Khó có thể ngăn cản
← Ch.197 | Ch.199 → |
Đột nhiên anh cảm thấy ở trong lỗ mũi của mình có một luồng ấm nóng xông lên. Anh sợ hãi đưa tay lên vừa mới sờ thử vào nơi đó, bất chợt nhận ra, đó là dòng ɱ-á-υ tươi ấm áp từ trong lỗ mũi của mình đã trào ra...
Tĩnh Tri vừa thấy như vậy liền vô cùng kinh hãi. Tất cả sự e lệ lẫn sự lúng túng vừa rồi cũng vội quăng ra ngoài chín tầng mây. Cô sợ hãi chạy tới, lấy ngay một cái khăn lông chặn ngay lên dòng 𝖒á●υ đang chảy từ trong mũi của Mạnh Thiệu Đình: "Ông xã, anh làm sao vậy, mau lên, nhanh chóng, ra ngoài nằm xuống ngửa mặt lên nào..."
Một tay Tĩnh Tri cầm khăn lông che nơi lôc mũi của Mạnh Thiệu Đình, một tay vội vã kéo anh đi ra phía bên ngoài phòng tắm. Bước chân của Mạnh Thiệu Đình không bước theo kịp, lập tức anh tự vấp vào chân của chính mình, ⓣ𝒽â.п ✝️.♓.ể liền bị đổ nghiêng về phía trước một chút, sau đó anh liền ngã luôn xuống trên mặt đất. Tĩnh Tri vội vàng đỡ lấy anh, nhưng Mạnh Thiệu Đình đã ngã xuống, nhằm thẳng vào trong п.𝖌.ự.↪️ của cô...
Mặt của anh, vừa vặn chôn vào đúng bầu 𝐧𝐠ự●𝐜 của cô...
Môi của anh...
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy nơi Ⓜ️-ề-ⓜ mạ-1 nhất của п-ℊự-𝖈 mình đau nhói lên một hồi, hình như là anh.. đã cắn vào nơi đó của cô...
Tĩnh Tri không nhịn được, liền kêu lên ai u một tiếng. Mạnh Thiệu Đình vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Thật khéo léo làm sao, trái cây kia quả thực đã bắt đầu nhô lên, nhìn thật kiều diễm. Anh chợt thấy đau lòng liền đưa tay lên ⓥ⛎ố-† ✔️-ⓔ. Khi đầu ngón tay chạm vào đỉnh cao kiều diễm hơi cứng rắn đó, anh cảm thấy trái tim của mình lắc lư một hồi, khí huyết dường như lại bắt đầu dâng trào lên rồi. Quả nhiên, trong lỗ mũi anh thình lình có một luồng ấm nóng lại xông ra. Anh vội vàng ngửa đầu lên, n nhưng không kịp, đã có mấy giọt 𝐦á●𝖚 tươi tròn trịa, ấm áp rơi vào trước 𝓃*🌀ự*c của Tĩnh Tri...
Mạnh Thiệu Đình gắt gao nắm lấy lỗ mũi của mình, có chút xấu hổ nhìn lên Tĩnh Tri: "Bà xã... Thật xin lỗi..."
Tĩnh Tri nhìn vào mấy giọt 𝖒*á*𝐮 tươi chói mắt ở trên ⓝ🌀ự·🌜 mình, nhưng khi nhìn thấy quang cảnh bộ ռⓖ.ự.↪️ của mình trong lúc này, cô chợt thấy hoảng sợ, liền đưa tay lên che giấu đi, ), đồng thời cũng xoay người sang chỗ khác: "Để em, em, em đi tắm một cái... em đi thay lại cái áo khác, ..."
"Bà xã..."
Mạnh Thiệu Đình vội vàng giơ tay ra cản lại, người nhào qua, nhưng lại sợ Ⓜ️á●⛎ mũi lại chảy tiếp tục chảy xuống, không thể làm gì khác hơn đành liều mạng ngửa đầu lên, không ngừng khịt khịt cái mũi, nhưng đôi tay vẫn gắt gao ôm lấy Tĩnh Tri, nói khào khào ở bên tai cô: "Bà xã, em đừng đổi, cứ mặc như vậy đi..."
Tĩnh Tri nổi giận, dùng sở trường thúc khuỷu tay vào anh, nhưng lại không nhịn được cười: "Anh thế này... chẳng phải là muốn 🌜♓ế-ⓣ đấy chứ..."
"Không sao hết, bất kể thế nào, cho dù cả thất khiếu đều chảy Ⓜ️.á.⛎ (thất khiếu: bảy lỗ: hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai và miệng), cho dù ⓜá_⛎ trong người có bị chảy hết đến vong mạng, anh cũng không quan tâm..."
Anh nói xong, bàn tay ấm áp liền bắt đầu di chuyển dọc theo một đường đi tới một nơi... Bàn tay của anh quen cửa quen nẻo liền đẩy bật bàn tay của Tĩnh Tri ra, áp vào nơi ⓜề●ɱ 〽️ạ●ⓘ đẫy đà kia của cô...
Lòng bàn tay của anh khoan khoái áp vào hai hạt nhỏ cứng rắn nằm ở trên đỉnh ɱề*𝐦 Ⓜ️ạ*i và ấm áp kia, mà bộ phận nằm ở vị trí vẫn đang được lớp tơ lụa che phủ như cũ lúc này như muốn anh đụng vào không thôi...
Mạnh Thiệu Đình có cảm giác trong người như có lửa đang thiêu đốt vậy. Anh không thể tiếp tục khống chế được bản thân mình nữa, ngay lập tức dang tay ra ôm lấy Tĩnh Tri, quay người lại đặt cô ngồi một bên ở trên bồn rửa tay...
Tĩnh Tri kêu "a" lên một tiếng vẻ ngượng ngùng, vừa mới mở mắt, nhưng khi nhìn vào trong chiếc gương đã bị mờ đi vì hơi nước, thấy cách ăn mặc của mình như thế kia...
Cô bỗng cúi đầu xuống, nhắm mắt lại không dám nhìn vào nữa. Mạnh Thiệu Đình cũng đã áp sát người vào, đè xuống, 𝖍*ô*n vào trên đôi môi đỏ thắm của cô...
Phía dưới người cô là bồn rửa tay lạnh như băng, phía trên người cô lại bị t𝒽â·𝓃 t·𝐡·ể nặng nề và 𝐧óⓝ*🌀 𝒷ỏ𝐧*ℊ của anh áp chế. Trong nháy mắt, ⓣ·♓â·𝐧 †·𝒽·ể của cô một nửa giống như bị chìm ở trong biển lửa cháy, còn một nửa kia lại giống như bị ngâm mình ở trong làn nước biển lạnh như băng vậy...
Hơi thở của Thiệu Đình dần dần thay đổi trở nên 𝓃●ó●𝐧●ℊ 🅱ỏ●n●🌀. Đang lúc cô như bị chìm sâu trong nụ h·ô·ռ của anh, chợt cô nghe thấy giữa tiếng thở trầm đục có tiếng của anh cthì thào khàn khàn ở bên tai: "Bà xã... bộ dạng của em khi mặc bộ đồ này, cực kỳ hấp dẫn..."
Từ trước đến nay, anh chưa hề keo kiệt với những từ ngữ để tán dương cô, nhưng thực sự đây là lần đầu tiên anh đã dùng từ "hấp dẫn" để nói về cô như vậy.
Gương mặt của Tĩnh Tri ⓝó_𝓃_𝐠 𝖇ừ_𝖓_ℊ lên, tim đập như trống làng, nhưng trong lòng cô lại len lén cảm thấy vui vẻ. Đợi đến khi anh 𝐡*ô*𝓃 cô đến gần như đã ✞_𝒽_ở ⓓố_ⓒ, cô lại cố ý giả vờ giận dữ chất vấn anh: "Hóa ra từ trước đến giờ anh chê em vẫn không đủ hấp dẫn sao?"
Anh nghe được câu hỏi này của cô thoáng sững sờ, nhưng sau đó lại tiếp tục ♓●ô●ռ một đường dọc theo xương quai của cô xuống bên dưới. Anh lưu luyến mãi ở trước bộ п_g_ự_🌜 của cô đến quên về. Tĩnh Tri đợi một hồi lâu không thấy anh trả lời, lúc này không khỏi bấm một cái vào trên lưng của anh. Mạnh Thiệu Đình bị đau khẽ kêu lên một tiếng nho nhỏ, thình lình hai tay anh cầm lấy hai bắp đùi thon dài của cô tách ra...
Trong nháy mắt, cảnh xuân liền tràn đầy tròng mắt của anh...
Tĩnh Tri sững sờ chốc lát, nhìn 𝖒á●⛎ mũi của anh vừa mới dừng lại một chút, bây giờ lại trào ra, mà đôi tròng mắt của anh lúc này đang nhìn cô chằm chằm cũng tựa như sắp sửa phun ra lửa. Anh cũng không hề nhúc nhích, không khỏi ngơ ngác cúi đầu xuống...
Cái nhìn này cũng không có gì quan trọng lắm, nhưng lại khiến Tĩnh Tri thẹn thùng mãi không thôi, gương mặt cô 𝐦-á-⛎ dồn lên đỏ rực. Cô nắm tay lại thành quả đấm đánh vào anh...
Mạnh Thiệu Đình bị bộ dáng này của cô 𝐤_í_c_𝒽 🌴hí_c_♓, †𝖍â_𝖓 ⓣ_♓_ể của anh nóng rực lên, giống như bị đặt lên trên một ngọn lửa mạnh để quay nướng vậy. Anh nhanh chóng tháo luôn chiếc khăn tắm của mình ra, tiện tay ném qua một bên, tóm lấy hai chân của cô quấn lên ở ngang hông...
Trong nháy mắt, khoảng cách của hai người đã được gần nhau hơn, ✝️_ⓗâ_𝓃 𝐭𝐡_ể của cô sắp bị ngửa ra phía sau, lại bị anh khư khư giữ chặt đặt tại ở trước n·ɢ·ự·ⓒ...
Tĩnh Tri 𝐭𝖍_ở 𝖉_ố_𝖈 một tiếng thật nhẹ, lại nghe thấy anh đang ⓣ*𝐡*ở ♓ổ*ⓝ ♓*ể*𝖓 bên tai, gấp gáp nói: "Bà xã... Về sau này, em hãy cứ mặc như vậy nhé... Chúng ta sẽ tiết kiệm được công sức phải ↪️ở*𝐢 🍳𝐮*ầ*𝖓 áo ra..."
Tĩnh Tri quýnh lên, nắm tay lại vừa đấm lên anh một cách tàn nhẫn: "Mạnh Thiệu Đình anh lại muốn 𝐜.𝒽ế.✝️ phải không? Lời nói như vậy mà anh cũng nói ra được thì thật quá đáng..."
Mạnh Thiệu Đình trong lòng cũng thấy rạo rực vui s*ư*ớ𝖓*ⓖ, bởi vì bị cô đánh. một lúc lâu sau, đợi khi cô mệt mỏi, lúc này anh mới nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô, ôm cô vào trong 𝖓·ɢ·ự·c: "Hình dáng bà xã của anh đương nhiên là quá tốt đẹp rồi, nhưng mà, thỉnh thoảng em ăn mặc ⓖ*ợ*ℹ️ 🌜ả*m như vậy một lần... Đối với anh mà nói, thật sự rất vui mừng..."
Anh càng ôm càng chặt, Tĩnh Tri cảm giác nơi nhạy cảm ռó_𝖓_🌀 b_ỏ_ռ_g của anh đã dán chặt ở trên phần bụng m●ề●Ⓜ️ ⓜ●ạ●ı của cô. Cô vặn vẹo uốn éo đầy bất an, chỉ muốn né tránh. Nhưng Mạnh Thiệu Đình lại kéo cô vào, ôm chặt lấy cô một lần nữa: "Bảo bối, em chớ lộn xộn... Anh chỉ sợ sẽ làm đau em thôi, em để cho anh nén nhịn thêm một lát nữa..."
Từ trong trái tim của Tĩnh tri chợt xông lên một cảm xúc ⓜề*m mạ*𝒾 nhàn nhạt. Cô đưa tay phủ ở trên mặt của anh, nơi đáy mắt là sự dịu dàng và thương yêu đến vô biên. Cô nhẹ nhàng lau sạch vết 𝐦á·ц còn vương lại một chút ở trên mặt anh, giọng nói thật thấp: "Em đã sinh bảo bảo được hơn hai tháng rồi, từ lâu đã không còn bị đau nữa..."
Lời nói của cô vừa mới thốt ra khỏi miệng, đáy mắt của Mạnh Thiệu Đình chợt tỏa ra một luồng ánh sáng, mà thứ ánh sáng kia lại chậm rãi thay đổi một cách uyển chuyển: "Bà xã đau lòng thay cho anh, đương nhiên là anh cũng cần phải tăng gấp bội tình yêu thương với bà xã rồi..."
Anh nói xong, đưa tay ôm cô dậy, "Chúng ta về trên giường đi..."
Bọn họ đều quên mất lúc này cả hai người đều gần như đã 🎋ⓗỏ-𝖆 †-𝒽-â-𝖓 hoàn toàn rồi...
Ở thời khắc anh ôm lấy cô ấy, Tĩnh Tri khẽ rên một tiếng thật nhỏ, cô đấm nhẹ một cái vào trên vai anh: "Mạnh Thiệu Đình... Anh đúng là đồ xấu xa..."
𝒩ó𝓃_ɢ 🅱ỏ_п_𝐠 đến sắp bùng cháy của anh bị nơi ɱ.ề.ɱ ⓜ.ạ.ⓘ của cô bao lấy thật chặt, anh chỉ cảm thấy thoải mái không nói ra được... Bước chân của anh cũng đã gần như không thể bước đi được nửa bước, nên anh đành phải lại đè lên cô ở trên bồn rửa tay... Cũng may mà diện tích của nơi này khá lớn và đủ vững chắc, nên mới có thể chống đỡ được sức nặng của hai người một cách an toàn...
← Ch. 197 | Ch. 199 → |