Khiêu vũ
← Ch.13 | Ch.15 → |
"Vị hôn phu của em khiêu vũ xong rồi." Hạ Thiên đột nhiên mở miệng nói.
Tần Vũ Tinh không kịp tranh cãi với anh, theo bản năng, đi nhanh đến bên cạnh anh, núp vào một góc tối. Hạ Thiên nhíu mày, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên, nói: "Này, cô gái, tôi có đồng ý cho em trốn ở đây sao?"
Tần Vũ Tinh mấp máy môi, một mặt im lặng không nói gì nhìn anh, sau đó hừ lạnh nói: "Anh hăng hái quá nhỉ!"
"Làm sao có thể so sánh? Hay là để tôi đến chào hỏi Từ Trường Sinh, nói rằng em đã tiếp nhận tôi, để cho anh ta yên tâm, có dũng khi theo đuổi tình yêu chân chính?" Trên gương mặt cao ngạo của Hạ Thiên mang theo nụ cười khó hiểu, Tần Vũ Tinh không phân được câu nào là thật, câu nào là giả.
Một lát sau, cô lên án mạnh mẽ: "Tâm thần!"
"Hình như anh ta đang tìm em đấy, đang nhìn chung quanh kìa." Hạ Thiên nghiêng đầu, hai tay đặt ở sau ót, cơ thể thon dài dựa vào vách tường, nghiêng người về sau, toàn thân tỏa ra một hơi lười biếng.
"Hừ." Tần Vũ Tinh ấp úng nói: "Tôi không thèm để ý."
"Có ám ảnh? Vậy là lòng tự trọng bị tổn thương rồi..."
"Có liên quan gì tới anh?" Tần Vũ Tinh tự giễu nói. Trong lúc vô tình, hình như cô gần gũi với Hạ Thiên hơn một chút. Giờ phút này, cô thật không muốn trao đổi bất cứ chuyện gì với Từ Trường Sinh, thà núp bên cạnh Hạ Thiên điên điên này. Có lẽ vừa rồi lúc cô chủ động nắm tay Từ Trường Sinh, cũng là muốn tỏ rõ thái độ của mình, nhưng đến cuối cùng, Từ Trường Sinh vẫn lựa chọn buông tay.
Đả kích quá lớn...
Phụ nữ và đàn ông khác nhau ở chỗ não bộ suy nghĩ quá nhiều. Trong cùng một trường hợp, có hai người, một nam một nữ đang đứng ở ngã tư đường, trò chuyện mỉm cười vài ba câu với nhau. Sau khi nhìn thấy, đàn ông sẽ cho rằng đang hỏi thăm đường đi, phụ nữ thì lại suy nghĩ, có phải bọn họ vừa mới xem xong bộ phim nào? Hay là bọn họ đang trao đổi phương thức liên lạc với nhau...
Có thể Từ Trường Sinh đang cư xử cho có lệ với Bạch Nhược Đồng, sợ cô ta cố ý gây ra ảnh hưởng không tốt. Tần Vũ Tinh lại cảm thấy, cô xác định rõ ràng không điều kiện, Từ Trường Sinh quả thật đang làm tổn thương người ta...
Cho nên cô uống rượu giải sầu bên cạnh Hạ Thiên.
"Em có nghe qua một loại phương thức tự trị liệu thất tình chưa?" Hạ Thiên nhìn đám người ở đàng xa, nhẹ giọng hỏi.
"Phương thức gì?" Tần Vũ Tinh buồn bực ngẩng đầu lên.
"Đó chính là, lúc em mất đi một người đàn ông, nên thử tiếp nhận một người khác, đau khổ sẽ qua đi nhanh chóng." ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Hạ Thiên quay đầu lại, ánh mắt ngắm nhìn cô rất thản nhiên.
"Lý do mục nát..." Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, không thích ứng với ánh mắt đen như mực, đầy cảm xúc.
Anh nhìn cô chằm chằm khiến cô sợ hãi, không được tự nhiên.
Đột nhiên Tần Vũ Tinh cảm thấy một luồng khí nóng ụp lên trên mặt, bóng dáng cao lớn của Hạ Thiên chặn lại ánh sáng của cô, âm thanh trầm trầm ôn hòa như ngọc, từng chữ nói: "Tôi thích em... em tin không?"
Thân thể Tần Vũ Tinh cứng ngắc, phần eo bị đôi tay mạnh mẽ khống chế hoàn toàn. Tim cô đập loạn trong lồng ngực, không ngừng tự suy nghĩ, ngẫm lại hoàn cảnh hiện tại, sự dè dặt, giáo dục của cô đi đâu rồi!
Nơi này là đại sảnh đãi tiệc của tập đoàn Chương thị... Rốt cuộc cô đang làm gì thế này!
"Khiêu vũ với tôi một bản có đươc không?" Hạ Thiên thì thầm nói.
"Không thể." Tần Vũ Tinh kiên quyết từ chối, chỉ là hơi thở lại không được như thế, nói: "Từ Trường Sinh vừa mới khiêu vũ với Bạch Nhược Đồng, sau đó chung ta lại cùng nhau ra sàn, anh thật sự muốn lên trang đầu thì phải!"
"Thì đã sao?" Gương mặt Hạ Thiên lạnh lùng, hờ hững nói: "Tôi ghét em vừa rồi chủ động cầm tay của anh ta... ghét chuyện em xác định không có chuyện gì phá vỡ được mối quan hệ của hai người... ghét em giống như 'bánh bao', ngay cả yêu là gì cũng không biết mà đòi tiến tới hôn nhân."
Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, hơi thở Hạ Thiên phà ra thật nóng, bao phủ gương mặt cô.
"Anh, trúng phải khỉ gió thì thế... Chẳng lẽ." Đột nhiên Tần Vũ Tinh bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Không phải anh phát cáu là vì quan hệ mập mờ giữa Từ Trường Sinh và Bạch Nhược Đồng chứ? Chẳng lẽ Bạch Nhược Đồng thật sự là bạn gái của anh?"
"Tần Vũ Tinh!" Hạ Thiên nhíu mày cất cao giọng, nói: "Em làm ơn đừng đánh trống lãng có được không! Đi!"
Hạ Thiên kéo Tần Vũ Tinh xuất hiện dưới ánh đèn, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Tần Vũ Tinh vội vàng điều chỉnh lại thái độ, ra vẻ tao nhã trở tay đặt vào tay anh, khóe môi cứng ngắc khẽ động một cái, nhỏ giọng nói: "Bộ anh có bệnh à? Anh có biết lúc này anh gây ra ảnh hưởng gì không vậy?"
"Em không thấy Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh khi dễ em như thế nào sao hả?" Từ Trường Sinh vểnh môi lên, hừ lạnh nói. (*Chắc tác giả nhầm rồi, câu này phải là Hạ Thiên nói mới đúng chứ!)
"Dư thừa, thân phận của cô ta là gì? Tôi không thèm so đo với cô ta." Tần Vũ Tinh cau mày, trong lúc lơ đãng, phát hiện Từ Trường Sinh đang nhìn về phía cô. Xong đời! Không biết mẹ Từ và người của nhà họ Chương ở lầu hai nghĩ như thế nào đây!
Hạ Thiên mím môi lại, xoay người đối diện với Tần Vũ Tinh, ánh mắt sâu thẫm dừng lại giữa hai chân mày thanh tú của cô trở nên dịu dàng hơn. Anh đưa tay phải ra ôm lấy eo của cô, tay trái dìu tay cô một cách nhẹ nhàng, chính thức nói: "Ừ, bắt đầu đi!"
"Bắt đầu cái đầu anh!" Tần Vũ Tinh thấp giọng oán trách, hành động thì lại không dám thách thức anh, nếu không thì lại gây chuyện lớn hơn nữa. Hiện tại, cô đã không còn mặt mũi đối diện với mẹ Từ rồi... Thắt lưng cô căng thẳng, cảm giác được sức mạnh từ tay của Hạ Thiên, cô không khỏi cau mày.
"Chú ý chút đi! Nhiều người đang nhìn đấy!" Hạ Thiên nhắc nhở cô, bề ngoài lạnh lùng kín đáo, ít ra không để người ngoài nhìn thấu cảm xúc tự đáy lòng.
Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, trợn mắt nhìn anh, trong đầu buồn bực khiêu vũ.
Hạ Thiên lăn lội trong làng giải trí tám năm, bản lĩnh khiêu vũ không cần phải chê, có thể khống chế hoàn toàn phần eo mảnh khảnh của Tần Vũ Tinh, dìu cô theo tiết tấu của mình qua lại. Thỉnh thoảng, Tần Vũ Tinh cảm nhận được hơi thở của người trước mặt, thật nam tính, thật cứng rắn, thật xa lạ...
Khi không cô lại đỏ mặt! Hình như tay của Hạ Thiên đặt hơi thấp xuống dưới...
Hạ Thiên ngẩn ra, trong lòng nóng lên, rồi lại cả người nóng lên.
Trong thế giới của anh không còn gì khác, ngoại trừ một mảnh hào quang sáng chói, anh chỉ có khuôn mặt có chút ảo não nhưng không kém phần trẻ trung xinh đẹp của Tần Vũ Tinh. Sâu trong trí nhớ chính là cô công chúa nhỏ ở trước mặt, mặc áo đầm dài màu đỏ thẫm, tôn lên làn da trắng nõn, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Gò má sáng chói còn hơn ánh kim cương, 'ầm' một tiếng, hoàn toàn đánh sập vách tường ngăn cách trong tim kia..
"Á!" Anh giẫm lên Tần Vũ Tinh, hai người không khỏi ngớ ra. Tần Vũ Tinh vội vàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện xung quanh đã không còn người. Tất cả mọi người đang tụ tập dưới ánh đèn thủy tinh. Bạch Nhược Đồng nghiêng người, hất cằm lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Từ Trường Sinh.
Từ Trường Sinh cũng cúi người xuống, tay phải đang ôm thắt lưng mềm mại của cô, tay trái với xuống cổ chân của cô, nhặt giày lên.
Tần Vũ Tinh cứng đơ người, trợn mắt há miệng.
Sắc mặt Hạ Thiên tối sầm lại, siết chặt tay phải lại. Có lẽ Bạch Nhược Đồng mang giày cao gót quá cao nên bị trật chân, vì thế cả người ngã vào lòng của Từ Trường Sinh, tay phải ôm ở đàng sau cổ của anh, hất cằm lên nhìn anh chằm chằm, chu môi lướt nhẹ qua cằm của Từ Trường Sinh, hình ảnh hết sức mê người.
Hạ Thiên từ từ đưa tay lên ngăn cản ánh mắt của Tần Vũ Tinh, nói: "Đi ra ngoài hóng mát một chút không?"
Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, ừ nhẹ một tiếng. Có một số việc, lừa mình dối người như thế nào đi nữa cũng không chịu đựng được sự mất mặt đang xảy ra liên tiếp trước mặt mình.
Đèn nháy liên tục, ánh mắt mọi người tập trung toàn bộ trên xương quai xanh khêu gợi và gương mặt kiều diễm của Bạch Nhược Đồng. Tuy rằng giới truyền thông không biết nhiều về thân phận của Từ Trường Sinh, nhưng có thể nhận thấy quan hệ của anh và nhà họ Chương không phải đơn giản. Vì thế, tiêu đề trang đầu ngày mai sẽ rất phong phú.
【 Bạn gái xì căng đan của Hạ Thiên, Bạch Nhược Đồng, bắt cá hai tay với thiếu gia của tập đoàn Chương thị!】
Ai thua ai thắng, đúng rồi, Hạ Thiên tới đây!
Khi các phóng viên của giới truyền thông bắt đầu phản ứng, tìm kiếm Hạ Thiên khắp nơi trong sàn nhảy thì lại không tìm ra bóng dáng của người này.
Vì thế, đề phụ lại viết ra.
【Tinh thần chán nản, Hạ Thiên âm thầm rời sân chơi...】
【 Nam Thần cũng dám bỏ rơi? Bạch Nhược Đồng vậy mà khiến người ta say mê...】
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn xuống dần, cả tòa khách sạn bị bầu trời như màn đen sân khấu bao phủ, không một ngôi sao. Trên đường lát đá ở vườn sau, tiếng giày của Tần Vũ Tinh đạp lên lá khô vang vọng, cả người không yên.
Hạ Thiên nhét tay vào túi, đi theo phía sau, đi thẳng đến cuối đường, lại không còn đường để đi.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |