiến anh phải co đầu gối lên, Hữu Túc cúi xuống nhìn tóc anh và nói:
-Anh còn trẻ mà tóc đã muốn bạc rồi.
Không trả lời, anh nhắm cả 2 mắt, Hữu Túc đưa kéo lên cắt đi những sợi tóc dài qua vai cho anh, loay hoay một hồi cũng xong, cô biết cắt tóc một chút do trước kia ông hay nhờ cô cắt, cô nhìn râu anh và nói:
-Cạo râu đi, nhìn anh già đi lắm.
-Cạo cho tôi. - Lời đầu tiên anh nói với cô.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |