Tên hacker bí ẩn
← Ch.138 | Ch.140 → |
Trở về nhà họ Giang, sau khi dỗ cho hai đứa nhỏ ngủ xong, Giang Tâm Đóa trở về phòng, không nhìn thấy hắn đâu nhưng nghe được giọng nam trầm thấp từ phía ban công vọng đến, hơn nữa máy tính của hắn còn đang mở, trên màn hình, những con số biểu hiện giao dịch trên thị trường chứng khoán Luân Đôn đang không ngừng nhảy nhót...
Khuya như vậy rồi còn đang làm việc sao?
Cô bước đến bên bàn ngồi xuống, nhìn những con số rậm rạp trên màn hình, những đường biểu đồ lên lên xuống xuống, trong trò chơi tiền bạc này, mỗi một biến động dù là nhỏ nhất cũng sẽ mang lại những lợi ích hoặc tổn thất không thể đo lường, đúng không?
Những năm qua, cô không biết, cũng không có hứng thú nghiên cứu nhưng đây là một trong những phần công việc quan trọng nhất của Phạm Trọng Nam, trước đây hắn nói muốn dạy cô, cô không có hứng thú, giờ đột nhiên lại rất muốn tìm hiểu một chút...
Cô khẽ động con chuột trên bàn, lúc này Phạm Trọng Nam đã nói xong điện thoại đi vào, thấy động tác của cô thì vội lên tiếng, "Đóa Đóa, đừng ấn lung tung. "
Nghe giọng điệu nghiêm nghị của hắn, cô vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, "Sao vậy?"
"Tống Cẩn Hành đang điều khiển chiếc laptop này của anh từ xa. Anh bảo cậu ấy giúp anh kiểm tra một chút. "
Hắn nói rồi kéo cô đứng dậy, ngồi xuống ghế, sau đó lấy đùi mình làm chiếc ghế thịt cho cô ngồi.
"Máy tính có vấn đề sao?"
"Có người xâm nhập hệ thống giao dịch của anh, mưu đồ sửa đổi các chỉ lệnh giao dịch. " Hắn nhàn nhạt đáp. Đáng tiếc là người kia không thành công, nhưng hắn muốn Tống Cẩn Hành tìm cho được kẻ to gan kia là ai.
Nhưng Tống Cẩn Hành ra tay mấy lần đều bị tên kia ranh ma trốn mất, xem ra cũng là một cao thủ hacker.
Giang Tâm Đóa giật nảy mình, "Hacker sao? Vậy làm sao bây giờ? Có tổn thất gì lớn không?"
"Đừng khẩn trương, người đó chắc chỉ muốn biết gần đây anh đã giao dịch loại cổ phiến nào thôi nhưng chưa vượt qua được tường lửa. Yên tâm đi, hắn không dễ đạt được mục đích như vậy đâu. "
"Tống đại ca biết bắt hacker nữa sao? Sao anh ấy lại lợi hại như vậy?
"Những thứ không đàng hoàng cậu ta đều biết. " Tên kia thông minh dị thường, những thứ người khác vất vả tìm hiểu nhiều năm mới giỏi thì hắn chỉ tùy tiện học đã biết. Đáng tiếc người này hoàn toàn không có hứng thú tiến vào thương trường, thiết kế vũ khí mới là thứ mà hắn giỏi nhất, nhưng những thứ khác cũng không kém cạnh ai.
"Hệ thống của anh thực sự không bị tên hacker kia thâm nhập chứ?"
"Không đâu. "
"Vậy máy chủ ở công ty anh có bị nguy hiểm không?"
"Ngay cả tường lửa của chiếc laptop này hắn ta còn chưa phá được đến bước cuối cùng, làm sao có thể thâm nhập vào hệ thống máy chủ của tập đoàn Phạm thị?" Nếu như thực sự dễ dàng bị người ta xâm nhập như vậy, Tống Cẩn Hành nhất định sẽ đâm đầu vào tường mà chết.
"Em nhờ một cao thủ giúp anh có được không?" Giang Tâm Đóa vỗ ngực đảm bảo.
"Em thì biết được cao thủ gì?" Phạm Trọng Nam bật cười.
"Ngày mai em để người đó đến gặp anh thì biết ngay. "
"Thần bí đến vậy sao?"
"Ừm. "
"Ai vậy?"
"Đã nói ngày mai sẽ biết rồi mà. "
"Mặc kệ người đó đi, chúng ta về phòng sinh thêm một đứa con gái nữa. " Hắn đưa tay tắt laptop, ôm cô gái nhỏ trong lòng trở về chiếc giường lớn.
***
Sáng hôm sau, khi chú bé đội mũ lưỡi trai ngược, trên người mặc bộ đồ bóng chày màu đỏ sống ở nhà kế bênh dưới sự dẫn đường của Giang Tâm Đóa đường hoàng đi vào trong phòng, ra vẻ chuyên nghiệp hỏi, "Chiếc máy tính nào có vấn đề?", Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt mặt một cái, cô gái của hắn thì lại dùng ánh mắt nói cho hắn biết, vị này chính là "cao thủ" mà cô nói.
"Chào cháu. " Phạm Trọng Nam biết trên đời này có không ít những thiên tài nhi đồng loại người này nhưng nhìn đứa bé không lớn hơn con trai mình bao nhiêu thì vẫn không khỏi có chút hoài nghi nhưng hắn vẫn đưa tay ra.
"Cháu là Quan Cảnh Duệ, rất vui được biết chú, ba của Bối Bối. " Cậu bé hoàn toàn không sợ người lạ, huyên thuyên nói, còn Phạm Trọng Nam thì chỉ mỉm cười.
"Chú cũng rất vui được biết cháu. Nghe nói cháu là cao thủ máy tính?"
"Cao thủ thì cháu không dám nhận, tùy tiện chơi thôi. " Cậu nhóc ngược lại không quá tự kiêu.
Nghe câu này, hảo cảm mà Phạm Trọng Nam dành cho cậu nhóc đã nhiều hơn mấy phần, hắn chỉ tay về chiếc laptop đã được mở ra, "Chính là chiếc này.. "
"Cháu không dám chắc đối phương lúc nào thì sẽ thâm nhập cho nên suốt ngày hôm nay cháu sẽ luôn ở đây theo dõi hệ thống, muốn thử xem liệu có thể phát hiện lộ trình xâm nhập của đối phương để truy ngược lại hay không, nếu không được, chú có thể cho cháu mượn chiếc máy tính này về nhà không? Mẹ cháu ở nhà một mình có lẽ sẽ sợ. " Tuy rằng nhà của họ ở ngay bên cạnh nhưng mẹ của cậu nhóc tương đối vụng về, bỏ mẹ ở nhà một mình suốt ngày, cậu vẫn không yên tâm cho lắm.
Nghe cậu nhóc nói một tràng toàn những thuật ngữ chuyên ngành, sự hoài nghi trước đây của Phạm Trọng Nam đã giảm đi không ít.
"Cứ thử trước xem. " Tống Cẩn Hành đã thử mấy lần mà vẫn chưa bắt được hành tung của hacker kia, chẳng lẽ cậu nhóc này lại làm được? Nhưng thử một chút cũng không ngại gì, chiều nay Tống Cẩn Hành sẽ đến Melbourne, nếu vẫn không được, chờ cậu ta đến rồi tính sau.
Được sự cho phép, Quan Cảnh Duệ nhảy phóc lên ghế, bắt đầu nghiêm túc thao tác.
Nhìn đôi tay nhỏ xíu thuần thục gõ như bay những chỉ lệnh trên máy tính, Phạm Trọng Nam không thể không chặc lưỡi khen thầm, nếu như Tống Cẩn Hành nhìn thấy cảnh này, không biết liệu có cảm giác hận rằng gặp nhau quá muộn hay không nhỉ?
Hắn ngồi nơi sofa, một tay chống cằm nhìn sườn mặt nghiêm túc của cậu nhóc, càng nhìn càng thấy gương mặt này có chút quen thuộc, giống như...
"Ba, con nói ba biết nha, Quan Cảnh Duệ thực sự rất lợi hại. Lát nữa bạn ấy nhất định có thể bắt được người xấu xâm nhập vào máy tính của ba cho xem. " Giang Phẩm Huyên không biết vào phòng từ lúc nào, lẳng lặng trèo lên chân ba mình ngồi, rất tự tin nói.
Phạm Dật Triển thì rất hào hứng nằm bò trên bàn, nghiêm túc nhìn Quan Cảnh Duệ thao tác một cách thuần thục.
Lát sau Quan Cảnh Duệ quay sang, nở một nụ cười thật tươi với Phạm Dật Triển, mấy ngày nay cậu nhóc này và Bối Bối cùng đến trường, tình bạn giữa hai cậu nhóc rất nhanh đã được thành lập.
Phạm Dật Triển cũng nở một nụ cười thật tươi với bạn, sau đó vẫn tiếp tục nhìn...
Phạm Trọng Nam nhìn bóng lưng của hai cậu nhóc, ôm con gái lên, quyết định đi xuống lầu hỏi cho kỹ chuyện của Quan Cảnh Duệ.
Lúc hắn xuống đến phòng khách, bà Giang đã ra ngoài mua thức ăn, Giang Tâm Đóa thì vừa mới bê một khay trái cây đã gọt xong bước ra, thấy hai cha con, cô ngạc nhiên hỏi, "Nhanh vậy đã xong rồi sao?"
Quan Cảnh Duệ có phải lợi hại quá rồi không? Ngay cả Tống đại ca cũng phải bó tay kia mà.
"Nào có nhanh như vậy chứ?" Phạm Trọng Nam ôm con gái đến sofa ngồi xuống, ra hiệu cho Giang Tâm Đóa cũng đến đây cùng ngồi với mình.
Giang Tâm Đóa ngồi xuống bên cạnh hai cha con, ghim một miếng trái câu đưa cho Bối Bối còn mình cũng ghim một miếng, "Anh có ăn không?" Cô hỏi Phạm Trọng Nam.
"Không. " Trước giờ hắn không có thói quen ăn vặt ngoài những bữa chính, "Cậu nhóc kia, lai lịch thế nào?"
"Cái gì chứ? Người ta có tên có họ, tên là Quan Cảnh Duệ. "
"Ba mẹ của cậu bé?"
"Quan Cảnh Duệ cũng không có ba. " Giang Bối Bối thay mẹ mình trả lời câu hỏi này, suy nghĩ một hồi thấy dường như câu trả lời không xác đáng lắm nên sửa lại, "Quan Cảnh Duệ nói ba bạn ấy ở Singapore. "
Singapore? Ba cậu bé cũng ở Singapore?
"Ba của cậu nhóc là ai em cũng không biết, lúc Mẫn Mẫn dọn đến đây, Quan Cảnh Duệ đã hai tuổi rồi. Nhưng chuyện họ đến từ Singapore là thật. "
"Mẹ cậu bé làm gì?"
Quan Mẫn Mẫn làm gì? Giang Tâm Đóa suy nghĩ một hồi mới đáp, "Cô ấy không có việc làm. "
"Đi học?"
"Không có. "
"Không đi làm cũng chẳng đi học mà một người mẹ đơn thân lại có thể mua nhà, nuôi con, như vậy gia cảnh cũng không tệ, nhà của cô ấy ở Singapore làm gì?"
Sao giống điều tra hộ khẩu quá vậy? Chẳng lẽ thực sự muốn tra tổ tông mười tám đời của người ta sao?
Giang Tâm Đóa liếc hắn một cái, "Mẫn Mẫn trước giờ chưa từng nhắc với em về gia đình cô ấy nhưng có một lần cô ấy nói tiền đều là do ba của đứa bé đưa. Mỗi tháng đều sẽ chuyển vào tài khoản của cô ấy đúng hạn, nhưng chưa từng thấy có ai đến thăm hai mẹ con cả. "
"Cô ấy li hôn với chồng sao?"
"Em không biết mà. Nếu anh muốn biết, em bảo Mẫn Mẫn qua đây, anh tự mình hỏi là được. Phạm Trọng Nam anh thật kỳ lạ, ngày thường sao không thấy anh có hứng thú với chuyện riêng của người khác như vậy, sao hôm nay cứ hỏi tới hỏi lui là sao?"
"Em không biết thì thôi đi, Phạm Trọng Nam rốt cuộc chịu tiết lộ, "Chỉ tại anh thấy cậu bé rất giống với một người bạn của anh. "
"Bạn? Bạn nào vậy?" Lần này đến lượt Giang Tâm Đóa cảm thấy tò mò. Ba của Quan Cảnh Duệ chắc không phải là một trong số những người bạn của Phạm Trọng Nam đấy chứ? Trên đời này chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp đến vậy?
"Lần sau về Singapore anh sẽ giới thiệu cho em quen. "
"Rốt cuộc là ai vậy?" Lần này Giang Tâm Đóa càng thêm tò mò.
"Singapore, người của nhà họ Sầm. "
"Nhà họ Sầm?! Ý anh nói Quan Cảnh Duệ là con cháu của nhà họ Sầm?" Giang Tâm Đóa ngạc nhiên bật thốt lên.
Nếu như Quan Cảnh Duệ thực sự là con cháu của nhà họ Sầm, vậy rốt cuộc là có quan hệ với vị nào của nhà họ Sầm đây?
"Anh không có nói như vậy, chỉ là cảm thấy cậu bé khá giống với người con trưởng của họ Sầm. "
"Anh có ảnh của anh ta không? Cho em xem thử. "
Phạm Trọng Nam không nói gì.
"Không có thì thôi vậy. Em chỉ là muốn biết liệu Mẫn Mẫn có phải thực sự có quan hệ với nhà họ Sầm hay không thôi mà. À này, chuyện của Tư Nhan, anh đã nói với Đường Nhĩ Ngôn chưa?"
"Chắc là cậu ấy đã cho người đi tìm rồi. "
"Hy vọng anh ta có thể nhanh chóng tìm được bạn ấy. " Bất kể Tư Nhan có phải là mẹ của Đường Tâm hay không cô vẫn hy vọng họ có thể gặp mặt nói cho rõ ràng.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe, một lần lại một lần như thúc giục.
Khi Giang Tâm Đoá và con gái cùng bước ra ngoài xem thì chủ nhân của chiếc xe đã nhảy xuống, thì ra là Tống Cẩn Hành.
*****
"Tống đại ca... " Không ngờ anh ta lại đến nhanh như thế.
"Hi, Đoá Đoá, Đã lâu không gặp. " Trên gương mặt rám nắng của Tống Cẩn Hành lộ ra nụ cười tươi tắn thường thấy. Lúc nhìn thấy Bối Bối đang đứng bên cạnh cô thì hắn giang cả hai tay, "Công chúa nhỏ, cho chú ôm một cái có được không?"
Tuy rằng sớm đã biết đến sự tồn tại của cô công chúa nhỏ nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
"Bối Bối, Đây là chú Tống. " Giang Tâm Đóa đứng bên cạnh giới thiệu.
"Chú cởi nó xuống đi!" Cô bé Bối Bối không chút sợ sệt đi đến trước mặt hắn, ngón tay trắng trẻo mập mạp chỉ về phía chiếc kính râm trên mặt Tống Cẩn Hành.
Tống Cẩn Hành rất nghe lời cởi chiếc kính râm trên mặt xuống để lộ ra đôi mắt sáng quắc tràn đầy ý cười, "Thế nào?"
"Cũng khá là đẹp trai!"
"So với ba con thì ai đẹp trai hơn?"
"Đương nhiên là ba con rồi!" Cô công chúa hất chiếc cằm nhỏ thật cao, "Chú đen quá!"
Trời ạ!!!
"OK. Ba con đẹp trai hơn. " Tống Cẩn Hành gật gật đầu, "Nha đầu, con rốt cuộc có biết thưởng thức thế nào là bản sắc đàn ông, thế nào mới gọi là mạnh mẽ hay không?" Hừm, lại còn dám chê hắn đen nữa chứ! Ba con có khác gì thư sinh đâu! Con còn không biết có bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt với làn da rám nắng của chú đấy chứ!
"Đương nhiên là ba con đẹp trai hơn rồi. Với cả chú Đường ngày hôm qua con gặp cũng đẹp trai hơn chú. "
Chú Đường? Chắc là Đường Nhĩ Ngôn rồi! Tống Cẩn Hành rất muốn ngất xỉu. Chẳng lẽ cô công chúa nhỏ này thích loại công tử thư sinh thật hay sao? Nếu như để cô nhóc gặp được người đàn ông vẻ ngoài còn đẹp hơn cả phụ nữ như Bách Thiếu Khuynh, không biết liệu cô nhóc có bổ nhào lên hôn hắn ta không nhỉ?
"Vậy nếu như chú không đẹp trai như ba con, cũng không bằng chú Đường của con, vậy có thể ôm con được không?"
"Được. "
Haizz, rốt cuộc cũng được ôm người đẹp như ước nguyện rồi!
"Hai chú cháu xong rồi chưa? Mau vào nhà đi!" Giang Tâm Đoá cười đến cả gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên.
***
Khi họ cùng đi vào gian phòng nhỏ của Giang Tâm Đoá thì lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngẩn.
Tên hacker vẫn luôn một mực lẩn tránh lúc này đã bắt đầu thử xâm nhập vào hệ thống tường lửa lại!
Còn Quan Cảnh Duệ nãy giờ vẫn luôn canh giữ chiếc máy tính lập tức chộp được hắn!
"Giỏi thật!" Cậu nhóc gửi sang một câu đầy khiêu khích.
"Bạn cũng giỏi lắm. "
Dưới tình huống thông thường, khi đối phương phát hiện có người xâm nhập nhất định sẽ gia tăng sức mạnh của tường lửa nhưng đối phương lại cố ý sửa chữa để tường lửa lộ ra lỗ hổng, rõ ràng là chờ để bắt hắn.
"Có thể hỏi thân phận của bạn không?" Đối phương rất khách sáo hỏi.
"Không được. " Quan Cảnh Duệ trực tiếp cự tuyệt.
"Tôi không có ác ý. Làm bạn, được không?"
Quan Cảnh Duệ hơi khựng lại, "Tôi không làm bạn với người xấu. "
"Hôm nay bạn cố tình chờ tôi sao?"
"Đúng vậy. Anh đã mấy lần muốn xâm nhập chiếc máy tính này, mục đích là gì?"
"Rảnh rỗi, đùa một chút thôi. Bạn là chủ chiếc máy tính này sao?"
"Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?"
"Không phải thì chúng ta làm bạn. "
"Anh với chủ chiếc máy này có thù sao?"
"Không. "
"Ba lần bốn lượt muốn xâm nhập vào máy tính của người ta chỉ vì rãnh rỗi thôi sao?"
"Một câu thôi, có muốn kết bạn hay không?"
"Không muốn. "
Tưởng là ai cũng có thể kết bạn với Quan Cảnh Duệ hắn sao?
Sau khi Quan Cảnh Duệ gửi sang câu kia, đối phương đã lẩn mất.
"Truy được nguồn của kẻ xâm nhập chưa?" Hai tay Tống Cẩn Hành vòng trước ngực, kinh ngạc nhìn cậu nhóc trước mặt.
Trong thời gian mấy phút ngắn ngủi chat mấy câu với tay hacker, cậu nhóc đã vừa chat vừa lần theo dấu tích lổ hổng trên tường lửa của đối phương, chỉ tiếc là đối phương cũng quá thông minh, rất nhanh đã nhận ra điều đó nên lập tức lẩn mất, chắc lúc này đang bận củng cố lại hệ thống tường lửa của mình.
Quả nhiên sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước!
Nhưng cậu nhóc này rốt cuộc là ai?
"Nếu như cháu không nhầm, địa chỉ IP này là đến từ một máy chủ tư nhân đặt ở Luân Đôn. "
"Frank, cậu ở Luân Đôn có kẻ thù sao? Nhưng nếu như thật sự có kẻ thù thì chắc cũng phải xâm nhập máy chủ của tập đoàn Phạm thị mới đúng chứ? Xem ra là thù riêng rồi! Cậu với ai có thù riêng chứ?"
