Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 131

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 131
Trò đùa dai của số phận
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Một tràng hoan ái quá đột ngột khiến gương mặt trắng nõn của Giang Tâm Đóa như phủ lên một lớp phấn hồng, nhưng...

Cắn chặt môi, trong những giọt lệ đọng nơi khóe mắt tố cáo sự oán giận của cô...

"Anh... sao anh lại có thể như thế?"

Hắn ở trong xe vừa kịch liệt vừa ngang ngược muốn cô một lần, làm cho cô eo mỏi lưng đau, cả người không còn chút sức chỉ có thể phủ phục trên người hắn, thật lâu không dậy nổi.

Hai người sít sao ôm lấy nhau, trên người cô toàn bộ đều là dấu vết mà hắn để lại, hương vị ngọt ngấy của tràng hoan ái kia khiến cô ngửi mà đỏ mặt tía tai.

Ngược lại với cô, người đàn ông sớm đã bình ổn cảm xúc, đầu mày cuối mắt đều là ý cười, thỏa mãn mà nhàn nhã, vẻ sụn sịu lúc nãy đã không còn nữa, bàn tay to cầm những ngón tay nhỏ nhắn của cô đùa nghịch, yêu thích không nỡ buông tay, "Em là của anh, chỉ có anh có thể đụng em, nghe rõ chưa?"

"Em.. em cũng không phải cố ý... "

Anh biết không phải em cố ý. Nghe lời, sau này một sợi tóc cũng không cho người đàn ông khác chạm đến, biết không?" Người đàn ông nâng mặt cô lên hết hôn lại dỗ, thật không dễ dàng mới khiến cô không còn tức giận nữa, sau đó mới bảo tài xế quay trở lại siêu thị.

***

Bên trong đại siêu thị Harrods đèn đuốc sáng loáng, cách bày trí cực kỳ có nghiên cứu, sự trang hoàng bên trong siêu thị này dù đã qua một trăm năm lịch sử vẫn bảo trì phong cách xa hoa mà tao nhã vốn có của nó.

Giang Tâm Đóa cẩn thận chọn cho mỗi người trong nhà một món quà thật phù hợp, còn cố tình đi mua một ít trang phục dành cho thai phụ cho Dung Dung. Phạm Trọng Nam thấy cô bước vào khu dành cho thai phụ thì nhướng mày, "Anh lại sắp làm ba sao?"

Nếu như là thật, vậy vừa nãy trên xe có phải hắn kịch liệt quá rồi không? Nhưng nghĩ lại hình như không đúng cho lắm.

Nếu như có thai, vậy chắc chắn là ở hơn một tháng trước khi họ ở Melbourne hoặc là lúc đi Moscow, nhưng cũng không có khả năng lắm, còn mấy ngày nay cho dù họ cùng nhau thì cũng không nhanh đến vậy.

Vậy tức là cô mua tặng người khác rồi!

"Hừm, tưởng bở!" Giang Tâm Đóa trừng hắn rồi quay sang dặn dò nhân viên cửa hàng lấy ra mấy bộ trang phục mà cô đã chọn theo đúng size của Dung Dung đóng gói lại.

"Anh thật sự không ngại nuôi thêm mấy đứa nữa. " Chỉ cần là cô sinh, hắn đều thích.

Nếu như cô có thai, phỏng chừng quá trình theo đuổi bà xã của hắn sẽ rút ngắn đáng kể.

"Vậy anh tự mình sinh đi. "

Nghĩ lại lúc đó một mình cô bụng mang dạ chửa hắn cũng không rảnh để bầu bạn, cho dù là thích trẻ con đến mấy cô cũng không muốn sinh sớm như vậy. Chỉ có điều, tên xấu xa này mấy lần đều không dùng biện pháp tránh thai nào cả...

Nghĩ đến đây cô lại bắt đầu rầu rĩ không thôi.

"Anh làm sao sinh?"

"Em không muốn nói về đề tài này với anh nữa. " Trong siêu thị người tới người đi như thế này, họ thực sự muốn bàn chuyện sinh hay không sinh con sao? Cho dù người khác nghe không hiểu, cô cũng không muốn.

"OK, không nói chuyện này. Vậy những thứ kia em mua tặng người khác? Chị em?" Hắn nhướng mày, nhớ lại kích cỡ mà cô vừa báo với nhân viên cửa hàng, nếu như hắn nhớ không nhầm, Giang Tịnh Nhã vóc dáng tương đương với cô, không thể nào mang thai vóc dáng lại thay đổi nhiều như vậy.

Bởi vì trước đây khi cô mang thai, những trang phục đặt riêng đó hắn đều có nhìn qua kích cỡ, ít ra vẫn còn nhớ.

"Anh hỏi cái này làm gì? Không nói cho anh biết. " Cô đương nhiên không muốn nói là mình tặng Dung Dung.

Cho dù đứa con là của Lý Triết, cũng phải là Dung Dung đích thân nói cho anh ta biết.

Không muốn nghe hắn hỏi tiếp, cô chủ động nói sang chuyện khác, "Chúng ta đi mua gấu Teddy, được không?"

"Được. "

Cô không nói, chẳng lẽ hắn không đoán được sao?"

Khóe môi Phạm Trọng Nam nhẹ câu lên một ý cười, cô lo xa quá rồi, hắn trước giờ không phải người nhiều chuyện.

***

Cùng con gái trở về Melbourne, Giang Tâm Đóa cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mộng dài, mà giấc mộng ấy lại hết sức chân thật.

"Anh ta không đi tìm bạn sao?" Cùng bạn tốt Dung Dung ngồi nơi quán cà phê của chị Tịnh Nhã, Giang Tâm Đóa nhìn bà bầu tinh thần không tệ trước mặt.

"Ai tìm mình?" Dung Dung giải quyết xong đĩa điểm tâm ngọt trước mặt mới ngước lên nhìn bạn tốt.

Ai cũng nói khẩu vị của phụ nữ có thai thay đổi rất nhiều nhưng tình yêu cô dành cho món ngọt thì không thay đổi chút nào! Lúc vui cũng ăn, lúc không vui cũng ăn, mới đến Melbourne một tuần thôi mà cô cảm thấy bụng mình đã nhiều hơn một ít thịt.

"Ba của cục cưng. " Giang Tâm Đóa tưởng rằng sau khi Lý Triết nghe điện thoại của cô thì sẽ lập tức sang đây tìm Dung Dung, nhưng nhìn thái độ của Dung Dung, không cần hỏi cô cũng biết là anh ta không đến.

Thật đáng giận mà. Sao anh ta lại có thể quá đáng như vậy chứ?

"Bọn mình đã chia tay rồi, anh ta tìm mình làm gì?" Dương Dung Dung nhún vai cười, "Đóa Đóa, không cần lo lắng cho mình, mấy ngày trước tâm tình mình đúng là hơi xuống thấp, rất buồn rất khổ sở, nghĩ đến người kia là khóc nhưng khóc mấy ngày rồi, mình dần nghĩ thông suốt, cũng không còn muốn cứ mãi làm đồ ngốc muốn đi tìm anh ta để hỏi cho rõ làm gì. Lý Triết có phải là người kiếp trước chôn mình hay không, cứ tùy duyên đi. "

"Nhưng anh ta không biết bạn có thai, Dung Dung, bạn không cảm thấy thân là một người cha, anh ta cần phải chịu trách nhiệm sao? Mình biết nuôi một đứa bé đối với bạn mà nói không khó nhưng dù sao có ba có mẹ vẫn tốt hơn cho sự trưởng thành của nó chứ. "

Chuyến đi Luân Đôn lần này đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của cô, gia đình đơn thân và gia đình có đầy đủ ba mẹ thực ra cho đứa trẻ môi trường trưởng thành khác nhiều lắm.

Trong quá trình trưởng thành của đứa bé, vai trò người cha là không thể thiếu, đương nhiên cũng không thể thiếu phần người mẹ.

Nếu như có thể, cô hy vọng con của Dung Dung cũng được nuôi dạy bởi cả ba lẫn mẹ.

"Haizz!" Dương Dung Dung thở dài một tiếng, "Mình biết giờ bạn hòa hảo với Phạm tiên sinh rồi, lại có thêm một đứa con trai, tuyệt đối là tiêu biểu của những người hạnh phúc, nhưng cũng không phải ai cũng may mắn như bạn, có người mà số mệnh định sẵn chờ đợi, chỉ cần quay đầu là có thể có được hạnh phúc. "

"Dung Dung, đừng nói như vậy. " Giang Tâm Đóa vươn tay nắm lấy tay bạn tốt, trước đây Dung Dung sẽ không nói những lời đầy thương cảm như vậy nhưng gần đây bạn ấy thay đổi quá nhiều khiến cô thực không quen, "Mình chỉ hy vọng có người biết được điểm tốt của bạn, yêu bạn, yêu con của bạn, yêu tất cả về bạn, mình muốn bạn hạnh phúc... "

Nói một hồi, nước mắt của Giang Tâm Đóa không biết từ đâu lại trào ra khiến cho Dương Dung Dung ngược lại phải lên tiếng an ủi, cô rút giấy giúp bạn lau nước mắt, "Được rồi Đóa Đóa, đừng khóc nữa, nếu bị Phạm tiên sinh nhìn thấy nhất định sẽ tưởng mình bắt nạt bạn. Đừng khóc nữa mà. Mình như vậy cũng có gì không tốt đâu, phải không? Có bạn, có dì Giang, có chị Tịnh Nhã, mỗi người đều tốt với mình như vậy, mình đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Thật đó!"

Nhưng Dương Dung Dung càng thề thốt thì Giang Tâm Đóa càng thấy Lý Triết đáng trách, "Sao anh ta lại có thể không đến tìm bạn chứ? Thật quá đáng! Quá đáng quá!"

"Sao anh ta lại phải đến tìm mình?" Dương Dung Dung cảm thấy thái độ của bạn quá mức kích động, cô hỏi dò một câu, "Có phải bạn nói cho anh ta biết rồi không?"

"Mình... " Giang Tâm Đóa nuốt nuốt nước bọt, "Mình chỉ gọi điện thoại, bảo anh ta tìm bạn nói cho rõ. Chuyện đứa nhỏ mình thực sự không có nhắc đến. "

"Giữa bọn mình, nên nói cũng đã nói hết rồi, anh ta còn đến tìm mình làm gì chứ?" Nghe Đóa Đóa nói có gọi điện cho Lý Triết nhưng anh ta cũng không đến Melbourne tìm cô thì không phải không đau lòng, không phải không có tiếc nuối.

Nhưng đàn ông muốn quên một phụ nữ, thì ra lại dễ dàng như vậy!

"Dung Dung, bạn với anh ta thực sự như vậy... mình... " Giang Tâm Đóa không biết còn có thể nói gì, khuyên gì.

"Đúng, cứ như vậy thôi. Có đau lòng, có khổ sở, có tiếc nuối nhưng cuộc đời không phải luôn vậy sao? Thực sự không có gì, Đóa Đóa, chị Tịnh Nhã cũng một mình nuôi Giang Vũ Hào, những năm qua không phải đều rất vui vẻ hạnh phúc đó sao? Chẳng lẽ không có đàn ông thì phụ nữ không sống nổi sao?"

Đương nhiên là vẫn sống, cô chỉ sợ Dung Dung bề ngoài kiên cường, bên trong lại khóc thầm.

