Đau không?
← Ch.17 | Ch.19 → |
Đồng hồ báo thức của Khương Diệp réo vang, cô liền tỉnh nhưng không thể dậy.
Eo quá đau, cô gian nan lật người, tắt đồng hồ báo thức đi, Bùi Chinh từ phía sau ôm lấy eo nhỏ, bàn tay rộng nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi cô: "Dậy rồi à?"
Khương Diệp gật đầu.
Chị chủ Triệu Quyên cuối tuần mới thuê sinh viên bán thời gian, từ thứ hai đến thứ sáu chỉ có hai người, nếu cô không đến, chị chủ chỉ có thể vừa trông con vừa trông hiệu sách, không thể lo liệu quá nhiều việc.
Bùi Chinh đã sớm tỉnh, đánh răng rửa mặt xong còn đi luyện xà đơn, thấy đã đến giờ, lại đến nằm cạnh Khương Diệp một lát, thấy cô khăng khăng muốn rời giường, đưa tay ra giúp đỡ. Lúc Khương Diệp xuống giường, hai chân giống như rót chì, vừa nhức vừa mỏi, cô vất vả bước xuống giường, cảm thấy không thể đi nổi, tư thế quái dị đứng đó, sau một lúc lâu mới nhìn về phía Bùi Chinh nói: "...em xin nghỉ phép."
Cô gọi cho chị chủ xin nghỉ, sau đó lại gọi cho em sinh viên kia, hỏi cô bé có thời gian đến trông hiệu sách không, còn thoải mái đưa thêm tiền, cô bé cao hứng vui vẻ nói đồng ý, lát nữa sẽ đến ngay.
"Em ngủ tiếp một lát đi."
Bùi Chinh chờ cô buông di động, chặn ngang người cô bế lên lần nữa đặt về giường, lật người nằm úp vào gối đầu: "Anh giúp em xoa."
"Anh biết xoa bóp à?"
Khương Diệp quay đầu lại ngạc nhiên nhìn anh, Bùi Chinh đưa tay ấn ấn lên cổ cô, hai đốt ngón tay trượt theo xương cổ lướt xuống dưới hõm eo, một tay khác vuốt ngược lên trên, lại miết vai gáy, làm cô hoàn toàn thả lỏng.
Anh vén mái tóc dài của cô ra sau đầu, nhéo cổ vừa xoa vừa hỏi: "Em nghĩ anh có thể không?"
Khương Diệp nhịn không được cười: "Anh là kỹ thuật viên số mấy?"
Bùi Chinh nghĩ nghĩ nói: "Số 33."
Khương Diệp: "......"
Cô nhắm hai mắt, khóe môi cong lên.
"Đau không?" Anh hỏi.
Khương Diệp nheo mắt lại: "Không đau, rất thoải mái."
Cô không thường xuyên đi đến tiệm mát xa, tay của nhân viên rất khỏe, cho dù ấn vai hay là miết chân, đều cảm thấy đến tiêu tiền để chịu đau, chứ không phải là đang hưởng thụ.
Kỹ thuật Bùi Chinh rất điêu luyện, trước đây anh đã từng xoa bóp cho mẹ, biết những nơi huyệt vị khó tìm, anh ấn hơn mười phút, Khương Diệp đã ngủ rồi, nhẹ nhàng lật người cô lại rồi đắp chăn lên, lúc này mới nhẹ chân bước ra ngoài.
Bùi Chinh đi tắm rửa, soi gương nhìn về phía sau lưng, có vài vệt xước dài rớm máu.
Khương Diệp cào.
Cô bị anh ôm vào trong ngực làm như phát điên, ghé vào cần cổ anh nức nở thét chói tai, hai tay cào cấu lung tung phía sau lưng. Chỉ hai vết xước này, làm anh nhớ đến đêm qua hỗn loạn cùng điên cuồng, trong đầu hiện lên hình ảnh gương mặt ửng hồng của Khương Diệp vừa khóc vừa kêu, Bùi Chinh hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn đũng quần mình, lại cứng.
Khương Diệp ngủ đến 10 giờ rưỡi, đột nhiên bừng tỉnh, cô không nhớ mình đã nằm mơ thấy gì, đầu óc hơi mông lung, ngồi trên giường một lát mới chậm rì rì đứng dậy.
Rửa mặt xong đã thấy Bùi Chinh đang nấu ăn ở phòng bếp, trong nồi súp đang sôi.
"Anh không đi làm à?"
Giọng nói cô còn hơi khàn, đi đến cạnh bàn ngồi xuống, hai tay chống lên mặt bàn nhìn anh.
"Ừm, nếm thử."
Anh múc một bát canh nóng hổi ra, cúi đầu thổi thổi, đưa đến trước mặt Khương Diệp, cô rũ mắt nhìn vào chất lỏng màu vàng, nhíu mi hỏi: "Đây là gì?"
"Làm ấm họng." Bùi Chinh nghiêng đầu ý bảo cô nhìn vào thùng rác, trong đó có mấy túi dược liệu đã bóc ra: "Cát cánh và cam thảo."(*)
"Anh còn học trung y?" Khương Diệp có hơi ngạc nhiên.
Bùi Chinh bật cười: "Anh có quen một người bạn học trung y, cậu ta giới thiệu mua cái này, nói dùng rất tốt."
Khương Diệp không nói nữa, cúi đầu nhấp một ngụm, một lát sau đã uống hết sạch.
Bên trong Bùi Chinh đã bỏ thêm đường, không đắng lắm, nhưng sau khi cô uống xong, anh vẫn cầm một viên đường đưa đến môi cô, là kẹo mềm vị trái cây.
Anh coi cô như một đứa trẻ.
Khương Diệp cắn viên kẹo mềm, hỏi: "Còn nữa không?"
"Có."
Bùi Chinh lấy từ phía dưới ra một hộp kẹo dẻo đủ màu sắc và các vị khác nhau. Khương Diệp nhận lấy, mở ra lấy một viên màu đỏ, đưa đến bên miệng anh.
Bùi Chinh nhướng mày nhìn cô một cái, cúi người lại gần hé môi cắn ngón tay cô.
Không đau, nhưng thật mờ ám.
________________
(*) Rễ cây có thể ăn được, trong y học Trung Quốc, hoa chuông còn được gọi là Gilkyung (桔梗根) và được sử dụng làm thuốc chữa đau thần kinh và viêm amidan. Rễ cây có chứa saponin và được sử dụng làm thuốc thảo dược. Rễ cây chứa calci, chất xơ, sắt, khoáng chất, protein và vitamin, nó có bộ rễ dày, bên trong rắn, và hương vị mạnh. Ngoài ra, còn được dùng là thuốc tiêu đờm (거담제; Geodam), thuốc ho (진해제; Jinhae).. v.. v
Chắc ko ai để ý, Khương Diệp hỏi anh là ktv số mấy, anh bảo số 33. Là tam tam đó. !
Có anh người yêu như này thì mê tơi luôn.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |