Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 104

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 104
Giữa chúng ta đã kết thúc rồi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Mấy ngày tiếp đó, mỗi ngày lúc Giang Tâm Đóa đưa con đến trường đều rất cẩn trọng, cô chẳng thà đi đường vòng xa chứ không lại đi con đường nhỏ kia nữa.

Nhưng mấy ngày liền mọi thứ đều rất bình thường, hắn không hề xuất hiện trước mặt cô một lần nào nữa.

Giống như là, hôm đó gặp mặt, chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Mấy ngày qua, cô đã ở trong lòng nhắc đi nhắc lại vô số lần, nếu như gặp lại hắn lần nữa, cô nhất định sẽ không giống như lần trước, chật vật chạy trốn như vậy.

Hoặc có lẽ là, cô có thể buông xuống hết, bình thản chào hắn một câu.

Nhưng hắn không lại xuất hiện nữa, hoặc là hôm đó thực sự là trùng hợp, hắn chỉ trùng hợp xuất hiện ở đó chứ không phải cố tình đến tìm cô.

Cô như vậy chật vật chạy trốn, không phải là càng khiến hắn cười chê sao?

Cho nên cô cũng không cần mỗi ngày vòng đường xa đến trạm xe nữa rồi.

Hôm đó sau khi ở thư viện về, Giang Tâm Đóa quyết định vẫn theo đường gần về nhà.

Chỉ là, vẫn giống như lần trước, cô vừa mới đi qua căn biệt thự nhỏ màu đỏ kia thì tình cảnh giống hệt lần trước lại diễn lại...

Giang Tâm Đóa tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý đủ rồi, cô tưởng rằng lần nữa gặp lại hắn sẽ không chật vật giống như lần trước, thậm chí có thể bình thản chào hỏi hắn.

Nhưng khi hắn lần nữa xuất hiện trước mắt cô, cô vẫn là...

Tuy rằng lần này không chạy trốn nhưng cũng không hề giống như trong tưởng tượng của Giang Tâm Đóa, có thể lên tiếng chào hỏi hắn mà chỉ lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng nhìn người đàn ông đang tựa người vào thân xe, hắn đồng thời cũng nhìn lại cô, im lặng không nói.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Phạm Trọng Nam dụi tắt điếu thuốc trong tay, đi về phía cô...

"Đã lâu không gặp. "

Hắn dừng lại trước mặt cô, cúi xuống nhìn gương mặt thanh tú đã không biết bao nhiêu lần xuất hiện trong những giấc mơ của mình rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đó, cảm nhận sự mịn màng đã lâu chưa được chạm đến, trong mắt lóe lên một nỗi quyến luyến khó mà phát hiện ra còn trong mắt cô... là sự ngạc nhiên quá rõ...

Lúc nghe câu "Đã lâu không gặp" kia, nỗi đau trong lòng cô lại bắt đầu cuộn lên.

Một giây sau, tay hắn bị rũ ra.

"Phạm tiên sinh, xin tự trọng. "

Nếu như hắn đã biết hai người là "đã lâu không gặp", hơn nữa còn là một cặp vợ chồng đã li hôn, không còn chút quan hệ gì, vậy thì không nên ở nơi công cộng làm ra những hành động thân mật như vậy.

Tự trọng?

Sự đề phòng và xa cách không chút giấu diếm trong mắt cô khiến Phạm Trọng Nam chau mày.

Hắn biết cô oán mình, hận mình, đây là điều rất bình thường, thậm chí hắn hiểu rất rõ, có lẽ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Nhưng khi thực sự đối mặt với một Giang Tâm Đóa không hề che dấu cảm xúc thật của mình như vậy, hắn lại tức giận.

Nhưng chỉ đành đè nén sự tức giận đó xuống, chỉ có thể... nhìn chằm chằm dung nhan của cô.

Giang Tâm Đóa cố nén sự hoảng loạn trong lòng, đôi mắt trong trẻo như dòng suối không chút khiếp sợ nhìn hắn.

"Nếu như không có chuyện gì, em đi trước. "

Cô đã có thế nói chuyện bình tĩnh với hắn, dấu hiệu tốt!

Giang Tâm Đóa rũ mi, đưa tay vén những sợi tóc rối bên tai, lướt qua bên người người đàn ông.

Nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên, cánh tay bị một lực hết sức mạnh mẽ níu lấy...

Cô giống như một con bươm bướm bị mắc vào lưới nhện, không cách nào giãy thoát, thân thể mảnh khảnh vô lực bị dúi vào một lồng ngực rộng rãi mà ấm áp, đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông giữ chặt khiến cô không cách nào động đậy dù là một chút.

"Phạm Trọng Nam, anh buông ra. " Chiếc túi xách trong tay Giang Tâm Đóa rơi xuống đất.

Cô cảm thấy mình thật thất bại, không ngờ đã qua 5 năm, vậy mà khi lần nữa bị hắn ôm vào vòng tay ấm áp của mình, hốc mũi lại ê ẩm chua xót đến phát khóc.

Cô không muốn, không muốn thừa nhận mình còn bị hắn ảnh hưởng nhiều như vậy nhưng không được.

"Đóa Đóa, anh tưởng rằng em đã quên tên anh mất rồi chứ. Thì ra, em vẫn còn nhớ. " Giọng nam trầm thấp như tiếng đàn cello du dương vang lên bên tai cô, chiếc cằm với những đường nét cương nghị cọ nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô.

"Em chỉ mong quên đi, coi như chưa từng quen biết. Anh đừng chạm vào em, em không muốn anh chạm vào em. " Cô dùng hết sức lực trong người định đấy hắn ra nhưng cuối cùng chỉ để cô nhận ra một điều, trước mặt hắn cô vẫn yếu ớt như xưa, căn bản là không chống nổi sự cường hãn của hắn.

"Nếu như em thật sự đã quên, vậy anh sẽ khiến em lần nữa nhớ kỹ nó, khắc sâu nó vào trong sinh mệnh mình, vĩnh viễn không thể nào quên. " Hắn siết chặt cánh tay, lực đạo mạnh đến sắp siết gãy thắt lưng cô.

"Phạm Trọng Nam, anh dựa vào cái gì mà cho rằng trong lòng em vẫn còn anh chứ? Trên đời này đàn ông nhiều như vậy, anh có thể không cần em, đương nhiên em có thể tìm người khác... "

"Em chỉ có anh, chỉ có anh thôi... "

Giọng hắn thật kiên định, lời trần thuật đó như một lưỡi gươm vô hình sắc bén đâm thẳng vào tim cô.

Nếu đã tin như vậy, vì sao lại còn phải li hôn 5 năm?

Năm đó cô bụng to vượt mặt mà hắn chỉ bằng vào mấy bức ảnh cùng một đoạn video đã nhận định cô làm chuyện có lỗi với hắn.

Hắn làm sao biết lúc đó cô tuyệt vọng đến mức nào, lại hy vọng hắn có thể tra rõ sự thực, không cần hiểu lầm cô đến mức nào mà hắn, sau chuyện đó lại tuyệt tình dứt áo ra đi, cô thì vẫn ngu ngốc ôm một tia hy vọng cuối cùng, chờ hắn trở lại.

Nhưng cái cô đợi được là gì chứ?

Li hôn, sau đó là tin hắn đính hôn với người khác.

Một câu giải thích cũng không có! Cho dù là một câu nói dối hắn cũng chẳng buồn nói với cô.

Vậy mà giờ hắn lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô, ôm cô nói những lời kia, không thấy nực cười lắm sao?

Nhưng chết tiệt là, hắn đúng, bao nhiêu năm qua, cô vẫn nhớ hắn.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Cô nhớ hắn, nhưng cũng hận hắn.

Yêu sâu sắc bao nhiêu thì đồng thời, hận cũng sâu bấy nhiêu.

"Phạm Trọng Nam, anh thật tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn. " Cô cố nén những giọt nước mắt đã tràn khỏi khóe mi, run giọng nói, "Năm năm trước anh không cho em một cơ hội giải thích nào, muốn từ bỏ thì từ bỏ nhưng em vẫn ngốc như vậy, mang theo con đến tìm anh. Nhưng anh thì thế nào? Ngay cả con anh cũng không buồn nhìn một cái. Được thôi, nếu như anh đã không muốn, em cũng không bám riết theo. Mấy năm qua không có anh, một mình em nuôi con thế nào anh có hỏi đến sao? Giờ đột nhiên lại chạy đến tìm em, rốt cuộc là muốn cái gì? Trong lòng anh, em là gì chứ? Con là gì chứ? Muốn bỏ thì bỏ? Muốn tìm lại thì tìm lại?"

Phạm Trọng Nam mím môi, cũng không định phản bác cách nói của cô, cứ mặc cho cô kích động phát tiết, mắng hắn, đánh hắn. Điều duy nhất hắn làm là sít sao ôm lấy cô, cảm nhận cảm giác quen thuộc khi có cô trong vòng tay.

Chỉ có cảm nhận được độ ấm của cô, cõi lòng trống vắng bấy lâu mới được lấp đầy.

Hắn quả nhiên là, không thể không có cô.

Hắn thực sự không thể không có cô.

"Phạm Trọng Nam, nói chuyện đi! Tại sao không nói? Anh chột dạ sao? Không có gì để nói sao? Không phải anh đính hôn với người khác rồi sao? Còn tìm em làm gì? Anh với em sớm đã không còn liên quan gì, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ gì. Anh đi đi!"

Trước giờ Giang Tâm Đóa chưa từng nghĩ lúc đối mặt với những đau đớn đã qua kia lại có lúc mất bình tĩnh như vậy.

Cô tưởng rằng mình đã quên hết, nhưng đối mặt với hắn mới chợt nhận ra, thì ra cô làm không được.

Cô hận hắn, nhưng càng là giận chính mình!

"Đóa Đóa, quay về với anh đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. "

Bắt đầu lại từ đâu? Anh muốn kết thúc thì kết thúc, muốn bắt đầu lại thì bắt đầu lại sao?

Trên thế giới này chỉ có lời hắn nói là có giá trị sao?

Giang Tâm Đóa sửng sốt nhìn đôi mắt thâm thúy kia, thật lâu không nói nên lời.

Cuối cùng cô lên tiếng, không biết là từ đâu lấy ra sức lực và ý chí, chậm rãi lên tiếng...

"Không. Em vĩnh viễn cũng không quay lại. Giữa chúng ta sớm đã kết thúc rồi. "

Hắn không lên tiếng, thì nhìn cô thật sâu, đôi tay vốn đang siết chặt từ từ nới lỏng...

Giang Tâm Đóa đẩy hắn ra, khom người nhặt lấy túi xách. Lần này cô như ý nguyện, lướt qua người hắn rời đi nhưng...

"Kết thúc hay không không phải do em nói. "

Hắn từ phía sau bắt lấy cổ tay cô, kéo đi về phía chiếc xe vẫn đỗ bên đường của mình.

"Anh muốn làm gì?" Cô muốn giãy ra nhưng tiếc là sức hắn quá lớn, bước đi lại nhanh, gần như nửa lôi nửa kéo cô theo cùng.

Đi đến xe của mình, hắn mở cửa ghế phụ lái, "Ngồi vào. "

"Em không muốn. " Giang Tâm Đóa bám chặt lấy cửa xe, trừng mắt nhìn hắn.

"Lên xe. "

"Không. " Mím chặt môi, cô nhìn thẳng đôi mắt sâu không thấy đáy kia.

"Anh bảo em lên xe thì cứ lên đi!" Trong đôi mắt thâm thúy của hắn lộ ra một tia giận dữ vì sự quật cường của cô.

"Anh không có quyền ra lệnh cho em. " Cô ngẩng cao đầu, "Phạm Trọng Nam, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì. "

"Em... "

Không còn quan hệ? Phạm Trọng Nam cắn chặt răng nhìn cô chằm chằm.

"anh buông em ra. " Giang Tâm Đóa muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, "Anh rốt cuộc muốn gì chứ?" Cô tức đến đỏ cả mặt, dùng một tay còn lại đẩy hắn, đánh hắn.

Một giây sau, trên gương mặt tuấn dật đã xuất hiện mấy vết xước rướm máu khi bị móng tay cô cào trúng.

Vài người ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò, sắc mặt Phạm Trọng Nam lúc này quả thực khó coi đến cực điểm, hắn dùng sức đẩy cô vào trong xe sau đó khóa cửa sau đó nhanh chóng quay về phía ghế lái, mở cửa lên xe.

"Phạm Trọng Nam, để em xuống. " Cô tức đến phát khóc.

Rõ ràng là cô đã nói rất rõ với hắn, sao hắn lại ngang ngược không nói lý lẽ thế này?

Phạm Trọng Nam không nổ máy, mím môi xoay người sang, thấy vậy, theo bản năng cô rụt người về phía cửa xe nhưng chỉ một cái vươn tay hắn đã dễ dàng nắm cô lại...

"Anh... " Giang Tâm Đóa định lên tiếng nhưng lời chưa kịp nói đôi môi anh đào đã bị hắn sít sao chặn lấy.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, trong mắt cô ngoại trừ kinh ngạc chỉ có kinh ngạc...

Mà khi hắn rời khỏi môi cô, "chát" một tiếng, tiếng tát tai thanh thúy trong khoang xe càng thêm vang dội.

*****

Phạm Trọng Nam nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, một Giang Tâm Đóa yếu đuối lại bởi vì nụ hôn của hắn mà cho hắn một cái tát?

Cô thực sự hận đến vậy sao?

"Phạm Trọng Nam, em đã nói, giữa chúng ta kết thúc rồi. "

Cô lần nữa nhấn mạnh quan hệ hiện giờ giữa họ rồi ấn nút mở khóa, xuống xe rời đi.

Mà lần này, hắn không đuổi theo nữa.

Phạm Trọng Nam ngồi ở trong xe nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của cô, tay sờ nhẹ lên chỗ vừa bị đánh, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Giang Tâm Đóa bởi vì quá kích động mà trở về nhà bằng cách nào cũng không nhớ rõ.

Cô đã nói với hắn nhiều lần rằng giữa họ đã kết thúc, thậm chí còn đánh hắn một tái tai nhưng phản ứng của hắn lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng của cô.

Hay là vì hắn vốn không để tâm, sở dĩ quay lại tìm cô chỉ bởi vì đại boss quá rảnh rỗi, muốn tìm một đối tượng để tiêu khiển giết thời gian?

Nhưng cô sẽ không lại ngốc như trước. Một lần tổn thương đã khiến cô đến giờ còn chưa hồi phục lại, giờ cô không muốn cùng hắn nhấc lên bất kỳ quan hệ gì.

Giang Tâm Đóa đứng nơi ban công nhìn về phía bầu trời đầy sao, không ngừng nhắc nhở bản thân...

Kết thúc rồi! Thật sự kết thúc rồi!

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?"

Tay ôm chú mèo bông, cô bé Bối Bối đi ra ban công.

"Bối Bối... " Giang Tâm Đóa xoay người bế con lên, "... ngủ không được sao?"

Vừa nãy rõ ràng cô đã thấy con gái lên giường nhắm mắt ngủ nên mới tắt đèn trở về phòng mình, sao giờ cô nhóc lại chạy đến tìm cô?

Trước khi Bối Bối lên lớp dự bị, hai mẹ con vẫn ngủ cùng nhau nhưng đi học được mấy ngày thì con bé nói mình lớn rồi, phải ngủ một mình.

Thế là cô bố trí một phòng con con gái.

Nhưng nói vậy thôi, Bối Bối vẫn cách một hai ngày lại qua ngủ chung với cô.

Chắc là hôm nay lại thế rồi.

"Mẹ, vừa nãy mẹ nói kết thúc rồi, cái gì kết thúc rồi?" Bối Bối chu đôi môi phấn hồng kiên trì hỏi.

"Mẹ chỉ là đang nghĩ đến vài chuyện không vui, cũng may là nó đã sớm kết thúc rồi. " Cô cười, véo nhẹ đôi má phính của con, bỗng dưng một dự cảm không lành cuộn lên trong lòng, hắn tìm cô, có khi nào mục tiêu không phải là cô mà là con gái không?

Tuy rằng lúc đó hắn chê cô sinh con gái không thể làm người thừa kế nhưng ai biết được giờ hắn đang nghĩ gì chứ?

Giang Tâm Đóa theo phản xạ ôm con càng chặt hơn, "Bối Bối, mặc kệ là xảy ra chuyện gì con cũng không được rời khỏi mẹ đó, biết không?"

"Mẹ, chuyện gì xảy ra khiến con phải rời khỏi mẹ?" Cô bé Bối Bối khó hiểu nhìn vẻ nghiêm túc của mẹ mình.

Mẹ chưa bao giờ nói những lời như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì mới xảy ra sao?

"Mẹ cũng không biết nữa. Nhưng con phải hứa với mẹ, tuyệt đối tuyệt đối không được rời khỏi mẹ, nghe rõ chưa?" Có lúc con trưởng thành sớm quá cũng khiến cô thật đau đầu.

Tuy rằng không hiểu rõ lắm nhưng Bối Bối vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Mẹ, mẹ yên tâm đi, Bối Bối sẽ không bao giờ rời xa mẹ. "

"Bối Bối, mẹ yêu con chết mất!" Cô yêu thương vùi mặt vào người con.

Mặc kệ mục đích của hắn là gì, cô sẽ không để Bối Bối rời khỏi mình.

***

Luân Đôn

"Ba, lúc nào thì ba về?" Phạm Dật Triển nhìn vào gương mặt âm trầm của ba mình trong màn hình vi tính.

Xem ra chuyến công tác này của ba không thuận lợi cho lắm! Lần này là lần đi công tác lâu nhất của ba từ khi cậu nhóc hiểu chuyện đến nay, đã qua một tuần rồi mà vẫn chưa thấy ba về.

"Còn chưa biết. " Phạm Trọng Nam trầm giọng đáp.

Chiều qua sau khi bị cô cho một cái tát, cả người hắn ngây ngẩn cả người thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, sau đó quyết định không đuổi theo cô.

Cô đối với hắn tràn đầy hận ý như vậy, hắn không biết phải làm sao mới phải đây. nhưng cứ vậy mà rời đi là chuyện không thể nào.

"Ồ, công việc không suôn sẻ sao?" Phạm Dật Triển suy đoán.

"Không phải. Gần đây con có được nghỉ không?" Phạm Trọng Nam không muốn tâm trạng không vui của mình lây sang con trai cho nên giọng nói nhu hòa trở lại.

Phạm Dật Triển suy nghĩ một chút rồi đáp, "Không có. Ba, có chuyện gì?"

"Vậy thì thôi. " Vốn định bảo con trai qua đây nhưng nếu hắn cứ vậy dẫn con đến trước mặt cô, đối với quan hệ hiện giờ của họ hoàn toàn chẳng có ích lợi gì, nói không chừng càng khiến cô hận hắn, giận hắn thêm thôi!

"Ba còn phải ở đây một thời gian nữa, có chuyện gì con tìm Sara, bà sẽ giúp con giải quyết. " Phạm Trọng Nam lại dặn thêm, "Hay là con có muốn đến ở cùng Sara không?"

Phạm Dật Triển suy nghĩ một chút, "Ngày mai con hỏi Sara thử xem. "

"Được. Tự con quyết định đi nhưng không được lơ là việc học. "

"Ba yên tâm đi. Con sẽ không. "

"Đi ngủ đi. "

Phạm Trọng Nam tắt cửa sổ đối thoại đứng lên đi về phía quầy bar rót cho mình một ly rượu, cho thêm mấy miếng đá lắc nhẹ, nghe tiếng đá lách cách va vào thành ly vang lên những tiếng thanh thúy...

Mà bên tai hắn lúc này, là những lời chỉ trích chiều nay cô nói...

Hắn phải làm thế nào cô mới chịu tha thứ? Mới chịu trở về bên hắn?

***

Từ sau lần gặp mặt đó, Phạm Trọng Nam lại giống như lần trước, liên tục ba ngày không lại xuất hiện trước mặt cô.

Trái tim thắc thỏm của Giang Tâm Đóa cuối cùng cũng thả lỏng.

Hôm đó từ thư viện trở về, vừa vào cửa đã thấy bà Giang bước ra, "Đóa Đóa, con có bạn từ Luân Đôn đến thăm. Vào chào hỏi người ta trước đi. "

Bạn từ Luân Đôn đến? Chắc không phải là Phạm Trọng Nam đấy chứ? Giang Tâm Đóa chợt khựng bước chân, toàn thân cứng đờ.

Nhưng, mẹ đã gặp Phạm Trọng Nam rồi, chắc là không phải hắn mới đúng. Vậy cô còn bạn nào ở Luân Đôn sang? Chẳng lẽ là Phạm Uyển Viện?

Thấy con gái đứng ngẩn người ở cửa, bà Giang tiếp tục, "Trước đây mẹ chưa gặp người này nhưng anh ta nói là bạn học của con, tên là Lạc Tư mẹ mới cho vào nhà ngồi đợi. Con vào gặp người ta đi. "

Bạn học? Lạc Tư?

Sao hắn lại biết cô ở đây? Mà chạy đến đây tìm cô làm gì?

Vừa mới nghĩ đến đó đã thấy gương mặt tràn đầy ý cười của Lạc Tư xuất hiện trước mắt.

"Lạc Tư?!" Tuy rằng không hiểu nhưng nói thực lòng, gặp lại hắn vẫn khiến cô rất vui.

Thật sự là đã lâu mới gặp lại nha!

"Đóa Đóa, đã lâu không gặp. "

Giang Tâm Đóa nhìn hắn nở một nụ cười rạng rỡ, vui vẻ ôm hắn.

"Sao anh lại đến đây?"

"Tôi tìm cô thật lâu, thật không dễ dàng gì mới từ chỗ mẹ tôi biết được chỗ này. "

Cách biệt năm năm nhưng cảm giác mà hắn dành cho cô vẫn nguyên vẹn không đổi, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy khác là, hình như Đóa Đóa có gì đó không giống xưa...

Vẫn xinh đẹp, nhưng dường như có thêm một cảm giác u buồn không thể diễn tả bằng lời.

Giang Tâm Đóa thật lòng xem Lạc Tư là bạn tốt là từ 5 năm trước, lúc đó cô ôm Bối Bối đứng trước một bệnh viện tư nhân ở San Francisco đợi người đàn ông kia đợi đến sắp tuyệt vọng thì Lạc Tư chạy xe đến, chạy đến trước mặt cô, oai phong như một vương tử nói với cô...

"Tôi dẫn cô đi Luân Đôn tìm Frank!"

Nhưng sau đó vì nhiều nguyên nhân khác nhau, rốt cuộc cô vẫn cắt đứt liên hệ với hắn.

Không ngờ hôm nay Lạc Tư lại xuất hiện ở đây...

Như một người anh em, Giang Tâm Đóa vỗ vai hắn mấy cái, "Đang nhìn gì vậy? Nhìn đến tôi phát ngượng đấy! Qua đây ngồi đi, mẹ, Lạc Tư là bạn con, trước đây là học sinh trao đổi từ trường đại học của Anh đến Singapore. "

"Vậy hai người trò chuyện đi, cơm tối mẹ làm được rồi. " Thấy con gái mình thân thiết với người mới đến như vậy bà Giang cũng yên tâm. Con gái có bạn khác giới cũng tốt, hơn nữa người thanh niên tên Luân Đôn này không chỉ là đĩnh đạc đẹp trai hơn nữa còn khiêm tốn lễ phép, tuổi tác lại tương đương con gái mình, nếu như có thể, tốt nhất hai người không chỉ là bạn học mà càng thân thiết hơn.

Bà Giang vui vẻ đi vào bếp, không lâu sau, bê lên một dĩa trái cây đầy ắp.

"Anh vừa tới Melbourne sao?" Giang Tâm Đóa vừa ăn vừa nói chuyện.

"Mới đến chiều nay, vừa thu dọn xong hành lý là đến tìm cô. "

"Anh ở đây bao lâu? Đi công tác sao?"

Hắn chưa tốt nghiệp đại học thì đã vào Phạm thị thực tập, huống gì hiện giờ đã qua 5 năm, chắc là cũng đã thành tinh anh trong thương trường rồi chứ?

Nhưng bộ quần áo dạo phố trên người hắn lại nói điều ngược lại.

Lần trước Dung Dung nói mình có người tình bí mật, có phải là Lạc Tư không nhỉ? Dù sao năm đó họ cũng từng diễn vai yêu nhau, khó nói không phải kịch giả tình thật.

Tuy rằng Dung Dung nói giữa hai người tuyệt không có khả năng nhưng trên đời này có gì là tuyệt đối đâu?

Lạc Tư cười lắc đầu, "Không, tôi đến đây học. "

Năm năm trước tập đoàn Phạm thị đột nhiên xảy ra biến cố kinh người nên hắn vừa mới tốt nghiệp đã bị kéo vào làm việc, bận rộn đến không phân biệt được ngày đêm. Thật không dễ dàng gì tất cả mới đi vào quỹ đạo, hắn đương nhiên sẽ không để cho mình tiếp tục sống những ngày tháng bận rộn như con thoi kia được.

Hắn thật không muốn suốt đời mình sống như ba mình hoặc Frank, liều mạng vì Phạm thị, bằng không, hắn còn chưa đến 30 tuổi thì thân thể đã thoái hóa mất rồi.

Cho nên, mượn cớ muốn học tiếp thạc sĩ, hắn từ chức sau đó chạy đến Úc.

Thực ra cái cớ của hắn dở hết nói, nếu hắn muốn học tiếp, những trường đại học nổi tiếng ở Luân Đôn tiếng tăm đương nhiên vượt xa những trường ở Melbourne và Sidney.

Nhưng học thạc sĩ chỉ là cái cớ, mục đích thật sự chính là Giang Tâm Đóa.

Dù sao cô đã sớm li hôn với Frank, hắn muốn theo đuổi cô cũng không có gì không phải.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)