← Ch.15 | Ch.17 → |
Tuệ Tâm bày ra gương mặt méo mó đau khổ, túm lấy ống tay áo của Hứa Hằng, cuồng loạn lắc đầu.
"Không uống có được không? Không uống có được không? Không uống có được không?"
Hứa Hằng dí dí ngón trỏ trên trán nàng, tức giận nói.
"Bệnh thành ra cái bộ dạng này rồi còn không chịu uống thuốc. Ngươi là cái đồ não heo hay sao hả?"
"Thần thiếp là đồ não heo cũng được, không uống có được không?" Tuệ Tâm vẫn lì lợm túm tay áo của Hứa Hằng, mếu máo nói.
Đời nàng, sợ nhất là các loài côn trùng, sâu bọ, bò sát, giáp xác, và uống thuốc. Trước đây, mỗi lần bị bệnh, phải uống thuốc viên đã là một cực hình đối với nàng rồi. Bây giờ tới đây, chỉ có thể uống loại thuốc sắc nồng nặc đắng nghét này, nàng chết cũng không muốn uống.
Đối với sự trẻ con ấu trĩ của phi tử, Hứa Hằng cảm thấy vừa buồn cười, vừa có phần khó xử. Hắn trừng mắt nhìn nàng, nghiêm khắc nói.
"Bây giờ ngươi muốn tự uống hay để ta gọi người tới đổ thuốc vào miệng?"
Tuệ Tâm vẫn cố nài nỉ, bày ra bộ mặt cún con đáng thương nhất, khiến cho người khác dễ mủi lòng nhất. Nhưng Hứa Hằng vẫn vững như bàn thạch, hướng ra cửa hô lên.
"Người..."
"Được rồi, được rồi, được rồi...Thần thiếp uống là được chứ gì?" Đằng nào cũng phải uống, thà rằng là tự mình uống.
Nàng khổ sở đón lấy chén thuốc từ tay Hứa Hằng, liếc nhìn hắn một cái bằng ánh mắt tội nghiệp, hy vọng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Rốt cuộc vẫn phải bỏ cuộc khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của hắn. Nàng hít sâu một hơi, cố quyết tâm đem cả chén thuốc kia đổ vào trong miệng. Nhưng cái tay và cái miệng không an phận vẫn cứ run rẩy không ngừng. Rốt cuộc, đầu thì nghĩ cần phải quyết tâm, nhưng nàng lại cứ chần chừ mãi không chịu uống. Tới khi Hứa Hằng mất kiên nhẫn, hắng giọng một tiếng, nàng mới nước mắt lưng tròng uống một hơi hết sạch chén thuốc.
Thứ thuốc đen ngòm đắng ngắt vừa trôi qua cổ họng đã lại muốn trào ngược lên trên, Tuệ Tâm bụm miệng, ngăn không cho bản thân mình ói hết ra. Hứa Hằng đưa chiếc đĩa đựng kẹo đường tới trước mặt nàng, nàng liền chộp lấy, dốc toàn bộ chỗ kẹo trong đĩa vào miệng.
Hứa Hằng nhìn Tuệ Tâm nước mắt lưng tròng, khuôn miệng nhỏ nhắn nhồm nhoàm nhai kẹo đường, khiến hắn không kìm được bật cười thành tiếng. Tuệ Tâm thì ôm tâm trạng buồn bực, nuốt sạch chỗ kẹo trong miệng xuống, lui vào trong trùm chăn kín đầu, tự đem mình biến thành kén tằm.
Cười gì chứ? Bắt nàng uống thuốc vui đến thế sao?
Đợi một lúc lâu, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, nàng tò mò hé chăn ra nhìn, chẳng lẽ hắn vẫn chưa đi sao? Chăn vừa hé ra, nàng bắt gặp ánh mắt Hứa Hằng đang nhìn nàng rất chăm chú, khóe môi hắn khẽ cong lên, ánh mắt đặc biệt dịu dàng. Không hiểu sao, khi bắt gặp ánh mắt đó của hắn, mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, trái tim cũng đập nhanh hơn. Đột nhiên Hứa Hằng vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy con mèo bệnh có bộ não của heo bên cạnh vào lòng, cười nói.
"Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo."
Trái tim nhỏ bé yếu ớt của Tuệ Tâm lại càng đập cuồng loạn trong lồng ngực, nhưng nàng vẫn không quên sửng sốt nói với Hứa Hằng.
"Hoàng thượng, thần thiếp đang bị bệnh." Sẽ bị lây đó.
Có tiếng cười khẽ vang lên, sau đó là giọng nói trầm thấp nghiêm túc của hắn.
"Dám lây bệnh cho hoàng đế, tội khi quân, chém!"
"..."
Ngươi...ngươi...ngươi...ngươi...ngươi. Có cần vô lý đến mức quá đáng như vậy hay không hả? Cậy mình là hoàng đế rồi bắt nạt ta sao?
Bởi vì Tuệ Tâm đang bị bệnh nên thân nhiệt của nàng cũng cao hơn hẳn bình thường, ôm thân thể nóng rẫy trong tay, Hứa Hằng cảm thấy toàn thân mình dường như cũng nóng theo. Cơ thể nhỏ nhắn, vòng eo thon gọn, khuôn ngực đầy đặn, làn da trắng trẻo mềm mại, khiến cho bản năng nam nhân của hắn được đánh thức. Hắn cố dằn mình lại, tự nhủ người trong vòng tay hắn đang mang bệnh, hắn không nên cư xử quá lỗ mãng. Tuy nhiên, hắn cảm thấy có phần ngạc nhiên khi bản thân lại nảy sinh ham muốn với nàng. Hắn đâu phải người yêu cầu quá nhiều về vấn đề này, xung quanh hắn cũng không thiếu những mỹ nhân đẹp tựa như hoa. Rõ ràng nàng xấu xí đến như vậy, sao có thể khiến hắn động lòng?
Chung Linh cung, Quách Liễu nửa nằm nửa tựa trên giường gỗ đàn hương khắc hoa mẫu đơn, lười biếng để cho cung nữ bóp vai.
"Đêm nay hoàng thượng vẫn ở lại tại Thanh Y các sao?"
"Thưa nương nương, đúng là như vậy ạ." Thanh Cúc, cung nữ thân cận bên người Quách Liễu nhỏ giọng đáp.
"Choang!" Khay hoa quả trên bàn nhỏ đầu giường bị hất tung xuống đất, vương vãi khắp nơi. Toàn bộ chúng cung nhân gần như ngay lập tức quỳ sụp xuống đất, đầu cúi xuống thấp hết mức có thể.
"Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận."
"Chẳng phải hai năm rồi không được để ý tới sao? Sao bây giờ hoàng thượng lại sủng ái cô ta chứ?" Quách Liễu bộ dạng hung ác, ánh mắt độc địa, căm hận kêu lên."Rốt cuộc cô ta đã dùng cách gì mà có thể câu dẫn được hoàng thượng?"
Quách Liễu không giống Tuệ Tâm, nàng ta sinh ra tại thời đại này, được giáo dục bằng phương thức của thời đại này, đã sớm quen với việc phu quân mình có nhiều nữ nhân bên cạnh. Đối với nàng ta mà nói, việc Hứa Hằng sủng hạnh ai không quá quan trọng, chỉ cần không quá đặc biệt sủng ái, chỉ cần nàng ta vẫn là người được sủng ái nhất, địa vị vẫn vững chắc nhất thì nàng ta cũng sẽ không để tâm. Tuy nhiên, nếu người được sủng ái là Tuệ Tâm thì lại khác. Quách Liễu cực kì căm ghét Tuệ Tâm, nàng ta muốn Tuệ Tâm phải sống thật thảm hại, muốn cướp đi tất cả những điều tốt đẹp nhất của nàng. Nàng ta không muốn Tuệ Tâm được sống tốt. Bởi thế, việc Hứa Hằng sủng hạnh Tuệ Tâm khiến sự ghen tị của nàng ta bùng phát, khiến nàng ta hận đến thấu xương.
"Nương nương, xin nương nương bớt giận." Thanh Cúc tới bên cạnh Quách Liễu, vừa bóp vai cho nàng ta, vừa nhẹ giọng khuyên nhủ."Nghe nói Mỹ tài nhân kia bị bệnh, hoàng thượng tới thăm cô ta cũng là lẽ đương nhiên thôi. Hai ngày trước ở lại Thanh Y các có lẽ cũng chỉ bởi hứng thú nhất thời, không có ý gì khác. Nương nương đừng quá lo lắng, trong hậu cung này, ai mà chẳng biết mặc dù nương nương và An phi đều mang tước phi, nhưng nương nương mới là người được hoàng thượng sủng ái nhất chứ?"
Nhìn thấy Quách Liễu đã có vẻ nguôi giận, Thanh Cúc liền tiếp tục dỗ dành.
"Nương nương là người xinh đẹp khả ái nhất, gia thế tốt nhất, phụ thân là đại thần trong triều, còn ai sánh nổi với nương nương chứ? Mỹ tài nhân kia tuy là gia cảnh có chút tốt, nhưng người thử nhìn xem, cô ta xấu xí đến như vậy, khó coi chết đi được, ngay cả một cung nữ tư sắc tầm thường nhất trong hậu cung cũng đẹp hơn cô ta. Có thể là vì hoàng thượng dạo gần đây nghĩ tới địa vị của Lưu tể tướng, lại nghĩ tới cô ta đã bị lạnh nhạt suốt hai năm, đến chỗ cô ta vài hôm cũng là vì muốn nể mặt cô ta thôi. Người xem, cô ta còn có thể thảm hại tới mức nào được nữa chứ?"
Quách Liễu hoàn toàn bị Thanh Cúc thuyết phục, lập tức giương lên một nụ cười chế giễu.
"Ngươi nói cũng đúng lắm. Cô ta sao có thể đấu nổi với ta chứ?"
Cam Túc cung.
Một nữ nhân thân hình mập mạp, nhưng đường nét trên gương mặt lại vô cùng khả ái đang đứng trước thư án viết thư pháp. Nét chữ mềm mại phóng khoáng, tựa như rồng bay phượng múa.
Viết xong một chữ Phụng, nàng đặt bút xuống nghiên mực, nhẹ nhàng hỏi cung nữ thân cận bên cạnh. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, thanh thoát, vô cùng dịu dàng.
"Hoàng thượng đêm nay lại ở Thanh Y các sao?"
"Bẩm nương nương, đúng vậy ạ."
"Ừm." Nàng khẽ gật đầu, khóe môi điểm một nụ cười nhẹ. Nàng chính là một trong hai người được Hứa Hằng ban tước phi – An Uyển Nhi.
"Nương nương, Mỹ tài nhân kia không phải không được hoàng thượng yêu thích lắm sao? Lại có thể khiến cho hoàng thượng ở lại Thanh Y các ba đêm liền, không biết vị tài nhân kia đã làm cách gì mà quyến rũ được hoàng thượng." Tú Linh ở bên cạnh giúp Uyển Nhi mài mực, nghi hoặc nói.
"Nói bậy." Uyển Nhi vẫn một giọng nói nhẹ nhàng như vậy, không hài lòng khiển trách.
"Hoàng thượng vốn không phải người ham mê sắc dục, một tháng ba mươi ngày thì có tới hai mươi ngày là ở tại Dưỡng Tâm điện. Mỹ tài nhân kia được người để mắt tới, là do cô ấy có phúc khí. Đã là người hoàng thượng sủng ái thì đâu đến lượt ngươi nghị luận?"
"Nô tì biết rồi, thưa nương nương."
An Uyển Nhi buông bút, có chút mệt mỏi day trán, nàng đi tới bên bàn phấn trang điểm, Tú Linh ở đằng sau giúp nàng cởi đồ trang sức.
"Trong cung chúng ta còn một cây sâm nghìn năm tuổi, mai ngươi đem theo cùng một ít vị thuốc bổ tới Thanh Y các. Thay ta gửi lời hỏi thăm tới Mỹ tài nhân."
"Nương nương, cây sâm nghìn năm đó rất quý giá, chẳng phải là của hoàng thượng ban cho người sao? Vật quý như vậy, đâu cần thiết mang qua đó, mang một ít thuốc bổ là được rồi."
Uyển Nhi cười khẽ."Ta cũng không có việc gì cần dùng đến, cô ấy lại đang có bệnh, mang cho cô ấy dùng thì tốt hơn."
"Nhưng..."
"Được rồi, ngươi không cần nói nữa."
"Nô tì biết rồi."
Thanh Y các, Tuệ Tâm chìm trong giấc ngủ yên bình. Nàng không biết rằng, nàng đang dần bị cuốn vào cuộc tranh đấu chốn hậu cung mà nàng đã cố gắng tránh xa hai năm nay.
Ngày hôm sau, Tuệ Tâm bắt buộc phải tuân theo lệnh của Hứa Hằng, ngày hai bữa đều phải uống thuốc đầy đủ, sau khi uống thuốc xong phải lập tức đi ngủ. Cam Túc cung sai người đưa tới mấy vị thuốc bổ cùng nhân sâm nghìn năm, khiến cho nàng cảm thấy ngạc nhiên. Nàng trước giờ không qua lại với ai. Trong trí nhớ của nàng, chỉ mang máng nhớ hình ảnh một thiếu nữ có ngũ quan xinh đẹp, khóe môi luôn ẩn hiện một nụ cười dịu dàng, tuy thân hình béo ú của nàng ta trong mắt nàng có đôi phần mất thẩm mỹ, nhưng ở nàng ta có một loại thần thái rất dịu dàng, rất ôn nhu, lại có vẻ sang trọng thanh thoát, hoàn toàn trái ngược với Quách Liễu. Giờ có bệnh, người ta lại có người mang thuốc tới, khiến nàng có chút không quen. Bên ấy lại không cho nàng từ chối, nên nàng chỉ đành khách sáo nói lời cám ơn thành ý của vị An phi kia.
Hứa Hằng buổi chiều cùng Cố Duệ chơi cờ, đột nhiên nghĩ tới không biết mèo nhỏ bệnh tật kia giờ này có chịu ngoan ngoãn uống thuốc hay chưa, khóe miệng bất giác cong lên. Biểu cảm đó không qua nổi mắt của Cố Duệ, hắn vô cùng tò mò, cười hỏi.
"Hoàng huynh, có chuyện gì vui sao?"
"Không có gì, chỉ là đang nhớ tới một bộ dạng không chịu uống thuốc của một con mèo mang bộ óc heo."
Một con mèo mang bộ óc heo, lại còn biết uống thuốc? Hoàng huynh của hắn rốt cuộc đã gặp quái thai gì vậy?
"Hoàng huynh, chẳng lẽ là đang nói tới vị Mỹ tài nhân kia sao?" Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Cố Duệ cũng hiểu ra.
Hứa Hằng chỉ cười, không trả lời.
Sau hai ngày nằm bệnh, nhờ uống thuốc đầy đủ, rốt cuộc Tuệ Tâm cũng dứt hẳn cơn cảm. Cơ thể khỏe hẳn rồi, nàng cũng đắc ý dào dạt, mới sáng sớm đã đứng trước cửa Thanh Y các chống nạnh cười ha ha. Y Vân từ bên trong đem ra áo choàng ấm áp, khoác lên người Tuệ Tâm.
"Chủ tử, người chỉ vừa mới khỏi bệnh thôi, đừng ra ngoài hứng sương như vậy." Hơn nữa mới sáng sớm ra đừng có hành động như kẻ thần kinh như vậy được hay không?
"Ha ha, cuối cùng cũng đã không phải uống thứ thuốc đáng ghét đó nữa rồi." Tuệ Tâm cười lớn, vui vẻ chạy vào trong dùng bữa sáng.
Dùng bữa xong, Tuệ Tâm chống cằm suy nghĩ một chút, muốn chạy tới Ngự Hoa viên đi dạo, lại vui vẻ thay một bộ y phục màu thiên thanh, mặc kệ hai người Yên Chi và Y Vân, một mình tản bộ tới Ngự Hoa viên.
Tới Ngự Hoa viên, Tuệ Tâm vội chạy tới bên xích đu của mình, thích thú ngồi chơi. Một hồi lâu sau, chơi chán, nàng ngắt một phiến lá, đưa lên môi, bày ra bộ dạng tao nhã nhất. Bắt đầu thổi kèn lá.
"Pi i í...pịt tịt tịt.. phì ì..."
Một tràng âm thanh khiến chính bản thân nàng cũng phải xấu hổ vang lên. Trước giờ nàng vốn rất tệ khoản thổi kèn lá này, chỉ là bữa nay cao hứng muốn ra vẻ chút thôi. Cũng may, cũng may xung quanh không có ai, nếu không thì xấu hổ chết mất.
Nhưng ông trời đúng là không chừa cho nàng chút mặt mũi nào, đằng sau truyền đến tiếng phì cười không kiềm chế được khiến nàng muốn lập tức nhảy xuống hồ. Nàng toàn thân cứng ngắc quay người lại nhìn nam tử đứng dưới tàng hoa Tử Đằng. Y phục màu tím đậm, bộ dạng thong dong, dung nhan tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong. Bình Nam vương gia, Cố Duệ.
Tuệ Tâm lúc này thật sự muốn nhảy quách xuống hồ cho xong. Hành động mất mặt như vậy trước một nam nhân đẹp trai như vậy, chi bằng bảo nàng chết đi cho xong.
"Tuệ Tâm tham kiến vương gia."
Tuệ Tâm cúi đầu hành lễ mà lòng nhỏ lệ. Trời ơi, sao không giáng sét xuống đánh chết nàng đi cho rồi.
Cố Duệ bước tới bên Tuệ Tâm, nhẹ nhàng cầm lấy phiến lá trên tay nàng, tủm tỉm cười."Thì ra Mỹ tài nhân không chỉ thạo ca múa, lại còn biết thổi cả kèn lá."
Gương mặt Tuệ Tâm đỏ bừng như tôm luộc, nàng ấp úng cúi đầu, khổ sở nói.
"Vương gia chê cười thần thiếp rồi."
Cố Duệ cúi đầu chăm chú nhìn Tuệ Tâm đang so vai rụt cổ, lại nhớ tới lời của hoàng huynh hôm qua, cảm thấy nữ nhân này giống một chú rùa nhỏ hơn. Chỉ đáng thương cho ai đó, không hề hay biết rằng bản thân đã bị đem so với hai loại động vật trong mắt hai bậc nam nhân.
"Vương...vương gia, người không phải lên triều sao?" Tuệ Tâm thấy Cố Duệ cứ mãi nhìn mình mà không nói gì, đành cố tìm chuyện để nói, cũng là để chữa ngượng.
"Hôm nay tan triều sớm. Ta có hẹn với hoàng huynh chơi cờ."
Giọng nói của Cố Duệ khác hẳn so với Hứa Hằng, dịu dàng, trầm ổn, lại mang một sức hút kì lạ, đặc biệt dễ nghe. Điều này lại càng khiến cho Tuệ Tâm cảm thán không thôi. Một bậc nam nhân tài sắc vẹn toàn, gia cảnh tốt, lại có khí chất, vậy mà luôn bị người khác xem thường.
"Vậy...nếu không có chuyện gì thì thần thiếp xin phép trở về Thanh Y các. Vương gia cứ từ từ tản bộ."
Tuệ Tâm vội vàng muốn tìm đường tháo lui. Nếu để người khác nhìn thấy hai người bọn họ đứng tại nơi này trò chuyện, rồi cố ý thêu dệt lên, nói không chừng sẽ khiến nàng chết không có chỗ chôn.
"Mỹ tài nhân không cần vội vàng, ta cũng cần tới Dưỡng Tâm điện tìm hoàng thượng, Mỹ tài nhân cứ thong thả ngắm cảnh."
Cố Duệ mỉm cười, nụ cười dịu dàng phảng phất như làn gió xuân. Hắn ngước đầu lên, chợt nhướng mày nói.
"Hoàng huynh."
Tuệ Tâm xoay người, nhìn thấy Hứa Hằng thân vận hoàng bào, cước bộ thong dong, đang mỉm cười, tiến về phía hai người họ.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |