Ngoại truyện: Công Tôn tiên sinh bị bắt cóc rồi
← Ch.119 | Ch.121 → |
Kiểu khuyết phân phân lục biện phi,
Tiên băng ngọc ngưng thiên lý bạch,
Tố tuyết châu lệ thiên sơn mỹ,
Quỳnh chi tàng lục đãi xuân lai.
Mùa xuân vừa mới bắt đầu, dãy núi uốn khúc bị bông tuyết trắng xóa phủ dày, băng treo trên cây, đẹp không sao tả xiết. Trên con đường núi trong sạch, hai bóng người vội vàng đi về phía trước, trong đó có một vị là nam tử khoảng bốn mươi tuổi, lưng đeo bao quần áo, trên mặt mệt mỏi, mày rậm mắt dài, râu dài một thước dính đầy tuyết trắng, đang bắt chuyện với người bên cạnh.
“May mà gặp được huynh đài, nếu không không biết Lý mỗ sẽ lạc đường đến bao lâu!”
“Một đường một mình thì cũng có chút cô tịch, có thể gặp được người cùng đường thì cũng là chuyện may mắn.” Người trả lời mặc thanh sam, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mắt phượng mỉm cười, ba chòm râu bay bổng trước ngực, khí độ nho nhã.
“Tại hạ họ Lý tên Đức, là tiên sinh dạy học trong thành Khai Phong, không biết nên xưng hô với huynh đài như thế nào?” Nam tử tên là Lý Đức hỏi.
“Tiện danh của tại hạ không đáng để nhắc đến, Lý huynh không cần chú ý.” Tiên sinh mặt ngọc cười nhạt trả lời.
“Cũng đúng, cũng đúng!” Lý Đức gượng cười hai tiếng, “Có câu quân tử chi giao nhạt như nước.... Chỉ dám hỏi huynh đài, đây là đâu, cách Khai Phong còn xa lắm không?”
“Nơi này chính là địa phận huyện Thanh Điền, cách Khai Phong chỉ có năm mươi dặm.” Tiên sinh mặt ngọc trả lời.
“A, huyện Thanh Điền....” Lý Đức đột nhiên trừng lớn hai mắt, hoảng hồn thốt lên, “Gì, nơi này là địa phận huyện Thanh Điền à?!”
“Năm dặm về phía trước chính là thành huyện Thanh Điền, sao vậy?” Tiên sinh mặt ngọc giật mình, hỏi.
“Nhanh nhanh nhanh! Huynh đài, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi!” Lý Đức không nói một lời lôi kéo tiên sinh mặt ngọc đi nhanh, mặt đầy hoảng sợ.
“Lý huynh?” Tiên sinh mặt ngọc đầy khó hiểu, “Sao lại kinh hoảng như thế?”
“Huynh đài ngươi không biết à?!” Lý Đức kinh hô, hai mắt hoảng sợ nhìn khắp bốn phía, nuốt một ngụm nước bọt nói, “Phụ cận huyện Thanh Điền có rất nhiều cướp, cướp hàng giết người, bắt cóc phụ nữ đàng hoàng, không chuyện ác nào không làm!”
“Bọn cướp?!” Tiên sinh mặt ngọc hơi trừng lớn mắt phượng, “Sao có thể chứ? Tuy huyện Thanh Điền cách Khai Phong năm mươi dặm, nhưng vẫn là địa phận do Khai Phong phủ trông coi, từ trước đến nay dân phong thuần phác, an bình yên ổn, sao lại có bọn cướp làm loạn chứ?”
“Huynh đài ngươi là người ở bên ngoài à?” Lý Đức trừng mắt hỏi.
Tiên sinh mặt ngọc lắc đầu: “Tại hạ thường trú ở Khai Phong.”
“Vậy chắc mấy tháng nay ngươi không ở Khai Phong đúng không?”
“A...” Tiên sinh mặt ngọc giật mình, “Ba tháng trước tại hạ về quê thăm nhà...”
“Vậy thì đúng rồi!” Lý Đức lên tiếng nói, “Bọn cướp ở huyện Thanh Điền mới xuất hiện ở hai tháng trước, gọi là trại Hắc Phong, có hai vị đương gia võ nghệ cao cường xuất quỷ nhập thần, gọi là ‘Hắc Phong Song Sát’!”
“Hắc Phong Song Sát?” Tiên sinh mặt ngọc nghe vậy thì chợt nhíu mày.
Lý Đức nhẹ gật đầu, lại nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: “Đại Đương Gia tên là Hắc Thiên Vương, cao tám thước, võ nghệ cao cường, dùng vũ khí Bát Quái Cửu Hoàn Đao xuất thần nhập hóa, dũng mãnh phi thường; Nhị Đương Gia Hắc Địa Hổ thì khỏe mạnh vô cùng, cầm trong tay Khoát Diệp Khoan Đao vô địch khắp thiên hạ.”
“Chẳng lẽ quan huyện Thanh Điền lại khoanh tay đứng nhìn à?” Tiên sinh mặt ngọc sầm mặt.
“Sao lại mặc kệ chứ?” Lý Đức lắc đầu nói, “Nhưng Huyện lệnh quá vô năng, hai tháng đã tiễu trừ ba lượt, nhưng ngay cả cứ điểm của trại Hắc Phong cũng không thể sờ đến.”
“Vì sao không báo lên Khai Phong phủ?” Tiên sinh mặt ngọc nhíu mắt phượng lại, tiếng nói lạnh dần.
“Việc này cũng rất kỳ lạ, Huyện lệnh tình nguyện để trại Hắc Phong tác uy tác phúc ở huyện Thanh Điền, giấu diếm không báo, nghe nói, các cô nương trong huyện đã bị trại Hắc Phong cướp đi hơn phân nửa. Nửa tháng gần đây, trại Hắc Phong cũng không buông tha cho hành khách qua đường....” Lý Đức thở dài một hơi nói, “Lý mỗ sợ gặp phải trại Hắc Phong, cho nên mới đi vòng đường xa, bất cẩn lạc đường... Huynh đài, chúng ta vẫn nên đi nhanh lên, nhanh chóng rời khỏi huyện Thanh Điền thôi!” (Truyện được đăng tải độc quyền tại https://yeutinhcac.wordpress.com/ hoặc http://hacnguyetlau.blogspot.com/ )
Tiên sinh mặt ngọc trầm ngâm trong giây lát, giương mắt nhìn Lý Đức, khẽ cười nói: “Lý huynh không cần lo lắng, ngươi nói Hắc Phong Trại cướp hàng giết người, bắt cóc dân nữ, nhưng hai chúng ta không có của cải, lại không phải là nữ tử, thì có gì mà phải sợ?”
Lời vừa dứt, chợt nghe trong rừng cây bên đường truyền đến một tiếng hét lớn:
“Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua, để lại tài lộ!”
Chợt nghe mấy tiếng thét to, hơn mười người vạm vỡ lao xuống, vượt qua con đường tắc, ngăn cản ở trước mặt hai người.
Một vị đại hán đầu lĩnh, mặt mũi trải đầy râu quai nón, thân hình cường tráng, vạt áo nửa mở, dùng một thanh đao rộng dài hai thước vỗ ngực, hùng hổ hét to: “Hắc Địa Hổ trại Hắc Phong đây, biết điều thì giao những thứ đáng giá ra đây!”
“Hắc, Hắc Hắc Hắc Hắc Phong?!” Tiếng thét chói tai của Lý Đức xông thẳng lên trời.
Tiên sinh mặt ngọc thì lại rất trấn tĩnh, lẳng lặng thản nhiên dò xét một đống sơn phỉ ở đối diện, mắt phượng quay vòng trên nhiều loại “Vũ khí” trong tay sơn phỉ ở phía sau Hắc Địa Hổ.....
Cái cuốc, cái cào, còn có đòn gánh....
Tiên sinh mặt ngọc hơi nhướng lông mày.
“Nhị Đương Gia, hai người kia hình như là tiên sinh dạy học!” Một tên sơn phỉ nhỏ nhưng giọng không nhỏ nói với Hắc Địa Hổ.
“Đúng đúng đúng, chúng ta đều là tiên sinh dạy học nghèo khổ, trên người không có đồng nào cả!” Lý Đức vội ôm quyền hô, “Mong các vị giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho hai người chúng ta!”
“Nhị Đương Gia, thật sự là hai tiên sinh dạy học!” Một tên sơn phỉ khác vui mừng hô to.
“Ha ha ha ha ha ha!” Râu quai nón được gọi là Hắc Địa Hổ cao giọng cười to nói, “Thật sự là khi vận cứt chó đến thì không có gì đỡ nổi! Các huynh đệ....”
“Có!” Ánh mắt của chúng sơn phỉ tỏa sáng, cùng đáp lại.
“Trói hai tiên sinh dạy học này về cho ta!”
“Dạ!”
Sau đó, một đám sơn phỉ đồng loạt xông lên, trói chặt Lý Đức và Công Tôn Sách, rút ra hai miếng vải đen che kín mắt của hai người, rồi chọn hai hán tử cao lớn vạm vỡ khiêng hai người lên trên vai.
Đại hán được gọi là Nhị Đương Gia thoả mãn, huy vũ đao rộng trong tay quát.
“Đại cáo thành công, các huynh đệ, về trại Hắc Phong!”
“Tuân lệnh!”
Lý Đức bị mỗ sơn phỉ khiêng trên vai khóc không ra nước mắt: “Huynh đài, không phải ngươi nói hai chúng ta không có tiền, lại không phải là nữ nhân, chắc chắn sẽ bình an vô sự sao? Nhưng, tại sao lại, thành như vậy?”
“Này....” Tiếng nói nho nhã bình tĩnh truyền ra, “Sơn phỉ bắt cóc tiên sinh dạy học, tại hạ thật đúng là chưa từng nghe qua, ngược lại cũng có chút thú vị... A...”
Toàn thân Lý Đức khẽ run rẩy:
“Huynh, huynh đài, ngươi, ngươi đang cười sao?”
“Lý huynh thật biết nói đùa, tình trạng như vậy, sao tại hạ có thể bật cười được chứ.... A...”
Gió núi gào thét, bông tuyết vũ điệu, đám sơn phỉ trại Hắc Phong không hiểu sao cùng rùng mình một cái.
***
Bên trong đại sảnh trại Hắc Phong, chúng sơn phỉ xếp thành hai hàng chỉnh tề ở hai bên đại sảnh, trong tay mỗi người đều cầm một cây đuốc, chiếu sáng cả căn phòng như ban ngày, ở giữa đại sảnh, đặt một chậu than cực lớn, lửa hừng hực cháy, ở dưới ánh lửa chiếu rọi, một hán tử tinh tráng ngồi gác tay bình tĩnh nhìn cửa chính, vẻ mặt ngưng trọng.
Hán tử này, cao tám thước, màu da cổ đồng, đường nét trên mặt sắc sảo, mặc áo đen, áo khoác da hổ, tuổi trên dưới 30, đôi mắt bồ câu bắn tia sáng ra bốn phía, chính là Đại Đương Gia trại Hắc Phong: Hắc Thiên Vương.
“Đại Đương Gia, ngài đừng lo lắng, lần này Nhị Đương Gia đi, tất nhiên sẽ có thu hoạch.” Một tên sơn phỉ khuyên nhủ.
“Mong là tiên sinh nhị đệ đi mời lần này không giống với mấy lần trước.” Hắc Thiên Vương vô cùng lo lắng nói.
Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa xôn xao.
“Đại ca, ta đã về rồi.”
Hắc Địa Hổ la hét, dẫn một đội sơn phỉ hùng hùng hổ hổ đi vào, ở giữa đội ngũ, còn áp chế hai thân hình cao gầy ăn mặc như thư sinh.
“Nhị đệ, hai vị này là....” Hắc Thiên Vương lập tức nghênh tiếp, nhìn lướt qua hai vị tiên sinh, hỏi.
“Đây là hai vị tiên sinh dạy học ta mời được ở dưới chân núi, đại ca, lần này nhất định có thể được!” Hắc Địa Hổ vỗ ngực nói.
Hắc Thiên Vương lại dời mắt nhìn hai người ở trong sảnh, hai người này, tuy đều ăn mặc như tiên sinh dạy học, nhưng nét mặt lại khác nhau một trời một vực.
Vị bên trái, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn chảy xuống cổ, râu dài rối loạn không yên, hai mắt buông xuống, ngay cả mí mắt cũng không dám giơ lên, rõ ràng là chấn kinh quá độ.
Mà vị ở bên phải, mặc áo đạo màu xanh, mặt trắng như ngọc, ba chòm râu nhẹ, cũng đang cúi đầu im lặng, nhưng Hắc Thiên Vương lại cảm thấy người này có khí thư hương nho nhã, làm cho lòng người êm dịu.
“Đại ca, huynh cảm thấy thế nào?” Hắc Địa Hổ tiến đến gần hỏi.
“Thử xem sao.” Hắc Thiên Vương gật gật đầu, từ trong ngực móc ra hai tờ giấy, chia ra đưa cho hai người, nói: “Hai vị tiên sinh có thể đọc hiểu thư này không?”
Lý Đức run rẩy mở lá thư ra nhìn, đột nhiên rống lên, vội hất lá thư ra, kinh hô: “Ngươi, ngươi cho ta xem cái gì? Chẳng lẽ là bùa chú hại người à?!”
Cả đại sảnh trại Hắc Phong im lìm tĩnh mịch, chúng sơn phỉ trơ mắt nhìn lá thư bay rơi xuống đất, ánh lửa sáng quắc, nội dung bên trong nhìn một cái không sót gì.
Trên tờ giấy này, toàn là chữ viết ngang dọc rậm rạp chằng chịt, trong đó còn kèm theo không ít ký hiệu lạ lẫm, nhìn sơ qua, quả thật là giống như bùa chú của quỷ.
“Ta đã nói tại sao mười tên tiên sinh dạy học bị cướp đều xem không hiểu, hóa ra là bùa chú!”
“Khó trách lão tiên sinh lần trước mới liếc mắt nhìn, thì hai mắt lập tức trắng dã ngã xuống đất không dậy nổi...”
“Đại Đương Gia đào đâu ra bùa chú này vậy, không ngờ lại lợi hại như thế?!”
Giữa mấy chục cái miệng xôn xao, chỉ có Hắc Địa Hổ và Hắc Thiên Vương là đầu đầy hắc tuyến.
“Tất cả im miệng cho ta, gì mà tà phù chứ! Này, đó là.... Khụ... Khụ!” Hắc Địa Hổ to giọng, lạnh lùng quát nói, chỉ là quát đến cuối cùng, lại có chút thiếu tự tin.
“Đây là thư của một vị tên là Hắc Đản ghi đúng không?” Đột nhiên, một tiếng nói nho nhã vang lên, cực kỳ rõ ràng trong đại sảnh yên tĩnh vừa bị Hắc Địa Hổ trấn áp.
Hắc Thiên Vương và Hắc Địa Hổ đột nhiên quay đầu, nhìn về phía người nói chuyện.
Tiên sinh mặt trắng tiến lên một bước, cầm lá thư trong tay, nhìn về phía hai người, cười nhạt nhíu mày, tia sáng trong mắt phượng mơ hồ lưu chuyển, rất khiếp người.
“Tiên, tiên sinh có thể đọc chữ viết trong thư này à?” Hắc Địa Hổ cẩn thận hỏi.
Tiên sinh mặt ngọc cười nhạt: “Tại hạ nguyện ý thử một lần.”
“Viết cái gì vậy?!” Hắc Thiên Vương lộ vẻ lo lắng.
“Chắc là mật thư Hắc Đản viết cho Hắc Đại ca và Hắc Nhị ca....” Tiên sinh mặt ngọc dự đoán.
Lời còn chưa dứt, liền thấy Hắc Địa Hổ vỗ đùi kêu lên, “Đại ca, đại ca, ta đã nói mà, nhất định sẽ có người có thể đọc hiểu thư của Hắc Đản, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được rồi!”
“Tiên sinh, trên thư Hắc Đản viết gì vậy?” Hắc Thiên Vương hỏi.
“Hắc Đản nói....” Tiên sinh mặt ngọc rũ mắt nhìn lá thư, chậm rãi nói, “Hắc Đại ca, Hắc Nhị ca, Hắc Đản ở chỗ ‘Hoa hoa’ phát hiện ra mười nữ tử.”
“Con bà nó, quả nhiên không sai mà!” Hắc Địa Hổ lại vỗ đùi. (Truyện được đăng tải độc quyền tại https://yeutinhcac.wordpress.com/ hoặc http://hacnguyetlau.blogspot.com/ )
“Tiên sinh, ngài không nhìn lầm chứ?!” Hắc Thiên Vương đi lên trước, nhìn chằm chằm vào lá thư.
“Tại hạ không nhìn lầm.” Tiên sinh dạy học chỉ vào chữ viết trên tờ giấy, chậm rãi nói, “Nơi này vẽ một vòng tròn ruột đen, đằng sau viết một chữ ‘Đại’, ý chỉ Hắc Đại ca, đằng sau vòng tròn ruột đen còn viết thêm chữ ‘Nhị’, ý chỉ Hắc Nhị ca.”
Dừng một chút, lại chỉ vào ký hiệu tiếp theo, “Nơi này vẽ một hình tròn màu đen rỗng ruột, chắc là chỉ người viết thư tên là Hắc Đản, đằng sau vẽ một con mắt, sau đó vẽ hai đóa hoa cộng thêm một chữ ‘Mười’ cùng một chữ ‘Nữ’, nguyên câu chắc là ‘Hắc Đản phát hiện chỗ hoa hoa có mười nữ tử’.”
Hắc Đản là trái trứng đen.
“Thì ra ý của những thứ đen đen này là như thế....” Hắc Thiên Vương lau mồ hôi trên trán lẩm bẩm nói.
“Đại ca! Hắc Đản quả nhiên đã tìm được tung tích của những nữ tử kia, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hắc Địa Hổ kích động nói.
“Nhị đệ bình tĩnh đừng nóng, chúng ta chờ Hắc Đản nói chuẩn xác địa điểm giam giữ những nữ tử kia rồi hành động cũng không muộn.” Hắc Thiên Vương trịnh trọng nói.
“Đại ca suy nghĩ chu toàn!” Hắc Địa Hổ liên tục gật đầu, lại nhìn sang Lý Đức và tiên sinh mặt ngọc, “Đại ca, hai vị này...”
Hắc Thiên Vương quay đầu, vẻ mặt thâm trầm nhìn về phía tiên sinh mặt ngọc: “Vị tiên sinh này, còn phải làm phiền ngài ở lại trại Hắc Phong thêm mấy ngày nữa, đợi khi Hắc Đản truyền tin tức về, sợ là phải mời tiên sinh lại giúp đỡ thêm một chút.”
Tiên sinh mặt ngọc giật mình: “Tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người...”
“Bây giờ ngươi có muốn hay không cũng phải ở lại?!” Hắc Địa Hổ vung lưỡi dao, ánh đao lạnh lẽo phản xạ trên khuôn mặt trắng nõn của tiên sinh mặt ngọc.
“Ai u, ai, ôi!” Không chờ tiên sinh mặt ngọc có phản ứng, thì Lý Đức ở bên kia đã lảo đảo quỳ rạp xuống đất trước, ôm đầu thét to, “Đừng giết ta, đừng giết ta!”
Tiên sinh mặt ngọc khẽ thở dài một cái, nói: “Vậy có thể để tại hạ gửi một lời nhắn về nhà báo một bình an hay không?”
“Vậy cũng được.” Hắc Địa Hổ rầm rì đổi hướng trường đao, chỉ Lý Đức, “Này, ngươi!”
“Đại, Đại Vương, có gì muốn sai bảo?!” Lý Đức run rẩy hỏi.
“Giúp hắn đưa lời nhắn!” Hắc Địa Hổ trợn mắt hung tướng nói.
“Ta, ta ta?” Lý Đức sợ tới mức co cổ lại, “Nhưng ta, ta và vị huynh đài này chỉ là bình thủy tương phùng, không quen...”
Vừa nói phân nửa, bỗng ngoài đại sảnh có một tên sơn phỉ xông vào, thở không ra hơi cao giọng nói: “Báo....!! Dưới núi lại có một đội nhân mã đi ngang qua!”
Hắc Thiên Vương mở trừng hai mắt: “Trong đội có nữ tử không?”
“Bẩm Đại Đương Gia, có hai nữ tử!”
“Tướng mạo thế nào?”
“Hai mỹ nhân!”
Lời vừa nói ra, chúng sơn phỉ trong trại Hắc Phong đều sầm mặt.
Hắc Địa Hổ cầm đao rộng, hét lớn: “Các huynh đệ, đi theo ta!”
“A!” Chúng sơn phỉ cùng kêu lên phụ họa, cầm các loại “Vũ khí” trong tay, đi đến bên cạnh Hắc Địa Hổ.
“Nhị đệ, mang theo người này đi luôn đi, che kín hai mắt của, đừng để lộ vị trí của trại chúng ta.” Hắc Thiên Vương chỉ Lý Đức nói.
“Vâng, đại ca!”
Hắc Địa Hổ lập tức ra lệnh cho thủ hạ trói Lý Đức lại, che kín hai mắt, khiêng đến cửa.
“Khoan đã.” Tiên sinh mặt ngọc tiến lên một bước, nói, “Để tại hạ nói lại địa chỉ nhà cho Lý huynh đã.”
“Nói mau nói mau!” Hắc Địa Hổ không nhịn được nói.
Tiên sinh mặt ngọc gật đầu, đi đến bên cạnh Lý Đức, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói hai câu, rồi xoay người trở về bên cạnh Hắc Thiên Vương.
“Các huynh đệ, xuất phát!” Hắc Địa Hổ suất lĩnh một đám sơn phỉ, hò hét dũng mãnh lao ra.
Mà vị Lý Đức trước đó vẫn luôn run rẩy nay lại như cọc gỗ, cứng ngắc thẳng tắp, không hề thay đổi, so với trước đó cứ tưởng như hai người.
Đến khi hắn bị Hắc Địa Hổ đưa trở về đường núi, cởi dây thừng, sau khi vội vàng rời đi, Lý Đức còn đứng ở giữa đường núi ngây người, hồi lâu sau mới chậm rãi giật mình hoàn hồn.
Lời nói của thư sinh mặt ngọc còn văng vẳng ở bên tai:
“Xin Lý huynh đưa tin đến Khai Phong phủ ở Đông Kinh thành Biện Lương, tại hạ họ kép là Công Tôn, tên một chữ ‘Sách’.”
Gió núi lạnh buốt vờn quanh Lý Đức.
“Công Tôn... Sách.... Chẳng lẽ là Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ?!”
Tiếng kêu sợ hãi vang vọng trong rừng.
***
“Này, nơi này chính là Khai Phong phủ...”
Lý Đức ngửa đầu nhìn kiến trúc uy nghiêm ở trước mắt, cửa son trụ xanh, tường xanh ngói nâu, hai con sư tử đá thủ vệ, nha dịch gác cửa eo đeo cương đao, cực kỳ uy nghiêm, cảm thấy bắp chân hơi bị chuột rút.
“Vị lão huynh này, ngươi đứng ở cửa lớn Khai Phong phủ đã nửa nén nhang rồi, là tới giải oan à? Hay là đến đòi nợ?”
Đột nhiên, một thanh âm truyền ra từ sau lưng Lý Đức.
Lý Đức xoay người nhìn lại, thấy một thiếu niên mảnh gầy mặc quần áo màu xám một tay cầm một túi điểm tâm, một tay nhét điểm tâm vào miệng, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ hỏi.
“Giải oan? Đòi nợ?” Lý Đức hơi ngây người.
Thiếu niên mảnh gầy nuốt một miếng điểm tâm, đưa một ngón tay chỉ trống kêu oan trước cửa lớn nói: “Nếu là giải oan, thì gõ trống kêu oan là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu là đòi nợ cuối năm thì....” Thiếu niên nheo mắt nhỏ cười hắc hắc, “Huynh đài ngài tới không đúng lúc rồi, đại nhân chủ bộ của Khai Phong phủ Công Tôn tiên sinh đã về quê thăm nhà ba tháng trước rồi, đến nay vẫn chưa về, mấy tháng sau ngài hẵng tới.”
“Công Tôn tiên sinh... Ba tháng trước về quê thăm nhà... Đến nay chưa về...” Sắc mặt Lý Đức trở nên trắng bệch, vội bắt cánh tay mảnh gầy của thiếu niên, môi run rẩy không ngừng, “Là, là Công Tôn tiên sinh! Quả nhiên là Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ!”
“Này này, thật sự là tới đòi nợ à?” Thiếu niên ngạc nhiên nói.
“Ở đây, tại hạ có chuyện quan trọng, muốn gặp Bao đại nhân!” Lý Đức gấp giọng hô, “Tại hạ thay Công Tôn tiên sinh đến đưa tin.”
“Thay Công Tôn tiên sinh đưa tin?” Thiếu niên chớp chớp mắt, dò xét Lý Đức một vòng, “Thư đâu?”
Lý Đức lại trực tiếp xem nhẹ thiếu niên kia, chạy đến cửa chính Khai Phong phủ, nhưng vừa đến cửa lớn, đã bị thủ vệ nha dịch ngăn lại.
“Người nào, dám xông loạn vào Khai Phong phủ?!”
“Tại hạ, tại hạ có chuyện quan trọng! Muốn gặp Bao đại nhân!” Lý Đức gấp giọng hô.
“Khai Phong phủ là nơi quan trọng, người không phận sự không được tự tiện xâm nhập!” Thủ vệ nha dịch không nhúc nhích.
Lý Đức lập tức đổ mồ hôi lạnh: “Tại hạ thật sự có chuyện quan trọng muốn gặp Bao đại nhân!”
“Hắn giúp Công Tôn Tiên Sinh đưa tin, ta sẽ đưa hắn vào.”
Thiếu niên mảnh gầy lắc lư đi tới, giải thích với hai vị thủ vệ nha dịch.
“Vâng, Kim Hiệu úy!” Thủ vệ nha dịch lập tức chắp tay lui ra.
“Vị huynh đài này, đi theo ta.” Thiếu niên mảnh gầy lại cắn điểm tâm một cái, hô với Lý Đức.
“Ngươi, ngươi là Hiệu úy đại nhân của Khai Phong phủ?” Lý Đức kinh ngạc.
“Tại hạ là Kim Kiền, là tòng Lục phẩm Hiệu úy của Khai Phong phủ.” Thiếu niên kia ra vẻ đắc ý cười nói, “Bao đại nhân vào cung đến nay chưa về, nhưng Triển đại nhân có ở trong phủ, tin của Công Tôn tiên sinh ngươi có thể giao cho Triển đại nhân trước...”
“Tiểu Kim Tử, sao ngươi đi mua điểm tâm lâu vậy, Ngũ gia sắp buồn ngủ chết rồi!” (Truyện được đăng tải độc quyền tại https://yeutinhcac.wordpress.com/ hoặc http://hacnguyetlau.blogspot.com/ )
Một giọng nói lãng lãng truyền đến từ không trung, Lý Đức chỉ thấy trước mắt lóe lên bóng trắng, trong chớp mắt, trước mặt đã xuất hiện một vị nam tử áo trắng như tuyết, tóc đen phất phới, tuấn mỹ như vẽ, mắt hoa đào nhướng lên, dào dạt sắc xuân.
Lý Đức lập tức nhìn ngây người.
“Người kia là ai?” Nam tử áo trắng dùng cây quạt chỉ Lý Đức hỏi.
“Thay Công Tôn tiên sinh....” Kim Kiền vừa mới nói được nửa câu, thì thấy Lý Đức giống như bị điện giật, đột nhiên đi lên phía trước bắt lấy ống tay áo trắng của nam tử, kinh hô, “Hình dáng thiên nhân như thế, khí độ như thế, khinh công như thế, ngài nhất định là Khai Phong phủ Triển đại nhân rồi!”
Một mảnh yên lặng.
“Bạch ngũ gia ta phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, ở đâu mà giống con thối Miêu không đứng đắn kia?!” Nam tử áo trắng nghe vậy nổi trận lôi đình, hình tượng thiên nhân trong nháy mắt đã biến thân thành Bạch Thử xù lông, vừa nhe răng vừa nhếch miệng về phía Lý Đức.
“Ai? Ai!” Lý Đức bị cả kinh rút lui liên tục.
“Triển mỗ lại không biết hình dạng của mình lại ghê gớm như thế đấy....” Một giọng nói dịu dàng vang lên ở bên tai Lý Đức.
Lý Đức sững sờ quay đầu, thấy bên cạnh mình chẳng biết từ lúc nào đã có một vị thanh niên áo đỏ xuất hiện, thân hình như tùng, mày lãng mắt tinh, tuấn nhã thắng ngọc, hai tay khoanh lại, đang lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng.
Lý Đức lần thứ hai nhìn há hốc mồm.
Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng về, “Ngũ gia chỉ nói cho hắn biết để hắn trợn tròn hai mắt lên nhìn cho rõ ràng, Ngũ gia mạnh gấp trăm lần so với thối Miêu ngươi!”
Kim Kiền ngầm thở dài một hơi, chỉ vào nam tử áo trắng giới thiệu nói: “Vị này chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ Gia Bạch Ngọc Đường,” rồi chỉ thanh niên áo đỏ, “Vị này mới là Triển đại nhân.” Lại nhìn sang Triển Chiêu, “Triển đại nhân, vị đại thúc này tới giúp Công Tôn tiên sinh đưa tin.”
Triển Chiêu gật gật đầu: “Vị huynh đài này, mời theo Triển mỗ vào phòng khách.”
Lý Đức mất hồn mất vía sững sờ gật gật đầu, đi theo ba người vào phòng khách ngồi xuống, đến khi Kim Kiền bắt đầu ăn khối điểm tâm thứ tư, Bạch Ngọc Đường cắn nửa bàn hạt dưa, Triển Chiêu bưng lên chén trà thứ hai, thì hắn vẫn đang trong trạng thái suy nghĩ viễn vong.
“Khụ... Khụ, khụ, thư của Công Tôn tiên sinh đâu?” Kim Kiền rốt cuộc chịu hết nổi hỏi.
Lý Đức bị Kim Kiền hỏi, như choàng tỉnh từ trong mộng, đột nhiên đứng lên, hướng về phía ba người hét lên một câu: “Công Tôn tiên sinh bị sơn tặc trại Hắc Phong bắt cóc rồi!”
“Khụ... Khụ....” Bạch Ngọc Đường bị kẹt một hạt dưa ở họng, một hồi kịch khụ.
“Phụt....” Triển Chiêu phun trà về chén.
“Nấc!!” Kim Kiền bị nghẹn điểm tâm, vừa dậm chân vừa đấm ngực, hồi lâu sau mới thở được, kinh hô, “Bắt cóc Công Tôn tiên sinh?! Những tên sơn tặc kia chán sống rồi sao?!” Dừng một chút, lại hoảng sợ nói, “Những... Những tên sơn tặc kia còn sống không?”
“Hả?” Lý Đức nhất thời không kịp phản ứng.
“Ta nói là....” Kim Kiền trợn tròn hai mắt nhỏ, “Những tên sơn tặc bắt cóc Công Tôn tiên sinh kia ổn chứ, có bị tra tấn đến sống dở chết dở không?!”
“Hả?” Lý Đức càng thêm bối rối không hiểu gì.
“Khụ... Khụ, khụ... Khụ...” Bạch Ngọc Đường tiếp tục ho khan.
“Kim Kiền!!” Triển Chiêu lên tiếng ngăn cản Kim Kiền, cái trán nổi lên gân xanh, “Đừng nói bậy!” Lại chuyển sang Lý Đức nói, “Vị huynh đài này, ngươi có thư tay của Công Tôn tiên sinh không?”
Lý Đức lắc đầu: “Lúc ấy khá hỗn loạn, Công Tôn tiên sinh không rảnh để viết thư, chỉ có thể cho tại hạ biết lời nhắn.”
“Sao ngươi biết người nọ là Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ?” Bạch Ngọc Đường hắng giọng một cái hỏi.
“Vị huynh đài kia tự xưng họ kép là Công Tôn, tên một chữ Sách, còn đặc biệt nhờ ta đưa lời nhắn đến Khai Phong phủ.” Lý Đức trả lời.
“Có thể mời các hạ miêu tả lại hình dáng của Công Tôn tiên sinh không?” Triển Chiêu nói.
“Đương nhiên là có thể.” Lý Đức vội nhớ lại nói, “Sắc mặt trắng nõn, ba chòm râu đen, mặc áo đạo màu xanh, đúng rồi, nhất là đôi mắt, đặc biệt có thần.”
“Có phải như vậy hay không?” Kim Kiền duỗi ra hai ngón trỏ kéo đuôi mắt lên, kéo ra một đôi mắt phượng, “Hơn nữa khi cười lên, sẽ khiến cho người ta toàn thân rét run, như con hồ ly vậy!”
“Khụ... Khụ....” Bạch Ngọc Đường ho khan.
“Kim Kiền!” Triển Chiêu đỡ trán.
“Đúng đúng đúng, vị đại nhân này nói nửa điểm cũng không sai!” Lý Đức kính nể nhìn Kim Kiền nói.
“Không cần hỏi nữa, Công Tôn tiên sinh hàng thiệt rồi!” Kim Kiền bắt đầu tóm tóc.
“Mời các hạ nói rõ chân tướng của việc này.” Triển Chiêu chìm mặt nói.
Lý Đức thở dài một hơi: “Ai! Đều là do cái trại Hắc Phong sát thiên đao đó...”
Tiếp theo, liền kể lại chuyện đã gặp ba ngày trước đó ra.
Sau một chung trà, ba người trong phòng khách Khai Phong phủ đã đầu đầy hắc tuyến.
“Cái gì mà trại Hắc Phong, nghe hơi lộn xộn lung tung...” Kim Kiền co mí mắt, “Cái đống ký hiệu trong thư của Hắc Đản cũng rất là khó hiểu.”
“Lúc bị bắt bị thả đều bị che kín hai mắt.... Cho nên, Lý huynh cũng không biết vị trí cụ thể của trại Hắc Phong à?” Triển Chiêu cau mày nói.
Lý Đức gật đầu.
“Mà chỉ có một điều có thể khẳng định....” Bạch Ngọc Đường sờ cằm, “Trại Hắc Phong thích bắt cóc mỹ nữ có tư sắc... Chẳng lẽ là muốn cướp một áp trại phu nhân à?”
“Chỉ cần không phải muốn cướp áp trại tiên sinh là được!” Kim Kiền nhìn chằm chằm về phía Triển Chiêu, “Triển đại nhân, làm sao bây giờ?”
“Việc cấp bách nhất tất nhiên là cứu Công Tôn tiên sinh ra rồi.” Triển Chiêu nói.
“Thối Miêu, ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Bây giờ ngay cả trại Hắc Phong ở chỗ nào cũng không biết thì làm sao có thể cứu Công Tôn tiên sinh ra chứ?”
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường: “Nếu không thể tìm được trại Hắc Phong, vậy tại sao không để bọn họ tự mình tiếp chúng ta lên núi?”
“Hứ..!” Bạch Ngọc Đường liếc mắt, “Trại Hắc Phong làm sao có thể tiếp chúng ta....”
Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên tắt đài, mắt hoa đào bỗng nhiên trợn to, khóe mắt run rẩy trừng nhìn Triển Chiêu.
“Kế của Triển đại nhân quả nhiên là kế hay!” Kim Kiền đứng dậy, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Ai? Sao, xảy ra chuyện gì?” Lý Đức mờ mịt chẳng hiểu gì nhìn ba người ở trong phòng.
“Lần này, làm phiền Bạch huynh rồi !” Triển Chiêu đứng dậy, hướng Bạch Ngọc Đường ôm quyền, khẽ mỉm cười.
Chỉ một thoáng, nhụy hoa tung bay, gió xuân ngất ngây.
Bạch Ngọc Đường rõ ràng đã thẫn thờ trong nháy mắt, nhưng sau một khắc liền lập tức giật mình hoàn hồn, vọt đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi:
“Triển Chiêu! Ngươi, ngươi ngươi chẳng lẽ muốn cho Ngũ gia ta, ta....”
“Ai u ~~” Kim Kiền đi lên trước, vỗ lưng Bạch Ngọc Đường, “Không phải Ngũ gia vừa mới nói mình phong lưu tiêu sái thiên sinh lệ chất sao, nhiệm vụ có độ khó cao như thế này thì ngoài ngài ra còn ai có thể làm được chứ? Dựa vào dung mạo thiên nhân của hoa khôi Bạch Mẫu Đơn của Quỳnh Ngọc Các ở Hàng Châu, những tên cướp kia sẽ quỳ gối ở dưới váy của Ngũ gia thôi!”
“Tiểu Kim Tử!!” Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào, lạnh buốt nhìn chằm chằm vào Kim Kiền, “Ngũ gia ta có chết cũng sẽ không giả trang thành nữ nhân nữa!”
“Quả nhiên là khiến Bạch huynh khó xử rồi.” Sắc mặt Triển Chiêu ảm đạm, khẽ thở dài một cái.
Khóe mắt Bạch Ngọc Đường giựt giựt.
“Nếu Bạch ngũ gia ngài không hỗ trợ...” Kim Kiền chớp chớp mắt nhỏ, “Nếu làm trễ nãi thời cơ cứu người, làm hại Công Tôn tiên sinh xảy ra chuyện, Bao đại nhân trở về...”
Thái dương của Bạch Ngọc Đường nhảy lên.
“Cho dù sau đó chúng ta có dùng những biện pháp khác thành công cứu được Công Tôn tiên sinh....” Kim Kiền liếc Bạch Ngọc Đường một cái, không ngừng cố gắng, “Nếu Công Tôn tiên sinh biết được Bạch ngũ gia không muốn giơ tay giúp đỡ...”
Kim Kiền duỗi ra hai ngón trỏ kéo khóe mắt, lôi ra một đôi mắt phượng, làm như thật nói: “Bạch ngũ gia, ngươi chắc ngươi không muốn giúp đỡ chứ? Đây chính là Công Tôn tiên sinh đó nha!”
Khóe môi Bạch Ngọc Đường mơ hồ co rúm, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
“Bạch huynh, tất cả phải lấy an nguy của Công Tôn tiên sinh làm trọng!” Triển Chiêu nghiêm mặt.
“Đây chính là Công Tôn Tiên Sinh đó nha!” Kim Kiền trợn tròn mắt nhỏ.
Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường giống như cỗ quan tài, hồi lâu sau, giống như đã hạ quyết tâm lớn, hung hăng nện một đấm ở trên bàn.
“Trại Hắc Phong, Bạch ngũ gia không đội trời chung với các ngươi!!”
“Hắt xì! Nhị Đương Gia, chúng ta còn phải mai phục ở trên con đường núi này bao lâu nữa?”
Mặt trời ngả dần về phía tây, mây đen tráo không, sơn dã mênh mông, gió núi lẫm lẫm, thổi như dao cắt ở trên mặt.
Trong một rừng cây nhỏ kế bên một con đường núi phải đi qua để đến huyện Thanh Điền, một tên sơn phỉ mặt đen ôm một đòn gánh, núp ở trong cái áo rách nát, hít hít nước mũi đang chảy xuống miệng, run rẩy hỏi Hắc Địa Hổ ở bên cạnh.
Hắc Địa Hổ giương mắt nhìn sắc trời, giận dữ nói: “Còn nửa canh giờ nữa là huynh đệ thay ca sẽ tới, chúng ta kiên trì thêm một lát nữa.”
Bảy tám tên sơn phỉ đang bị đông cứng đến trắng bệt mặt ở sau lưng không tình nguyện nhẹ gật đầu.
“Nhị Đương Gia, chúng ta làm như vậy có hữu dụng không?” Tên sơn phỉ mặt đen hỏi.
“Đương nhiên là hữu dụng rồi!” Hắc Địa Hổ vỗ ngực, “Bây giờ tiếng xấu của trại Hắc Phong chúng ta đã truyền xa, không có ai dám đi đến huyện Thanh Điền, đây không phải là rất tốt sao!”
“Nhưng cứ tiếp tục như vậy, thì lúc nào mới bắt đầu?” Tên sơn phỉ mặt đen rụt cổ một cái.
“Yên tâm! Chỉ cần Hắc Đản dò thăm được nơi những nữ tử kia bị giam áp, chúng ta sẽ cứu những nữ tử kia! Đến lúc đó không cần sợ cái tên thái tuế kia dùng an nguy của những nữ tử ấy ép bức chúng ta nữa, chúng ta sẽ lên Khai Phong phủ cáo trạng hắn, để cho hắn chịu tội!” Dừng một chút, Hắc Địa Hổ lại cười hắc hắc, “Khi đó, các huynh đệ của trại Hắc Phong chúng ta chính là anh hùng cứu mỹ nhân, có thể sẽ có mỹ nữ lấy thân báo đáp đấy!”
Thái tuế: công tử nhà giàu.
Hắc Địa Hổ vừa nói xong, bảy tám tên sơn phỉ xung quanh lập tức tỉnh táo tinh thần, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Có những lời này của Nhị Đương Gia, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ cống hiến hết mình cho trại Hắc Phong!”
“Đến lúc đó chúng ta là đại anh hùng rồi!”
“Hắc hắc hắc....”
Ngay lúc mọi người mặt mũi tràn đầy sục sôi, ở xa xa lại truyền tới tiếng bước chân và tiếng nói nhỏ.
Mọi người lập tức im miệng, nín hơi cúi người, cẩn thận mai phục ở trong rừng rậm.
Trên con đường núi xa xa có một cái kiệu nhỏ bốn người khiêng đang đi tới, kiệu lụa màu xanh, bốn người kiệu phu, vội vàng đi tới. Bên kiệu có một gã sai vặt thân hình mảnh gầy, vừa đi vừa cằn nhằn không ngừng.
“Ta nói này Bạch cô nương, nghe nói trên con đường núi thông đến huyện Thanh Điền này có sơn phỉ tung hoành, chuyên môn thích bắt những nữ tử quyến rũ, Bạch cô nương ngài thiên tư quốc sắc khuynh quốc khuynh thành, lỡ như bị mấy tên sơn phỉ kia nhìn trúng bắt đi, thì rất là không ổn!”
Nghe thế, hai mắt của chúng sơn phỉ đang mai phục ở trong rừng cây lập tức sáng ngời.
“Nhị Đương Gia, xem ra vị ngồi ở trong kiệu là một mỹ nhân!”
“Các huynh đệ, cướp!”
Hắc Địa Hổ rút ra cương đao, suất lĩnh một đám thủ hạ xông ra ngoài.
“Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua, để lại mỹ nhân!”
Chúng sơn phỉ hùng hùng hổ hổ xông lên, mang theo phong tuyết, rất uy phong.
Chỉ là bọn hắn lại không có phát hiện, khi bọn hắn lao ra khỏi rừng cây, thì vị ở trong kiệu và gã sai vặt rõ ràng đã nhẹ nhàng thở ra, dùng giọng nói bé đến không thể nghe nói nhỏ:
“Ai u mẹ ơi, mấy tên gia hỏa này cuối cùng cũng chịu rời núi rồi, ta đã nói cái câu kia suốt cả một đường, mồm mép sắp bị mài mỏng rồi....”
Nhưng, lúc chúng sơn phỉ trại Hắc Phong vọt tới trước cỗ kiệu, thì gã sai vặt kia trong nháy mắt đã bày ra một vẻ mặt hoảng sợ, to giọng gào thét:
“A a a! Ăn cướp a a a, cứu mạng với a a!” (Truyện được đăng tải độc quyền tại https://yeutinhcac.wordpress.com/ hoặc http://hacnguyetlau.blogspot.com/ )
Giọng nói chấn đắc khiến tuyết đọng trên cây ở bên đường rơi lả tả, chúng sơn phỉ trại Hắc Phong không phòng bị, bị cả kinh nghiêng một cái, suýt chút nữa không bảo trì được đội hình.
Bốn tên kiệu phu, vừa thấy trận thế này, lập tức xun xoe chạy như điên, chỉ một lát đã không thấy tăm hơi tung tích, cuối cùng chỉ có một người kiệu phu mặc áo lam lúc bỏ chạy thì vấp ngã, té ở bên cạnh gã sai vặt, không dám thốt lên một tiếng.
Gã sai vặt run rẩy ngăn trước cỗ kiệu, tái mặt hô:
“Các ngươi là sơn phỉ ở đâu, cả gan dám chặn đường của Bạch cô nương chúng ta?!”
“Hì, tiểu tử, ngươi nghe cho rõ đây, chúng ta chính là anh hùng trại Hắc Phong!” Một tên sơn phỉ đi lên phía trước đắc ý hét lên.
“Trại, trại Hắc Phong?!” Đôi mắt nhỏ của gã sai vặt thình lình căng lớn, sững người ra, đột nhiên ôm đầu ngồi chồm hổm, kinh hô: “Là trại Hắc Phong a a a! Cứu mạng với a a!”
Hắc Địa Hổ cực kỳ thỏa mãn đối với biểu hiện sợ hãi của gã sai vặt, ra dấu cho tên sơn phỉ mặt đen ở bên người đi lên phía trước, ra lệnh: “Đi lên xem cô nương trong kiệu hình dạng thế nào?”
“Vâng! Nhị đương gia!” Tên sơn phỉ mặt đen đi lên phía trước, đang định xốc màn kiệu lên, thì thấy màn kiệu nhẹ nhàng khẽ động, một người vén rèm cúi đầu đi ra khỏi kiệu.
Gió núi hòa với tuyết đọng, tung lên tóc đen như gấm, xoáy lên áo trắng như tuyết.
Hình dạng của nàng kia hiện ra ở trước mặt mọi người trại Hắc Phong:
Cổ tuyết trắng ngọc, băng điêu ngọc mài, sắc đẹp khuynh thành, quốc sắc thiên hương, chỉ khẽ ngước mắt, vạn người đoạn trường.
Mọi người trong trại Hắc Phong lập tức há hốc mồm.
Cái cuốc, cái cào, đòn gánh trong tay chúng sơn phỉ rơi loảng xoảng đầy đất, nước miếng giàn giụa, nước mũi loạn điệu, còn thiếu điều tiểu tiện tại chỗ thôi.
Chúng trại Hắc Phong ngạc nhiên, vô tri vô giác, nhưng không ai phát hiện trên thái dương của nữ tử áo trắng kia đã dần dần trồi lên gân xanh hình chữ thập.
“A a, Bạch cô nương, cẩn thận a a!”
Gã sai vặt lúc nãy còn ngồi chồm hổm co đầu nay lại đột nhiên xông ra, nước mắt nước mũi tèm lem kéo tay áo của nữ tử áo trắng, không chỉ đè ép gân xanh của vị Bạch cô nương kia, mà còn rống tỉnh đám sơn phỉ ngốc nghếch kia.
“Nhị, Nhị đương gia...”
Chúng sơn phỉ lấy lại tinh thần đều đồng loạt nhìn về phía Hắc Địa Hổ.
Hắc Địa Hổ nhìn chằm chằm vào vị Bạch cô nương kia, nuốt một ngụm nước bọt: “Lên, luật cũ, cướp!”
“A!”
Chúng sơn phỉ vâng lệnh, lấy dây thừng, khăn che mắt đi lên phía trước, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Bạch cô nương, mỗi người đều lập tức đỏ mặt giống như cái mông khỉ, giống như đại cô nương thẹn thùng, ai cũng nghiêm chỉnh đi lên phía trước trói chặt mỹ nhân xinh đẹp như hoa kia.
Gã sai vặt mắt nhỏ nhìn thấy, khóe mắt run rẩy, kiệu phu áo lam trốn ở một bên thái dương cũng loạn nhảy, hai người không hẹn mà cùng bắt đầu nháy mắt ra dấu với Bạch cô nương.
Khóe mắt của Bạch cô nương nhìn lướt qua hai người, đuôi lông mày co lại, uốn éo thân, chui vào trong kiệu, để lại một đám sơn phỉ nhìn nhau ở bên ngoài.
“Khụ, Bạch, Bạch cô nương đang sợ hãi đấy!” Gã sai vặt run da mặt giải thích.
Đám sơn phỉ như sực tỉnh khỏi cơn mộng, mồm năm miệng mười hét lên:
“Đúng vậy đúng vậy, mỹ nhân mảnh mai như thế, sao có thể trói chứ?”
“Bốn vị huynh đệ đến đây, khiêng kiệu đưa vị cô nương này lên trại Hắc Phong!”
Nói xong, một đám người tiếng lên, ngươi đẩy ta táng, tranh đấu rất lâu, mới tuyển ra bốn tên sơn phỉ cao lớn vạm vỡ, nâng kiệu vui tươi hớn hở xuất phát, bỏ quên gã sai vặt và kiệu phu kia luôn.
Gã sai vặt co rúm mắt nhỏ, kiệu phu âm thầm đỡ trán. Kiệu phu nhìn gã sai vặt, gã sai vặt lập tức nhanh chóng xông đến cạnh kiệu, ngăn cản chúng sơn phỉ, tiếp tục gào khan: “Các người không thể bắt Bạch cô nương! Ta và Bạch cô nương cùng sống cùng chết!!”
Kiệu phu áo lam cũng cúi đầu đứng ở bên cạnh gã sai vặt, không nói gì.
“Được rồi được rồi, trói hai tên này lại, cùng mang lên đi!”
Hắc Địa Hổ hạ lệnh, trói gô hai người ở cuối đội ngũ túm lên núi.
Nhưng chúng sơn phỉ đang cao hứng lại không phát hiện, lúc hai “Cái đuôi” bị buộc ở cuối đội ngũ, trên mặt lại là biểu tình như trút được gánh nặng.
***
“Sự tình chân tướng chính là như vậy, sau này vẫn còn làm phiền tiên sinh giúp đỡ trại Hắc Phong nhiều.”
Hắc Thiên Vương ngồi ở bên trong đại sảnh trại Hắc Phong, thành khẩn nói với tiên sinh dạy học ở phía đối diện.
Tiên sinh mặt ngọc nhìn Hắc Thiên Vương thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Hắc Thiên Vương, hành động lần này của ngươi thật sự là thiếu suy nghĩ.”
“Trại Hắc Phong cũng là tình thế bức bách, không còn cách nào khác.” Hắc Thiên Vương thở dài nói, “Kế sách bây giờ là hi vọng Hắc Đản có thể tìm được....”
Chưa nói hết, chợt nghe ở cửa đại sảnh truyền đến một tiếng thét to.
“Đại ca, đại ca! Ta đã bắt mỹ nhân trở về!”
Hắc Địa Hổ mang theo một đội ngũ nhỏ hùng hùng hổ hổ đi đến, mà ở trước đội ngũ, là.... Là kiệu nhỏ bốn người khiêng.
“Nhị, nhị đệ, đây là?!” Hắc Thiên Vương kinh ngạc.
“Đại ca, trong kiệu này chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đấy!” Hắc Địa Hổ vui sướng hô.
Nói xong, liền tiến lên một bước, vén màn kiệu lên.
“Cô nương, xuất hiện đi!”
Theo lời của Hắc Địa Hổ, người trong kiệu cúi đầu bước ra.
Sa y trắng tuyết, tóc đen như gấm, đôi mắt hoa đào, ý xuân trong trẻo.
Ánh lửa trong sảnh giống như bị cô gái này hút vào trong đôi mắt hoa đào, hút hồn phách người.
Chúng sơn phỉ trại Hắc Phong và Hắc Thiên Vương đều choáng váng, cả đại sảnh trại Hắc Phong hoàn toàn yên tĩnh, châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Trong một mảnh tĩnh lặng này, đột nhiên truyền ra một tiếng “Phụt....”.
Tiên sinh mặt ngọc ngồi ở sau bàn sau phun nước trà ra thật xa, giống như nhìn thấy cảnh tượng gì đó rất sợ hãi, mắt phượng trừng trừng nhìn chằm chằm vào nữ tử áo trắng kia.
Mọi người đột nhiên hoàn hồn, khó hiểu nhìn về phía tiên sinh mặt ngọc.
“Bạch, Bạch...” Tiên sinh mặt ngọc ra vẻ không thể tin, ngẩn người, đột nhiên cúi đầu, bờ vai run rẩy không ngừng.
“Công Tôn tiên sinh, Bạch mỗ là vì cứu ngươi đó!”
Bạch cô nương co rúm đuôi lông mày, môi đỏ mở ra, toát ra giọng nói trầm lắng giống như giọng nam. (Truyện được đăng tải độc quyền tại https://yeutinhcac.wordpress.com/ hoặc http://hacnguyetlau.blogspot.com/ )
Chúng trại Hắc Phong nhất thời sợ hãi, phần phật bao vây nữ tử áo trắng, lạnh lùng quát hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Dưới lưỡi đao um tùm, “Cô gái” áo trắng đột nhiên nhoẻn miệng cười, mọi người cảm thấy có một cổ kình phong xoáy lên từ sau kiệu, một lam ảnh lóe lên giống như điện, trong chớp mắt, sau lưng Hắc Thiên Vương đã có một nam tử áo lam.
Thân thẳng như tùng, mày kiếm tóc mai, mắt sáng rét lạnh, bảo kiếm trong tay tóe ra hàn quang lạnh thấu xương chắn ngang trên cổ Hắc Thiên Vương.... Là vị kiệu phu rất tầm thường kia.
Trong sảnh im lìm tĩnh mịch, chúng sơn phỉ đều sợ cháng váng, hoàn toàn không biết làm sao, chỉ có Hắc Địa Hổ là đỏ mắt, tiến lên một bước lạnh lùng quát:
“Thả đại ca của ta ra, nếu không Hắc Địa Hổ ta nhất định sẽ lột da nghiền xương ngươi!”
“Ta mới là người sẽ nghiền xương bọn trại Hắc Phong ngươi thành tro đấy!”
Một giọng nói truyền ra từ sau kiệu, một thân hình mảnh nhỏ gầy yếu chống nạnh đi lên trước, vượt qua nữ tử áo trắng đang cười nhạt, từng bước đi, khí thế phi phàm, cuối cùng lại đi đến trước bàn dài ở đại sảnh, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào tiên sinh mặt ngọc đang cúi đầu run vai ở sau bàn.
“Vị tiên sinh này vốn chẳng phải là người của trại Hắc Phong, các người đừng...” Hắc Địa Hổ lập tức sốt ruột, vừa hô được nửa câu, lại bị thiếu niên kia lớn giọng át mất.
“Công Tôn tiên sinh a a a! Ngài không sao là quá tốt rồi, trên dưới Khai Phong phủ đều lo lắng gần chết a a a!”
Thiếu niên kia vội níu tay áo của tiên sinh mặt ngọc, nước mắt nước mũi khóc ròng nói.
Chúng sơn phỉ ngây ngốc.
Công Tôn tiên sinh?
Khai Phong phủ?!
Tiên sinh mặt ngọc kia là Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ?!!
“Triển đại nhân, Bạch ngũ gia và ta vừa nghe nói Công Tôn tiên sinh bị trại Hắc Phong bắt cóc, lập tức lòng nóng như lửa đốt suốt đêm lên đường chạy đến cứu giúp! Đọc đường đi nước cũng không uống, cơm cũng không ăn, mất ăn mất ngủ, khí thế hừng hực, hoang mang lo sợ, thật sự là người thấy người đau lòng, người thấy người rơi lệ! Bây giờ nhìn thấy Công Tôn tiên sinh hoàn toàn mạnh khỏe, thuộc hạ thật sự là rất cảm kích trời xanh!”
Kim Kiền lau nước mắt, mở miệng tuôn ra một chuỗi tố khổ, xì xào xì xồ....
Tiên sinh mặt ngọc chậm rãi ngẩng đầu, ho nhẹ hai tiếng, mắt phượng híp thành hai ánh trăng, xem ra là tâm trạng rất tốt: “Kim Hiệu úy, khổ cực rồi.” Lại đứng dậy gật đầu nói với thanh niên áo lam đang dùng trường kiếm ép ở sau lưng Hắc Thiên Vương, “Làm phiền Triển hộ vệ rồi.”
“Công Tôn tiên sinh không sao là tốt rồi.” Lông mày Triển Chiêu giãn ra.
Một nửa sơn phỉ trại Hắc Phong làm rơi vũ khí trong tay.
“Triển, Triển đại nhân?!”
“Khai Phong phủ Triển đại nhân?!”
“Nam hiệp Triển Chiêu?!”
“Trời ạ! Ta rốt cuộc cũng được thấy Triển đại nhân rồi!”
Trong các loại cảm thán ồn ào quỷ dị, Công Tôn tiên sinh quay đầu, nhìn về phía “Nữ tử áo trắng” đang đứng giữa đại sảnh bày ra vẻ mặt dữ tợn, mắt phượng cong cong, mặt cười nho nhã, thản nhiên ôm quyền, “Không ngờ kiếp nạn lần này của Công Tôn Sách lại làm phiền đến Bạch thiếu hiệp, tại hạ thật sự là xấu hổ không dám nhận, xấu hổ không dám nhận!”
Dứt lời, cúi đầu thở dài, bờ vai lại bắt đầu run run.
“Công, Tôn, tiên, sinh, khách, khí, rồi !” Mặt mày Bạch Ngọc Đường méo mó, cắn răng gằn từng chữ một.
“Loảng xoảng loảng xoảng!”
“Binh khí” trong tay nửa đám sơn phỉ còn lại cũng ra đi toàn bộ, có mấy tên giống như trái tim thủy tinh bị bể nát, có mấy người thì hai mắt trợn ngược trực tiếp té xỉu, còn những tên có thể miễn cưỡng đứng vững thì cũng bày ra biểu tình như cha mẹ chết.
“Trời ạ, này, mỹ nhân này là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường?!”
“Mỹ nhân xinh đẹp như thế, lại là một nam tử!”
“Ta không muốn sống nữa!”
Tiếng kêu khóc bi thương vang vọng trong đại sảnh trại Hắc Phong, điếc tai dục quỹ.
Trong hỗn loạn, Kim Kiền nhìn đám sơn phỉ, vẻ mặt thương hại, Bạch Ngọc Đường đen mặt, sắp nổi bão, chỉ có Triển Chiêu là không có phản ứng, ánh mắt lẫm lẫm bắn thẳng đến mọi người:
“Trại Hắc Phong bắt cóc nữ nhân, chứng cớ vô cùng xác thực, còn không mau đưa tay chịu trói?!”
Trong đại sảnh trại Hắc Phong lập tức yên tĩnh, sau một khắc, tiếng kêu rên lại bạo khởi còn lớn hơn trước.
“Oan uổng quá! Chúng ta là vì cứu người mà!”
“Những cô nương chúng ta đưa về đều được bảo vệ thỏa đáng mà!”
“Chúng ta là người tốt mà!”
“Đại đương gia, Nhị đương gia, ta đã nói cứ tiếp tục như vậy là không được mà, không có kết quả mà còn gây thêm họa nữa!”
Hả?!
Kim Kiền, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức giật mình.
“Triển hộ vệ, thả Hắc Thiên Vương ra trước đã.” Công Tôn tiên sinh đi đến bên cạnh Triển Chiêu, nói khẽ.
“Công Tôn tiên sinh?!” Ba người kinh ngạc.
“Việc này nói ra thì rất dài dòng....” Công Tôn tiên sinh vuốt râu thở dài một hơi, nhìn mọi người trong trại Hắc Phong, lắc đầu nói, “Trại Hắc Phong.... Chỉ là muốn giúp người thôi...”
Hả?!
Triển Chiêu trừng trừng mắt sáng, Bạch Ngọc Đường căng tròn mắt hoa đào, mắt nhỏ của Kim Kiền biến thành hạt bồ đào.
Sơn tặc bắt cóc dân nữ thật ra là vì giúp người, đây là cái lý lẽ gì vậy?!
***
“Thái tuế huyện Thanh Điền?!” Kim Kiền, Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh, Bạch Ngọc Đường, Hắc Thiên Vương và Hắc Địa Hổ ngồi vòng quanh trong đại sảnh trại Hắc Phong, vừa ăn thịt nướng do Nhị đương gia trại Hắc Phong Hắc Địa Hổ tự tay làm, vừa phát biểu cảm tưởng, “Nghe tên không giống như người tốt!”
“Đương nhiên không phải là người tốt rồi!” Hắc Địa Hổ tiếp lời nói, “Đó là một tên ác bá chuyên cướp đoạt dân nữ! Hai tháng trước kể từ khi hắn đến huyện Thanh Điền đã cướp đoạt trắng trợn mười hoàng hoa khuê nữ ở trong trấn, thật sự là không bằng cầm thú!”
“Dân chúng không có báo quan sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Báo quan cũng vô dụng! Nghe nói tên thái tuế kia là họ hàng xa của một vị quan lớn trong triều, Huyện lệnh nịnh bợ hắn còn chưa kịp nữa là dám trị tội hắn, còn ngầm giúp tên thái tuế kia giấu diếm hành vi phạm tội nữa. Mà ngay cả những dân chúng muốn đi lên Khai Phong phủ kiện, cũng bị Huyện lệnh bắt lại!”
“Buồn cười!” Triển Chiêu sa sầm mặt.
“Cái này thì có liên quan gì đến trại Hắc Phong chứ?” Kim Kiền hỏi.
“Hai huynh đệ ta vốn là dân chúng bình thường trong huyện Thanh Điền, thuở nhỏ được học một chút võ nghệ thô thiển.” Hắc Thiên Vương thở dài nói, “Vì chướng mắt hành động của thái tuế, cho nên triệu tập cả đám huynh đệ, cùng trong ứng ngoại hợp với dân chúng huyện Thanh Điền, ngầm đưa tất cả các cô nương đi lên núi, đối với bên ngoài thì nói chúng ta là sơn phỉ trại Hắc Phong, cường đoạt dân nữ, mà trên thực tế là giấu những nữ tử kia ở trên chân núi, để tránh bị thái tuế ra tay.”
“Hóa ra là như vậy....” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Trại Hắc Phong bắt cóc trắng trợn những cô nương đi lên núi chẳng lẽ cũng là vì bảo vệ những nữ tử ấy?”
“Đúng là như thế!” Hắc Địa Hổ vỗ đùi nói, “Tên thái tuế kia không tìm được cô nương ở trong huyện Thanh Điền, sẽ dòm ngó tới những cô nương đi qua đường. Huynh đệ chúng ta không thể trơ mắt nhìn những cô nương kia bị hại, cho nên hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, dứt khoát xông về phía trước núi, nói cho các nàng biết nguyên do, để cho các nàng đi đường vòng.”
“Vậy là, chúng ta đã trách oan các huynh đệ trại Hắc Phong rồi.” Triển Chiêu bày ra vẻ mặt xin lỗi, ôm quyền nói.
“Khoan đã khoan đã!” Kim Kiền nhướng cổ, vẻ mặt không hiểu nói, “Vậy các ngươi bắt cóc Công Tôn tiên sinh để làm chi? Chẳng lẽ tên thái tuế kia cũng yêu thích tiên sinh nho nhã à?”
Một câu nói xong, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị để nhìn Kim Kiền.
“Kim Hiệu úy...” Triển Chiêu chảy hắc tuyến.
“Tiểu Kim Tử...” Bạch Ngọc Đường chậc chậc.
“Kim Hiệu úy....” Mắt phượng của Công Tôn tiên sinh cười cười, chậm rãi nói, “Quả nhiên là đầu óc nhạy bén!”
Hắc Thiên Vương và Hắc Địa Hổ giật mình, rõ ràng nhìn thấy Kim Kiền vội rụt cổ lại.
“Ta nói lung tung, nói lung tung thôi!”
Công Tôn tiên sinh quét nhìn Kim Kiền, ánh mắt lại dời về phía mọi người, nói: “Trại Hắc Phong muốn cứu những nữ tử bị thái tuế giam giữ, đã phái ra nhiều nội ứng đi tìm hiểu nơi giam giữ những nữ tử kia, nhưng cuối cùng chỉ còn mỗi một thiếu niên tên là Hắc Đản bán mình làm nô là bình an ở lại trong phủ thái tuế. Chỉ là....” Dừng một chút, lại nói, “Hắc Đản không biết nhiều chữ lắm, mạo hiểm truyền ra phong thư có chút khó hiểu, tất cả tiên sinh khắp huyện Thanh Điền đều không thể hiểu được, cho nên trại Hắc Phong mới nhiều lần xuống núi bắt cóc tiên sinh dạy học đi đường, hy vọng có thể đọc hiểu phong thư.”
“Hóa ra là vì nguyên nhân này...” Kim Kiền đỡ trán.
Hắc Thiên Vương thở dài một hơi, vẻ mặt xin lỗi nói:
“Chúng ta cướp hơn mười tiên sinh dạy học suốt nửa tháng, nhưng chỉ có Công Tôn tiên sinh là có thể hiểu được thư của Hắc Đản, cho nên mới.... Ai! Nếu biết là Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ, thì cho dù chúng ta ăn gan hổ mật gấu cũng không dám động đến nửa cọng tóc của tiên sinh!”
“Không, các người làm tốt lắm.” Công Tôn tiên sinh lại khẽ mỉm cười nói.
“Hả!” Hắc Thiên Vương và Hắc Địa Hổ cũng sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường cười hắc hắc: “Nếu không phải là các ngươi bắt cóc Công Tôn tiên sinh, thì sao Bạch Ngũ Gia, thối Miêu và Tiểu Kim Tử lại tới được chỗ này?”
Hắc Thiên Vương và Hắc Địa Hổ càng thêm khó hiểu.
“Hai vị yên tâm đi, nếu chúng ta đã biết được việc này, thì nhất định sẽ cho dân chúng huyện Thanh Điền một cái công đạo, buộc thái tuế ra ngoài luật pháp!” Triển Chiêu nói năng có khí phách.
“Không sai không sai! Tên thái tuế kia....” Kim Kiền nheo mắt nhỏ, “Hắn sắp tới số rồi!”
Hắc Thiên Vương và Hắc Địa Hổ lập tức mừng rỡ, vội vàng đứng dậy ôm quyền cao giọng tạ ơn: “Đa tạ! Đa tạ các vị!”
Công Tôn tiên sinh ra dấu cho hai người ngồi xuống, ngừng vài giây rồi nói tiếp: “Việc cấp bách bây giờ chính là tra ra địa điểm tên thái tuế kia giam giữ các cô nương, thu tìm chứng cứ, nhân chứng, vật chứng cũng được, mới có thể trị tội tên thái tuế kia!” (Truyện được đăng tải độc quyền tại https://yeutinhcac.wordpress.com/ hoặc http://hacnguyetlau.blogspot.com/ )
“Công Tôn tiên sinh nói rất đúng.” Triển Chiêu gật đầu nói, “Hay là chúng ta hãy nghĩ biện pháp liên lạc với vị tiểu huynh đệ Hắc Đản kia...”
“Vốn là tại hạ cũng quyết định như thế!” Công Tôn tiên sinh lại khoát tay chặn lại, “Nhưng hôm nay sau khi tại hạ nhìn thấy một người, thì đã nghĩ ra một diệu kế.”
“Diệu kế gì?” Hắc Thiên Vương và Hắc Địa Hổ gấp giọng hỏi.
Công Tôn tiên sinh vuốt râu cười, mắt phượng cong cong, ánh mắt nhẹ chuyển, dời về phía một người.
Ánh mắt của mọi người cũng di chuyển theo, cuối cùng dán ở trên thân một người, lập tức choàng hiểu, liên tục gật đầu.
“Diệu kế a diệu kế!”
“Này này!” Đầu lông mày của Bạch Ngọc Đường nhảy loạn, hung dữ kêu lên, “Các người nhìn chằm chằm vào Ngũ gia làm gì?!”
“Ngũ gia à, có câu đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, ngươi hãy hy sinh chút nhan sắc nữa đi....”
“Tiểu Kim Tử! Ngươi câm miệng lại cho ta!”
“Bạch đại hiệp, huyện Thanh Điền trông cậy vào ngươi đó!”
“Hai cái tên đen thui các ngươi, đừng... bôi nước mũi lên người ta!”
“Bạch huynh...”
“Thối Miêu, ngươi nói thêm một chữ nữa xem?!”
“Bạch thiếu hiệp, tại hạ....”
“Công Tôn tiên sinh có năn nỉ cũng không được!”
“Bạch ngũ gia...”
“Bạch đại hiệp...”
“Bạch huynh...”
“Bạch thiếu hiệp...”
“Bạch ngũ gia ta thề không làm!!”
Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường lại phô bày “Bạch Thử rống” uy lực kinh người chấn động giang hồ của hắn, chấn sụp cả nóc nhà dơ bẩn trên đại sảnh trại Hắc Phong.
***
Thái tuế gần đây rất phiền muộn.
Kể từ khi trại Hắc Phong xuất hiện, cuộc sống bình thường càng ngày càng khó trôi qua.
Các đại cô nương tiểu tức phụ trong huyện Thanh Điền đều bị trại Hắc Phong cướp đi, các đại cô nương tiểu tức phụ đi ngang qua huyện Thanh Điền cũng bị trại Hắc Phong cướp đi, bây giờ trong huyện Thanh Điền, ngoại trừ bé gái bốn tuổi trở xuống và bà lão bảy mươi trở lên, thì ngay cả con gà mái trẻ cũng không thấy, quả thực là khiến cho thái tuế sống dở chết dở.
Sáng sớm, thái tuế đi thăm bộ sưu tầm mười mỹ nữ của mình, vẫn là bộ dáng lúc trước, không ăn không uống, đầu bù tóc rối, khác biệt một trời một vực so với lúc các nàng mới tới. Nhìn chán ốm, cho nên, thái tuế quyết định đi ra ngoài giải sầu.
Sau một nén nhang, thái tuế quả thật muốn vì quyết định anh minh của mình ngày hôm nay mà vỗ tay bảo hay!
Trên đường phố huyện Thanh Điền đã lâu không có sinh vật giống cái, nay thái tuế lại gặp được mỹ nữ.
Nhìn cái eo kia, nhìn hàng mi nét mày và cái miệng nhỏ nhắn kia, ai ô ô, quả thực là làm cho lòng người ta ngứa không chịu nổi!
Đương nhiên, không hề do dự, thái tuế mở cây quạt trong tay ra, vui rạo rực nghênh đón.
“Vị mỹ nhân này, không biết tiểu sinh có may mắn mời được mỹ nhân đến hàn xá để ngồi một lát hay không?”
***
Kim Kiền giả bộ theo Bạch Ngọc Đường đi dạo phố, vừa đi qua căn tiểu điếm thứ hai, chợt nghe thấy một giọng nói không dằn nổi sốt ruột truyền đến từ cuối phố.
“Vị này mỹ nhân, không biết tiểu sinh có may mắn mời được mỹ nhân đến hàn xá để ngồi một lát hay không?”
Dẫn theo hơn mười tên gia đinh vọt tới trước mặt Bạch Ngọc Đường và mình như một trận gió, là một tên công tử ăn mặc gấm vóc, bụng tròn, tuổi không quá ba mươi lăm ba mươi sáu, mắt nhỏ môi dày, loè loẹt, nhìn có chút... Ừ, hơi đầy mỡ.
Lúc này, trong mắt vị công tử kia đang lóe ra ánh mắt sói đói nhìn thấy thịt béo.
Khóe mắt Kim Kiền nhìn Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh, Hắc Thiên Vương, Hắc Địa Hổ đang đi theo ở phía xa, thấy Hắc Địa Hổ nhẹ gật đầu, hiển nhiên, vị công tử đầy mỡ trước mắt đây chính là vị thái tuế xú danh lan xa.
Lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường, mắt hoa đào hàm sát, sắc mặt xanh đen, nhìn như sắp biến thân thành hung quỷ ác sát bạo tẩu.
Chậc, quả nhiên là vẫn phải cần đến ta phát huy kỹ thuật diễn xuất cao siêu.
Kim Kiền ngầm thở dài một hơi, vội ngăn cản ở trước người Bạch Ngọc Đường, trợn mắt quát: “Vị công tử này, ngươi muốn làm gì?!”
“Hắc hắc hắc, không làm cái gì cả!” Thái tuế đong đưa cây quạt cười vô lại, “Chỉ muốn mời mỹ nữ đến hàn xá ngắm tuyết thưởng trà thôi.”
“Ngươi nằm mơ!” Kim Kiền phất tay một cái, “Chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mơ có thể động...”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thái tuế hét to một tiếng:
“Còn tần ngần cái gì, không mau mời mỹ nhân này về cho ta?!”
“Vâng, công tử!”
Chúng gia đinh phần phật chạy lên, vây quanh Bạch Ngọc Đường và Kim Kiền, một người trong đó rút ra một món đồ vật, giũ hai cái ở trên không trung, là một cái bao bố.
“Các người muốn làm gì? Cứu mạng với! Cứu....” (Truyện được đăng tải độc quyền tại https://yeutinhcac.wordpress.com/ hoặc http://hacnguyetlau.blogspot.com/ )
Kim Kiền làm hết phận sự sắm vai một gã sai vặt sốt ruột, treo họng cao gọi, đột nhiên, trước mặt bỗng tối sầm, sau một khắc, mình đã bị vật kia bao lại, sau đó liền cảm thấy dưới chân trống rỗng, toàn thân siết chặt, không thể động đậy.
Hở?!
Chuyện gì xảy ra vậy?!
Sao lại bao ta lại?!
Chẳng lẽ những tên gia đinh kia hoa mắt tay run nên bao sai à?!
Trong một vùng tăm tối, chợt nghe tên thái tuế kia dương dương đắc ý nói:
“Hắc hắc, cho dù tiểu mỹ nhân ngươi mặc nam trang, cũng khó trốn khỏi hỏa nhãn của thái tuế ta! Bắt về cho ta!”
Éo đỡ được! Cái tên thái tuế kia lại có thể thấy rõ giới tính của ta?! Chẳng lẽ đây là kỹ năng của hoa hoa công tử có thâm niên sao!
Chúng gia đinh vừa đi được hai bước, Kim Kiền lập tức cảm thấy có một cổ hàn khí rét thấu xương tràn đầy trời đất đánh úp lại, ngay sau đó, chợt nghe ngoài bao tải thái tuế tru lên một tiếng, ngay sau đó, nhiều tiếng té ngã vang lên, cuối cùng, mình đã được thả lại trên mặt đất, bao tải trên đầu được kéo xuống.
Trước mắt rộng mở trong sáng, đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai phong độ của Triển Chiêu và dung nhan tuyệt sắc của Bạch Ngọc Đường, chỉ là lúc này sắc mặt của hai người đều rất không đẹp mắt.
“Tiểu Kim Tử, ngươi không sao chứ?” Bạch Ngọc Đường hung hăng dậm chân, Kim Kiền nhìn theo, thấy đôi “Chân ngọc” của Bạch Ngọc Đường đang đạp ở trên cái bụng mập của tên thái tuế, hai chân đạp, lập tức khiến tên thái tuế trợn trắng mắt.
“Kim Kiền,” Triển Chiêu đặt tay ở bên má Kim Kiền, dừng một chút, lại thu về, “Không sao là tốt rồi.”
Kim Kiền nhìn quét một vòng, thấy những tên gia đinh kia đã té xỉu, dùng các loại tạo hình để ôm đất, Hắc Thiên Vương và Hắc Địa Hổ đứng ở một bên, một trừng to đôi mắt giống như cái chuông đồng, một há to miệng giống như quả dưa hấu, hoàn toàn ngây ngốc.
Công Tôn tiên sinh nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi lại nhìn sang Triển Chiêu, đỡ trán không nói.
“Hả...” Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ trên trán Kim Kiền, “Khụ... Không phải đã nói là sẽ để người nằm vùng, tìm chỗ giam giữ những nữ tử kia sao...”
“Ai biết cái tên thái tuế kia bị trúng gió gì đó, dám bắt Tiểu Kim Tử ngươi....” Ánh mắt của Bạch Ngọc Đường phiêu di, “Ngũ gia ta nhất thời không nhịn được... Thối Miêu! Ngươi đừng có mà đánh trống lảng! Lúc nãy ngươi ra tay còn nhanh hơn ta mà, ngươi nói xem làm sao bây giờ?!”
Triển Chiêu tròn mắt, vội ho một tiếng, tiếp tục im lặng.
“...” Kim Kiền lau mồ hôi lạnh trên đầu, “Hay là, chúng ta thử biện pháp khác xem?”
“Biện pháp gì?” Công Tôn tiên sinh khẽ thở dài một cái hỏi.
“Ví dụ như là....” Kim Kiền gãi gãi da đầu, mắt nhỏ quay tít một vòng, từ trong ngực moi ra một viên thuốc đen nhánh, “Ta có một viên ‘Đoạn Tử Tuyệt Tôn Tự Cung Đan’, sau khi ăn vào, nếu không có thuốc giải, thì cả đời này không thể... Khụ... Khụ, hay là để tên thái tuế này ăn vào, sau đó.... Hắc hắc hắc!”
Lời vừa nói ra, mấy vị đồng chí phái nam ở đây lập tức thay đổi sắc mặt rõ rệt.
Hắc Thiên Vương và Hắc Địa Hổ cùng lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Kim Kiền giống như đang nhìn Diêm La địa ngục.
Da mặt Bạch Ngọc Đường co lại: “Tiểu, Kim, Tử!”
“Kim Kiền!” Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu chìm đen, “Còn ra thể thống gì nữa?!”
“Khụ...khụ khụ...” Công Tôn tiên sinh kịch khụ, hồi lâu sau mới cho ra đề nghị, “Như thế, cũng là biện pháp.”
Lời vừa dứt, chợt nghe thái tuế dưới chân Bạch Ngọc Đường run lên kịch liệt, to giọng khóc thét:
“Đại hiệp, đại hiệp! Ta khai! Khai hết! Hãy hạ thủ lưu tình, chín đời trong nhà của ta, chỉ một mình ta là nam đinh duy nhất, tuyệt đối đừng cho ta ăn cái đoạn tử tuyệt tôn đan kia a a a!”
Cả con đường, đều quanh quẩn tiếng gào thét của tên thái tuế.
“Vậy không phải là được rồi sao?!” Kim Kiền vỗ ngực, đắc ý nói.
Các vị đồng chí phái nam xung quanh đầu đầy hắc tuyến, chỉ có Công Tôn tiên sinh là cười nho nhã, vuốt râu gật đầu.
***
Đầu xuân, gió ấm cỏ xanh, liễu rũ bích ngọc, trăm hoa đua nở. Dân chúng huyện Thanh Điền hối hả truyền tai nhau một tin tức làm cho người ta kích động vạn phần.
Khai Phong phủ Bao đại nhân giá lâm huyện Thanh Điền, bắt tên thái tuế làm hại một cõi và tên Huyện lệnh đồng lõa cùng nhau trị tội, cũng có lời khen ngợi đối với nghĩa cử rút dao tương trợ của những người xây dựng trại Hắc Phong.
Sau đó, có người từng hỏi Đại đương gia trại Hắc Phong Hắc Thiên Vương, làm sao để có thể nhất cử vặn ngã thái tuế?
Lúc ấy, Hắc Thiên Vương ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt hoài niệm nói: “Vậy thì phải bắt đầu nói từ lúc trại Hắc Phong chúng ta bắt cóc Khai Phong phủ Công Tôn tiên sinh...”
Sau đó, đoạn hồi ức của Đại đương gia trại Hắc Phong lan truyền nhanh chóng, hăng say truyền bá trên giang hồ, nhiều phiên bản khác nhau, đợi câu chuyện ấy rơi vào tai Công Tôn tiên sinh thì đã thành phiên bản như sau:
Sư gia đa mưu túc trí của Khai Phong phủ Công Tôn tiên sinh, trí dũng song toàn, trí tuệ gần giống như yêu quái, chỉ dựa vào sức của một mình, thu phục từng tên sơn phỉ hung ác cùng cực ở trại Hắc Phong, thu làm tiểu đệ. Eo ơi! Thật đáng kính?! Thật đáng sợ?!
Công Tôn tiên sinh nghe vậy chỉ nhếch miệng cười, không đưa ra bình luận, tiếp tục vùi đầu phê phục công văn, nhân tiện nghe mỗ tứ phẩm hộ vệ, mỗ tòng lục phẩm Hiệu úy cùng với mỗ Tiểu Bạch Thử đấu võ mồm theo thông lệ ở ngoài cửa sổ.
“Ta nói này Tiểu Kim Tử, ta thật sự nghĩ không ra, Ngũ gia ta giả trang thành nữ tử, tuyệt đối là bế nguyệt tu hoa chim sa cá lặn, nhưng sao tên thái tuế kia lại nhìn trúng ngươi? Còn nói Tiểu Kim Tử ngươi là nữ giả nam trang?!” Bạch Ngọc Đường đong đưa cây quạt, dò xét Kim Kiền từ trên xuống dưới một phen, mặt đầy khó hiểu.
“Ngũ gia nói rất đúng, ta cũng cảm thấy.... Đôi mắt của tên thái tuế kia thật sự là quá độc...” Kim Kiền đồng ý nói.
“Khụ!” Triển Chiêu vội ho một tiếng.
“Ặc! Ý của ta là, đôi mắt của tên thái tuế kia căn bản chính là đồ trang trí, không có tác dụng gì cả! Theo lý mà nói, khi hắn vừa nhìn thấy mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như Ngũ gia ngài, thì phải lập tức nổi lên sắc tâm tham vọng đại tráng bắt Ngũ gia về nhà...” Kim Kiền vội bổ sung.
“Tiểu Kim Tử!” Bạch Ngọc Đường nhe răng.
“Khụ... Khụ!” Triển Chiêu ho khan hai tiếng, nhìn về phía Kim Kiền, dừng một chút, “Kim Hiệu úy, thân hình ngươi gầy gò, bình thường lại không chú ý đến lời nói và việc làm, bị người ngộ nhận là nữ giả nam trang cũng không có gì kỳ lạ.”
“Tiểu Miêu, ta thấy ánh mắt của ngươi mới là đồ trang trí đấy!” Bạch Ngọc Đường khinh bỉ nhìn Triển Chiêu, “Tiểu Kim Tử từ đầu đến chân có chỗ nào giống nữ nhân chứ?”
“Hả...” Kim Kiền vò đầu.
“...” Triển Chiêu rũ mắt.
“Nhưng Tiểu Miêu nói cũng đúng, Tiểu Kim Tử ngươi bình thường luôn còng lưng, uể oải không phấn chấn, thật sự là không có khí thế!” Bạch Ngọc Đường sờ cằm nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ tay một cái nói, “Tiểu Kim Tử, ngươi phải giống như Ngũ gia....” Nói xong, mở cây quạt ra, tiện tay lay động, “Ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế oai hùng phong độ, mới có thể hiển thị rõ bản sắc nam nhân!”
Cảnh xuân tươi đẹp, áo trắng như tuyết của Bạch Ngọc Đường ào ào bay múa, con mắt hoa đào xuân thủy ung dung, giống như thần tiên trong bức tranh, rất mê hoặc người.
Là hiển thị rõ bản sắc yêu nghiệt mới đúng!
Kim Kiền âm thầm châm chọc.
“Kim Kiền!” Đầu Triển Chiêu đầy hắc tuyến, tiến lên một bước, “Đừng nghe Bạch huynh nói lung tung.”
“Gì mà nói lung tung? Ngũ gia ta là vì tốt cho Tiểu Kim Tử thôi!” Bạch Ngọc Đường vỗ vào lưng Kim Kiền, “Nghe ta, ngẩng đầu, ưỡn ngực!”
“Ặc!” Kim Kiền bị cái móng chuột của Bạch Ngọc Đường vỗ vào sống lưng một cái, bỗng đưa ra tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ là “Ngực” vừa vặn đưa đến trước người Triển Chiêu, thiếu chút nữa dán lên người Triển Chiêu.
“!”
Triển Chiêu hít vào một ngụm khí, như con mèo bị kinh hãi, vụt nhảy ra thật xa, hai lỗ tai nhuộm hồng, vẻ mặt tức giận trừng nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch Ngọc Đường!”
“Hả?” Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu, lập tức sửng sốt.
Ánh mặt trời rơi vãi, tuấn nhan của thanh niên áo lam thoáng hiện đỏ ửng, hơn hẳn ánh bình minh, đôi tai mèo, rung động trong suốt, quả nhiên là làm cho lòng người hỗn loạn.
Bạch Ngọc Đường không được tự nhiên chuyển mắt: “Hứ, làm gì thế?”
“Cấp dưới của Triển mỗ, Triển mỗ sẽ dạy bảo, không phiền Bạch huynh hao tâm tốn sức!”
“Ta cứ thích xen vào đấy!”
“Bạch Ngọc Đường!”
“Thối Miêu!”
Bên này, hiệp khách áo trắng nhẹ nhàng tuấn dung phiêu hồng, bên kia, hộ vệ áo lam hai lỗ tai như sốt, ngươi trừng nhìn, ta liếc mắt, quả nhiên là.... Quả nhiên là.... Cả vườn xuân sắc không giam được, hai nhành hồng hạnh vội vượt tường.
Đôi mắt của Kim Kiền di chuyển qua lại giữa hai người, khóe môi nâng lên một đường cong quỷ dị, sau lưng bốc lên khí đen: “Hắc hắc....”
Một Miêu một Thử như có cảm giác, cùng trợn mắt trừng nhìn Kim Kiền.
“Tiểu Kim Tử!”
“Kim Kiền!”
“A!” Kim Kiền trong nháy mắt đã thay thành biểu hiện trong sáng, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy vạn dặm trời quang, từng cụm mây trắng, một đôi chim nhạn bay liệng trên không trung, không khỏi chậc chậc khen, “Mùa xuân, thật sự là ấm áp...”
← Ch. 119 | Ch. 121 → |