Vị hôn thê trong truyền thuyết của Phạm Trọng Nam
← Ch.139 | Ch.141 → |
Nhưng ba ngày sau, Giang Tâm Đóa cho dù không muốn đến mấy cũng phải cùng Phạm Trọng Nam đi tham gia buổi tiệc tối do thị trưởng tổ chức để chúc mừng tập đoàn Phạm thị bỏ một số tiền lớn đầu tư vào Melbourne. "
"Tôi nói này đại tiểu thư, xin cô làm ơn đừng tiếp tục than ngắn thở dài nữa có được không? Bảo cô cùng với Phạm tiên sinh đi tham dự tiệc tối thôi, cũng không phải kêu cô lên đoạn đầu đài. "
Dương Dung Dung vừa bận rộn giúp Giang Tâm Đóa trang điểm vừa than thở, làu bàu mấy câu sau đó lùi lại, xem lớp trang điểm có phù hợp hay chưa để chỉnh lại.
"Sao mình không theo anh ấy tham gia bữa tiệc tối nay thì không được chứ? Trước đây mình cũng đâu có cần theo Phạm Trọng Nam đi xã giao đâu!" Đây cũng là điều cô nghi vấn mấy ngày nay.
Năm đó dù đang mặn nồng hắn cũng đâu có yêu cầu cô cùng tham gia những chuyện vô vị này chứ? Ngoại trừ một lần duy nhất ngoại lệ chính là ở Moscow! Huống gì hiện giờ thân phận giữa cô với hắn còn rất nhạy cảm! Cùng hắn xuất hiện tại bữa tiệc tối nay, Giang Tâm Đóa không thể không thừa nhận chính mình quả thực có chút khẩn trương và bất an.
Bắt đầu từ buổi trưa cô đã bị đưa đến khách sạn để chuẩn bị, một nhóm người bao gồm nhà thiết kế tạo hình, thiết kế kiểu tóc, thiết kế trang phục, chuyên viên trang điểm gì gì đó không thiếu một người nào thay phiên hành hạ cô, khiến cô cảm tưởng khẩn trương giống như lần kết hôn năm đó.
"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Chẳng lẽ bạn thích làm nhân tình bí mật của Phạm tiên sinh hơn hay sao?" Dương Dung Dung xua tay ra hiệu cho chuyên viên trang điểm lùi lại, chính mình kéo một chiếc ghế đến trước mặt cô ngồi xuống. "Phạm tiên sinh giới thiệu bạn với mọi người một cách long trọng và chính thức như vậy bạn nên cảm thấy mừng mới đúng chứ. "
"Nhân tình bí mật gì chứ? Nói chi khó nghe như vậy. Mình chỉ là không quá thích ra ngoài xã giao mà thôi. " Nhân tình bí mật thì không phải, xem như là hai người đang kết giao với nhau thì đúng hơn, chỉ có điều bạn gái lại là vợ trước, thân phận này khiến cô có chút bối rối và ngượng ngùng mà thôi.
"Giang Tâm Đoá tiểu thư, bạn chín chắn hơn một chút có được không?" Dương Dung Dung liếc bạn một cái, bĩu môi, "Bạn cho rằng Phạm tiên sinh là loại người gì chứ? Các trường hợp xã giao làm sao có thể thiếu được? Cho dù anh ta không muốn, cho dù có thể thoái thác thì vẫn có những trường hợp không thể từ chối được. Chẳng lẽ bạn muốn có cô gái khác đi xã giao với anh ta sao? Đồ ngốc!"
Tuy biết rõ rằng Phạm tiên sinh mấy năm nay không xuất hiện trong những trường hợp xã giao nhưng vì để cho cô bạn của mình không còn bối rối đắn đo nữa, Dương Dung Dung không thể không bồi thêm, "Hai người dù sao dù sao cũng không sẽ lại chia cắt nữa, chuyện xã giao sớm hay muộn gì bạn cũng phải thích ứng thôi. Mặc kệ đối phương là thị trưởng thành phố vậy thủ tướng hay nữ hoàng gì gì bạn cũng phải đến!"
Dung Dung nói không sai! Cô phải thích ứng với cuộc sống và công việc của hắn mới phải. Không phải cô đã quyết tâm cùng hắn cùng tiến cùng lui, cùng vượt qua phong ba bão táp hay sao? Chỉ một buổi tiệc tối thôi mà, chắc không làm khó được cô đâu, có gì mà phải lo lắng chứ?
"Đừng lộ vẻ mặt ấy với mình, mình không phải Phạm tiên sinh, cũng không phải tên ngốc Lạc Tư, sẽ không bị bạn lừa đâu!"
Giang Tâm Đoá lừ bạn, bĩu môi, "Mình lộ vẻ mặt gì với bạn?"
"Thôi bỏ đi. Có đôi khi mình cũng thấy rất kỳ lạ, tên ngốc Lạc Tư kia tại sao vẫn một mực chấp nhất với bạn vậy? Năm đó lúc bạn là Phạm phu nhân đường đường chính chính, hắn không dám bày tỏ quá rõ ràng, khi hai người đã ly hôn thì hắn mới dám ra mặt theo đuổi, haizz, chỉ tiếc là đời này không có phần của hắn!"
"Thôi mà Dung Dung, đừng nói nữa!" Cứ nhắc mãi đến nỗi đau của người khác hình như không có đạo đức cho lắm, cô cũng đâu muốn Lạc Tư như vậy đâu!
"Mình chỉ phát biểu một chút cảm nhận của mình thôi, không được sao?" Dương Dung Dung ngừng một chút rồi nói tiếp, "Nhưng nói thật lòng, nếu như để mình chọn, mình cũng sẽ chọn Phạm tiên sinh. Tuy rằng Lạc đại thiếu gia điều kiện cũng không tệ, nhưng nói đến cùng anh ta vẫn là tuổi trẻ bồng bột, làm sao so được với người chín chắn, trầm ổn, đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như Phạm tiên sinh chứ. Điều mà phụ nữ muốn nhất không phải là cảm giác an toàn đó sao?
"Nói như vậy, Lý Triết đã cho bạn rất nhiều cảm giác an toàn sao? Vậy sao bạn không nhanh một chút kết hôn?" Cứ thích đem chuyện của cô ra nói, chuyện của bạn ấy không phải cũng giống vậy sao?
"Còn chưa chính thức ra mắt ba mẹ chồng tương lai mà, kết hôn gì chứ?" Dương Dung Dung bĩu môi.
Họ đã không gặp mặt nhau kể từ hôm hắn và "tình mới" trở về Singapore đến giờ. Tuy rằng mỗi ngày đều có nói chuyện điện thoại với nhau, nhưng chuyện một tiếng thực sự là vẫn chưa xác định ngày tháng.
Hoặc có lẽ là phải đợi đến khi cô sinh xong cục cưng thì tốt hơn bởi vì một khi nhắc đến gặp cha mẹ hai bên là trong lòng cô lại khẩn trương, thậm chí có chút không muốn đối mặt với hiện thực.
Dù sao lần trước có lẽ cô đã lưu lại ấn tượng chẳng thể gọi là tốt cho người nhà của hắn, trước khi còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, cô không quá muốn đi gặp họ nên quyết định trốn được ngày nào thì hay ngày ấy, đến chừng nào không thể trốn được nữa thì thôi.
"Gặp bố mẹ chồng thôi mà, khó đến vậy sao? Bạn về Singapore là được rồi. "
"Mình lo người nhà Lý Triết sẽ không thích mình. "
"Trời, sự tự tin của bạn đi đâu mất rồi? Bạn bây giờ hoàn toàn không giống với Dương Dung Dung mà mình quen biết bấy lâu chút nào cả. " Giang Tâm Đóa nhìn ra được bạn mình đích thực có chút không dám đối mặt, cô đưa tay véo nhẹ mặt Dung Dung, "Có gì đáng sợ đâu chứ? Như bạn thường nói thôi, tốt xấu gì cũng phải đối mặt, trừ phi bạn không muốn cùng Lý Triết đến với nhau. "
"Vẫn là bạn may mắn hơn. Người nhà của Phạm tiên sinh đối xử với bạn rất tốt. "
Nghe đến đây, Giang Tâm Đóa cụp mắt xuống, "Mình cũng đâu có gặp được ba mẹ của Phạm Trọng Nam, còn ông nội của anh ấy thì cũng không thích mình... "
"Khụ khụ... " Dương Dung Dung kho khẽ mấy tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, "Phạm lão gia đã mất nhiều năm rồi, bạn không biết sao?" Đây là chuyện mà mọi người trong thương giới đều biết kia mà. Cho dù Đóa Đóa không xem tin tức, chẳng lẽ Phạm tiên sinh cũng không nói cho bạn cô biết hay sao? Lúc bạn ấy đi Luân Đôn cũng không biết chút gì sao?
"Mình không biết thật mà. " Giang Tâm Đóa nghe bạn tốt nói vậy cũng ngạc nhiên vô cùng, "Sao lại thế chứ?"
Tuy rằng cô không có chút hảo cảm nào dành cho Phạm Nhân Kính nhưng tốt xấu gì ông ta cũng là ông nội của Phạm Trọng Nam, nếu như ông không chủ động đến chọc cô, cô cũng sẽ không ghét bỏ ông.
Nhưng, Dung Dung nói ông đã không còn?
Xem ra năm năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa đều là những chuyện cô không dự đoán trước được. Phạm lão gia, mẹ của Chân Chân, người mà cô chưa từng một lần được gặp mặt, đều đã qua đời. Chắc bà cũng là mẹ của Phạm Trọng Nam, dù rằng hắn chưa một lần đề cập đến.
Mãi cho đến bây giờ cô mới hiểu, thực ra khi họ lần nữa gặp lại nhau, khi cô lần nữa hãm vào cuộc tình này, sự hiểu biết của cô đối với hắn vẫn là không đủ.
Nhưng hắn chưa một lần đề cập đến những chuyện này, bảo cô làm sao lên tiếng hỏi được chứ?
Muốn hỏi, dường như cũng không tìm được cơ hội nào thích hợp.
Có những chuyện, người trong cuộc không muốn nói, cho dù là người thân thiết với nhau đến mấy, rốt cuộc vẫn không thể hỏi ra.
"Nghe nói là bệnh tim đột ngột tái phát. " Đây là tin tức mà nhà họ Phạm công khai với bên ngoài nhưng tình hình thực tế cụ thể thế nào, người ngoài không một ai biết được. "Thôi bỏ đi, hôm nay là lần đầu tiên Phạm tiên sinh công khai lộ diện, đừng suy nghĩ những chuyện có cũng được không có cũng không sao kia nữa. Vui vẻ một chút là được rồi. "
"Mình đâu có không vui. " Giang Tâm Đóa sờ nhẹ gương mặt đã được trang điểm của mình, haizz, cứ như phủ một lớp mặt nạ, thật không quen.
Lúc này ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ rồi tự động mở ra, "Chuẩn bị xong chưa?"
Người bước vào là Phạm Trọng Nam.
"Hi, Phạm tiên sinh, anh đến rồi. Tôi trao trả người nguyên vẹn lại cho anh. " Dương Dung Dung vừa nhìn thấy Phạm Trọng Nam vào thì lập tức đẩy người cho hắn.
Giang Tâm Đóa hôm nay mang là một đôi giày cao đến 10cm, bị đẩy như vậy, trọng tâm không vững loạng choạng ngã nhào vào lòng hắn, nương theo lực tay hắn cô đứng thẳng dậy, ngước mắt mỉm cười, "Đã lâu không gặp, Phạm tiên sinh. "
Đúng là đã lâu không gặp, từ trưa khi hắn quay về đón cô đến giờ hai người không gặp nhau! Phạm Trọng Nam đăm đắm nhìn gương mặt đã qua trang điểm càng thêm phần kiều diễm của cô, nhẹ hôn lên tóc cô, "Hôm nay em đẹp lắm. "
Cô an ổn đứng trong vòng tay hắn, hơi ngước lên giúp hắn chỉnh lại chiếc cà vạt đã hơi bị lệch, cảm thấy người đàn ông này càng lúc càng tuấn dật, "Anh hôm nay cũng rất... oách. " Nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ nghĩ ra được một chữ "oách" để hình dung hắn.
"Chuẩn bị xong cả chưa? Chúng ta phải đi rồi. "
"Nếu như em nói còn chưa xong, vậy có thể không đi không?"
Hắn nắm tay cô khoác lên cánh tay mình, vừa đi ra ngoài vừa nói nhỏ bên tai cô, "Không được. "
*****
Luân Đôn, nước Anh
Giang Viễn Hàng vừa từ trường học bước ra, không ngờ lại thấy Tạ Lệ Á đã đứng ở cổng trường chờ mình.
"Có chuyện?" Cậu không mặn không nhạt lên tiếng.
"Tiểu Hàng, đã lâu không gặp, ngay cả một tiếng má lớn cũng không muốn kêu sao?" Tạ Lệ Á từ trên xuống dưới đánh giá một lần đứa con trai duy nhất của nhà họ Giang, quả nhiên là một thiếu niên tài tuấn, nếu như là một cô gái, nói không chừng lại là một hồ ly tinh hại nước hại dân, cũng giống như mẹ và chị của nó vậy.
"Xin lỗi, ba tôi không còn nữa, nhà họ Giang cũng không còn, tôi không thích tùy tiện nhận người thân. " Giang Viễn Hàng xốc lại chiếc ba lô trên vai, "Nếu như không có việc gì khác, xin nhường đường. "
Người đã lâu không gặp đột nhiên tìm đến cửa, nhất định không phải chuyện gì tốt lành, điểm này Giang Viễn Hàng tuyệt đối hiểu rõ, nhất là người đến tìm hắn lại là Tạ Lệ Á thì càng không có khả năng là bởi vì nhiều năm không gặp nên tìm lại người thân.
"Tôi tìm cháu là muốn nói với cháu chuyện của ba cháu. Tin là cháu cũng không tin ba mình bởi vì ngoài ý muốn mà rớt xuống biển mất mạng đấy chứ?"
Giang Viễn Hàng nhướng mày, "Bà muốn nói gì?"
Quan trọng nhất là, Tạ Lệ Á đã biết được những gì?
"Nơi đây không tiện nói chuyện, lên xe của tôi đi, tôi đưa cháu đi gặp một người. "
"Có chuyện gì cứ nói ở đây là được rồi. " Giang Viễn Hàng không muốn bị Tạ Lệ Á nắm mũi dắt đi, đối với người phụ nữ này, cậu không cho phép mình buông lỏng phòng bị.
Cho dù trong lòng rất muốn biết chân tướng về cái chết của ba mình nhưng Giang Viễn Hàng không muốn mạo hiểm lên xe của Tạ Lệ Á.
Năm đó may mắn lắm mới nhặt lại được mạng sống, đôi chân lần nữa đi lại được, cậu tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm lần nữa.
"Cháu không tin tôi sao?" Tạ Lệ Á không ngờ Giang Viễn Hàng tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã biết phải làm sao để tự bảo vệ mình.
"Nếu như bà không nói, vậy tôi đi. " Tin bà?! Cậu cười lạnh một tiếng.
"Cháu không lên xe cũng được, tôi hẹn với cháu lần khác, thời gian địa điểm tùy cháu chọn, gặp nhau chúng ta nói chuyện sau. " Tạ Lệ Á không thể không nhường bước.
"Được, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với bà. "
Giang Viễn Hàng không buồn nhìn Tạ Lệ Á, cất bước rời đi.
***
Khi Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đoá đến nơi, hội trường nơi tổ chức buổi yến tiệc khắp nơi đều là màu hồng phấn ấm áp, những ngọn đèn thủy tinh treo trên trần nhà màu trắng đang chiếu ra những luồng ánh sáng rực rỡ, hương rượu champagne thơm lừng đã khiến không ít người cảm thấy hơi say. Chỉ nhìn quanh một vòng đã thấy những người được mời đến tối nay đều là những người có lai lịch không nhỏ, nếu như không phải là những vị chức trọng quyền cao, hô mưa gọi gió trong giới chính trị thì cũng là những người thành danh trong giới kinh doanh.
Hai người đều trang trọng trong bộ lễ phục màu đen, nam thì anh tuấn chín chắn, khí chất và phong thái hiển lộ không chút giấu diếm, còn người tương đối xa lạ là Giang Tâm Đoá tối nay càng thêm kiều diễm nhu mì trong chiếc váy dài chấm đất màu đen, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ để trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, nam thì tiếc nuối, nữ thì đố kỵ vạn phần.
Nhìn thấy họ tiến vào, nhiều người nổi tiếng trong giới chính trị lẫn kinh doanh đều tiến đến bắt tay chào hỏi, rất nhanh xung quanh hai người đã vây kín người.
Sau khi hàn huyên đôi câu, mọi người bắt đầu bàn đến những chính sự quan trọng. Giang Tâm Đoá nghe một lúc, có chút nhàm chán, cô giật nhẹ tay áo hắn. Khi hắn cúi xuống nhìn cô như muốn hỏi thì cô chỉ tay về phía khu nghỉ chân giành cho khách nữ cách đó không xa, "Em qua đó ngồi một lát. "
Lần đầu tiên mang một đôi giày cao đến vậy, đứng nãy giờ Giang Tâm Đoá có chút không quen, hơn nữa hình như gót chân đã bị giày mài rách, rất đau.
"Mệt sao?" Phạm Trọng Nam hơi chau mày, "Bằng không chúng ta về trước?"
"Không cần đâu, em muốn ăn chút đồ. " Nào có người khách nào mới dự tiệc được một nữa thì đã bỏ đi thất lễ như vậy chứ.
Trước khi Giang Tâm Đoá rời đi, Phạm Trọng Nam nắm lấy tay cô dặn kỹ, "Em qua đó ngồi đợi anh một chút, anh sẽ qua ngay. "
Giang Tâm Đoá cầm lấy chiếc đĩa tùy tiện gắp cho mình mấy miếng salad, rồi chợt nhớ ra Phạm Trọng Nam vẫn còn chưa ăn tối, cô chọn mấy món mà hắn thích ăn rồi cầm lấy đĩa đi về phía chiếc sofa dài trong khu nghỉ ngơi giành cho nữ ngồi xuống. Đang định ăn thì lại thấy hai người phụ nữ tuổi trung niên ăn mặc sang trọng đi về phía cô lên tiếng chào hỏi, "Xin chào Phạm phu nhân. "
Trên mặt Giang Tâm Đoá thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, vừa nãy đúng là ở trước mặt nhiều người Phạm Trọng Nam giới thiệu cô là vợ của hắn, khi nãy bởi vì có quá nhiều người nên cô không tiện phản bác.
Mà lúc này gặp riêng ở đây họ vẫn dùng cách xưng hô như vậy, cô vẫn không có cách nào phản bác, chỉ là trong lòng có chút ngượng ngùng.
"Xin chào. " Vừa nãy Phạm Trọng Nam quả thật là giới thiệu với cô quá nhiều người, cô căn bản là không nhớ nổi ai với ai, mà hai người này thoạt nhìn cũng khá dễ chịu, chắc là họ sẽ không để tâm đâu nhỉ?
Cũng may là hai người phụ nữ kia chỉ muốn qua chào hỏi một câu, khi nhìn thấy trên tay cô là một đĩa thức ăn đầy thì biết là cô còn chưa ăn gì vì thế cũng không làm phiền cô, rất nhanh rời đi.
Giang Tâm Đoá vừa ăn vừa nhìn về phía bóng dáng quen thuộc kia. Tuy rằng đứng giữa đám người ngoại quốc cao lớn nhưng hắn vẫn không hề kém cạnh, khắp người toát lên một vẻ đĩnh đạc tuấn dật, mỗi một cử động đều mang theo một khí chất và phong thái hơn người khiến cô càng nhìn càng động tâm.
Một người đàn ông như hắn có thể khiến cho bao nhiêu người phụ nữ động lòng vì mình chứ? Có được tình yêu của hắn liệu cô có nên cảm thấy bản thân rất may mắn hay không?
Vừa suy nghĩ miên man vừa chậm rãi ăn món salad của mình, mới vừa ăn xong một miếng dưa chuột thì mới phát hiện, vây quanh Phạm Trọng Nam lúc này đã đổi một nhóm người khác mà quan trọng nhất là, trước mặt hắn là một người đẹp vóc dáng cao ráo, thân hình yểu điệu.
Khi người đẹp đó đưa tay về phía hắn, hắn cũng không cự tuyệt, hơn nữa còn vẻ mặt tươi cười đưa tay ra bắt tay cô kia...
Đây là lần đầu tien cô nhìn thấy Phạm Trọng Nam và một cô gái khác có những cử chỉ thân mật như vậy, rõ ràng chỉ là bắt tay theo phép lịch sự thôi nhưng cô nhìn cảnh này, trong lòng lại có chút thất lạc, mà những câu đối thoại của hai cô gái trẻ tuổi vừa đi ngang càng khiến cô điếng người...
"Christina Walls da mặt thực là đủ dày, đứng trước mặt Phạm Trọng Nam mà không chút sượng mặt. "
Cô gái đó nói đến Christina Walls, là cô gái xinh đẹp đang đứng bắt tay với Phạm Trọng Nam sao?"
"Có gì mà phải ngại chứ? Chẳng qua chỉ là bị người ta cự tuyệt hôn sự thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu? Cô ấy chẳng phải vẫn như cũ, là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lynn sao? Người muốn cưới cô ấy không thiếu, của hồi môn mà chủ tịch tập đoàn Lynn cho con gái đủ để khiến rất nhiều người thèm chảy dãi. "
Vậy tức là... cô gái xinh đẹp này chính là vị tiểu thư nhà giàu mà theo lời đồn, năm năm trước sắp đính hôn với Phạm Trọng Nam sao? Chiếc nĩa trên tay Giang Tâm Đóa suýt nữa thì tuột khỏi tay rơi xuống.
Cô thế nào cũng không ngờ lại có cơ hội gặp gỡ cô gái kia.
Tại sao Phạm Trọng Nam lại để mặc cho tin tức kia lan truyền sau đó lại đột ngột cự tuyệt chứ? Câu hỏi này trước giờ cô có nghĩ đến nhưng chưa từng hỏi hắn.
Có lúc, Giang Tâm Đóa cảm thấy mình thực sự rất nhát gan, gặp được những vấn đề liên quan đến Phạm Trọng Nam, đến nhà họ Phạm cô đều như có một phản xạ bản năng tự động bỏ qua, coi như nó chưa từng xảy ra, không biết cách xử lý như vậy có đúng hay không nữa.
"Vậy lúc đó vì sao Phạm Trọng Nam lại cự tuyệt hôn sự này? Từ bỏ một mỏ vàng lớn như vậy?"
"Ai mà biết chứ? Có lẽ Phạm Trọng Nam căn bản là không quan tâm đến mớ tài sản kia. Cô xem, giờ tập đoàn Phạm thị trong tay anh ta phát triển như mặt trời giữa trưa, lại mới vừa bắt được mấy hạng mục đầu tư lớn của chính phủ trị giá đến mấy tỷ, chút tài sản đó của tập đoàn Lynn chắc là không để vào mắt. "
"Cũng đúng thôi, nếu như không phải vậy, anh ta sao lại cưới một cô gái không có chút bối cảnh, gia thế gì đáng kể làm vợ chứ?"
"Người ta dựa vào một dung mạo xinh đẹp là có thể chiếm được trái tim đàn ông rồi. Vừa nãy cô không chứng kiến sao, cô gái kia thực sự làm cả hội trường mất hồn vì sắc đẹp của mình. "
Cho dù cùng là phụ nữ nhưng họ cũng không thể không thừa nhận, gương mặt trái xoan mang theo một nét đẹp Đông Phương rất đặc biệt, sau khi được phủ lên một lớp trang điểm tinh tế càng thêm kiều diễm đến khiến người ta ghen tỵ đến phát cuồng, làn da trắng nõn tinh xảo, hàng mi dày rợp như hai cánh bướm chập chờn, đôi mắt to tròn long lanh, trong suốt, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng nhuận đầy đặn như đôi cánh hoa anh đào, quả thực chỉ khiến người ta muốn cắn một cái.
"Là làm tất cả đàn ông ở đây mất hồn thì có. Chắc là không chỉ nhờ gương mặt, thủ đoạn câu dẫn đàn ông chắc cũng không tệ. "
"Lẽ tất nhiên thôi. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, lỡ bị người ta nghe thấy thì không tốt đâu. "
Nhưng nữ chính mà họ nói đến chính là đang ngồi sau lưng họ nha!
Hơn nữa họ nói cô câu dẫn đàn ông?
Giang Tâm Đóa nhún nhún vai, Phạm tiên sinh ở trên giường trước giờ như lang như hổ, bình thường cô đã có chút ăn không tiêu, nào dám không biết chết sống đi khiêu khích anh ta chứ?
Mà cô đã chọc gì đến hai cô gái này, khiến thái độ của họ đối với cô đầy ác ý như vậy?
*****
Giang Tâm Đóa buông chiếc nĩa bằng bạc trên tay xuống, đứng lên, đột nhiên chẳng có tâm tình ăn uống nữa, cô định quay lại với Phạm Trọng Nam bởi vì cô nhìn thấy dường như hắn với cô "vợ chưa cưới" tin đồn của mình đang nói chuyện rất hào hứng.
"Bản nhạc tiếp theo có thể mời anh không?" Walls mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn người đàn ông trước mặt đầy chờ mong.
Năm năm trước anh ta ở trước mặt tất cả nhân sĩ của giới chính trị, giới kinh doanh và cả giới truyền thông cự tuyệt hôn sự khiến cô và cả tập đoàn Lynn nhục nhã như bị quăng một cái tát, sau đó thì hai nhà bắt đầu trở mặt, tập đoàn Phạm thị rơi vào nguy cơ, có thể nói là cận kề bờ vực phá sản.
Nhưng sau khi Phạm Trọng Nam tiếp nhận toàn cục, không chỉ vực dậy tập đoàn Phạm thị mà còn cùng Lạc Khải liên thủ đẩy cả tập đoàn Phạm thị lên một đỉnh cao mới chưa từng có trong lịch sử của nó.
Có thể nói thế này, hôm nay chỉ cần tập đoàn Phạm thị giẫm chân, thị trường cổ phiếu toàn cầu nhất định sẽ bị chấn động, cho nên, vừa nhận được tin Phạm Trọng Nam đến Melbourne, thị trưởng thành phố lập tức nghĩ đủ mọi cách liên hệ với hắn, tận lực đáp ứng những yêu cầu mà hắn đề ra chỉ hy vọng hắn ra tay rộng rãi, tiếp tục đầu tư một khoản lớn vào thành phố này.
Một người đàn ông nắm trong tay quyền lớn đương nhiên có một loại mị lực làm khuynh đảo không biết bao nhiêu cô gái giỏi giang trên thương trường, khiến người ta cam tâm tình nguyện đuổi theo bóng hắn, dâng lên trái tim cho hắn.
Năm năm trước, cô vì hắn khuynh đảo tâm hồn, năm năm sau, dường như hắn càng có bản lĩnh khiến người ta tâm động.
Dự án hợp tác khổng lồ này may mắn tập đoàn Lynn của nhà cô cũng có một phần, nên hôm nay cô mới có cơ hội lần nữa đứng trước mặt người đàn ông này, cùng hắn trò chuyện.
Lúc thị trưởng giới thiệu họ với nhau, cô vẫn có chút lo lắng là hắn sẽ không để ý đến mình, thật không ngờ hắn vẫn theo phép lịch sự bắt tay, khi cô chủ động trò chuyện với cô về dự án đầu tư của hai bên, hắn còn trả lời mấy câu khiến cô không khỏi sinh lòng tham, nếu như có thể mời hắn cùng nhảy một điệu nhạc, không biết có được không?
"Có thể làm phiền một chút không?" Trước khi Phạm Trọng Nam kịp cự tuyệt, giọng nói nhỏ nhẹ của Giang Tâm Đóa đã chen vào.
Phạm Trọng Nam ngoảnh sang, khi nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô thì vẻ xa cách trên mặt nhạt dần, "Không phải nói muốn ăn chút gì sao? Anh đang định qua đó tìm em. "
Buổi yến tiệc thế này thực khiến người ta không mấy hào hứng, huống gì người hắn cần gặp, cần giữ thể diện cho hắn đều đã gặp qua, không cần phải tiếp tục ở lại làm gì.
Mà Walls lúc nhìn thấy Giang Tâm Đóa thì nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ.
"Vị tiểu thư này, không giới thiệu cho em biết sao?" Trên môi Giang Tâm Đóa vẫn là nụ cười xinh tươi, ánh mắt đăm đắm nhìn về phía cô nàng "vợ chưa cưới" xinh đẹp, khí thế bức người trước mặt kia.
"Không cần thiết. Chúng ta đi thôi. " Phạm Trọng Nam đưa tay khoác nhẹ lên thắt lưng mảnh khảnh của cô dìu cô đi về phía cửa chính bỏ lại Walls sững sờ đứng ở đó.
Sau khi hai người dìu nhau rời khỏi yến tiệc, ngồi lên xe rồi Giang Tâm Đóa chỉ một mực ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến hắn.
"Sao vậy?" Hắn xoay cô về phía mình, tay nâng gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô lên, tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, hắn nhìn thật chuyên chú như muốn nhấn chìm cô trong đáy mắt thâm thúy của mình, thật lâu mới nhẹ nhàng cúi xuống ấn một nụ hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng đến quấn quýt triền miên, thật lâu mới lưu luyến rời ra. Khi hắn rời khỏi môi cô, đôi má cô đỏ ửng, ánh mắt mông lung như si như say.
"Cái cô Walls đó, anh với cô ấy... "
Hắn còn tưởng cô chẳng để tâm chứ! Lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy, cũng không uổng công hắn khó được một lần hy sinh chút sắc tướng, chủ động cùng cô gái khác trò chuyện.
Phạm Trọng Nam chỉ cười không nói, xem ra tâm tình tốt đến cực điểm.
"Cười cái gì? Hối hận rồi phải không? Bỏ rơi cô vợ chưa cưới xinh đẹp yêu kiều, gia thế bối cảnh hơn người như vậy... "
"Đóa Đóa... " Hắn âu yếm vuốt ve cánh môi bị hôn đến sưng đỏ cúi cô, lại không kìm lòng được cúi xuống hôn phớt qua một cái, "Nếu như anh thật sự muốn thì năm năm trước đã không từ chối. Đời này anh chỉ có mỗi em thôi, em cũng chỉ có thể có mỗi anh thôi. "
Chấp nhất như thế, lại kiêu hãnh như thế!
Cô ngước mắt, lần nữa tầm mắt hai người giao nhau, tay hắn đang vòng qua người cô càng thêm dùng sức, hai người sít sao dán vào nhau, chỉ hận không thể hòa tan làm một.
Giữa những nụ hôn nhỏ vụn không ngừng của hắn, cô nghe thấy tiếng thầm thì, âu yếm nhưng kiên định, "Đóa Đóa, đời này em là người phụ nữ duy nhất của anh, anh chỉ cần có em thôi... "
Tiếng nói nhỏ như ru lòng người, thấm vào đáy lòng, nơi sâu thẳm nhất, khiến trái tim cô cũng hòa tan...
Cô cũng vòng tay ôm lấy hắn, nhưng câu nói thốt ra bên tai hắn lại cực kỳ không hợp...
"Em đói bụng quá!"
Cô cũng không muốn, nhưng trong buổi tiệc căn bản là chưa ăn được gì cả.
"Vậy đi ăn thôi!"
***
Hai người yên lặng hưởng thụ bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, lúc ra khỏi nhà hàng, cả người Giang Tâm Đóa đã có chút say, đôi chân mềm nhũn không đỡ nổi thân mình bởi vì vừa nãy cô uống không ít. Phạm Trọng Nam không muốn cho cô uống nhưng cũng đành bó tay, cô dường như càng uống càng hào hứng.
Ai có ngờ loại rượu này lại mạnh như vậy chứ?
Ôm cô lên xe, cô lại một mực bắt hắn phải hạ cửa kiếng xe xuống để gió đêm thổi vào, rồi cứ để khoang xe gió thổi lồng lộng như thế suốt trên đường về đến khách sạn mà hắn đã đặt.
"Đóa Đóa, đến rồi. "
"Em còn muốn... còn muốn uống!" Cô mềm yếu tựa vào ngực hắn.
"Chúng ta về phòng uống tiếp được không? Nào, xuống xe. " Phạm Trọng Nam dỗ dành cô gái nhỏ đã hơi say trong lòng mình, ngón tay cọ nhẹ lên sóng mũi cao cao của cô.
"Anh cõng em. " Cô giang hai tay về phía hắn.
"Chúng ta về phòng rồi uống, nào, xuống xe. " Phạm Trọng Nam dỗ dành cô gái đã say mềm kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má đã ửng hồng vì hơi men của cô.
"Anh cõng em. " Cô giang cả hai tay.
"Được, anh cõng em. " Hắn chìu theo ý cô. Người tài xế đã xuống xe trước vòng qua giúp hai người mở cửa xe, "Nào... trèo lên. "
Trái với vẻ ân cần của hắn, Giang Tâm Đóa lại rất không vui nhìn sang bả vai rộng rãi của người đàn ông, "Em không muốn giống như con ếch bò trên lưng anh, em muốn anh ôm em. "
Phạm Trọng Nam khẽ thở dài một tiếng, cúi xuống bế bổng cô lên.
Lần này Giang Tâm Đóa rất ngoan ngoãn nép vào lòng hắn để mặc mùi hương nam tính của hắn vây lấy mình, len lỏi vào từng hơi thở của mình.
Cô cố ý dán sát nơi gáy hắn, chiếc mũi nhỏ cọ nhẹ lên cổ hắn sau đó còn cố ý cắn lên vai hắn, lực cắn cũng không nhẹ nhưng lại không hề nghe hắn kháng nghị.
Không đau sao? Cô hơi nhả ra, dùng đầu lưỡi phấn hồng liếm nhẹ lên môi, lần này không ngờ lại khiến hắn thở rút một hơi, hơn nữa bả vai còn khẽ run lên.
Hắn sợ nhột sao? Giang Tâm Đóa lúc này như phát hiện ra một chuyện cực kỳ lý thú, bắt đầu vừa cắn vừa gặm, hơn nữa càng nghịch càng thêm nghiện.
Phạm Trọng Nam lẳng lặng không nói tiếng nào, để mặc cô muốn làm gì mình thì làm nhưng đôi cánh tay đang gồng lên đã tiết lộ hết cảm xúc của hắn.
Không tốn bao nhiêu sức lực ôm cô vào khách sạn, vào đến thang máy, hắn thả cô xuống, áp cô vào vách thang máy, "Nghịch đủ chưa vậy?"
Vừa nói hắn vừa cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, mùi hương hỗn hợp của dầu gội và mùi hương thanh mát trên người cô hòa quyện với nhau khiến hắn cũng hơi say.
"Em còn muốn uống nữa! Chúng ta về phòng uống tiếp được không?" Cô tựa vào ngực hắn, nũng nịu thì thầm.
Phạm Trọng Nam bắt lấy bàn tay không an phận của cô đang lần xuống thắt lưng mình, "Anh không sợ nhột. "
"Nói dối, không thì anh sợ cái gì?" Giang Tâm Đóa cười khẽ một tiếng, ánh mắt mông lung khiến cả gương mặt cô càng thêm động lòng người.
Như bị nụ cười của cô lây sang, khóe môi người nào đó cũng nhẹ câu lên, "Một cô gái véo thắt lưng của một người đàn ông, thông thương chỉ có một hàm ý. "
"Hàm ý gì?" Cô ngây ngốc hỏi.
"Dĩ nhiên là muốn cùng người đó qua một đêm tuyệt vời rồi. "
"Anh nói dối, không phải như vậy. " Hoặc là cô chính là đang muốn nhổ râu hùm, hoặc là vì quá say, lá gan càng lúc càng lớn, "Phạm Trọng Nam, chúng ta uống tiếp nhé? Chúng ta chưa từng uống rượu với nhau, đêm nay uống đến không say không về được không?"
Không say không về? Từ lúc nào thì cô vợ nhỏ của hắn đã thành tửu quỷ rồi?
Phạm Trọng Nam bật cười khẽ, ôm cô ra khỏi thang máy, đi vào gian phòng tổng thống mà hai ngày trước hắn đã vào ở sau khi dọn ra khỏi nhà họ Giang, đặt cô xuống sofa sau đó xoay người đi về phía tủ rượu, chọn một chai rượu đỏ, đồ khui và hai chiếc ly, quay trở lại sofa, khui rượu rồi đổ nó vào một ly, đưa đến trước mặt cô.
Giang Tâm Đóa đón lấy ly rượu, hào hứng một hơi uống cạn, "Ngon lắm!"
Tửu lượng của cô không phải rất tốt, vừa nãy đã say đến bảy tám phần, giờ ánh mắt càng thêm mông lung, thậm chí còn nằm bò trên sofa ôm lấy chân hắn, "Em... em lén lút nói với anh một chuyện nha... " Cô đã bắt đầu líu lưỡi.
"Được, nói anh nghe xem. " Hắn vuốt nhẹ tóc cô, trong giọng nói không che dấu được vô hạn sủng nịch.
*****
"Vừa nãy, họ nói... nói em... " Cô lại nấc khẽ một cái, đang nói chợt dừng lại.
"Nói cái gì?" Phạm Trọng Nam nghe cô nói vậy, đầu mày bắt đầu chau lại.
Họ là ai? Họ nói với cô những gì? Trong bữa yến tiệc tối nay, cô chỉ rời khỏi hắn chưa đến 15 phút, hơn nữa trong 15 phút đó, cô vẫn luôn nằm trong phạm vi quan sát của hắn, căn bản là không có ai đến bên cô nói gì cả.
"Họ nói, anh là đồ ngốc... " Giang Tâm Đóa chống tay lên sofa ngồi dậy, lần tay đến thắt lưng của hắn, sờ sờ cọ cọ...
Cô gái này định làm gì đây? Động thủ động cước với hắn? Chẳng lẽ cô không biết động tác này có thể khiêu khích đàn ông đến mức nào sao? Hắn đưa tay chộp lấy bàn tay không an phận của cô.
"Anh ngốc thế nào?" Lần đầu tiên nghe nói có người mắng hắn như vậy, hắn thực sự rất tò mò muốn biết xem ai lại lớn gan như vậy.
"Anh cưới em, chính là ngốc đó!" Giọng cô chợt thấp xuống, thần thái bắt đầu nghiêm túc không càn rỡ nữa, "Walls tiểu thư nhà người ta là một mỏ vàng nha, em thì là một cô gái chỉ biết dùng gương mặt này đi quyến rũ đàn ông thôi, anh nói đúng không?"
Xem ra, trong 15 phút cô rời khỏi hắn này, thực sự có người ở trước mặt cô nói lung tung.
"Phạm Trọng Nam, anh cũng không phải chưa từng gặp cô gái nào đẹp hơn em, đúng không? Em làm sao có thể quyến rũ được anh chứ? Những người đó thật sự là nói nhảm, bôi nhọ em... " Cô lật người, ngước gương mặt đỏ ửng về phía hắn.
Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt nhẹ gương mặt vừa đỏ vừa nóng của cô, trả lời bằng một giọng thật nghiêm túc, "Đồ ngốc, em là hạt minh châu duy nhất trong cả thế giới của anh, tất cả mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ kim cương gì đó đều không thể sánh với em. Hơn nữa, em không cần quyến rũ anh, anh cũng đã bị mắc câu rồi. "
"Anh mắc câu rồi sao? Từ lúc nào vậy? Sao em lại không biết?" Cô nhìn hắn, gương mặt tươi tắn đỏ thắm như hoa đào, đẹp đến nỗi hắn cảm thấy cả thế giới quanh mình đều mất đi màu sắc.
Cho dù bắt hắn phải bỏ ra tất cả những gì mình có để cho nụ cười ấy tồn tại mãi, hắn cũng bằng lòng.
Rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao tất cả đàn ông trên đời này đều không thể kháng cự được mỹ sắc, mà Phạm Trọng Nam hắn chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông bình thường bị vẻ đẹp của cô mê hoặc đến nỗi mất cả thần trí!
"Nói cho em biết đi! Anh bắt đầu bị em quyến rũ từ lúc nào?" Cô bắt lấy tay hắn, mềm mại hôn, cắn, từ lòng bàn tay có những vết chai nhỏ đến những ngón tay thon dài...
Đôi môi hồng mềm mại, hàm răng trắng đều như bắp nhẹ nhàng tiếp xúc với bàn tay hắn, như muôn vàn con kiến đang chui vào da, ngưa ngứa, nhồn nhột đến mức gần như không cách nào thừa nhận.
Vẻ kiều mị của cô làm rúng động tâm tư đã chôn kín từ lâu của hắn, hắn nhẹ thở dài một tiếng, "Rất lâu rất lâu rồi... "
Môi hắn dán sát bên tai cô thì thầm câu đáp án sau đó bắt đầu dời xuống, nhẹ nhàng mút lấy chiếc gáy trắng nõn...
"Nhột em, đừng liếm nữa, trên người em cũng không có bao nhiêu thịt... " Những nụ hôn nhẹ nhàng chỉ như lông vũ quét qua khiến thân thể cô vốn đã nóng vì hơi men càng thêm thiêu cháy.
"Không có thịt?" Một tay hắn phủ lên nơi gò ngực non mềm, "Không đâu, chỗ này rất nhiều thịt mà. "
Giang Tâm Đóa bị hành động càn rõ của hắn khiến cho gương mặt đỏ đến tận mang tai, toàn thân khẽ run lên.
Phản ứng đầy mẫn cảm của cô khiến hắn càng thêm càn rỡ, phóng túng...
Tất cả những ngọt ngào của cô, những tốt đẹp của cô, một li một tí hắn cũng không muốn bỏ qua, mỗi một động tác đều mang theo sự trìu mến, trân trọng, quyến luyến khôn cùng...
Tiếp theo đó, ngôn ngữ đã là dư thừa...
***
Những ngày tháng ngọt ngào vẫn luôn trôi quá nhanh, chỉ chớp mắt một cái, Phạm Trọng Nam và con trai đã đến Melbourne gần hai mươi ngày.
Công việc gấp rút khiến hắn không thể không quay lại Luân Đôn, nhưng lần này không phải hắn chỉ về cùng con trai mà một nhà bốn người đều cùng đi trên chuyến bay này.
Bởi vì lễ Giáng sinh sắp đến, thời tiết ở Melbourne càng lúc càng oi bức, căn bản là không có không khí lễ hội gì cả, hơn nữa trường đại học đã bắt đầu nghỉ đông còn những đứa nhỏ thì cũng được nghỉ lễ Giáng sinh cộng thêm nghỉ tết cho nên họ quyết định, Giáng sinh năm nay sẽ cùng nhau qua ở Luân Đôn.
Trong khi cả nhà họ Phạm cùng lên chuyên cơ bay về Luân Đôn thì cùng lúc đó, Dương Dung Dung cũng theo Lý Triết cùng nhau bay về Singapore.
Tất cả cùng nhau nghênh đón một ngày mai với tất cả những điều chưa biết!
***
Người Anh đối với lễ Giáng sinh cũng long trọng như người Trung Quốc đối với lễ mừng năm mới vậy, là ngày mà tất cả thành viên trong gia đình đoàn tụ với nhau.
Tất cả sự hiểu biết của Giang Tâm Đóa về nhà họ Phạm cũng không nhiều nhưng cô cũng biết gia đình của hắn là một gia đình đông đúc, lúc tụ tập lại, nhân số tuyệt đối không thua kém nhà họ Giang của cô khi xưa, chỉ là phần lớn đều sống ở ngoài, như Phạm Hi Nhiên, từ nhỏ đã sống ở Moscow, một năm khó được mấy lần quay về nước Anh, Phạm Tuyết Chân thì ở luôn trong ký túc xá, rất ít khi quay lại, Phạm Uyển Viện thì sống ở căn hộ ở trung tâm của mình.
Nhưng lần này, khi một nhà bốn người của Giang Tâm Đóa đến Luân Đôn, mọi người đều có mặt đầy đủ ở sân bay để đón họ sau đó thì về thẳng nhà của Phạm Trọng Nam.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Dật Triển, Phạm Tuyết Chân kinh ngạc đến mức về đến nhà họ Phạm rồi vẫn chưa hoàn hồn lại.
"Sally, xuống xe đi. " Phạm Hi Nhiên vỗ nhẹ vai cô.
"Sharon, em thực sự không phải nằm mơ đấy chứ?" Hai tay Phạm Tuyết Chân tự véo lấy má mình, mắt đăm đắm nhìn hai bóng dáng nhỏ xíu đang chạy như bay vào trong.
"Tỉnh mộng rồi, xuống xe thôi!"
"Chân Chân, sao không xuống xe?" Giang Tâm Đóa cũng đi đến bên hai người hỏi một cách đầy quan tâm. Tâm tư của cô bé này trước giờ luôn đơn thuần hơn người thường rất nhiều, chỉ là... cô sống ở Luân Đôn mấy năm nay chẳng lẽ chưa từng gặp qua con trai mình sao? Phạm Trọng Nam có phải là quá xem nhẹ Chân Chân rồi không? Hay là vẫn xem cô như cô bé, không cần biết nhiều như vậy? Cũng giống như năm đó mọi người đều cực lực giấu diếm cô bé tất cả mọi chuyện.
Nhưng, với người đơn thuần như Phạm Tuyết Chân, dường như nói những chuyện đó với cô đúng là cũng không có tác dụng mấy, có khi còn phản tác dụng nên giờ cô không biết làm sao giải thích với Chân Chân nữa.
Điều duy nhất cô có thể nói là năm đó cô mang song thai, bởi vì biến cố giữa mình với Phạm Trọng Nam cho nên mỗi người nuôi một đứa. Nhưng dường như Chân Chân vẫn chưa thể hoàn toàn lý giải được.
"Đóa Đóa, chuyện có hai đứa bé, vì sao không có ai nói với em vậy?" Phạm Tuyết Chân chậm rãi xuống xe, vẻ mặt vừa ủy khuất vừa rối rắm.
"Bởi vì chị cũng mới biết được cách đây không lâu. " Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, là người mẹ, sự chấn động của cô tuyệt đối là sâu đậm hơn bất cứ người nào.
"Được rồi được rồi, chuyện đều đã qua rồi, đừng nên truy cứu nhiều như vậy, chúng ta cùng vào chơi với bọn trẻ thì tốt hơn. " Cao hơn cô gần một cái đầu, Phạm Hi Nhiên một tay khoác vai Chân Chân một tay kéo Giang Tâm Đóa cùng đi về phía nhà chính.
"Ba người rốt cuộc là ai lớn hơn ai đây... "
Cùng Lạc Khải bước xuống xe, Phạm Uyển Viện nhìn theo bóng ba cô gái, cảm khái lắc đầu.
"Sharon trước giờ tính tình chín chắn, gặp hai cô gái nhỏ tuổi hơn mình, đương nhiên theo bản năng sẽ chiếu cố hơn một chút... " Lạc Khải cũng xuống xe, cầm áo khoác khoác lên vai bà, sợ bà lạnh, đổi lại cho hành động tri kỷ của ông là nụ cười tươi tắn của bà, "Cám ơn. "
"Khách sáo gì chứ?" Lạc Khải nắm đôi tay được bảo dưỡng cẩn thận, đẹp đẽ, mềm mại của bà trong bàn tay ấm áp của mình, hai người vai sánh vai nhau đi vào nhà trên con đường lát đá nhỏ.
"Đóa Đóa tuy rằng tuổi nhỏ nhưng luận bối phận mà nói, con bé là trưởng bối. Nhưng mà Lạc Khải... " Phạm Uyển Viện quay sang nhìn chồng, trong mắt rõ ràng có sự đắn đo.
"Lại có ý định gì với Sharon đây?" Lạc Khải nắm bàn tay mềm như nhung của bà, đôi mày tuấn dật hơi nhướng lên, "Thôi đừng đi. Sharon sẽ xử lý tốt chuyện của mình, không cần chúng ta chen vào đâu. Đừng làm đến cuối cùng giống như con trai em, ngay cả lễ Giáng sinh cũng không muốn về nhà, chỉ sợ em nhốt nó trong phòng, nhét vào một cô nàng nào đó sau đó bắt nó kết hôn. "
"Ý anh là nói, nó không chịu về ăn lễ Giáng sinh với chúng ta là lỗi của em, là em ép nó sao? Lạc Khải, nó cũng là con của anh mà, nó không nghe lời không phải do anh quản giáo không nghiêm sao? Tuổi của Lạc Tư cũng không còn nhỏ nữa, em muốn nó kết hôn thì có gì sai chứ?"
"OK, là anh quản giáo con không nghiêm, là anh không làm tròn trách nhiệm người cha. Nhưng mà Uyển Viện, Lạc Tư nó đã lớn rồi, có những chuyện con nên làm thế nào, muốn làm thế nào nó sẽ tự suy nghĩ. Những người làm cha mẹ như chúng ta có thể làm chính là đưa tay giúp đỡ khi con cần là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều quá, miễn cho lại bị nhức đầu. Có thời gian không bằng chúng ta ra ngoài du lịch còn tốt hơn. "
"Lạc tổng tài, xin hỏi công việc của anh bây giờ bận như vậy, lúc nào thì mới rút được chút thời gian quý báu đi du lịch với em dây?" Phạm Uyển Viện nói đến đây, trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
"Đợi Frank quay lại rồi, công việc của anh sẽ đỡ hơn, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn. "
Hai năm nay Phạm Trọng Nam dời hết trọng tâm công việc của mình sang mảng đầu tư tài chính quốc tế, những nghiệp vụ khác của tập đoàn Phạm thị đều do ông xử lý, nếu như bộ phận đầu tư bên đó có người tiếp nhận còn hắn quay lại chủ trì cục diện bên này, vậy ông cũng không cần phải bận rộn như vậy.
← Ch. 139 | Ch. 141 → |