← Ch.01 | Ch.03 → |
Sau khi Đổng Trinh Hoa ở doanh trại đợi vài ngày, mới chậm rãi muốn biết một ít tình trạng.
Nam nhân cứu nàng từ trên chiến trường tên là Thịnh Hạo, năm nay mới hai mươi sáu tuổi, là vị bối lặc gia, từ năm năm trước tự xin đóng ở biên phòng Tây Vực, đã suốt năm năm không trở lại kinh thành.
Theo lời bọn họ thì Tây Vực chính là Tân Cương tương lai, bởi vì Thanh triều và Chuẩn Cát Nhĩ đều tranh miếng đất này, mấy năm liên tục chinh chiến không ngớt, miếng đất này rốt cuộc thuộc về bên nào, đến nay vẫn chưa có kết quả, cho nên cũng chưa có tên Tân Cương xuất hiện.
Mà Thịnh Hạo tuy rằng dám giữ nàng ở bên người làm nô tỳ, còn nói muốn đích thân trông chừng nàng, không cho nàng chạy trốn, nhưng thời gian hắn ở lại trong doanh căn bản là không nhiều lắm, luôn mang theo những binh lính khác tuần tra bên ngoài, công việc trông chừng nàng, ngược lại cơ hồ đều do A Thiết làm.
Nhưng A Thiết thực chán ghét nàng, hận nàng không thể lập tức làm nàng biến mất, miễn cho trở ngại, vướng mắt của hắn.
"Này, bối lặc gia sắp trở lại rồi, động tác của ngươi nhanh một chút được không? Ngay cả xách nước cũng lề mà lề mề, thật không hiểu bối lặc gia giữ ngươi ở bên người làm cái gì, quả thực chính là lãng phí lương thực."
A Thiết mang theo Đổng Trinh Hoa đi xách nước, nói đợi lát nữa cho chủ tử dùng để tắm thân mình, ở trên đường quay về lều trại, đã thấy nàng rớt lại phía sau một khoảng lớn, bước chân chậm quá, hắn liền không nhịn được gọi nàng, ấn tượng đối với nàng lại càng xấu.
Hai tay trái phải của hắn đều gánh theo thùng đầy nước, nàng chỉ gánh một cái, còn đi chậm hơn hắn nhiều như vậy, thật sự là một chút sức lực cũng không có.
Đổng Trinh Hoa tức giận trừng mắt nhìn hắn, trước kia nàng ở nhà đều được mẫu thân chiếu cố tốt, căn bản không cần làm chuyện nhà, không nghĩ tới đi tới nơi này, lại bị người khác ngược đãi kiêm bị khinh bỉ, "Ta có tên họ, tên là Đổng Trinh Hoa, chứ không phải 'này' cái gì, còn có, có bản lĩnh ngươi đem những lời vừa rồi, tất cả nói lại một lần nữa trước mặt bối lặc gia, xem ngươi có dám hay không!"
"Ta làm sao không dám? Ta..."
Không nghĩ tới Thịnh Hạo vừa vặn xuất hiện vào lúc này, nghiêm mặt trừng mắt nhìn bọn họ khắc khẩu ở trước bàn dân thiên hạ, "Các ngươi đang lăn tăn cái gì?"
"Két?" A Thiết nhất thời biến thành câm điếc, lời nói đến một nửa..., đành nghẹn họng nuốt trở về.
"Nói, nói, nói, nói mau, nói mau, nói mau!" Đổng Trinh Hoa cố ý kích hắn, nàng cũng không tin hắn thật sự dám nói ra.
"Nói cái gì?" Thịnh Hạo trừng mắt nhìn hai người bọn họ, hai người này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
"Không có việc gì, chuyện gì cũng đều không có." Có đánh chết, A Thiết cũng không thừa nhận chính mình mới vừa nói qua những thứ gì.
"Ha, quả nhiên là vậy!" Đổng Trinh Hoa cười vui sướng khi có người gặp họa, cảm thấy rốt cục thay mình ra một ngụm khí.
Khuôn mặt A Thiết tức đến nỗi sắp biến thành gan heo rồi, hắn quyết định phải chán ghét nữ nhân này thật nhiều.
"Đủ rồi, đừng ở trước mặt người khác làm ra chuyện mất mặt xấu hổ nữa." Thịnh Hạo trầm giọng uy hiếp, "Lần sau để cho ta nghe được các ngươi cãi nhau nữa, coi chừng sẽ dùng quân pháp để xử trí."
"Đã rõ." Hai người bọn họ trả lời.
"Đã rõ rồi thì nhanh chóng trở về trong lều trại đi."
A Thiết xoay người hướng lều trại đi vào trước một bước, Đổng Trinh Hoa đuổi theo sau, không nghĩ tới lúc này Thịnh Hạo lại đưa tay qua thay nàng xách thùng nước, cũng không để ý làm như vậy sẽ mất sự phân biệt chủ tớ.
"Ách?" Đổng Trinh Hoa kinh ngạc nhìn hắn xách thùng nước, coi như không có việc gì đi lên phía trước, trong lòng lại hiện lên một tia ngọt ngào, khóe miệng nhịn không được gợi lên một chút cười nhạt.
Xét đến việc hắn là một nam nhân, còn biết không nên để cho nữ nhân gánh vật nặng, chỉ là riêng điểm này, làm cho nàng có thêm chút ấn tượng đối với hắn.
Nàng chạy chậm lại bước theo phía sau hắn, nhân cơ hội vụng trộm quan sát hắn, ngoại hình của hắn không nhã nhặn, cũng không hơn anh tuấn, mà tương đối tục tằng, hơn nữa trên người hắn tản mát ra một loại hơi thở nhiều lần trải qua tang thương, kỳ thật... Rất có vị nam nhân.
Cái loại cảm giác này thật giống như nam sinh trước khi tham gia quân ngũ cũng chỉ là "Nam sinh", thế nào cũng phải trải qua rèn luyện trong quân ngũ, mới có thể tản mát ra khí khái "nam nhân", làm cho nữ sinh cảm thấy hắn là người có trách nhiệm, có thể an tâm dựa vào.
Kỳ thực, ở bên cạnh hắn, nàng thật sự có một loại cảm giác an tâm kỳ lạ, khiến nàng cho dù một thân một mình ở Thanh triều xa lạ, cũng không lo lắng cho rằng mình sống không nổi, bởi vì nàng tin tưởng, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng.
Nàng cũng không hiểu tại sao mình không chút lựa chọn mà tin tưởng hắn, trước đây, hai người bọn họ căn bản là không biết, ngay cả hắn là cái dạng nam nhân gì nàng đều không biết.
Nga, cũng không thể nói hoàn toàn là không biết! Ít nhất nàng biết, thời điểm hắn mang binh đánh giặc thực dũng mãnh, mặc dù bình thường ở chung thì hắn không có khí phách trên chiến trường, nhưng cũng là đại nam nhân quen ra lệnh, mà nàng cũng chỉ có thể làm tiểu nữ nhân lo cho sinh mạng của mình, hoàn toàn không thể phản kháng hắn.
Như vậy cá tính người cổ đại kỳ cũng xem như bình thường, đại nam nhân xứng tiểu nữ nhân, chỉ tiếc nàng là nữ nhân thời đại, muốn nàng làm tiểu nữ nhân nhẫn nhục chịu đựng, rất khó!
Thịnh Hạo tiến vào trong lều trại, liền lập tức dặn dò A Thiết, "A Thiết, về sau giao cho nàng làm chuyện gì đơn giản một chút là được rồi, việc nặng nề nàng làm không được."
"Nô tài hiểu rõ." A Thiết trả lời thực rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được trừng mắt nhìn Đổng Trinh Hoa đang theo phía sau vào một cái.
Đổng Trinh Hoa biểu tình vô tội nhún nhún vai, giống như là đang nói — ta không buộc hắn làm như vậy, là chính bản thân hắn quyết định, không liên quan tới ta, ngươi giận ta cũng vô ích.
A Thiết đem hộp thuốc đầy ắp nhét vào trên tay Đổng Trinh Hoa, lấy tiếng nói cứng ngắc nói: "Giúp bối lặc gia thay thuốc."
"A?" Đổng Trinh Hoa nhìn vào hộp một cái, nhất thời da đầu run lên một trận, bởi vì lúc trước thay thuốc thì nàng chỉ dám ở một bên phụ trách việc vặt, căn bản là không dám nhìn vết thương của hắn nha! "Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Tiếp tục đi làm 'việc nặng' nha, nước còn chưa xách xong."
"..." Oán khí của người nam nhân này đối với nàng quả nhiên rất lớn, "Thay thuốc thì thay thuốc, nếu ngươi không sợ bối lặc gia nhà ngươi bị tay chân vụng về của ta giết chết!"
A Thiết vừa nghe, nhất thời mặt biến sắc, hắn vốn nghĩ Đổng Trinh Hoa sợ thấy vết thương mới cố ý chỉnh nàng, không nghĩ tới ngược lại rất có thể sẽ chỉnh đến chủ tử của mình, "Quên đi, ta sẽ tự mình làm!"
"Đủ rồi, hai người các ngươi đừng ầm ĩ nữa, vừa rồi ta đã cảnh cáo các ngươi coi chừng bị quân pháp xử trí, nhanh như vậy đã coi lời ta như gió qua tai rồi?" Thịnh Hạo mày rậm nhăn lại, rống lớn, thực không hiểu nổi hai người bọn họ sao có thể tùy tùy tiện tiện mà ầm ỹ, "A Thiết tiếp tục đi xách nước, công việc thay thuốc giao cho một mình nàng, hai người im miệng ngoan ngoãn làm việc cho ta!"
Sau khi hai người bọn họ trừng mắt nhìn nhau một cái, xách nước thì xách nước, thay thuốc thì thay thuốc, trong lều trại rốt cục lại khôi phục yên tĩnh.
Đổng Trinh Hoa đặt hộp thuốc ở bên giường, Thịnh Hạo cởi xiêm y nửa người trên, lồng ngực rắn chắc của hắn nhất thời hiện ra ở trước mắt nàng, tuy rằng trên lồng ngực có mảnh vải che lại một nửa, nhưng vẫn khiến nàng nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập, nhịn không được thẹn thùng.
Nàng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ nha, đừng nói nam nhân, nàng ngay cả bộ ngực tiểu nam sinh cũng chưa xem qua, cảnh tượng trước mắt đối với nàng mà nói... Thật sự quá mức ướt át kích thích.
Nàng cố gắng trấn định tinh thần, không muốn để hắn phát hiện ra sự thẹn thùng không được tự nhiên của nàng, Thịnh Hạo ngồi ở bên giường quay lưng lại để nàng xử lý vết thương, nàng một bên cẩn thận gỡ mảnh vải cũ xuống, cho dù không dám nhìn, vẫn phải kiên trì đối mặt vết thương đang kết vảy kia.
Tâm đột nhiên hơi hơi co rút đau đớn, nàng phát hiện, nhìn đến vết thương thì cảm giác của nàng không phải sợ hãi, mà ngược lại lại có loại đau lòng không hiểu lan tràn ở ngực, nàng không đành lòng nhìn hắn đau đớn như vậy.
Không chỉ vết đao chưa khỏi hẳn trên vai, nàng phát hiện trên lưng của hắn còn có vài chỗ vết thương cũ đã sớm mờ đi, đây đều là dấu vết hắn chiến đấu hăng hái đẫm máu lưu lại, cũng như là đang kể rõ kiếp sống hành quân năm năm này của hắn, thực vất vả, rất nguy hiểm, lúc trước đã đi qua quỷ môn quan vô số lần.
Đóng quân ở biên cương là chuyện rất vất vả, không có người nào nguyện ý chủ động xin đi giết giặc, cho nên nàng không hiểu, tại sao hắn muốn chủ động thỉnh cầu đi tới nơi này, cái loại cảm giác này thật giống như... Hắn đang trục xuất chính mình.
Sinh không thể luyến (yêu), chết có gì sợ, cho nên hắn liền trục xuất chính mình đến nơi xa xôi hoang dã này, nếu có một ngày chết trận ở trên sa trường, cũng coi như một cái chết có giá trị, phải không?
Vừa nghĩ tới tâm tình của hắn rất có thể là như vậy, trong lòng nàng càng thêm co rút đau đớn, rất luyến tiếc, chỉ muốn mắng hắn... Thật là khờ...
Tại sao phải làm loại việc ngốc này? Vì sao không thương tiếc tánh mạng của mình? Chẳng lẽ trên đời này, thật sự không hề có chuyện gì đáng giá để hắn lưu luyến sao...
Thịnh Hạo đang chờ Đổng Trinh Hoa thay thuốc phát hiện nàng chậm chạp không hề động đậy, đột nhiên lại cảm giác được trên lưng tựa hồ dính vào chất lỏng ấm áp không rõ, nghiêng thân ra sau nhìn lên, lại ngoài ý muốn phát hiện nàng đang rơi nước mắt, vừa kinh ngạc vừa lo lắng, "Sao ngươi khóc?"
"Ách?" Đổng Trinh Hoa lấy lại thần trí, sờ sờ khuôn mặt của mình, thật sự đụng đến một cỗ ẩm ướt, nàng hoàn toàn không dự đoán được mình thật tự nhiên mà rơi lệ.
Thật kỳ quái, nàng khóc cái gì? Cho dù nàng đối với hắn cảm thấy không chán ghét, hẳn là cũng không sâu đến trình độ sẽ vì hắn khóc chứ?
Nhưng lòng của nàng chính là ẩn ẩn co rút đau đớn, hơn nữa càng ngày càng đau, càng ngày càng đau...
Cố gắng áp chế ý đau không hiểu trong lòng, nàng nhanh chóng lau đi nước mắt, nở ra nụ cười có chút xấu hổ, "Ahaha... Đại khái là bởi vì lần đầu tiên ta chạm vào vết thương đáng sợ, nhìn xem giống con rết đang đi này, cho nên mới bị hù đến phát khóc, không có việc gì không có việc gì."
"Vậy ngươi đừng giúp ta thay thuốc nữa, chờ A Thiết trở về..."
"Không, ta muốn thay, đã không có việc gì nữa rồi, ta sẽ không khóc nữa!" Nàng lập tức ra tay giúp hắn thay thuốc, không hề có bất kỳ chần chờ nào. Nàng kiên trì muốn tiếp tục, Thịnh Hạo cũng không ngăn trở nàng dừng lại nữa, nhưng đối với lý do nàng vừa rồi rơi lệ, hắn vẫn thấy nghi hoặc, không thể nào tin được.
Khi hắn thấy khí chất yêu tiếc lúc nàng khóc, lại làm cho hắn nhớ đến Ngọc Ly, hắn ngầm cười khổ, biết tâm bệnh của mình đã thật sâu, sớm đến độ không có thuốc chữa.
Nàng không phải Ngọc Ly, nhưng đầu hắn lại không ngừng hò hét, nếu nàng là Ngọc Ly thì tốt rồi, hắn muốn xem nàng thành Ngọc Ly... muốn quá... muốn quá.
Đêm khuya trong quân doanh, chung quanh truyền đến thanh âm của binh lính đi tới đi lui tuần tra, ngay từ đầu Đổng Trinh Hoa thật sự cực kỳ không quen, ngủ như thế nào cũng không ngon, bất quá qua mấy hôm, nàng đã miễn dịch được loại thanh âm này, mặc kệ bọn lính một đêm qua lại tuần tra mấy lần, nàng cũng có thể tiếp tục ngủ, không chút ảnh hưởng gì.
Nhưng một đêm này, nàng lại không hiểu sao từ trong giấc ngủ mà tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh trong lều trại một hồi, đầu chậm chạp tựa hồ cảm thấy có chỗ kỳ quái, lại nhất thời không nghĩ ra.
Đợi cho ý thức của nàng hơi chút thanh tỉnh, nàng mới giật mình thấy kỳ quái ở đâu ── không trông thấy bóng dáng Thịnh Hạo và A Thiết, chỉ có một mình nàng ở trong lều trại.
"Kỳ quái... Hơn nửa đêm, bọn họ còn đi đến đâu..."
Đổng Trinh Hoa xuống giường, đi ra ngoài lều trại, tìm kiếm gần đây, phát hiện A Thiết lén lút tránh ở sau một thân cây, không biết đang nhìn lén cái gì.
Nàng đi vào phía sau A Thiết, buồn bực hỏi: "Ngươi đang xem cái gì?"
"A.. !" A Thiết bị thanh âm thình lình xảy ra dọa nhảy dựng thật lớn, xoay người lại, vừa thấy đến Đổng Trinh Hoa, liền thở phì phì lên tiếng chửi nhỏ, "Ngươi vô duyên vô cớ dọa ta làm cái gì?"
"Ta không dọa ngươi, là ngươi tự dọa chính mình." Hắn căn bản chính là thấp thỏm không yên thôi!
"Ngươi..." A Thiết tức giận đến tìm không ra lời có thể phản bác, liền không để ý tới nàng, tiếp tục vụng trộm quan sát trạng huống trước mắt.
Đổng Trinh Hoa theo tầm mắt của hắn trông qua phía trước, mới phát hiện Thịnh Hạo cư nhiên hơn nửa đêm một mình ngồi ở trên đầu một tảng đá lớn, cầm trên tay một bầu rượu, trầm mặc uống, như là đang mượn rượu giải sầu.
Đổng Trinh Hoa kinh ngạc chất vấn A Thiết, "Ngươi để cho hắn uống rượu cũng không ngăn cản? Vết thương trên người hắn còn chưa lành nha!"
"Ta có biện pháp gì, bối lặc gia đêm nay chính là muốn uống rượu, cho dù ta không đưa cho hắn, hắn cũng sẽ tự mình đi lấy." Nàng cho là hắn muốn như vậy sao, hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
"Đêm nay, hắn rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại muốn uống rượu?"
"Ta cũng không thật sự rõ ràng, chỉ biết là hàng năm vào khoảng thời gian này, bối lặc gia luôn tâm tình không tốt, chắc chắn sẽ có một, hai đêm có bộ dáng như hiên tại, một mình uống rượu giải sầu."
Hắn hầu hạ bối lặc gia mới chỉ có hai năm, trước khi hắn đến, bối lặc gia đã có bộ dáng như vậy, hắn, thân làm nô tài cũng không có tư cách hỏi đến việc riêng của chủ tử, cho nên chỉ có thể ở một bên vụng trộm quan tâm.
Nhưng Đổng Trinh Hoa không thể chịu đựng được Thịnh Hạo làm loại chuyện thương thân này, A Thiết không dám ngăn cản, vậy đổi cho nàng đi!
A Thiết giật mình trừng lớn hai mắt nhìn Đổng Trinh Hoa cư nhiên nghênh ngang trực tiếp hướng Thịnh Hạo đi tới, lo lắng thấp giọng muốn ngăn cản, "Này, ngươi muốn làm gì? Này..."
Thịnh Hạo uống rượu uống đến một nửa, phát hiện Đổng Trinh Hoa cư nhiên đi vào trước mặt hắn, không khỏi nhướng lông mày lên, "Ngươi không phải đang ngủ, sao đi ra?"
"Chủ tử cũng chưa ngủ, ta đây làm nô tỳ sao dám ngủ?" Đổng Trinh Hoa vẻ mặt tươi cười trực tiếp đoạt lấy bầu rượu trên tay hắn, hành vi lớn mật như vậy một chút cũng không giống nô tỳ, "Bối lặc gia, hiện tại ngài có thương tích trong người, không nên uống rượu, rượu này, nô tỳ trước hết nhận thay bối lặc gia."
Thịnh Hạo không nghĩ tới rượu của mình lại bị nàng cướp đi, cố ý đe doạ nàng, "Ngươi thật to gan!"
"Bối lặc gia là muốn trừng phạt nô tỳ sao?" Nàng tiếp tục bảo trì tươi cười, bởi vì nàng cảm giác được, hắn chỉ là dọa nàng, cũng sẽ không thật sự trừng phạt nàng.
Quả nhiên, Thịnh Hạo khẽ cười một tiếng, thật sự hắn không có biện pháp tóm được nữ nhân có bộ dạng như Ngọc Ly này, "Quên đi, rượu kia ngươi muốn thu hãy thu đi."
Hắc, dự cảm của nàng quả nhiên là đúng! "Bối lặc gia, nếu có tâm sự, nói thẳng ra, có thể tốt hơn so với một mình uống rượu giải sầu nha!"
Ánh mắt của hắn lộ ra một chút đau thương, khiến nàng rất không nhẫn tâm, rất muốn biết hắn rốt cuộc làm sao vậy, cho nên dù biết là hỏi như vậy xem như vượt quá khuôn phép, nàng vẫn nhịn không được hỏi ra lời.
"Ngươi ngay cả tâm sự của ta cũng muốn để ý đến? Ngươi không phải không chỉ là một người can đảm chứ?" Thịnh Hạo cố ý chế nhạo.
"Có lẽ vậy." Nàng nhún nhún vai, tươi cười giờ phút này thật ra có chút bướng bỉnh.
Có thể là uống rượu, cũng có thể là bởi vì bộ dạng nàng, Thịnh Hạo phát hiện mình đột nhiên không quản được nội tâm xúc động, nếu nàng muốn biết, hắn liền không chút do dự đã mở miệng, "Hôm nay... Là ngày giỗ một vị bạn cũ của ta."
"Ách?" Đổng Trinh Hoa không nghĩ tới sẽ là một sự việc như vậy, đột nhiên cảm giác mình buộc hắn mang tâm sự trong lòng nói ra khỏi miệng, có chút tàn nhẫn, "Nếu ngươi không muốn nói, vậy đừng nói đi."
"Không, hiện tại ta rất muốn nói, cho nên ngươi thế nào cũng phải nghe."
"Vậy được rồi, ta liền chăm chú lắng nghe." Đổng Trinh Hoa tiếp tục hỏi, " Vậy... Là một bằng hữu rất tốt sao?
"Xem như thế đi." Hắn không biết nên định nghĩa quan hệ với nàng như thế nào, bởi vì giữa hai bọn họ, không hoàn toàn chỉ là bằng hữu, quan hệ có chút phức tạp.
"Vậy bằng hữu của ngươi vì sao chết?"
"Bị ta hại chết."
"A?" Đổng Trinh Hoa kinh ngạc sửng sốt, ngay sau đó trả lời, "Ta không tin."
Tuy rằng quen biết không lâu, nhưng nàng biết hắn tuyệt đối không phải người như thế, nếu hắn không phải đang lừa nàng, nàng liền khẳng định có hiểu lầm gì đó.
"Ta thật sự cảm thấy, là ta hại chết nàng..." Thịnh Hạo nhìn ánh trăng phía chân trời, giọng điệu có chút buồn bã nồng đậm, "Khi ta mới quen nàng thì nàng chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, ta đối đãi với nàng như muội muội, không nghĩ tới... Sau đó phần tình cảm kia vô tình trở nên không giống như huynh muội, mà là ta đã thích nàng..."
Hắn và một vị bạn tốt khác cùng quen biết nàng, hắn và bạn tốt cùng nhau che chở nàng, xem nàng như muội muội thương yêu nhất để chăm sóc, vốn tưởng rằng tình nghĩa ba người sẽ vĩnh viễn tồn tại, lại không nghĩ rằng, trong một đêm thay đổi hết.
Đổng Trinh Hoa nhíu lại lông mày, cho nên bây giờ hắn là đang thương tiếc cô nương hắn từng thích? Điều này làm cho nàng không hiểu, cảm thấy có chút không phải tư vị, "Ngươi thích nàng, nàng kia cũng thích ngươi sao?"
"Ngay từ đầu ta cũng không biết nàng rốt cuộc có thích ta hay không, nhưng khi nàng tròn mười lăm tuổi thì bạn tốt của ta lại hướng Hoàng thượng thỉnh cầu ban hôn, chỉ hôn cho nàng làm phúc tấn của hắn, nàng cực kì khiếp sợ, mới nói ra nàng thật ra là thích ta, còn đối với bạn tốt của ta, nàng chỉ có cảm tình giống như huynh muội."
Cho nên... Đây là một cuộc tình tay ba? "Vậy làm sao? Hoàng thượng lần này chỉ uyên ương sai quá mức."
"Nhưng thánh chỉ ban hôn đã ra, có thể sửa đổi sao?" Thịnh Hạo cười khổ, "Một người là bạn tốt của ta, một người là cô nương ta thích, thật là làm cho ta ở thế khó xử, cuối cùng ta tự động xin đi giết giặc, rời xa kinh thành, đóng ở biên phòng Tây Vực, tính nhắm mắt làm ngơ, thành toàn cho bạn tốt cùng nàng ở cùng một chỗ, kết quả không nghĩ tới... Đây cũng là một quyết định sai lầm nhất mà cả đời này ta đã làm."
"Sau đó thì sao?" Lòng của nàng cũng trầm xuống theo giọng điệu hắn, nàng biết hôn sự khẳng định không thuận lợi, vậy, nhất định xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Nàng trốn hôn rồi, một đường đuổi theo ta đến Tây Vực, cũng ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rơi vào kết cục hài cốt cũng không còn." Thịnh Hạo nhìn nàng, "Cho nên ta nói là ta hại chết nàng, không đúng sao?"
Nếu hắn không lựa chọn trốn tránh, nàng sẽ không phải chết ở trước mặt hắn, cho nên hắn cực kỳ tự trách, vĩnh viễn không thể tha thứ chính mình!
Đổng Trinh Hoa rốt cục hiểu được vì sao người hắn tản mát ra một cỗ cảm giác không xem mạng ra gì, nguyên lai hắn vì vị cô nương kia chết đi mà tự trách, cho nên mới dùng phương thức này để trừng phạt chính mình.
Thật là một nam nhân si tình ngốc nghếch, vị cô nương kia khẳng định không muốn nhìn thấy hắn tra tấn chính mình như thế, nếu nàng biết, nhất định sẽ đau lòng vạn phần!
"Nếu ta là nàng, nghe được ngươi trách cứ chính mình như vậy, ta sẽ rất tức giận." Đổng Trinh Hoa cực kì nghiêm túc nói, "Nếu ta là nàng, ta có chết, cũng sẽ tìm cách từ âm tào địa phủ trở lại cuộc sống, hung hăng mắng chửi một chút, bởi vì đây là ngoài ý muốn, căn bản không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần gom tất cả tội ôm vào người mình!"
Thịnh Hạo sửng sốt, nhìn nữ nhân bộ dáng tương tự với Ngọc Ly mắng hắn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, hắn thật đúng là có ảo giác, giống như hồn phách Ngọc Ly thật sự trở về mắng hắn một chút vậy.
"Cái chết của nàng không phải lỗi của ngươi, chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi, cho nên ngươi không nên tiếp tục tự trách nữa, nếu nàng biết ngươi vì nàng mà trục xuất chính mình, không muốn sống mà ở trên chiến trường vật lộn với quân địch, không cần quan tâm sống chết của mình, lòng của nàng sẽ rất đau, rất đau..."
Cỗ đau đớn trong nội tâm lại ẩn ẩn hiện lên, nàng không hiểu tại sao mình luôn đặc biệt có phản ứng đối với sự đau thương của hắn, thậm chí còn có một loại xúc động, muốn tự tay vuốt ve vết thương trong lòng hắn, nếu hắn nguyện ý...
Thịnh Hạo kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới nàng cư nhiên biết việc tự trục xuất bản thân của hắn, cư nhiên nhìn ra hắn kỳ thật rất muốn ở trên chiến trường tìm cái chết, đến dưới cửu tuyền đi tìm bóng dáng Ngọc Ly.
Nguyên bản tâm tình cô đơn đã lâu, nhất thời kích động mãnh liệt, hắn đột nhiên vươn tay gắt gao ôm nàng vào lòng, hành động bất ngờ xảy ra này, làm cho Đổng Trinh Hoa giật mình, không rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
"Thực xin lỗi, để cho ta ôm ngươi một lát, chỉ cần một chút là được..." Thịnh Hạo nghẹn ngào khẩn cầu, hai cánh tay ôm lấy nàng lại hơi hơi siết chặt, như là muốn nàng hòa nhập vào trong cơ thể của mình, không cho nàng rời đi.
Vành mắt của hắn ướt át, cơ hồ muốn rơi lệ, năm năm nay, hắn cho dù bi thương thế nào, thống khổ thế nào, hắn vẫn khóc không được, tất cả nước mắt trực tiếp để trong lòng, không để người ngoài thấy được.
Nhưng nàng nói mấy câu ngắn ngủn, lại bức ra đau thương đè nén trong lòng hắn đã lâu, làm cho hắn muốn khóc thật to một hồi, để tất cả bi thương năm năm nay đều phát tiết ra ngoài.
Nàng là người trên trời phái tới cứu ta sao? Lời của nàng làm cho hắn có loại cảm giác như giải thoát khỏi gông xiềng trói buộc, tâm nguyên bản tự trách trầm trọng, nháy mắt đã dễ dàng hơn, rốt cục có thể tiêu tan chuyện cũ này.
Nàng nói rất đúng, nếu Ngọc Ly biết hắn tra tấn chính mình như thế, nàng sẽ đau lòng, hắn không nên để mình lâm vào trong quá khứ bi thống nữa, hắn phải tỉnh lại, kiên cường, đối mặt thật tốt với cuộc sống kế tiếp, tuy rằng trong cuộc sống tương lai... sẽ không có Ngọc Ly tồn tại.
Cho dù không có Ngọc Ly, hắn cũng phải chấp nhận sự thật này, không thể cam chịu nữa...
Đổng Trinh Hoa lẳng lặng dựa vào trong lòng Thịnh Hạo, hoàn toàn không giãy dụa, tùy ý hắn phát tiết cảm xúc áp lực đã lâu, nếu làm như vậy có thể làm cho hắn tốt hơn, nàng không ngại để hắn ôm lâu một chút.
Môi nàng vẽ lên một chút cười nhạt, chỉ cần hắn có thể hiểu được lời nói của nàng, nàng liền cảm thấy thực sự mừng, rất vui vẻ.
Chuyện cũ đã qua, hắn không nên bị quá khứ ràng buộc nữa, nàng thành tâm hi vọng, qua đêm nay là hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, dùng thái độ hoàn toàn mới và tích cực, đối mặt cuộc đời của mình.
Nàng tin tưởng vị cô nương kia cũng sẽ vui vẻ giống nàng, vì sự hồi phục của hắn mà thay hắn cảm thấy vui mừng...
***
Sau đêm đó, quan hệ giữa Đổng Trinh Hoa và Thịnh Hạo cùng A Thiết, có chuyển biến cực kì khéo léo.
Thịnh Hạo hoàn toàn không đề cập tới chuyện đêm đó đột nhiên không khống chế được ôm lấy nàng, Đổng Trinh Hoa cũng rất có ăn ý không hề đề cập tới, miễn cho hai người xấu hổ, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn nhau, lại luôn mang theo mờ ám như có như không, giống như có cái gì, lại giống như không có gì, làm cho người ta không hiểu rõ hiện tại chuyện hai người bọn họ là như thế nào
Mà A Thiết tận mắt nhìn thấy Thịnh Hạo ôm Đổng Trinh Hoa, bây giờ ánh mắt nhìn Đổng Trinh Hoa cũng trở nên rất kỳ quái, thực phức tạp, muốn hỏi nàng tại sao Thịnh Hạo lại ôm nàng, lại hỏi không ra lời, cũng chỉ có thể mãnh liệt nhìn chằm chằm nàng, nàng sắp chịu không nổi.
"Đừng luôn nhìn ta như vậy, muốn biết bối lặc gia nhà ngươi tại sao phải đột nhiên ôm lấy ta, ngươi trực tiếp đến hỏi hắn nha, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ có hắn mới biết."
Trong lều trại, Đổng Trinh Hoa nói rõ với A Thiết, có bất kỳ vấn đề gì, đều nên trực tiếp đến hỏi chủ tử thân ái của hắn, đừng nghĩ từ trên người nàng lấy được đáp án gì.
Bởi vì nàng kỳ thật cũng không rõ lắm, vì sao Thịnh Hạo lại đột nhiên ôm lấy nàng, mà nàng... Cư nhiên cũng không bài xích cái ôm của hắn, bây giờ nhớ lại, vẫn còn có loại tư vị ngọt ngào lan tràn trong lòng.
Lồng ngực của hắn thật dày, thật là ấm áp... Không đúng không đúng, mau hồi thần lại, loại hành vi này của nàng và hoa mắt là hai loại khác biệt!
"Ngươi nhất định sử dụng yêu thuật gì với bối lặc gia chúng ta, bằng không bối lặc gia không có khả năng đối với ngươi làm ra loại chuyện đó." A Thiết vị chua mười phần lên án, hắn làm sao có thể trực tiếp đi hỏi chủ tử chuyện này, như vậy không phải bị chủ tử biết hắn lúc đó nhìn lén sao? Đương nhiên chỉ có thể nghĩ biện pháp lấy đáp án từ nàng thôi nha.
Đổng Trinh Hoa trợn trắng mắt, người nam nhân này thật sự nghĩ quá nhiều, "Nếu ta thực biết yêu thuật, ta sẽ thuận tiện hạ yêu thuật cho ngươi luôn, cần gì phải để cho ngươi luôn xem ta không vừa mắt?"
"Nói tóm lại, nhất định là ngươi có vấn đề." A Thiết rất trung thành, tra khảo đến cùng.
"..." Được rồi, dù sao ngàn sai vạn sai đều là nàng sai, tuyệt đối không phải là lỗi của Thịnh Hạo, như vậy được chứ! "Quên đi, không muốn tiếp tục nói với ngươi nữa."
Thịnh Hạo tiến vào lều trại, liền gặp được hai người bọn họ đang giằng co, không khỏi nhăn mày lại, thực không hiểu nổi bọn họ làm sao luôn không hòa hợp, "Lại đang cãi nhau?"
"Không có, chính là nô tài đang hướng nàng 'lãnh giáo' một chút chuyện." A Thiết kiên quyết phủ nhận vừa rồi là cãi nhau, lập tức đến gần bên người chủ tử, "Bối lặc gia, nghe nói kinh thành truyền thánh chỉ đến, không biết là có chuyện gì?"
Vừa rồi Thịnh Hạo ra ngoài lều trại là đi tiếp đón thánh chỉ, hắn ngồi vào ghế trên, sắc mặt ngưng trọng, "Ta bị triệu hồi kinh."
"Bối lặc gia cũng bị triệu hồi kinh rồi?" A Thiết lộ ra nét mặt hưng phấn, lập tức lại thêm một chút hoang mang, "Đây là chuyện tốt nha, bối lặc gia thấy thế nào... sao lại tựa hồ không quá cao hứng vậy?"
"Ta rất khó cao hứng được." Thịnh Hạo tự giễu cười, chỉ cần vừa nghĩ tới sau khi quay về kinh, rất có thể sẽ lại gặp "hắn", hắn liền cảm thấy có chút đau đầu, tình nguyện không quay về.
Mặc dù cuộc sống ở biên cương có chút khắc khổ, nhưng hắn đã thành thói quen, chỉ tiếc thánh chỉ khó chống lại, hoàng thượng niệm tình hắn ở biên cương đã năm năm, quyết định điều hắn quay về kinh nghỉ ngơi, đổi những người khác tới thay vị trí của hắn.
Nếu trốn không xong, vậy hắn cũng chỉ có thể đối mặt, hắn đã né "hắn" năm năm, cũng đã đủ, hắn không cần thiết lại trốn ở đó nữa.
Đổng Trinh Hoa không nghĩ tới trong lúc mấu chốt này hắn lại bị triệu hồi về kinh thành, như vậy nàng ở Tây Vực vốn không có một người có thể dựa vào, "Bối lặc gia, ngươi... Nhất định quay về kinh sao?"
"Đó là đương nhiên, thánh chỉ cũng đã hạ."
"Oh." Nàng uể oải hạ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, thấp giọng lầm bầm, "Như vậy ta sẽ một thân một mình ở lại Tây Vực, sẽ phải nghĩ biện pháp tự lực cánh sinh..."
Không biết nàng mất bao nhiêu thời gian mới có thể tìm được phương pháp trở lại thế kỷ hai mươi mốt, nếu vẫn tìm không thấy, nàng không phải chết già ở Tây Vực hay sao?
Thật là đáng sợ, nàng không muốn một mình chết già ở Tây Vực, nàng muốn nhanh chóng về nhà nha...
Đổng Trinh Hoa thì thào tự nói đều bị Thịnh Hạo nghe được rõ ràng, hắn nhất thời nhíu chặt lông mày, giọng điệu khó nén cường thế, "Ai nói ngươi phải một mình ở lại Tây Vực?"
"Không đúng vậy sao? Ngươi sẽ rời Tây Vực trở về kinh thành mà."
"Ngươi phải theo ta quay về kinh." Câu này không phải hỏi, mà là mệnh lệnh trực tiếp, không cho nàng phủ quyết.
"Hả? Vì sao ta phải cùng ngươi quay về kinh?" Thật sự là khó hiểu!
Nếu địa điểm nàng xuyên thời không đi vào Thanh triều là ở Tây Vực, theo lý thuyết, muốn trở về..., cũng chỉ có thể ở Tây Vực tìm đáp án, một khi cùng hắn trở lại kinh thành, nàng còn có biện pháp quay về thế kỷ hai mươi mốt sao?
"Vậy ngươi có chỗ đi không?" Hắn đã phái người điều tra, chung quanh đây căn bản không có người quen nàng, mà nàng nhận mệnh cùng hắn ở lại trong quân doanh, bộ dáng tuyệt không giống có nhà có thể về.
"... Tạm thời là không có." Nàng không phải không thừa nhận.
"Cho nên, ngươi theo ta quay về kinh." Hắn lại ra mệnh lệnh, hắn sẽ không để cho nàng một mình ở lại Tây Vực.
Hắn thừa nhận hắn có lòng riêng, hy vọng có thể giữ nàng ở bên người, tốt nhất khiến nàng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi hắn, hắn mặc kệ nàng từ đâu mà đến, không nhà để về rất tốt, hắn là có thể bị phiền hà, kiêng kị mà chiếm lấy nàng, không cho nàng đi.
Hắn hiểu được nàng không phải Ngọc Ly, nhưng hắn vẫn muốn mang thiệt thòi Ngọc Ly phải chịu, tất cả đều bù lại ở trên người nàng, hắn coi nàng trở thành cơ hội mà trời cho hắn một lần nữa, cho nên lúc này đây, hắn nhất định phải nắm thật chặt, không cho hối hận lại xảy ra lần nữa.
Cho dù bây giờ nàng không thích hắn, vậy cũng không quan trọng, hắn sẽ nghĩ biện pháp khiến nàng thích hắn, chỉ cần cho hắn cơ hội...
Đổng Trinh Hoa giận dữ trừng mắt nhìn Thịnh Hạo, giọng điệu hắn không cho nàng cự tuyệt khiến nàng cực kỳ buồn bực, có loại cảm giác không được tôn trọng mãnh liệt, riêng một điểm chuyên quyền độc đoán này, hoàn toàn không để ý đến ý nguyện của nàng, khiến cho nàng giảm đi một phần cảm tình đối với hắn, càng ngày càng giảm, vốn có nhiều hảo cảm, nhưng hiện tại đã biến thành âm rồi!
Nàng tuyệt đối muốn cho hắn biết, nàng cũng không phải là tiểu nữ nhân nhẫn nhục chịu đựng, nàng cũng có ý thức tự chủ, cũng sẽ phản kháng, "Quay về kinh với ngươi? Ta, không, muốn, đi!"
← Ch. 01 | Ch. 03 → |