← Ch.085 | Ch.087 → |
Sáng sớm ngày thứ tám, một cỗ BMW màu đen khí phách quay lại vững vàng dừng ở ngoài cửa biệt thự, thanh âm từ xe truyền tới làm cho Hạ Cảnh Điềm đang mải mê ngắm hoa trong hoa viên, liền ngẩng đầu quay lại, không chớp mắt nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, Kỷ Vĩ Thần một thân khí suất nhàn nhã chậm bước đi tới, vẻ tuấn tú bề ngoài liền chói hơn cả nắng buổi sáng, tiến vào hoa viên, Hạ Cảnh Điềm cả kinh mở to mắt, chạm vào ánh mắt của Kỷ Vĩ Thần và dừng lại, Hạ Cảnh Điềm như thấy được đáy mắt kia của hắn có bao nhiêu mỏi mệt, lập tức chạy lại, "Kỷ tổng.... Ngài đã trở lại."
Hạ Cảnh Điềm đảo mắt, chỉ thấy sau lưng trợ lý của hắn mang theo hai cái túi hành lý đi tới, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm hắn như thấy điều kỳ lạ, bất quá..., lại hết sức ẩn dấu suy nghĩ trong đầu mà hướng đến Hạ Cảnh Điềm bắt chuyện, "Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."
Hạ Cảnh Điềm cười đáp lại, đồng thời, dưới đáy lòng có chút không hiểu, ba người đi vào phòng khách, trợ lý thập phần biết điều, hướng Kỷ Vĩ Thần cười nói "Kỷ tổng, tôi về công ty trước."
"Ưhm, nhớ rõ chuẩn bị tư liệu cho tốt, tôi lát nữa sẽ qua." Kỷ Vĩ Thần dặn dò, hai tay vuốt vuốt nơi huyệt thái dương.
"Kỷ tổng, tôi thấy ngài đã mệt mỏi rồi, hội nghị này ngài có muốn hay không dời lại vào buổi sáng ngày mai?" Trợ lý thập phần quan tâm mở miệng.
"Không cần." Kỷ Vĩ Thần mắt đen mở ra trong đó như có hào quang tinh xảo chói lọi.
Trợ lý vừa đi, không khí lập tức trở nên có chút yên tĩnh, Hạ Cảnh Điềm nhìn một thân nam tử trên ghế salon, đột nhiên nghĩ đến điều gì, mỉm cười lên tiếng nói "Kỷ tổng, có muốn tôi đem cho ngài một chén cà phê?" Những ngày rèn luyện tay nghề nay cũng có thể đem ra sử dụng.
Kỷ Vĩ Thần hai mắt phóng tới, môi mỏng nhàn nhạt bứt lên, "Ngươi xác định ngươi có thể pha?" Đem nàng về làm người hầu, Kỷ Vĩ Thần cũng có chút hối hận.
Nghe Kỷ Vĩ Thần giọng điệu xem thường, Hạ Cảnh Điềm chỉ là vô tội mấp máy môi, xoay người đi vào phòng bếp, tìm được loại cà phê Ý mà Kỷ Vĩ Thần thích uống, nàng lập tức bật lửa nấu nước, đối với ly cà phê này, trên cơ bản mỗi sáng sớm nàng đều luyện pha một lần. Hôm nay, hương vị càng ngày càng tốt.
Nấu xong Hạ Cảnh Điềm đem ly cà phê hướng tới trước mặt Kỷ Vĩ Thần, lúc này nàng nhẹ nhăn lại lông mày chờ đợi, chiếc ly trong suốt và cách trình bày đẹp mắt làm cho hắn âm thầm kinh ngạc, nguyên lai tưởng rằng nàng chỉ tùy tiện pha cho mình một ly, nhưng không ngờ, trình bày của ly cà phê này so với những ly ca phê đắt đỏ trong nhà hàng sang trọng là giống nhau, nhưng không biết hương vị có giống những ly ca phê sa xỉ kia không.
Thấy hắn chau cặp lông mày, đứng ở một bên Hạ Cảnh Điềm có chút khẩn trương lên, tuy nàng đã dựa theo sách hướng dẫn làm rất tốt rồi, nhưng là không biết hương vị có đúng hay không, nhìn hắn bộ dạng nhíu mày, chẳng lẽ mình làm không tốt?
Kỷ Vĩ Thần ngón tay thon dài bưng lên, đưa tới trước mũi thưởng thức, rồi nhẹ nhàng nhấp một miếng, mùi thơm đặc biệt, cái đắng nhẹ của cafe pha chút ngọt dịu, lại lướt qua một chút, lông mày chau căng cũng bắt đầu thư giãn, lộ ra một vòng vui vẻ, cái này có thể làm cho Hạ Cảnh Điềm buông xuống không ít lo lắng.
"Cô khi nào thì học được?" Kỷ Vĩ Thần hưởng thụ lấy ly cà phê trong tay, nhíu mi hỏi, không thể tưởng được cô gái này vẫn còn có một chút thông minh?
"Tại lúc ngài rời đi, mấy ngày nay tôi thử pha vài lần, chỉ là hương vị không biết có đúng hay không." Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt giương lên ánh mắt nhìn thẳng hắn.
Kỷ Vĩ Thần cảm thấy khẽ giật mình, rất ít gặp Hạ Cảnh Điềm cười, nhưng lại không thể không thừa nhận nàng cười rộ lên mười phần đẹp mắt, tựa hồ so với ánh nắng ngoài cửa sổ còn tỏa sáng hơn, trong tiềm thức hắn nghĩ nụ cười này đối với hắn thật ảnh hưởng, hắn nghiêm mặt trở lại, lên tiếng nói "Tôi không trở lại mấy ngày nay, có người nào tới tìm tôi hay không?"
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, nhắc tới cũng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì đã lâu như vậy, hắn trong lúc đi vắng không có một người khách nào? Tuy nhiên đây là nàng kỳ vọng, nhưng cũng có chút nghi hoặc, "Không có a!"
Kỷ Vĩ Thần tựa hồ cũng đã liệu được đáp án, dùng hết một ngụm cuối cùng, buông ly xuống, lại nghe điện thoại đặt trước bàn vang lên, hắn tự tay lấy tới, dùng âm thanh trầm thấp ngữ khí hỏi "Alo."
Hắn vừa nghe điện thoại liền đi ra phòng khách, Hạ Cảnh Điềm nhìn bóng lưng của hắn, đang tự hỏi có nên đuổi theo đi ra ngoài hay không, dù sao hắn giống như cố ý lảng tránh nàng, nàng chỉ phải trước tiên thu thập xong mọi thứ, đợi lúc nàng đi ra, đã phát hiện Kỷ Vĩ Thần cùng xe của hắn đã biến mất.
Hạ Cảnh Điềm nhếch miệng, một mình trở lại phòng khách, đột nhiên như sờ trúng vật gì đặt ở góc phòng, nàng vô thức nghĩ, cũng không biết cái rương này bên trong là cái gì? Có phải là quần áo? Có nên sắp xếp lại không? Nhưng là, bất đắc dĩ trên rương cũng có mật mã, nàng nghĩ muốn sắp xếp lại cũng không được nha! Có lẽ bên trong có gì không nên thấy?
Nghĩ đến Kỷ Vĩ Thần phòng bếp sa hoa có nhiều loại trà, Hạ Cảnh Điềm đầu óc sáng ngời, nói thật ra, tại nhà Kỷ Vĩ Thần trong lúc này ăn không ở không cũng không phải phong cách của nàng, hắn đã yêu thích duy nhất chính là uống trà cùng cà phê, nàng như thế nào cũng phải đem năng lực của mình thể hiện thật tốt mới được nha! Chỉ đáng tiếc là trà và ca phê tốt như vậy không nỡ đem ra làm thí nghiệm.
Mỗi ngày, Hạ Cảnh Điềm vừa nghiên cứu sách vở, vừa cố gắng học cách pha trà và cà phê, phát hiện thời gian cũng rất mau sắp qua hết rồi, bóng đêm bao phủ xuống, làm cho khu biệt thự sang trọng gia tăng sắc thái thần bí, Hạ Cảnh Điềm đếm thời gian qua đi có chút nhàm chán, xem tivi nhìn gian phòng trống trải mà nàng ở đã lâu, cả người nàng cũng trở nên an tĩnh, nếu như đổi thành trước kia, như lúc này, nàng nhất định sẽ rất có hứng thú cùng bạn bè đi dạo! Hôm nay, thiếu bạn, nàng cuối cùng hiểu được cái gì gọi là cô đơn tịch mịch rồi, bất quá, nàng cũng rất hưởng thụ loại thanh tĩnh này.
Buổi tối hơn chín giờ mới thấy xe của Kỷ Vỹ Thần dừng lại trong biệt thự, nhìn hắn bóng dáng cao lớn rảo bước tiến lên, cả trái tim Hạ Cảnh Điềm đều như muốn nhảy lên hạ xuống, tranh thủ thời gian liền đứng lên tiến đến nghênh đón, Kỷ Vĩ Thần tùy ý kéo nàng dẫn theo, khuôn mặt tuấn tú có chút khó coi, có thể là tâm tình không tốt, làm cho hắn thoạt nhìn so với bất cứ lúc nào đều nguy hiểm đáng sợ, Hạ Cảnh Điềm đứng ở trước phòng khách có chút sững sờ, là người nào chọc giận người đàn ông này.
"Đem đến cho tôi một ly cà phê." Kỷ Vĩ Thần giọng điệu mang theo ra lệnh!
Hạ Cảnh Điềm gật gật, mới đứng dậy đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát, cà phê đã đến trên bàn, bóng dáng của hắn cũng không còn ở chỗ cũ nữa, nàng có chút buồn bực, phòng tắm truyền đến tiếng nước, Hạ Cảnh Điềm ngực lại vang lên tiếng trống, khuôn mặt không khỏi nóng lên, không thể nói nàng hay ảo tưởng những chuyện bậy bạ gì, nhưng thử nghĩ một chút đi, trong biệt thự rộng lớn và yên tĩnh, cô nam quả nữ chung sống một phòng, tránh không được làm cho người ta suy nghĩ miên man a!
Tại trên ghế sa lon ngồi xuống, Hạ Cảnh Điềm lắng nghe âm thanh của người trong phòng tắm truyền đến, không phải nàng biến thái, mà là, trong phòng này ngoại trừ chỗ đó có tiếng động, ngoài vị trí đó thì không có nơi nào khác phát ra tiếng động, qua vài phút, Kỷ Vĩ Thần quấn một cái khăn tắm quanh mình đi ra, lộ ra lồng ngực cường trán, cơ bắp săn chắc, cuồng cuộn mà gợi cảm, tóc đen còn đang nhỏ giọt nước, hắn cũng không lau khô, đi đến chỗ sô pha ngồi xuống, tiện tay bưng lên cà phê uống một ngụm.
Ngồi ở đối diện, Hạ Cảnh Điềm bởi vì hắn xuất hiện mà khuôn mặt trở nên đỏ bừng, đứng ngồi không yên, thân thể của hắn nàng không phải lần đầu tiên nhìn qua, lại nhiều lần làm cho nàng mặt đỏ tim đập trống ngực, hơn nữa, bị hắn như vậy hấp dẫn cuối cùng chịu khổ không phải chính mình thì là ai? Nàng một bên cúi thấp đầu, một bên thấp giọng nói; "Kỷ tổng, nếu không có việc gì, tôi về phòng trước."
Lại nghe Kỷ Vĩ Thần thấp giọng nói với nàng, "Chờ một chút"
Đã đi xuống Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại trong nháy mắt, Kỷ Vĩ Thần đột nhiên nói tiếp "Cô trở về phòng đi!"
Hạ Cảnh Điềm bị giọng điệu của hắn như vậy khiến cho sửng sốt một chút, không hiểu hắn vì cái gì gọi nàng ở lại mà cái gì cũng không nói lại để cho nàng trở về, cắn môi dưới, nhịn xuống ý nghĩ muốn hỏi hắn, nàng về tới gian phòng của mình, đóng cửa lại, đi vào bờ giường ngồi xuống, trong đầu cũng đang hao tâm tốn sức nghĩ, vừa rồi Kỷ Vĩ Thần làm cho nàng chờ một chút là muốn làm gì? Ai, vì cái gì hắn nói chuyện lại không nói rõ ràng! Hạ Cảnh Điềm bất đắc dĩ kêu lên, thật mệt khi phải suy đoán nha.
Nằm ở trên giường, Hạ Cảnh Điềm trong đầu nhịn không được nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, Kỷ Vĩ Thần dáng người cường kiện, ẩm ướt tóc đen nhỏ giọt rất gợi cảm, nghĩ đi nghĩ lại, nàng đột nhiên lại căm tức, tại sao phải nghĩ đến hắn? Hắn có cái gì đáng giá để nàng nghĩ? Thế giới này đàn ông so với tốt hơn cũng không phải không có, chỉ là nàng còn chưa có gặp được mà thôi.
Hiện tại nàng ngủ trong mơ mơ màng màng, cảm giác có người ở gõ cửa, nàng sợ tới mức lập tức tỉnh lại, mãnh liệt mở to mắt, tưởng mình đang nằm mơ, khi nãy ai đã gõ cửa phòng mình? Trừ phi là Kỷ Vĩ Thần ở cách vách... A... Là hắn?
Chính mình sợ hãi, tiếng đập cửa lại vang lên, nàng sợ tới mức lập tức rúc vào góc, bối rối lên tiếng nói"Ai..."
"Tôi." Ngoài cửa âm thanh trầm thấp bức người truyền đến, không phải Kỷ Vĩ Thần thì là ai?
"Kỷ tổng, có... Có chuyện gì sao?" Hạ Cảnh Điềm lắp bắp hỏi, đã trễ như vậy, hắn tìm nàng có chuyện gì. Hơn nữa, nàng biết rõ mở cửa sẽ có nguy hiểm gì.
"Mở cửa." Kỷ Vĩ Thần âm thanh khàn khàn xen lẫn một tia mê hoặc, lại càng nhiều hơn là mệnh lệnh.
Hạ Cảnh Điềm thần kinh đóng băng, thiếu chút nữa thì hỏng mất, nàng chân trần bước xuống giường, từng bước một đi về hướng cửa phòng, níu chặt quần áo, nàng thầm nuốt nước miếng mấy cái, liền hơi thở đều dồn dập, lúc này đầu óc hỗn loạn không chịu nổi, nàng đã tính toán nguy hiểm nếu ra mở cửa, tay chạm đến chốt cửa, nàng cắn răng một cái, kéo ra, trong phòng tối om, nàng còn không có thấy rõ người ở cửa, cũng cảm giác có một đạo lực đem bóng dáng nàng áp xuống tới, mà chẳng biết lúc nào eo đã bị gắt gao ôm lại, nàng sợ hãi kêu lên, liền trên môi nàng bị hắn bá đạo phủ xuống một trận hôn, hoảng sợ, sợ hãi, bối rối, tất cả tâm tình cũng làm cho nàng đầu óc trống rỗng, trên môi truyền đến cảm giác bị cắn xé, cường ngạnh lực đạo cơ hồ khiến nàng hít thở không thông, trong mê loạn, hai người song song ngã xuống trên giường. Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc, giảy dụa nhưng miệng bị bao phủ không thể gọi không thể hô, không thể chất vấn hắn vì sao phải như vậy, chỉ biết là môi của hắn chỗ nào cũng có, tay của hắn xé rách đồ ngủ nàng, khí tức của hắn, hơi nóng toàn thân hắn bao vây nàng, làm cho nàng vô lực, cũng không thể cự tuyệt hắn cường ngạnh cố gắng...
"Kỷ tổng..." Hơi thở nóng bỏng đan ở bên trong, Hạ Cảnh Điềm thấp giọng nói ra, nàng bối rối nghĩ đẩy ra sự trói buộc trên người mình ra, muốn biết rõ tình huống hiện tại, nhưng hắn không có cho nàng cơ hội, cũng không có lối thoát, càng không có không gian giữa hai người, Hạ Cảnh Điềm đã cảm nhận được hắn kịch liệt bị dục vọng thiêu đốt...
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn như thường ngày tỏa sáng, Hạ Cảnh Điềm lại đang ngủ say như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mỏi mệt, lông mày bất an vặn lên, cặp môi đỏ mọng hơi mở đều đều hô hấp, mảnh khảnh thân thể không hề che lấp, dưới ánh mặt trời da thịt tuyết trắng sáng mịn bóng loáng, trước ngực đường cong uốn lượn hút mắt người..
← Ch. 085 | Ch. 087 → |