Phát hiện cô
← Ch.030 | Ch.032 → |
"Ưm, a ***" Tầm Thiên Hoan rên rỉ, hoa huy*t không ngừng co rút co rút lại từng đợt. Hoa vách tường xiết chặt mang đến cho hắn sung sướng, đã làm cho hắn không kiểm soát, bắt lấy cái mông của cô, đâm vào một cái thật sâu......
"A ***"
Theo thú tính của Âu Dương Tịch từ trước đến nay, không hề cho cô kịp thích ứng đã không ngừng đâm mạnh, chạy nước rút, từng lớp từng lớp khoái cảm ào ạt dâng tràn khắp cơ thể tầm Thiên Hoan, tập trung đến yết hầu, cô muốn thét lên, nhưng, cô nhẫn, cắn răng nhẫn......
Âu Dương Tịch điên cuồng ra vào, trong hoa huy*t của cô, phát ra âm thanh mất hồn dâm mị......
Âu Dương Tịch trong cơn co giật của cô vẫn không ngừng mãnh liệt đâm vào, một bên nói:"Không cần phải chịu đựng như vậy, muốn hét thì cứ hét đi.... Em như thế sẽ khó chịu."
Thân thể Tầm Thiên Hoan bởi vì Âu Dương Tịch không ngừng chuyển động mà đung đưa mà lúc lên lúc xuống, Tầm Thiên Hoan khó khăn lắc đầu, sau đó tiếp tục khép hờ mắt, thừa nhận Âu Dương Tịch cướp đoạt......
Nơi này là nhà vệ sinh công cộng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tiến đến, nếu cô không khống chế bản than cất tiếng rên rỉ, bị người nghe được thì sẽ như thế nào?
Tốc độ đâm vào mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một mãnh liệt hơn, bởi vì cao trào sắp xảy ra, Tầm Thiên Hoan rốt cục nhịn không được rên rỉ thành tiếng:"Em sắp......"
Âu Dương Tịch nghe vậy, càng thêm mãnh liệt kéo ra đưa vào, nói:"Một chút......"
Vào công kích mãnh liệt cuối cùng, hai người đồng thời đạt đến cao triều...... Bởi vì mới vừa rồi đã hứa sẽ không xuất vào bên trong than thể cô, hắn vội vàng đem nam căn của mình rút ra ngoài, lại trùng hợp xuất tại trên đùi của cô, chỉ thấy Tầm Thiên Hoan đang nằm đó mà vẫn còn run rẩy trong cơn cực khoái......
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Âu Dương Tịch ngồi ở trên đùi Tầm Thiên Hoan, hơi thở có chút hào hển, Tầm Thiên Hoan toàn thân vô lực tựa ở lưng bồn cầu......
Tầm Thiên Hoan liếc qua Âu Dương Tịch trước mắt nói:"Tịch, có phải anh đã tám trăm năm không có chạm qua người phụ nữ hay không? Vừa rồi cũng quá......" Mãnh liệt a. Mấy chữ cuối cùng Tầm Thiên Hoan đột nhiên không có ý muốn lễ phục của nói ra miệng.
Âu Dương Tịch ôn nhu đem cô chậm rãi sửa sang lại hoàn chỉnh:"Quá lâu không chạm vào em, , vừa rồi vừa thấy được em, anh nhịn không được."
Tầm Thiên Hoan nhíu mày:"Mấy bạn gái của anh không thể thỏa mãn anh sao?"
Âu Dương Tịch nhàn nhạt trả lời:"Họ là họ, em là em."
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Tầm Thiên Hoan không có truy vấn, bởi vì có chuyện càng làm cô hiếu kỳ hơn:"Tịch, sao anh lại chạy tới nơi này?"
Ánh mắt Âu Dương Tịch lóe lên, chỉ là một thoáng giật mình sững sờ, sau đó thoải mái nói:"Hai ngày nay quen được một tiểu thư quý tộc, nên cô ấy nhờ anh làm bạn trai cô ấy tối nay tới tham gia vũ hội này."
"Quý tộc tiểu thư? Ai vậy?"
"Em không biết đâu."
"A......" Âu Dương Tịch đã nổi danh là phong lưu, nhận thức vài tiểu thư quý tộc cũng không có gì kì quái, Tầm Thiên Hoan nghĩ vậy, chẳng muốn truy vấn nữa, "Mấy hôm nay, không có em, anh và Ki Ki có khỏe không?"
Âu Dương Tịch lập tức nói:"Anh không khỏe." Tầm Thiên Hoan cười:"Anh hả, cho dù em có mù cũng không tin đâu, Âu Dương Tịch chưa bao giờ bạc đãi chính mình, anh còn có thể làm cho mình sống không tốt được sao?"
Âu Dương Tịch cười khổ:"Em sẽ không hiểu được."
Tầm Thiên Hoan hừ một tiếng:"Không hiểu thì không hiểu, anh mau xuống đi, ngồi mãi trên người em bẩn lắm"
Dưới sự trợ giúp của Âu Dương Tịch, Tầm Thiên Hoan rất nhanh liền đem chất lỏng trên đùi lau sạch sẽ, sau đó lại đem lễ phục của cô sửa sang lại xong xuôi.
Đến cuối cùng, Tầm Thiên Hoan vẫn nhịn không được, thở phì phì nói:"Đều là tại anh hết, hại em ngay cả đồ lót cũng không còn, mất mặt chết đi được!"
Âu Dương Tịch bất đắc dĩ nhún nhún vai:"Anh không phải cố ý. Hơn nữa, cho dù em không mặc quần lót, cũng không ai biết, tại sao lại mất mặt?"
Tầm Thiên Hoan mất hứng nhìn Âu Dương Tịch nói:"Em thì không nghĩ như anh, đi ra ngoài, đi ra ngoài, mau đi ra!"
"Cùng đi ra a."
Tầm Thiên Hoan không được tự nhiên nói:"Em còn muốn sống đó, anh đi ra ngoài trước đi, , hai chúng ta không thể cùng đi ra, bị người ta nhìn thấy không tốt."
Yêu đương vụng trộm, đây tuyệt đối là một màn yêu đương vụng trộm a!
Âu Dương Tịch nói:"Anh không thèm để ý."
Tầm Thiên Hoan tiếp lời nói:"Em thì để ý a, nói xong, đơn giản chỉ cần đem Âu Dương Tịch đẩy ra khỏi WC, tiện đà đóng cửa lại.
Chỉ là, không lâu saun, lập tức truyền đến tiếng kinh hô của hai người phụ nữ.
Tầm Thiên Hoan vừa nghe liền biết rõ Âu Dương Tịch không may đụng phải hai người phụ nữ, vì vậy vô ý thức nghiêng tai lắng nghe.
Hình ảnh lại chuyển đến bên ngoài WC.
Chỉ thấy Âu Dương Tịch mới chuẩn bị đi về phía cửa, hai tiểu thư quý tộc ăn mặc hoa lệ vào tới, vừa thấy được Âu Dương Tịch liền kinh hoàng hét lên.
Âu Dương Tịch cũng lắp bắp kinh hãi, bất quá, hắn lại gặp nguy không loạn, cười với hai cô, nụ cười này, tràn đầy dụ dỗ mê hoặc câu hồn, thanh âm dễ nghe mà mị hoặc:"Hai vị tiểu thư đừng hoảng hốt, anh không phải là sắc lang, anh chỉ là đi nhầm buồng vệ sinh mà thôi, làm hai vị sợ hãi, thật sự thật có lỗi."
Âu Dương Tịch vừa nói xong, , hai vị tiểu thư quý tộc cũng thu hồi biểu lộ kinh ngạc vừa rồi, ánh mắt nhìn tại trên khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch, nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần, vì vậy, hai người phụ nữ không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
Vốn một cô gái tương đối cao một chút tràn đầy vẻ phong tình đã đi về phía Âu Dương Tịch, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Tịch, sau đó vươn ngón tay thon dài lướt qua gò má Âu Dương Tịch thanh âm kia tràn đầy khêu gợi: "Anh trai này, dáng dáp thật đúng là tuấn tú nha."
Ánh mắt Âu Dương Tịch thâm trầm, cười cười, không để lại dấu vết tách tay cô ta ra, , nói:"Tiểu thư quá khen, hai vị mới là mỹ nữ chân chính."
Trong nhà vệ sinh Tầm Thiên Hoan không khỏi le lưỡi, Âu Dương Tịch này thật là, quả nhiên là yêu tinh họa thủy mà, hết lần này tới lần khác đều dụ dỗ người ta tự nguyện nhảy vào lòng.
Hai cô gái này vừa nghe Âu Dương Tịch nói như vậy, càng không kìm được vui mừng, một cô gái khác cũng đã đi tới, cô gái đang mặc váy màu tím này càng lớn mật, thân thể thẳng tắp dán sát vào trên người Âu Dương Tịch, đưa tay chậm rãi ve vuốt bộ ngực của hắn, thanh âm dụ dỗ:" Dáng người của anh trai nhất định rất tuyệt nhỉ?"
Tầm Thiên Hoan hít vào một hơi thật sâu, xong rồi, hắn lại đụng phải hai tiểu thư quý tộc biến thái như vậy, trước kia thỉnh thoảng có nghe nói, có một vài tiểu thư quý tộc cơ hồ chính là có tính biến thái, bởi vì có chút tiền, liền đem một nam nhân hợp ý chộp tới nhốt tại trong phòng đùa bỡn......
Đang lúc Tầm Thiên Hoan không khỏi lo lắng cho Âu Dương Tịch thì......
Âu Dương Tịch sắc mặt không thay đổi, chỉ là ẩn ẩn sau nét mặt tươi cười, ngữ khí của hắn cũng có phần kì dị, nói:"Hai vị, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc nhé, hôm nào chúng tôi sẽ vui vẻ gặp nhau."
Hai cô gái, thông minh như các cô, thoáng cái chợt nghe minh bạch, vì vậy đều lưu lại phương thức liên lạc, sau đó thì sao, Âu Dương Tịch làm như vô tình, , đem hai cô gái mang ra khỏi buồng vệ sinh......
Hôm nào sẽ là ngày nào đó? Phương thức liên lạc? Cho các cô ta phương thức liên lạc thật sự mới là lạ!
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên mở cửa WC ra, hít sâu một hơi, thầm than, tuyệt không hổ là Âu Dương Tịch!
Soi soi gương, Tầm Thiên Hoan đem lễ phục vẫn còn có chút thoáng mất trật tự sửa sang lại một phen, trang điểm lại một chút, nhưng sửa tới chỉnh lui, như thế nào cũng đều không vừa ý, vì vậy dứt khoát mở vòi nước đem lớp trang điểm mới vừa làm xong, rửa sạch sẽ, để mặt mộc đi ra ngoài.....
Giờ phút này vũ hội tựa hồ đang diễn tiến đến thời kì cao trào, rất là náo nhiệt, tiếng âm nhạc, tiếng cười đùa, dưới thị giác càng đẹp không sao tả xiết, chỉ là, Tầm Thiên Hoan không muốn hòa nhập vào trong đó, những lúc như thế này, luôn luôn sẽ không thuộc về cô, cô cũng không muốn hòa mình cùng một chỗvới những người này, do dự, cô bắt đầu ở trong đám người tìm kiếm than ảnh của Bắc Khả Uy......
Một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở phía sau của cô, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai của cô, ngữ khí nhàn nhạt:"Cô chính là Tầm Thiên Hoan?"
Tầm Thiên Hoan mặt không biểu tình xoay người sang chỗ khác, khi ánh mắt chạm đến đến khuôn mặt đó không khỏi hít sâu một hơi, cô gái này cũng quá xinh đẹp quyến rũ đi, khuôn mặt tinh sảo như thiên tiên, dáng người so với Kiki còn đầy đặn hơn, trong đầu Tầm Thiên Hoan giờ phút này chỉ còn tồn tại một chữ -- Đẹp!
Cô gái trước mắt này là thiên sứ.
Mà cô? Ngay cả vịt con xấu xí cũng không xứng làm a?
Tầm Thiên Hoan trong khoảng thời gian ngắn bị vẻ đẹp của cô ta làm cho khiếp sợ nói không ra lời, chẳng qua, cô gái này giờ phút này đột nhiên nói:"Quả nhiên hình dsng như thế này thực có lỗi với người xem."
Vẻ đẹp của cô ta, làm cho Tầm Thiên Hoan tán thưởng, nhưng, lời cô ta nói, lại chọc cho Tầm Thiên Hoan giận nghiến răng ngứa lợi!
Tầm Thiên Hoan mặt không biểu tình:"Dáng vóc xinh đẹp thì giỏi lắm sao?!"
Cô ta cười:"Ít nhất, có thể bắt được tâm nam nhân hơn cô."
Tầm Thiên Hoan nổi giận rồi!
Tầm Thiên Hoan cười lạnh:"Thì ra là con hồ ly tinh."
"Hồ ly tinh cũng phải nhìn có tư cách làm hay không." Người phụ nữ cười đến thản nhiên:"Dáng dấp như vậy, đi ra ngoài không sợ làm nguwoif ta giật mình sao? Còn làm sao dám cùng người ta kết hôn? Đây không phải hại người ta sao?"
Tầm Thiên Hoan lạnh lùng mắng:"Đồ điên!"
Người phụ nữ kia ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng nói:"Tôi thật sự là bội phục chú em kia mỗi ngày đối mặt với gương mặt xấu xí của cô như vậy, còn có thể nhịn được."
"Cô nói đủ chưa!" Tầm Thiên Hoan cả giận nói, chỉ là, trong đầu nóng lên, bất chợt, cô cảnh giác hỏi:
"Rốt cuộc cô là ai?"
"Cô đã đoán được, không phải sao?" Vóc dáng người phụ nữ kia cao hơn so với Tầm Thiên Hoan, ánh mắt cao cao tại thượng liếc qua Tầm Thiên Hoan, biểu lộ cùng bộ dáng kia là hoàn toàn không đem Tầm Thiên Hoan để vào mắt.
Không biết tại sao Tầm Thiên Hoan bây giờ nhìn người phụ nữ này là càng nhìn càng không thoải mái, bởi vì cô ẩn ẩn đoán ra được cô ta là ai.
Tầm Thiên Hoan cười:"Không phải là người đàn bà thích câu dẫn đàn ông hay sao." Không đúng, là tiện phụ!
Người phụ nữ kia cười nói:"Vị hôn phu của cô trước khi chết ở bên cạnh tôi, bây giờ cô không phải rất hận tôi sao?"
Tầm Thiên Hoan liếc xéo cô ta:"Hứa Đan Ny a Hứa Đan Ny, có phải cô cho rằng một người đàn ông chết vì cô mà cảm thấy đặc biệt quang vinh hay không?"
Thì ra người phụ nữ này đúng là Hứa Đan Ny, thì ra là tình nhân của Bắc Diệc Hâm trước khi chết, Tầm Thiên Hoan vừa nghe đã đoán được, biết rõ hiện tại bắc Đại thiếu gia không phải là Bắc Diệc Hâm sợ là chỉ có tình nhân của Bắc Diệc Hâm cùng Âu Dương Tịch mới có thể biết đươc.
Mắt Hứa Đan Ny nheo lại: "Diệc Hâm chết không liên quan đến tôi!!"
"A? Không liên quan sao? Đúng nhỉ, một người phụ nữ không thể nào thõa mãn được thì đúng là rất bình thường, nhưng hại một người đàn ông khác miệt mài quá độ chính là rất không nên nha, chỉ là cũng không biết mắt người phụ nữ kia sao lại thấp như vậy, lại thích loại người đàn ông vô dụng như vậy nhỉ? Ít nhất, cũng phải tìm một người đàn ông ít ra có thể thỏa mãn được dục vọng của mình đúng không?"
Tầm Thiên Hoan chỉ đảo chuyển lời nói, làm cho con mắt Đan Ny trợn to rồi lại trợn to!
Hứa Đan Ny rất nhanh liền lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, nói:"Đừng quên, người đàn ông kia là vị hôn phu của cô."
"Vị hôn phu thì thế nào? Tôi lại chưa từng gặp anh ta, nếu biết rõ anh ta vô dụng như vậy, lại thích loại đàn bà dâm đãng như thế, tặng không cho tôi cũng cảm thấy quá mất mặt." Tầm Thiên Hoan rất là cảm thán.
Hứa Đan Ny ngẩn người, sau đó cười nói:"Hiện tại người đã chết rồi, cô nói cái gì không được mặc kệ cô nói thế nào, cũng chỉ là lời nói suôn, hoàn toàn không có thực chất."
"Vậy thực chất của cô là cái gì?" Tầm Thiên Hoan như vừa chợt hiểu:"Đúng rồi, câu dẫn đàn ông đúng không?" Hứa Đan Ny nhướng mày, đang muốn nói tiếp thì phát hiện một người đang đi về hướng này.
Trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Đan Ny tươi như hoa, phong tình vạn chủng lướt qua Tầm Thiên Hoan, hướng người nọ nghênh đón.
Hứa Đan Ny nũng nịu:"Diệc Uy, vừa rồi đi đâu vậy? Làm người ta tìm mãi không thấy anh?"
"Vừa rồi đi ra ngoài có chút việc." Bắc Diệc Uy nhàn nhạt trả lời, sau đó dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:"Bây giờ cô nên chú ý cách xưng hô với tôi một chút."
Hứa Đan Ny mỉm cười:"Đúng, Diệc Hâm."
Bắc Diệc Uy nhìn nhìn Tầm Thiên Hoan, sau đó hỏi:"Hai người các cô quen nhau?"
Tầm Thiên Hoan nhàn nhạt nói:"Mới quen."
Bắc Diệc Uy ánh mắt thâm thúy, không nói gì.
Hứa Đan Ny dựa vào Bắc Diệc Uy càng lúc càng gần, gần tiến đến bên cạnh của hắn, hỏi:"Sao anh dám đem cô ta mang ra ngoài?"
Bắc Diệc Uy cười:"Vì sao lại không dám?"
"Thẩm mỹ anh của anh khi còn sống mọi người đều biết."
"Nhưng cô cũng không phải loại anh của tôi thích nhất, cô rõ ràng nhất."
Bắc Diệc Uy cùng Hứa Đan Ny thân thiện hàn huyên, Tầm Thiên Hoan thì ở một bên nhấm nháp rượu thỉnh thoảng liếc về hướng hai người kia
Trong nội tâm cảm thấy khó chịu, đây là sao vậy? Quan hệ tay tư à, đúng là quá đáng, cô luôn luôn không muốn suy nghĩ sâu xa
Nhưng trong nội tâm cô không cam lòng, rất không thoải mái, cô vô cùng chán ghét hai người kia!!
Sau khi vũ hội kết thúc, Tầm Thiên Hoan cùng Bắc Diệc Uy cùng đi ra, lái xe đã đem xe tới, chờ tại ven đường.
Xe đã mở ra, liếc qua Bắc Diệc Uy bên cạnh, Tầm Thiên Hoan cất bước đi về hướng cửa xe, đi từng bước một, cảm giác thật là, lại đi thêm một bước, xoay người phi thường không đúng, nhưng đã không kịp, giày cao gót của Tầm Thiên Hoan đã nứt ra, thân thể Tầm Thiên Hoan nhoáng một cái, cả người theo quán tính nagx nhào vào trong xe, Bắc Diệc Uy cả kinh, mắt thấy cô dần dần ngã xuống, đang chuẩn bị vươn tay đỡ, đáng tiếc đã không kịp, thân thể của cô bổ nhào vào trong xe, chỉ là, ở trong tích tắc đó, Bắc Diệc Uy sửng sốt, chỉ thấy Tầm Thiên Hoan sắp ngã xuống, chiếc váy phất phơ trong gió, bên trong nhìn không sót thứ gì
Cô ta lại không mặc quần lót?!
Đôi mắt anh ta lóe lên tia sáng, sau đó nhanh chóng biến mất, đen sâu không thấy đáy
Nhưng Tầm Thiên Hoan lại không hề hay biết chỉ là ngã vào trong xe, cứ mãi chặc lưỡi vì mình không may, xoa xoa bờ vai của mình, đau quá a, chau mày
Tầm Thiên Hoan cố gắng ngồi vững ở trong xe, rồi tháo giày nhìn xuống dưới chân, ông trời ạ, đây là hàng hiệu quỷ gì thế này! Còn không bằng giày cô mua ở chợ đêm
Uổng tiền mua! Tầm Thiên Hoan tức giận đem giầy ném bỏ.
Vặn vẹo uốn éo thân thể, đáng chết, không có mặc quần lót, hạ thân thật là khó chịu, lớp vải của lễ phục mặc dù rất mềm mại, nhưng hạ thân quá mức mẫn cảm, luôn cảm thấy không thoải mái
Tâm tình Tầm Thiên Hoan thoáng chốc rất tệ, liếc mắt nhìn Bắc Diệc Uy vẫn còn đang sững sờ ở ngoài xe, nói:"Anh rốt cuộc có vào hay không!"
Bắc Diệc Uy thu lại vẻ ngơ ngẩn, trên môi câu dẫn ra một nụ cười đầy thâm ý, sau đó ung dung lên xe
Bắc Diệc Uy lên xe, lái xe bắt đầu khởi động xe chậm rãi chạy đi
Mày Tầm Thiên Hoan càng nhăn càng chặt, vừa mới rồi là đứng nên không có cảm giác gì, hạ thân trống trơn mặc dù có chút không quen, nhưng không có gì khác thường, hiện tại, ngồi xuống thì lại vô cùng khó chịu, hơn nữa theo thời gian càng lâu, lại càng khó chịu hơn, Tầm Thiên Hoan không tự giác ngọ nguậy cái mông, hy vọng có thể dễ chịu hơn một chút có mấy lần, cô thực muốn trực tiếp đứng lên, nhưng chú em chết tiệt tại bên cạnh, còn có tài xế ở phía trước, cô ngọ nguậy cũng phải vô cùng cẩn thận.
Bắc Diệc Uy cố ý làm như vô tình liếc qua Tầm Thiên Hoan, đúng vậy mỗi một biểu lộ trên mặt Tầm Thiên Hoan, còn có từng động tác trên người, hiểu rõ trong lòng, đường cong khóe môi càng ngày càng sâu, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, không sai biệt lắm, vì vậy chọn thời cơ nói:"Ừm, được rồi, ngừng xe."
Thanh âm vừa dứt, chiếc xe hơi đua đắt tiền lập tức dừng lại!
Thật có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn Bắc Diệc Uy, chỉ thấy Bắc Diệc Uy nhàn nhạt nói:"Cậu xuống xe trở về trước đi."
Ân Khả thoáng trầm xuống, , Ân Khả quá quen thuộc hành vi độc đoán của hắn gần đây, thật là có đạo lý của nó. Ân Khả gật gật đầu, nói:"Vâng."
Tầm Thiên Hoan rất nghi hoặc nhìn Ân Khả xuống xe, sau đó đem cửa xe đóng, thẳng đến khi trong xe chỉ còn lại có cô cùng Bắc Diệc Uy hai người cô mới cảm thấy có điều có gì đó không đúng, trong không khí tràn ngập một loại hơi thở rất khó giải thích, Tầm Thiên Hoan rất là mất tự nhiên .
Xê dịch thân thể, Tầm Thiên Hoan xấu hổ nói:"Sao lại đột nhiên dừng xe? Anh muốn làm gì?"
Bắc Diệc Uy xoay thân thể lại, nghiêng thân thể nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, trên môi nở nụ cười thật sâu, nói:"Tôi thấy cô dường như không thoải mái."
Tầm Thiên Hoan cả kinh, rất cảnh giác, quyết định giả ngu:"Anh đang nói nhăng gì đấy?"
Bắc Diệc Uy cười cười:"Không có mặc quần lót, trong lúc này nhất định không thoải mái a!"
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc lặng người, trừng mắt nhìn Bắc Diệc Uy, lại không biết nói cái gì, vẻ mặt giật mình!
Tầm Thiên Hoan giật mình là biểu lộ mà Bắc Diệc Uy dự liệu được, đưa tay ra mời, thấy cô không nói lời nào, bàn tay của hắn lặng yên mà linh động trượt đến trên đùi của cô, đợi cô kịp phản ứng, hắn đã nhấc váy của cô lên.
Tầm Thiên Hoan kinh hãi, muốn giãy dụa đào thoát, đáng tiếc đã ã không còn kịp nữa, tay của hắn đã chạm đến miệng hoa huy*t của cô, kỳ thật cô cũng không có nới để trốn, trong xe chật hẹp như vậy, cô có thể trốn chỗ nào?
Bắc Diệc Uy một tay đè lại thân thể của cô, cô hoàn toàn không thể động, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng nhìn hắn trừng trừng!
Một cái tay khác của hắn thuận lợi chạm được hoa cốc tối mê người, dùng một ngón tay trêu đùa hoa tâm, Tầm Thiên Hoan như bị điện giật, một dòng điện lướt qua toàn thân, trận trận sợ run .
Bắc Diệc Uy tà mị nhìn Tầm Thiên Hoan, sâu kín nói:"Không mặc quần lót, chờ đàn ông đâm vào bất cứ lúc nào sao?" Tầm Thiên Hoan hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thật là không thể nhịn được mà, giận dữ nói:"Câm miệng!"
← Ch. 030 | Ch. 032 → |