← Ch.067 | Ch.069 → |
"Tầm Thiên Hoan, nhìn anh!"
Tiếng kêu của hắn, trong khoảng thời gian ngắn khiến cô sợ hãi, đốn ngạc nửa ngày...... Nước mắt rơi như mưa......
"Không được khóc!" Bắc Diệc Uy bá đạo nói, "Tại sao khóc, anh làm sai cái gì, em tại sao phải khóc?!"
Tầm Thiên Hoan cắn môi, thoáng cái nức nở, nước mắt ngăn không được cứ rơi lã chã, cô cũng không muốn khóc, chính là cô khống chế không nổi chính mình.
Tịch, Tịch cũng không đối với cô hung dữ như vậy......
"Tịch...... Tịch, anh ở đâu...... Em rất sợ hãi......" Tầm Thiên Hoan hấp háy cái mũi, hai mắt đẫm lệ như phủ tầng sương.
Bắc Diệc Uy vươn tay lau nước mắt của cô, cô không ngừng rơi lệ, hắn sẽ không ngừng đau khổ, hắn đè nén thanh âm của mình, nói: "Khóc, tại sao phải khóc? Em tại sao phải sợ? Có anh ở đây, anh cũng sẽ cố gắng bảo vệ em chẳng kém Âu Dương Tịch? Đừng khóc được không?"
"Tịch, tôi muốn gặp Tịch, ô...... Anh dẫn tôi đi gặp Tịch được không? Dẫn tôi đi gặp anh ấy...... Van cầu anh......"
Tầm Thiên Hoan cắn môi, hư nhuyễn thân thể từ trên giường nhổm dậy, ngồi ở trên giường, rốt cuộc không có cách nào cử động nữa, chỉ có cầu xin Bắc Diệc Uy.
Tối đêm, sắc trời dần dần tối xuống, trong phòng ánh sáng yếu ớt, không nhìn ra trong ánh mắt hắn ướt át, ngữ khí của hắn không có bất luận cảm tình gì: "Tại sao phải gặp hắn?"
Tầm Thiên Hoan khóc ròng, nói: "Không biết, tôi muốn gặp anh ấy, tôi thật sự nhớ... rất nhớ anh ấy......"
"Tại sao phải muốn gặp hắn?" Bắc Diệc Uy nói: "Chính là, anh không muốn em đi gặp hắn, làm sao bây giờ......"
Tầm Thiên Hoan cúi đầu, nói: "Van cầu anh......"
Cô thật sự nhớ... quá nhớ... rất muốn gặp hắn, nhìn thấy hắn, lập tức bổ nhào vào trong ngực của hắn, hắn nhất định dùng ngữ khí ôn nhu nhất, dùng ánh mắt ôn nhu nhất nhìn cô, ôn nhu trấn an cô, chỉ cần gặp được hắn, thế giới cũng không mang vẻ hắc ám......
Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Anh không muốn em đi gặp hắn."
Tầm Thiên Hoan vẻ mặt cầu xin:"Tôi sẽ chết, tôi sẽ lập tức chết mất!"
Hắn lập tức lớn tiếng quát: "Anh đây sẽ cùng chết với em!"
"Tôi không muốn!" Cô nói: "Anh là ai? Tôi và anh quan hệ gì cũng không phải, anh dựa vào cái gì muốn chết theo cùng tôi?! Không cần! Tôi không muốn! Tôi hận Bắc gia, tôi chán ghét Bắc gia, tôi muốn rời đi Bắc gia!"
Bắc Diệc Uy ngạc nhiên, một lòng kinh hoàng, không còn kiềm chế được bản thân, điên cuồng giận dữ, không nghĩ cô sắp rời đi...... Vĩnh viễn vĩnh viễn rời đi......
"Anh sẽ không để cho em rời khỏi anh!" Bắc Diệc Uy đột nhiên đứng dậy ôm thân thể mềm mại của cô, chăm chú ôm lấy, căng thẳng giống như là muốn đem hai thân thể kết hợp cùng một chỗ, tốt nhất là vĩnh viễn cũng không thể tách rời, "Tuyệt không cho phép em rời đi anh, em là người phụ nữ của anh!!"
Tầm Thiên Hoan bối rối: "Không......"
Hắn chăm chú ôm cô, từ từ nhắm hai mắt, hỏi: "Muốn anh làm như thế nào em mới có thể không rời khỏi anh?"
"Cầu anh...... Tịch, cho tôi tìm đến Tịch được không? Tôi van cầu anh......" Cô khóc nuốt.
Hắn tiếp tục nói: "Có phải là, anh đem hắn tới, em nhất định không rời khỏi anh?"
"Tịch......"
"Có phải là gặp được hắn, em cũng sẽ không khóc?"
"Ân...... Tịch sẽ không để cho tôi khóc, tôi sẽ không khóc ở trước mặt của anh ấy, Tịch đã nói nếu như tôi khóc, nếu như tôi thương tâm, anh ấy có thể so với tôi càng thương tâm......"
Bắc Diệc Uy vẻ mặt đờ đẫn: "Em là đang nói anh sao?"
Cô đánh vào thân thể của hắn, bi thiết: "Bắc Diệc Uy, anh là đại phôi đản! Vì cái gì không đi tìm Tịch cho tôi? Bại hoại, anh là đại phôi đản! Tôi chán ghét anh!"
Cô cố hết sức, liều mạng đưa hắn đẩy ra, cô nói: "Chính mình đi tìm, tôi không cầu anh, tôi tại sao phải cầu anh, chính mình vẫn có thể đi tìm, chỉ cần tôi đi tìm Tịch, Tịch lập tức sẽ xuất hiện ở trước mặt của tôi, Tịch vĩnh viễn đối với tôi tốt nhất!"
Hắn giữ chặt cánh tay của cô, nói: "Vì cái gì?"
"Thả tôi ra!"
"Em một mực yêu mến người kia như vậy sao?"
"Bắc Diệc Uy, tôi bảo anh thả tôi ra! Mau buông!" Cô dùng hết sức trong thân thể, tia khí lực cuối cùng muốn đẩy hắn ra.
Hắn nói: "Chính là, anh yêu em......"
Thanh âm của hắn rất nhỏ, cô không có nghe hắn đang nói cái gì.
Bắc Diệc Uy chú thị cô, sau một lúc lâu, hắn mặt không biểu tình đem cô đẩy trở lại trên giường, đơn giản làm cho cô nằm trên giường xong, hắn nói: "Em yên tâm, chỉ cần là người em muốn gặp, anh sẽ đi tìm tới cho em, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh đều đem hết toàn lực làm được cho em."
Cô nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt sững sờ nhìn hắn.
"Anh hiện tại lập tức đi bắt hắn đến ngay." Hắn nói: "Nhưng là, em tốt tốt nằm, không cho phép khóc, ngoan ngoãn nghe lời nằm, chờ anh trở lại, em có thể làm được sao?"
Ánh mắt của cô đỏ bừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có vệt nước mắt, nhìn hắn nửa ngày, cô gật gật đầu.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |