Thầy Thẩm nóng trong người
← Ch.14 | Ch.16 → |
Thẩm Quân Mặc tắm rửa thay quần áo sạch xong xuống lầu thì thấy Giản Chi đang pha trà. Cô nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang vọng lại nên quay đầu cười với anh. Vẻ mặt cô hết sức tự nhiên, sự túng quẫn ngượng ngập do yêu thích đã được che giấu kĩ càng.
Thẩm Quân Mặc cười đáp lại cô, bước đến.
Giản Chi rót trà ngon, liếc nhìn bộ trang phục thiếu niên anh đang mặc, lại thấy muốn cười.
Nhìn thoáng qua có cảm giác Thẩm Quân Mặc khá gầy nhưng ẩn sau lớp quần áo là một cơ thể có cơ bắp. Vào giờ phút này, một người đàn ông có vóng dáng cường tráng lại mặc một bộ quần áo trẻ con nhí nhảnh. Sự chênh lệch khiến người khác vô cùng buồn cười.
Cũng may em trai cô cũng cao, anh khoác bộ quần áo lên người tuy vẫn hơi nhỏ nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Thẩm Quân Mặc đặt tách trà xuống, ngắm khóe miệng cô cong cong ý cười, thuận miệng hỏi: "Đang cười cái gì?".
Giản Chi nâng tách trà lên che nụ cười ở miệng nhưng ý cười nơi đôi mắt sao có thể giấu được đây. Cô dừng vài giây, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, anh mặc bộ đồ này rất thú vị".
"Sao lại nghĩ là thú vị?"
"À, so với ngày thường có rất nhiều sự trái ngược".
"Ồ". Thẩm Quân Mặc nghe xong nhíu mày, giọng nói trầm ấm hỏi: "Bình thường thì thấy thế nào?"
"Ừm..". Giản Chi suy nghĩ: "Khi mặc âu phục thì rất hoàn mỹ, khi mặc đồ thể dục thì rất văn nhã".
Thẩm Quân Mặc cười tươi, khẽ ho khan một cái: "A, trước đây tôi cũng không để ý. Giờ nghe cô nói chắc đúng là thế rồi".
Giản Chi nghe có hơi khó hiểu, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Quân Mặc chẳng che dấu niềm vui sướng trong lòng mình, cười đáp: "Cô chăm chú quan sát tỉ mỉ như vậy, hẳn là đúng thôi".
Giọng điệu trêu đùa lại dịu dàng, ánh mắt Thẩm Quân Mặc nhìn cô đầy rạng rỡ. Tất cả khiến con người anh như đang phát ra một thứ ma lực kì lạ, giống như hố đen trong vũ trụ bao la, chỉ cần lơ là chốc lát sẽ bị hút vào vĩnh viễn.
Bầu không khí mờ ám, cả hai người đều im lặng.
Lát sau Giản Chi mở miệng: "Tôi lên lầu giặt quần áo, hong khô cho anh".
Thẩm Quân Mặc liếc nhìn vành tai ửng ửng hồng của cô, gật đầu.
Chờ đến khi Giản Chi khuất hẳn sau tầng trên, Thẩm Quân Mặc đưa tay xoa xoa trán, khóe miệng cong lên cười rạng rỡ. Nụ cười này so với hình tượng ngày thường của anh khác xa một trời một vực. Đây là một nụ cười che giấu sự trêu đùa "xấu xa".
Trên lầu, Giản Chi xả một chậu nước ấm, cầm một ít xà bông cho vào, sau đó thả quần áo vào chậu, nhấn lên nhấn xuống.
Cô định dùng máy giặt nhưng thấy quần áo anh tuy chẳng phải hàng hiệu nhưng cũng được cắt may tinh xảo, khéo léo. Cô sợ máy giặt sẽ làm hỏng quần áo, chỉ còn cách giặt bằng tay.
Mặc dù lần đầu tiên giặt quần áo cho người ngoài nhưng vì nghĩ đó là anh nên cô cũng không cảm thấy khó chịu. Chỉ là toàn bộ quá trình ngồi giặt hơi hơi suy nghĩ, gò má cũng ửng hồng theo.
Mất hơn nửa giờ cô mới giặt xong bộ quần áo. Đi xuống lầu thấy phòng khách vang lên tiếng tivi. Thẩm Quân Mặc đang nhàn nhã ngồi trên ghế nệm say sưa xem ti vi.
Cô đến gần, hóa ra là chương trình phóng sự về ẩm thực. Chuyên gia đang giới thiệu về ẩm thực dân gian Trung Quốc. Hình ảnh đẹp đẽ thêm lời miêu tả chân thành, sinh động khiến cho người xem thích thú.
Là người yêu thích nấu nướng nên Giản Chi cũng thích chương trình này. Chỉ là đài truyền hình cũng không xem bây giờ là mấy giờ mà còn phát sóng tiết mục này chứ, đúng là khiến người ta thèm thuồng mà.
"Sao đài truyền hình lại chiếu chương trình ẩm thực giờ này nhỉ? Thiếu suy nghĩ quá...". Nhân lúc quảng cáo, Giản Chi chen vào nói mấy câu.
Giản Chi hôm nay làm vài chuyện điên rồ, lại ăn uống qua loa nên bây giờ bụng bảo dạ biểu tình cùng nhau. Cô hỏi Thẩm Quân Mặc: "Ngày thường anh ăn uống thế nào? Giờ này có muốn ăn gì không?".
"Buổi tối thật ra rất ít ăn vặt, nhưng hôm nay ngoại lệ cũng được". Thẩm Quân Mặc nghiêng đầu nhìn Giản Chi, giọng nói nhè nhẹ: "Hôm nay chưa ăn tối, lại xem kiểu tiết mục kém thông minh như này, hiện tại tôi cũng thấy hơi hơi đói rồi".
Giản Chi kinh ngạc hỏi: "Anh chưa ăn tối?".
Cô nhìn lên đồng hồ treo tường, đã gần mười giờ, vội vàng nhảy ra khỏi ghế chạy lại mở tủ lạnh tìm nguyên liệu.
Giọng nói Giản Chi lo lắng và áy náy: "Xin lỗi, tôi không biết...".
Lời chưa nói xong động tác trên tay đã bị Thẩm Quân Mặc ngăn lại."Từ từ làm, đừng vội vàng". Vừa nói vừa dịu dàng nhìn cô tha thiết.
Giản Chi gật đầu nhưng hành động vẫn mau lẹ.
Thẩm Quân Mặc nhìn cô sốt ruột nhưng hành động vẫn đâu vào đấy thì không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn.
Chưa mất tới nửa giờ, trên bàn thủy tinh đã xuất hiện một món canh hai món mặn. Nguyên liệu nấu những món này Giản Chi đã chuẩn bị kĩ càng lúc chiều, giờ chỉ có nấu thôi nên tốn ít thời gian.
Thẩm Quân Mặc nhìn ba món ăn, nhấc mắt suy nghĩ vài giây đã hiểu rõ tất cả bèn nở nụ cười vui vẻ.
Giản Chi xới xong cơm, quay lại vừa đúng lúc bắt gặp dáng vẻ này của anh, khó hiểu hỏi: "Món ăn không ngon sao?".
Thẩm Quân Mặc nhận bát cơm, gắp một con tôm xào bóc vỏ cho vào bát Giản Chi: "Đều là món tôi thích, cô ăn thử xem". (Ai là khách vầy nè >.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |