Mong ngóng Thất điện hạ giá lâm
← Ch.044 | Ch.046 → |
'Từ hôn'... hai chữ này không ngừng vang vọng trong đầu Thất điện hạ, gần như có thể đập vỡ não sọ của hắn. Hắn nhìn nhìn nàng, thần sắc khép lại, trầm ngưng, đáy mắt lộ vẻ âm u.
Nha đầu này có đúng là muốn từ hôn!
Thẩm Nghiên Tịch nhìn đôi mắt tĩnh mịch của hắn, cả người chợt run lên, nhìn kỹ lại chỉ thấy một sự lạnh nhạt bình tĩnh, tựa hồ cảm giác vừa nãy của nàng là sai sao.
"Nàng không muốn gả cho hắn ư? Vì sao?"
Tâm tư của nàng bị cắt đứt, Thẩm Nghiên Tịch tức giận liếc mắt, nói: "Hắn cho dù ưu tú như thế nào đi nữa, nhưng đối với ta mà nói chỉ là một gã xa lạ tròn méo, mập lùn gì cũng không biết thôi. Ta không muốn gả cho hắn thì có gì kỳ lạ?"
Quân Thương hơi ngẩn ra, ánh mắt hòa hoãn trở lại, nói: "Xa lạ chỉ là tạm thời, về sau tất nhiên còn có rất nhiều ngày chung đụng mà."
"Vậy thì sao chứ? Đợi đến ngày sau chung đụng, e ta muốn hối hận cũng không kịp nữa à."
Quân Thương càng ngây ra, "Vì sao chứ?"
"Làm gì mà nhiều sao với trăng thế? Thất điện hạ đó cho dù có hoàn hảo đến mấy đi nữa cũng không phải mẫu người mà ta muốn lấy."
"Vậy nàng muốn lấy một người như thế nào?"
Thẩm Nghiên Tịch cảm thấy phản ứng của hắn hơi là lạ, gặp nhau mấy lần cũng không giống người nhiều lời mà, không hiểu sao lần này gặp gì cũng hỏi, thấy gì cũng thắc mắc là sao?
Nàng hơi nghiêng đầu dò xét hắn, nhìn mãi cũng không ra, liền uốn mi mắt nói: "Người ta muốn lấy, hiển nhiên phải là người thật tâm yêu thương ta và cũng là người mà ta yêu."
Lời này có chút không theo nữ tắc, nào giờ có nữ tử nào dám danh chính ngôn thuận nói ra những lời này? Nhưng không hiểu sao khi Quân Thương nghe được những lời này, tâm tư lại âm thầm nhảy nhót như một chú chim sẻ, nhìn nàng âu yếm một lát mới nói: "Sao nàng biết hắn không phải là người đó?"
Thẩm Nghiên Tịch xuýt một tiếng, giọng cực kì mỉa mai đầy khinh miệt, cười lạnh: "Căn bản ta không nghĩ trên đời này sẽ có một người như thế tồn tại! Ta muốn một người đồng ý cùng ta trọn đời trọn kiếp một đôi, ngoài ta ra tuyệt đối sẽ không có bất kỳ thê thiếp hay hồng nhan tri kỷ nào khác, là người sẽ cùng ta nắm tay đi hết quãng đường đời còn lại, nguyện một người một lòng, bạc đầu chẳng rời xa. Nếu không, ta tình nguyện trở về chùa ni cô cùng sư thái sống qua kiếp này. Nhưng ngươi cũng biết, Thất điện hạ người ta tiền nhiều, ngọc quý, quyền cao chức trọng, trước mắt chính là giang sơn rộng lớn, tình yêu đối với hắn sẽ chỉ là một món đồ chơi xa xỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, thậm chí chưa biết chừng, căn bản hắn còn không đặt ta vào trong mắt nữa à. Nếu ta phải từ bỏ cuộc sống tự tại của mình mà chạy vào lồng son, lãng phí tuổi thanh xuân đi tranh giành với đám nữ tử đầy dục vọng kia sao?"
Quân Thương lại sững sờ một lần nữa, bỗng nhiên hắn cúi đầu bật cười, tựa hồ suy nghĩ đại nghịch bất đạo này trong mắt hắn cực kỳ dễ nghe, khiến lòng người hắn vô cùng sung sướng.
Thẩm Nghiên Tịch bị cái cười của hắn thu hút, có chút không lý giải được, nàng nhíu mày bấm tay gõ bàn nói: "Ngươi hỏi nhiều quá đi, nhưng vẫn chưa trả lời được vấn đề của ta. Ngươi có thể giúp ta gặp được Thất điện hạ hay không?"
Nhãn châu xoay động một lát, lại nói: "Nếu ngươi thực sự có biện pháp, ta còn có thể ưu đãi cho ngươi một chút, chỉ thu ngươi mười vạn lượng hoàng kim thôi, như thế nào?"
Nàng đúng là...còn coi chuyện này là một màn giao dịch hay sao!
Quân Thương thu hồi tâm tư, ngẩng đầu hỏi: "Nếu gặp được, nàng dự định sẽ làm gì?"
"Đây là chuyện của ta! Ngươi cần gì biết rõ ràng làm gì!"
Ánh mắt hơi lóe lên, hắn điềm nhiên như không nói: "Mấy ngày nữa trong cung có yến hội, hắn nhất định sẽ xuất hiện."
"Ngươi xác định hắn sẽ xuất hiện ư?" Không phải nói là tên Thất điện hạ đó rất chán ghét những kiểu yến hội như vậy sao? Cho dù hoàng cung thiết yến mười phần hắn cũng đã vắng mặt không đến sao? Sao người này dám khẳng định chắc nịch như vậy?
Hắn cũng không giải thích thêm nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt và giọng nói trở nên lạnh nhạt: "Chắc chắn nàng cũng được mời, coi như đi xem xem vận khí của mình cũng đâu mất mát gì."
Đôi mi thanh tú chợt giãn ra, rì rầm nói: "Cái này không tính là biện pháp, giá cả vẫn như cũ, không có ưu đãi!"
Hắn không khỏi mỉm cười, bình tĩnh gật đầu.
Cho nàng kiếm bao nhiêu tiền hắn cũng không đau lòng, hơn nữa, hôm đó nhất định hắn sẽ tiến cung dự tiệc mà!
Chưa bao giờ có một yến hội có thể khiến hắn mong chờ như vậy.
Thẩm Nghiên Tịch cũng không ở lại bao lâu liền cáo từ rời đi, mặc dù vẫn không đạt được kết quả như mong muốn, nhưng ít nhất nàng cũng mong chờ cái yến hội sắp tới này.
Nghe hắn nói vậy, không hiểu sao nàng cũng tự tin khẳng định hơn một tí, nói không chừng hôm đó thật sự Thất điện hạ Quân Thương sẽ xuất hiện.
Ừm, đến lúc đó chỉ cần làm chút gì đó khiến hắn chán ghét... nhất định sẽ không muốn tiếp tục hãm sâu vào cuộc hôn nhân này nữa chăng?
....
Đảo mắt đã qua ba ngày, phủ Tể tướng càng không được yên tĩnh, bởi vì mười tám tháng tư này hoàng cung mở thưởng, ai nấy đều phải lo chuẩn bị, tân trang bản thân để tham dự yến hội, làm cho Thẩm Nghiên Tịch bắt được cơ hội âm thầm rời phủ Tể tướng vài lần mà không ai chú ý.
Ngày hôm đó, đúng mười lăm tháng tư, ngày trăng tròn, trời về chiều đã lâu, màn đêm nhanh chóng bao phủ khắp vùng đất, Thẩm Nghiên Tịch đứng trước cửa sổ nhìn vầng trăng tròn từ từ dâng lên, trong lòng như đang suy nghĩ gì đó.
Người đó đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ nàng định giá cao quá nên hù hắn sợ chạy cong mông rồi?
Không đúng nha! Lúc trước, chỉ trong chớp mắt hắn đã đưa ra vạn lượng hoàng kim, hiện giờ bỏ thêm năm vạn hai trăm làm tiền cọc cũng đâu đến nỗi quá khó? Dù sao hắn cũng không giống người có thể tình nguyện chịu đau nhức, tổn hại cơ thể mà tiếc rẻ vài vạn lượng vàng ngoài thân mà?
Tiền bạc như vật ngoài thân, cần gì phải cuồng si ôm khư khư bên người, vì nó đến mạng sống cũng không cần chứ?
Nàng nói một cách nhẹ nhàng tựa hồ phỉ báng người ta tham tiền là một tội lớn chứ không tự nghĩ lại chính mình chút nào. Đang định đóng cửa sổ, đột nhiên có một bóng trắng lóe lên, gió mát thổi mạnh vào mặt, nhãn châu nàng hơi rụt lại, xoay người lập tức nhìn thấy một thân nguyệt sắc Quân Thương đã hiện thân trong phòng, đôi mắt hơi khép hờ nhìn nàng, thần thái lạnh nhạt xa xăm, toàn thân cũng không có chút khí sắc của con người.
Thẩm Nghiên Tịch đóng kín cửa sổ, xoay người nhìn hắn, thần thái lạnh lùng trong trẻo, hiển nhiên là rất bất mãn với hành vi này của hắn.
"Ngươi tự tiện xông vào khuê phòng con gái người ta đã thành thói, riết đã không còn biết kiêng nể gì cả nha."
Quân Thương liếc nàng một cái, im lặng rút ra một xấp giấy ố vàng, giọng nói và ngữ điệu không chút phập phồng, "Đây là năm vạn hai trăm kim phiếu."
Vẻ mặt của Thẩm Nhị tiểu thư biến đổi nhanh còn hơn hoa thất biển, còn nhanh hơn cả tốc độ người ta lật một trang sách, chớp mắt đã dịu dàng tươi cười phóng đến trước mặt hắn, nhanh tay gọn chân rút kim phiếu, rạo rực sờ nắn, hít hà xong rồi đếm.
Tuy nói thật là hắn rất thích cho tiền nàng, có thể được thấy biểu hiện này của nàng, khóe miệng của Thất điện hạ giật giật, vẻ mặt lạnh nhạt trong phút chốc tan vỡ không tì vết, ánh mắt nhu hòa đến cực điểm.
"Sao chỉ có năm vạn hai vậy? Không phải đặt cọc một nửa số tiền sao?"
Nàng tỏ ra bất mãn, Quân Thương nhìn nàng, không nói hai lời lập tức đưa tay cầm kim phiếu trong tay nàng.
Đây là ý gì? Muốn đổi ý, thu hồi kim phiếu không muốn trị bệnh sao?
Thẩm Nghiên Tịch nhanh chóng rụt 'móng vuốt' nhét kim phiếp vào trong ngực, ánh mắt chuyển nhanh, vẻ mặt rất bất đắc dĩ nói: "Thôi kệ đi, xem như cũng là khách quen, tạm cho ngươi thiếu một chút vậy."
"..." Khách... quen...?
← Ch. 044 | Ch. 046 → |