← Ch.10 | Ch.12 → |
Bát vương gia đăng cơ ở phương bắc, quốc hiệu Tân Long; Nhạc lão gia, lão gia, thiếu gia, Mãn Trụ đều vào kinh chúc mừng tân đế.
Cuộc sống của chúng ta cũng dần thư thái hơn, mọi người vẫn ở cùng nhau chuyện trò chuyện nhà như lại nhớ tới cuộc sống ở Giang Nam trước đó.
Khoảng thời gian đó, không chỉ các tướng sĩ ở tiền tuyến vất vả, nữ quyến ở hậu phương cũng không nhàn rỗi, họ ngày đêm may giày, không biết đã đ. â. m rách đầu ngón tay bao nhiêu lần, cơm áo có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.
Trong lòng ai cũng lo lắng không yên, bàn tay lúc nào cũng thoăn thoắt làm việc, giờ lại thong thả ngồi đó, ít nhiều cũng có chút không quen.
Hôm nay, Khương ma ma đến tìm phu nhân, nói lão gia sai người gửi thư về, mời phu nhân vào trong phòng nói chuyện, ta không khỏi sinh nghi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Đợi đến khi phu nhân nói chuyện xong mới nói cho chúng ta biết, Nhạc lão gia và lão gia dâng thư xin từ chức, lấy công lao phong cho con cháu, vì thế tân hoàng phong cho Mãn Trụ làm Võ Uy tướng quân tam phẩm, thiếu gia phong làm Hoài Viễn tướng quân nhị phẩm.
Phu nhân còn nói, tân hoàng vừa ý thiếu gia tuổi trẻ có tài, nên đã chỉ hôn cho đích tiểu thư của Định Quốc Công.
Phu nhân vừa nói ra lời này cả nhà đều im lặng, mẹ run rẩy bảo 'Nguyệt nhi đỡ mẹ', ta ngồi đó lẳng lặng nhìn mặt đất dưới chân.
Buổi tối, phu nhân đi tới phòng ta, bà đang định nói chuyện đã bị ta cắt ngang:
"Mẹ, ông trời đã an bài xong xuôi hết thảy." Chẳng cần ai phải nói ra, một lời hứa không thành lời thì không phải là lời hứa, một lời thích không thành lời không được coi là tình yêu.
Phu nhân ôm ta, nước mắt lưng tròng:
"Đồng Nhi, nếu như không có con bầu bạn và chăm sóc, mẹ ở trong lao sẽ không sống nổi. Lúc trời lạnh, con đắp chăn cho mẹ, còn mình thì đắp rơm rạ; lúc ăn cơm, con đưa thức ăn tươi mới cho mẹ ăn, còn mình ăn cơm trắng. Mẹ vốn đã không ôm hy vọng gì, chỉ nghĩ người một nhà c. h. ế. t cùng một chỗ coi như xong, nhưng con đã đổi cho Nguyệt Nhi ra ngoài, lại cho mẹ thêm một hy vọng sống để mẹ chống đỡ đến cùng. Mẹ vẫn luôn chần chừ không nhận con làm con gái nuôi, là vì trong lòng mẹ tồn tại một suy nghĩ khác. Nhưng hôm nay, cuối cùng mẹ vẫn phụ lòng con rồi!"
Ta vùi đầu vào đầu gối phu nhân, để mặc phu nhân vuốt v e mái tóc, cơn gió đêm thổi tới, lành lạnh, còn mang theo một ít hương hoa cúc đặc trưng của vùng đất bắc.
"Mẹ, Đồng Nhi chưa từng nghĩ đến muốn mẹ và cha nợ con cái gì, con chỉ làm chuyện mình cho là đúng mà thôi. Tựa như lúc trước người cứu cả nhà con, không phải cũng không nghĩ tới báo đáp hay sao? Lúc con mới vào phủ, người đã nói con có duyên với phủ. Chính vì chút duyên phận này, sau này chúng ta đừng đề cập tới chuyện trước kia nữa, chúng ta phải nhìn tương lai, phải sống thật tốt."
Hơn một tháng trôi qua, Nhạc lão gia, lão gia và Mãn Trụ đều đã trở lại, thánh thượng đã cho xây dựng phủ Võ Uy tướng quân mới, lệnh cho Mãn Trụ trấn thủ phương bắc, từ nay về sau, Bắc Mộ Châu chính là nhà của chúng ta.
Thiếu gia không quay lại, mọi người cũng không ai hỏi, ngày tháng cứ trôi qua như nước chảy ào ào đổ về phía trước, dù cảm xúc có nhiều đến đâu cũng giống như nước chảy qua không để lại một dấu vết nào.
Đợi đến khi mọi thứ đã ổn định đã là hơn nửa năm sau, ta nói với Mãn Trụ:
"Thiên hạ giờ đã bình yên, tỷ tỷ muốn quay về phương nam dạo một vòng. Lúc còn nhỏ bị nhốt ở quê nhà, sau này lại dừng chân trong hậu viện, từ đầu đến cuối chưa thật sự bước chân ra khỏi cửa nhà, trong thơ từ tiểu thư dạy tỷ có nhiều thứ mới mẻ như vậy, đó có lẽ là thế giới mà tỷ chưa từng nhìn thấy, tỷ muốn đi ngắm xem thế giới tươi đẹp bên ngoài."
Mãn Trụ lo lắng một mình ta đi sẽ không an toàn, Thái Âm nghe nói như vậy chủ động muốn đi cùng ta, như vậy mọi người cũng không khuyên gì được nữa, để mặc hai bọn ta bước lên thuyền đi về phương nam.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |