← Ch.20 | Ch.22 → |
Lâm Thích banh mặt đi vào nhà, Tô Nham bưng trái cây nhìn vào Gia Nhiên, không đợi Thời Gia Nhiên giải thích, Tô Ngọc say khướt nói:
"Soái quá trời ~Gia Nhiên gọi vịt cho mình hả?"
Thời Gia Nhiên kéo tay Lâm Thích, có ý lấy lòng, ngoài miệng nói:
"Vịt cái đầu cậu, đây là bạn trai mình."
Bốn người uống bia rồi chơi trò chơi, trong lòng Thời Gia Nhiên có chuyện, uống đến mất người.
Tô Ngọc say đến mức hồ ngôn loạn ngữ, Thời Gia Nhiên dựa vào vai cô nàng, Lâm Thích giương mắt nhìn Tô Nham, sau đó chuyển sang mặt Thời Gia Nhiên, đưa tay vỗ nhẹ mặt cô: "Buồn ngủ chưa? đi ngủ."
Thời Gia Nhiên ôm cánh tay Tô Ngọc, làm nũng: "Đừng ~ lại vỗ sẽ cắn."
Lâm Thích không thèm nói gì, khom lưng bế người lên, nói với Tô Nham:
"Cô ấy say rồi, tôi cho đi ngủ."
Thời Gia Nhiên không uống cũng không nhiều, rúc vào 𝓃🌀ự.𝐜 anh, giọng nói như thổi khí yêu kiều, lẩm bẩm: "Lâu rồi cậu không liên lạc với tôi ~"
"Em còn biết vậy"
Lâm Thích đặt cô ⓛê*𝐧 ⓖ*𝒾ư*ờ𝐧*🌀, đ.è 𝐥.ê.𝓃 n.ⓖư.ờ.𝐢 cô, hai cánh tay chống hai bên sườn, tối tăm không rõ nói: "Chị, tôi không đến, có phải chị tính toán cứ qua đi như vậy rồi đá tôi đúng không?"
Thời Gia Nhiên hẫng chút, cô phải nói gì đây, không thể trực tiếp đơn giản như Lâm Thích, cô cảm thấy phức tạp khi đối mặt với anh, loại tâm tình phức tạp này làm mình không tìm thấy phương hướng.
Lâm Thích không có được đáp án, nụ ♓*ô*n không hề có kết cấu rơi xuống, cô nhớ đến ngoài cửa Tô Nham vẫn còn tỉnh táo, hoảng loạn quay đầu tránh né: "Lâm Thích, Tô Nham Tô Ngọc còn ở bên ngoài."
Anh nắm cằm cô quay lại, hung ác lấp kín lời nói, Thời Gia Nhiên vẫn còn động tác giãy giụa, dần dần lạc vào nụ 𝐡ô-𝐧 sâu triền miên của anh.
Hồi lâu, anh ngước mắt lên đối mắt với cô, ánh mắt trong sáng làm đầu tim Thời Gia Nhiên ngứa ngáy.
Lâm Thích trầm thấp gọi tên cô: "Chị, tôi vẫn luôn đợi chị nhắn tin."
Vừa dứt lời, lại là một nụ hô-п che trời lấp đất.
Thời Gia Nhiên chìm đắm trong nụ ♓ô-п làm người ta say, 𝐝●ụ●c ✌️●ọ●ռ●g bốc cháy lên, hô-𝖓 sâu kịch liệt giống như chất xúc tác, cô hoàn toàn quên mất hai anh em nhà bạn còn đang ở ngoài phòng khách.
Quần áo bị cởi ra, cửa động nhỏ hẹp bị cây gậy th*t cương cứng đ*â*〽️ ✅à*𝐨, đôi mày Thời Gia Nhiên nhăn lại, mấy ngày nay không được dễ chịu, bị nụ 𝐡-ô-𝐧 sâu của anh châm ngòi cũng đủ ướ-✞ á-✞ khó nhịn, lúc anh thúc vào, tâm linh hư không tựa như được lấp đầy thỏa mãn. Lâm Thích kêu rên trong lúc sử dụng lực đưa đẩy, cây gậy thô dài nhanh chóng đỉnh đưa trong âm đ*o ẩm ướt ấm áp của cô, anh cắn cắn vành tai cô nói: "Chị dâu tôi mang thai."
Thời Gia Nhiên ngẩn ra một chút, rõ ràng không uống say, nhưng suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra là ai đã mang thai.
Loại trố mắt này bị Lâm Thích nhìn ra lại cho rằng đang mất mát, dáng vẻ khổ sở, trong mắt anh hiện lên một tia đau đớn đan xen, cây gậy th*t dùng toàn lực thúc vào nơi mẫn cảm tận sâu bên trong, ⓚ·𝖍0á·𝐢 ⓒ·ả·ⓜ mãnh liệt ập tới, Thời Gia Nhiên nắm lấy áo chưa kịp cởi ra của anh, cầu xin:
"A.... nhẹ thôi... nhẹ thôi.... ưm... Lâm... Lâm Thích... nhẹ..."
Ánh mắt Lâm Thích thâm trầm nhìn cô gái dưới thân, biểu cảm thống khổ cất giấu sung ş_ư_ớп_ⓖ, âm thanh ⓡê.ռ 𝓇.ỉ uyển chuyển bên tai, anh thật muốn giữ cô trên giường cả đời.
Anh hung hãn mang theo lửa nóng chiếm hữu, 𝒹_ụ_ⓒ 𝐯ọп_ℊ xâm chiếm làm mỗi lần Thời Gia Nhiên đều có thể lên đến đỉnh núi.
Cô bắt lấy cánh tay anh, ngẩng đầu cầu xin: "Lâm Thích.... A.... Lâm Thích.... đừng...."
Lâm Thích không chút nào để ý đến cô đang cầu xin, tuần suất ra vào ngày càng nhanh, tốc độ chọc vào ⓡ·ú·𝐭 ⓡ·𝒶 chỉ tăng chứ không giảm, cắm đến mức Thời Gia Niên dục tiên dục tử.
Anh không một tiếng nào làm cô, nếu có ngốc nghếch, cô cũng biết rằng tâm tình của anh hôm nay rất không tốt.
Tốc độ càng lúc càng nhanh làm cô không kịp suy nghĩ, đã quên mất nơi này ngoài hai người phòng túng trong phòng ở bên ngoài còn có người khác, tiếng cô thét chói tai bị anh nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi bắt chước động tác đỉnh vào bên dưới mà đư_a 𝖛à_𝐨 sâu bên trong yết hầu của cô.
Anh hư đến tận xương tủy, cô lại thích cực kỳ loại hư hỏng như thế này.
âm đ*o co rút từng đợt trào ra một dòng chất lỏng, Lâm Thích rất hưởng thụ lúc cô cao trào 𝖐ẹ·🅿️ ⓒ·𝒽ặ·𝐭 cây thịt của anh, vách trong co rút như có vô số cái miệng nhỏ 👢ı●ế●m 〽️·ú·т thân gậy. Vào lúc này, bình thường Lâm Thích không dừng lại, chỉ biết tốc độ đưa đẩy càng nhanh, bên trong động vừa cao trào xong sẽ rất mẫn cảm, chỉ cần anh động là cô sẽ co rút, liền thét chói tai, liền sẽ xin tha.
Anh thật là thích 🎋h*0á*ï 𝒸*ả*ɱ như vậy.
Thời Gia Nhiên ở nơi cực hạn có 🎋●h𝑜á●i 🌜ả●〽️ gần c𝖍ế_ⓣ, ngưng một lát rồi lại gắt gao làm người cô rung loạn, đôi tay bắt lấy hai đôi vú trắng bóng của cô, một lần cuối cùng lao đến.
Dòng điện chạy toán loạn trong cơ thể, những cú thúc mỗi một lần va chạm dường như có thể đụng đến trái tim 〽️-ề-𝖒 ⓜ-ạ-i của cô, ở giữa một tiếng thét dài chói tai, xương cùng Lâm Thích có trận tê dại xông lên đại não, †_ï_n_𝒽 🅓_ị_ⓒ_♓ cầm giữ không nổi nữa bắn tất cả vào âm đ*o Thời Gia Nhiên.
Chất nhầy trắng đục theo nơi hai người đang 🌀_ℹ️@_0 h_ợ_p chảy ra, cây gậy th*t nửa mềm nứa cứng vẫn chôn trong cơ thể, lòng bàn tay ẩm ướt của Lâm Thích vén tóc mái dính đầy mồ hôi của cô sang hai bên, ⓗ·ô·ⓝ lên trán, sau đó lau rửa sạch sẽ người cô, không nói một lời, áp lực này làm Thời Gia Niên không nhịn được nữa nên mở miệng:
"Hôm nay cậu làm sao vậy?"
Lâm Thích nằm nghiêng bên sườn ôm lấy cô, giọng nói mất tiếng sau trận †*ì*𝖓*𝖍 á*❗:
"Về sau không được uống rượu."
Thời Gia Nhiên ngốc lăng, cô cũng có uống nhiều lắm đâu, còn không bằng anh uống rất nhiều.
Cô nghĩ người say thì tính dục sẽ tăng lên gấp bội, cô vừa ngủ, liền cảm giác được đầu lưỡi trơn trượt ư-ớ-ⓣ á-† trong miệng mình, hai bên vú bị xoa bóp với lực không nặng không nhẹ, thoải mái như gãi đúng chỗ ngứa.
Thấy cô tỉnh, anh xoay người đ●è 𝖑●ê●𝓃 𝖓𝐠ườ●❗ cô, cúi đầu ngậm lấy cánh môi, giọng nói dịu dàng:
"Có chuyện này vẫn chưa nói cho em, năm cấp hai đã thích em rồi."
Thời Gia Nhiên mơ mơ màng màng đáp lại nụ 𝐡·ô·𝐧 của anh, vật cứng rắn chống giữa chai chân, cô đã tỉnh táo hơn, vì đêm tối nên không nhìn rõ dáng vẻ của anh, chỉ nghe tiếng anh nói: "Chị, làm lẫn nữa được không?"
Cô có chút buồn bực tránh né nụ 𝖍●ô●𝐧●, ngón tay có vết chai mỏng νц.ố.🌴 ⓥ.e giữa háng, thong thả căng hai chân cô ra, như có như không ♓ô_ⓝ má cô, cây gậy lớn cứng rắn đặt ở cửa động, cảm nhận được cô kháng cự, anh bật cười:
"Lâu lắm không làm, cả đêm đều nghĩ đến em, căn bản không thể mềm xuống được."
Cây thịt phụt một cái 𝒸ắ*m ⓥ*à*ο, tê dại tận xương làm cô hoàn toàn tỉnh táo, đôi tay bị áp chế, anh 〽️_ú_т 𝖍.ô.𝓃 cánh môi, vừa 𝐜ắ●ⓜ 𝖛●à●⭕ vừa nói:
"Đừng nghĩ chia tay tôi, tôi sẽ không hào phóng cho em được như ý, từ năm cấp hai đến bây giờ, tôi đã rất rõ ràng, đối với em đã sớm không phải thích, là yêu."
"Thời Gia Nhiên, tôi yêu em, em nghe thấy không?"
Lúc anh nói đến những lời này, cây gậy th*t nhanh chóng ra vào.
Thời Gia Nhiên nghe không hiểu mấy câu đầu, chỉ nghe nửa câu sau anh nói tôi yêu em, từ yêu này cô chưa từng nghe người ta nói qua, cô đối với Lâm Thanh cùng lắm cũng chỉ nói là thích.
Trong ấn tượng tình yêu là thần thánh, mà Lâm Thích nói yêu cô.
Lâm Thích 𝐧_🌀_ⓗ_ïề_ⓝ 𝓃á_𝐭 đóa hoa, Thời Gia Nhiên bị buồn bực đến khó chịu, khát vọng ôm lấy cổ anh, vội vàng ngửa đầu Ⓜ️_ú_🌴 ⓗô●𝓃 cánh môi mỏng, mang theo âm thanh nỉ non như khóc gọi:
"Lâm Thích... đừng có xoa nữa..."
"Em cầu xin tôi đi." Lâm Thích cúi đầu hùa đón lấy nụ 𝒽*ô𝖓*, động tác nghiền qua nghiền lại vẫn chưa dừng.
Thời Gia Nhiên không muốn cầu xin người khác, lúc này Lâm Thích giống như làm hỏng cả tâm cô, kéo đầu anh xuống, đầu lưỡi càng xâm nhậm vào bên trong, chủ động khiêu khích anh.
Lúc hai người đang ✞𝖍_ở 𝒽ổ_𝓃 h_ể_𝐧, cô nức nở:
"Cầu xin em ~ dùng sức làm chị đi ~"
Lâm Thích làm sao chịu được Thời Gia Nhiên bất ngờ 𝒹_â_〽️ đ_ãп_𝐠 như vậy, tốc độ cực nhanh chọc vào nơi mẫn cảm, đ-â-Ⓜ️ cho móng tay cô bấm chặt cánh tay anh, cảm giác đau đớn sinh ra làm Lâm Thích càng dùng sức va chạm tận sâu bên trong nơi m_ề_〽️ ɱ_ạ_𝒾.
Đêm nay Lâm Thích nổi hứng rất cao, làm đến cuối cùng, tâm tình cũng đã tốt hơn nhiều.
Máy đóng cọc va chạm ở nơi cửa động đang gấp gáp co rút lại, một trận 𝖈.ắ.ⓜ 𝖛.à.o dũng mãnh, anh lại lần nữa bắn ra.
Sau khi thỏa mãn anh ôm chặt cô hơn, 𝐡-ô-𝐧 hôn lên trán lẩm bẩm:
"Yêu em."
Thời Gia Nhiên mỏi mệt bất kham cũng đáp lại một câu:
"Ừm, tôi cũng yêu cậu, ngủ ngon."
Lâm Thích kích động ngồi dậy, nhưng cô lại vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ, vẻ mặt vui sư*ớ*𝐧*ⓖ bị mất mát thay thế, khóe miệng cong lên ý cười, lầm bầm làu bàu:
"Ngủ ngon."
← Ch. 20 | Ch. 22 → |