Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 121

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 121
Đánh cuộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Shopee


Giang Tâm Đóa tuy rằng không tin Phạm Trọng Nam sẽ bỏ lại công việc cùng đi chơi với ba mẹ con nhưng hắn thực sự đã làm như vậy, lại còn đích thân lái xe đưa họ đi, giống như họ chính là một gia đình yêu thương gắn bó với nhau vậy.

Bởi vì đã gần trưa, bốn người quyết định không đi nhà sách mà đi thẳng đến viện bảo tàng.

Không phải ngày nghỉ nên ở đây không đông lắm, dừng xe xong, hai đứa bé nắm tay nhau đi ở phía trước còn Giang Tâm Đóa và Phạm Trọng Nam thì đi phía sau.

Hắn đưa tay định nắm lấy tay cô thì bị phũ phàng đẩy ra cho nên chỉ đành bước bên cạnh cô không nói tiếng nào, cũng không cố ép cô nữa.

"Ba, mẹ, hai người đi nhanh lên đi!"

Hai đứa nhỏ đã chạy đến cửa, quay lại mới thấy ba mẹ vẫn còn ở tít phía sau, Giang Phẩm Huyên vội bắt tay lên miệng làm loa gọi lớn khiến cho những người đi đường vội quay nhìn sang, khi thấy một đôi song sinh thật xinh đẹp và đáng yêu thì đều mỉm cười, có người thậm chí còn yêu thương sờ đầu hai bạn nhỏ mấy cái.

Trong đó còn có một cô gái tuổi chừng 18, 19 còn lấy điện thoại ra chụp cho hai đứa mấy tấm hình.

Thấy có người chụp hình, Phạm Trọng Nam vội bước đến, uyển chuyển yêu cầu cô xóa hết những bức ảnh đi.

Hắn không hy vọng con mình bị lộ ra ngoài, cho dù cô gái trẻ ấy chắc chỉ vì nhìn thấy chúng quá đáng yêu nên mới định chụp lại để làm kỷ niệm thôi.

Cô gái trẻ cuối cùng cũng theo lời yêu cầu của hắn xóa hết ảnh sau đó mặt có chút ngượng ngùng rời đi.

Vừa vào đến viện bảo tàng, hai đứa nhỏ liền chạy thẳng đến khu triển lãm khủng long.

Phạm Dật Triển bởi đã cùng Phạm Uyển Viện đến đây một lần nên tận tình giải thích cho em gái tên và đặc điểm của từng loại một, nhìn vẻ nghiêm túc của cậu nhóc, hai người lớn quyết định không cần làm gì cả, chỉ cần theo sau hai đứa là được.

Lúc đi qua một mô hình mô phỏng loài khủng long bạo chúa được làm giống hệt như thật với chiếc miệng khổng lồ và hàm răng dài lởm chởm lại biết cử động, con khủng long như đang bổ nhào về phía Giang Tâm Đóa khiến cô giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là quay sang ôm chầm lấy người kế bên.

"Đừng sợ đừng sợ, không phải là thật. " Thấy người đẹp chủ động ôm ấp lấy mình, Phạm Trọng Nam đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Hắn vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng trấn an khiến cho hai đứa nhỏ nhìn thấy mà che miệng cười thầm...

"Mẹ thật nhát gan... "

"Phải đó, còn phải ôm ba... "

Khiến Giang Tâm Đóa vừa thẹn vừa giận, vội vàng đẩy hắn ra.

Đi dạo khu triển lãm khủng long xong, bốn người lại đến một khu khác, cứ thế vui vẻ đi dạo từng khu một nhưng viện bảo tàng lớn quá, đi hết nửa ngày vẫn chưa xem hết được.

Cuối cùng Giang Phẩm Huyên nũng nịu nói còn phải đi xem khu triển lãm giải phẫu động vật nhưng Giang Tâm Đóa cảm thấy nơi đó quá đáng sợ, không chịu đi.

Cuối cùng, sau khi hứa sẽ dẫn hai đứa nhỏ đến đây lần nữa, bốn người mới quyết luyến rời khỏi viện bảo tàng.

Bước ra viện bảo tàng, bởi vì lúc này đã là thán 11 nên mặt trời lặn rất sớm, hơn nữa hai đứa nhỏ đi chơi suốt cả ngày cũng đã đói. Giang Phẩm Huyên thì càng biết làm nũng, nói vừa đói vừa mệt, nhất định bắt ba phải bế, Giang Tâm Đóa thì nắm tay con trai, bốn người cùng đi về phía bãi đỗ xe.

Dưới ánh đèn đường, bóng người đàn ông ôm một bé gái, người phụ nữ nắm tay một bé trai đi với nhau, thật sự là một bức tranh gia đình ấm áp, hài hòa.

Tình cảnh lần đầu tiên xuất hiện này khiến lòng cô vừa chua vừa ngọt, vành mắt chợt ươn ướt, có thứ gì đó như sắp rơi xuống.

Con cái cần tình thương của ba mẹ, thiếu một người cũng không đủ. Phạm Trọng Nam có sai, nhưng các con nào có lỗi lầm gì đâu chứ!

Vì hai đứa nhỏ, cô cũng nên suy nghĩ xem liệu có cách nào trọn vẹn đôi đường hay không.

***

Vì sợ hai con đói, hai người quyết định dừng xe ở một nhà hàng gần đó dùng cơm. Sau khi thức ăn được dọn lên, hai đứa nhỏ bắt đầu cắm cúi ăn mà điện thoại di động của cô lúc này vừa khéo đổ chuông không ngừng.

"Em ra ngoài nghe điện. " Nhà hàng yên tĩnh không thích hợp nói điện thoại cho lắm cho nên cô cầm túi xách đi ra phía sau nhận điện.

"Anh Nhất Minh, sao lại là anh?"

Giang Tâm Đóa đứng ở hành lang dài được chiếu sáng bằng những ngọn đèn vàng ấm áp nhận điện thoại, cô không nghĩ là hôm nay anh Nhất Minh lại gọi cho mình nhiều lần như thế, chắc là vì lúc ở viện bảo tàng cô điều chỉnh điện thoại của mình sang chế độ im lặng.

"Không thể là anh sao? Anh tìm em thật lâu, em đi đâu vậy? Điện thoại thì không nghe, đến khách sạn tìm thì họ lại nói em trả phòng rồi, suýt nữa là anh báo cảnh sát rồi đấy!"

"Trả phòng? Em không có!" Nghe Ngụy Nhất Minh nói vậy, Giang Tâm Đóa cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng lập tức nghĩ ra ngay là kiệt tác của ai.

Thì ra hắn chưa qua sự đồng ý của cô mà tự tiện giúp cô làm thủ tục trả phòng để cô có thể theo hắn trở về một cách danh chính ngôn thuận. Hừm, tính thật hay!

"Hai mẹ con đang ở đâu? Anh qua đó. " Ngụy Nhất Minh là thật lòng lo lắng cho hai mẹ con cô, tuy nói mất tích là chuyện không thể nào nhưng khả năng lớn nhất là cô đến chỗ chồng trước mà đây lại là điều hắn không hy vọng nhất.

"Bọn em ở ngoài ăn cơm. " Giang Tâm Đóa hoàn toàn không hy vọng anh Nhất Minh đến tìm lúc này bởi vì ngoài hai đứa nhỏ còn có Phạm Trọng Nam, nói chuyện gì đều không tiện. "Ngày mai em gọi lại cho anh, được không?"

"Vậy tối nay hai mẹ con ngủ ở đâu? Đừng để anh lo lắng, Đóa Đóa, "

"Bọn em ở... "

"Có phải em lại ở bên anh ta không? Anh ta ép em?"

"Không phải. Anh ta không ép em, là vì chuyện đứa nhỏ thôi, bọn em cần phải bàn bạc kỹ hơn cho nên... " Chuyện cô còn có một đứa con trai, cô chỉ kịp nói với mẹ và chị gái, ngay cả Giang Viễn Hàng cũng còn chưa báo, mà hiện giờ qua điện thoại nói với Ngụy Nhất Minh cũng không rõ ràng, huống gì hai đứa nhỏ còn đợi cô bên trong.

"Anh ta không làm khó hai mẹ con chứ?"

Cho dù họ bởi vì con cái mà cần phải bàn bạc, vậy cũng đâu cần dọn đến nhà hắn ở chứ? Nhưng câu hỏi này Ngụy Nhất Minh nói không nên lời, chỉ lo là cô vì con gái mà lần nữa nhấc lên quan hệ với hắn, vậy hắn khó mà can thiệp được.

"Không đâu, không cần suy nghĩ nhiều. Bối Bối đang đợi em, ngày mai em lại gọi cho anh, được không?"

"Được, ngày mai nhớ gọi lại cho anh. Có rảnh thì đưa Bối Bối ra ngoài, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, được không?"

"Dạ được. Bọn em tạm thời không về Melbourne nhanh như vậy, đến lúc đó hẹn anh sau. "

"Có chuyện gì, nhớ liên lạc với anh đầu tiên, đừng để anh giống như hôm nay lo lắng vô cùng. "

"Biết rồi, anh Nhất Minh, em cũng không phải con nít.

"Nhớ chăm sóc tốt cho mình.

"Anh cũng vậy. "

"Đừng để Bối Bối đợi lâu, ngày mai anh đợi điện thoại của em. " Biết được cô đang ở đâu, Ngụy Nhất Minh cuối cùng cũng xem như yên tâm đôi chút.

"Em nhớ rồi mà. "

Ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa đang định đi vào thì mới phát hiện Phạm Trọng Nam không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng mình.

"Sao anh lại ở đây?"

"Điện thoại của ai mà nói lâu vậy?" Giọng hắn rất hời hợt nhưng lại mang theo một chút tức giận không che dấu được.

Cô còn chưa kịp hỏi hắn chuyện tự tiện thay mình trả phòng mà hắn còn dám chất vấn cô điện thoại của ai, thật quá đáng!

"Có phải anh cho người trả phòng của em ở khách sạn không?"

"Phải. "

"Sao anh lại có thể không hỏi ý em mà tự tiện quyết định chứ? Hành lý của bọn em vẫn còn ở trong khách sạn. "

"Anh đã cho người đưa về nhà rồi. "

"Anh chưa hỏi ý em. " Cô tức giận thật sự.

"Chẳng lẽ em còn muốn ngủ ở khách sạn?"

"Đó là chuyện của em, cho dù em đồng ý sẽ ở lại với con trai cũng không có nghĩa là anh có quyền quyết định thay em bất kỳ chuyện gì. Anh lúc nào cũng như vậy, chuyện gì cũng chỉ biết làm theo ý mình, căn bản là không hề suy nghĩ đến cảm nhận của người khác. "

Nói một tràng dài rồi không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của hắn, Giang Tâm Đóa tức giận đùng đùng lướt qua người hắn đi vào trong.

Phạm Trọng Nam quả nhiên vẫn là Phạm Trọng Nam! Vẫn luôn chuyên quyền độc đoán, cô làm sao có thể kỳ vọng hắn thay đổi chứ?

Ngồi vào bàn, vẻ tức giận trên mặt cô vẫn chưa tan hết còn Phạm Trọng Nam sắc mặt cũng rất khó coi quay trở lại.

Hai đứa nhỏ, anh nhìn em, em nhìn anh, cảm thấy ba mẹ mình hôm nay có gì đó khác lạ.

Rõ ràng lúc nãy vẫn còn vui vẻ kia mà, sao mẹ nghe xong cuộc điện thoại kia thì lại trở thành như vậy?

"Ba, mẹ, hai người cãi nhau sao?"

Giang Phẩm Huyên buông chiếc nĩa trên tay xuống, hỏi một cách thận trọng.

"Không có. " Giang Tâm Đóa cố gắng xóa đi vẻ tức giận trên mặt mình nhưng thật sự rất khó khăn bởi vì người khiến cô giận như điên kia vẫn ngồi bên cạnh.

"Ba mẹ chỉ là có chút ý kiến bất hòa thôi. Là lỗi của ba, không nên chọc ẹm con giận. " Ngược lại với cô, Phạm Trọng Nam rất nhanh đã trở lại vẻ bình thản tự tại.

"Cho dù là ba có lỗi nhưng ba cũng đã nhận lỗi rồi. Mẹ, mẹ có thể tha thứ cho ba một lần được không?"

""Mẹ không giận nữa rồi. Con mau ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta còn phải đi mua đồ để ngày mai ra ngoại ô chơi nữa. "

Dỗ dành con gái xong, Giang Tâm Đóa nhịn không được xoay sang Phạm Trọng Nam trừng hắn một cái.

Người này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thật là quá đáng mà!

Mà quá đáng hơn nữa là, hắn còn ở trước mặt con gái giả dạng cha hiền, biết sai chịu sửa, nếu như cô còn giận hắn, vậy trong mắt Bối Bối, cô trở thành người không nói lý lẽ rồi!

Tức chết cô!

*****

Mà lúc này, Ngụy Nhất Minh đang ngồi ở phòng khách trong căn hộ của Giang Viễn Hàng nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt của mình, thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ.

"Anh Nhất Minh, còn chưa tìm được chị em sao?" Giang Viễn Hàng từ phòng sách bước ra ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Tìm được rồi. "

"Chị ấy ở đâu. "

"Chắc là đang ở nhà chồng trước. "

"Cái gì?" Giang Viễn Hàng giật cả mình, "Chị em sao lại ở cùng chồng trước được?"

"Nói thế nào, giữa hai người còn có chung một đứa con, làm sao có thể phủi sạch quan hệ được. "

"Nhưng năm đó là Phạm Trọng Nam bỏ rơi chị em và Bối Bối, giờ lại muốn quay lại tìm họ sao? Thực là ỷ thế hiếp người. Chị em làm sao có thể là đối thủ của anh ta? Không được, em phải hỏi chị ấy cho rõ ràng mới được. "

"Tiểu Hàng... " Ngụy Nhất Minh kéo tay Giang Viễn Hàng đang đứng lên định gọi điện thoại lại, "Đừng để chị em khó xử. "

"Không để chị em khó xử, vậy làm khó cho anh rồi, anh Nhất Minh. Em không muốn nhìn thấy chị em và Phạm Trọng Nam lại có quan hệ gì. "

"Sao em lại ghét Phạm Trọng Nam đến thế?" Ngoại trừ chuyện li hôn của hai người ra, Phạm Trọng Nam đối với nhà họ Giang không phải là có ân sao?

Sao Tiểu Hàng dường như không mấy thích Phạm Trọng Nam vậy nhỉ?

"Em chỉ cảm thấy họ không thích hợp. Chị em quá đơn thuần, Phạm Trọng Nam quá phức tạp. " Quan trọng hơn là quan hệ giữa nhà họ Phạm của anh ta và nhà họ Giang không đơn giản như vậy.

Nhưng chuyện gì đã nắm chắc, chuyện gì chưa nắm chắc, cậu đều không muốn nói.

Rồi sẽ có một ngày tự mình cậu sẽ tìm ra đáp án!

"Anh cũng không hy vọng họ ở bên nhau nhưng anh càng không muốn chị em khó xử. Anh đã đợi Đóa Đóa từng ấy năm, cũng không để tâm đợi thêm chút nữa. " Huống gì lần trước bày tỏ đã dọa cô chạy mất, hắn không muốn ép cô quá mức.

"Anh Nhất Minh... " Giang Viễn Hàng thâm trầm nhìn Ngụy Nhất Minh đang ngồi nơi sofa, "Sao anh lại ngốc như vậy?"

Lúc một nhà bốn người từ nhà hàng bước ra thì đã là 7 giờ rưỡi tối.

Phần lớn các cửa hàng ở Luân Đôn đến 5 giờ chiều là đã đóng cửa nghỉ nhưng những siêu thị lớn và các trung tâm thương mại thì sẽ hoạt động đến 9 hoặc 10 giờ. Vội vàng đi mua sắm cho kịp giờ nên cô cũng chẳng rảnh rỗi đâu mà để ý đến người đàn ông từ lúc bước ra khỏi nhà hàng đến giờ sắc mặt luôn âm trầm không vui kia.

Vừa nãy ở trước mặt các con còn giả vờ là người tốt, giờ lại bắt đầu sụ mặt xuống với cô, hừm, cô không thèm để ý hắn làm gì cho mệt! Giang Tâm Đóa ngoảnh mặt sang hướng khác nhìn ra cảnh đêm đèn hoa rực rỡ bên ngoài, còn ở băng ghế sau, hai đứa nhỏ đang hào hứng bàn luận về những thứ hôm nay được xem ở viện bảo tàng, thậm chí còn bàn cả đến kến hoạch đi chơi hai ngày cuối tuần.

"Em, đợi sau khi chúng ta đi chơi ở ngoại ô về, anh với ba sẽ đến Thụy Sĩ trượt tuyết. " Chuyến đi trượt tuyết mà trường tổ chức cậu nhóc đã ghi tên từ hồi tháng chín rồi, thứ tư tuần sau là ngày hai cha con xuất phát.

Phạm Dật Triển đợi chuyến đi trượt tuyết này thật lâu, nhưng mấy ngày nay bởi vì sự xuất hiện của mẹ và em gái cho nên cậu nhóc có chút không nỡ rời xa.

Điều cậu lo lắng nhất là, nếu như cậu cùng ba đi Thụy Sĩ một tuần sau mới về, liệu mẹ và em gái có rời đi Luân Đôn hay không?

"Đi Thụy Sĩ trượt tuyết? Là thật sao?" Giang Phẩm Huyên đối với tin tức này cảm thấy cực kỳ hào hứng.

Từ nhỏ cô bé đã lớn lên ở Melbourne, mà Melbourne là vùng có khí hậu giao thoa giữa nhiệt đới và ôn đới, cho dù là mùa đông cũng không có tuyết. Điều này đối với một người chưa từng thấy tuyết như cô bé mà nói, có thể đắp một đống tuyết dày để chơi là một chuyện rất mới mẻ.

"Ừ. Trường của anh mỗi năm đều tổ chức đi trượt tuyết cho các học sinh lớp lớn và người nhà cùng đi. Năm nay cũng là lần đầu tiên các học sinh lớp nhỏ được đi. Những trang bị trượt tuyết anh với ba sớm đã chuẩn bị xong, tối về nhà anh chỉ cho em xem. " Phạm Dật Triển cũng rất hào hứng chia sẻ với em gái.

Không giống với vẻ hớn hở của anh trai, gương mặt nhỏ nhắn của Giang Phẩm Huyên chợt sụ xuống, bĩu môi không nói.

"Em à, sao vậy? Sao tự dưng lại không vui?" Phạm Dật Triển lo lắng nhìn em gái.

"Là anh với ba đi, không phải là em. " Giang Phẩm Huyên đương nhiên không vui.

"Vậy em với mẹ có muốn đi không?" Tuy rằng đi trượt tuyết là do trường tổ chức nhưng nếu mẹ với em muốn đi, ba chắc cũng có thể sắp xếp được mà. "Ba, có thể đưa em và mẹ cùng đi Thụy Sĩ không?" Phạm Dật Triển vội hỏi ba mình.

Thực ra hai người lớn đang ngồi phía trước vẫn luôn để ý đến câu chuyện của hai đứa nhỏ, chỉ là không lên tiếng phụ họa mà thôi. Nếu như con trai đã hỏi, Phạm Trọng Nam nhìn đứa con gái cưng của mình đang chu đôi môi hồng nhuận qua kiếng chiếu hậu sau đó mới ngoảnh sang người bên cạnh, "Chuyện này phải hỏi mẹ của các con, xem mẹ có muốn đi hay không mới được. "

Giang Tâm Đóa nhịn không được quay sang trừng hắn, sao hắn lại có thể luôn đùn đẩy hết vấn đề sang người cô vậy?

"Bối Bối, anh con đi Thụy Sĩ là đi theo trường học, con lại không phải học sinh trong trường của anh con, như vậy không tốt đâu. " Tuy rằng cô còn chưa biết làm thế nào mới là tốt nhất cho hai đứa nhỏ, nhưng trước khi cô suy nghĩ ra, thật sự không thích hợp ở bên cạnh hắn quá thường xuyên.

Hay là cô nên tranh thủ cơ hội hai cha con đi Thụy Sĩ trượt tuyết mà trở về Melbourne, bình tâm suy nghĩ mọi chuyện cho tốt bằng không mỗi ngày ở trước mặt thằng bé, cô chỉ có thể đầu hàng trước ánh mắt vô tội của hai đứa nhỏ mà đồng ý tất cả yêu cầu của chúng.

"Nhưng con lớn đến chừng này còn chưa thấy tuyết bao giờ, con cũng muốn đi trượt tuyết. Ba, con muốn đi. " Thấy mẹ không đồng ý, Bối Bối chỉ đành nhìn sang ba mình cầu cứu.

"Nếu mẹ con đồng ý, phía trường học ba sẽ xử lý. " Hắn vẫn bình thản nhẹ nhàng đẩy vấn đề trở lại trên người cô.

"Bối Bối, mẹ chỉ xin nghỉ một tuần cho con thôi. Đợi sau khi chúng ta đi ra ngoại ô chơi về, con cũng phải về Melbourne đi học. " Hừm, còn lâu cô mới không để hắn như ý, ngu ngốc nhảy vào cái hố mà hắn đào sẵn.

"Lại xin nghỉ thêm một tuần nữa được không?" Giang Phẩm Huyên lòng đầy chờ mong còn Phạm Dật Triển vừa nghe mẹ nói như vậy, gương mặt vốn đầy hào hứng cũng sụ xuống, "Mẹ, mẹ không muốn dẫn em gái và con đi chơi Thụy Sĩ sao?"

Con trai không lên tiếng nói còn tốt, vừa lên tiếng thì Giang Tâm Đóa liền không có cách nào, nhưng cô lại không muốn cứ mãi bị Phạm Trọng Nam người đàn ông này nắm mũi dắt đi.

Giang Tâm Đóa quay đầu nhìn vẻ mặt thất vọng của con trai, cố nén nỗi chua xót và không nỡ đang cuộn trào trong lòng, "Tiểu Dật, mẹ thật sự rất muốn đi với con nhưng mẹ còn công việc với lại còn phải đến trường nữa, đợi nghỉ hè rồi mẹ lại dẫn em gái qua chơi với con, được không?"

Phạm Dật Triển trước giờ luôn là một đứa bé rất hiểu chuyện, thấy vẻ trịnh trọng của mẹ, cậu nhóc cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi mới nói, "Mẹ, xin lỗi, con không nên khiến mẹ khó xử. " Nói xong cậu bé lại đưa tay nắm lấy tay em gái an ủi, "Em à, đợi khi em nghỉ đông, chúng ta lại gặp nhau, được không? Đến lúc đó chúng ta có thể chơi lâu một chút. Đợi sau khi anh biết trượt tuyết rồi về sẽ dạy lại em, như vậy em không cần sợ té đau nữa. "

Những lời này khiến Giang Tâm Đóa vừa thấy an ủi vừa thấy áy náy, còn Phạm Trọng Nam thì đầy một bụng lửa giận. Xem ra sự giáo dục tinh anh mà hắn dành cho con trai có chút thất bại rồi, lúc này, còn không bằng hắn tùy hứng một chút thì tốt hơn.

"Như vậy có được không?" Giang Phẩm Huyên buồn bã nhìn anh trai, cô bé vẫn là rất muốn đi.

"Được chứ. Anh nhất định sẽ học cho tốt rồi về dạy lại em. "

"Nhưng em sẽ nhớ anh với ba lắm. " Hai anh em chỉ mới nhận lại nhau chưa được hai ngày nhưng lại cực kỳ cực kỳ không nỡ tách ra.

"Em gái, học kỳ sau đến Luân Đôn học với anh được không? Như vậy mỗi ngày chúng ta đều có thể ở bên nhau. "

"Được đó. Em cũng muốn đi học chung với anh. " Có anh trai, Giang Phẩm Huyên hoàn toàn quên mất hai cậu nhóc từ nhỏ đã cùng lớn lên với mình.

"Ba, có thể chuyển trường cho Bối Bối qua đây không?"

"Mẹ, con có thể đế Luân Đôn học không?"

Mà lúc này ở ghế lái, Phạm Trọng Nam thì khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, quả nhiên đi đường vòng vẫn có hiệu quả hơn.

Còn Giang Tâm Đóa thì chỉ hận không thể không thể đâm đầm vào tấm chắn cho xong, đúng là, sợ cái gì thì gặp cái đó!

Vừa khéo lúc này xe chạy ngang cửa một siêu thị giúp cô giải vây. Nếu như hai đứa nhỏ cứ tiếp tục hỏi thế này, cô thì nhất định sẽ nổi nóng, nổi nóng với một người vô liêm sỉ nào đó cứ luôn đem vấn đề đẩy hết sang cô.

Vào siêu thị, Phạm Trọng Nam căn bản là không biết gì còn hai đứa nhỏ thì hào hứng vô cùng, nắm tay nhau chạy thẳng vào tìm hàng hóa, không đến năm giây là đã mất tăm mất dạng rồi.

"Lấy xe đẩy qua đây. "

Cô chỉ tay về phía hàng xe đẩy, ra lệnh cho đại Boss đi lấy một chiếc, người đàn ông trước giờ chỉ biết ra lệnh cho người khác chỉ đành ngoan ngoãn đi đến, lấy một chiếc xe đẩy, bước theo sau cô cùng đi vào siêu thị.

Nhìn hắn một thân tây trang hàng hiệu cùng giày da sáng loáng, nhất là loại khí chất của những đại thiếu gia xuất thân từ danh môn kết hợp với sự cường thế của người nắm quyền lớn trong tay kia toát ra từ hắn hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, Giang Tâm Đóa nhịn không được nói, "Nếu không quen thì không cần miễn cưỡng, anh lên xe đợi bọn em là được.

Những năm qua ở Melbourne, siêu thị đã thành nơi hai mẹ con thường đến, so với những cửa hàng chuyên kinh doanh hàng hiệu, nơi đây sống động và đông đúc hơn nhiều nhưng không biết vị đại thiếu gia nào đó có thể chịu được không?

*****

"Còn không đi, lát nữa siêu thị đóng cửa làm sao mua? Muốn mua gì?" Hắn đi đến bên cạnh, định nắm tay cô nhưng cô lại giấu tay sau lưng không cho hắn nắm.

"Mua ít thức ăn ngày mai cho hai đứa nhỏ đi dã ngoại. Bối Bối rất kén ăn, rau xanh các loại đều không thích ăn, nhất là rau cần và ớt xanh nhưng kén ăn rất không tốt, Tiểu Dật nói nó không thích ăn hành tây, em muốn thử làm cơm cà ri, xem nó liệu có bỏ hành tây ra không. "

"Em chỉ nhớ khẩu vị của con, không để ý anh thích ăn gì sao?" Ánh mắt hắn rõ ràng nhắn lại, cô đối xử với hắn không công bình.

Thực ra chuẩn bị món ăn chuyện nhỏ như vậy, dặn người làm làm là được rồi, đảm bảo là rất ngon, còn không, nếu muốn ra ngoài dã ngoại, mang theo mấy đầu bếp cũng không thành vấn đề, nhưng những câu này, hắn không dám nói ra.

Bởi vì hắn cảm nhận được, cô rất thích thú và thỏa mãn khi được đích thân nấu nướng, nhất là nấu cho hai đứa nhỏ.

Cô trừng mắt nhìn hắn, "Chúng là con em! Còn anh muốn ăn gì, nhà bếp đương nhiên sẽ làm cho anh ăn. "

"Chẳng lẽ em định chỉ nấu cho con thôi sao?" Không ngờ Phạm Trọng Nam hắn lại có một ngày ghen tị với hai đứa con của mình, đúng là hoang đường vô cùng, nhưng hắn lại nhịn không được, lên tiếng kháng nghị.

"Em cũng không phải đầu bếp của anh, cũng không phải mẹ anh. " Nói xong, nhìn mặt hắn cứng lại, cô lúc này mới nhớ ra lần trước Chân Chân nói mẹ mình đã qua đời, cô không nên nói vậy mới phải!

Giống như làm sai chuyện, cô cúi gằm đầu nói xin lỗi với hắn rồi đi thẳng về phía những quầy hàng cao ngất bên trong.

Hắn đẩy xe, bước nhanh tới chặn trước mặt cô, ánh mắt như đuốc, "Em không cần nói xin lỗi. Anh đúng là chưa từng ăn bất kỳ thứ gì do mẹ làm cho anh... " Nói đến đây hắn ngưng lại một chút, thấy cô không né tránh mới tiếp tục nói, "Nhưng em là vợ anh, anh muốn ăn những món mà em tự tay nấu. "

Nếu như nửa câu đầu làm Giang Tâm Đóa thực mềm lòng thì nửa câu sau lại khiến cô bực lên, "Em không phải vợ anh, anh tránh ra!"

Người đi ngang đều ngoái lại nhìn họ, tuy rằng hai người nói tiếng Trung nhưng cô vẫn thấy thực quẫn bách nên xoay người không thèm để ý đến hắn nữa, đi về phía quầy hàng.

"Đợi đã!" Hắn làm sao để cô trốn được? Hôm nay hắn đã nói muốn theo đuổi cô, chuyện này là nghiêm túc.

Chỉ là, trước giờ hắn chưa từng theo đuổi ai, không biết phải làm sao mới đúng, vậy chỉ đành làm theo những gì nội tâm muốn làm mà thôi.

Trong siêu thị trọng rộng thênh thang một cô gái nhỏ nhắn chạy phía trước, một người đàn ông cao lớn đẩy xe đẩy đuổi theo sau, thoạt nhìn giống hệt như một đôi tình nhân đang cãi nhau, bất tri bất giác, khoé môi Giang Tâm Đóa nhẹ câu lên một nụ cười mà ngay cả bản thân cô cũng không hề hay biết.

"Anh, nhìn ba với mẹ kìa! Ba mẹ đang chơi trò gì vậy?" Trong tay Giang Phẩm Huyên lúc này đã có một đống lớn đồ ăn vặt, ngơ ngác nhìn theo bóng cha mẹ mình, hỏi một cách khó hiểu.

"Chắc là mẹ không còn giận nữa rồi!" Phạm Dật Triển ngập ngừng rồi trả lời.

Mua sắm xong, Phạm Trọng Nam hai tay xách hai túi đồ lớn đi ra cửa siêu thị còn Giang Tâm Đóa thì mỗi tay dắt một đứa nhỏ đi ở phía trước.

Đây là lần đầu tiên hắn cùng cô đi mua sắn, vốn hắn không nghĩ chuyện nhỏ đến không đáng nói như vậy lại khiến người ta có một cảm giác hạnh phúc lạ thường.

Đây cũng là thứ hạnh phúc mà cô muốn đó sao?

"Ba, sao ba không đi?"

Giang Phẩm Huyên mẫn cảm nhận ra ba mình thật lâu không đuổi theo kịp ba mẹ con, quay lại nhìn thì lại thấy ba vẫn còn đang đứng ở cửa siêu thị.

Nghe tiếng gọi của con gái, Phạm Trọng Nam bừng tỉnh, vội cất bước đuổi theo.

Nhìn hắn một mình phải mang nhiều đồ đạc như vậy, trong lòng Giang Tâm Đóa có chút áy náy, cô buông tay hai đứa nhỏ, "Ở đây đợi một chút đừng chạy lung tung. Mẹ đi giúp ba xách đồ. "

Cô đi đến trước mặt hắn, định giúp hắn một chút, hắn lại cúi đầu, ghé sát bên tai cô, "Không cần, chút chuyện nhỏ này anh làm vẫn dư sức. " Nói rồi còn hôn trộm lên má cô một cái, hưởng thụ cảm giác thích thú khi thấy mắt cô trong chớp mắt trợn to, vẻ mặt vừa thẹn vừa giận kia mới thật đáng yêu làm sao.

"Anh thật đáng ghét!" Cô vội lùi lại mấy bước kéo dài khoảng cách với hắn, ở nơi đông đúc này, ở trước mặt hai con mà hắn lại dám làm xằng làm bậy, thật là quá đáng hết sức!

Càng nghĩ cơn tức càng lớn, cô mặc kệ hắn, xoay người định cách người kia càng xa càng tốt. Đáng tiếc là cô nhắm sai hướng khiến cho Phạm Dật Triển vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ mẹ thấy vậy vội lớn tiếng gọi, "Mẹ, mẹ đi sai hướng rồi, xe của chúng ta ở bên này!"

"Mẹ thật ngốc nha!" Bối Bối càng không nể mặt.

Bị người kia vô sỉ ăn đậu hủ, lại bị hai đứa nhỏ cười nhạo, thật sự là mất mặt quá thể! Giang Tâm Đóa giận đùng đùng xoay người quay lại, quyết tâm không để ý ba cha con nữa.

Không khí vốn có chút nặng nề giữa hai người ở trong nhà hàng lúc này hoàn toàn tiêu biến.

***

Trên đường về, Giang Tâm Đóa nhận được điện thoại của em mình Giang Viễn Hàng.

"Tiểu Hàng, có chuyện gì?" Cô liếc sang Phạm Trọng Nam đang lái xe, lại liếc xuống hai đứa nhỏ đang ngồi ở băng sau, giọng bất giác nhỏ lại.

"Chị, chị đang ở đâu?" Giang Viễn Hàng hỏi thẳng.

