Nảy sinh thay đổi bất ngờ
← Ch.11 | Ch.13 → |
Liễm Tiêu không nghĩ tới Dung Tắc sẽ đánh giá cao Cẩm Y đến như vậy, nhịn không được hơi sửng sốt.
Dung Tắc lại nói tiếp: "Điện hạ có thiên phú cực cao, bất kể dạy cái gì, cũng gần như là một thoáng liền hiểu, cho nên, thần không dám dạy ngài ấy."
Liễm Tiêu khẽ nhíu mày, rồi sau đó ánh mắt dần dần trầm xuống, nàng mơ hồ đoán được lý do của Dung Tắc.
"Thần sợ võ công của điện hạ dần dần cao lên, hoàng cung này sẽ không thể nhốt được suy nghĩ của ngài ấy. Ngài ấy là chắc chắn không thể có được tự do, thậm chí ngay cả hương vị tự do cũng chỉ có thể thưởng thức lướt qua, nếu không, một khi lòng bay ra khỏi tường cung này, thì mọi thứ ở đây, sẽ dần dần khó có thể đứng vững được nữa. Nhưng công chúa hẳn là cũng rõ ràng rồi chứ, đó đã định trước là vận mệnh của ngài ấy, trốn không thoát đâu, ngài ấy nhất định phải là hoàng đế tương lai."
Liễm Tiêu chỉ là im lặng không nói.
Nàng đều biết cả.
Từ giây phút được sinh ra, Cẩm Y đã trốn không thoát rồi. Nếu có một ngày, thân phận thật sự bị vạch trần, thì chỉ có một con đường chết. Nếu vẫn tiếp tục giấu giếm thì hắn vẫn là phải leo lên vị trí tối cao kia, nếu không, vẫn là chỉ còn có con đường chết.
Đây cũng là lý do Liễm Tiêu luôn không muốn Cẩm Y biết thân thế của mình, đã biết rõ trốn không thoát thì tội gì phải tăng thêm sự không cam lòng cho hắn chứ.
Hồi lâu sau, Liễm Tiêu mới nhẹ nhàng mà đáp một tiếng: "Được." Sau đó lại là một hồi lặng im.
Dung Tắc cũng không nói gì, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn Liễm Tiêu.
Nhẹ nhàng mà thở dài, Liễm Tiêu mới ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định, ánh mắt bình tĩnh. Đây là chuyện nàng đã sớm xem hiểu được, cần gì cho tới bây giờ mới hối hận chứ?
Quay đầu nhìn về phía Dung Tắc, thong thả mà kiên định mở miệng nói: "Dung đại nhân, như vậy, về sau, xin hãy dạy võ công cho ta." Ánh mắt ngưng tụ thành một màu, nhìn thẳng Dung Tắc, trong ánh mắt đó rõ ràng là kiên nghị ngạo nghễ.
Im lặng một lát, giống như xác định nàng rất chắc chắn, Dung Tắc mới trả lời: "Chỉ sợ, cửa ải Hoàng Thượng không dễ qua."
Liễm Tiêu cũng là nhợt nhạt cười, giọng điệu chắc chắc, nói: "Chuyện mà ta đã mở miệng xin, có khi nào phụ hoàng nỡ từ chối chứ?"
"Đó là bởi vì cho tới bây giờ người chưa từng yêu cầu thứ gì không nên muốn, đây cũng là lý do hoàng thượng chịu cưng chiều người như vậy. Cho tới bây giờ người đều biết chừng mực của hắn."
Nụ cười nhẹ nơi khóe miệng vẫn chưa thu lại, Liễm Tiêu cũng chưa đáp lại lời này, chỉ là không chút để ý nói: "Phía phụ hoàng, ta sẽ thuyết phục, Dung đại nhân không cần lo lắng."
"Được." Lúc này, Dung Tắc ngược lại không từ chối gì nữa.
Sau đó, hắn đột nhiên nói thêm: "Lúc còn rất nhỏ, người đã là một đứa nhỏ biết nghe lời đoán ý."
Liễm Tiêu không rõ vì sao hắn lại nhắc tới điều này, chỉ là im lặng nhìn nhìn Dung Tắc, trong ánh mắt cố ý truyền ra vài phần khó hiểu.
Mà câu tiếp theo của hắn, gần như làm cho Liễm Tiêu theo phản xạ đứng dậy.
"Kỳ thực, vừa rồi thần vẫn luôn đi theo hai vị điện hạ."
Trong lòng thất kinh, nhưng Liễm Tiêu cũng biết, giả bộ ra cái loại vẻ mặt khó hiểu hay là kinh hoảng gì cũng đã không còn ý nghĩa nữa.
Cặp mắt kia, sắc bén mà thấu triệt, thật sự cái gì hắn cũng biết sao?
" Kỳ thực công chúa không cần đề phòng thần."
Lời này làm cho Liễm Tiêu nhịn không được nhìn xem hắn, lại vẫn là không nói gì thêm.
"Thần vẫn luôn đợi, đợi công chúa lớn lên đến mức thần cho rằng công chúa đã có thể biết được những chuyện nên biết. Kỳ thực, vài năm trước thần đã có cảm giác như vậy, nhưng vẫn có chút mờ mịt hỗn độn. Nhưng xem công chúa hiện nay, thật là hoàn toàn không giống một đứa nhỏ bình thường."
"Dung đại nhân đến đây để nói cái gì?" Trên mặt Liễm Tiêu đã không tỏ vẻ gì nữa. Có cần phòng bị hắn hay không, không phải do hắn quyết định.
"Bí mật của công chúa, thần sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu, có điều, thần có thể nói cho công chúa những điều thần biết, hy vọng có thể giúp được gì đó." Giọng điệu của Dung Tắc vẫn là thường thường thản nhiên như trước, nhưng lời này nghe vào trong tai Liễm Tiêu, lại làm nàng gần như muốn kêu ra tiếng, nàng gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên kịch liệt.
Khẩn cấp muốn biết được mọi thứ, rốt cục có thể vạch trần được đáp án rồi sao?
← Ch. 11 | Ch. 13 → |