← Ch.003 | Ch.005 → |
Thanh âm của hắn lạnh nhạt cùng kiêu ngạo.
Hắn đây là đang đe dọa cô sao?
Cái gì gọi là quyết định sai lầm nhất, cô làm phóng viên cũng không phải lần đầu tiên bị người ta uy hiếp.
Chụp ảnh cái gì? Cố Tiểu Ngải vẻ mặt vô tội hỏi, quyết định có đánh chết cũng không nhận, giơ giơ máy ảnh trong tay nói, Tôi là tới chụp phong cảnh.
Cô nhất định phải nghĩ biện pháp ra khỏi nơi này, ảnh này độc nhất vô nhị không thể bỏ được.
Tròng mắt nhanh như chớp liếc nhìn xung quanh, phía bên phải là hồ, bên trái là lưới sắt.
Cố Tiểu Ngải từng bước lui về phía sau, nghĩ rằng hiện tại xoay người liều mạng chạy ra bên ngoài sẽ có người......
Giao ra đây! Nam nhân mất tính nhẫn nại, một tay kéo mạnh tay cô, một tay hướng trên người cô tìm kiếm.
Đầu ngón tay của hắn cực nóng làm cho Cố Tiểu Ngải căng thẳng.
Hắn thật sự muốn lục soát người sao?! Tên nam nhân này điên rồi!
Cô không chút nghĩ ngợi cởi áo lông cùng cặp đựng thẻ ảnh quăng xuống lưới sắt.
......
Nam nhân mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía lưới sắt trên đường nhỏ chứa đựng thẻ ảnh......
Tốt lắm, động tác này coi như chọc giận tới hắn!
Đến nước này còn không đem ảnh chụp giao ra đây.
Nữ nhân này không biết sống chết mà.
Tôi cũng đang buồn chán, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lệ Tước Phong một tay ép cô đổ lên lưới sắt, đè lên thân cô, hơi thởnam tính đặc hơn vây quanh cô, một tay giữ đầu cô, một tay trực tiếp dưới áo lông dò xét đi vào, đụng đến nơi mềm mại.
Chậc...... Này lớn nhỏ, cùng Quan Nana hoàn toàn không thể so sánh.
Lệ Tước Phong khinh thường cười lạnh một tiếng.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, người nam nhân này...... Làm cái gì?! Tay hắn đang làm cái gì đó?!
Biến thái! Kịp phản ứng, Cố Tiểu Ngải mắng to một tiếng, bỏ thiết bị chụp ảnh xuống đẩy hắn ra.
Biến thái?
Đây chỉ là vừa mới bắt đầu......
Cố Tiểu Ngải chỉ cao 1m65, dáng người lại mảnh khảnh, ở trước mặt hắn quả thực chính là trứng chọi đá, nắm tay nhỏ đánh tới trên người hắn.
Lệ Tước Phong coi như là thổi bụi, dùng lực đè lại thân cô đang lộn xộn, gở bỏ máy chụp hình vướng bận trên người cô đi, tùy tay ném ra ngoài, áp mặt sát tới gương mặt đang hoảng sợ của cô, cười lạnh một tiếng, Chính tôi sẽ hạ mình dạy cho cô biết cái gì gọi là vượt quá ranh giới.
Như là âm thanh đến từ địa ngục.
Tê ——
Một con dao Thụy Sĩ theo đùi cô nhẹ nhàng vẽ một cái, khắc ra một vết máu.
Làn da bị cắt vỡ đau đớn làm cho cô co rúm người lại.
Bàn tay Lệ Tước Phong to lớn kéo rách cái váy dài chấm đất chỉ còn khéo léo che cái mông cô.
← Ch. 003 | Ch. 005 → |