"Sao vậy? Đang bàn về cuộc đời sao?" Giang Tịnh Nhã bê một khay điểm tâm đặt trước mặt hai người, "Có đồ ăn, có đồ uống, cười được nói được lại không thiếu tiền, hai vị tiểu thư, hai người cũng hạnh phúc lắm rồi. "

"Đây là bánh của ai làm đấy?"

Dương Dung Dung và Giang Tâm Đóa điều tiết lại cảm xúc, nhìn xuống đĩa bánh ngọt vừa mới được nướng ra, bật cười.

Đây không giống là kiệt tác của vị đầu bếp trứ danh ở quán, năm bảy miếng trái cây xếp loạn cộng với lớp bơ bê bết bên trên, xem ra không thể bán được cho ai.

"Hai vị đầu bếp của nhà họ Giang chúng ta, hai người từ từ nếm thử, chị đi xem chúng nó. " Giang Tịnh Nhã nói rồi lại bước đi.

"Bối Bối với Tiểu Hào làm, chắc chắn là tặng cho cục cưng trong bụng bạn rồi. Nào, thử xem!" Giang Tâm Đóa lấy muỗng xúc một miếng đưa tới bên miệng Dung Dung.

Chị nói đúng, so với đại đa số người, họ thực sự đã hạnh phúc lắm rồi! Suốt ngày cứ sống trong oán giận và bất mãn chỉ khiến bản thân càng thêm khổ sở mà thôi.

"Gì? Mình không muốn. Bạn ăn trước đi. " Dương Dung Dung cười cự tuyệt.

"Không được, đây là Bối Bối đặc biệt làm cho bạn, bạn không ăn một miếng sao được?"

"Bạn là mẹ con bé mà, bạn ăn trước đi. "

Hai người cười cười đùa đùa, chừng như đem những chuyện không vui lúc nãy nói ném hết ra sau đầu.

"Anh Lý Triết, chính là quán cà phê này. Trên mạng rất nhiều người nói điểm tâm ở đây cực ngon. "

Đột nhiên, một cái tên quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, rơi vào tai hai người...

Giang Tâm Đóa và Dương Dung Dung gần như là đồng thời ngoảnh về phía vừa phát ra tiếng nói, người đàn ông mặc một thân Tây trang, vóc dáng cao ráo, đeo kính trắng đó không phải là anh chàng phụ tình mà hai người vừa mới nhắc tới thì còn là ai nữa?

*****

Bên cạnh hắn là một cô gái gương mặt thanh tú, khí chất nhu mì, chắc là tình mới của hắn rồi.

Lúc hai người Giang Tâm Đóa nhìn thấy Lý Triết và Tiền Hiểu Nhu, hai người kia dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ đi vào trong cũng đã nhìn thấy họ.

Bước chân Lý Triết hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc khó nói thành lời sau lớp kính trắng.

"Thật trùng hợp, anh Lý Triết, không ngờ tới Melbourne cũng có thể gặp được Dương tiểu thư. " Tiền Hiểu Nhu hai tay bám vào cánh tay Lý Triết, nét mặt tươi cười, bộ dạng vui sướng như ở đất khách quê người gặp được người quen vậy dù thực ra trong lòng thì đã sớm lạnh lẽo vô cùng, anh Lý Triết lấy lý do công việc đến Melbourne thì ra là vì tìm cô ta.

Cũng may là lúc cô biết Lý Triết sắp đi công tác, mượn cớ chưa từng đến Melbourne nên muốn đi cùng, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm. Hắn đương nhiên không muốn dẫn cô theo nhưng ngại cho áp lực của hai bên cha mẹ, chỉ đành đưa cô đi cùng.

Đến Melbourne hắn lại một mực ở trong khách sạn làm việc, một mình cô ra ngoài chơi cũng vô vị. Sáng nay cô nài nỉ thật lâu, nói muốn thử điểm tâm của quán cà phê này nên hắn mới có chút không cam lòng buông xuống công việc cùng cô ra ngoài.

Thật không ngờ, số phận sắp đặt đúng là khéo như vậy, cứ thế cho tình địch gặp nhau.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Hiện giờ người ở lại bên cạnh anh Lý Triết là cô kia mà.

"Lý Triết... " Giang Tâm Đóa đứng dậy, thấy Giang Tâm Đóa không đẩy tay cô gái kia ra thì cơn tức trong lòng lại càng lớn.

"Phạm phu nhân, đã lâu không gặp. " Giọng Lý Triết hơi thấp, tuy rằng lên tiếng chào hỏi Giang Tâm Đóa nhưng tầm mắt thì vẫn dán lên người cô gái nãy giờ vẫn ngồi yên bất động kia, "Dung Dung, đã lâu không gặp. "

Cô thoạt nhìn tinh thần không tệ nhưng hình như ốm đi không ít, là bị bệnh sao?

Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô nhưng gặp mặt như vậy chỉ có thể khiến hắn nói ra một câu "Đã lâu không gặp" nhạt đến không thể nhạt hơn kia.

"Lý tổng, đã lâu không gặp. Không giới thiệu bạn gái mới với chúng tôi sao?" Thì ra đau lòng không thể nói hết là hết được! Nhất là khi nhìn thấy bên cạnh người ta còn có một cô bạn gái mới đang bám riết thế kia.

Có phải ông trời cố tình khiến cho cô khổ sở không? Vết thương vừa mới khép miệng thì lại bổ thêm một đao!

Thật muốn mắng người! Nhưng lúc này ai không có phong độ người đó chính là kẻ thất bại.

Lý Triết nghe cô nói vậy, cúi đầu nhìn Tiền Hiểu Nhu đang khoác tay mình một cách thân mật kia, lòng chợt trầm xuống, "Hiểu Nhu... ". Muốn bảo cô buông tay nhưng thấy vẻ mặt đáng thương của cô, "buông tay" hai chữ này rốt cuộc không nói nên lời.

Giang Tâm Đóa quả thực bị tình cảnh trước mắt chọc cho tức điên.

Lúc đầu cho dù Phạm Trọng Nam làm tổn thương cô nhưng trước giờ hắn chưa từng để cô tận mắt chứng kiến mình cùng người phụ nữ khác ở bên nhau, cho dù là nắm tay cũng không có vậy mà cô đã cảm thấy rất đau lòng rất ủy khuất rồi. Lý Triết đáng chết kia lại để cho cô gái đó tỏ vẻ thân mật với hắn như vậy ngay trước mặt Dung Dung là có ý gì?

Tính tình có tốt đến mấy cũng sẽ tức giận!

Sau khi nhân viên phục vụ lui xuống, cô đi đến trước mặt Lý Triết, hỏi gằn từng chữ một, "Lý Triết, đây là thái độ của anh khi đến Melbourne sao?"

Mang theo bạn gái đến thị uy?!

"Cô là ai chứ? Anh Lý Triết đến Melbourne liên quan gì đến cô. " Tiền Hiểu Nhu nhìn cô gái xinh đẹp có khí chất hoàn toàn khác với Dương Dung Dung kia, trong lòng càng thêm bất mãn, cô ta dựa vào cái gì mà chất vấn anh Lý Triết chứ?

"Hiểu Nhu, im miệng!" Lần này Lý Triết lên tiếng quở trách Tiền Hiểu Nhu, ngữ khí thật nặng, sau đó quay sang Giang Tâm Đóa, "Tôi đi công tác, cô ấy chưa từng đến Melbourne nên thuận tiện theo tôi đi chơi. "

Lời giải thích của hắn là nói cho Giang Tâm Đóa nhưng đồng thời cũng là nói với Dương Dung Dung. Tuy rằng lời giải thích như vậy không có chút giá trị nào.

Họ đã chia tay, cho dù hắn cùng cô gái khác ở bên nhau thì cũng rất bình thường nhưng lúc này Lý Triết nhìn vẻ bình thản của Dung Dung, trong lòng lại có chút chột dạ, rất loạn, rất bối rối, cảm giác gần như sắp không thở nổi.

Còn Tiền Hiểu Nhu nghe Lý Triết ở trước mặt "tình địch" quở trách mình thì cũng rất giận rất ủy khuất nhưng không dám ở trước mặt hắn khiến hắn khó xử nữa, bằng không sau này hắn không cho cô đi cùng, vậy càng thiệt thòi hơn.

"Đi công tác?" Giang Tâm Đóa cười lạnh một tiếng, "Tôi không biết thì ra người đi công tác còn có thời gian đưa bạn gái đi dạo phố uống cà phê nữa. "

"Khách sạn chỗ chúng tôi ở cách đây không xa, chỉ là tiện đường ghé qua thôi. "

"Đóa Đóa, hai người từ từ nói chuyện, mình vào trong chơi với Bối Bối. " Đóa Đóa muốn đánh muốn mắng Lý Triết thế nào cũng chẳng sao cả nhưng cô không muốn tiếp tục ở lại nhìn họ trình diễn yêu đương.

Dương Dung Dung đứng dậy, cũng chẳng buồn nhìn họ, ném lại một câu rồi đi thẳng vào trong.

Ánh mắt Lý Triết vẫn một mực dõi theo bóng dáng cao gầy của cô, trong lòng luôn có một cảm giác cô có gì đó không giống với trước đây, bộ trang phục công chức thường này đã được thay bằng váy ngắn lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, chân... đúng rồi, đôi giày cao gót thường thấy đã được thay bằng giày đế bằng.

Sao lại như thế chứ?

"Anh Lý Triết, chúng ta ăn chút gì đó, được không?" Thấy ánh mắt của Lý Triết vẫn đăm đắm nhìn theo hướng đi của Dương Dung Dung, Tiền Hiểu Nhu giật giật cánh tay hắn nhỏ giọng nói.

Thực ra cô đã không còn chút thèm ăn nào rồi nhưng đây là lý do cô kéo Lý Triết đến, nếu như nói muốn đi, nhất định anh ấy sẽ cho rằng cô tùy hứng không hiểu chuyện.

"Ở đây chúng tôi không hoan nghênh hai người, thực xin lỗi!" Giang Tâm Đóa thế nhưng trực tiếp lên tiếng đuổi người.

"Quấy rầy cô rồi, Phạm phu nhân. Lần sau có dịp chúng ta nói chuyện sau. "ơ Lý Triết biết mình không được hoan nghênh, cho dù hắn muốn tìm Dung Dung nói chuyện, mang theo Tiền Hiểu Nhu thì căn bản là không thể nào.

Nhìn theo bóng hai người rời đi, Giang Tâm Đóa thực sự là tức muốn điên lên!

Quay về bàn của mình đang định gọi điện thoại cho Phạm boss bảo hắn quản giáo lại cấp dưới của mình, lấy công thế tư, đi công tác còn dẫn theo bạn gái ra ngoài chơi nhưng nhìn lại thời gian, bên đó dường như trời còn chưa sáng, sợ quấy rầy giấc ngủ của hai cha con, cô chỉ đành nhẫn nhịn.

***

Lý Triết sau khi cùng Tiền Hiểu Nhu từ quán cà phê bước ra thì không nói tiếng nào gỡ tay cô ra sau đó lấy từ trong túi ra một bao thuốc, rút một điếu châm lửa hút mấy hơi mới lên tiếng, "Em về khách sạn nghỉ ngơi trước đi. "

"Anh Lý Triết, vậy anh muốn đi đâu?" Tiền Hiểu Nhu có chút hoảng hốt.

"Anh còn chuyện phải làm. " Giọng hắn nhàn nhạt mà xa cách.

"Nhưng anh đã hứa với em.. " Lời của cô còn chưa nói hết đã bị Lý Triết ngăn lại, "Hiểu Nhu, trước khi đi anh đã nói với em, anh đi công tác, không phải đi chơi. Nếu như em thực sự muốn đi chơi, anh sẽ mời một người hướng dẫn du lịch đưa em đi còn anh thực sự không có thời gian cùng em. "

"Nhưng... "

"Về trước đi. "

"Một mình em về không an toàn. " Tiền Hiểu Nhu chưa chịu thôi.

"Trước đây em một mình sang Pháp du học, chẳng lẽ chưa từng đi về một mình sao?" Lý Triết không muốn nghe những lời viện cớ của cô, hơn nữa khách sạn chỉ cách đây vài trăm mét, đi bộ cũng chỉ chừng mười phút là đến.

"Vậy... vậy em đi!" Không muốn trở mặt với hắn Tiền Hiểu Nhu chỉ đành đáp một câu rồi rời đi.

Buổi chiều hôm đó, Lý Triết vẫn đứng ở một góc đường cách quán cà phê không xa đợi, mãi đến khi thuốc trong bao đã hút hết mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một cô gái nắm tay một bé gái bước ra.

Dung mạo của bé gái, hắn đương nhiên sẽ không nhận lầm! Con gái cưng của đại boss!

Hắn hít sâu một hơi, sải bước đi về phía họ.

Hắn cũng không biết vì sao lại có một cảm giác mãnh liệt đến như vậy, rằng nếu như không gặp cô nói chuyện cho rõ ràng, hắn sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trong đời mình.

"Lý tổng, anh tìm tôi có chuyện gì?" Dương Dung Dung đã ăn xong một miếng điểm tâm trong chiếc đĩa tinh xảo trước mặt, người đàn ông đối diện vẫn chỉ nhìn cô chăm chăm không nói một lời.

Nửa tiếng trước, khi cô và Đóa Đóa chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ về nhà, không ngờ là người sớm nên rời khỏi đây lại đứng chờ ở bên ngoài, thậm chí là đứng ở trước mặt cô, nói có chuyện muốn nói với cô.

Cô không phải loại người chia tay rồi thì xem nhau như kẻ thù, tuy rằng trong lòng thực sự còn đau khổ nhưng cũng không yếu đuối đến mức không dám gặp mặt, ngay cả khóc cô còn không muốn.

Đại khái là vì mấy ngày trước đã khóc khô hết nước mắt rồi!

"Dung Dung, giữa chúng ta có cần phải xa lạ như vậy không?" Hắn nhìn đôi má hơi hóp lại của cô, lòng ẩn ẩn đau.

"Vốn cũng chẳng hơn người xa lạ là bao. " Cô không nhìn hắn, buông chiếc muỗng trong tay xuống, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã là chiều muộn, ở nơi khí hậu thay đổi rõ rệt như Melbourne, bầu trời vốn đang trong trẻo đột nhiên lại chuyển mưa, sau đó những hạt mưa bắt đầu lất phất rơi xuống.

Người ta nói Melbourne lúc mưa là đẹp nhất, lãng mạn nhất, có một cảm giác như đang ở Paris.

Nhưng lúc này Dương Dung Dung lại cảm thấy có chút châm chọc, một đôi nam nữ sau khi chia tay rồi còn nói cái gì lãng mạn không lãng mạn chứ? Lúc này hắn không nên ngồi đây cùng cô mà là trở về cùng người yêu mới trải qua một buổi tối lãng mạn mới phải.

"Sao đột nhiên lại đi Melbourne?" Lý Triết không muốn cùng cô tranh luận vấn đề kia, hắn chỉ muốn biết nguyên nhân vì sao cô một mình đến nơi xa xôi này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-215)