"Sao vậy?" Giang Tâm Đóa không chắc là em trai có biết cô giờ đang ở chung với Phạm Trọng Nam hay chưa nhưng nếu như cô không đoán sai, lúc anh Nhất Minh tìm không thấy cô chắc chắn đã đi tìm Tiểu Hàng, mà anh Nhất Minh biết cô với Phạm Trọng Nam ở chung, vậy Tiểu Hàng chắc là đã biết rồi mới phải.

Vậy em trai khuya như vậy còn gọi cho cô, hơn nữa dùng giọng chất vấn như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

"Chị cùng với Phạm Trọng Nam. " Không phải câu hỏi, là một lời khẳng định.

"Phải. " Nếu như em trai đã biết, cô cũng không cố tình giấu diếm, "Tiểu Hàng, chuyện của chị chị sẽ tự mình xử lý. Em không cần lo lắng. "

"Phạm Trọng Nam có ở đó không?" Giang Viễn Hàng cũng không truy vấn vì sao họ lại đi cùng nhau mà muốn tìm Phạm Trọng Nam.

"Em rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Nếu anh ta ở bên cạnh chị, chị đưa điện thoại cho anh ta. "

Dám ra lệnh cho cô sao?

"Có chuyện gì không thể nói với chị sao?"

"Không được. Em muốn nói chuyện với Phạm Trọng Nam. " Nói với chị chị cũng không hiểu.

Xe lúc này đã rẽ vào lối đi riêng dẫn vào biệt thự, Phạm Trọng Nam vươn tay, "Đưa điện thoại cho anh. "

Xem ra hắn đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai chị em, Giang Tâm Đóa lấy điện thoại xuống, không muốn hắn vừa lái xe vừa nghe điện thoại nhưng lại sợ mở loa sẽ đánh thức hai đứa nhỏ đang ngủ ở ghế sau, "Về rồi lại nghe, được không?"

Phạm Trọng Nam nhìn cô một cái, tấp xe vào lề, cầm lấy điện thoại, xuống xe rồi mới trả lời, "Tôi là Phạm Trọng Nam. "

"Tôi là Giang Viễn Hàng. " Giang Viễn Hàng đối với hắn cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn gặp anh. "

"Có chuyện gì?" Phạm Trọng Nam có chút ngạc nhiên khi nghe Giang Viễn Hàng nói muốn gặp mình.

Giữa hai người cũng không thân, số lần gặp nhau còn chưa đầy năm đầu ngón tay nhưng giờ cậu ta lại nói muốn gặp mình? Chắc không phải vì chuyện hắn và Đóa Đóa ở bên nhau đấy chứ?

"Có thể gặp mặt rồi nói sau không?"

"Mấy ngày nay tôi không rảnh. " Cuối tuần hắn phải cùng ba mẹ con đi dã ngoại, cơ hội khó được như vậy, hắn không muốn vì bất cứ ai mà thay đổi hành trình.

"Tối nay thì sao?"

Muốn gặp hắn gấp như vậy sao? Phạm Trọng Nam nhướng mày, "Cậu tới chỗ của tôi đi, số xxx đường Bishop. Tôi đợi. "

"Được, tôi lập tức đi qua. " Giang Viễn Hàng nói rồi ngắt điện thoại.

Phạm Trọng Nam nhìn chiếc điện thoại bị ngắt, đáy mắt lóe lên một chút khác lạ.

"Tiểu Hàng muốn qua đây?" Giang Tâm Đóa mở cửa xe bước xuống, vừa khéo nghe được hắn báo địa chỉ nhà.

Nhưng muộn thế này rồi, Tiểu Hàng rốt cuộc có chuyện gì gấp đến nỗi phải lập tức tìm hắn chứ?

"Ừ. " Hắn chỉ đáp gọn một tiếng, ánh mắt lơ đễnh nhìn qua màn hình chính của điện thoại, trên đó là hình chụp hai mẹ con, hai người đều cười thật rạng rỡ khiến hắn nhìn đến có chút thất thần.

Còn Giang Tâm Đóa thì tưởng là hắn định tra điện thoại của mình thì vòng qua đầu xe xông tới định giật lại, "Trả điện thoại cho em. "

"Có bí mật gì sợ anh nhìn thấy sao?" Hắn cố tình giơ cao tay khiến cô cho dù cố đến mấy cũng không làm sao với tới được.

Có cần phải ấu trĩ như thế không? Người cao tay dài thì giỏi lắm sao?

"Trả lại cho em. "

"Không trả. "

Giang Tâm Đóa tức đến nỗi không thèm để ý đến hắn, xoay người định đi nhưng lại bị hắn từ phía sau giữ lại, kéo vào lòng mình, "Dễ giận vậy sao?"

"Buông em ra!" Cô ở trong lòng hắn không ngừng giãy dụa, nhưng một người mặt dầy nào đó lại càng ôm càng chặt! Hơn nữa còn vùi mặt vào gáy cô, nhẹ nhàng mút lấy, một lần lại một lần...

"Không buông. " Những ngày chỉ có thể nhìn không thể chạm tới hắn thực sự đã chịu đủ rồi.

Bị người quấn lấy càng lúc càng chặt, Giang Tâm Đóa chỉ đành há miệng cắn mạnh vào cánh tay hắn, không đau lắm nhưng vì sợ cô đau cho nên cuối cùng chỉ đành thả lỏng tay.

"Sao trước đây anh lại không biết chiếc miệng nhỏ của em sắc như vậy chứ?" Bất đắc dĩ nhìn bóng cô chạy như trốn khỏi mình, hắn thầm thở dài một tiếng.

Ngay cả điện thoại cũng không cầm lại, cô chạy trở lại xe, nếu như không phải băng ghế sau bị hai đứa nhỏ chiếm lấy, cô thật sự không muốn ngồi bên cạnh hắn chút nào.

Phạm Trọng Nam quay lại xe, nhìn cô gái ngồi bên cạnh lúc này vẫn còn đang tức giận chưa nguôi, cơn tức làm cho gương mặt trắng nõn phủ thêm một màu hồng phấn thật mê người khiến hắn nhịn không được đưa tay định chạm vào như mới vươn tay ra thì đã bị cô rũ ra...

"Phạm Trọng Nam, anh đừng quá đáng quá!

"Nhỏ tiếng chút, đừng làm hai đứa nhỏ thức. " Hắn liếc xuống hai con đang ngủ say sưa ở băng sau, nhỏ giọng nói.

Giang Tâm Đóa tức tối ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ, mãi đến khi về tới nhà cô vẫn chưa chịu lên tiếng nói với hắn một câu, xuống xe, gọi hai đứa nhỏ dậy sau đó mỗi tay dẫn một đứa đi thẳng vào nhà.

Cô bị người đàn ông kia chọc tức đến nỗi quên luôn chuyện em trai nói muốn qua, đợi khi cô tắm cho con xong, dỗ chúng ngủ say rồi lại quay về phòng tắm xong mới nhớ ra chuyện này, thế là lại vội vàng thay quần áo rồi bước xuống lầu.

*****

Nửa tiếng trước

Phạm Trọng Nam ngồi ở phòng họp ở tầng một đợi Giang Viễn Hàng, không ngờ quản gia lại vào báo với hắn, khách đến không chỉ có một Giang Viễn Hàng mà còn có thêm một vị tiên sinh họ Ngụy.

Bởi vì an toàn và bảo vệ sự riêng tư của chủ mình, quản gia quyết định quay vào báo lại cho hắn biết trước đã.

Nghe quản gia nói đến người họ Ngụy, Phạm Trọng Nam lập tức đoán ra là Ngụy Nhất Minh.

Hắn còn chưa tìm đến Ngụy Nhất Minh mà người kia đã chủ động tìm đến cửa rồi sao?

"Cho họ vào. "

Hắn muốn xem thử xem, người kia và Giang Viễn Hàng cùng nhau đến là có mục đích gì.

Khi Ngụy Nhất Minh và Giang Viễn Hàng dưới sự dẫn đường của quản gia đi vào gian phòng họp xa hoa kia, Phạm Trọng Nam đang đứng bên cửa sổ hút thuốc. Nghe tiếng động ở cửa, hắn quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh sau lớp kính trắng của Ngụy Nhất Minh đầu tiên...

Sáu năm trước họ đã biết đến sự tồn tại của đối phương, mà sở dĩ như vậy là vì họ đều biết cùng một người. Nhưng mãi cho đến hôm nay hai người mới chính thức mặt đối mặt lần đầu tiên.

Bất kể là người có bối cảnh, gia thế và sự cường hãn và khí thế do nhiều năm nắm lấy quyền cao hình thành nên như Phạm Trọng Nam hay là tinh anh trong thương trường, nhiều năm tôi luyện ở môi trường khắc nghiệt như phố Walls mà ra như Ngụy Nhất Minh, cảm giác đầu tiên mà hai người dành cho nhau chính là: Quyết không thỏa hiệp!

Phạm Trọng Nam một mực im lặng, Ngụy Nhất Minh thì án binh bất động, gian phòng họp rộng thênh thang nhất thời chìm trong sự im lặng khó diễn tả bằng lời.

Cuối cùng, vẫn là Giang Viễn Hàng, người tuổi trẻ bồng bột lên tiếng trước, "Xin lỗi, giờ tôi không thể gọi anh là anh rể, không ngại tôi gọi một tiếng Phạm tiên sinh chứ?"

Phạm Trọng Nam khẽ nhướng mày nhìn cậu bé năm đó còn nằm trên giường, đôi chân không cách nào cử động mà giờ đã là một chàng thanh niên tài tuấn, trên mặt lộ rõ một vẻ bê con không sợ hổ kia.

"Tùy cậu. " Hắn nhẹ giọng nói sau đó lại nhìn sang Ngụy Nhất Minh, "Vị này là... "

"Anh ấy là Ngụy Nhất Minh, là bạn tốt từ nhỏ cùng lớn lên với chị tôi, chắc anh không ngại tôi đưa anh ấy cùng đến đây chứ?"

Lúc này quản gia đích thân đưa cà phê vào.

"Hai vị, mời ngồi. " Phạm Trọng Nam chủ động đến bên sofa ngồi xuống.

"Cám ơn. " Ngụy Nhất Minh và Giang Viễn Hàng cũng ngồi xuống.

"Muộn như vậy còn đến tìm tôi là có chuyện gì?" Phạm Trọng Nam đi thẳng vào vấn đề.

"Nghe nói chị tôi đang ở đây?" Giang Viễn Hàng cũng không khách sáo hỏi.

"Phải. "

"Hai người đã li hôn rồi. "

"Không có điều luật nào quy định vợ chồng đã li hôn không được tái hôn. " Phạm Trọng Nam vẫn rất điềm đạm nhưng nghe câu này, Ngụy Nhất Minh không khỏi chau mày.

"Chị tôi cũng đồng ý tái hôn?"

"Cậu đến tìm tôi gấp như vậy là vì chuyện này?"

"Phải, mà cũng không phải. " Giang Viễn Hàng nhìn chằm chằm gương mặt không lộ chút cảm xúc nào của Phạm Trọng Nam, "Nếu như anh chỉ vì muốn Bối Bối, vậy không cần kéo chị tôi vào nhà họ Phạm của anh lần nữa. "

"Dường như cậu rất bất mãn với nhà họ Phạm chúng tôi?" Không phải cậu ta trách hắn năm đó không ra tay giúp đỡ cho nhà họ Giang đấy chứ?

"Tôi chỉ muốn nói, anh không thích hợp với chị tôi. "

Vậy ai mới là người thích hợp với cô ấy? Ngụy Nhất Minh sao? Phạm Trọng Nam liếc sang Ngụy Nhất Minh, người nãy giờ vẫn ngồi im không nói tiếng nào, trầm giọng, "Thích hợp hay không chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Cho dù cậu là em cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm hay tự do hôn nhân của cô ấy. Tôi rất bận, không tiện chiêu đãi hai người, xin lượng thứ. "

Đang định đứng lên tiễn khách thì Giang Viễn Hàng đã ngăn hắn lại, "Chuyện giữa anh với chị tôi, tôi sẽ nói với chị ấy nhưng tôi tìm anh là vì một chuyện khác. "

"Nói đi. "

"Tôi muốn đánh cuộc với anh. "

Đánh cuộc? Phạm Trọng Nam nhướng mày có chút hứng thú, cậu nhóc này muốn chơi trò gì với hắn đây?

"Chỉ có thắng và thua, dám chơi dám chịu, anh thấy sao?"

"Cậu muốn đánh cuộc gì với tôi?"

"Tôi biết trong giới tài chính anh rất lợi hại cho nên, lấy chuyên ngành của anh ra đánh cuộc! Chúng ta mỗi người lấy một khoản tiền bằng nhau, có thể đầu tư tất cả các loại cổ phiếu, quỹ đầu tư, trái phiếu có kỳ hạn, gì cũng được, hai tháng sau, thành tích đầu tư của ai cao hơn thì người đó thắng, thế nào?" Giang Viễn Hàng nói ra nguyên tắc trò chơi.

Cậu nhóc muốn chơi đầu tư với hắn? Phạm Trọng Nam rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút mấy hơi mới lên tiếng, "Đây là chủ ý của Ngụy tiên sinh hay là tự cậu nghĩ ra? Mục đích là gì?"

Ngụy Nhất Minh lẳng lặng nhìn Phạm Trọng Nam, "Đây là Tiểu Hàng tự nghĩ ra, chuyện của cậu ấy tôi không can dự, hôm nay tôi chỉ đi theo cậu ấy thôi. "

"Nếu như tôi thắng, tôi có một chuyện muốn chứng thực với anh, tôi hy vọng anh có thể nói sự thực cho tôi biết. " Ánh mắt Giang Viễn Hàng sáng ngời, tràn đầy tự tin.

"Nếu như cậu thua thì sao?" Phạm Trọng Nam hỏi ngược lại.

"Tôi tự mình tìm đáp án. "

"Vậy tại sao tôi phải phí thời gian chơi trò chơi vô vị này với cậu?"

"Cái lợi của anh là, trước khi tôi chưa có được đáp án, tạm thời tôi sẽ không nói với chị tôi chuyện kia. Nếu như anh thật sự quan tâm đến chị tôi, nhất định không hi vọng chị ấy hiểu lầm anh. "

"Cậu đang uy hiếp tôi đó sao?"

"Không phải. Tôi chỉ muốn cược một ván thôi. "

Đánh cược tình cảm mà hắn dành cho chị mình, đánh cược đáp án mà cậu tìm hiểu bao nhiêu năm vẫn là mò kim đáy biển kia.

"Nghe cũng rất công bình. Nhưng cậu cảm thấy phần thắng của mình là bao nhiêu? Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu còn đang học trung học. Với lại, hai người muốn cùng hợp tác?" Hắn lại nhìn sang Ngụy Nhất Minh.

"Đúng vậy, là anh Nhất Minh đưa đường cho tôi vào thị trường chứng khoán nhưng tôi sẽ bằng thực lực của chính mình thắng anh. "

"Cho dù hai người hợp lực cũng không sao nhưng nếu như hai người thua, tôi có một điều kiện. "

"Anh nói. " Ngụy Nhất Minh xem như ngầm thừa nhận mình và Giang Viễn Hàng liêu thủ đối phó hắn.

"Ngụy tiên sinh chủ động lui khỏi thị trường châu Âu. "

"Giờ chúng ta đang nói việc riêng, không liên quan gì đến công việc của anh Nhất Minh. " Giang Viễn Hàng có chút sốt ruột, cậu không muốn anh Nhất Minh bởi vì mình mà bị ảnh hưởng đến công việc.

Ngược lại với vẻ sốt ruột của Giang Viễn Hàng, lời của Phạm Trọng Nam lại kích thích ý chí chiến đấu của Ngụy Nhất Minh, hắn mỉm cười, "Lời khiêu chiến này, tôi nhận. Tuy nhiên, tôi cũng có một yêu cầu. "

"Nói đi. "

"Trong vòng hai tháng, anh với Đóa Đóa không được kết hôn. Tôi muốn hai tháng sau tôi với anh cạnh tranh công bằng. "

"Đối với cô ấy cậu còn chưa bỏ cuộc sao?" Phạm Trọng Nam nhả ra một vòng khói, không chút khách khí chế nhạo.

"Không phải anh cũng vậy sao?" Ngụy Nhất Minh điềm tĩnh nói.

Khóe môi Phạm Trọng Nam nhẹ câu lên, "Phá hoại tình cảm của người khác thì không tốt lắm!"

"Có phải phá hoại hay không, trong lòng anh rõ ràng nhất. Năm năm trước, là anh bỏ cô ấy, từ lúc ấy, anh đã không còn tư cách nói hai chữ "tình cảm" nữa rồi. "

Ngoại trừ Phạm Nhân Kính, trước giờ chưa có ai lại dám chất vấn như vậy ở trước mặt hắn, cơn tức trong Phạm Trọng Nam bắt đầu bùng lên, hắn hỏi ngược lại bằng giọng châm chọc, "Tôi không có, cậu có sao?"

Ngụy Nhất Minh không có khiêu khích, cũng không phản bác, chỉ bình tĩnh nói với hắn: "Lúc đầu, tôi không có cách nào ngăn cản hai người kết hôn. Tôi cũng cho rằng bởi vì hai người đã kết hôn nên giữa tôi và Đóa Đóa cứ kết thúc như thế nhưng cuối cùng hai người vẫn chia tách, anh lại làm tổn thương cô ấy như thế, giờ thì tôi không có khả năng lại nhường cô ấy cho anh lần nữa bởi vì bấy nhiêu năm qua tôi đã cảm nhận thật sâu sắc, cảm giác hối hận đó đau khổ đến mức nào. "

Đau, hắn không ít hơn bất kỳ ai!

Phạm Trọng Nam dụi tắt điếu thuốc trong tay, "Mỗi người đầu tư 200 triệu, cậu thấy sao?"

Đã lâu hắn không đụng phải loại đối thủ có thực lực như vậy. Nhưng, đánh cuộc thì đánh cuộc, sau lưng hắn âm thầm làm gì với cô gái kia, Ngụy Nhất Minh căn bản là không ngăn được.

Nếu như Giang Tâm Đóa biết mình bỗng dưng lại trở thành món tiền cược của hai người đàn ông, chắc chắn cô sẽ tức điên lên.

Hai người đàn ông tuổi cộng lại đã trên 60 lúc này đây lại trở thành cực kỳ ấu trĩ.

"200 triệu?" Giang Viễn Hàng kinh ngạc hỏi lại.

Phạm tiên sinh, anh tưởng ai cũng giống như anh gia tài bạc triệu, tùy tiện nói một câu là có thể xuất ra mấy trăm triệu sao?

"Muốn chơi thì chơi lớn một chút. Nếu như hai người không có được nhiều tiền như vậy, tôi có thể cho hai người mượn vô điều kiện. Cậu cũng có thể nhân cơ hội này chứng minh cho tôi thấy cậu không chỉ có thể nắm lấy phần quỹ đầu tư kia mà còn có thể thắng tôi. " Ánh mắt Phạm Trọng Nam như dao, không mang theo chút cảm xúc nào.

"Không cần đâu. 200 triệu thôi, tôi còn có thể lo liệu được. " Ngụy Nhất Minh lập tức cự tuyệt. Mấy tỷ tiền của quỹ đầu tư chính phủ hắn có có thể lấy được đến tay, chỉ có 200 triệu thôi, đối với hắn mà nói không phải là vấn đề gì lớn.

Mấy năm nay với vai trò của một người đầu tư, thực lực của hắn đã tăng lên đáng kể, thành tích đầu tư cũng là số một số hai ở phố Walls. Hắn tin bằng thực lực của mình nếu muốn thắng được Phạm Trọng Nam cũng không phải là chuyện quá khó khăn, nhưng cũng không thể vì thế mà lơ lỏng được.

"Nếu như đã vậy, ước hẹn của chúng ta coi như đã định. "

Đây đối với hai người mà nói là một cuộc chiến nhất định phải thắng, không phải liên quan đến thu lợi bao nhiêu mà quan trọng là vấn đề thể diện của đàn ông.

"Một lời đã hứa. " Ngụy Nhất Minh chủ động đứng lên, đưa tay về phía hắn.

Từ lúc này, trận chiến giữa hai người đàn ông chính thức bắt đầu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)