‘Khí giận công tâm’, lại ngã bệnh rồi!
← Ch.064 | Ch.066 → |
Thẩm gia tỷ muội kia sau khi đến làm ầm ĩ một hồi không ai nhận được kết quả tốt, Thẩm Nghiên Tịch rốt cục đã được yên tĩnh, chỉ là không biết, có phải do các nàng thật sự hết hy vọng rồi hay là còn đang âm thầm bàn tính một chiến lược mới.
Mà lúc hồi phủ, tâm trạng của Thẩm Chi Hối đã cực kỳ kém, lại nghe nói mấy phụ nhân và nữ nhân chạy đến Phù Hương viện kiếm chuyện, trong đó Thẩm Nghiên Xu còn bị tóm đến trước mặt chờ xử lý. Lửa giận của ông đã tìm được cơ hội phát tiết, toàn bộ trút xuống nữ nhi xảo trá không gặp may này, cũng không chút quan tâm vết thương mười hèo vừa bị đánh ban sáng, mặc cho tiểu cô nương khóc lóc cầu xin tha thứ, lập tức cấm túc nàng ta vào từ đường không hẹn ngày trở ra.
Sau đó, ông xoay người đi thăm Phù Hương viện, vẻ mặt có chút khó lường.
Thẩm Nghiên Huyên sau khi được mang trở về, tỉnh lại trong phòng đã phát tiết một trận, có điều sau khi được mẫu thân cất công đến khuyên giải, tâm trạng đã bình tĩnh lại.
Còn Thẩm Nghiên Tâm sau khi trở lại bên người lão phu nhân, tuy không dám thuật lại toàn bộ lời của Thẩm Nghiên Tịch, nhưng lão phu nhân đã mau chóng thám thính được từ đám nha hoàn trong phủ, lập tức nổi trận lôi đình từ trên giường ngồi bật dậy, nộ hỏa đằng đằng, khí tức đến run rẩy cả người, hai mắt đỏ ngầu, đùng một cái tim cứng lại hôn mê bất tỉnh.
Lần này... thật sự là ngã bệnh rồi.
Mà đối với những việc này, Thẩm Nghiên Tịch cũng không có cảm tưởng gì đặc biệt, tâm tư hoàn toàn không có hứng thú với những người trong phủ Tể tướng, ngược lại được yên tĩnh hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ bình thường như vậy mới đúng là ước muốn của nàng. Duy nhất có chút ngoài ý muốn chính là vị mẫu thân của nàng đột nhiên muốn vì Thẩm Nghiên Huyên mà chọn một công tử môn đăng hộ đối để bàn hôn sự.
"Chủ tử, muội cứ cảm giác có gì đó không đúng." Hương Hương tinh tế giúp nàng bóp lưng, nghĩ đến sự yên tĩnh hiếm có được suốt hai ngày qua, cùng với chút ít động tĩnh bất thường trong phủ, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại, "Sao đột nhiên vào lúc này phu nhân lại chọn chồng cho Tam tiểu thư? Hơn nữa Tam tiểu thư mới chỉ náo loạn là bước khởi đầu, sau đó sự việc lại nhanh chóng lắng xuống, tựa như đã hoàn toàn hết hy vọng không tiếp tục sinh sự, đối với việc phu nhân muốn tìm một vị hôn phu cho mình, nàng ta cũng không hề phản kháng, chuyện này thực sự quá mức không bình thường."
Thẩm Nghiên Tịch thoải mái nhắm mắt nằm sấp ở trên giường, cảm thấy từ khi trở lại kinh thành, vào phủ Tể tướng này đã hơn một tháng mới gặp được hai ngày tuyệt nhiên an bình, lại nghe thấy Hương Hương lo lắng tâm sự, gò má không ngừng cọ quậy trên gối, miễn cưỡng nói: "Mặc các nàng muốn làm gì thì làm, chỉ cần không đến quấy rầy chúng ta là được. Chỉ là chút ít nhân đẳng nhàn tạp, nếu không phải các nàng thường xuyên đến sinh sự, ta cũng lười phản ứng lại, mặc kệ các nàng sống chết thì đã sao!"
Mặt mày Hương Hương hơi trầm lại, suy nghĩ một lát cũng gật đầu nói: "Cũng đúng, dù sao chủ tử cũng không ở lại Thẩm gia bao lâu."
Hôm trước Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ đến phủ Tể tướng, Khâm thiên giám đã chọn một ngày hoàng đạo tốt, định ra hôn sự của chủ tử và Thất điện hạ ở ba tháng sau, đúng Mùng ba tháng tám!
Nói cách khác, Thẩm Nghiên Tịch nhiều nhất còn ở phủ Tể tướng này đến Mùng ba tháng tám mà thôi!
Chủ yếu là do không tới một tháng hoàng cung sẽ tuyển tú, chúng Hoàng tử ngoài Đại hoàng tử hai năm trước mới lập Chính phi, các vị điện hạ còn lại vẫn chưa thành gia lập thất.
Tuy nói Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử trước đó đã yểu mệnh chết sớm, Tứ hoàng tử hiện không ở kinh thành, cũng không được Hoàng thượng yêu thích, nhưng đây không phải vẫn còn Thái tử, Lục hoàng tử xếp trước Quân Thương sao!
Lục hoàng tử cũng không buồn nhắc, nhưng Hoàng thượng lại rất mực sủng ái Thất hoàng tử, nhưng vẫn phải chiếu cố thái tử một chút cũng như cho Hoàng hậu chút thể diện.
Trước đây, vốn Thái tử phi được chọn là ở phủ Tĩnh Bình Hầu, Khâm thiên giám cũng đã chọn xong ngày xếp trước hôn kỳ của Thất điện hạ.
Hiện tại Kim Tiểu Nguyệt làm ra chuyện dơ bẩn như vậy, mặc kệ rốt cục có phải bị hãm hại hay không, Thái tử phi tuyệt đối cũng không thể là nàng, tất nhiên phải chọn một người khác. Hoàng thượng liền quyết định một tháng sau nhân lúc Hoàng cung tuyển tú sẽ chọn luôn cho Thái tử các vị Chính phi, Trắc phi một lượt, đương nhiên, đối với việc ban hôn cho các vương công quý tử, trọng thần trong triều cũng sẽ đồng thời được tiến hành.
Lại nghe nói, Hoàng thượng cũng không muốn bổ sung nhân lực vào hậu cung nữa, cho nên tuyển tú năm nay không giống mọi năm, chỉ bày bố như yến hội cung đình, thỉnh Hoàng tộc vương tộc, trọng thần trong triều dẫn theo vương công quý nữ vào cung dự tiệc, nếu có thể gặp gỡ ưng ý nhau thì thỉnh chỉ ban hôn, mà Hoàng thượng cũng sẽ nhân đó tuyển ra Thái tử phi để ban hôn cho Thái tử.
Nói rõ ra đây cũng là một loại tiệc hẹn hò gặp gỡ, bởi vậy cũng rất có cơ hội gặp được ý trung nhân, dân phong của Đông Lâm xem như khá mở mang, quy củ dành cho các cô gái cũng tương đối không hà khắc như vậy.
Cũng bởi vì buổi tiệc này, tất cả những tiệm vải, cửa hàng trang sức, phấn son bột nước đều vô cùng đông đúc, việc làm ăn nhờ đó mà khấm khá lên rất nhiều, cơ hồ mỗi một bộ xiêm hay đặc biệt tinh mỹ hay đồ trang sức có giá đều được phần đông các vị phu nhân và quý tiểu thư tranh giành đến lỗ đầu, quả nhiên tiền bạc phải đến thì nó cuồn cuộn nườm nượp hà, người người còn tranh nhau chỉ sợ chủ tiệm không chịu nhận mà thôi!
Cũng bởi vì nguyên nhân này, đại hôn của Quân Thương và Thẩm Nghiên Tịch mới có thể định ở ba tháng sau, nói thật từ lúc gặp gỡ và quen biết tính đến đó cũng vỏn vẹn có ba tháng mà thôi, thật sự cũng không thể tính đủ thời gian, muốn chuẩn bị chu đáo cho hôn lễ của Hoàng tử trong một thời gian như vậy xem ra cũng có chút vội vàng.
Nghe Hương Hương nói vậy, sắc mặt của Thẩm Nghiên Tịch lập tức tối lại, tâm trạng đang thoải mái cũng đột nhiên trở nên u ám và rối rắm, nàng chống khủy tay nâng cằm, hừ nhẹ, "Chỉ là đổi từ nhà giam này đến một lồng giam khác mà thôi, khác biệt duy nhất chính là chiếc lồng giam kia nhìn hoa lệ và tôn quý hơn mà thôi."
Hương Hương hé miệng không nói thêm, bởi vì nàng nghe ra được chủ tử mình chỉ là đang tự oán hận thôi, trên thực tế cũng không phải rất phẫn uất. Hai ngày nay Thất điện hạ mỗi đêm đều sẽ xuất hiện, mặc dù không biết giữa hai người chung đụng đến mức độ nào, nhưng nàng có thể nhìn ra được, chủ tử cũng không ghét con người này.
Về phần là do sức mạnh của tiền tài hay thực sự có tình cảm với người ta thì cũng chỉ mỗi chủ tử tự biết rồi.
Nàng ước chừng, khả năng đầu tiên có vẻ mạnh mẽ hơn.
Thẩm Nghiên Tịch dịch dịch vai, đổi một tư thế khác tiếp tục nằm sấp trên giường, hai mắt nheo lại khẽ lóe lên, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, sau đó hai mắt nhắm lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Hai ngày nay nhờ được yên tĩnh nên tâm trạng nàng cũng sung sướng vô cùng, không ngờ mới chỉ vỏn vẹn được hai ngày yên ổn đã có người kiềm không được đến quấy nhiễu, rõ ràng là không muốn nàng sống tốt được một khắc mà!
Đang lúc Hương Hương đang mát-xa êm ái, nàng chìm dần vào giấc ngủ, thời khắc này phải nói là thoải mái nhất, nhưng nàng mới mơ mơ màng màng đuổi theo bác chiêm bao, lại bị một tiếng hô hào thánh thót ngoài cửa khiến nàng chấn động mở to hai mắt.
"Con tiện nhân Thẩm Nghiên Tịch không biết xấu hổ nhà ngươi, mau lăn ra gặp tiểu gia gia ta!"
Cơn buồn ngủ trong nháy mắt cũng tiêu tán, Thẩm Nghiên Tịch mở mắt quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Mặc dù giờ phút này cửa phòng được đóng chặt, nhưng phảng phất nàng có thể nhìn thấu ra ngoài cửa hình dung được hình dáng của vị khách không mời này, cơn gió mát lạnh âm trầm thổi qua, khóe miệng nàng theo bản năng mở rộng, đầu ngón tay lộ chút hàn quang đặc biệt bén nhọn, nhanh như chớp phóng thẳng ra ngoài cửa.