"Không biết nữa. " Phạm Trọng Nam trầm ngâm đáp.
"Hello, cậu nhóc, chú là Tống Cẩn Hành, có thể làm quen cháu không?" Tống Cẩn Hành chủ động đưa tay.
"Cháu là Quan Cảnh Duệ. " Cậu nhóc nhảy xuống ghế, đường hoàng bắt tay, tiếp nhận thiện ý của đối phương, "Hệ thống tường lửa của chiếc máy tính này là chú viết sao?"
"Đúng vậy, nhưng cháu rất lợi hại. " Còn có thể tìm được lỗ hổng mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra sau đó còn sửa chữa lại.
"Chú cũng rất lợi hại. " Cậu nhóc cũng phải tốn hơn hai giờ mới tìm được lỗ hổng đó.
"Tàm tạm thôi. " Tống Cẩn Hành mỉm cười.
Tình bạn chỉ hận gặp nhau quá muộn của hai người một lớn một nhỏ lúc này lập tức hình thành.
***
"Cậu tìm cậu nhóc kia ở đâu vậy?"
Tống Cẩn Hành và Phạm Trọng Nam đứng ở ban công nhìn xuống mấy đứa nhỏ đang chơi cực vui vẻ trong vườn hoa, tầm mắt vẫn không rời khỏi Quan Cảnh Duệ.
"Không cảm thấy cậu bé quen mắt sao?" Phạm Trọng Nam nhàn nhạt hỏi.
"Quen mắt?" Tống Cẩn Hành nhướng mày, "Chắc không phải con riêng của cậu ở bên ngoài đấy chứ?"
Phạm Trọng Nam lắc đầu cười nhẹ, "Cậu cảm thấy điều đó có thể xảy ra không?"
"Vậy rốt cuộc là con riêng của ai?" Tống Cẩn Hành sờ cằm, nghiền ngẫm một lúc rồi hỏi.
Cậu bé kia bộ dáng giống ai đây chứ?
"Cậu chắc chắn cậu nhóc là con riêng đến vậy sao?"
"Chẳng lẽ cũng giống cậu, kết hôn sinh con sau đó li hôn, một đứa theo ba, một đứa theo mẹ sao?"
"Tôi biết cậu muốn chê cười tôi, không sao cả. " Phạm Trọng Nam thờ ơ nhún vai, giữa hắn với cô ngoại trừ không có tờ giấy hôn thú kia thôi, còn lại chẳng có gì khác một đôi vợ chồng cả.
"Này, vậy cậu nói nghe xem cậu nhóc kia giống ai chứ?" Tống Cẩn Hành lúc này muốn nhất là biết xem ba của cậu nhóc kia rốt cuộc là ai.
"Không cảm thấy giống Chí Quyền sao?"
"Chí Quyền?" Tống Cẩn Hành có chút không thể tin nổi.
"Cũng có thể là Sầm Chí Tề. "
Năm đó tin tức Sầm Chí Quyền, người thừa kế đế quốc Sầm thị thương nghiệp chuẩn bị kết hôn thì bị cô dâu tương lai cho leo cây đã náo động một thời, hơn nữa cho đến bây giờ Sầm Chí Quyền vẫn một thân một mình.
Nếu như đứa con này là của cậu ta, vậy mẹ của đứa bé có phải là cô gái đã cho Chí Quyền leo cây năm ấy không?
Mà thân phận của cô gái đó cũng cực kỳ mẫn cảm, trước đó cô là người bạn gái đã kết giao nhiều năm với em trai của Sầm Chí Quyền là Sầm Chí Tề, nào ngờ mấy ngày trước lễ đính hôn của họ, Sầm Chí Tề lại cho cô dâu tương lai leo cây.
Càng không ngờ hơn là, cô dâu tương lai bị cho leo cây một tháng sau lại cử hành hôn lễ với Chí Quyền, mà lần này, người bị cho leo cây lại là Chí Quyền.
Tin tức này lúc đó đã chấn động giới thương nghiệp Singapore một thời.
Không biết liệu đó có phải là sự trả thù của cô dâu đối với nhà họ Sầm không nhỉ? Hoặc là cô dâu cùng với vị hôn phu trước tình cũ còn chưa dứt cho nên lặng lẽ trốn đi... Dù sao thì, đủ các kiểu suy đoán, mọi người bàn tán xôn xao suốt một thời gian dài.
Ngay cả họ là bạn bè tương đối thân cận cxung không rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào, Sầm Chí Quyền miệng kín như bưng, Sầm Dung Cần thì càng không chủ động bàn luận chuyện riêng của nhà họ Sầm.
Sau đó, thì không còn gì nữa...
"Mẹ của cậu bé đâu? Tôi nhớ năm đó khi nhận được thiệp mời của Chí Quyền, cô dâu tương lai hình như họ Quan. " Đầu óc Tống Cẩn Hành xoay chuyển không ngừng, lập tức nhớ lại không ít chuyện xưa.
"Có lẽ Quan Cảnh Duệ theo họ mẹ. " Phạm Trọng Nam cũng tiếp lời, chuyện này là hắn hỏi được từ miệng Đóa Đóa.
"Vậy rốt cuộc cậu nhóc có phải là con riêng của Chí Quyền không nhỉ? Có cần báo với Chí Quyền qua đây xem thử không?"
"Đừng. " Phạm Trọng Nam vội ngăn lại, "Là của Chí Quyền hay em trai cậu ấy cũng rất khó nói, chuyện riêng của người khác, đừng tùy tiện xen vào. "
"Được rồi được rồi, mặc kệ cậu nhóc là con của ai tôi cũng chắc chắn phải kết giao với người bạn này rồi. Cậu ở đây, tôi đi tìm cậu nhóc bồi dưỡng tình cảm. "
Phạm Trọng Nam lắc đầu cười, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đi bồi dưỡng tình cảm gì với một cậu nhóc sáu tuổi chứ?
"Phạm Trọng Nam... " Giang Tâm Đóa đi vào, trên mặt là vẻ lo lắng trùng trùng. "
"Đang nghĩ gì vậy?" Hắn ôm cô vào lòng.
"Em đang nghĩ tên hacker ấy là ai? Liệu sẽ đối phó anh thế nào?"
"Ngốc à. Nếu như không phải cậu nhóc kia cố tình để lộ lỗ hổng, tên hacker kia làm sao có thể vào được máy tính của anh chứ? Yên tâm đi, có Tống Cẩn Hành, còn có cậu nhóc thiên tài kia ở đây, nhất định sẽ không sao. " Hắn đảm bảo với cô.
"Thật sao?"
"Thật. Tối nay anh có chút chuyện phải ra ngoài, không thể ăn cơm với mọi người được. " Hắn dịu giọng dặn dò.
"Chuyện công hay chuyện tư đây?"
"Thị trưởng thành phố muốn mời anh ăn cơm, em có muốn đi không?" Hắn nửa đùa nửa thật nói.
Hai người ở bên nhau bấy lâu, cô thực sự chưa một lần cùng hắn đến những buổi xã giao, nếu như có thể, hắn nên tranh thủ cơ hội này dẫn cô giới thiệu với mọi người mới phải.
Nhưng cuộc hẹn hôm nay với thị trưởng thành phố chắc là chỉ bàn chuyện công thôi, cô đi với hắn nghe một hồi nói không chừng sẽ ngủ gật.
"Thật sao?"
"Ừ. Tối nay bảy giờ. Nếu muốn đi thì bây giờ có thể chuẩn bị lễ phục rồi. " Nếu như cô không sợ buồn, hắn rất sẵn lòng đưa cô đi.
"Em không đi. " Cô không muốn làm phiền hắn bàn chuyện công.
"Vậy lần sau chúng ta cùng đi với nhau. "
Hắn bế cô từ ban công vào phòng.
"Đi đâu vậy?"
"Đưa em đi quen với vài người bạn của anh. "
"Không thân thì thôi đi. " Cô không muốn nói chuyện nhiều với những người xa lạ nhưng dù sao xã giao cũng không thể tránh khỏi.
"Ừ, không sao cả. "
← Ch. 138 | Ch. 140 → |