← Ch.02 | Ch.04 → |
Sau đó, cô còn làm bộ dạng của 1 người hùng, nhét 5 cây bút vào túi, định bỏ đi thì trên đầu cô xuất hiện một bàn tay quái vật, nhầm, một bàn tay rất đẹp đang ấn đầu cô lại không cho cô bước đi, Hữu Túc cảm thấy có một luồng ám khí đậm đặc mùi trứng thối sau lưng cô:
-Cô vừa làm gì? - Giọng nam cất lên.
Hữu Túc rụt vai lại, nhìn xa xa thì thấy Tiểu Tam đang cong đít bỏ vào trong tiệm, không thèm đoái hoài đến cô dù chỉ một chút, cô chầm chậm quay lại nhìn, trước mắt cô là một cơ thể nam tính nha, áo sơ mi không cài hết, áo vest khoác ngoài, quần tây âu phẳng phiu cộng thêm đôi giày rất là chói lóa, Hữu Túc ngước mặt lên nhìn, ấy, là một thanh niên tuổi ngoài 30, đeo kính mát đen, đang nhìn cô chằm chằm:
-Thưa chú, cháu mới cậy các vết ô uế bám trên thân xe ạ.
Cự Tàn Tôn nhìn con bé trong tay anh, đã không đẹp mặn mà như mấy ả đàn bà chân dài bu lấy anh mà còn dở thói côn đồ ra hành hạ xe của anh, con mắm này nhất định muốn chết thật khó coi đây, anh suy nghĩ. Hữu Túc quơ quơ tay lên trước mắt anh và nói:
-Chú gì ơi, chú bị mù ạ?
Tàn Tôn nắm cổ áo cô xách lên, để mặt Hữu Túc đối diện với anh và nói:
-Dám cào xe tôi.
Hữu Túc biết có thể không quan tâm việc người ta đánh nhau ngoài đường hoặc không thèm để ý đến một anh chàng nào đó bị từ chối ngồi khóc lóc trên lề đường, nhưng hiện tại thì mọi người đi đường cũng đang không mảy may quan tâm đến tình hình của cô đang thế nào, cô biết chắc là mình sắp bị đánh cho một trận ra cơm ra cháo bởi tên này. Một cô gái bước từ tiệm sách ra, con mẹ nó, Hữu Túc thầm chửi trong bụng, con gái nhà ai mà đẻ khéo vậy trời, đẹp quá xá đẹp rồi đó, ngực nhìn sơ quá cũng là cúp A+ nha, chân dài thon thả, vòng eo thật quyến rũ, à mà khoan, vậy còn cái thằng bặm trợn đeo kính đen này đang túm cổ áo cô thì sao? Hữu Túc đúng là nhất thời mê mụi sắc đẹp, cô nhìn Tàn Tôn và nói:
-Chú có thích sạch sẽ không?
Tàn Tôn vốn cũng không ưa bệnh sạch sẽ quá mức, mà anh cũng chẳng thích chạm tay vào thứ dơ bẩn, sau đó anh nói:
-Thì sao?
Hữu Túc đặt tay cô lên tay anh, lướt qua luôn những ngón tay thon dài xinh đẹp của anh và đáp:
-Lúc nãy tôi mới rớt xuống cống thoát nước thải trong thành phố.
Một mảng mây đen kèm sấm chớp dừng lại trên khuôn mặt Tàn Tôn, anh gặp cái thể loại con gái gì đây trời, anh buông cổ áo cô ra, Hữu Túc còn phủi phủi tay vào mặt anh và nói:
-Cám ơn chú nhá.
Nói rồi cô bỏ chạy mất tăm vào trong tiệm, Tàn Tôn đứng bất động với tư thế như người bị tụt canxi cứng đờ, Di Nhược đi tới đưa khăn tay cho anh và nói:
-Về thôi, ông ta không nói gì hết, em muốn tắm.
Tàn Tôn lau vội tay rồi anh bước vào xe, Hữu Túc vừa nghiêng đầu ra nhìn thì thấy xe anh đã rời đi khá xa, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô lôi Tiểu Tam ra, bắt nó ngồi nghe cô thuyết giáo:
-Mày đúng là thứ phản bội, chó nhà người ta thấy chủ mình gặp nạn thì xông vào cứu, còn mày thì vểnh cái đuôi này đi thẳng như là cái quỷ gì vậy hả?
Tiểu Tam cúi gằm mặt, chẳng phải ngày nào cô cũng lèm bèm 1 câu "chuyện của người ta kệ người ta, an toàn cho mình vẫn là trên hết", sao bây giờ lại lật lõng trách móc chứ?
Đang mãi mê chửi rủa thì Hữu Túc nghe còi xe cảnh sát hú vang trời, cô và Tiểu Tam ngó mặt ra xem, rất nhiều xe cảnh sát dừng lại trước cửa hiệu sách lúc nãy, người dân xung quanh cũng nháo nhào chạy đến xem chuyện, mãi đến chiều khi mọi người lần lượt rủ nhau về hết thì cô mới nghe nói là ông chủ hiệu sách bị bắn chết, bà mẹ nó, Hữu Túc bịt miệng cô lại, suýt nữa to mồm chửi bậy rồi, cái thằng cha túm cổ áo cô và chị đẹp gái đó là hung thủ sao???
← Ch. 02 | Ch. 04 → |