← Ch.347 |
Cố Tiểu Ngải vừa quay qua liền thấy, mặt nhất thời lại nóng đỏ lên.
Lệ Tước Phong ngồi ở đàng kia, để nửa thân trần, môi mỏng 𝖐ⓗ_ê_υ 🌀_ợ_ℹ️, trong mắt không che dấu đầy ◗.ụ.↪️ ✅ọ.𝖓.ɢ, ánh mắt đảo qua †-𝐡â-𝓃 т-𝐡-ể của cô.
Cố Tiểu Ngải lập tức đem dây lưng thắt lại, che chắn lại phong cảnh trước 𝐧●gự●𝖈, căm tức quát Lệ Tước Phong, "Không phải trong đầu anh đều thực sạch sẽ gì đó sao?"
Lại còn chơi mô hình trên người cô.
Lệ Tước Phong bổ nhào vào người cô, nằm úp sấp đến bên cạnh cô, chỉ chỉ vào cằm của cô, "Anh không có thói quen bị phụ nữ lạnh nhạt."
"Vậy về sau anh có thể từ từ sẽ quen thôi." Cố Tiểu Ngải giả cười một tiếng, muốn một lần nữa đi lắp ráp mô hình, chợt phát hiện linh kiện lúc nãy bị Lệ Tước Phong quơ một phát mạnh, đều bị văng ra bốn phía......
......
Cố Tiểu Ngải vừa tìm linh kiện, vừa oán thán nói, "Vì sao lại chơi mô hình ở trên giường chứ?!"
Giường nhỏ như vậy, linh kiện thực không dễ dàng tìm được, hơn nữa cũng không thuận lợi cho việc lắp ráp......
"Bởi vì...... em không có mặc nội y, anh có thể thưởng thức rõ ràng hơn." Lệ Tước Phong áp vào bên tai cô nói, tầm mắt dừng ở trước п🌀·ự·𝖈 của cô.
"Lưu manh!"
Cố Tiểu Ngải trách cứ, theo tầm mắt của anh cúi đầu xuống, cô ngồi vào trên giường, trên cơ thể cũng không tốt hơn, áo ngủ suy sụp, nhìn từ trên xuống, có thể dễ dàng thấy được trước 𝐧𝐠.ự.ⓒ trắng nõn đẫy đà của cô......
Mặt Cố Tiểu Ngải nhất thời đỏ rực lên, trừng mắt nhìn Lệ Tước Phong, "Anh còn dám nói bản thân mình cả đầu không có suy nghĩ ◗ụ*𝖈 ✅*ọ*𝓃*ɢ đi!"
Chơi xếp mô hình cũng không nên chơi trên giường...... cái tên này!
"Em không có mặc bra cũng oán trách anh sao?" Lệ Tước Phong thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, khóe môi lộ ra một nụ cười tà khí, "Nếu nói nghiêm túc, là do em զ.𝖚.🍸.ế.𝐧 г.ũ anh...... Cố Tiểu Ngải, em thực tà ác."
"......"
Cô ngủ luôn luôn không mặc nội y, hắn cũng không phải không biết......
Cố Tiểu Ngải cầm lấy một đống giấy các-tông ném tới trên người Lệ Tước Phong, giấy các-tông giống như bông tuyết rơi lả tả trên áo tắm màu tối của Lệ Tước Phong rồi rơi xuống đất......
"Em không thèm để ý tới anh nữa!"
Ở phương diện giường chiếu này, Cố Tiểu Ngải nói không lại anh, da mặt cô không dày bằng anh được.
Cố Tiểu Ngải đơn giản quay đầu đi, Lệ Tước Phong đã chụp được người của cô làm cho cô quay đầu lại đối diện mình, cúi đầu hô●ռ lên mặt cô.
"Đừng......"
Hai người sóng vai ghé vào trên giường, Lệ Tước Phong dùng một tay ôm chặt người của cô gần như tham lam đòi lấy hết ngọt ngào trong miệng cô, khó có thể thoả mãn.
Môi của anh để ở trên môi của cô, đầu lưỡi khát khao đùa đôi môi non mềm của cô, một tay ôm ✝️●ⓗ●â●𝓃 †●𝐡●ể của cô, làm cho ✞𝒽.â.𝓃 🌴𝖍.ể hai người chặt chẽ dán thành một khối.
Một loại khát vọng mãnh liệt ở trên t♓·â·n t♓·ể Lệ Tước Phong lan tràn ra.
"Cố Tiểu Ngải."
"Ách?"
"Em không muốn sao?"
"Không muốn." Cố Tiểu Ngải nói lời cắt đứt hy vọng của hắn, người bị anh ♓ô-𝖓 có chút choáng váng.
"Anh cũng chưa nói muốn cái gì, em trả lời nhanh như vậy." Trong giọng nói Lệ Tước Phong lộ ra bất mãn
"Anh."
Nghe vậy, Lệ Tước Phong bật cười, đáy mắt sáng bóng mị hoặc rung động lòng người, một tay đỡ lấy cái ót của cô làm cô gần sát chính mình, tán thưởng nói, "Cô gái thông minh."
Nói xong, Lệ Tước Phong lại ⓗô-𝓃 đi xuống, ở trên mắt, trên môi, cổ của cô không ngừng hạ xuống, tiếng nói từ tính giống như thôi miên, "Muốn anh sao? Cố Tiểu Ngải, sao hả?"
"Ưhm......"
Cố Tiểu Ngải chưa có trả lời, kìm lòng không đậu phát ra một tiếng than nhẹ, hai tay bất tri bất giác ôm lấy 🌴_𝒽_â_ⓝ 🌴𝒽_ể cường tráng của anh, nhắm mắt lại, thừa nhận nụ 𝐡·ô·𝓃 mãnh liệt của anh.
Tay Lệ Tước Phong cách áo ngủ ở trên người cô âu yếm, chậm rãi không hề thỏa mãn cởi bỏ áo ngủ của cô, môi theo cổ của cô chậm rãi đi xuống nơi đẫy đà của cô.
"Lệ Tước Phong...... Ưhm...... Ách......" Giống như điện lưu xúc cảm len lỏi trong †hâ.ռ т𝐡.ể Cố Tiểu Ngải, theo bản năng muốn đẩy ra, hai tay cũng đã không có khí lực, thậm chí có một loại khát vọng không hiểu được.
Lệ Tước Phong tiếp tục h●ô●ռ cô, ngón tay mang theo kỹ xảo chụp lên nơi đẫy đà của cô, ѵu*ố*† ѵ*𝖊 đùa bỡn......
Cố Tiểu Ngải nhịn không được giãy dụa xoay người đứng lên, trong hai mắt long lanh một lớp sương mù, bộ dáng giống như đang chờ đợi anh vậy, điều này làm cho cơ thể Lệ Tước Phong hoàn toàn cương cứng lên.
"Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong ôm lấy 𝐭·ⓗ·â·ռ †h·ể của cô, làm cho cô dựa vào ngồi ở trên người của hắn, hai tay dùng sức ôm chặt hông của cô, tầm mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô, "Cho anh đi."
......
Nói xong, Lệ Tước Phong ôm lấy cô nhấn chìm vật đang nóng rực chờ sức vận động của mình vào cô.
Đột nhiên như vậy, Cố Tiểu Ngải rất không thích ứng, mày hơi hơi nhíu lại, không thoải mái động đậy, Lệ Tước Phong ôm chặt lấy cô, tiếng nói gợ*ℹ️ 🌜ả*𝖒 mà mất tiếng, "Đừng nhúc nhích."
Bây giờ, ⓣh·â·n т·𝒽·ể của anh mỗi một chỗ giống như được giải tỏa, cô cử động nữa anh liền khống chế không được chính mình.
"......"
Cố Tiểu Ngải không còn dám nói chuyện, hai tay đặt lên vai hắn, tay cô bị thương phải quấn mấy lớp băng gạc dày.
Lệ Tước Phong cứng rắn chịu đựng, buộc chặt trên mặt chảy ra mồ hôi, Cố Tiểu Ngải thấy thế 𝖍●ô●ⓝ lên môi mỏng ⓚ♓.ê.υ 🌀ợ.1 của anh, "Em yêu anh."
Một câu nói kia không thể nghi ngờ là cấp cho Lệ Tước Phong một tờ giấy thông hành.
Trong mắt Lệ Tước Phong lập tức dâng lên hưng phấn, ở trên người cô thong thả chuyển động, sợ thương tổn cô từng chút một......
Lệ Tước Phong chiếm môi lưỡi của cô gia tăng ♓ô·ⓝ sâu, hai người đều rất lâu rồi không có trải qua chuyện này.
Không biết là do H1EV23 phát tác, hay là do lâu lắm rồi không có làm chuyện này, Lệ Tước Phong mới phát tiết xong một lần, Cố Tiểu Ngải liền buồn ngủ ngã vào trong lòng 𝖓·gự·↪️ của anh ngủ thiếp đi......
Lệ Tước Phong ôm cô vào phòng tắm một lần nữa tắm qua cho cô, mới đưa cô thả lại trên giường và thay đồ ngủ cho cô.
Lệ Tước Phong ngồi ở đầu giường, tay lưu luyến 𝐯ц*ố*𝐭 𝖛*e mặt của cô, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên ở trên giường trở mình, ưm một tiếng, "Lệ Tước Phong...... lưu manh."
......
Cái cô này...... Đang ngủ còn gọi anh là lưu manh.
Tay Lệ Tước Phong ✔️𝖚●ố●✝️ ν●e mặt 𝐦-ề-〽️ 𝐦ạ-ℹ️ của cô, cảm xúc hài lòng, Cố Tiểu Ngải ngủ thật sự sâu, bị anh ☑️.⛎.ố.𝖙 v.𝖊 nhíu mày, lại từ trong miệng phát ra một tiếng 𝓇-ê-𝐧 𝐫-ỉ rất nhỏ, "Lệ Tước Phong...... Hỗn đản."
......
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cô gái này đối với anh mắng đủ thứ thể loại: lưu manh, háo sắc, biến thái, ...... Vừa rồi còn nói em yêu anh, hiện tại đang ngủ lại có thể mắng anh thành như vậy......
Lệ Tước Phong lại dùng lực 𝐯·цố·ⓣ 𝐯·ⓔ mặt của cô, bị cô lấy tay đẩy ra, "Đừng làm rộn, Lệ Tước Phong."
"......"
Lệ Tước Phong trầm mặc nhìn cô, đột nhiên phát giác bây giờ cô không còn gọi tên Sở Thế Tu nữa, ngay cả lúc ngủ đều là anh Lệ Tước Phong......
Phát hiện này, làm cho tâm tình Lệ Tước Phong lập tức rộn ràng lên, nụ cười trên mặt không dừng lại được, giống như một đứa nhỏ giành được nhiều phần thưởng vậy.
Lệ Tước Phong đắp chăn cho cô, xoay người một lần nữa sửa sang lại linh kiện, bắt đầu xếp mô hình.
← Ch. 347 |