"A! Cái quỷ gì thế!"
Hàn quang xuyên qua khe cửa, tiếng thét non nớt đặc biệt bén nhọn lại vang lên, tựa như vừa mới chịu kinh hãi, còn nghe được tiếng hắn vừa nhảy vừa xoa bên ngoài.
Nhưng mà hắn chỉ nói được đúng một câu đã nhanh chóng an tĩnh lại, bởi vì chỉ trong một khắc đó hắn cảm giác vừa có gì rơi vào mình, chờ đến khi hắn vô thức nhảy bổ lên vỗ vỗ kiểm tra thì một chút khác thường cũng không phát hiện được, tựa hồ cảm giác nhói qua đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Hắn nhíu nhíu mày, rẽ cánh áo đang mặt nhìn kỹ vùng ngự một tí, xác định không có gì khác thường, cảm giác nhói lên tức thời cũng mất đi nên hắn không tiếp tục để ý nữa, nhanh tay khép lại tà áo rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, hung hăng tiến lên đá vài cái.
"Tiện nhân, đừng núp trong phòng giả chết, mau lăn ra đây cho tiểu gia gia ta!"
'Ầm' một tiếng cửa phòng như bị chấn động mạnh, nương theo tiếng kêu gào lớn lối kia thật sự làm cho người ta cảm thấy chán ghét cực kỳ.
Thẩm Nghiên Tịch đã ngồi dậy từ bao giờ, mắt lạnh nhìn ra cửa phòng đang bị rung động, tiếng đạp cửa ầm ĩ cùng với tiếng la lối chửi bậy của một đứa con nít khiến ánh mắt nàng trở nên u ám, vẻ mặt càng khó lường hơn nữa.
Đây gọi là cái gì? Một cây vừa bị đánh gục, cây khác lập tức đứng lên đón đường sao?
Mới nãy còn cho rằng từ nay sẽ được yên tĩnh ở trong hậu viện phủ Tể tướng này chờ ngày đại hôn, nhưng một chuyện như vậy xảy ra đã tiêu tan tất cả ước mơ và hy vọng rồi.
"Chủ tử, hay để muội ra ngoài đuổi hắn đi cho xong?"
Hương Hương đứng ở trước giường, ngưng mày nhìn ra cửa, ánh mắt thật sự vô cùng phức tạp, vừa phiền chán lại có chút bất đắc dĩ, xen lẫn oán hận lại mắc ghét.
Thật vất vả mới có được hai ngày yên tĩnh, sao người trong nhà này không ai cho chủ tử được thư thả vài ngày nhỉ? Chẳng lẽ trước đây đả kích vài trận mạnh yếu còn chưa phân biệt được? Hơn nữa lần này lại đổi thành một người khác tới, nhìn biên độ rung của cửa phòng và tiếng đạp cửa không ngừng vang lên như vậy, không lẽ còn muốn lập tức xông ngay vào khuê phòng của tiểu thư sinh sự chăng?
Hương Hương vừa mở miệng hỏi xong, thần thái đã rục rịch rồi, chỉ cần chờ Thẩm Nghiên Tịch gật đầu nàng nhất định sẽ lao ngay ra ngoài, không chút thương tiếc đập cho tên tiểu tử không hiểu quy củ, bất kính trưởng tỷ, vô liêm sỉ này một trận rồi ném thẳng ra ngoài Phù Hương viện!
Người đang đứng ngoài cửa lúc này, không ai khác chính là tiểu thiếu gia của phủ Tể tướng, Thẩm Ngọc Hành.
Chị em ruột vốn nên tình cảm mật thiết nhưng vị tiểu thiếu gia này từ lần gặp mặt đầu tiên đã hoàn toàn không ưa gì đích tỷ tỷ ruột của mình đột nhiên về nhà, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ và xem thường, xuất khẩu thì toàn những lời trào phúng và nhục mạ.
Trong lòng hắn, tỷ tỷ ruột của hắn chỉ có một, chính là đệ nhất kinh thành hào hoa phong nhã, tuyệt thế mỹ nhân mới xứng làm cho hắn kính yêu, sẽ không bôi nhọ thân phận Thẩm gia tiểu công tử của hắn.
Người đang ở trong phòng kia thì đáng cái gì? Bất quá cũng chỉ là một con ma ốm mặt mũi coi không được, chỉ là vận khí vô cùng tốt được đính ước với Thất điện hạ, mắt thấy sắp tới sẽ xuất giá vào phủ Kỳ vương làm Chính phi, cô ta dựa vào cái gì mà đoạt đi người yêu của Tam tỷ tỷ chứ?
Cửa phòng đột nhiên 'két' một tiếng mở ra, Thẩm Ngọc Hành còn đang vươn chân đạp một cái không tới nên mất thăng bằng, lảo đảo một cái té ngửa ra, té ịch một cái xuống đất cùng tiếng thét chói tai theo sau.
Nhưng không đợi tiếng thét được kết thúc, một đôi giầy theo hoa tinh xảo chậm rãi bước ra xuất hiện trước mặt hắn, màu vải sa tanh vàng nhạt thêu hoa thủy tiên chập chờn, phảng phất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến hắn đột nhiên khép miệng ngừng la hét, ngẩng đầu nhìn lên chủ nhân của đôi giày thêu trước mặt.
Hắn chứng kiến một vẻ mặt tầm thường mang theo chút vẻ tái nhợt, nếu có ném vào trong đám người tuyệt đối cũng sẽ chìm lỉm tìm không ra bóng dáng, tiểu thiếu gia này lập tức chán ghét chau mày lại, ánh mắt ngậm sát khí, đùng đùng nổi giận quát: "Tiện nhân, ngươi mở cửa cũng không biết nói một tiếng sao? Báo hại tiểu gia gia ta bị té!"
Thẩm Nghiên Tịch tựa như không nghe thấy hắn đangn hục mạ, cũng không để tâm cơn giận hừng hực của hắn, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, loan liễu yêu kiều tiến đến trước mặt Thẩm Ngọc Hành còn đang té ngửa trên nền đất, khanh khách cười nói: "Tiểu gia gia có cần người tới đỡ dậy không? Hay là ngài cảm thấy nằm trên đất lại thoải mái hơn?"
Sắc mặt Thẩm Ngọc Hành cứng đời, quai hàm hung hăng căng ra, lập tức xoay người bò dậy.
Nhưng hắn chỉ vừa mới cử động, chiếc giầy thêu đột nhiên được nâng lên, một cước đá ngay vào lồng ngực hắn, mạnh mẽ khiến hắn ngã lăn ra trên nền đất!
Thẩm tiểu thiếu gia ngẩn ngơ một lúc, hiển nhiên không ngờ sẽ bị đãi ngộ như vậy, cho đến khi cơn đau buốt từ ngực theo dây thần kinh truyền thẳng vào trong óc hắn mới từ từ định thần lại, hai mắt tức thời trợn to gắt gao chằm chằm nhìn khuôn mặt đang dịu dàng tươi cười, khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn đỏ bừng sung huyết, thân thể đột nhiên dùng sức giãy giụa một hồi, không muốn tránh khỏi chân nàng mà còn dự định cầm chân đạp ngược con tiện nhân này một cước!
"Con tiện nhân này, ngươi dám cả gan đá tiểu gia gia ta sao, ngươi muốn chết rồi! Nhất định là ngươi muốn chết!
Hắn giãy giụa rất mạnh nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Thẩm Nghiên Tịch, vẻ mặt nàng vẫn nhẹ nhàng tươi cười như mây trôi nước chảy, thậm chí có thể nói là... cực kỳ dịu dàng.
Vẻ mặt đúng là vui vẻ và dịu dàng là thật, chỉ là bàn chân đặt lên lồng ngực ai đó một chút cũng không thấy dịu dàng đi!
Nàng nhìn tiểu đệ đang vặn vẹo trên nền đất, chiếc giầy không tiếc thương giẫm mạnh lên bờ ngực của hắn, trực tiếp dùng sức một chút đạp vài cái, cười tủm tỉm nói: "Ngươi thật sự không phải một đứa trẻ ngoan, phụ mẫu đã giáo dưỡng ngươi như nào ngươi còn không nhớ sao? Ngươi nên thân thiết gọi ta một tiếng tỷ tỷ mới đúng đấy!"
"Hừ! Ngươi nằm mơ đi! Bộ dạng này cũng xứng để tiểu gia gia ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con nha đầu không được dạy dỗ đàng hoàng, một con tiện nhân không biết xấu hổ quyến rũ Thất điện hạ, đoạt đi người tình của Tam tỷ, hại Tam tỷ ta ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt! Đây đều do con tiện nhân ngươi hại mà ra, sao người không chết luôn ở bên ngoài cho xong? Đã qua nhiều năm như vậy còn trở về đây làm gì?"
Thẩm Nghiên Tịch càng cười càng rạng rỡ, ý lạnh trong mắt càng lộ rõ, dưới chân càng dùng sức hung hăng nhấn mạnh xuống, đem tiểu thiếu gia không biết an phận đang giãy giụa toan đứng dậy tiếp tục nằm bẹp ra mặt đất, vừa cười vừa nói: "Ây da! Ta cũng không biết từ lúc nào người âm mưu ngấp nghé tỷ phu tương lai lại thành ra người bị hại, còn mình và vị hôn phu chung đụng hòa thuận, được xác định ngày thành hôn lại trở thành tiện nhân, rù quyến người khác. Đây đây, tiểu gia gia, ngươi phải giải thích cho ta nghe một chút đây."
Nàng nói là cho hắn giải thích một chút, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không cho hắn, dưới chân mạnh mẽ dùng sức, hắn cảm thấy lồng ngực bị nén lại cực kỳ khó chịu, há to miệng liều mạng thở dốc một phen, song hô hấp mãi cũng không thông, chốc lát sau đến cả sắc mặt cũng thay đổi.
Thẩm Nghiên Tịch cảm thấy cũng đến lúc rồi nên buông lỏng bàn chân, nhìn nhìn hắn mở to miệng cố gắng hít lấy hít để, nhưng lại không chờ hắn kịp lấy lại hơn lại tiếp tục dùng sức giẫm mạnh lên, lồng ngực của Thẩm Ngọc hành lập tức bị nghẹn lại, phảng phất đến cả nhịp tim đều bị nàng đập đến đình chỉ lại.
Như thế qua lại mấy lần, nàng liên tục rượt, thả, giẫm, buông khiến cho vị tiểu công tử này hoảng sợ luống cuống, không còn hơi mà dữ tợn la hét nữa, rốt cục nàng đã chơi đủ rồi, rút chân lại lau lau chiếc giầy thêu, bày ra một khuôn mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi, sáng lạn tươi cười, "Ta mặc kệ là ai chỉ thị hoặc khích ngươi đến đây, hay thật do cảm thấy ta đã khi dễ Tam tỷ thân yêu của ngươi nên kích động chạy đến Phù Hương viện vừa mắng vừa la, bổn tiểu thư tạm thời bỏ qua cho ngươi, nếu còn lần sau ta nhất định khiến cho ngươi muốn cút cũng cút không xong!"
Có thật sẽ tha cho hắn không? Vậy chút hàn quang khi nãy bắn vào tim hắn là gì?
Thẩm Ngọc Hành hổn hển bò dậy, cũng không kịp đứng lên mà chỉ biết ôm ngực nằm đó, mỗi thở một lần đều cảm thấy cổ họng đau rát như bị ai cứa, trước mắt mênh mông hơi nước, dưới làn nước mắt mơ hồ lại lộ ra sự hoảng sợ và oán độc.
Thẩm gia tiểu công tử quý như vàng như ngọc, từ nhỏ mọi thứ đều thuận buồm xuôi nước, đến đâu đều được truy phủng tâng bốc, nào giờ đã từng bị hành hạ nhục nhã như vậy đâu!
Cho nên nói, mặc dù ngoài miệng hắn không ngừng xin tha, trong lòng lại không ngừng mắng chửi con tiện nhân đã nhục mạ hắn.
Cái người này có cùng họ với hắn, người chị ruột cùng cha cùng mẹ mà hắn không bao giờ để trong lòng!
Thẩm Nghiên Tịch chỉ mỉm cười nhìn hắn, không biết có phải do không đoán được tâm tư này hay căn bản cũng không thèm để ý, thản nhiên đợi Hương Hương chuyển ghế đến rồi ngồi xuống, bàn chân lại đặt lên người hắn vuốt ve hai ba cái, "Mặc dù ta cảm thấy chưa chắc ngươi nghe thấu được, nhưng hiện tại tâm trạng của tỷ tỷ ngươi rất tốt, cũng nên dạy bảo ngươi chút ít đạo lý, đỡ phải ngươi đến cả sai trái đều không phân biệt được, ra đến ngoài đường lại mất mặt người ta! Nói như nào ngươi cũng là đệ đệ của ta, nếu bị người ta nói không có giáo dục, vô phép tắc không biết trên biết dưới thì thể diện ta cũng mất sạch."
Thẩm Ngọc Hành bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ướt át tức giận phẫn uất, mặc dù giờ phút này hắn đang sợ hãi thủ đoạn của nàng nên không dám lớn lối, nhưng bản tính ương ngạnh của một tiểu thiếu gia vẫn còn đó, nào có đủ bản năng che giấu cảm xúc của mình?
"Hử? Ánh mắt của ngươi là ý gì? Chẳng lẽ đối với lời ta nói rất có ý kiến?
Vừa thấy nàng nheo mắt lại, nội tâm hắn theo bản năng khẽ thóp lại, lập tức nhắm mắt lại, hung hăng cắn chặt răng, không dám nói một lời.
Hắn thân là Tiểu công tử phủ Tể tướng, có mẫu thân là thiên kim Hầu phủ, Hoàng hậu nương nương còn là dì ruột, Thái tử ca ca là biểu huynh, tên nào chán sống mà dám nói hắn không có giáo dục, vô phép tắc không biết trên dưới?
Thẩm Nghiên Tịch giống như thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, tựa hồ tiểu thiếu gia ương ngạnh trước mắt mình không phải vừa nãy còn 'tiện nhân', 'tiện nhân' mắng liên tục, mà chỉ là một tiểu đệ đệ không được ngoan đang cần được dạy bảo.
"Đệ tự ý xông vào Phù Hương viện, còn giương chân đạp cửa khuê phòng của tỷ tỷ, lại không chút kiêng nể nhục mạ tỷ tỷ ruột, đây có thật là quy củ và giáo dưỡng dành cho một tiểu công tử của phủ Tể tướng?"
"Đệ nói ta quyến rũ Thất điện hạ, cướp đi người yêu của Tam tỷ tỷ mình, vậy đệ lại nói ta nghe xe, rốt cục người có hôn ước với Thất điện hạ từ nhỏ là ai? Tam tỷ tỷ của đệ và Thất điện hạ vốn nên là quan hệ gì? Cô em vợ yêu thầm tỷ phu tương lai, còn ý đồ mưu hại biểu tỷ dục chiếm lấy vị trí vốn không thuộc về mình, việc không thành liền bày ra một bộ dáng tựa như cả thiên hạ này đều hiếp đáp mình... đệ nên cảm thấy đến cuối cùng ai mới thật sự giống tiện nhân đây?"
"Sao ngươi có thể sánh được với Tam tỷ của ta?"
Sắc mặt Thẩm Ngọc Hành nhăn nhó khó coi, căn bản lời của Thẩm Nghiên Tịch chỉ đáng để hắn khịt mũi xem thường. Tiểu bá vương trước sau như một tư duy đều rất đơn giản, chỉ cần tỷ tỷ nhìn trúng gì thì đó chính là thuộc về tỷ tỷ, nam nhân có thể được tỷ tỷ mà hắn sùng bái nhất yêu thích thì hiển nhiên cũng chỉ có thể là của tỷ tỷ hắn mà thôi.
