Trùng hợp? Hay số phận?
← Ch.107 | Ch.109 → |
Lục Kỳ An trước giờ tính tình rất tốt nhưng bởi vì câu nói kia của Dương Dung Dung mà sắc mặt chợt biến, hắn vừa đưa tay vỗ nhẹ vai Ngụy Vũ Hà như trấn an vừa nhìn Dương Đức Xương, "Chủ tịch, nếu như giám đốc Dương có gì dị nghị và bất mãn đối với quyết định của công ty, tôi có thể từ chối chức vụ tổng giám đốc, chúng tôi lần nữa cạnh tranh công bằng, để công ty quyết định sau. "
Hắn trước giờ luôn rất cố gắng làm việc lại theo bên cạnh Dương Đức Xương nhiều năm, đương nhiên cũng tích lũy cho mình đủ năng lực và kinh nghiệm. Nếu như cạnh tranh công bằng, hắn tin mình sẽ không thua dưới tay Dương Dung Dung.
Năng lực làm việc của Dung Dung cũng rát mạnh nhưng cách xử sự còn quá nóng nảy, chưa được chu toàn cho nên Dương Đức Xương mới định cho cô rèn giũa thêm mấy năm.
Trước giờ hắn không muốn xen vào chuyện của nhà họ Dương nhưng cho dù hắn ngồi ở vị trí tổng giám đốc, quyền hành chủ đạo vẫn nằm trong tay Dương Đức Xương. Nhưng đối với người trước giờ luôn chú trọng mặt mũi như Dương Dung Dung mà nói, thua hắn tức là thua Ngụy Vũ Hà.
Đối với Dung Dung, Lục Kỳ An vẫn tương đối hiểu rõ, vốn hắn còn không định so đo gì với cô nhưng những lời cô nói vừa nãy với Ngụy Vũ Hà đúng là hơi khó nghe.
Hắn không hiểu vì sao đã qua nhiều năm như vậy Dung Dung vẫn còn hận Tiểu Hà đến thế.
Tiểu Hà là vợ hắn, đương nhiên hắn phải đứng về phía cô. Huống gì mấy năm qua khoảng cách giữa hắn và Dung Dung càng lúc càng xa, tình bạn bao nhiêu năm bồi đắp sớm đã chẳng còn được mấy.
"Không cần đâu. Với tính tình của nó, cho dù là ngồi vào vị trí chủ tịch cũng không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người. Cũng may hôm nay là hai con bằng không, với cái miệng gây họa của nó, ta không biết làm sao mà bồi tội!" Dương Đức Xương cũng bị con gái chọc tức không nhẹ.
Đều đã ở thương trường lăn lộn nhiều năm mà vẫn còn tùy hứng, không biết tiến thoái như vậy.
"Ba, ý của ba là sao? Ba cứ vậy phủ định năng lực của con?"
"Dương Dung Dung, ta lấy danh nghĩa chủ tịch công ty ra lệnh cho con nghỉ phép nửa tháng, kiểm điểm lại thái độ làm việc của mình cho tốt rồi hẵng quay trở lại. " Đã lâu không quản, xem ra con gái ông sắp leo lên đầu ông ngồi rồi!
"Vậy không bằng ba cách chức con luôn cho gọn!" Dương Dung Dung không ngờ mình đến tìm ba lý luận lại lý luận đến nông nỗi này.
Cô ném lại một câu rồi tức giận đùng đùng rời khỏi văn phòng chủ tịch, trước khi đi còn hung hăng đá vào cửa một cái thật mạnh.
Đúng, tính tình cô xấu như vậy đó! Vừa nhìn thấy Ngụy Vũ Hà kia thì tâm tình đã siêu cấp khó chịu.
Nghỉ phép thì nghỉ phép! Có trời biết đã bao lâu cô chưa được nghỉ phép rồi.
Rời khỏi văn phòng của Dương Đức Xương, ngay cả văn phòng của mình Dung Dung cũng không quay lại, cứ thế rời đi, một mình lang thang trên đường thật lâu, mãi đến khi cảm thấy vừa mệt vừa đói mới rẽ vào một nhà hàng. Vào nhà hàng, món ăn còn chưa kịp dọn lên thì lại gặp người khiến cô vừa thấy đã sôi máu, Ngụy Vũ Hà và cả Lâm Hiểu Huân.
"Ồ, đây không phải Dương đại tiểu thư đó sao? Một mình ăn cơm? Tâm tình không tốt sao?" Từ nhiều năm trước trong sân trường bị những lời cay độc của Dương Dung Dung chọc tức đến khóc chạy đi, Lâm Hiểu Huân đã hận cô đến không thể ăn tươi nuốt sống.
Hôm nay hẹn Ngụy Vũ Hà ra ăn cơm, vừa nghe nói chuyện của Dương Dung Dung ở công ty thì lòng Lâm Hiểu Huân vui như mở hội, thật không ngờ, mới đó mà đã gặp đương sự rồi.
Không châm chọc vài câu đúng là có lỗi với bản thân.
Dương Dung Dung liếc nhìn hai cô gái vẻ mặt bất thiện kia sau đó quay sang hướng khác mặc kệ họ, giờ cô không có tâm tình đấu võ mồm với hai người.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hai người không muốn để yên cho cô.
"Vũ Hà, nghe nói anh Kỳ An nhà bạn vừa mới được bổ nhiệm chức tổng giám đốc, bữa cơm này bạn mời khách đi nhé!"
"Anh Kỳ An có thể được toại nguyện cũng phải cảm ơn Dương tiểu thư đây nhường cho. " Ngụy Vũ Hà nói thật nhỏ nhẹ nhưng sự tức giận và cả châm chọc lộ rõ trong đáy mắt.
Hôm nay những lời Dương Dung Dung nói ở văn phòng chủ tịch thật sự khiến cô tức chết, không tìm cách trả đũa làm sao nguôi được cơn giận này?
"Thật không ngờ Dương tiểu thư lại có phong độ như vậy. "
Hai người anh một câu tôi một câu đầy châm chọc khiến Dương Dung Dung không nén nổi lửa giận trong lòng nữa, cô vụt đứng dậy, cầm lấy ly nước trái cây mới vừa uống được một hai hớp tạt thẳng vào hai người.
"A... váy của tôi... "
"Dương Dung Dung, cái cô ác độc này!"
Tiếng thét thất thanh của hai người đồng loạt vang lên khiến tất cả những người trong nhà ăn đều ngoái lại nhìn.
"Thật quá đáng!"
"Mau đến toilet... "
Ngụy Vũ Hà và Lâm Hiểu Huân tức tối chạy về phía toilet.
"Vị tiểu thư này, ở nơi công cộng cô sao có thể như vậy? Hiểu Nhu, con không sao chứ?" Một giọng nữ khác vang lên đầy bất mãn. Dương Dung Dung nhìn qua thì thấy một gương mặt quen thuộc, thì ra là Tiền Hiểu Nhu còn bên cạnh cô ta là hai người lớn tuổi ăn mặc tao nhã.
Người vừa lên tiếng là người phụ nữ lớn tuổi còn người đàn ông thì chỉ chau mày không nói nhưng xem ra ông cũng không mấy vui.
"Dì Lý, con không sao. " Tiền Hiểu Nhu cầm lấy khăn giấy lau sơ ống tay áo bị dây chút nước trái cây, nói một cách nhẹ nhàng.
"Cô à, có phải cô nên xin lỗi một tiếng không?" Người phụ nữ trung niên lần nữa lên tiếng.
Nhưng Dương Dung Dung vừa nghe cách xưng hô kia của Tiền Hiểu Nhu, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.
Cô ta kêu người phụ nữ đó là "dì Lý", vậy chắc chắn quan hệ với Lý Triết không đơn giản. Xem tuổi tác, chắc là ba mẹ của hắn rồi.
Từ lần hai người gặp nhau ở nhà hàng Equinox Complex đó, hai bên đều giận dỗi lẫn nhau, cho đến giờ vẫn chưa gặp lại, cũng không liên lạc nữa.
"Có chuyện gì?"
Dương Dung Dung còn chưa kịp nói gì thì giọng nói quen thuộc của người cô vừa nghĩ tới đã truyền đến bên tai. Nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng nói, cô nhìn thấy gương mặt bình thản điềm tĩnh của hắn.
"Anh Lý Triết, không có gì. " Tiền Hiểu Nhu nhỏ nhẹ nói.
"A Triết, con đến đây. " Người phụ nữ trung niên thấy con trai thì mỉm cười, quay sang Dương Dung Dung, "Vị tiểu thư đây làm nước trái cây đổ cả lên người Hiểu Nhu mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, có phải là thiếu lễ phép lắm không?"
Lý Triết nhìn vệt nước trái cây rõ rệt trên tay áo Tiền Hiểu Nhu, đôi mắt lóe lên sau lớp kính nhìn sang gương mặt quật cường của Dương Dung Dung, nhàn nhạt hỏi, "Là em làm?"
Đã lâu không gặp, gặp lại câu đầu tiên lại là chất vấn cô, thật tốt!
"Phải. "
"Xin lỗi. "
"Là cô ta không có mắt đụng đến liên quan gì đến em?" Dương Dung Dung cầm lấy túi xách, không thèm nhìn Tiền Hiểu Nhu lấy một lần xoay người rời đi, lúc đi ngang qua hắn cũng chưa dừng lại một giây.
Lý Triết cắn răng, cố đè nén cơn tức đang bùng phát, tính khí xấu này lúc nào thì mới sửa đổi được đây?
"Anh Lý Triết, không cần vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận. " Tiền Hiểu Nhu mỉm cười nhu mì nói, "Chú Lý, dì Lý, chúng ta qua đó chọn thức ăn đi. "
"Vẫn là Hiểu Nhu hiểu chuyện. Giờ người trẻ tuổi làm sao thế nhỉ, không hiểu chút lễ phép nào. Thôi đi!" Hai người già cùng Tiền Hiểu Nhu vừa nói vừa đi về phía gian phòng riêng đã được đặt sẵn, Lý Triết quay đầu liếc về phía cửa, lúc này đã không thấy bóng dáng Dương Dung Dung đâu.
***
Mười một giờ đêm, uốn đã có chút say, Dương Dung Dung dưới sự hộ vệ của Mã Bồi Dực, ngả nghiêng bước xuống xe hắn.
Cả ngày hôm nay tâm tình của cô siêu cấp khó chịu, công việc là một nhẽ nhưng càng khó chịu hơn là chuyện xảy ra ở nhà hàng.
Một đôi nam nữ chưa kết hôn đi ăn cơm chung với cha mẹ, điều này đại biểu cho cái gì, không cần nghĩ cũng biết!
Thì ra hai người không liên lạc nhau khoảng thời gian này hắn đã có người khác rồi, còn hại cô tưởng rằng là do mình cáu kỉnh mà ra! Dù sao trước đây hai người suốt một hai tháng không hề liên lạc nhau cũng là bình thường.
Nhưng sau này chắc là không còn nữa rồi!
Trò chơi chơi suốt mấy năm cứ thế lặng lẽ kết thúc!
Ngay cả một câu chia tay cũng chưa kịp nói. Nhưng họ lại chẳng công khai kết giao, nói hay không cũng không quan trọng.
Kết thúc thì kết thúc thôi, Dương Dung Dung cô lại không phải không có đàn ông không được, báu lắm sao?
"Này, làm gì mà tâm tình tệ vậy?"
Lúc Mã Bồi Dực gặp cô ở quán bar, một mình cô đã uống cạn một chai, sau khi thấy hắn, hai người lại khui thêm chai nữa nhưng hắn chỉ uống một ly, còn lại bao nhiêu vào bụng cô hết.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không hé môi nói vì sao mình bỗng dưng lại đi mua say.
"Liên quan gì đến anh, không hiểu gì thì đừng hỏi. " Cô lười nói nhiều với hắn. Dù sao hắn cũng cùng ở một chung cư với cô, thuận đường đi nhờ xe mà thôi, đâu cần phải tiết lộ nhiều với hắn làm gì.
"Tôi quan tâm cô thôi, một cô gái uống thành thế này cũng không hay đâu. "
"Nói ít thôi, đầu tôi nhức lắm, đừng cứ lải nhải bên tai tôi thế, phiền chết đi được!" Cô đẩy hắn ra, muốn đi lên một mình nhưng bởi vì quá say, cả người lảo đảo như sắp ngã, Mã Bồi Dực thấy vậy đang định bước đến dìu cô thì một đôi tay khác đã nhanh hơn đỡ lấy thân hình đang lảo đảo của cô.
Mã Bồi Dực định thần nhìn kỹ, lúc nhìn thấy rõ mặt người mới đến, tuy trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự chào, "Lý tổng, thật trùng hợp!"
Phải đó! Thật trùng hợp!
*****
Lý Triết gật đầu, cúi đầu nhìn xuống cô gái đã say không biết trời đất kia, đôi mày chau chặt.
Điện thoại của cô luôn trong tình trạng tắt máy, hắn đợi cô suốt một buổi tối, lo lắng cho cô suốt một buổi tối, còn cô thì sao?
Đi uống rượu với người đàn ông khác, hơn nữa còn uống say đến như vậy?
"Lý tổng, là anh sao? Khuya như vậy còn đến tìm người sao?" Ngoài miệng Dương Dung Dung tuy rằng nói lời khách sáo nhưng thân thể lại không chút khách sáo, toàn bộ trọng lượng đều tựa lên người hắn, trong lòng vừa đau đớn vừa chua xót.
"Lý tổng, bạn gái của tôi uống say rồi, để tôi đưa cô ấy lên!" Mã Bồi Dực vẻ mặt áy náy định dìu Dương Dung Dung trở về nhưng lại không dám đưa tay ra.
"Hắn là bạn trai của em?" Giọng hắn vẫn điềm tĩnh nhưng có thêm một tia rét lạnh.
"Phải đó, Lý tổng có ý kiến?" Dương Dung Dung cười kiều mị hỏi.
"Nếu như đã vậy, Mã tiên sinh, phiền anh đưa bạn gái anh trở về chứ cứ dựa vào một người đàn ông xạ lạ như vậy không tốt lắm đâu. "
"Dung Dung, anh đưa em lên nhà. Đi thôi. " Mã Bồi Dực đưa tay về phía Dương Dung Dung.
"Tránh ra, ai cần anh đưa, tránh ra, tránh ra... " Dương Dung Dung bỗng dưng như nổi điên vậy, cởi đôi giày cao gót trên chân ném về phía Mã Bồi Dực, luôn miệng đuổi người.
Mã Bồi Dực tránh không kịp, bị một chiếc giày cao gót của cô ném trúng, đau đến nhảy dựng...
"Dương Dung Dung, cô... "
"Cô cái gì mà cô, còn không đi?"
Không biết trên trán có bị giày ném đến bị thương không, Mã Bồi Dực bị cô tức đến nỗi không nói gì, xoay người rời đi.
"Quậy đủ chưa vậy?" Lý Triết kéo cô gái đang chân trần ngồi thụp bên vệ đường dậy, lạnh giọng hỏi.
"Còn chưa đủ. Lý tổng, có muốn đưa em lên lầu không?" Hai tay cô khoác lên cổ hắn, cười thật kiều mị.
Lý Triết không nói không rằng bế bổng cô lên đi vào thang máy.
Vừa vào đến căn hộ của cô, hai người đã không chờ kịp, vội vàng cởi quần áo của đối phương...
Rất nhanh, một tràng kịch chiến đầy kích tình lập tức diễn ra...
Hai người dường như đã đợi rất lâu rất lâu...
Khi tất cả đã trở lại bình thường, Lý Triết định ôm cô vào phòng tắm thì Dương Dung Dung lại đẩy tay hắn ra, "Em tự mình đi... "
"Là ý gì?" Lý Triết rõ ràng cảm nhận được tối nay cô có chút khác thường.
Trước đây cô luôn lười lĩnh bắt hắn ôm cô đi tắm rửa sau mỗi lần hoan ái nhưng giờ cô lại cự tuyệt, là ý gì?
"Em không muốn tiếp tục thử với anh nữa... " Dương Dung Dung cúi đầu nói.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy rất mệt, rất mệt!
Biết cô nói vậy là ý gì, Lý Triết lạnh giọng hỏi lại, "Em nói lại một lần xem!"
"Ý của em rất rõ ràng, chắc anh không ngốc đến không hiểu. "
"Em xác định?"
"Xác định. "
"Được. Anh biết rồi. "
Hắn rất nhanh mặc lại quần áo, trước khi rời đi, đăm đắm nhìn cô hỏi, "Dương Dung Dung, tại sao em lại tùy hứng, không hiểu chuyện đến như vậy?"
"Cho nên sau này anh không cần nhẫn nhịn chịu đựng sự tùy hứng, không hiểu chuyện của em nữa. "
Hai giây sau, trả lời cô là tiếng sập cửa nặng nề.
Trước giờ luôn không dễ dàng rơi lệ nhưng Dương Dung Dung tối hôm đó lại khóc đến trời sáng.
Cô cũng không biết mình khóc cái gì, chỉ biết giống như một đứa ngốc, khóc mãi không ngừng.
***
Không biết ngủ bao lâu, khi Giang Tâm Đóa lần nữa mở mắt ra mới phát hiện thì ra mình đang ở trên máy bay, cô hoảng hốt vội ngồi dậy, cố nhớ lại mọi chuyện...
Phạm Trọng Nam tên xấu xa kia lại dám đưa cô lên máy bay?
Vậy hắn đâu?
Ngủ được một giấc thật dài, Giang Tâm Đóa thấy cả người hồi phục lại nhiều, cô bước xuống giường nhưng chân còn chưa kịp chạm sàn đã thấy hắn bê một khay thức ăn từ bên ngoài bước vào.
"Dậy rồi? Có đói bụng không? Qua đây ăn chút gì. " Hắn đặt khay thức ăn lên bàn rồi vẫy cô qua.
Giang Tâm Đóa vẫn bất động, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Muốn thế nào mà lại đánh ngất cô đưa lên máy bay? Còn chuyện gì hắn không dám làm nữa không?"
"Anh chỉ muốn em trở về bên cạnh anh thôi. "
"Bắt buộc em lên máy bay, đây gọi là "trở về bên cạnh anh" sao? Phạm Trọng Nam, anh muốn loại phụ nữ nào mà không được, tại sao cứ phải là em chứ? Em đã không muốn ở bên anh nữa rồi, anh có hiểu hay không?"
"Em không muốn ở bên cạnh nhưng anh lại muốn ở bên em, làm sao bây giờ Đóa Đóa?" Hắn không có vẻ gì là tức giận, chậm rãi đi đến đặt tay lên eo cô, động tác dứt khoát, quyết liệt không để cô kịp cự tuyệt nhưng giọng nói lại nhu hòa đến khiến cô giật mình, "Nghe lời, ăn chút gì đi. Còn 6 tiếng nữa mới đến Moscow. "
Cái gì?? Hắn muốn đưa cô đến Moscow? Muốn làm gì chứ?
Chừng như nhận ra sự nghi hoặc của cô, hắn mỉm cười, "Trước đây không phải em rất thích chỗ đó sao. Anh dẫn em sang đó chơi một chuyến. Trước đây anh không có thời gian đưa em đi chơi, giờ anh sẽ đưa em đi hết những nơi em muốn đi, được không? Chúng ta đi Moscow, đi Provence, Vienna, Amsterdam, đi Praha, Zurich... "
Khi từng địa danh một bật ra từ miệng hắn, tâm tư Giang Tâm Đóa dần bay về mùa đông năm ấy ở Moscow...
Năm đó ở Moscow hắn đã từng hứa, có cơ hội sẽ dẫn cô đi những nơi đó...
Lúc đó cô thật sự rất chờ mong, rất chờ mong...
Chờ mong đến ngày cô sinh con, sau đó hắn sẽ đưa hai mẹ con cùng đi đến những nơi đó tham quan...
Nhưng cô đợi được cái gì?
Những lời hắn đã từng nói đó, cô sớm đã không còn trông mong gì.
Vậy mà bây giờ hắn lại ở bên tai cô ôn nhu thì thầm...
"Những nơi đó, em sớm đã không muốn đi... " Giọng cô nhẹ như gió thoảng.
"Không, em muốn đi. Chỉ cần có anh bên em, em nhất định muốn đi... Đóa Đóa, anh cùng em, anh sẽ luôn cùng em... bất kể là đi đâu... " Hắn hoàn toàn bỏ qua lời cô nói, chỉ chìm đắm trong sự tưởng tượng của mình.
Mùa thu Moscow trời trong gió nhẹ, vô vàn chiếc lá bách vàng theo cơn gió nhẹ rơi rụng đầy cả mặt đất, cảnh tượng vô cùng lãn mạn, khiến người ta vô hạn mơ màng.
Còn tòa biệt thự bằng gỗ ở vùng ngoại ô kia, tất cả mọi thứ dường như vẫn còn giữ nguyên vẹn như lần đầu tiên cô đến.
Chỉ có tâm tình là đã khác xưa.
Giang Tâm Đóa cảm thấy Phạm Trọng Nam thực sự là điên rồi, hắn đã trở thành một người hoàn toàn khác với một Phạm Trọng Nam mà cô từng biết.
Cô định gọi điện thoại cho Bối Bối nhưng hắn lại không cho.
"Tại sao chứ? Em mgay cả tự do gọi điện thoại cũng không có hay sao?"
"Anh đã dặn dò cẩn thận rồi, họ sẽ không lo lắng đâu. Đóa Đóa, đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng. " Hắn định nắm tay cô nhưng lại bị rũ ra.
"Con gái của em không cần anh dặn dò. Em muốn gọi điện thoại cho con. "
Hắn không nói không rằng bắt cóc cô đến đây, Bối Bối và người nhà nhất định là rất lo lắng, sao cô có thể tin những lời phiến diện cảu hắn được chứ?
"Con bé cũng là con gái anh. "
"Con gái anh? Nghe hắn nói như vậy, Giang Tâm Đóa thật sự cảm thấy châm chọc đến cùng cực, "Là đứa con gái mà anh không muốn. "
"Ai nói là anh không muốn?"
Giang Tâm Đóa cảm thấy mình sắp bị hắn ép đến điên rồi.
"Giờ em không muốn cãi nhau với anh về vấn đề này. Anh để cho em gọi điện về nhà. "
"Không được. Khoảng thời gian này em cùng anh, em chỉ có thể nhìn anh, nghĩ về anh, không cho phép nghĩ đến người khác. " Giọng điệu hắn vẫn rất ôn hòa nhưng trong đó mang theo một sự uy hiếp thật rõ ràng.
"Phạm Trọng Nam, anh điên rồi. " Cô không thể tin trừng mắt nhìn hắn.
"Đúng. Anh điên rồi. " Cô còn không trở về bên cạnh hắn, còn tiếp tục nói hận hắn, không chịu tha thứ cho hắn như vậy, hắn nhất định sẽ điên mất.
Nào có người điên nào nói lý lẽ chứ? Giang Tâm Đóa hết lời để nói rồi, trong lòng không giây phút nào là không nhớ tới Bối Bối ở nhà nhưng ngay cả quyền lợi được gọi điện cũng không có, cô có cảm giác nếu hắn cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ có một ngày cô bị ép đến phát điên.
Năm đó là hắn không cần hai mẹ con họ, giờ lại cùng cách cực đoan như vậy ép cô về bên cạnh hắn là sao? Có phải hắn tưởng mình là vua hay thượng đế gì đó không?
Muốn bỏ thì bỏ, hối hận rồi lại muốn quay đầu, bất kể người ta có muốn hay không, cứ cứng rắn kéo người ta về bên người mình.
Giang Tâm Đóa quyết định dùng sự im lặng để ứng phó hắn, bởi vì cô thực sự là hết lời để nói rồi.
Hắn muốn kéo cô ra ngoài xem phong cảnh thì cô cứ trốn trên giường, thế nào cũng không chịu ra ngoài, bởi vì sợ làm cô bị thương nên hắn chỉ đành thôi nhưng lại cứ giữ ở bên giường không chịu đi đâu. Cô không nói chuyện với hắn, hắn cũng chẳng để tâm, cứ mở laptop ra ngồi bên giường làm chuyện của mình.
Buổi tối, người làm duy nhất trong biệt thự đưa bữa tối lên xong thì cũng rời đi.
Giang Tâm Đóa nhìn bữa ăn phong phú mà hắn bê lên bày ở bên bàn, một chút thèm ăn cũng không có.
Cô rất nhớ Bối Bối của cô! Không biết con bé giờ ra sao rồi? Có bởi vì mẹ không có ở nhà mà buồn mà khóc không?
"Ăn một chút?" Hắn đưa chiếc muỗng bạc tinh xảo đến bên miệng cô, dụ cô mở miệng.
Giang Tâm Đóa ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn chiếc muỗng trong tay hắn.
Nhưng lần này Phạm Trọng Nam cực kỳ kiên nhẫn, "Há miệng!"
Cô dứt khoát nhắm mắt lại không thèm nhìn hắn.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ quật cường của cô, hắn đưa tay giữ lấy cằm cô, dùng sức bóp một cái, đau đến Giang Tâm Đóa không thể không há miệng, nước mắt suýt nữa là trào ra.
"Em không muốn ăn. " Cô rốt cuộc mở miệng, huơ tay giật lấy chiếc muỗng trên tay hắn ném thẳng xuống đất, ngay lập tức, trứng cá đen đựng đầy trong chiếc muỗng vương vãi đầy trên sàn...
Phạm Trọng Nam cũng không tức giận, "Không sao đâu, lát nữa anh sẽ dọn. Ở đây còn mấy chiếc muỗng nữa, cứ từ từ, anh không vội, nếu đổ hết anh sẽ bảo người lại đưa tới... Bằng không, anh dùng miệng mớm cho em cũng được. "
"Phạm Trọng Nam, anh thật nhàm chán, anh biến thái... " Cô giương đôi mắt rướm lệ nhìn hắn một cách không thể tin nổi.
"Tùy em muốn mắng thế nào cũng được. " Hắn hoàn toàn chẳng chút để tâm với tay lấy một chiếc muỗng sạch khác, lại xúc đầy trứng cá đưa đến bên miệng cô...
Cũng giống như vậy, chung số phận với chiếc muỗng đầu tiên...
Hắn muốn chơi trò biến thái chứ gì? Cô chơi với hắn!
← Ch. 107 | Ch. 109 → |