Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Ái Sát Thủ Phu Quân - Chương 085

Độc Ái Sát Thủ Phu Quân
Trọn bộ 130 chương
Chương 085
Trở lại thảo nguyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Siêu sale Lazada


Dịch Thiên gắt gao ôm lấy Miểu Miểu không buông tay, Miểu Miểu mỉm cười, giật nhẹ ống tay áo Dịch Thiên, dịu dàng nói: "Chúng ta sắp trở thành thần tượng rồi nha, chàng xem kìa, ai cũng nhìn qua đây." Tửu lầu ở sát đường, hai người lại ở trước cửa tửu lầu công khai ôm ấp, cái này không trở thành tiêu điểm hội tụ ánh mắt của mọi người mới lạ.

"Bọn họ dám có dũng khí." Khí phách của Dịch Thiên lại trở về, Miểu Miểu không biết nói gì, vị đại gia này thật đúng là không thể nói là trẻ con bình thường a. Đám người Vụ Huyền thì đứng ở một chỗ xa xa, mỉm cười nhìn hai người.

"Tẩu phu nhân ngốc nghếch này cuối cùng cũng nguôi giận rồi, hành động mới vừa nãy thật làm ta sợ hãi quá đi, nếu tẩu đi thật, như vậy không phải là Dịch Thiên sẽ phát điên luôn sao." Lâm Phong bày ra bộ dáng kinh hoảng vẫn chưa bình tĩnh lại. Mọi người nhất tề gật đầu, họ cũng có suy nghĩ như vậy. Nếu chủ thượng của Vụ Thiên Các biến thành người điên, như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được nha, phu nhân, người coi như là đấng cứu thế thương xót sinh linh a.

"Có điều Dịch Thiên lúc này cũng chẳng khác gì người điên, nam nhân kiểu như thế, một khi yêu là mất hết lý trí." Trước mắt mọi người, Dịch Thiên cứ bất động mà ôm tẩu phu nhân không buông như vậy. Lâm Phong cười hì hì đùa cợt, Vụ Thiến quay qua liếc hắn trắng mắt, chẳng lẽ chàng thì có lý trí sao, Lâm Phong lập tức cúi đầu, không hó hé tiếng nào nữa. Aiz, lại thêm một tên nam nhân chìm vào dòng suối tình yêu.

Miểu Miểu đưa tay vỗ nhẹ lưng Dịch Thiên, lẩm bẩm: "Dịch Thiên, chúng ta cần phải đi, nếu không đi, đến lúc tối mịt cũng không tới được thảo nguyên đâu." Dịch Thiên đột nhiên đưa tay túm lấy hai vai Miểu Miểu, hai mắt nhìn chăm chú vào nàng, giọng có chút cuống cuồng: "Nàng còn muốn về sao?"

...

"Đúng là quay về thảo nguyên, không phải quay về thế giới của ta, ta có vài thứ cần lấy." Miểu Miểu dẫn đầu xoay người xuống ngựa, đi đến trước một phần mộ nho nhỏ. Phần mộ có chút hoang tàn, không có bia mộ gì cả, cũng không có vật phẩm cúng tế, hơn nữa đã lâu không có ai chăm sóc, hoa cỏ mọc đầy. Ở giữa thảo nguyên rộng lớn này càng lộ ra vẻ cô độc thê lương.

"Lão già, đệ tử đến thăm người đây." Miểu Miểu ngồi xổm xuống, vừa nói vừa nhổ cỏ dại trước mộ. Mọi người liền hiểu, đây là phần mộ của Tiêu công tử, không ngờ rằng lúc còn sống hình ảnh chói lóa như thế, danh tiếng vang dội như thế, kết cục lại tiêu điều thế này. Một người cho dù có vĩ đại thế nào, lợi hại ra sao cũng không thể tránh khỏi cái chết a.

Nhổ hết cỏ dại trước mộ, Miểu Miểu rút kiếm trong người ra, đứng ở phía tây theo hướng mặt trời lặn hì hục đào đất ở trước mộ phần. Đây là phong tục gì thế, đi thăm người chết không phải là phải mang tế phẩm sao, chẳng lẽ phải chịu không nổi mà đào ba thước đất để tỏ lòng thành kính? Nhìn phu nhân chăm chú đào, mọi người có chút kinh ngạc, muốn giúp nhưng lại sợ phá hỏng đại sự của phu nhân, hay là trước hết cứ đứng nhìn một chút đi.

Mà Dịch Thiên cũng có chút khó hiểu, ngẫm lại có thể đây là phong tục ở thế giới kia của miểu Miểu, cũng không nói thêm cái gì, chỉ cùng mọi người đứng ở một bên, coi như là tỏ lòng thành với Tiêu công tử đi.

"Không thể nào, tại sao lại không thấy?" Miểu Miểu thật sự sắp mất hết kiên nhẫn rồi, đã đào ba thước rồi. Nàng nhớ rõ ràng vốn là chôn theo hướng mặt trời mà.

"Nàng tìm cái gì?" Dịch Thiên cuối cùng cũng nhìn thấy có điều không đúng, tiểu nữ nhân này căn bản không phải làm cái việc gì để tỏ lòng thành mà là đang tìm đồ.

"Tru Tâm Tuyệt a, ta nhớ rõ ràng là chôn ở đây, tại sao lại không thấy?" Miểu Miểu vừa đào vừa trả lời mà không ngẩng đầu lên.

Tru Tâm Tuyệt, mọi người không biết nói sao, phu nhân lại đương nhiên tùy tiện chôn ở đây như thế, đó chính là bảo bối trong trời đất a, tuy nhiên chôn ở đây người khác cũng không nghĩ đến.

"Ở đó mà lo lắng cái gì a, còn không phụ đào, ở đâu đó quanh mộ, sâu khoảng ba thước." Miểu Miểu nhìn đám người đang đứng đần ra, cả giận nói. Mấy cái người cổ đại này thật sự là tiến hóa không được tốt lắm nha, tế bào não không đủ, đầu phản ứng quá chậm, không hiểu cái lý thuyết 'nhiều người sức lớn' sao.

"Tỷ xác định chính là chôn ở đây hả?" Tiểu Vũ có chút hòai nghi, nhìn nàng ngốc như vậy, tám phần là quên mất đang để ở đâu rồi.

"Nói nhảm, hôm đó chính tay ta đã chôn nó xuống theo hướng mặt trời mà."

"Hôm đó cũng là buổi tối sao?" Dịch Thiên trầm giọng hỏi, nếu như đúng là thế, nàng đã theo phương hướng đó mà đào, nếu không tìm như vậy rất có khả năng là đã mất thật.

Ách, Miểu Miểu đột nhiên cười bối rối, le lưỡi với Dịch Thiên nói: "Cũng không hẳn, hình như là giữa trưa hay sao đó, hay là xế chiều, ta cũng không nhớ chính xác, dù sao cũng là không phải chiều muộn."

Mọi người không biết nói sao, thật là quá 'vĩ đại', như vậy còn theo hướng mặt trời lặn phía tây mà đào không ngừng nghỉ, thật muốn xỉ vả. Nhìn cái gì, chẳng phải là ta chỉ lỡ quên thôi sao, Miểu Miểu trừng ngược lại.

"Lẹ lên đi, còn nghĩ vẩn vơ cái gì nữa." Miểu Miểu lại rống to lên một lần nữa, những người này thật là sát thủ sao, phản ứng chậm chạp như vậy, bị người khác ám tóan chắc cũng không biết. Mọi người lập tức lật đật làm việc.

"Ha ha, ta tìm được rồi, quả nhiên không hổ danh là đồ vật của ta, chỉ có ta là có thể tìm được." Miểu Miểu vứt kiếm xuống đất, hai tay giơ lên một quyển sách được một miếng vải cũ bọc lại, kéo miếng vải cũ ra, phủi mạnh đất cát trên mặt đi.

Mọi người thiếu chút nữa muốn đưa tay ngăn Miểu Miểu lại, phu nhân à, quyển sách này không chịu nổi sự hành hạ của người như vậy đâu, người xem đi, sắp nát ra rồi. Lại thổi thổi mạnh vài cái, Miểu Miểu lúc này mới dừng tay, nhét nó vào trong lòng, quay lại gọi mọi người: "Đi."

Cứ như vậy mà đi? Liếc mắt nhìn đống đất trước mộ phần, lại nhìn phu nhân một cái, chẳng lẽ không cần lấp đất lại sao? "Ồ, thiếu chút nữa quên, lấp đất đã, lấp đất." Miểu Miểu này thần kinh đúng là không thể hiểu theo kiểu bình thường nha.

Đất trước phần mộ đã được đắp bằng phẳng lại, cỏ dại đã được dọn dẹp chỉnh sửa sơ qua, Miểu Miểu cúi gập người trước mộ phần. Kéo Tiểu Vũ qua, cười nói: "Lão già, đây là con của nữ nhân đó, sao hả, rất đẹp nha, đệ tử nhất định sẽ tìm gã kia, thay các người báo thù." Đè đầu Tiểu Vũ xuống, lại cúi người thêm một cái rồi xoay người rời đi.

Ra khỏi thảo nguyên, phi như bay trên đường đến lúc trăng mờ sao lặn mới về tới Bồng Lai Các. Dọc theo đường đi, vì đã tìm được phu nhân rồi, tâm tình mọi người cũng tốt hơn."Tẩu phu nhân, tẩu đào Tru Tâm Tuyệt ra làm gì?" Câu Lâm Phong hỏi cũng là vấn đề mọi người muốn biết, đừng nói là định dùng để đối phó Dịch Thiên, lần sau hai người tranh cãi sẽ đánh nhau long trời lở đất sao? Có điều, công lực của tẩu phu nhân không yếu, hơn nữa Dịch Thiên lại không nỡ với tẩu ấy, không chừng còn có trò hay để xem. Nhưng nếu giữ Tru Tâm Tuyệt ở trên người, an tòan của tẩu phu nhân sợ là càng làm kẻ khác nhòm ngó, một cây Ngân Tiêu đã đầy người rình mò như vậy rồi, thêm một Tru Tâm Tuyệt, nếu người trong giang hồ biết được, không phải tẩu phu nhân trở thành đối tượng tranh đọat rồi hả. Nghĩ tới đó, mọi người không khỏi trầm tĩnh lại, không thể không đề phòng a.

"Đại Hội Võ Lâm cũng sắp bắt đầu rồi, khẳng định là trong đó cao thủ nhiều như mây, ta phải tranh thủ học tập thêm một chút, nếu không làm sao đánh bại được những người đó." Làm ra vẻ là Lâm Phong đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, Miểu Miểu làm mặt khinh bỉ trả lời, nếu không nàng cầm cái này làm gì.

Chỉ là trong nháy mắt, ánh nhìn coi thường liền biến thành bộ mặt đau khổ, quay đầu nói với Dịch Thiên: "Nhưng mà hình như Tru Tâm Tuyệt đối với ta mà nói thì không có hữu dụng đúng không?" Có ý gì, Dịch Thiên đưa mắt hỏi. Mọi người cũng ngóng cổ lên hóng, bí quyết lợi hại như vậy tại sao lại không hữu dụng với phu nhân, chẳng lẽ phu nhân đã học qua?

"Võ công của ta đều là lão đầu truyền trực tiếp, cho nên ta căn bản là không biết luyện võ công làm sao." Miểu Miểu nhíu mày nói. Mọi người lại một lần nữa không biết nói gì, phu nhân thật 'vĩ đại', đối với người khác là thứ cực phẩm trong thiên địa, đối với phu nhân thì chẳng khác nào phế vật, trách không được phu nhân tùy tiện chôn đại nó ở đâu đó, chính là bởi vì nàng thật sự không biết giá trị của quyển sách này, bất quá vận khí của phu nhân phải nói là cực kì tốt, lọai việc này người khác có muốn mơ cũng mơ không tới.

Rốt cục đã trở lại với cái giường quen thuộc, Miểu Miểu cực kì cao hứng, lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường. Giường này vẫn thỏai mái gấp mấy lần xe ngựa a. Một bóng người chồm lên, không nói bất cứ lời nào, cưng chiều cùng yêu thương ngập tràn trong mắt như muốn trào ra bên ngòai, cánh môi gợi cảm rơi xuống hai mắt nàng, mũi nàng, hai má, cuối cùng là tiếp xúc với môi nàng.

Miểu Miểu nhẹ nhàng khép rèm mi nhỏ xinh lại, cảm nhận sự điên cuồng chiếm lĩnh của Dịch Thiên. Hai đầu lưỡi chiến đấu với nhau, cuối cùng Dịch Thiên thắng là điều đương nhiên, Miểu Miểu bất mãn ậm ừ: "Lần nào cùng đều là ta bị hôn đến không thở nổi, thật quá đáng, chàng khi dễ ta nội lực không thâm hậu bằng chàng."

Khóe miệng Dịch Thiên cong lên, lộ ra một nét cười mê hoặc cả tâm hồn người khác, cứ như là bình thản nhưng lại hết sức mị hoặc. Miểu Miểu hai tay kéo lấy mặt Dịch Thiên, giả vờ cả giận nói: "Sau này không được cười với nữ nhân khác như vậy, chỉ được cười với ta, Dịch Thiên, cái dạng này của chàng quả thực là muốn mê chết người rồi." Dứt lời, vít đầu Dịch Thiên xuống hai đôi môi sít sao cùng một chỗ.

Hai tay Dịch Thiên từ từ siết chặt, giống như muốn đem Miểu Miểu vo tròn lại nhét vào trong thân thể của hắn vậy. Thậm chí hai mắt vẫn cứ chăm chăm khóa chặt Miểu Miểu, đến lúc trong ánh mắt Miểu Miểu chỉ còn mông lung cùng mê mẩn, liền vận lực một cái tiến sâu vào thân thể Miểu Miểu. Trong chốc lát Miểu Miểu cũng cứng cả người, phát ra một tiếng rên say cả lòng người, tiếng ngâm nga ỡm ờ khiến cho người ta tê dại cả đầu khớp xương. Ánh mắt Dịch Thiên đã sớm chuyển từ sâu lắng thành liệt hỏa hừng hực rồi, đốt cháy chính bản thân mình, cũng thiêu luôn cả thể xác lẫn tinh thần của Miểu Miểu. Đêm tối sâu lắng, tình ý nồng nhiệt.

"Tẩu phu nhân, tối hôm qua ngủ ngon không? Ai nha, bộ dạng hình như rất mệt a." Lâm Phong nhìn thấy Miểu Miểu ngáp, từ trên lầu xuống tới nơi liền cất lời trêu chọc. Không cần suy diễn cũng biết chuyện gì xảy ta, những người khác nghe vậy cũng cúi đầu cười trộm.

"Dịch Thiên, hắn hiếp đáp ta." Miểu Miểu quay qua Dịch Thiên cầu cứu.

"Lâm Phong..." Thanh âm nhàn nhạt của Dịch Thiên truyền đến, "Trước mắt Vụ Thiến vẫn là người của Vụ Thiên Các ta." Một câu nói lập tức làm Lâm Phong ngậm miệng, ý uy hiếp rõ ràng cỡ nào, nếu Lâm Phong có dũng khí nói thêm một câu nào, Vụ Thiến sẽ chờ được gả cho người khác đi. Lâm Phong mím mím môi, đúng là hắn không bao giờ thắng được, hai người đấu một người, không công bằng a.

"Chủ thượng, Đại Hội Võ Lâm sắp bắt đầu rồi, chừng nào chúng ta xuất phát?" Biết đây chính là vấn đề trước mắt mà phu nhân quan tâm nhất, Vụ Kiếm hỏi trước. Đúng là người của Trầm Luân Sương nha, đối với tâm tình của nữ nhân thật là am hiểu. Câu vừa hỏi đúng là thay lời muốn nói cho Miểu Miểu.

"Nửa tháng nữa là bắt đầu, đi xe ngựa cũng khoảng mười ngày." Vụ Kiếm rất là tận tình giải thích. Dịch Thiên nhìn về phía Miểu Miểu, hỏi ý kiến nàng.

"Ngày mai xuất phát." Miểu Miểu nói không chút nghĩ ngợi, thời gian vẫn còn dư dả một chút, trên đường có thể rong chơi. Dịch Thiên gật đầu một cái, đồng ý, nàng vui vẻ là được rồi.

Cuối cùng là quyết định chọn người đi cùng, trừ ra Dịch Thiên, Miểu Miểu cùng Tiểu Vũ, còn có thêm Lâm Phong, Vụ Huyền, Vụ Kiếm, Vụ Thiến, cộng thêm Cô Thiên Ngạo cải trang thành Vụ Minh, đòan người thư thái tiêu dao xuất phát, chỉ có một người phải chịu khổ, Cô Thiên Ngạo phải thay Vụ Minh làm người đánh xe.

[Hòan Thiên Sát thủ]


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-130)