Thẩm Nghiên Tịch uốn mi mắt cười, hoàn toàn không tức tối hay oán hận trước câu nói của hắn, chỉ là sâu trong đôi mắt đó lộ ra chút lạnh lùng trong trẻo, "Ta cũng không muốn đệ nghĩ Tam tỷ mình là tiện nhân a, chỉ cần người khác nghĩ như vậy là đủ."
"Ngươi... ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi rốt cục muốn làm cái gì?"
"Nghe nói mẫu thân đang vì Tam muội muội tìm một vị hôn phu như ý, nếu Thẩm Tam tiểu thư đã ái mộ Thất điện hạ như vậy, còn vì thế mà ghen ăn tức ở với tỷ tỷ ruột của mình, thậm chí nhiều lần ám hại hòng được soán chỗ. Nhiều lần đến sinh sự đều không thành nên xui khiến đệ đệ là Thẩm Tam công tử đến Phù Hương viện đạp cửa kêu gào, lại nhục mạ tỷ tỷ ruột là tiện nhân, quyến rũ Thất điện hạ, đoạt đi người yêu của Tam tỷ mình bị lan truyền ra ngoài... không biết các vị công tử nhà lành có còn nguyện ý cưới Tam muội muội của ta về nhà đây?"
Tuy Thẩm Ngọc Hành là một kẻ bá đạo không nói lý nhưng cũng không phải một người ngu xuẩn, không cần nghĩ cũng biết nếu lời đồn đãi như vậy bị truyền ra ngoài, đối với Tam tỷ của hắn tuyệt đối không có lợi, mặc dù hắn biết rõ mẫu thân không phải thật sự vì Tam tỷ chọn một vị lang quân.
Hắn trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên Tịch đang dịu dàng tươi cười, ngón tay chỉ thẳng nàng, giận dữ hét: "Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi quả nhiên rất ác độc a! Đừng tưởng rằng ngươi thật sự có thể trở thành Vương phi, nói sao đi nữa Thất điện hạ sao có thể để ý loại nữ nhân ác độc như ngươi được?"
"Hử? Chẳng lẽ các ngươi đang mưu tính chuyện gì?"
Ánh mắt hắn trở nên hoảng hốt, vội vàng quay mặt đi, "Chuyện gì... là chuyện gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
Thẩm Nghiên Tịch cúi người, đưa tay nâng cằm hắn để cùng đối mặt, giọng nói đặc biệt dịu dàng dò hỏi: "Đến đây, ngoan ngoan... nói cho tỷ tỷ nghe... rốt cục đệ còn biết những gì?"
Thẩm phu nhân bề ngoài đúng là đang tìm một công tử danh gia để bàn hôn sự của Tam tiểu thư, tranh thủ bữa tiệc tuyển tú sẽ thỉnh chỉ ban hôn, lại thỉnh một đạo thánh chỉ cho hai nữ nhi đồng thời xuất giá, sau đó 'trộm long tráo phụng' đổi tân nương, đến khi đường đã bái xong đưa vào động phòng, tới lúc vạch khăn voan mới phát hiện đã bị nhầm người thì cũng không đổi lại được, đã phóng lao thì chỉ đành theo lao mà thôi.
Đến lúc Thẩm Nghiên Tịch từ miệng Thẩm Ngọc Hành biết được chuyện này, đặc biệt khi nghe được mẫu thân đại nhân đã cố gắng tìm một người thật tốt để gả nàng đi cũng không bị thua thiệt, nụ cười trên môi nàng càng rực rỡ đến sáng chói, vung tay liền ném thẳng Thẩm tiểu công tử còn đang mơ mơ màng màng không biết mình đang nói những gì ra ngoài.
Có điều, mặc dù hắn không nhớ rõ bản thân đã đem mưu đồ quan trọng này nói ra ngoài, song lại nhớ rất rõ Thẩm Nghiên Tịch nói sẽ cho lan truyền việc Thẩm Nghiên Huyên ngấp nghé tỷ phu tương lai mà ám hại biểu tỷ, còn khích bác đệ đệ đến nhục mạ Nhị tỷ là tiện nhân, cho nên rất tự nhiên Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên Huyên cũng sẽ biết được tin này rất nhanh, thế là ai nấy cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng không đợi các nàng kịp đi tìm Thẩm Nghiên Tịch giải quyết, ngay trong tối hôm đó chuyện này đã được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, mặc khác còn được nghe thêm một sự kiện: 'Thẩm Nhị tiểu tư do không chịu nổi bị ấu đệ nhục mạ mình quyến rũ Thất điện hạ cướp đi người yêu của muội muội, khí giận công tâm lại ngã bệnh một lần nữa'.
Mấy ngày gần đây, kinh thành quả nhiên đủ chuyện náo nhiệt, dân chúng sôi trào nhiệt huyết, một chuyện còn chưa xong lại tiếp theo một chuỗi sự kiện khác, từ đầu đường đến cuối ngõ đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu, bàn luận không ngừng.
Người nhà Thẩm gia thoáng một cái vì chuyện này mà trở nên bối rối, nhưng bọn họ không ai nghĩ rằng Thẩm Nghiên Tịch có được khả năng quảng đại như vậy, chỉ cho là nhất định Thất điện hạ biết được chuyện này nên mới dùng biện pháp này để răn đe trừng phạt Thẩm gia không biết tốt xấu. Mà trong một khắc đó sắc mặt của Thẩm Nghiên Huyên đã trắng bệch như tờ giấy lau, lảo đảo sắp ngã cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Đêm nay, Thẩm gia ai nấy đều có một đêm ngủ không yên, bởi vì ngay khi bọn họ nhận được tin đồn này, Thất điện hạ đột nhiên giá lâm phủ Tể tướng, trước muốn tới thăm hỏi vị hôn thê do tức giận quá thể mà ngã bệnh, mà đến ngồi thì ngồi đúng cả một buổi tối.
Mặc dù từ đầu chí cuối hắn cũng chỉ ngồi bên ngoài, không nói gì cũng không muốn trao thêm cho ai bất cứ ánh mắt nào, chỉ ngồi ở đằng đó chờ ngự y chẩn mạch, chờ khi nhận được tin vị hôn thê của hắn đã tỉnh lại, bệnh tình chuyển biến tốt đẹp mới thôi. Chỉ tội cho Tể tướng gia và phu nhân ngồi kế bên hắn lại phải chịu đủ một buổi tối dày đặc khí lạnh, cơ hồ muốn bị đông cứng thành hai que kem.
Giờ Mẹo đến, Tể tướng gia phải lâm triều, Thẩm phu nhân cũng nhân cơ hội trở về phòng mình, vẻ mặt của Quân Thương trước sau như một, hờ hững đến lạnh lùng. Đến lúc này hắn mới đứng lên bước vào gian trong.
Thẩm Nghiên Tịch ung dung tỉnh lại, ánh mắt mông lung khẽ chớp vài cái đã tinh quang sáng chói, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt bất bình thường ra, nhìn sao cũng không giống một kẻ bệnh hoạn suy nhược.
Quân Thương cũng có chút tò mò, rõ ràng nàng tỉnh táo khỏe mạnh hơn ai hết, nhưng ngự y khám chẩn cả buổi vẫn phải thừa nhận nàng là do khí giận công tâm nên cơ thể mới đột nhiên bị suy kiệt?
Nàng nghiên người chống cằm, quan sát một lượt từ trên xuống dưới vị điện hạ nào đó đang đứng trước giường, rồi lại nhìn ngược hắn từ dưới lên trên mấy lần, tựa hồ vừa bắt gặp loài động vật quý hiếm nào đó, nụ cười như có như không trêu tức ranh mãnh, mơ hồ lại như đang đùa giỡn, người bình thường mà thấy được nhất định sẽ cảm thấy cả người cũng không được tự nhiên, ngược lại vẻ mặt của Thất điện hạ trước sau vẫn chưa hề thay đổi, cả người cũng không biết rùng mình nổi gai ốc.
"Điện hạ, ngài quả giỏi gieo rắc tai họa, châm ngòi ly gián khiến tỷ muội chúng ta cũng phải trở mặt thành thù rồi. Có nói ngài một câu 'hồng nhan họa thủy' cũng không sai!"
Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu kín không nói lên lời.
Nàng gãi gãi gò má, hai đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, "Lúc trước mỗi khi đến đây ngài đều lén lén lút lút, sao hôm nay lại hào phóng giá lâm phủ Tể tướng một cách quang minh chính đại như này?'
"Nàng ngã bệnh."
Hôm qua vừa nghe được tin này hắn đã lập tức đến đây, mặc dù phải tới đây rồi mới phát hiện là nàng đang giả vờ nhưng cũng không muốn lập tức trở về.
Hắn thích ở gần nàng thêm một chút, cho dù ngăn tường cách vách, hay phải ngồi ở bên ngoài suốt một đêm, cho dù... hắn cực kỳ không thích ở gần bất kỳ một ai.
Thẩm Nghiên Tịch nghe vậy, oằn người ngồi dậy sát gần hắn một chút, có vẻ muốn càng được nhìn rõ mặt hắn càng tốt, hai mắt mở to đầy ngạc nhiên, nghi ngờ nói: "Điện hạ đây là đang lo lắng cho ta sao? Đừng khiến cho dân nữ thụ sủng nhược kinh."
Hắn chăm chú nhìn con mắt linh động mỉm cười của nàng, từa hồ từ đó có thể thấy hết được chút nhỏ mọn và tính kế trong đó, khóe miệng hắn giương cao tách ra một đường cong nhỏ không dễ thấy được.
Ánh mắt chuyên tâm như vậy lại khiến nàng cảm thấy có chút không tự nhiên, nàng dựa người vào giường, bất đắc dĩ nói: "Ngài quả nhiên được định sẵn đến để khắc ta, từ khi gặp ngài, ta chưa từng có được một chuyện tốt nào cả."
Ngừng một lát, ánh mắt nàng xoay hai vòng nhìn hắn, rì rầm nói: "Nói cho ngài một tin kỳ lạ hiếm thấy nè, cũng là chuyện mới mẻ nhất mà bổn cô nương vừa được biết."
Hai khắc sau, Thất điện hạ rốt cục đã mang theo cảm giác lạnh lẽo khắc sâu hơn thường ngày rời phủ Tể tướng, dọa cho người dọc đường nhìn thấy hoảng sợ, đặc biệt là Tam tiểu thư ngẫu nhiên xuất hiện, chưa kịp đến gần đã bị khí lạnh của Thất điện hạ đông cứng ngay tại chỗ.
Quân Thương mang theo một thân hàn khí rời đi, Thẩm Nghiên Tịch chỉ xếp bằng ngồi trên giường tươi cười rạng rỡ đến độ hoa trong vườn cũng phải hé nở chung vui.
Mặc dù nàng cũng không biết vì sao Quân Thương lại đặc biệt xem trọng mình, còn ngỏ ý muốn cưới nàng, trong khi nàng rõ ràng cảm giác được hắn đối với mọi người tuyệt đối chỉ thị 'muốn sống thì đừng đến gần'. Hơn nữa, cho dù hắn có mục đích mới đến đây hoặc vì kính trọng mẫu phi đã khuất, hay còn một nguyên cớ sâu xa nào đó, nhưng hành vi này của Thẩm phu nhân chân chân chính chính là muốn nhổ râu trên miệng hùm!
Cho nên... tiếp theo nàng nhất định có kịch hay để xem!
Thất điện hạ rốt cục đã chịu rời đi khiến Thẩm phu nhân thở phào nhẹ nhõm, thật ra nàng cũng có chút không rõ vì sao Thất điện hạ trước giờ không hề để ý đến Thẩm Nghiên Tịch một chút nào, ngay cả khi vừa hồi kinh nhận được tin bị tập kích trọng thương cũng chưa từng tới hỏi thăm một tiếng, hiện tại đột nhiên lại có chút coi trọng vị Vương phi tương lai này.
Còn không kịp đợi nàng nghĩ ra nguyên do trong đó, không đợi Quân Thương trở về gây phiền toái cho nàng, nàng đã nhận được tuyên triệu trong cung, nội thị tổng quản mà Hoàng hậu sủng ái nhất đích thân đến phủ thỉnh Thẩm phu nhân tiến cung.
"Tiểu thư, người nói xem Hoàng hậu nương nương đột nhiên triệu phu nhân tiến cung để làm gì nhỉ? Bây giờ không phải bà ta nên gấp rút lựa chọn Thái tử phi tương lai cho Thái tử bảo bối của mình sao?"
Hoa Hoa đảo một vòng khắp phủ liền trở lại, mang theo tin tức phu nhân được mời tiến cung, bẩm báo xong còn nghi hoặc lầm bầm một câu như vậy.
Thẩm Nghiên Tịch nghiêng người dựa vào cửa sổ bên giường, chống ngằm nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng không phản ứng lại.
Gấp rút tuyển chọn Thái tử phi mới à? Nói không chừng bà ta sẽ coi trọng đứa cháu gái Thẩm Nghiên Huyên này a, không chỉ được danh đệ nhất mỹ nhân, còn mang thân phận đích tiểu thư con chính thất, cầm kỳ thi họa không môn nào kém, làm Thái tử phi cũng vừa vặn là người thích hợp nhất!
Huống chi dưới mắt bà, hôn sự của nàng và Quân Thương đã không thể nghịch chuyển được nữa, mà Thẩm gia cùng Kỳ vương phủ kết thân chắc chắn sẽ khiến cho Hoàng hậu và Thái tử thêm bất mãn. Để tiêu trừ sự bất an trong lòng, cưới một vị tiểu thư khác có địa vị ưu tú hơn trong Thẩm gia làm Thái tử phi cũng là một chủ ý không tệ.
Nhưng mấu chốt ở đây là bên ngoài đột nhiên dấy lên lời đồn khó nghe như vậy, không quản chân tướng sự việc như nào, việc Thẩm Nghiên Huyên ái mộ Thất điện hạ đang được bàn tán đến sôi sục sao Hoàng hậu nương nương có thể chịu nổi.
Chỉ là mẫu thân đại nhân làm ra những chuyện này không hề giống là muốn cùng một phương với Hoàng hậu tỷ tỷ này, bằng không đâu cần phải hao tổn tâm tư muốn an bài cho nữ nhi mình sủng ái nhất gả cho Quân Thương?
Thẩm phu nhân chuyến này vào cung đến chạng vạng mới trở về, Hoa Hoa sớm đã gần khu cổng chính để thám thính, sau đó nhanh chóng mang tất cả những gì mình chứng kiến được chạy về Phù Hương viện.
"Mặc dù thần sắc của phu nhân không rõ ràng lắm nhưng có thể nhìn ra đang cố gắng kìm nén sự tức giận, cũng không biết trong cung Hoàng hậu đã nói gì với bà. Ngoài ra khi nãy, muội có đi ngang qua thư phòng của lão gia, nghe thấy lão gia đang nổi giận. Chuyện của Tam tiểu thư hiện tại đang sôi sục khắp kinh thành khiến cho lão gia ở trong triều bị không ít đồng liêu trêu chọc cười nhạo."
Ngừng một chút, nàng ta lại nói: "Những người lớn này trong thường ngày cao cao tại thượng, thanh cao tựa hồ không chú trọng điều gì, thật ra cũng chẳng phải loại người tốt lành gì, nói không chừng trong quý phủ của họ cũng có không ít cô nương ái mộ Thất điện hạ đến chết không buông mất thôi!'
Nói xong, nàng lén liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình một chút, không hiểu sao tự dưng lại che miệng nở nụ cười.
Hương Hương đang quạt ở bên cạnh cũng không nhịn được hả miệng ra cười, cả khuôn mặt vui vẻ thấy rõ.
Thẩm Nghiên Tịch trợn mắt nhìn hai nha đầu can đảm dám trêu chọc mình, rồi ngẩng đầu nhìn ra sắc trời tờ mờ tối ngoài cửa sổ, đột nhiên ngồi dậy, nói: "Ta phải ra ngoài một chuyến thôi!"
← Ch. 064 | Ch. 066 → |