A Khanh đã mang thai con của cháu
← Ch.103 | Ch.105 → |
Sở Chiến lạnh như băng liếc nhìn Giang Thiếu Hiền một cái, trong mắt có đầy ghen tức cùng cảnh cáo, mà bản nhân người trong cuộc Giang Thiếu Hiền không chút nào bị ảnh hưởng, ôn hòa hướng Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến gật đầu một cái, dìu ông cụ, bộ dáng nhanh nhẹn thật biết điều. Hai người đàn ông giống nhau như đúc đứng chung một chỗ, tính tình bất đồng thế nào cũng thấy quái dị.
"Vẫn nhớ kỹ trong lòng, những thứ này là cái gì?" Ông cụ hừ lỗ mũi trợn mắt chỉ vào đống lễ vật ở trong phòng khách mà Sở Chiến mang đến nói, dáng vẻ trên mặt già nua vô cùng đau đớn. Lúc này suy nghĩ ông cụ đặt ở lễ vật không tầm thường trước mắt này, trăm điều suy nghĩ, người làm quan kiêng kỵ nhất là nhận lễ vật của người khác, nếu như sau này bị người khác điều tra thì làm sao bây giờ.
"Ông nội, A Khanh do một tay người dạy, tính tình cô ấy như thế nào người còn không rõ ràng lắm sao? Nghe cô ấy giải thích xong rồi hãy nói cũng không muộn." Giang Thiếu Hiền đứng ở một bên đỡ ông cụ nhẹ giọng nói.
Trong lòng Đường Tố Khanh một trận bất đắc dĩ, khẽ cười muốn giải thích rõ, không nghĩ tới người đàn ông bên cạnh đột nhiên nắm cánh tay mảnh khảnh của cô, ném cho cô một ánh mắt yên tâm, đứng lên mỉm cười lễ phép lên tiếng nói: "Ông nội, đó không phải là A Khanh nhận hối lộ, là cháu mua lễ vật cho người, A Khanh luôn luôn vâng lời của người, cần cù và thật thà vì nhân dân phục vụ.".
Nghe được có người khích lệ cháu gái mình tự tay nuôi lớn, trong lòng ông cụ rất đắc ý, trên mặt già nua hiện đầy vui vẻ, rốt cục đầu quay sang nhìn về phía Sở Chiến, nhìn thấy dáng vẻ Sở Chiến cùng Đường Tố Khanh thân mật, trong con ngươi sắc bén của ông cụ thoáng qua nghi ngờ, sau đó quay đầu cùng cặp mắt Giang Thiếu Hiền bên cạnh luân chuyển.
Ho khan một cái: "Cậu là ai? Đưa nhiều lễ vật như vậy muốn làm gì?" Mắt ông cụ nhìn chằm chằm, nghiêm trang nói, mắt không dấu vết quan sát Sở Chiến, khi nhìn thấy động tác của anh cùng với Đường Tố Khanh thân mật như thế, cặp mắt khôn khéo nhanh chóng thoáng qua hài lòng, nhanh đến nỗi ngay cả Sở Chiến đứng khẩn trương ở một bên cũng không nhìn thấy.
"Ông nội, cháu là Sở Chiến, có chuyện muốn xin người, xin người gả A Khanh cho cháu, cháu nhất định sẽ quý trọng cô ấy." Sở Chiến nghiêm túc nói, trên mặt anh tuấn mang đầy thành ý, lời này anh vừa ra, người giúp việc nghi ngờ không rõ cho nên suy nghĩ đại tiểu thư cùng cô gia không phải đã kết hôn rồi sao? Tình huống bây giờ là như thế nào? Hơn nữa tên gọi cô gia là Giang Thiếu Hiền mà.
"A Khanh đã kết hôn, cậu muốn tìm người kết hôn thì tìm người khác đi." Sắc mặt ông cụ không thay đổi trả lời, mắt nhìn thẳng vào Sở Chiến, dáng vẻ giống như sói mẹ bảo vệ con.
"Ông nội, cháu..." Đường Tố Khanh thấy dáng vẻ ông cụ dầu muối không vào, có chút đau lòng cho người đàn ông phải ăn nói khép nép, cô gấp gáp muốn nói chuyện đã cùng Giang Thiếu Hiền ly hôn, nhưng không ngờ người đàn ông bên cạnh đột nhiên nắm tay cô, mắt nhìn về phía cô ám chỉ đem mọi chuyện giao cho anh xử lý, Đường Tố Khanh mới không nói nữa, lấy trình độ coi trọng của ông nội đối với Giang Thiếu Hiền, hôm nay ngay trước mặt Giang Thiếu Hiền, đoán chừng chuyện của cô cùng anh rất khó được sự cho phép của ông cụ.
Trong lòng Sở Chiến mặc dù không vui với câu trả lời của ông cụ, nhưng nhìn ánh mắt ông cụ anh đột nhiên hiểu rõ tâm tình ông cụ, là một người thân, hơn nữa còn là tự tay mình nuôi lớn, tình cảm kia không phải là giả, hiện tại Sở Chiến đột nhiên chạy tới muốn người ta đem cháu gái gả cho anh, giống như muốn cướp bảo bối nhà họ đi, đúng là không thể nói được.
Sở Chiến không hổ là hoàng đế hắc đạo, suy nghĩ thật nhanh, mắt nghiêm túc nhìn về phía ông cụ nói: "Ông nội, cháu cùng A Khanh thật tâm yêu nhau, xin người thành toàn cho chúng cháu, huống chi cháu không cướp A Khanh của người đi, chúng cháu muốn kết hôn, người không phải sẽ có thêm một đứa cháu, hơn nữa bụng A Khanh lúc này đã có con của chúng cháu, người không phải vẫn luôn mong ôm chắt trai sao? Sau đứa nhỏ này ra đời danh không chính ngôn không thuận vậy thì không tốt!".
Sở Chiến nói một phen đem mọi người ở chỗ này hù dọa đến sửng sốt, nếu Đường Tố Khanh không phải là người trong cuộc, thấy anh nói nghiêm túc như vậy, đoán chừng ngay cả cô cũng tin tưởng, không trách được anh vẫn luôn rất tự tin, thì ra là có tuyệt chiêu, Đường Tố Khanh đỏ mặt nhìn về ông cụ, vẻ mặt xấu hổ không dứt, giống như đứa bé làm sai chuyện.
Ông cụ là có một cháu gái như vậy, nguyên từ nhỏ nuôi đến lớn, trên căn bản yêu thương cô đến tận vào trong tâm khảm, thấy dáng vẻ của cô, trong lòng ít nhiều gì cũng biết cô lần này đã động tâm, hơn nữa nghe người đàn ông nói hai người ngay cả đứa bé đã có, suy nghĩ cháu gái nhỏ đáng yêu của nhà lão Trương hàng xóm, trong lòng ông cụ cũng ngứa ngáy lợi hại, trong lòng vẫn cảm thán nếu nhà mình có cháu gái đoán chừng dáng dấp càng đáng yêu hơn.
Trong lòng ông cụ thoáng qua vui sướng, hận không thể lập tức có một đứa nhỏ để ôm một cái, nhưng ngại nhiều người xung quanh như vậy, ông cụ ho khan giận dữ nói: "Lấy thái độ này muốn kết hôn sao? Ngay cả chiếc nhẫn cũng không có, ai biết cậu sau này có đối đãi tốt với A Khanh nhà chúng ta không? Miệng nói ai cũng nói được.".
Nghe vậy, vành mắt Đường Tố Khanh đỏ hoe, rốt cuộc ông cụ là người hiểu rõ cô nhất, mà tròng mắt Sở Chiến sáng lên, luống cuống: "Cháu sẽ đi mua luôn, còn việc này, cháu nhất định đối đãi tốt với A Khanh, ông nội, xin người yên tâm.".
Nói xong còn có bộ dáng ngây ngốc, cười cười muốn đi ra ngoài cửa. Thật ra trước đây không lâu anh đã tự mình thiết kế chiếc nhẫn cho cô gái nhỏ, đặc biệt giao cho chuyên gia điêu khắc châu báu ở Newyork chế tạo, hai ngày trước vừa mới lấy về, cho cô gái nhỏ đeo lên lại lo lắng ông cụ nói anh không tôn trọng trưởng bối, không có sự đồng ý đã tự mình kết hôn, cho nên mới cất trong két sắt ở thư phòng.
Lúc này nếu đám thuộc hạ của Sở Chiến ở chỗ này nhìn thấy vẻ mặt của anh, đoán chừng bị hù dọa không phải nhẹ, cái thế giới này từ trước đến nay chỉ có chủ tử bọn họ cho người khác sắc mặt, đâu có như bây giờ khi ra mắt để người lớn khác gào thét chủ tử bọn họ như vậy, mà chủ tử bọn họ chỉ có dáng vẻ ngây ngốc vui vẻ.
"Đứng lại! Trưởng bối vẫn còn ở đây, cậu muốn đi đâu? Chuyện chiếc nhẫn để lần sau hãy nói, tôi còn muốn hỏi cậu những chuyện khác?" Ông cụ vẫn như cũ không có khá hơn, nhưng rõ ràng so với lúc Sở Chiến vào cửa đã tốt hơn rất nhiều, mắt còn thỉnh thoảng quan sát bụng nhỏ Đường Tố Khanh một cái.
Sở Chiến vội vàng dừng bước lại, vững vàng đứng ở trước mặt ông cụ, đúng với lễ nghi, vẻ mặt nghiêm túc nghe dạy.
Ông cụ hài lòng gật đầu một cái, để Giang Thiếu Hiền đở ông ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ vào ghế sa lon đối diện hướng về phía Đường Tố Khanh cùng Sở Chiến nói: "Ngồi!".
Đợi đến khi bọn họ đã ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi mới lên tiếng: "A Khanh được mấy tháng rồi?".
Đường Tố Khanh nghèo từ, đừng có bảo cô biên soạn chuyện như thế nào? Ông cụ nhìn cô lớn lên, luôn luôn hiểu cô có một tật xấu khi nói láo mắt sẽ nháy không ngừng, tay bị người đàn ông dắt đặt ở trên đùi anh trách cứ nhéo bắp đùi của anh, ý bảo tự anh biên tập lời nói dối.
"Ông nội, đã hai tháng, vừa mới kiểm tra, bác sỹ nói không được để kích động." Sở Chiến mặt không đỏ nói, nhìn thấy ông cụ gật đầu, không có xoắn xuýt nữa, ngay cả giọng nói cũng tự động nhỏ đi, trong lòng Sở Chiến vui vẻ, xem ra đám đồng đảng kia của anh đã đoán đúng, ông cụ người đã già khẳng định thích náo nhiệt, nay vô duyên vô cớ có thêm một đứa chắt, chuyện của anh cùng cô gái nhỏ có thể hạ xuống rồi.
Không sai, tối hôm qua một người đàn ông nửa đêm canh ba lại gọi điện thoại cho ba người anh em thân thiết đánh nửa đêm, đầu bên kia điện thoại nói ra tuyệt chiêu đối phó ông cụ như thế nào, chủ ý lần này do Lãnh Thanh Thiên nói ra, đặc biệt nghiên cứu qua lão thủ trưởng nhà hắn (ở chương thứ nhất) mà nói lên ý kiến, đổi lại ý tứ của anh cùng ông cụ cũng giống nhau.
Ông cụ gật đầu một cái, nghiêm túc quan sát phong độ Sở Chiến ngồi ở một bên, dù sao cũng là chung thân đại sự của cháu gái, muốn hỏi rõ ràng nhân phẩm của anh mới yên tâm, cho nên chăm chú hỏi: "Anh nói anh tên là Sở Chiến, trong nhà của anh còn có những người nào, hiện tại làm công việc gì, tại sao biết A Khanh?".
Trong lòng Đường Tố Khanh một trận khẩn trương, nắm thật chặt tay của người đàn ông, Sở Chiến cho dù đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng phàm là chuyện có liên quan đến cô gái nhỏ của anh cũng sẽ đặc biệt cẩn thận, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía Giang Thiếu Hiền, anh đang suy đoán Giang Thiếu Hiền có đem thân phận của anh nói cho ông cụ không, nếu đã nói cho ông cụ thì câu vừa hỏi này, chứng minh ông cụ muốn xem mức độ thành thật của anh, trong lúc anh còn đang suy nghĩ xem trả lời thế nào, thì Giang Thiếu Hiền ngồi cùng một bên với ông cụ ra lắc đầu một cái.
Sở Chiến đầu thật nhanh vận chuyển, thành khẩn nói: "Trong nhà chỉ có một mình con, con hiện tại kinh doanh một nhà xí nghiệp ở nước ngoài, đủ để nuôi A Khanh, về phần chúng con tại sao biết, cái này hoàn toàn vì một cái hiểu lầm, bởi vì dáng dấp cùng chồng A Khanh tương đối giống nhau, cho nên bị lão thủ trưởng ở thủ đô giao phó, tới bên người A Khanh thăm dò xem tình hình cô làm quan, chung đụng trong cả quá trình con phát hiện A Khanh là người thanh liêm chính trực, từ từ phải lòng nhau.".
Sở Chiến nói cũng không hoàn toàn là nói láo, chuyện này lão thủ trưởng hẳn là biết, nhưng người ta không biết công việc anh chính xác là cái gì, càng thêm không biết anh đem cháu của người ta để ý nhất kéo lại gần hắc đạo, nếu không Sở Chiến sẽ không có trái cây ngon để ăn.
Nghe xong lời của Sở Chiến, ông cụ đối với cháu rể tương lai này mất đi một tầng ngăn cách, thì ra là trong này còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, ông cụ thầm nghĩ, nếu A Khanh là người qua loa không cẩn thận, nếu không bị người khác tra xét tham quan, nghĩ tới đây cái, ông cụ sợ.
Vẫn yên lặng ngồi ở bên cạnh ông cụ Giang Thiếu Hiền nghe được lời của Sở Chiến, lần đầu tiên ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn anh, lúc ở trong bang A Khanh chẳng qua nói đơn giản bọn họ ở chung một chỗ, không nghĩ tới ngọn nguồn của chuyện còn cùng hắn có liên quan.
"Được rồi, chuyện của các cháu cũng đã như vậy, còn nhanh xử lý một chút, nên có lễ nghĩa cũng không thể thiếu." Ông cụ thở dài nói, tùy Giang Thiếu Hiền đở ông đi lên lầu, yêu thương vỗ vỗ tay Giang Thiếu Hiền, dịu dàng nói: "A Hiền, sau này coi đây là nhà của mình, thường trở về xem một chút, không làm được cháu rể, làm cháu của ông cũng được, đi, cùng nhau để cục diện xuống.".
"Vâng, ông nội." Giang Thiếu Hiền ôn hòa nói.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |